Trực giác của Bạch Đào cảm thấy không ổn, có chút cứng đờ mà quay đầu, nhìn về phía cửa.
Trong quá trình nghiêng đầu, Bạch Đào còn chú ý tới biểu tình của Đàm Tân ở đối diện…
Kinh diễm y hệt Hoàng Đào Ninh.
Cảm giác nguy hiểm của riêng nữ hài tử trong lòng Bạch Đào càng nghiêm trọng hơn.
Đáy lòng xoay chuyển cả nghìn lần, ánh mắt của Bạch Đào rốt cuộc cũng dừng trên nữ nhân mặc váy dài đứng ở cửa.
Đúng vậy, là nữ nhân.
Bạch Đào cơ hồ là trong nháy mắt đã nhảy ra suy nghĩ như vậy.
Tựa hồ là nếu lấy cô ra so sánh với người phụ trách mới này, cô, cho dù đáy lòng không muốn thừa nhận, cũng chỉ có thể coi như là một nhóc con.
Xinh đẹp, nhưng là một nhóc con không có sức hấp dẫn.
Một thân khí chất đầy nổi bật, gương mặt đẹp đến mức không gì có thể vùi lấp.
Cô rốt cuộc cũng hiểu “mỹ nhân ở cốt” có ý nghĩa như thế nào.
Bạch Đào không cam lòng mà cắn c ắn môi dưới.
Nhưng dường như chỉ có cô coi đối phương như địch thủ, đối phương lại chỉ nhìn quét qua mọi người trong phòng thí nghiệm một lần, thậm chí không dừng lại trên người cô quá nửa giây.
… Không để ý chút nào.
Kế tiếp, một thanh âm êm tai kinh diễm y như ngoại hình, ấm áp du dương: “Chào mọi người, tôi là người phụ trách phòng thí nghiệm trong khoảng thời gian này, Kỷ Minh Nguyệt. Kỷ trong kỷ nguyên, Minh Nguyệt trong Minh Nguyệt Kỷ Thời Hữu. Mọi người gọi là trợ giảng giống Giang Văn là được.”
(Minh Nguyệt Kỷ Thời Hữu: tên bài thơ “Thuỷ Điệu Ca Đầu · Minh Nguyệt Kỷ Thời Hữu” – 水调歌头·明月几时有. Bài thơ do nhà văn, nhà thơ Tô Thức, hay còn gọi là Tô Đông Pha sáng tác thời Bắc Tống)
Kỷ Minh Nguyệt.
Cơ hồ là mọi người đều không nhịn được mà nhẩm lại cái tên này trong đầu.
Nếu người khác tên “Minh Nguyệt”, ít nhiều cũng sẽ có vài phần không phù hợp; nhưng Kỷ Minh Nguyệt thì khác, vừa thấy cô, mọi người chỉ có thể cảm thấy cái tên này cực kỳ hợp với con người.
Sáng trong như ánh trăng.
Bạch Đào rối loạn trong lòng, ngón tay phải đang đè chặt miệng ống thí nghiệm hơi buông lỏng.
Chất lỏng bên trong ống thí nghiệm nhanh chóng chảy ra, Bạch Đào phục hồi tinh thần, nhịn không được kêu ra tiếng.
Mỹ nhân tuyệt diễm mới vừa rồi còn đứng trước cửa lập tức đi tới, nhanh chóng cầm lấy ống thí nghiệm, đóng lại miệng ống, động tác thuần thục mà thu hút, rất nhanh giúp Bạch Đào hoàn thành bước kế tiếp.
Bạch Đào căn bản chưa kịp nói chuyện, Kỷ Minh Nguyệt đã ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Bộ dáng nói cười vừa rồi tựa như chỉ là giấc mơ, Kỷ Minh Nguyệt nhíu chặt mày, ngữ khí rất nghiêm túc.
“Biết làm thí nghiệm không?”
“Không đặt tâm tư vào thí nghiệm thì đừng làm, lãng phí thời gian cùng tinh lực, còn lãng phí cả dược liệu.”
Bạch Đào ngơ ngác mà đứng tại chỗ, há miệng thở d ốc muốn nói gì đó, lại phát hiện bản thân một câu cũng không nói được.
Động tác của Kỷ Minh Nguyệt rất chuyên nghiệp, vừa nhìn là biết người ở trong phòng thí nghiệm nhiều năm, mọi người xung quanh thậm chí còn chưa phục hồi tinh thần sau sự cố này, Kỷ Minh Nguyệt đã thu thập xong mớ hỗn độn trên bàn.
Cô đứng thẳng thân mình, lui về sau nửa bước, nhìn thẳng vào Bạch Đào.
Bạch Đào cắn c ắn môi dưới, chỉ cảm thấy chưa bao giờ xấu hổ hơn thế này.
Mà Kỷ Minh Nguyệt vẫn không nói lời nào, cả người tỏa ra sự áp bức đến khó thở.
Cô thấp cúi đầu, thấp giọng nói: “Xin lỗi, trợ giảng, em không phải cố ý, chỉ là vừa rồi hơi thất thần.”
Lúc này biểu tình của Kỷ Minh Nguyệt mới hòa hoãn lại, lên tiếng: “Không sao, lần sau chú ý là được.”
Cô nói tiếp: “Làm thí nghiệm, làm sai hay không biết làm cũng không sao, nhưng tối kỵ nhất chính là không dụng tâm vào làm. Nếu đã đứng ở chỗ này làm thí nghiệm, tâm tư nên đặt ở trên thí nghiệm, bằng không thì không cần làm. Đã biết chưa?”
Tất cả mọi người đều bị sốc bởi chuyện vừa rồi.
Lúc này nghe Kỷ Minh Nguyệt nói như vậy, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, tất cả đều lên tiếng: “Đã biết!”
