Bạn học Kỷ Minh Nguyệt có một ưu điểm người gặp người khen…
Giữ vững chủ kiến, là một thanh niên chung thủy nhất thế kỷ XXI.
Cho nên cảm động là một chuyện, tính sổ là một chuyện khác.
Cô ngồi chễm chệ trên ghế, không có chút hình tượng thục nữ nào, vừa ăn bữa tối ngon lành mà Tạ Vân Trì nấu, vừa không ngừng lải nhải về chuyện xảy ra vào ban ngày.
“Em đã nói với anh đừng làm lộ chuyện em là bạn gái anh ở buổi tuyên truyền rồi, sao anh không nghe em chứ?”
Tạ Vân Trì tươi cười, gắp thêm một miếng thịt bò vào bát Kỷ Minh Nguyệt.
… Kỳ thật, theo lý mà nói, vào thời điểm này, cô hẳn là nên uy nghiêm mà cự tuyệt Tạ Vân Trì, để cho anh tự mình suy nghĩ lại.
Nhưng mà, nhưng mà.
Tạ Vân Trì nấu ăn thật sự quá xuất sắc.
Kỷ Minh Nguyệt chỉ rối rắm một giây, lại suy nghĩ về vấn đề cực kỳ quan trọng này.
Sống cả đời, uy nghiêm đương nhiên là phải có.
Nhưng hình như cũng không nhất thiết phải vật lộn với thức ăn.
Cho nên, cô thậm chí còn vui vẻ tiếp nhận đồ ăn từ chỗ Tạ Vân Trì, vừa ăn vừa than thở.
“Anh có biết như vậy sẽ để người khác nhìn em bằng ánh mắt khác thường không?”
Rất may mắn, lần này bạn học Tạ Vân Trì không dùng đồ ăn để chặn miệng Kỷ Minh Nguyệt nữa.
Anh trầm mặc hai giây, sau đó không đáp mà hỏi lại: “Khác thường như thế nào?”
“Bọn họ sẽ cảm thấy em có rất nhiều tiền!”
… Bất quá nghĩ lại, dù không có thân phận bạn gái Tạ Vân Trì thì trước giờ cô vẫn rất nhiều tiền.
Khi đạt đến một giới hạn nhất định, tiền đối với Kỷ Minh Nguyệt mà nói, dường như đã biến thành mấy con số không có ý nghĩa quá lớn.
Cho nên, bị cảm thấy là có nhiều tiền cũng không phải vấn đề gì lớn.
Cô im lặng một chút, tìm đường khác.
“Có lẽ bọn họ sẽ cảm thấy em vào được đại học Viễn Thành không phải do thực lực!”
Ừm, vấn đề này dường như khá nghiêm trọng.
Lần này Tạ Vân Trì suy tư hai giây.
Hai giây sau…
Anh hỏi lại Kỷ Minh Nguyệt: “Em để ý à?”
“…”
Kỷ Minh Nguyệt trong lúc nhất thời triệt để nghẹn họng.
Có một người bạn trai quá hiểu mình hình như cũng không tốt lắm.
Ví dụ như giờ phút này, cô trăm phương ngàn kế tìm lý do, Tạ Vân Trì chỉ dùng một câu “Em để ý à?”, trực tiếp đánh trúng tim đen của Kỷ Minh Nguyệt.
Cô…
Đúng là không quá để ý.
Cũng không có gì phiền toái, cùng lắm thì lúc nào đó chứng minh bản thân một chút là được.
Mà cái gọi là “chứng minh bản thân”, không phải là giờ phút nào cô cũng làm hay sao?
Được rồi.
Nói như vậy thì, thực sự là không có vấn đề gì.
Kỷ Minh Nguyệt triệt để nghẹn lời, tìm không ra lý do để tính sổ, chỉ có thể ngậm miệng mà ăn cơm.
…
Đương nhiên, cô không còn gì để nói không đồng nghĩa với việc đối phương cũng ngậm miệng theo.
Tạ Vân Trì cúi đầu thở dài.
“Cho nên Miêu Miêu, sở dĩ em không muốn bại lộ thân phận trước mặt nhiều người như vậy, là do không muốn thừa nhận em là bạn gái của anh, đúng không?”
“…”
Kỷ Minh Nguyệt đang nhai thì bị sặc, nhận lấy nước từ chỗ Tạ Vân Trì, sau khi uống vài ngụm mới khiếp sợ nhìn về phía anh.
Đây là lời mà người nói à?
Tạ Vân Trì bình thản: “Nếu em thật sự không muốn thừa nhận, cũng không phải không được.”
