Người của Kính Lan Hội xuống xe ô tô đợi trước.
Cả tầng lầu trống trải chỉ còn lại Bùi Hoan và Hoa Thiệu Đình.
Anh cầm tay cô: "Sáu năm qua... Tưởng Duy Thành để mặc em bị người khác ức hiếp, tôi sẽ tìm cậu ta thanh toán món nợ này".
Bùi Hoan cúi đầu lặng thinh, cùng anh đi một đoạn mới mở miệng:"Anh bảo em sâu này làm ăn thế nào, cho dù không ai tiết lộ nhưng trong giới kiểu gì cũng sẽ lan truyền tin đồn".
"Tôi vốn định đến thăm em". Ngữ khí của Hoa Thiệu Đình có chút tự giễu: "Bùi Bùi, bao nhiêu năm qua tôi không nỡ để em chịu cực khổ dù chỉ một chút. Bây giờ em hành hạ bản thân để trả thù tôi đúng không?".
Ai cũng có thể nhìn ra, Bùi Hoan là nhân vật được coi trọng nhất trong đoàn phim. Thái độ của những người đó không phải ngày mọt ngày hai. Cô chịu bao nhiêu ấm ức, bị chửi bao nhiêu lần, đã đếm không xuể từ lâu.
Bùi Hoan muốn giải thích, nhưng tâm trạng của Hoa Thiệu Đình hôm nay không được tốt, hô hấp có vẻ không ổn định nên cô chẳng dám nói linh tinh, sợ kích động đến anh. Cô đành để anh nắm tay đi ra thang máy, giống như trong quá khứ.
Bùi Hoan không nhớ rõ bộ dạng của Hoa Thiệu Đình khi đi ra ngoài. Đã từ lâu anh hiếm khi rời khỏi Lan Phường thỉnh thoảng ra ngoài cũng là vào lúc thời tiết ấm áp.
Liếc qau áo khoác trên người Hoa Thiệu Đình, Bùi Hoan cười: "Kính Lan Hội nghèo đến mức này ư? Áo khoác từ bảy, tám năm trước mà anh còn mặc?".
Đó là kiểu dáng từ xưa, cũng may trang phục của đàn ông vốn đơn giản nên bây giờ vẫn có thể mặc. Áo khoác này là quà sinh nhật của Bùi Hoan mua tặng Hoa Thiệu Đình khi cô lần đầu tiên kiếm ra tiền nhờ đóng quảng cáo.
Hoa Thiệu Đình cười: "Tôi lười động chân động tay, lâu lắm không ra ngoài. Tùy Viễn cằn nhằn cả buổi sáng, kêu không được để nhiễm lạnh. Tôi bảo người đi tìm, chỉ tìm thấy cái này còn dày một chút".
Cửa thang máy mở ra, anh đi vào trước. Cánh cửa vừa khép lại, anh liền ôm Bùi Hoan, biếng nhác tựa vào người cô: "Đợi em mua áo mới cho tôi".
Trên người Hoa Thiệu Đình có mùi trầm hương, một mùi thơm trầm trầm được tạo ra từ loại gỗ có độ tuổi cả trăm năm.
Bùi Hoan rất quen thuộc với vòng ôm của anh. Cô không phản kháng, ngược lại giơ tay ôm Hoa Thiệu Đình. Thấy môi anh khá nhợt nhạt, cô không nhịn được nói: "Anh hãy bảo trọng".
Sắc mặt của Hoa Thiệu Đình không tốt lắm nhưng ánh mắt rất thư thái. Anh cúi đầu hôn Bùi Hoan, không cho cô né tránh: "Em sợ tôi chết sao? Mắc căn bệnh này mà còn sống đến bây giờ đã là một kỳ tích".
Bốn bức tường trong thang máy đều bằng kính. Bùi Hoan bị anh áo người vào một bên, phản chiếu vô số bóng hình.
Tình yêu thật kỳ lạ, chuyện gi cũng không bận tâm, lỗi lầm nào cuối cùng cũng có thể tha thứ.
Bùi Hoan nghĩ, cuộc đời của cô coi như xong. Dù nản lòng thoái chí nhưng cô vẫn yêu anh, yêu không kém thời thiếu nữ ngu ngơ là mấy. Lúc Hoa Thiệu Đình hôn cô, trong lòng cô dâng tràn vô số nỗi ấm ức, tựa hồ bao mệt nhọc tủi nhục tích lũy trong mấy năm nay đều bùng phát, không thể kiềm chế.
