Hay Cosabella, tất nhiên rồi.
Càng đáng tiếc hơn khi người đó không phải là Christopher.
Công nhận váy ngắn kết hợp với áo khoác nhung màu cà tím trông khá hợp với thân hình c1m70 của chị Rebecca, quản lí của mình. Chị ý đang ngồi vắt chân hình chữ ngũ, nhắn tin điên cuồng ở cuối giường. Đôi giầy Jimmy Choo mới cóong được dựng ngăn nắp dưới chân giường.
Vừa thấy mình hé mắt, chị ấy lập tức dẹp con Blackberry sang một bên, thở phào nhẹ nhõm: “Ơn chúa. Cuối cùng em cũng chịu dậy. Chị còn tưởng em không bao giờ tỉnh nữa cơ. Làm ơn lần sau nếu có uống thì cũng nên chừng mực một chút. Nào, thế em có định xuống khỏi giường không thì bảo? Nikki, chúng ta còn cả núi công việc cần giải quyết không có cả ngày cho em nằm ườn ra thế này đâu. Dậy, dậy mau!”.
Nói xong chị ấy lại lúi húi cúi xuống nhắn tin tiếp.
Mình không hề mong đợi sẽ có một sự khởi đầu ngày mới ồn ào như thế này. Người mình muốn nhìn thấy đầu tiên sau khi tỉnh giấc là người khác cơ.
Nhưng mình không tài nào mời được Christopher lên nhà chơi sau khi từ nhà anh Gabriel về. Cậu ấy muốn tới thẳng nhà Felix để tiếp tục nghiên cứu Dự án Phượng Hoàng.
Xem ra cậu ấy vẫn chưa bỏ qua cho mình vụ thiếu-niềm-tin-vào-người-khác.
Trong mắt con gái bọn mình, khi một chàng trai được một cô gái mời lên nhà chơi mà lại từ chối, nghĩa là anh ta ghê sợ cô nàng.
Mình phải làm sao để Christopher hiểu là mình tin tưởng cậu ấy tuyệt đối bây giờ?
“Chị đang làm gì ở đây thế?” – mình vớ lấy cái gối bên cạnh chụp lên đầu, khiến Cosabella – nãy giờ vẫn đang say giấc nồng – đành cựa mình tỉnh giấc. Kiểu chó mê ngủ như Cosy mà cho giữ nhà chắc trộm vào nhà khoắng sạch đồ cũng chẳng biết. Kể cả khi Robert Stark sai tới hai chục tay sát thủ đến thủ tiêu mình trong đêm thì bất quá chắc Cosy cũng chỉ lăn qua lăn lại vài cái rồi thiếp đi ngủ tiếp.
“Ngày hôm nay quan trọng lắm đấy” – chị Rebecca mắt vẫn dán vào điện thoại, miệt mài nhắn tin – “Đầu tiên là buổi tiệc tại nhà ngày Robert Stark. Sau đó là show thời trang Thiên thần của Stark vào buổi tối. Truyền hình trực tiếp. Tối nay đã giao thừa rồi cơ đấy. Lại còn phải lo chuẩn bị cho buổi ra mắt trên truyền hình đầu tiên của em trước hàng triệu khán giả (nu không muốn nói là cả tỷ). Thú thực, dạo gần đây em không còn nằm trong danh sách khác hàng đáng tin cậy nhất của chị nữa. Sểnh ra một cái là đã thấy em lên máy bay bay vèo tới căn biệt thự cạnh bãi biển của ai đó rồi. Lần này chị muốn chắc chắn là em có mặt đúng giờ, chuẩn bị để làm tóc và trang điểm sẵn sàng cho buổi diễn” – chị liếc xuống nhìn vào chân mình – “Móng chân em dài quá rồi đấy. Bao lâu rồi em chưa đi tẩy da chết thế? Chị có cần nhắc lại cho em nhớ là em sẽ mặc cái gì trong show diễn sẽ được truyền hình trực tiếp trên khắc cả nước không? Mà này, vụ với Brandon Stark ở South Caronlina là sao thế? Không phải chị không ủng hộ em hay gì đâu. Cậu ấy là thiếu gia nhà giàu mà. Nhưng em không thể yêu cầu cậu ta mua nhà cho em ở đâu đó gần đây sao? Ví dụ như khu Hamptons chẳng hạn? Tất cả người của em đều sống ở khu đó hết, cưng ạ”.