“…”
Anh cúi đầu bổ sung thêm, “Dù sao anh cũng đã quen nhìn theo phía sau em, không sao cả.”
… Đừng nói nữa.
Em van anh, đừng nói nữa.
Kỷ Minh Nguyệt nhìn thấy ánh mắt Tạ Vân Trì càng lúc càng đau buồn, thậm chí còn có xu thế tiếp tục nói, nhất thời khẩn trương cùng sợ hãi.
“Em sai rồi.” Lần đầu tiên trong đời, Kỷ Minh Nguyệt cảm nhận được nỗi đau của Tôn Ngộ Không khi sư phụ niệm chú, cô dừng một chút, giọng nói chân thành, “Em rất vui khi mọi người phát hiện ra thân phận Tạ phu nhân tương lai của mình.”
Tạ Vân Trì lại thở dài.
“Miêu Miêu, em không cần miễn cưỡng bản thân, anh biết em…”
“Dừng!!!” Kỷ Minh Nguyệt không chịu nổi nữa.
Cô lặng im hai giây, nhìn Tạ Vân Trì ở đối diện, hít sâu mấy hơi.
Đúng, không thể đuổi cùng giết tận anh ấy.
Bằng không cô sẽ phải làm góa phụ.
Mở miệng: “Nói đi, anh muốn thế nào?”
Thương nhân trời sinh Tạ Vân Trì thấy đạt được mục đích, không hề có chút xấu hổ, còn rất bình tĩnh trầm ổn, trên mặt mang theo ý cười.
Ngữ khí khi nói chuyện cũng không giống đang bàn điều kiện với bạn gái thân yêu của mình, mà tự nhiên như đang nói “Trăng đêm nay đẹp quá” vậy.
“Từ hôm nay trở đi, chuyển đến phòng anh.”
Kỷ Minh Nguyệt: “…”
Trong lúc nhất thời cô cũng không biết bản thân là do da mặt dày như tường thành của Tạ Vân Trì làm chấn động, hay là do yêu cầu này làm cả kinh, nói chung là cô thực sự không muốn nói chuyện.
Tạ Vân Trì còn cười rất tự nhiên: “Phòng của anh cũng không tính là nhỏ, hai người ở vẫn vừa đủ.
Nếu em không thích cách trang trí thì có thể đổi, tùy em chỉnh sửa, cảm thấy giường bé cũng có thể thay cái to hơn, em muốn thế nào cũng được.”
Anh suy tư một chút, có lẽ chính bản thân anh cũng cảm thấy như vậy khá phiền toái, còn nói, “Đương nhiên, nếu em không muốn chuyển đi chuyển lại thì cũng được.”
Kỷ Minh Nguyệt hoàn toàn không mang theo hy vọng gì mà ngẩng đầu nhìn anh một cái.
Tạ Vân Trì: “Anh có thể chuyển sang phòng em.”
“…”
Kỷ Minh Nguyệt tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Cô nhịn không được mà ngẫm lại trong lòng…
Rõ ràng là tối nay cô muốn tính sổ với Tạ Vân Trì, kết quả sao lại biến thành Tạ Vân Trì không có liêm sỉ mà bàn điều kiện với cô rồi?
Kỷ Minh Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này thật lâu.
Một lúc lâu sau, cô mới thanh tỉnh mà nhận ra một hiện thực tàn khốc.
Chỉ cần da mặt đủ dày, không có gì là không thể.
Kỷ Minh Nguyệt nói phát hiện trọng đại này cho Tạ Vân Trì.
Tạ Vân Trì vậy mà còn rất tự đắc, thậm chí có chút kiêu ngạo, lên tiếng trả lời: “Ừm, không sai.”
Anh tạm dừng một chút, “Nhưng anh chỉ không biết xấu hổ với bạn gái thôi.”
Đại khái là do biểu cảm của Kỷ Minh Nguyệt quá mức chấn động, Tạ Vân Trì thấp giọng bật cười.
Kỷ Minh Nguyệt: “… Em luôn cảm thấy thời cao trung em có nhận thức sai lầm về anh.”
Nói đúng ra.
Trước khi thực sự ở bên Tạ Vân Trì, tất cả nhận thức đều sai lầm.
Tạ Vân Trì nhíu mày, từ chối cho ý kiến về câu nói của Kỷ Minh Nguyệt.
Mặc kệ cô có nhận thức sai lầm như thế nào, hiện tại cô cũng là bạn gái của anh.
Chạy cũng không thoát.
