Trần Phong muốn tìm những lời nói dễ nghe để làm dịu bầu không khí, nhưng Hoa tiên sinh ngồi ở ghế sau có vẻ trầm tư suy nghĩ, khiến anh không biết mở miệng thế nào. Một lúc lâu sau, anh ta mới lên tiếng: "Chắc là Tam tiểu thư thất vọng vì chuyện năm đó".
Tôi biết. Giống ngày hôm nay, nếu là người khác, tùy tiện đi lại trên phố cũng không phiền phức như vậy". Hoa Thiệu Đình bóp trán, thở dài: "Năm đó cũng thế, tôi là một người đàn ông, vì yêu cô ấy, không muốn cô ấy khổ sở nên mới gánh chịu tất cả. Điều này là sai lầm hay sao?".
"Tiên sinh nên nói chuyện thẳng thắn với Tam tiểu thư."
"Bùi Hi là chị gái ruột của cô ấy. Nếu tôi nói ra, cô ấy sẽ sống không bằng chết. A Phong, tôi không muốn thấu cô ấu đau lòng. Dù sao tôi cũng chỉ còn vài năm nữa, nếu cô ấy muốn hận tôi..." Nói đến đây, anh đã thấm mệt, thanh âm như bị hụt hơi: "Vậy thì để cô ấy hận đi".
Buổi tối hôm đó, Trần Phong kiếm cớ lảng vảng ở Hải Đường Các.
Sau bữa tối, Cố Lâm mới xuất hiện. Nhìn thấy đối phương, cô hiểu ý đi về phía hành lang dài tối tăm.
Trần Phong đi theo cô tới chỗ không người, Cố Lâm hỏi: "Anh không đưa người về hay sao?"".
"Năm đó Bùi Hoan chịu cực khổ như vậy, bây giờ chắc cô ta không dễ dàng cúi đầu."
"Xem ra anh biết rõ mối quan hệ giữa người đàn bà đó và Hoa tiên sinh?" Cố Lâm nghiến răng, nhìn Trần Phong chằm chằm: "Anh là cháu trai của Hội Trưởng quá cố, chắc biết rõ nội tình. Mọi người đều nói với tôi, chị ta là em gái của Hoa tiên sinh. Họ coi tôi là con ngốc hay sao? Nếu là em gái thật sự... sao có thể ngủ cùng nhau?".
"Chú tôi nhận cô ta về nuôi, mọi người đều gọi cô ta là Tam tiểu thư. Chú tôi hồ đồ, giao Lan Phường cho lão hồ ly. Lúc bấy giờ chúng tôi còn là trẻ con. Sau này Bùi Hoan lớn lên, bọn họ như vây... Ai dám nói nửa lời." Trần Phong "hừ" một tiếng, nhưng không tiếp tục.
Cố Lâm tiến lên một bước: "Hoa tiên sinh làm tất cả vì người đàn bà đó, tại sao còn ép chị ta bỏ đi?".
Trần Phong im lặng.
Cố Lâ, cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ. Ai cũng có thái độ tương tự, ngậm miệng rất chặt, cậy cũng không hé môi.
Cô cười cười, giơ tay vỗ vai Trần Phong: "Tôi biết các anh sợ gặp phiền phức. Nhưng chắc anh cũng hiểu, một khi chị ta không quay về, tương lai ai mới là người ở bên canh tiên sinh".
Bây giờ Cố Lâm mới là người ở bên Hoa tiên sinh, mọi việc trong bang hội đều qua tay cô.
Trần Phong hơi dao động, nhưng vẫn mím môi dò xét Cố Lâm.
Cố Lâm rộng lượng phất tay: "Tôi chỉ hiếu kỳ mà thôi, anh không muốn tiết lộ, tôi cũng không trách anh".
Trần Phong ngập ngừng muốn nói, nhưng cuối cùng lại hỏi sang chuyện khác rồi rời đi.
Cố Lâm đứng yên suy tư một lúc, trong lòng quyết tâm làm rõ chuyện quá khứ của Hoa tiên sinh. Khi cô quay người đi về lối cửa chính, chợt phát hiện một người đứng cách đó hai mét.
"Ai đấy?"" Cố Lâm giật mình. Nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi giữa cô và Trần Phong để người khác nghe thấy thì không hay lắm.
Người đó rất thẳng thắn, tiến lên hai bước tới chỗ có ánh sáng.
Nhìn thấy Tùy Viễn, Cố Lâm thở phảo nhẹ nhõm: "Sao anh lại đứng ở đó?".
Sắc mặt Tùy Viễn tương đối nặng nề, anh lôi Cố Lâm xềnh xệch. Cô giãy giụa, anh liền làm động tác suỵt.