Ngoài Hoa Thiệu Đình, chẳng ai có thể khiến Bùi Hoan yếu đuối như vậy. Cô có thể nhẫn nhịn mọi sự trách mắng và ức hiếp. Kể cả khi bị Tưởng Duy Thành đánh, cô cũng coi như không có chuyện gì xảy ra. Bởi vì cô không quen khóc trước mặt người khác.
Bùi Hoan nhớ lại thời học cấp ba. Lúc đó cô còn nhỏ tuổi nhưng đã có tâm tư tình cảm nên tìm đủ lý do bám lấy Hoa Thiệu Đình. Hoa Thiệu Đình lúc rảnh rỗi thường ra ngoài tìm đàn bà, Bùi Hian giận dỗi, suýt nữa phóng hảo đốt Hải Đường Các. Buổi chiều cùng ngày, Hoa Thiệu ĐÌnh đuổi người đàn bà đó khỏi Lan Phường.
Anh lớn hơn cô mười một tuổi, đương nhiên sơm biết rõ tâm tư của cô. Năm đó, anh tỏ ra bất lực: "Sớm muộn cũng có ngày anh bị em làm cho tức chết".
Bùi Hoan đắc ý nhảy lên vỗ má anh: "Anh nhớ giữ gìn sức khỏe. Tại anh dung túng nên tính cách em mới tệ như vậy. Anh chết rồi, em đi đâu tung hoành?"".
Nghĩ đến đây, Bùi Hoan không nhịn được cười. Cô giơ tay vỗ vỗ má Hoa Thiệu Đình như năm xưa. Anh tựa hộ cũng đoán suy nghĩ của cô, năm tay cô nói nỏ: "Theo tôi về nhà đi".
Bùi Hoan cúi đầu lặng thinh. Hoa Thiệu Đình nhấn mạnh: "Được không?"".
Thấy Bùi Hoan không chịu, anh liền buông người cô mà không cưỡng ép.
Thang máy đã xuống tầng một. Hoa Thiệu Đình đột nhiên bấm nút đóng cửa. Cửa thang máy vừa mở ra lại khép vào.
Anh cúi xuống nói nhỏ bên tai cô: "Bùi Bùi, tối hôm đó... em đã uống thuốc chưa?".
Bùi Hoan như rơi xuống vực thẳm ngay tức thì, cô mở to mắt nhìn Hoa Thiệu Đình: "Ý anh là gì?".
Hoa Thiệu Đình giữ vẻ mặt vô cảm, nhắc nhở cô bằng giọng điệu kiên quyết: "Tôi không muốn có con".
Bùi Hoan cứng đờ người, mọi nỗi xúc độngvà kí ức đẹp đẽ đã bị dập tắt trong giây lát. Cô cố gắng duy trì lòng tự trọng đáng thương va đáng buồn của mình: "Anh yên tâm đi, cùng một sai lầm tôi sẽ không phạm phải lần thứ hai. Anh đã không muốn có, tôi cũng chẳng đê tiện đến vậy".
"Bùi Bùi..."
"Hôm nay anh đến đây, thật ra chỉ vì quan tâm chuyện này phải không?". Bùi Hoan buốt giá trong lòng, lắc đầu: "Tôi nên sớm nhận ra mới phải, con người anh rất tàn nhẫn, năm xưa có thể ra tay, bây giờ cũng thế thôi".
Hoa Thiệu Đình luôn cho rằng anh là Thượng đế của cô, có quyền bắt cô sống hay chết. Nhưng anh chưa chắc đã coi cô là con người. Anh nuôi cô lớn lên tựa như một thói quen, chiều chuộng cô là một thú vui. Anh nói yêu cô, nhưng kết quả cuối cùng rất thảm khốc. Anh yêu cô mà không chấp nhận đứa con của cô.
Bùi Hoan từ từ đẩy ngón lạnh giá của anh ra. Cô chợt thấy sự cảm động vừa rồi của mình rất nực cười.
"Hoa Thiệu Đình, tôi sẽ không tha thứ cho anh". Bùi Hoan cất giọng run run: "Những việc anh làm... không phải là con người...".
Cửa thang máy mở ra, Bùi Hoan quay người đi ra ngoài, đầu không ngoảnh lại.