Kỷ Minh Nguyệt vừa lòng, ý cười lại xuất hiện trên mặt: “Được rồi, mọi người tiếp tục làm thí nghiệm đi, tôi đi xem thử tiến độ làm việc của các em.”
Mọi người đều không dám chậm trễ, sôi nổi cúi đầu tiếp tục nghiêm túc làm thí nghiệm.
Nhìn Kỷ Minh Nguyệt đi sang hướng khác của căn phòng, Đàm Tân dùng khuỷu tay huých vào người Liêu Bác Nghệ, ngữ khí mang theo sự sùng bái: “Mình vốn nghĩ trợ giảng đẹp như vậy, nhìn thế nào cũng không phải người biết làm thí nghiệm, kết quả…”
Liêu Bác Nghệ vừa nghe vừa gật đầu phụ họa: “Kết quả lại lợi hại như vậy.”
Còn phải nói sao.
Kỷ Minh Nguyệt vừa đi vừa quan sát tiến độ làm thí nghiệm của mọi người.
Chỉ cần liếc mắt một cái, cô có thể chính xác chỉ ra thao tác sai, chuyên nghiệp đến mức làm người khác chấn động.
Giang Văn nghe thấy, cũng chỉ thấp giọng nói: “Nghe nói cô ấy có thể tới phòng thí nghiệm của chúng ta phụ trách một thời gian này, là do giáo sư tìm mọi cách mời tới. Cô ấy đã ký hợp đồng rồi, học kỳ sau sẽ chính thức nhậm chức làm giảng viên của trường chúng ta.”
Liêu Bác Nghệ sửng sốt: “Trường của chúng ta dù sao cũng có chút danh tiếng mà đúng không, không hề dễ vào đâu? Đặc biệt là khoa của chúng ta, trợ giảng nhìn qua cũng không lớn hơn bọn mình quá nhiều…”
Bạch Đào ở bên cạnh nghe được thì miễn cưỡng tươi cười, ở chỗ mọi người không nhìn thấy thì tay trái đã nắm chặt thành quyền, hiện rõ gân xanh.
Hoàng Đào Ninh chú ý tới sự dị thường của Bạch Đào, thật cẩn thận hỏi: “Đào Đào, cậu không sao chứ? Có phải bị trợ giảng nói nên không thoải mái lắm không?”
Bạch Đào không nói chuyện.
Hoàng Đào Ninh tiếp tục an ủi: “Không sao đâu Đào Đào, mình cảm thấy kỳ thật trợ giảng không có nhắm vào cậu, khả năng là… Cô ấy quá chuyên nghiệp, hơn nữa sau khi cậu xin lỗi, cô ấy còn cười, đừng không vui nữa.”
Oán niệm trong lòng Bạch Đào càng sâu.
… Ngay cả Hoàng Đào Ninh thân thiết với cô nhất, lời nói ra cũng vô ý bênh vực cho Kỷ Minh Nguyệt.
Rõ ràng quen biết với cô lâu hơn, cũng thân với cô hơn.
Chỉ là cô không thể hiện ra mặt, thậm chí còn cười: “Ừm, mình biết rồi, mình không nghĩ nhiều.”
Lại dừng một chút, Bạch Đào tiếp tục nói, “Chỉ là thân thể của mình có chút không thoải mái. Giang Văn sư huynh, thí nghiệm sáng nay có thể để ở đây trước không? Em muốn về ký túc xá nghỉ ngơi một chút.”
Giang Văn không nói chuyện, chỉ ngẩng đầu nhìn nhìn Kỷ Minh Nguyệt, ý bảo Bạch Đào muốn xin nghỉ thì cũng nên đi xin người phụ trách.
Kể cả là trước khi Kỷ Minh Nguyệt tới, Giang Văn là đại sư huynh, địa vị trong phòng này cũng ngang với người phụ trách.
Sắc mặt Bạch Đào càng thêm khó coi.
Nếu là người khác còn dễ nói, Giang Văn sư huynh từ trước đến nay là người duy nhất không để ý đến cô.
Cô cắn c ắn môi dưới, xoay người đi đến chỗ Kỷ Minh Nguyệt xin nghỉ.
Kỷ Minh Nguyệt quay đầu, yên lặng nhìn cô vài giây.
Bạch Đào bị Kỷ Minh Nguyệt nhìn đến mức hoảng loạn trong lòng, ủy khuất càng sâu.
Ngoài dự đoán, Kỷ Minh Nguyệt chỉ nhìn cô, sau đó cười gật đầu: “Sức khỏe quan trọng nhất, xem ra chuyện em làm sai vừa rồi cũng có thể cho qua được, mau về ký túc xá nghỉ ngơi cho tốt đi, không sao.”
Bạch Đào ngây người một chút, còn chưa kịp giả bộ ủy khuất, vội vàng nói cảm ơn, về chỗ của mình thu dọn đồ đạc.
Hoàng Đào Ninh lại nhỏ giọng nói: “Ôi trời, Kỷ trợ giảng vậy mà lại ôn nhu dễ nói chuyện như vậy, lúc cười lên còn rất đẹp.”
Bạch Đào chỉ tập trung thu dọn, không nói chuyện.
Hoàng Đào Ninh vẫn tự nói: “Đúng rồi, Đào Đào, cậu đừng quên tiết buổi chiều của Trịnh giáo sư, hình như là Giang Văn sư huynh đến dạy thay.”
Bạch Đào tùy tiện gật gật đầu.
Cho đến lúc ra khỏi phòng thí nghiệm, Bạch Đào mới cảm thấy cỗ áp lực kia dần dần biến mất.
