Kỷ Minh Nguyệt dừng lại.
Cô lấy sữa bò về, đóng cửa tủ lạnh lại: “Không cho cậu uống, tôi còn muốn để lại cho bữa sáng.”
Tạ Vân Trì bỗng dưng bật cười.
Kỷ Minh Nguyệt kiềm chế trái tim đập liên hồi, giả bộ như không để ý: “Cậu thích ăn ngọt không?”
“Không hẳn.” Trên mặt Tạ Vân Trì mang theo chút tiếc nuối, nhưng rất thành thực, “Nhưng thỉnh thoảng vẫn ăn.”
“Thỉnh thoảng?”
Anh gật gật đầu: “Đúng vậy, ví dụ như lúc đói đến không chịu nổi.”
Kỷ Minh Nguyệt thật sự nhịn không được mà cười thành tiếng, rất tự nhiên mà chuyển đề tài.
“Vừa rồi tôi lấy sữa bò từ tủ lạnh, đột nhiên nhớ tới, khi nhỏ tôi luôn cảm thấy tủ lạnh là thứ đặc biệt vô dụng.”
Tạ Vân Trì tùy ý dựa vào tường, có chút tản mạn, lại rất tiêu sái.
Anh nhướng mày: “Hửm?”
“Ví dụ như một cốc nước nóng, tôi nghĩ nếu cho vào ngăn đá tủ lạnh thì rất nhanh sẽ lạnh. Nhưng trước nay mẹ tôi đều không cho làm, nói tủ lạnh không phải để dùng như vậy, tôi liền cảm thấy tủ lạnh rất vô dụng.”
… Thực sự là cũng có chút hợp lý.
Tạ Vân Trì nhẹ giọng cười cười, tiếp tục nhìn Kỷ Minh Nguyệt.
Kỷ Minh Nguyệt còn không quên trưng cầu ý kiến: “Chẳng lẽ cậu không cảm thấy như vậy sao?”
“Nhà của tôi…” Ngữ khí của anh rất tự nhiên, không hề có một chút cảm giác khác thường, “Khi còn nhỏ không có tủ lạnh.”
Kỷ Minh Nguyệt bỗng giật mình.
Trong lúc nhất thời có chút quẫn bách, nhịn không được mà cúi đầu, thanh âm cũng yếu đi: “Ngại quá, tôi không có ý như vậy.”
Tạ Vân Trì bình thản ung dung, giống như vừa rồi người nói không phải là anh.
“Không có việc gì, tôi cảm thấy những ngày trước kia không có chuyện gì đến mức không thể nhắc tới. Tuy rằng khi còn nhỏ rất nghèo, nhưng cũng khá vui vẻ.”
Kỷ Minh Nguyệt ngước mắt nhìn anh, lại dời mắt, “Lúc cao trung hình như cậu khá bận.”
Tạ Vân Trì gật đầu: “Là rất bận, quản lý thời gian rất khó.”
Khi đó cô hiếm khi nhìn thấy Tạ Vân Trì trong trường, anh luôn luôn vừa tan học đã chạy ra ngoài đi làm thêm, cô nhớ có một thời gian Tạ Vân Trì còn làm một lần ba công việc, mà vẫn phải cố gắng học tập.
Trước đó cô chưa bao giờ biết để được ấm no lại khiến con người khổ cực như vậy.
Tạ Vân Trì vẫn bình tĩnh: “Dù sao thì lúc đó ba tôi nằm viện, viện phí rất đắt, trong nhà lại nợ nần, một mình mẹ tôi hoàn toàn gồng gánh không nổi. Dù sao cũng phải ăn cơm, nếu không đi ra ngoài làm việc thì sẽ đói, phải ăn tạm mấy thứ ngọt.”
“…”
Sao đề tại lại bị chuyển đến chuyện này?
Kỷ Minh Nguyệt là người dẻo miệng, nhưng lúc này cũng có chút nghẹn lời.