Bùi Hoan bỏ đi một lúc lâu, Trần Phong mới thấy Hoa tiên sinh từ trung tâm thương mại đi ra ngoài.
Mọi người đều đợi anh lên xe, nhưng anh lại nói muốn đi bộ một đoạn.
Hơn mười giờ, đường phố đã rất đông. Hoa Thiệu Đình dõi mắt về ngã tư phía trước. Bất chấp ánh mắt kinh ngạc của đám thuộc hạ, anh hòa vào dòng người đi bộ trên hè phố. Thâm chí lúc đợi đèn xanh ở ngã tư, anh còn lấy đồng xu, mua tờ báo ở quầy bên cạnh.
Đám ngườ của Kính Lan Hội trố mắt nhìn.
Trần Phong lặng lẽ dõi theo bóng Hoa tiên sinh, đột nhiên cảm thấy tình hình bây giờ rất buồn cười.
Rõ ràng người đàn ông này đi giữa đám đông cũng chẳng có ba đầu sáu tay, vậy mà tại sao ai nấy đều tin, anh không phải người bình thường.
Kết quả của việc Hoa Thiệu Đình muốn đi bộ là, một mình anh vừa đi bộ vừa đọc báo, còn đằng sau là một đoàn xe con màu đen dài, giữ tốc độ rất chậm đi theo anh.
Đoàn xe nhanh chóng khiến giao thông bị ách tắc. Tiếng còi đinh tai nhức óc cuối cùng cũng tác động đến Hoa Thiệu Đình. Anh chau mày quay đầu, Trần Phong lập tức phanh gấp, suýt nữa đâm vào người qua đường.
Đó là một người phụ nữ dắt một bé gái chưa đến mười tuổi. Hai mẹ con giật mình bởi tiếng còi xe, người mẹ trẻ ôm con lúng túng giữa đường.
Trần Phong định xuống xe đuổi bọn họ đi chỗ khác, Hoa Thiệu Đình đã đi tới, dùng ánh mắt ra hiệu anh ta im miệng.
Đứa trẻ rất hoảng sợ. Người và xe ở xung quanh tắc nghẽn tạo thành một đống hỗn loạn.
Chỉ có người đàn ông sắc mặt tái nhợt ấy vẫn đứng yên lặng, nhìn chằm chằm bé gái.
Sau đó Hoa Thiệu Đình mỉm cười, nói với người mẹ: "Tôi xin lỗi".
Người mẹ hơi sợ hãi trước đôi mắt thâm trầm của anh, ôm chặt con gái vào lòng theo bản năng: "Không... không có gì".
Ánh mắt Hoa Thiệu Đình lại dừng ở cô bé, anh cất giọng dịu dàng: "Vừa rồi làm cháu sợ phải không? Đều là lỗi của bọn họ, bảo chú kia mua quà nhận lỗi với cháu nhé?".
Nói xong, anh liền ra hiệu Trần Phong đến xin lỗi. Rõ ràng là ý tốt, anh chỉ muốn đứa trẻ đừng sợ hãi.
Nào ngờ con bé liếc qua anh, đột nhiên ôm chặt tay mẹ, cúi gằm mặt xuống.
"Không cần đâu". Người mẹ nhận ra bầu không khí bất thường, đám người này chiếm đường không chịu rời đi, nhất định không phải người tốt. Thế là cô vội vàng bế con gái bỏ chạy.
Hoa Thiệu Đình dõi theo bóng hai mẹ con, thất thần một lúc. Trần Phong lại mời anh lên xe. Anh gật đầu, đứng giữa phố xá đông người, đột nhiên hỏi Trần Phong: "Con bé sợ tôi phải không?".
Trần Phong mù mờ, ngẫm nghĩ rồi trả lời: "Hoa tiên sinh, anh là chủ nhân".
"Ý tôi là, tôi khác mọi người ở điểm nào? Tại sao tôi làm những chuyện của người bình thường, đều không đạt được kết quả tốt đẹp?".
Trần Phong nhanh chóng tiếp lời: "Tiên sinh không làm điều gì sai trái".
Hoa Thiệu Đình im lặng, quay người lên xe của mình. Trên đường về Lan Phường, Trần Phong ngồi ở ghế lái phụ, thầm nghĩ, hôm nay Hoa tiên sinh có thái độ bất thường, chắc chắn bởi vì Tam tiểu thư không làm theo ý anh.