Cô từ nhỏ đến lớn luôn thuận buồm xuôi gió, gia cảnh tốt, lại xinh đẹp, thành tích ưu tú, cơ hồ là sự chú ý của mọi người đều đặt trên người cô.
Chẳng sợ chuyện nhân tài đông đúc, lại thành công vào phòng thí nghiệm của Trịnh giáo sư, Bạch Đào vẫn là tiêu điểm chú ý của mọi người như cũ.
… Ngoại trừ hôm nay.
Cơ hồ là mọi người đều bị Kỷ Minh Nguyệt hấp dẫn, ngay cả bản thân Bạch Đào cũng không thể không thừa nhận, cô dường như không có ưu thế gì để so với Kỷ Minh Nguyệt.
Những thứ cô lấy làm tự hào kia, Kỷ Minh Nguyệt đều mạnh hơn.
Trong lúc đi, Bạch Đào nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Cô cắn răng nhìn màn hình, phát hiện là baba của cô.
Bạch Đào nghe máy.
“Đào Đào?” Thanh âm của ba Bạch tràn đầy vui sướng, “Baba nói cho con nghe một tin tốt!”
Tin tốt?
Cô hiện tại nghe cái gì cũng không vui nổi.
Bạch Đào rầu rĩ mà trả lời: “Cái gì ạ?”
“Đào Đào nhà chúng ta sao lại không cao hứng vậy?”
“Không có gì.” Bạch Đào há miệng thở d ốc, suy nghĩ nửa ngày cũng không nói thêm gì.
Ba Bạch nói sang chuyện khác: “Đào Đào, con còn nhớ cái hạng mục của Vân Trì mà con muốn tham gia không? Hôm nay baba cùng bác của con cùng nhau ăn cơm, nhắc tới chuyện này.”
Bạch Đào quả nhiên hồi phục tinh thần: “Thật ạ?!”
“Còn không phải sao, bác của con nói nếu con muốn làm, có khả năng, lại có sự yêu thích, thì không thành vấn đề!”
Ánh mắt của Bạch Đào sáng lên.
“Cảm ơn baba!” Ngay cả thanh âm cũng ngọt hơn, “Con nhất định sẽ thể hiện thật tốt!”
Ba Bạch cười nhạt: “Đứa nhỏ này, đúng là vì Vân Trì ca ca của con mà hao hết tâm tư.”
Kỷ Minh Nguyệt cũng không chú ý tới mấy cái tiểu tâm tư của Bạch Đào.
… Hoặc nói đúng ra, với tính cách của cô, cho dù chú ý tới tâm tư của Bạch Đào, thì cũng sẽ không thèm để ý.
Những năm đi học ở Mỹ, bởi vì biểu hiện quá kiệt xuất, đặc biệt là việc liên quan đến hạng mục M-, thực sự rất được giáo viên yêu mến.
Cũng từng có người ngáng chân cô, đặc biệt là thời điểm mới vào đội nghiên cứu khoa học, có rất nhiều người không phục.
Vậy thì phải làm sao?
Dùng thực lực nói chuyện.
Người không chuyên nghiệp bằng cô thì phải ngoan ngoãn nghe lời.
Kỷ Minh Nguyệt căn bản không để mấy động tác nhỏ của Bạch Đào ở trong lòng, nhìn Bạch Đào rời phòng thí nghiệm, cô lại đi kiểm tra tiến độ làm việc của mọi người, sau đó lại cùng Giang Văn thảo luận mấy việc liên quan đến tiết học chiều nay.
Đây là tiết đầu tiên của cô ở đại học Viễn Thành, cũng coi như là bắt đầu công việc mới.
Nghĩ như vậy nên rất mong chờ.
Đang suy nghĩ, màn hình điện thoại của Kỷ Minh Nguyệt sáng lên.
Cô nhìn thoáng qua.
Vu Văn Hiên:【Kiana, mình nói với cậu một chuyện.】
Vu Văn Hiên:【Hôm nay chủ tịch tới công ty một chuyến, sau khi đi ra từ văn phòng của lão Tạ thì gặp mình, nói với mình là muốn an bài một người mới vào hạng mục.】
Kỷ Minh Nguyệt theo bản năng nhíu nhíu mày: 【Người mới?】
Vu Văn Hiên:【Đúng, chủ tịch không nói tỉ mỉ, chỉ nói là có một sinh viên chưa tốt nghiệp khóa chính quy, rất thích hạng mục của chúng ta, muốn tới thực tập.】
Moon:【?】
Moon:【Sao mình lại không biết yêu cầu về thực tập sinh của hạng mục này lại thấp như vậy?】
Moon:【Hơn nữa theo mình được biết, hình như chúng ta không thiếu người?】
Vu Văn Hiên làm việc với Kỷ Minh Nguyệt mấy năm, hiểu rất rõ tính tình của cô.
Bất quá nói thật, không chỉ Kỷ Minh Nguyệt, anh cũng rất chán ghét kiểu người đột nhiên chen vào này, vừa nghe liền biết không phải vì chuyện thực tập.
Nhưng có biện pháp nào chứ?
Vu Văn Hiên:【Dù sao cũng là chủ tịch đích thân an bài, xin bớt giận xin bớt giận, coi như không tồn tại là được.】
Moon:【Tạ tổng nói như thế nào?】
Vu Văn Hiên:【Chủ tịch trực tiếp nói chuyện này với mình, hẳn là lão Tạ không biết đâu? Bất quá có biết hay không thì kết quả cũng giống nhau.】
Kỷ Minh Nguyệt không nói nữa, cất điện thoại đi.
Lời vừa rồi của Vu Văn Hiên nhắc nhở cô.
Chủ tịch?
Ba của Thời Thần?
Nhìn thấy trong phòng thí nghiệm có người giơ tay, Kỷ Minh Nguyệt thu hồi tâm tư, đi qua.