Mình hiểu ý chị Rebcca nói người của mình nghĩa là gì. Người làm tóc cho mình. Người làm móng cho mình. Người wax cho mình. Người làm mặt cho mình. Người tạo mẫu cho mình. Người phụ trách truyền thông cho mình. Chuyên gia dinh dưỡng. Huấn luyện viên thể dục. Và người quản lí… Để tạo nên một người hoàn hảo như Nikki Howard sẽ cần tới cả một đội quân trợ giúp. Nếu ai đó cho rằng Nikki Howard xinh đẹp như thế là do tự nhiên mà có thì hoàn toàn sai lầm. Ngoài việc cần có cái gen tốt, điều quan trọng nhất vẫn là một đội ngũ làm việc chuyên nghiệp (và photoshop).
Điểm cộng lớn nhất của việc ở nhà của Brandon Stark suốt tuần qua chính là việc không bị đám người đó bu quanh làm phiền cả ngày. Mình hoàn toàn có thể… trở lại là chính mình – một thứ mong muốn xa xỉ, kể từ sau khi trở thành Nikki Howard.
Mình cứ nằm ì ra ở đó, không động đậy. Ai mở cửa cho chị Rebecca vào thế không biết? Chú gác cổng Karl chăng? Chỉ vì đã quá quen mặt với chị ý rồi? Lát mình sẽ xuống nói chuyện với chú ý. Chứ cứ tuỳ tiện cho người khác lên nhà như thế này là không thể chấp nhận được.
Lulu á? Không thể nào. Nếu vậy cậu ấy đã đánh thức mình dậy và thông báo có chị Rebecca tới tìm rồi. Đây không phải là cách hành xử của Lulu. Ôi, mình chẳng muốn bắt đầu một ngày mới như thế này một chút nào! Mình chỉ muốn nằm ườn ra trên giường, nhớ lại cảm giác khi được Christopher ôm vào lòng lúc ở trên taxi ngày hôm qua cơ (sao mình không thể tua ngược thời gian và quay trở lại thời điểm đó để hai bọn mình không còn cãi vã nhỉ?).
Nhưng đáng tiếc là không thể. Bởi vì chị Rebecce đã nhoài người ra, phát vào mông mình mấy cái bắt dậ
“Dậy! Dậy! Và nhớ là phải ăn sáng nhiều một chút đấy. Cả bữa trưa nữa. Chị không quan tâm chuyện bụng em lúc lên TV trông sẽ như thế nào. Có điều chị không thể để em ngất thêm lần nữa, như hôm ở trung tâm thương mại Stark mấy tháng trước. Hôm nay không có hạ đường huyết đường hiếc gì hết. Làm việc thôi! Làm việc, làm việc!”.
Chị Rebecca đứng bật dậy và lao ra khỏi phòng trên đôi giầy hiệu Jimmy Choo cao chót vót.
“Xe sẽ tới đón em tới dự tiệc nhà ngài Stark lúc 7 giờ” – tiếng chị ý nói vọng vào – “Nhớ có mặt ở đây đúng giờ, bằng không… chị cam đoan em sẽ làm mọi cách khai tử em khỏi ngành công nghiệp cạnh tranh này. Trong tay chị hiện đang có có mớ người mẫu chỉ chực chờ em bước sai một bước là họ sẵn sàng nhào ngay vào vị trí của em”.
Vài giây sau đã thấy chị ấy lộp cộp đi vào trong thang máy, miệng nói sang sảng như quát vào điện thoại: “Cái gì? Không, không phải mãng xà. Tôi đã nói là da thằn lằn cơ mà. Có đơn giản như thế thôi mà cũng làm sai là sao? Mấy người làm ăn kiểu gì thế?”.
Thở dài cái thượt, mình lồm cồm bò dậy khỏi giường. Cosabella thấy vậy cũng vọt dậy ngay, bởi vì bữa sáng luôn là bữa ăn đầu tiên trong ngày của cô nàng mà (sao Cosabella ăn nhiều như thế mà vẫn không béo nhỉ? Có thể vì nó cả ngày nhảy nhót, vận động không ngừng nghỉ, cho tới khi mệt quá lăn ra ngủ thiếp đi trên lòng mình).
Mình vừa mở tủ lấy thức ăn cho Cosabella vừa tự hỏi không biết bên Christopher và Felix đã có tí tiến triển nào về Dự án Phượng Hoàng chưa. Tất nhiên, tối nay mình cũng sẽ đi trinh sát nhà lão Robert Stark xem sao. Nhưng nếu được biết trước cần phải tập trung vào tìm cái gì thì vẫn tốt hơn.