Sau khi ý định thành công, Tạ Vân Trì vào bếp lấy một bát canh khác cho Kỷ Minh Nguyệt.
“Hiện tại là thời gian hành kinh của em, anh sẽ không động vào em, nghỉ ngơi cho tốt.”
Kỷ Minh Nguyệt sửng sốt: “Hả? Sao anh lại biết thời gian hành kinh của em?”
Tạ Vân Trì cười cười, không nói chuyện.
Nếu ngay cả chuyện này cũng không biết thì sao có thể là bạn trai chứ?
Nhưng anh còn muốn nhắc tới một việc khác.
Kỷ Minh Nguyệt vừa uống một ngụm canh, vừa nhịn không được mà giật giật khóe mắt, sau đó đánh giá biểu cảm có chút kỳ quái của Tạ Vân Trì.
… Hình như anh đang do dự, thật là hiếm thấy.
Loại cảm xúc này rất ít khi xuất hiện trên người Tạ Vân Trì.
Từ trước đến nay anh đều rất thẳng thắn dứt khoát, quyết đoán kiên định, hai chữ “do dự” dường như không có liên quan đến anh.
Hiện tại…?
“Miêu Miêu.” Tạ Vân Trì rốt cuộc cũng mở miệng, “Chú Thời và mẹ của anh nói muốn cùng em ăn một bữa cơm.”
Kỷ Minh Nguyệt giật mình.
“Bất quá, nếu em không đồng ý thì cũng không sao, không ăn cũng được.” Anh lại nói, “Hơn nữa, em cứ yên tâm, mặc dù là sau khi kết hôn, nếu em không vui, anh sẽ không để em và hai người họ xuất hiện cùng nhau quá nhiều.”
Kỷ Minh Nguyệt thong thả buông cái thìa trong tay xuống.
Bình tĩnh mà xem xét, cô biết Tạ Vân Trì nói lời này ra khó khăn đến mức nào.
Biết làm sao được, ba mẹ ruột thì mãi là ba mẹ ruột mà.
Huống chi với thân phận hiện tại của Tạ Vân Trì, hẳn là cũng rất khó khăn.
Lúc trước anh vì mẹ mà đến Thời gia, có lẽ anh cũng mong muốn có được tình cảm gia đình.
Nhưng giờ phút này anh lại nói với cô, chỉ cần cô không vui thì cái gì cũng không cần làm.
Nếu đổi lại là cô, ba mẹ mà có mâu thuẫn với Tạ Vân Trì, cô có thể nói là chỉ cần Tạ Vân Trì không đồng ý thì không gặp mặt cũng được không?
… Dường như không thể.
Nhưng người ở trước mặt cô bây giờ, vẫn luôn bao dung mọi sự tùy hứng của cô, cô làm cái gì cũng được, chỉ cần cô vui vẻ.
Người như vậy, sao cô có thể tùy hứng.
Huống hồ…
“Không phải em không nguyện ý ăn cơm với ba mẹ anh, hơn nữa lần trước quả thực là em không lễ phép, nhưng, lúc đó em thực sự rất…” Kỷ Minh Nguyệt cúi thấp đầu, “Rất đau lòng cho anh.”
Cô lại ngẩng đầu cười cười với Tạ Vân Trì, muốn trấn an anh một chút, “Khi nào thì ăn? Đã quyết định thời gian địa điểm chưa? Em cũng muốn xin lỗi chú với dì.”
Tạ Vân Trì ngơ ngẩn, sau đó cũng bật cười.
“Mẹ anh nói, xin lỗi thì không cần đâu, nếu em thật sự muốn nói cái gì…”
Anh nhướng mi, “Thì cứ yêu thương con trai của bà ấy thật tốt là được.”
Tuy đã nói là cùng nhau ăn bữa cơm, nhưng Kỷ Minh Nguyệt thực sự không nghĩ tới, địa điểm ăn cơm với ba mẹ chồng tương lai lại là…
Thời gia.
Cô thực sự choáng váng rồi.
Chẳng sợ đã sớm gặp ba mẹ chồng tương lai, giờ phút này Kỷ Minh Nguyệt vẫn vô cùng hoảng loạn.
Cô không ngừng soi gương, thử tới thử lui đủ loại quần áo, còn lôi kéo Tạ Vân Trì tham mưu cho cô: “Bộ này thế nào?”
Tạ Vân Trì miễn cưỡng ngồi trên sofa, vừa cầm tạp chí tài chính và kinh tế, vừa ngẩng đầu nhìn, thật lòng khen: “Rất xinh đẹp.”