Dù sao ngày mốt cũng có cuộc họp về hạng mục này, cô ngược lại là muốn nhìn vị “thực tập sinh” này có bộ dáng như thế nào.
Tiết học buổi chiều bắt đầu lúc giờ phút, Kỷ Minh Nguyệt đến sớm phút.
Trong phòng học rất thưa thớt, cô đến khá sớm.
Vào phòng học, Kỷ Minh Nguyệt không đi tới chỗ bục giảng, mà ngồi ở một góc phòng, lật xem giáo trình hôm nay.
Tuy đây là một tiết học thực nghiệm, nhưng sinh viên học rất đông, nên được tổ chức ở hội trường.
Liên tục có người tiến vào, vị trí gần Kỷ Minh Nguyệt cũng có người ngồi.
Tựa hồ cảm thấy Kỷ Minh Nguyệt không quen mắt, mấy người đi qua đều cố ý liếc qua cô mấy lần, nhưng bởi vì Kỷ Minh Nguyệt vẫn luôn cúi đầu, cũng không thể nào thấy rõ mặt cô.
Gần tới giờ học, trong phòng đã đầy ắp người.
Hoàng Đào Ninh nhìn cửa phòng học mấy lần, có chút buồn bực: “Giang sư huynh không phải luôn đến rất sớm sao? Sắp đến giờ học rồi, sao vẫn chưa thấy sư huynh đâu?”
Bạch Đào lắc lắc đầu, không nói chuyện.
Nam sinh ngồi ở phía trước nghe thấy Hoàng Đào Ninh nói, quay đầu: “Hôm nay sư huynh của cậu đến dạy thay à?”
“Đúng vậy, Trịnh giáo sư đi công tác tồi.”
Hoàng Đào Ninh lại quay đầu nói chuyện cùng Bạch Đào, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ: “Đào Đào, cậu thực sự được tham gia hạng mục M- à? Quá tuyệt vời, hạng mục này lớn như vậy, cậu nhất định sẽ học hỏi được rất nhiều.”
Nam sinh phía trước cả kinh một chút: “Thật sự sao Bạch Đào? Quá trâu bò, M- là hạng mục đến mơ mình cũng không dám mơ đến, lúc trước mình đọc luận văn của Kiana đã thực sự khiếp sợ, trên đời sao lại có người lợi hại như vậy chứ!”
Trên mặt Bạch Đào hiện lên vài phần kiêu ngạo, vẫn không lên tiếng, giống như đang nghiêm túc xem giáo trình, nhưng trên thực tế lại đang chuyên tâm nghe Hoàng Đào Ninh cùng nam sinh kia nói chuyện.
“Trước đó mình nghe người khác nói, Kiana là người Trung Quốc đó? Ôi, nếu mình lợi hại bằng một nửa người ta thì cái gì cũng không phải lo rồi.”
Hai người đang nói, chuông vào học vang lên.
Nam sinh xoay đầu, lại phát hiện vẫn không có ai tiến vào.
Người trong phòng học lại bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.
Đủ loại phán đoán vang lên, bỗng có người phát hiện, nữ nhân mặc váy dài ở trong góc kia đứng lên, trong lòng ôm xấp giáo trình, từng bước một đi lên bục giảng.
Dần dần có người ý thức được chuyện gì, phòng học vừa mới ầm ĩ đã lặng ngắt như tờ.
Kỷ Minh Nguyệt cong môi cười cười: “Chào mọi người, tôi là giảng viên sẽ nhậm chức vào học kỳ tới, Kỷ Minh Nguyệt, hôm nay đến dạy thay Trịnh giáo sư.”
Trong phòng học yên tĩnh ba giây, sau đó đột nhiên nổ tung.
“Mẹ nó! Sinh thời còn có thể nhìn thấy một giáo viên trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, nhân sinh đáng giá!”
“Bạn cùng phòng của mình hôm nay không đi học, thật tiếc nuối thay cậu ấy.”
“Cậu nói xem, đại học có cấm sư đồ luyến không?”
…
Giữa một mảnh đồng ý, nam sinh ngồi trước Hoàng Đào Ninh quay đầu: “Này này này, đây là?”
Mẹ nó, thật sự trách không được cậu khiếp sợ đến mức nói lắp, cái này không nói lắp mà được sao?
Hoàng Đào Ninh có chút đắc ý: “Thế nào, có phải rất xinh đẹp không? Là trợ giảng mới tới phụ trách phòng thí nghiệm của bọn mình, sáng nay mình đã gặp rồi.”
Nam sinh có chút khoa trương mà kêu một tiếng: “Trịnh giáo sư còn nhận học viên không? Hiện tại mình liền muốn đến phòng thí nghiệm của các cậu!”
Hoàng Đào Ninh nhịn không được mà buồn cười.
Trong lúc hai người cười đùa, Bạch Đào bên cạnh đã hoàn toàn trắng mặt.
… Giống như mỗi một chỗ cô có mặt, Kỷ Minh Nguyệt đều có thể đột nhiên xuất hiện, cướp hết lực chú ý của mọi người.
Cô tràn đầy không cam lòng, rồi lại giống như không để tâm.
Bạch Đào chưa bao giờ cảm thấy vô lực như thế, niềm vui vì hạng mục M- cũng vì chuyện này mà tan biến không ít.
Đến chạng vạng Kỷ Minh Nguyệt mới trở lại vịnh Tinh Nguyệt, không ngoài dự liệu, Tạ Vân Trì còn chưa trở về.
Cô đã ăn tối ở bên ngoài, bắt đầu nhịn không được mà cân nhắc đến tình hình ăn uống của Tạ Vân Trì.
Dựa theo tính cách cuồng công việc của Tạ Vân Trì, lúc này có thể là vẫn chưa ăn bữa tối.