Đang đổ thức ăn ra bát cho Cosy thì mình nghe thấy có tiếng động ngoài phòng khách nên vội ngó đầu ra xem. Và đập vào mắt mình khi ấy là bóng một người con trai đang từ trong phòng Lulu bước ra, trên mình có độc một chiếc quần đùi và đôi tất đen.
Quá sợ hã và bất ngờ, mình rú lên ầm ĩ vang nhà, khiến cho Cosy đang ăn cũng phải nhảy dựng hết cả lên, còn ngời con trai kia cũng giật mình hét to không kém gì
“Emm, là anh đây!” – anh ta kêu ầm lên.
Phải mất vài giây bình tĩnh nhìn lại mình mới nhận ra hoá ra là người quen thật.
Không phải ai khác, mà chính là Steven Howard, anh trai ruột của Nikki Howard.
Trong chiếc quần đùi và đôi tất đen.
Đi ra từ phòng ngủ của Lulu! Mái tóc vàng vẫn còn bù xù, như vừa mới thức giấc!
Đúng lúc đó, Lulu lò dò từ phòng đi ra, mắt vẫn còn lờ đờ ngái ngủ: “Anh Stevie? Có chuyện gì thế? Hình như em nghe thấy có tiếng ai đó hét thì phải”.
Ôi không. Vừa mới sáng sớm mà sao lắm chuyện xảy ra thế này! OK, mới mình, 11 giờ trưa vẫn còn là sớm.
Anh Steven và Lulu á? Lulu thì mình hiểu, cậu ấy đã luôn muốn chuyện này xảy ra từ lâu rồi nhưng…
“Ớ, chào cậu, Emm!” – Lulu mặt vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, quay sang mỉm cười với mình – “Mình không biết là cậu ở nhà”.
Nhưng anh Steven là… là… anh trai của mình!
Về huyết thống thì phải đấy.
Một đằng là bạn thân, một đằng là anh trai. Mình cứ thấy nó thế nào ý!
“Anh Steven đã ngủ lại tối qua” – Lulu thản nhiên đi vào bếp mở tủ lạnh, nói như không có chuyện gì xảy ra – “Giờ bọn mình đã là một đôi. Hai người muốn ăn sáng gì đây? Trứng chiên nhá? Anh Stevie thích món này. Đúng không anh?”.
Mặt anh Steven lúc này phải nói là không khác gì Mặt Trời.
Nhưng có lẽ vẫn không đỏ bằng mặt mình.
“Ừm… chào em, Emm” – anh Steven ngượng ngùng nói. Anh ấy đã tròng thêm cái áo phông từ lúc nào – “Xin lỗi em vì chuyện này. Bọn anh không biết là em ở nhà. Anh tới kiểm tra cái máy làm nhiễu sóng. Nó vẫn hoạt động tốt. Trong nhà không bị cài thiết bị nghe lén. Vì thế bọn em có thể yên tâm”.
“Vậy thì tốt rồi” – mình gật đầu nói. Thật may tối qua mình mặc bộ đồ ngủ dài tay hình cầu vòng này.
“Anh Steven và mình đang yêu nhau” – Lulu hớn hở khoe, cô nàng vui tới nỗi miệng cười ngoác ra tới tận mang tai – “Anh ấy nói lời yêu mình sau khi mình tân trang lại cho Nikki ngày hôm qua. Giờ cậu ấy phải nói là quá xinh. Tâm trạng cũng tốt hơn nhiều. Đúng không anh Stevie?”.
“Đúng thế” – mặt anh Steven vẫn đỏ bừng, không khác gì màu bộ đồ ngủ của mình – “Lâu rồi mới thấy Nikki hạnh phúc như thế. Thấy cứ lạ lạ”.
“Cậu ấy nói sẽ đi học đại học” – Lulu thông báo – “Chuyên ngành kinh doanh. Đấy là ý tưởng của anh Gabriel. Mình cũng không ngờ hai người đó nói chuyện hợp nhau đến thế đâu. Trừ những lúc cậu ấy chành choẹ với Gabriel. Mình thấy cậu ấy hơi đành hanh, con gái mà như thế cũng không nên. Nhưng làm sao có thể đòi hỏi mọi thứ đều tròn trịa được đúng không? Kìa, Emm, cậu không sao đấy chứ?”.
Có vẻ như nãy giờ mình chỉ biết đứng há hốc mồm nhìn và nhìn, quên cả cách thở làm sao cho đúng.
“Ừ… ừ” – mình gật đầu.