“Thật sao?” Kỷ Minh Nguyệt cau mày than thở một tiếng, lại nhìn qua nhìn lại bản thân trong gương, lắc đầu, “Nhưng em cảm thấy không đủ trưởng thành.”
Lại chạy vào phòng thay đồ, chọn một bộ quần áo khác, lần này mới cảm thấy vừa lòng hơn chút.
Trang điểm, uốn tóc, chọn trang sức.
Toàn bộ quá trình thực sự tốn rất nhiều thời gian.
Tạ Vân Trì chờ ở một bên, yên lặng làm chuyện của mình, thỉnh thoảng ngẩng đầu khen bạn gái nhà mình là tuyệt thế mỹ nhân, một chút không kiên nhẫn cũng không có.
Trước khi xuất phát, Kỷ Minh Nguyệt lại nhìn nhìn một đống quà tặng mà bản thân chọn, càng bất an đứng lên: “Chú và dì thật sự sẽ thích mấy cái này sao?”
Tạ Vân Trì chỉ cảm thấy độ đáng yêu của bạn gái mình ngày càng tăng.
Anh giả bộ suy tư, nửa ngày mới đáp: “Kỳ thực…”
Kỷ Minh Nguyệt khẩn trương mà nói theo anh: “Kỳ thực cái gì?”
“Chỉ cần em đến là được rồi.”
“…” Kỷ Minh Nguyệt trừng mắt, cảm thấy không nên hỏi ý kiến Tạ Vân Trì nữa.
Một chút tính chất xây dựng cũng không có.
Vịnh Tinh Nguyệt cách Thời gia cũng không quá xa.
Tạ Vân Trì lái xe, rất nhanh đã đến.
Đến khi đứng trước cửa Thời gia, cảm giác khẩn trương ngày càng rõ ràng hơn, khiến Kỷ Minh Nguyệt trong lúc nhất thời có chút không dám vào.
Cô nghiêng đầu, hỏi Tạ Vân Trì, “… Sau chuyện lần trước, chú với dì có nói gì em không?”
Cái này gọi là gì ấy nhỉ?
Sung sướng nhất thời, về sau chịu thiệt.
Mỹ nhân thở dài.
Tạ Vân Trì cảm thấy có chút buồn cười.
Lúc đó bảo vệ anh thì không chút do dự, hiện tại sao lại sợ hãi rồi?
Nhưng, sự thật chứng minh, đều là do Kỷ Minh Nguyệt nghĩ nhiều.
Cho dù lần trước không vui vẻ gì mà tách ra, lần này tới Thời gia ăn cơm, không khí vẫn coi như khá hài hòa.
Thời Đức Vĩnh cùng Thẩm Chi cư xử giống như lần trước căn bản không xảy ra chuyện gì, vẫn rất nhiệt tình chiêu đãi Kỷ Minh Nguyệt.
Thẩm Chi gắp cho Kỷ Minh Nguyệt một cái đùi gà, cười vừa thân thiết vừa ôn hòa: “Cũng lâu rồi không gặp Minh Nguyệt, gần đây thế nào rồi? Lần trước dì để ý con thích ăn món này nên đã bảo dì giúp việc làm, con nếm thử xem.”
Kỷ Minh Nguyệt nói cảm ơn, cũng không chút khách khí, cúi đầu ăn.
“Từ lần trước dì đã cảm thấy con với Vân Trì rất xứng đôi, quả nhiên là ở bên nhau rồi, đúng là chuyện tốt.
Dì với chú Thời của con vẫn luôn bảo Vân Trì đưa con về nhà ăn bữa cơm, nó chỉ nói con bận nhiều việc.
Bận thì bận, nhưng phải chiếu cố tốt bản thân.”
Tốc độ nói chuyện của Thẩm Chi tương đối chậm, khi nghe chỉ cảm thấy tràn đầy thân thiết, người không biết có khi còn nghĩ bà và Kỷ Minh Nguyệt quen biết đã lâu.
Kỷ Minh Nguyệt cảm thấy có chút hoảng hốt, trên mặt lại chỉ cười cười đồng ý, cũng chủ động nói chuyện này chuyện kia với Thời Đức Vĩnh và Thẩm Chi.
Một bữa cơm này ăn rất bình an vô sự, so với dự tính của Kỷ Minh Nguyệt thì tốt hơn nhiều.
Ăn xong cơm trưa, mấy người lại di chuyển tới phòng khách, vừa ăn trái cây cùng mấy món điểm tâm vừa hàn huyên một lát.