… Thật sự quá thảm.
Có lẽ là bị câu “Làm là xong” của Thư Diệu ủng hộ, Kỷ Minh Nguyệt ngồi trên ghế xoay tới xoay lui, mở khóa điện thoại, ấn vào app đặt đồ.
Cô muốn đặt cho Tạ Vân Trì một ly trà sữa, tỏ vẻ rằng mình đang quan tâm thăm hỏi anh.
Chủ yếu là còn tương đối phù hợp với thiết lập nghèo nàn hiện tại.
Kỷ Minh Nguyệt lại cân nhắc một chút, có chút đoán không ra vị trà sữa cho Tạ Vân Trì.
Bất quá dựa theo tính cách của Tạ Vân Trì, bình thường có khả năng là chỉ uống trà cùng cà phê?
Dứt khoát tùy tiện chọn một cửa hàng cô thường xuyên uống, bắt đầu lựa.
Ừm, không biết thì chọn bừa, Tạ Vân Trì không phải nữ sinh, không phải lo chuyện hành kinh, vậy nhiều đá;
Anh có thích ngọt không? Hình như có? Được, vậy nhiều đường;
Kem cheese, thêm; yến mạch, thêm; nếp cẩm, thêm; bánh tart trứng, thêm…
Có thể thêm, Kỷ Minh Nguyệt liền ấn.
Nhìn đống topping, cô nhịn không được mà bắt đầu cảm thán…
Cô đối với Tạ Vân Trì thật quá tốt, bình thường cô uống trà sữa cũng không thêm nhiều topping như vậy.
Chọn lựa xong, một ly trà sữa tiêu mất của cô hơn tệ.
Vừa chốt đơn, Kỷ Minh Nguyệt nhận được điện thoại.
Là một dãy số xa lạ của Viễn Thành.
Cô nghe máy, bên kia có chút ồn ào: “Alo? Là… Tạ Vân Trì tiên sinh sao?”
?
Kỷ Minh Nguyệt giật mình một chút, lập tức phản ứng lại.
Hẳn là chủ tiệm trà sữa.
Cô lên tiếng: “Ừm ừm có chuyện gì sao? Là tôi đặt trà sữa.”
“À.” Đối phương hiểu rõ, “Vị tiểu thư này, cô đặt cho… Bạn trai sao?”
“Bạn của tôi.”
Đối phương lại lên tiếng, sau đó lặng im vài giây.
Kỷ Minh Nguyệt cảm giác có chút kỳ quái.
Chủ tiệm gọi điện tới để làm gì?
Không chờ cô đặt câu hỏi, chủ tiệm lại lần nữa mở miệng, trong giọng nói có chút chần chờ: “…Cái kia, xin hỏi là cô muốn quay video cho trạm B, cái chủ đề ‘gọi trà sữa của tất cả các tiệm xem có dạng gì’ sao? Hay là ‘ly trà sữa đắt nhất sẽ như thế nào’?”
“…”
Chủ tiệm: “Nếu đúng như vậy, tôi… Cho cô thêm một ly được không? Mong cô ở trong video nói dễ nghe một chút, cảm ơn cảm ơn.”
Kỷ Minh Nguyệt trầm mặc, rồi sau đó nói: “Ngại quá, tôi không quay video.”
“À, như vậy à, xin lỗi đã quấy rầy cô.” Chủ tiệm tựa hồ cũng cảm thấy trầm mặc, “Cô đối với bạn trai thật tốt, thêm nhiều topping như vậy, cũng sắp thành một ly cháo.”
“…”
“Tôi nói rồi, là bạn, không phải bạn trai.”
Chủ tiệm cười thành tiếng: “Được được được, cô nói cái gì thì là cái đó.”
“…”
Kỷ Minh Nguyệt đang muốn tắt máy, còn nghe thấy chủ tiệm đang lẩm bẩm: “Bất quá nói thật, hiện tại ngoại trừ là bạn trai, ai sẽ nguyện ý mua một ly trà sữa phong phú như thế cho người khác uống chứ? Là tôi thì tôi sẽ rất tiếc.”
“À không, tôi nghĩ, ngay cả mua cho bạn trai cũng rất tiếc.”
“À không, hình như tôi không có bạn trai.”
Kỷ Minh Nguyệt động ngón tay, nhanh chóng tắt máy.
Mẹ nó, chủ tiệm trà sữa bây giờ, như thế nào lại nói! Nhiều! Như! Vậy!
phút sau.
Tạ Vân Trì đang ở trong văn phòng nghe thư ký Phương đọc lịch trình ngày mai, đột nhiên nghe được chuông điện thoại của mình.
Anh nhìn điện thoại, nhẹ nhíu mày.
Một dãy số xa lạ?
Người biết số của anh không nhiều, hơn nữa đa số là bạn bè, bỗng dưng lại nhìn thấy một dãy số điện thoại Viễn Thành xa lạ như vậy….
Tạ Vân Trì ngừng lại, nghe máy.
“Alo? Xin chào, là Tạ Vân Trì tiên sinh sao? Đồ của anh tới rồi, tôi không thể đi lên, nên sẽ để ở quầy tiếp tân, làm phiền anh lát nữa tự mình xuống lấy được không?”
?
Tạ Vân Trì lần thứ hai nhíu mày, thậm chí trong nháy mắt còn cảm thấy bản thân gặp ảo giác.
Người ở đầu dây bên kia không nghe thấy anh nói chuyện, lại “Alo” một tiếng.
“Ửm, là tôi.”
Shipper tiểu ca nhẹ thở ra: “Được rồi, vậy anh xuống lấy nha, à đúng rồi, nếu cảm thấy vừa lòng thì hãy đánh giá năm sao cho chúng tôi, cảm ơn!”