Lúc đó cô chỉ là người đứng nhìn cũng biết Tạ Vân Trì thời trung học có bao nhiêu khó khăn, nhưng hiện tại khi nhắc đến chuyện này, anh lại giống như một chút oán giận cũng không có.
Thản nhiên đến mức làm người khác cảm thấy người đã trải qua những chuyện kia không phải anh, thậm chí khi nhắc tới còn có thể đùa giỡn.
Kỷ Minh Nguyệt hoàn hồn, lại hỏi, “Khi đó cậu thực sự cảm thấy vui vẻ sao?”
“Cũng không tệ lắm, ít nhất là ba tôi thương yêu tôi. Nếu nói về tiếc nuối…” Tạ Vân Trì rũ mắt, “Tiếc là ba tôi không qua khỏi, đã mất rồi.”
Hô hấp của Kỷ Minh Nguyệt dừng lại.
Cô vừa định mở miệng an ủi hai câu, lại cảm thấy bản thân nói cái gì cũng không đúng. Tạ Vân Trì bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn vào mắt cô.
Tạ Vân Trì cười khẽ hai tiếng: “Đã qua nhiều năm rồi, không có gì. Hơn nữa cậu cũng thấy đó, sau khi ba tôi qua đời, mẹ tôi liền mang theo tôi gả vào Thời gia, sau đó còn không phải vô lo vô nghĩ mà sống sao?”
Anh lại nói, “Huống hồ mọi người đều biết rõ, chú ấy đối với con riêng của vợ rất tốt.”
Kỷ Minh Nguyệt nghe hiểu, “chú” mà anh nói là ba của Thời Thần, chủ tịch của Quân Diệu.
Cô lại suy tư một phen.
Dựa theo lời của Tạ Vân Trì, anh chính là con riêng, Thời gia lại cứ để yên cho anh lên làm tổng tài của Quân Diệu?
Hơn nữa theo Kỷ Minh Nguyệt biết, chức tổng tài này không phải hữu danh vô thực, ngược lại, Tạ Vân Trì ở Quân Diệu cực kỳ có tiếng nói.
Trừ ba Thời hiện đã không còn thường xuyên quản chuyện tập đoàn, Tạ Vân Trì có quyền khống chế tuyệt đối toàn bộ Quân Diệu, mà Thời Thần là tiểu thư duy nhất của Thời gia lại tựa hồ như không có hứng thú với quyền lực.
Trừ phi…
Tạ Vân Trì là con ruột của ba Thời thì mọi thứ đều hợp lý.
Ngay cả việc “Không phải cùng mẹ khác cha, hai người đều theo họ ba nhưng họ lại khác nhau, vẫn là anh em ruột về mặt sinh học” mà cô thắc mắc rất lâu kia đều có lời giải thích.
Tạ Vân Trì cùng Thời Thần thật sự là anh em ruột, Tạ Vân Trì hẳn cũng là con trai của ba Thời, hay nói cách khác, là con ngoài giá thú.
Ngay cả câu nói “Cùng họ ba” của Tạ Vân Trì, cũng không phải ba ruột, mà là ba nuôi.
Chuyện con ngoài giá thú trước đó cô thấy không ít, rốt cuộc thì cũng không có nhiều nhà hào môn thực sự trong sạch giống như gia đình cô.
Nhưng để làm được đến mức này, không sửa họ, thậm chí vẫn gọi là “chú” chứ không phải “ba”, thực sự rất hiếm thấy.
Trong lòng suy nghĩ một hồi, trên mặt Kỷ Minh Nguyệt vẫn không có gì thay đổi.
Trong mấy năm cô học tập ở nước ngoài, xung quanh Tạ Vân Trì dường như xảy ra rất nhiều chuyện.
Nhưng sau nhiều chuyện như vậy, Tạ Vân Trì vẫn ôn nhu như cũ, giống y hệt cậu thiếu niên mười năm trước.
Cô hút hết hộp sữa bò, quơ quơ, nghe thấy bên trong vẫn còn, cau mày chọc chọc ống hút sâu hơn, lại hút một ngụm.