Cả tầng lầu trống trải chỉ còn lại Bùi Hoan và Hoa Thiệu Đình.
Anh cầm tay cô: "Sáu năm qua... Tưởng Duy Thành để mặc em bị người khác ức hiếp, tôi sẽ tìm cậu ta thanh toán món nợ này".
Bùi Hoan cúi đầu lặng thinh, cùng anh đi một đoạn mới mở miệng:"Anh bảo em sâu này làm ăn thế nào, cho dù không ai tiết lộ nhưng trong giới kiểu gì cũng sẽ lan truyền tin đồn".
"Tôi vốn định đến thăm em". Ngữ khí của Hoa Thiệu Đình có chút tự giễu: "Bùi Bùi, bao nhiêu năm qua tôi không nỡ để em chịu cực khổ dù chỉ một chút. Bây giờ em hành hạ bản thân để trả thù tôi đúng không?".
Ai cũng có thể nhìn ra, Bùi Hoan là nhân vật được coi trọng nhất trong đoàn phim. Thái độ của những người đó không phải ngày mọt ngày hai. Cô chịu bao nhiêu ấm ức, bị chửi bao nhiêu lần, đã đếm không xuể từ lâu.
Bùi Hoan muốn giải thích, nhưng tâm trạng của Hoa Thiệu Đình hôm nay không được tốt, hô hấp có vẻ không ổn định nên cô chẳng dám nói linh tinh, sợ kích động đến anh. Cô đành để anh nắm tay đi ra thang máy, giống như trong quá khứ.
Bùi Hoan không nhớ rõ bộ dạng của Hoa Thiệu Đình khi đi ra ngoài. Đã từ lâu anh hiếm khi rời khỏi Lan Phường thỉnh thoảng ra ngoài cũng là vào lúc thời tiết ấm áp.
Liếc qau áo khoác trên người Hoa Thiệu Đình, Bùi Hoan cười: "Kính Lan Hội nghèo đến mức này ư? Áo khoác từ bảy, tám năm trước mà anh còn mặc?".
Đó là kiểu dáng từ xưa, cũng may trang phục của đàn ông vốn đơn giản nên bây giờ vẫn có thể mặc. Áo khoác này là quà sinh nhật của Bùi Hoan mua tặng Hoa Thiệu Đình khi cô lần đầu tiên kiếm ra tiền nhờ đóng quảng cáo.
Hoa Thiệu Đình cười: "Tôi lười động chân động tay, lâu lắm không ra ngoài. Tùy Viễn cằn nhằn cả buổi sáng, kêu không được để nhiễm lạnh. Tôi bảo người đi tìm, chỉ tìm thấy cái này còn dày một chút".
Cửa thang máy mở ra, anh đi vào trước. Cánh cửa vừa khép lại, anh liền ôm Bùi Hoan, biếng nhác tựa vào người cô: "Đợi em mua áo mới cho tôi".
Trên người Hoa Thiệu Đình có mùi trầm hương, một mùi thơm trầm trầm được tạo ra từ loại gỗ có độ tuổi cả trăm năm.
Bùi Hoan rất quen thuộc với vòng ôm của anh. Cô không phản kháng, ngược lại giơ tay ôm Hoa Thiệu Đình. Thấy môi anh khá nhợt nhạt, cô không nhịn được nói: "Anh hãy bảo trọng".
Sắc mặt của Hoa Thiệu Đình không tốt lắm nhưng ánh mắt rất thư thái. Anh cúi đầu hôn Bùi Hoan, không cho cô né tránh: "Em sợ tôi chết sao? Mắc căn bệnh này mà còn sống đến bây giờ đã là một kỳ tích".
Bốn bức tường trong thang máy đều bằng kính. Bùi Hoan bị anh áo người vào một bên, phản chiếu vô số bóng hình.
Tình yêu thật kỳ lạ, chuyện gi cũng không bận tâm, lỗi lầm nào cuối cùng cũng có thể tha thứ.
Bùi Hoan nghĩ, cuộc đời của cô coi như xong. Dù nản lòng thoái chí nhưng cô vẫn yêu anh, yêu không kém thời thiếu nữ ngu ngơ là mấy. Lúc Hoa Thiệu Đình hôn cô, trong lòng cô dâng tràn vô số nỗi ấm ức, tựa hồ bao mệt nhọc tủi nhục tích lũy trong mấy năm nay đều bùng phát, không thể kiềm chế.