Nói xong, shipper tiểu ca không chờ Tạ Vân Trì nói nữa, liền cúp điện thoại.
“…”
Chỉ dư lại sự yên tĩnh trong văn phòng.
Tạ Vân Trì cứ cầm điện thoại như vậy, ngơ ngẩn một cách hiếm thấy.
Thư ký Phương hoang mang mà ngẩng đầu nhìn Tạ Vân Trì, suy nghĩ một chút, vẫn là thử thăm dò: “…Tạ tổng?”
Đôi mắt Tạ Vân Trì rời khỏi điện thoại di động, đặt xuống bàn, lại lần nữa tạm dừng.
Thư ký Phương cũng theo đó tạm dừng.
“Thư ký Phương, xuống quầy lễ tân một chuyến đi.”
?
Quầy lễ tân?
Tạ Vân Trì suy tư tìm từ: “…Có đồ của tôi, mang lên đây.”
À, thì ra là vậy.
Thư ký Phương nhanh chóng hiểu được, lập tức gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Chẳng qua vừa đi thư ký Phương vừa âm thầm tự hỏi trong lòng…
Nếu là mấy tài liệu linh tinh, không phải người nhận đều chỉ ghi hai chữ “tổng tài” thôi sao?
Từ trước đến nay quầy lễ tân đều gọi cho anh hoặc thư ký Trần đi xuống lấy đồ, lần này sao lại là Tạ tổng tự nhận điện thoại?
Hơn nữa nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của Tạ tổng…
Càng nghĩ càng cảm thấy có chuyện kỳ lạ.
Ba phút sau.
Thư ký Phương gõ cửa văn phòng.
Tạ Vân Trì nghe thấy thì ngẩng đầu, thư ký Phương đẩy cửa tiến vào, trong tay xách theo…
Một túi đồ ăn.
Hơn nữa thoạt nhìn hình như là một ly trà sữa.
Thư ký Phương trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì, chủ yếu là anh cũng có chút không phân biệt được tâm tình hiện tại của mình.
Thật giống như có một chút khiếp sợ, lại có một chút tò mò, còn có một chút…
Dù sao cũng rất kỳ lạ.
Nghĩ tới nghĩ lui, thư ký Phương vẫn tận chức tận trách, cái gì cũng không nói, đôi tay cung cung kính kính mà đặt cái túi lên bàn Tạ Vân Trì.
Đặt xong, thư ký Phương cũng không đi, cứ như vậy nhìn chằm chằm Tạ Vân Trì.
Tạ Vân Trì vân đạm phong khinh liếc thư ký Phương một cái.
Thư ký Phương vẫn không nhúc nhích.
Tạ Vân Trì ngẩng đầu, ngữ khí không chút gợn sóng: “Còn có việc sao?”
… Kỳ thật không có.
Anh chỉ muốn nhìn Tạ tổng như thần tiên trên trời, chưa bao giờ nhiễm trần tục của bọn họ, lấy ly trà sữa trong túi, sau đó cắm ống hút uống một ngụm.
Sẽ có biểu tình như thế nào?
Vui vẻ hưởng thụ? Hay vẫn không gợn sóng như cũ? Hay sẽ cảm thán một câu “Trà sữa uống ngon thật”?
…
Không biết vì cái gì, thư ký Phương mơ hồ cảm thấy, hình tượng Tạ tổng của bọn họ cứ như vậy mà…
Tan biến.
Chính là dạng một đi không trở lại.
Chẳng qua mặc kệ trong lòng nghĩ cái gì, thư ký Phương đều không thể nói ra miệng, chỉ có thể làm bộ như bản thân không có một chút hiếu kỳ, cung cung kính kính cúi người, lòng tràn đầy tiếc nuối mà rời khỏi văn phòng.
Nhóm Wechat ăn dưa của Quân Diệu lại sôi nổi.
W:【Mấy người nói xem, Tạ tổng sẽ uống trà sữa vị nào?】
E:【? Tạ tổng làm sao có thể uống trà sữa chứ.】
P:【Đúng đó, tôi luôn cảm thấy, người như Tạ tổng có thể ăn cơm như người bình thường chúng ta đã là kỳ tích, giống như thần tiên mới có thể nuôi dưỡng ra Tạ tổng.】
R:【Vì cái gì lại đột nhiên hỏi như vậy?】
A:【Tôi biết tôi biết!!! Để tôi nói!!! Buổi tối hôm nay Tạ tổng đặt trà sữa, hơn nữa còn bỏ một đống topping kỳ lạ!!!】
G:【Mẹ nó?】
U:【Mẹ nó…】
T:【Mẹ nó!】
Mà bản thân Tạ Vân Trì…
Sau khi nhìn túi trà sữa thật lâu, rốt cuộc cũng xuống tay, mở ra.
Trà sữa bỏ không ít đá, có lẽ vì thời gian dài, bên ngoài cái ly đã bao phủ hơi nước.
Tạ Vân Trì lại liếc hóa đơn.
… Một cột rất dài.
Quá tàn nhẫn.
Cá gọi là trà sữa này, Tạ Vân Trì tất nhiên đã thấy các nữ hài tử trong công ty uống qua.
Nhưng anh chưa bao giờ uống thứ này, vì quá ngọt.
Hơn nữa nhìn ly trà sữa trước mặt…
Hẳn là trà sữa, không phải cháo chứ? Dù biết cũng không thể nào uống.
Trong lúc nhất thời có chút không hiểu là trò đùa của ai, Tạ Vân Trì lắc lắc đầu, rốt cuộc lại chuyển lực chú ý lên công việc.
Mới vừa nghĩ như vậy, Tạ Vân Trì liền nghe được thông báo tin nhắn Wechat.