Thời Đức Vĩnh dù sao cũng lớn tuổi, sức khỏe vốn không được như trước, cùng bọn họ nói chuyện mấy câu thì nói bản thân phải đi ngủ trưa.
Thẩm Chi cũng đứng lên, muốn đưa Thời Đức Vĩnh lên tầng.
Thời Đức Vĩnh chỉ phẩy phẩy tay với bà, nói bà ở lại với Kỷ Minh Nguyệt thêm một chút.
Chỉ là trước khi rời đi, Thời Đức Vĩnh còn nói thêm: “Hiện tại Thời gia cũng chỉ còn lại chú với dì Thẩm của con, con với Vân Trì có thời gian rảnh thì… Đến ăn cơm nhiều chút.”
Nói xong, không đợi Kỷ Minh Nguyệt đáp lời, Thời Đức Vĩnh liền vẫy vẫy tay với bọn họ, đi lên tầng.
Tạ Vân Trì vốn đang gọt táo cho bạn gái, vừa đặt miếng táo vào trong tay Kỷ Minh Nguyệt thì điện thoại đổ chuông.
Anh liếc màn hình một cái, nói bản thân có công việc, sau đó đi vào thư phòng.
Bởi vậy, trong phòng khách chỉ còn lại Thẩm Chi và Kỷ Minh Nguyệt.
Kỷ Minh Nguyệt có chút xấu hổ đưa quả táo tới bên miệng, lại nghe thấy Thẩm Chi thở dài.
Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Chi.
Thẩm Chi cười cười: “Đứa nhỏ Vân Trì này, hẳn là rất giận dì.”
Kỷ Minh Nguyệt lắc lắc đầu: “Anh ấy rất kính trọng dì, từ trong đáy lòng vẫn luôn yêu thương dì.”
“Haizz, thực ra dì cũng biết.” Thẩm Chi cúi đầu, “Nó rất hiểu chuyện, thời điểm đứa nhỏ khác còn đang khóc lóc nghịch ngợm, thằng bé đã biết giúp đỡ việc nhà.
Thành tích còn rất tốt, mấy giáo viên của thằng bé luôn hòi dì dạy nó như thế nào, mà dì cũng nói, dì không dạy cái gì cả, tất cả những gì thằng bé có được đều là dựa vào thực lực của nó.”
Kỷ Minh Nguyệt mở miệng muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn trầm mặc.
“Lúc Vân Trì học sơ trung, có một lần dì đọc được bài văn của thằng bé.
Giáo viên yêu cầu mấy đứa nhỏ viết về giấc mơ của bản thân, dì cho rằng thằng bé sẽ viết là muốn làm nhân vật nào đó vĩ đại, kết quả là nó viết, muốn đi khu vui chơi một lần.” Thẩm Chi dừng một chút.
“Đứa nhỏ Vân Trì này, cái gì cũng không nói.
Tất cả đau khổ cùng ủy khuất, nó đều giấu ở trong lòng, tất cả đều dựa vào bản thân.”
“Giống như cái vụ cà tím đó, nếu không phải Minh Nguyệt nói với dì, có lẽ dì sẽ luôn hiểu lầm.
Thằng bé sẽ chỉ cảm thấy nói ra thì dì sẽ buồn, sẽ làm dì tự trách bản thân, cho nên luôn để trong lòng.”
“Dì thực sự là một người mẹ thất trách.”
Kỷ Minh Nguyệt mím môi.
“Minh Nguyệt à, dì có thể nhìn ra, Vân Trì thực sự thích con.” Thẩm Chi cười hiền lành, “Con có thể bảo hộ Vân Trì như vậy, dì rất yên tâm.”
Tạ Vân Trì lo chuyện công việc xong, lúc ra khỏi thư phòng thì thấy bạn gái đang ngồi trong phòng khách, vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem hài kịch, cười đến không nhịn được.
Anh nhìn chung quanh một vòng, hỏi: “Mẹ anh đâu?”
“À, dì nói đi chuẩn bị nguyên liệu nấu bữa tối cho chúng ta, vào bếp rồi, còn không cho em giúp.”
Tạ Vân Trì khẽ cười, ngồi bên cạnh Kỷ Minh Nguyệt cùng xem TV.
Xem một lúc, Kỷ Minh Nguyệt gọi tên anh.
Tạ Vân Trì nghiêng đầu: “Ừm?”
Kỷ Minh Nguyệt thần thần bí bí tiến đến trước mặt anh, đè thấp thanh âm, hỏi:
“Muốn đi khu vui chơi không?”.