Ngoài Hoa Thiệu Đình, chẳng ai có thể khiến Bùi Hoan yếu đuối như vậy. Cô có thể nhẫn nhịn mọi sự trách mắng và ức hiếp. Kể cả khi bị Tưởng Duy Thành đánh, cô cũng coi như không có chuyện gì xảy ra. Bởi vì cô không quen khóc trước mặt người khác.
Bùi Hoan nhớ lại thời học cấp ba. Lúc đó cô còn nhỏ tuổi nhưng đã có tâm tư tình cảm nên tìm đủ lý do bám lấy Hoa Thiệu Đình. Hoa Thiệu Đình lúc rảnh rỗi thường ra ngoài tìm đàn bà, Bùi Hian giận dỗi, suýt nữa phóng hảo đốt Hải Đường Các. Buổi chiều cùng ngày, Hoa Thiệu ĐÌnh đuổi người đàn bà đó khỏi Lan Phường.
Anh lớn hơn cô mười một tuổi, đương nhiên sơm biết rõ tâm tư của cô. Năm đó, anh tỏ ra bất lực: "Sớm muộn cũng có ngày anh bị em làm cho tức chết".
Bùi Hoan đắc ý nhảy lên vỗ má anh: "Anh nhớ giữ gìn sức khỏe. Tại anh dung túng nên tính cách em mới tệ như vậy. Anh chết rồi, em đi đâu tung hoành?"".
Nghĩ đến đây, Bùi Hoan không nhịn được cười. Cô giơ tay vỗ vỗ má Hoa Thiệu Đình như năm xưa. Anh tựa hộ cũng đoán suy nghĩ của cô, năm tay cô nói nỏ: "Theo tôi về nhà đi".
Bùi Hoan cúi đầu lặng thinh. Hoa Thiệu Đình nhấn mạnh: "Được không?"".
Thấy Bùi Hoan không chịu, anh liền buông người cô mà không cưỡng ép.
Thang máy đã xuống tầng một. Hoa Thiệu Đình đột nhiên bấm nút đóng cửa. Cửa thang máy vừa mở ra lại khép vào.
Anh cúi xuống nói nhỏ bên tai cô: "Bùi Bùi, tối hôm đó... em đã uống thuốc chưa?".
Bùi Hoan như rơi xuống vực thẳm ngay tức thì, cô mở to mắt nhìn Hoa Thiệu Đình: "Ý anh là gì?".
Hoa Thiệu Đình giữ vẻ mặt vô cảm, nhắc nhở cô bằng giọng điệu kiên quyết: "Tôi không muốn có con".
Bùi Hoan cứng đờ người, mọi nỗi xúc độngvà kí ức đẹp đẽ đã bị dập tắt trong giây lát. Cô cố gắng duy trì lòng tự trọng đáng thương va đáng buồn của mình: "Anh yên tâm đi, cùng một sai lầm tôi sẽ không phạm phải lần thứ hai. Anh đã không muốn có, tôi cũng chẳng đê tiện đến vậy".
"Bùi Bùi..."
"Hôm nay anh đến đây, thật ra chỉ vì quan tâm chuyện này phải không?". Bùi Hoan buốt giá trong lòng, lắc đầu: "Tôi nên sớm nhận ra mới phải, con người anh rất tàn nhẫn, năm xưa có thể ra tay, bây giờ cũng thế thôi".
Hoa Thiệu Đình luôn cho rằng anh là Thượng đế của cô, có quyền bắt cô sống hay chết. Nhưng anh chưa chắc đã coi cô là con người. Anh nuôi cô lớn lên tựa như một thói quen, chiều chuộng cô là một thú vui. Anh nói yêu cô, nhưng kết quả cuối cùng rất thảm khốc. Anh yêu cô mà không chấp nhận đứa con của cô.
Bùi Hoan từ từ đẩy ngón lạnh giá của anh ra. Cô chợt thấy sự cảm động vừa rồi của mình rất nực cười.
"Hoa Thiệu Đình, tôi sẽ không tha thứ cho anh". Bùi Hoan cất giọng run run: "Những việc anh làm... không phải là con người...".
Cửa thang máy mở ra, Bùi Hoan quay người đi ra ngoài, đầu không ngoảnh lại.