Anh không chút để ý mà liếc liếc mắt.
Moon:【Tuy rằng có lẽ sẽ không no bụng…】
Moon:【Nhưng chắc chắn không phải là cháo!】
Moon:【Cho nên vẫn phải ăn tối.】
Tạ Vân Trì ngẩn ra.
Anh liếc liếc ly trà sữa bên cạnh, lại nhìn thoáng qua tin nhắn trên điện thoại.
Giây tiếp theo, Tạ Vân Trì vốn dĩ vân đạm phong khinh bỗng dưng bật cười, mặt mày đều bị niềm vui phủ lên, con ngươi đen láy cũng hiện lên ý cười.
Anh không phải không nghĩ tới, anh chỉ là không dám nghĩ…
Vậy mà lại có một ngày anh nhận được trà sữa Kỷ Minh Nguyệt đặt cho anh.
Hoặc là nói, chuyện thân cận như vật, anh không bao giờ dám tưởng tượng.
Moon:【Coi như quà cảm ơn hôm qua Tạ tiên sinh cùng tôi xem phim đi.】
Tạ Vân Trì nhẹ giọng bật cười.
Kỷ Minh Nguyệt nhắn xong, cả người đều có chút nói không nên lời mà thấp thỏm.
Tuy rằng ngữ khí nhìn qua rất tự nhiên, nhưng cô vẫn luôn rất khẩn trương.
Cơ hồ là toàn bộ hành trình đều nhìn chằm chằm app, xem shipper nhận đơn, xem shipper đi vào tiệm, xem shipper đưa đến Quân Diệu, lại tính toán thời gian nhắn tin cho Tạ Vân Trì.
Nhỡ anh không thích thì sao?
Hoặc là Tạ Vân Trì có thể hay không cảm thấy cô lo chuyện bao đồng?
Cũng có khả năng anh căn bản sẽ không xuống tầng lấy đồ?
…
Kỷ Minh Nguyệt từ trước đến nay không phải người nghĩ nhiều, nói đúng ra, cô luôn có được rất nhiều thứ một cách dễ dàng, rất hiếm khí có chuyện như thế này.
Dùng cách hình dung của Thư Diệu thì chính là… không có chấp niệm.
Nguyên nhân chính là như thế, cô sẽ không vì bất kỳ cái gì mà thấp thỏm bất an.
Nhưng hiện tại, cô thực sự vì một ly trà sữa mà nôn nóng.
Cho đến khi Wechat nhận được tin nhắn.
:【Uống rất ngon.】
Kỷ Minh Nguyệt rốt cuộc cũng không khống chế được mà cong môi.
Ngay cả lúc nghe điện thoại của Chúc Cầm, Kỷ Minh Nguyệt cũng rất vui vẻ.
… Không hề có chuyện cười ngây ngô như thiếu nữ mới lớn, nhưng không khí vui sướng xung quanh dày đến nỗi không thể lừa người.
Đặc biệt là không lừa được đương kim Thái hậu Chúc Cầm.
Chúc Cầm vừa chọn màu sơn móng tay vừa kỳ quái hỏi: “Miêu Miêu, hôm nay con nhặt được tiền à? Vui vẻ như vậy?”
“…” Kỷ Minh Nguyệt thu liễm, “Nhặt được nỗi cô đơn.”
“Công việc hôm nay có thuận lợi không?”
Kỷ Minh Nguyệt gật gật đầu: “Rất thuận lợi, năng lực của con gái mẹ mà mẹ còn không tin à? Có thể có cái gì không thuận lợi chứ?”
Chúc Cầm cười nhạo một tiếng: “Yêu đương.”
“…”
“Đừng tưởng rằng mẹ không biết mấy cái bí mật nhỏ của con, con gái mẹ nuôi lớn, con vừa nhấc mông là mẹ biết con muốn đi toilet hay muốn đánh rắm.”
“…” Kỷ Minh Nguyệt thật muốn cúp điện thoại, “Mẹ, mẫu hậu đại nhân thân ái của con, tiểu công chúa của ba con, mẹ tốt xấu gì cũng là phu nhân nhà giàu đó, có thể đừng thô t ục như vậy không?”
Chúc Cầm không quản cô, chỉ nói: “Mẹ mà không như vậy, thì có thể nhìn ra cái bạn học con yêu thầm sao? Nhưng mẹ thật sự không nghĩ tới nha, Kỷ Minh Nguyệt còn có thể yêu thầm.”
“Kỷ Minh Nguyệt, lúc đó con ngu ngơ thì thôi đi, con đừng nói là nhiều năm nay con không yêu đương là bởi vì vẫn còn thích Tiểu Tạ đó nha?”
Mẹ nó.
Như thế nào mà mẹ cô cái gì cũng hiểu, cái gì cũng biết vậy?
“Nếu thật sự thích, đối phương lại chưa có bạn gái, vậy nỗ lực chút đi, Miêu Miêu, con trở nên nhát gan từ khi nào thế?” Chúc Cầm lắc lắc đầu, “Con đừng quên, em trai con còn đang đợi làm phù dâu cho con.”
Kỷ Minh Nguyệt lặng im hai giây, nói: “Hai ngày trước Kỷ Hoài thương lượng với con, nó có thể tặng cho con một căn hộ tân hôn để miễn đi làm phù dâu không.”
Chúc Cầm lại lần nữa cười nhạo: “Con tin nó à, em trai con chính là cảm thấy con không gả được, phòng tân hôn chỉ là tùy tiện hứa thôi, dù sao cũng không cần thực hiện.”
“…”
Kỷ Minh Nguyệt cúp điện thoại.
Nằm hình chữ đại (大) ở trên giường, Kỷ Minh Nguyệt lại trở mình, nhắn tin cho Kỷ Hoài.