Tạ Vân Trì dựng ngón cái: “Miêu Miêu rất cần kiệm nha.”
“…”
Kỷ Minh Nguyệt cười cười, nói: “Đúng vậy, rốt cuộc thì hiện tại tôi là một quỷ nghèo. Bây giờ cậu biết ly trà sữa tôi đặt cho cậu quý đến cỡ nào chưa?”
Tạ Vân Trì hơi suy tư, gật gật đầu: “Đã biết.”
Không chờ Kỷ Minh Nguyệt nói, anh lại cười một tiếng: “Đêm nay cậu còn xem phim không? Tôi có thể xem cùng một lúc.”
?
Mẹ nó cậu thân là tổng tài của một tập đoàn lớn, một ly trà sữa đáng để bỏ ra thời gian xem một bộ phim sao?
Tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của Kỷ Minh Nguyệt, Tạ Vân Trì dừng một chút: “Nếu cậu muốn mời tôi ăn cái khác, cũng không phải không được.”
Cái khác?
Kỷ Minh Nguyệt suy tư một phen, không hề có thành ý: “Được nha, lúc trước tôi có uống trà sữa cực kỳ ngọt ở một quán khác, ngày mai tôi đặt cho cậu một ly toàn đường, cho cậu sảng khoái tinh thần cả ngày.”
Sau khi nói xong, Kỷ Minh Nguyệt mới ý thức được…
Mẹ nó, cuộc hội thoại của hai người sao lại trở nên ấu trĩ như vậy!
Cô vô tình liếc liếc đồng hồ treo tường.
Mẹ nó.
Hai người bọn họ thế mà lại đứng trước tủ lạnh hàn huyên hơn nửa tiếng đồng hồ!
Giấc ngủ làm đẹp của cô!
Dù cho trời sinh mỹ lệ đến mức nào, cũng phải bồi dưỡng thật tốt mới không lãng phí khuôn mặt của mình.
Kỷ Minh Nguyệt vẫy vẫy tay với Tạ Vân Trì: “Không nói nữa, tôi phải đi ngủ đây.”
Tạ Vân Trì lười nhác gật đầu, ý bảo cô cứ tự nhiên.
Kỷ Minh Nguyệt chạy lên cầu thang, tới chỗ ngoặt lại nhớ ra cái gì, quay đầu lại gọi anh.
“Tạ… Vân Trì.” Cô dừng một chút, “Sáng mai cậu muốn ăn gì?”
Tạ Vân Trì đưa lưng về phía cô, đang lấy nước từ máy lọc nước, nghe được câu hỏi của Kỷ Minh Nguyệt, quay đầu nhìn cô, lại tiếp tục lấy nước.
Kỷ Minh Nguyệt cũng không để ý, tiếp tục nói: “Tôi có thể làm một bữa sáng đơn giản, trứng chiên, sandwich, nếu cậu muốn ăn đồ Trung Quốc thì tôi ra ngoài mua mấy cái bánh bao cũng được.”
Tạ Vân Trì vẫn không nói chuyện.
Kỷ Minh Nguyệt kỳ quái mà gọi anh một tiếng: “Tạ Vân Trì?”
Tạ Vân Trì không quay đầu lại, thanh âm tự nhiên: “Trứng gà đi.”
“Được.”
Kỷ Minh Nguyệt có chút thắc mắc sao anh lấy một cốc nước mà lâu như vậy, nhưng rốt cuộc vẫn không hỏi ra, ngáp một cái liền đi lên tầng.
Thư Diệu luôn nói giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của cô giống người già, kỳ thật cũng không hẳn là vậy, người già thường ngủ sớm dậy sớm.
Cô làm không được.
Cô ngủ sớm, nhưng không dậy nổi.
…
Tạ Vân Trì bóp cốc nước đến nổi gân xanh, dùng sức mà xíu chút nữa bóp nát cái cốc thủy tinh.
Vừa rồi, ngữ khí của cô quá thân mật, tự nhiên giống như một người vợ hỏi chồng mình sáng mai muốn ăn gì vậy.