Bùi Hoan bỏ đi một lúc lâu, Trần Phong mới thấy Hoa tiên sinh từ trung tâm thương mại đi ra ngoài.
Mọi người đều đợi anh lên xe, nhưng anh lại nói muốn đi bộ một đoạn.
Hơn mười giờ, đường phố đã rất đông. Hoa Thiệu Đình dõi mắt về ngã tư phía trước. Bất chấp ánh mắt kinh ngạc của đám thuộc hạ, anh hòa vào dòng người đi bộ trên hè phố. Thâm chí lúc đợi đèn xanh ở ngã tư, anh còn lấy đồng xu, mua tờ báo ở quầy bên cạnh.
Đám ngườ của Kính Lan Hội trố mắt nhìn.
Trần Phong lặng lẽ dõi theo bóng Hoa tiên sinh, đột nhiên cảm thấy tình hình bây giờ rất buồn cười.
Rõ ràng người đàn ông này đi giữa đám đông cũng chẳng có ba đầu sáu tay, vậy mà tại sao ai nấy đều tin, anh không phải người bình thường.
Kết quả của việc Hoa Thiệu Đình muốn đi bộ là, một mình anh vừa đi bộ vừa đọc báo, còn đằng sau là một đoàn xe con màu đen dài, giữ tốc độ rất chậm đi theo anh.
Đoàn xe nhanh chóng khiến giao thông bị ách tắc. Tiếng còi đinh tai nhức óc cuối cùng cũng tác động đến Hoa Thiệu Đình. Anh chau mày quay đầu, Trần Phong lập tức phanh gấp, suýt nữa đâm vào người qua đường.
Đó là một người phụ nữ dắt một bé gái chưa đến mười tuổi. Hai mẹ con giật mình bởi tiếng còi xe, người mẹ trẻ ôm con lúng túng giữa đường.
Trần Phong định xuống xe đuổi bọn họ đi chỗ khác, Hoa Thiệu Đình đã đi tới, dùng ánh mắt ra hiệu anh ta im miệng.
Đứa trẻ rất hoảng sợ. Người và xe ở xung quanh tắc nghẽn tạo thành một đống hỗn loạn.
Chỉ có người đàn ông sắc mặt tái nhợt ấy vẫn đứng yên lặng, nhìn chằm chằm bé gái.
Sau đó Hoa Thiệu Đình mỉm cười, nói với người mẹ: "Tôi xin lỗi".
Người mẹ hơi sợ hãi trước đôi mắt thâm trầm của anh, ôm chặt con gái vào lòng theo bản năng: "Không... không có gì".
Ánh mắt Hoa Thiệu Đình lại dừng ở cô bé, anh cất giọng dịu dàng: "Vừa rồi làm cháu sợ phải không? Đều là lỗi của bọn họ, bảo chú kia mua quà nhận lỗi với cháu nhé?".
Nói xong, anh liền ra hiệu Trần Phong đến xin lỗi. Rõ ràng là ý tốt, anh chỉ muốn đứa trẻ đừng sợ hãi.
Nào ngờ con bé liếc qua anh, đột nhiên ôm chặt tay mẹ, cúi gằm mặt xuống.
"Không cần đâu". Người mẹ nhận ra bầu không khí bất thường, đám người này chiếm đường không chịu rời đi, nhất định không phải người tốt. Thế là cô vội vàng bế con gái bỏ chạy.
Hoa Thiệu Đình dõi theo bóng hai mẹ con, thất thần một lúc. Trần Phong lại mời anh lên xe. Anh gật đầu, đứng giữa phố xá đông người, đột nhiên hỏi Trần Phong: "Con bé sợ tôi phải không?".
Trần Phong mù mờ, ngẫm nghĩ rồi trả lời: "Hoa tiên sinh, anh là chủ nhân".
"Ý tôi là, tôi khác mọi người ở điểm nào? Tại sao tôi làm những chuyện của người bình thường, đều không đạt được kết quả tốt đẹp?".
Trần Phong nhanh chóng tiếp lời: "Tiên sinh không làm điều gì sai trái".
Hoa Thiệu Đình im lặng, quay người lên xe của mình. Trên đường về Lan Phường, Trần Phong ngồi ở ghế lái phụ, thầm nghĩ, hôm nay Hoa tiên sinh có thái độ bất thường, chắc chắn bởi vì Tam tiểu thư không làm theo ý anh.