Moon:【Nếu chị không gả được thì làm sao bây giờ?】
… Tuy rằng đó là chuyện không có khả năng.
Cô tắt điện thoại.
Một lát sau, Wechat thông báo hai tin nhắn.
Đầu tiên là của Kỷ Hoài.
A Hoài Hoài Hoài:【Gả không được thì gả không được thôi, không sao, chị, cùng lắm thì em nuôi chị.】
Một tin nhắn khác là của Chúc Cầm gửi đến cùng lúc.
Mẫu hậu đại nhân:【Bất quá con không gả được cũng không sao, cùng lắm thì ba con nuôi con cả đời.】
Kỷ Minh Nguyệt dừng một chút, sau đó cong cong khóe môi.
Đêm nay thư ký Trần ở lại tăng ca rất muộn, trước khi rời đi còn gõ cửa văn phòng của Tạ Vân Trì để đưa tài liệu.
Sau khi đi ra, thư ký Trần thấy thư ký Phương còn đang nhìn chằm chằm máy tính, đi qua gập ngón tay gõ lên mặt bàn: “Còn chưa tan ca à?”
Thư ký Phương nhìn trái phải, cẩn thận như ăn trộm, nhìn chung quanh xác định không có người, mới khẽ đứng lên, thì thầm vào tai thư ký Trần: “Vừa rồi cô vào văn phòng có thấy Tạ tổng có gì kỳ lạ không?”
“Kỳ lạ?”
“Trà sữa trên bàn anh ấy… Đã mở ra chưa?”
Thư ký Phương nói như vậy, thư ký Trần rốt cuộc cũng ý thức được cái cảm giác không khỏe khi tiến vào văn phòng lúc nãy xuất phát từ đâu.
… Mẹ nó.
Cô trợn tròn mắt.
Thư ký Phương vẻ mặt chờ mong.
“…Mở rồi.” Thư ký Trần dừng một chút, “Hơn nữa Tạ tổng còn uống một ngụm.”
Thư ký Phương: “…”
Thực sự, rất ngoài dự liệu.
Thư ký Trần lại lần nữa tạm dừng vài giây: “Hơn nữa Tạ tổng hình như còn khen với tôi một câu, nói trà sữa này uống khá ngon.”
Thư ký Phương: “…”
Anh trầm mặc: “Cô nói xem, Tạ tổng có phải…”
Thư ký Trần nhìn anh.
“Bị ma nhập?”
“…”
Đêm đó, chủ đề “Tạ tổng có khả năng bị ma nhập” cứ như vậy xuất hiện trong nhóm chat buôn dưa của Quân Diệu.
Hơn nữa “Bị ma nhập” lúc mới đầu dần biến thành “Cũng có khả năng là người ngoài hành tinh”, cuối cùng liền biến thành “Tạ tổng bị người ngoài hành tinh bắt đi”.
Vu Văn Hiên vẻ mặt khiếp sợ mà nhắn tin cho Kỷ Minh Nguyệt: 【? Lão Tạ bị người ngoài hành tinh bắt đi?】
Vừa vặn Kỷ Minh Nguyệt bởi vì bụng đói, đi xuống tầng lấy sữa bò trong tủ lạnh, thấy Tạ Vân Trì đẩy cửa tiến vào, lại nhìn thoáng qua tin nhắn Wechat, bình tĩnh trả lời:
【Bị bắt đi là não của cậu thì có.】
Tạ Vân Trì đi vào, đem ly trà sữa uống không còn một giọt đặt trên bàn, chào hỏi Kỷ Minh Nguyệt rồi đi vào toilet.
Vu Văn Hiên lại nhắn: 【Mình lướt hơn tin nhắn mới thấy, hình như là bởi vì hôm nay lão Tạ phá lệ mà uống trà sữa.】
Vu Văn Hiên:【Thời buổi này bịa đặt cũng cần có lý chút chứ, lão Tạ uống trà sữa, còn không bằng nói cậu ấy đi tìm chết.】
Moon:【?】
Vu Văn Hiên:【Lão Tạ ghét nhất là đồ ngọt, lần trước cậu ấy bất đắc dĩ giúp Thời Thần ăn một miếng chocolate, hai ngày sau đó đều không thèm nhìn mặt Thời Thần.】
Vu Văn Hiên:【Ấu! Trĩ!】
Kỷ Minh Nguyệt lại lần nữa trầm mặc hai giây, uống một ngụm sữa bò, vừa lúc nhìn thấy Tạ Vân Trì từ toilet đi ra.
Anh rửa sạch tay, nhưng không lau khô, bọt nước trong suốt chảy dài trên ngón tay anh, rực rõ dưới ánh đèn.
Bàn tay xinh đẹp của Tạ Vân Trì càng nổi bật, đẹp đến mức khiến người ta không nói lên lời.
Nhưng có lẽ đã về nhà, Tạ Vân Trì có chút lười nhác, như có như không lau qua đôi tay.
Kỷ Minh Nguyệt ngẩng đầu, nhìn về phía Tạ Vân Trì.
Không có gọi anh, mà lập tức mở miệng, đồng thời đưa một hộp sữa bò rất ngọt mà hôm nay cô mới mua, hỏi:
“Uống sữa bò không? Ngọt đó.”
Nam nhân thanh tú mím môi, tùy ý mà đem giấy lau tay ném vào thùng rác.
Thanh âm ấm áp dễ nghe đến cực điểm, bất động thanh sắc lại rất ôn nhu.
“Được.”
Cái gì cũng được.
Chỉ cần là cô đưa, anh đều muốn.
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ tổng khi nhìn thấy trà sữa: Đây là cái thứ gì, nhìn là biết không thể uống.
Tạ tổng khi biết là Miêu Miêu đưa: Ngọt quá ^^