Anh thiếu chút nữa mà nhịn không được.
Tạ Vân Trì, đừng quá vội.
Từ từ thôi, không thể quá vội vàng.
Nhỡ dọa cô ấy chạy mất thì hỏng rồi.
Anh thật sự nhịn không được mà cười khổ.
Anh thật sự có chút kiềm chế không nổi, nữ hài từ anh thích nhiều năm như vậy, mỗi ngày đều đi đi lại lại trước mặt anh, cùng anh nói chuyện, cười với anh, bảo anh phải tự chủ như thế nào, có cảm giác một ngày nào đó sẽ nhịn không nổi nữa.
Tạ Vân Trì thở dài.
Trước đó hai ngày, Phó Tư Viễn hỏi anh nếu đã thích Kỷ Minh Nguyệt như vậy, lúc cao trung không thổ lộ thì thôi đi, tại sao hiện tại cũng không nói ra được.
Anh nghĩ nghĩ, nói,
“Có thể tùy tiện nói ra mà không sợ bị từ chối, thì là thích.”
Phó Tư Viễn vẻ mặt buồn bực: “Vậy cậu là như thế nào?”
Tạ Vân Trì trầm mặc thật lâu.
Hơn nửa ngày, Phó Tư Viễn cũng sắp chuyển đề tài, anh mới mở miệng.
“Là khát vọng.”
Khát vọng ăn sâu vào xương tủy.
Ngày hôm sau khi bị đồng hồ báo thức gọi dậy, cả người Kỷ Minh Nguyệt đều ngây ngốc.
Quả thực toàn bộ não mèo của cô đều là: “Tôi là ai? Đây là đâu? Sao lại dậy sớm như thế này?”.
Ôm chăn ngồi nửa ngày, cô mới nhớ ra hôm nay mình phải làm bữa sáng.
Cực khổ nhân gian.
Đi đến phòng bếp, ngáp một cái, cô rốt cuộc cũng nhớ ra mình phải chiên trứng.
Cắt hai miếng xúc xích, sau khi đập trứng vào chảo, Kỷ Minh Nguyệt mới nghe thấy Tạ Vân Trì mở cửa phòng.
Cô quay đầu lại nhìn, sau đó liền ngây ngẩn cả người.
… Đại khái là do mới tỉnh ngủ, Tạ Vân Trì của hiện tại và của lúc bình thường mà cô thấy, là hai bộ dáng hoàn toàn khác nhau.
Tóc thì rối, trên người còn đang mặc bộ quần áo ngủ, mấy cái nút áo phía trên không được cài, biểu tình mơ màng, còn đeo thêm một cái kính.
Nam nhân từ trước đến nay luôn ôn hòa, vào lúc này lộ ra thêm mấy phần lười nhác cùng ngái ngủ.
Nhưng, tràn đầy cảm giác thân thuộc.
Anh tựa hồ không nghĩ tới Kỷ Minh Nguyệt lại quay ra nhìn, giật mình đứng tại chỗ.
Kỷ Minh Nguyệt thật sự không nhịn được mà bật cười.
Cô lật quả trứng, lại quay đầu nhìn anh, sau đó phát hiện có cái gì đó không đúng cho lắm.
Tạ Vân Trì…
Trong tay còn ôm một thứ khác.
Nhìn hình thức cùng kích thước, có cảm giác như là…
Khăn trải giường?
Kỷ Minh Nguyệt lại quay đầu lật trứng, thuận miệng chào hỏi: “Chào buổi sáng, Tạ Vân Trì, mới sáng sớm cậu ôm khăn trải giường làm gì?”
Có thể là do quá sớm, đầu óc Kỷ Minh Nguyệt cũng chưa hoàn toàn khởi động.
Đến lúc hỏi ra miệng mới ý thức được có chuyện gì.
Khăn trải giường.
Sáng sớm ôm khăn trải giường.
…
Cô đột nhiên tỉnh táo rồi.