“Có phải vì anh Steven và mình không?” – Lulu quay sang nhìn anh trai của Nikki, ngạc nhiên không hiểu vì sao mình lại tỏ ra bất ngờ đến như thế – “Anh ấy đã xin lỗi vì buột miệng nói lời yêu mình, rằng anh ấy chỉ lỡ miệng mà thôi” – Lulu vừa đập trứng vừa giải thích – “nhưng mình đã không cho anh ấy rút lại lời đã nói. Đúng không anh?”.
Anh Steven lắc đầu: “Cô ấy nhất quyết không chịu”.
“Mình biết những lời đó là thực lòng và rằng bọn mình được sinh ra là dành cho nhau. Và chính mình là Phu nhân Đại tá Steven Howard” – Lulu tự hào nói – “Nghe cái danh Phu nhân Đại tá Steven cũng hay đấy chứ? Nhưng tất nhien trên album phát hành mình vẫn sẽ giữ tên thời con gái của mình”.
Mình trố mắt nhìn anh Steven. Giờ thì anh ấy đã biết đang dính vào ai chưa?
Anh Steven đáp lại bằng một nụ cười bẽn lẽn như trẻ con.
“Anh biết nói gì bây giờ? – anh ấy nhún vai – “Anh yêu cô ấy mất rồi”.
Mình đảo mắt một vòng chịu thua. Vậy là đời anh Steven coi như xong. Lulu đã tóm được anh ấy.
Cũng phải thú thật là trông họ thật hạnh phúc và mãn nguyện bên nhau.
“Chúc mừng nhá” – mình cười rất tươi thành tâm chúc phúc cho họ.
Sau đó, mình rời bếp đi vào trong phòng khách với một danh sách những việc cần phải làm cho chị Rebecca để lại. Xem nào: Sẽ có trợ lý mang tới cho mình khoảng một chục bộ váy để chọn cho bữa tiệc tối nay ở nhà lão Robert Stark, ngoài ra là thợ trang điểm, làm tóc, làm móng…
“Cậu biết không?” – Lulu vừa pha cà phê cho anh Steven vừa nói vọng ra – “Trước đây mình không để ý giờ nhìn mới thấy hoá ra hai người có cùng màu mắt. Màu xanh của trứng chim cổ đỏ. Màu yêu thích của mình. Cả hai người” – nói rồi cô nàng quay sang mỉm cười tình tứ với anh Steven – “Giống như cả một bầu trời sáng bừng trên khuôn mặt anh vậy”.
Ối mẹ ơi. Cứ tưởng anh Steven mới là nạn nhân của mối quan hệ này. Xem ra Lulu cũng đã lún sâu không kém.
Hay là ai đang yêu cũng sẽ như vậy? Hoặc có thể vì chuyện của mình và Christopher còn chưa đi đến đâu thì đã tịt nghóm nên mình không biết? Nhưng gì thì gì mình không hề muốn sau khi yêu trở nên sến rện như hai người này đâu.
Có tiếng chuông cửa! Mình lập tức chạy ra mở. Là chú Karl, thông báo anh Salvatore đã mang quần áo
“OK, chú cho họ lên dùm cháu” – sau đó mình quay sang nói với Lulu và anh Steven – “Hai người ơi, người ta mang đồ đến cho mình rồi”.
“Ôiiii” – Lulu bước tới ôm cổ anh Steven từ phía sau – “Chúng ta sắp được xem trình diễn thời trang rồi. Tuyệt vời!”.
Có lẽ anh Steven đúng là anh trai mình thật bởi vì chứng kiến cảnh anh ấy thân mật với một cô gái – kể cả người đó là Lulu, bạn thân của mình – khiến mình nổi hết cả da gà, chẳng khác gì khi phải chứng kiến Frida ôm hôn một chàng trai nào đó.
“Xin lỗi nhưng…” – mình hắng giọng – “Nếu hai người có thể để mình ăn xong bữa sáng đã rồi hẵng ôm hôn nhau trước mặt mình như thế này thì tốt biết mấy”.
“Xin lỗi em” – anh Steven gãi đầu ngượng ngùng.
“Ối, xin lỗi cậu, Emm” – Lulu rụt ngay tay lại khỏi vai anh Steven, như thể vừa bị điện giật – “Mình quên béng mất là cậu vẫn chưa tìm được tình yêu cho riêng mình. Đáng ra mình không nên trêu ngươi cậu như thế này”.
“Đâu có” – mình nhún vai – “Mình đã tìm được tình yêu của đời mình rồi. Christopher và mình chỉ cần làm rõ một số việc nữa là ổn.
“Thế à?” – Lulu xịu mặt xuống – “Khổ thân cậu”.
“Ừm…” – anh Steven ngập ngừng lên tiếng – “Em có cần anh… cho cậu ta một trận không?”.
Mình không thể không mỉm cười vì lời đề nghị siêu đáng yêu đó.
“Chẳng ích gì đâu anh ơi” – mình nói – “Hai người cũng nên vào phòng thay quần áo đí, trước khi người ta mang đồ tới… Chắc chỉ mấy phút nữa thôi”.
Hai người lập tức đứng dậy líu ríu đi vào phòng, đúng lúc cửa thang máy bật mở, anh Salvatore đẩy một giá toàn váy dạ hội ra khỏi
“Chào tiểu thư xinh đẹp” – anh ta hôn lên hai má mình. Bên cạnh là cô trợ lý gầy như que củi, tóc đen, đang hấp tấp gỡ từng chiếc váy ra khỏi giá cho mình xem.
“Thời trang đấy, bộ váy này” – anh Salvatore chỉ vào bộ đò ngủ của mình – “Anh vừa thấy trên tờ Vogue tháng này, đúng không?”.
“Anh cũng vui tính ghê” – mình nói – “Cảm ơn anh đã tới tận đây. Anh muốn uống chút cà phê không?”.
Cả anh Salvatore và cô trợ lý đều mừng húm trước lời đề nghị của mình. Sau đó là thợ trang điểm, thợ làm tóc, thợ làm móng,… và đủ các loại trợ lý trên đời lần lượt xuất hiện. Mình gần như mất nguyên buổi chỉ có mỗi việc pha cà phê – làm bánh mì kẹp thịt – phục vụ cho bọn họ… những lúc không bị lôi ra chải chuốt, trang điểm, chuẩn bị cho buổi biểu diễn đêm nay.
Tất cả những thứ đó không là gì so với việc tránh không phải đụng mặt Lulu và anh Steven. Hai người đó gần như không rời nhau lấy được một phút. Anh Steven hình như chẳng hề có ý định về nhà anh Gabriel thì phải. Lulu bắt anh ấy ở lại chọn đồ cho buổi tiệc tối nay – mặc một chiếc váy ngắn màu đen của Docle & Gabbana. Sau đó yêu cầu anh ý đi cùng tới buổi tiệc tại nhà Robert Stark, với tư cách là bạn trai.
“Mình nghĩ không nên” – mình khuyên Lulu. KHông phải vì mình không muốn phải nhìn thấy cảnh hai người đó ôm hôn nhau cả tối tại bữa tiệc – “Ngộ nhỡ có ai đó nhận ra anh ấy thì sao?”.
“Ôi anh yêu” – Lulu kiễng chân ôm lấy mặt anh Steven và hôn chụt lên môi anh ấy một cái rõ kêu – “Em quên béng mất vụ đó”.
Biết mà!
“Anh cũng nghĩ mình nên ở nhà với mẹ và Nikki” – anh Steven gật gù tán thành – “Từ hôm qua tới giờ chưa gặp họ rồi”.
Đúng rồi. Anh làm ơn quay về nhà anh Gabriel điiiiii!
Tiếng chuông cửa lại kêu lên. Mình đi ra mở cửa, đúng lục điện thoại trong túi lên bần bật.
Mình mở điện thoại ra xem ai gọi.
Là Christopher.
“Cậu Bradon Stark đang ở dưới nhà, thưa cô Howard” – chú Karl thông báo – “Đón cô đi dự tiệc”.
Sớm không gọi, muộn không gọi, sao nhè đúng lúc này cả hai cùng xuất hiện là sao? Sau cú điện thoại hôm qua tưởng Brandon đã lờ mình đi rồi cơ mà? Anh ta nghĩ anh ta là ai mà tự tiện đến nhà đón mình đi dự tiệc, không một lời báo trước thế?”.
“Chú nói với anh ta cháu sẽ xuống ngay” – mình đóng cửa lại và nghe điện thoại.
“Christopher à?” – mình hỏi.
“Emm” – Christopher vội vã nói – “Cậu không thể tới buổi tiệc tối nay”.
“Ừm…” – mình thở dài – “Mình làm gì được bây giờ. Cái áo nửa triệu đôla cũng đã được lấy ra khỏi két an toàn rồi. Mình cũng đã được trang điểm và làm tóc sẵn sàng hết rồi. Váy cũng đã mặc lên người rồi. Xe đang đợi dưới nhà”.
Tất nhiên, mình bỏ qua cái vụ Brandon đang chờ trong xe. Christopher và mình đã tranh cãi về chuyện này quá đủ rồi.
“Emm” – Christopher nói – “Cậu không hiểu đâu. Cậu chính là Dự án Phượng Hoàng”.