Tới một góc, Tùy Viễn lên tiếng: "Cô điên rồi sao? Đừng bao giờ nhắc tới chuyện đó. Nếu có người tìm hiểu, kết cục sẽ... Cô biết rõ thủ đoạn của Hoa Thiệu Đình còn gì?".
Cố Lâm biết Tùy Viễn đã nghe thấy tất cả, nhưng vì đối phương là anh nên cô không cảm thấy lo lắng. Cố Lâm trấn tĩnh lại, nói nhỏ: "Tôi muốn làm rõ vấn đề. Tôi hầu hạ tiên sinh sáu năm nay, nhưng tiên sinh vẫn giấu tôi. Người đàn bà đó là ai? Tại sao chị ta vừa quay về, tiên sinh liền thay đổi hoàn toàn thái độ?".
Tùy Viễn không thể giải thích, cuối cùng sốt ruột, trừng mắt với Cố Lâm: "Dù sao cũng không liên quan đến cô, cô đừng làm chuyện dại dột. Từ trước đến nay, Hoa Thiệu Đình chưa bao giờ thích cô".
Cố Lâm ngẩn người, đưa mắt quan sát Tùy Viễn, trong lòng chợt ngộ ra vấn đề.
Tùy Viễn luôn ngăn cản cô dò hỏi bí mật đó, vậy thì chỉ có hai khả năng, anh vì Hoa tiên sinh hoặc vì lo lắng cho cô. Nhưng bây giờ... Tùy Viễn cứ xoắn xuýt chuyện cô thích Hoa tiên sinh.
Vậy thì dễ hiểu hơn nhiều.
Sau khi thốt ra lời, Tùy Viễn có chút hối hận, liền đưa mắt đi chỗ khác. Dẫu sao anh cũng chỉ là một bác sĩ, không phải người trong giới giang hồ suốt ngày đề phòng, nghi kị, tính kế lẫn nhau như Kính Lan Hội.
Cố Lâm đã khôi phục tâm trạng. Sáu năm ở bên cạnh Hoa tiên sinh giúp cô rèn luyện được không ít bản lĩnh. Về mặt tâm tư, cô đấu không lại Hoa tiên sinh, còn giải quyết Tùy Viễn thì thừa sức.
Thế là cô tiến lại gần Tùy Viễn, nở nụ cười buồn bã: "Hoa tiên sinh chỉ coi tôi là thế thân của chị ta".
Tùy Viễn mềm lòng, không biết nói gì để anh ủi Cố Lâm, cuối cùng đặt tay lên vai cô: "Cố Lâm, thật ra Hoa Thiệu Đình cũng chẳng đáng sợ như vậy, lại đối xử với người của mình rất tốt. Chỉ cần cô có chừng mực, đừng động đến giới hạn của anh ta, anh ta sẽ không hại cô".
Cố Lâm lắc đầu, quay người bước đi. Tùy Viễn lặng lẽ đi theo. Cố Lâm độtnhiên quay đầu, cười với anh: "Tôi không phải là Bùi Hoan, chẳng có người bảo vệ. Sau này, tôi mà khiếm Hoa tiên sinh tức giận, kết cục chỉ có con đường chết".
Ngọn gió đen nhẹ nhàng thổi qua.
Tùy Viễn cảm thấy nụ cười của Cố Lâm khiến anh đặc biệt xót xa.
Lan Phường là một thế giới tàn khốc. Bọn họ bước qua cánh cửa này, nhận được thứ mình muốn, nhưng từ đây phải tuân thủ quy luật sinh tồn của nơi này.
Vào giây phút đó, Tùy Viễn chợt có ý nghĩ, Cố Lâm chỉ là cô giá mười tám tuổi. Người khác ở độ tuổi này còn được nâng niu trong tay, còn cô đã cùng đám đàn ông vào sinh ra tử.
Tùy Viễn đột nhiên thấu hiểu tâm trạng của lão hồ ly kia, tâm trạng đối với người phụ nữ mình yêu. Muốn bảo vệ cô, che mưa chắn gió cho cô, muốn cô làm một cô gái nhỏ không phải va chạm với đời.
Vì vậy Tùy Viễn đã phạm một sai lầm lớn, mà mãi sau này anh mới thấu hiểu, trái tim con người là căn bệnh khó chữa nhất trên thế gian.
Trống ngực đập thình thịch, anh cất cao giọng, nói với Cố Lâm: "Không sao, tôi sẽ giúp cô".
Tôi biết. Giống ngày hôm nay, nếu là người khác, tùy tiện đi lại trên phố cũng không phiền phức như vậy". Hoa Thiệu Đình bóp trán, thở dài: "Năm đó cũng thế, tôi là một người đàn ông, vì yêu cô ấy, không muốn cô ấy khổ sở nên mới gánh chịu tất cả. Điều này là sai lầm hay sao?".
"Tiên sinh nên nói chuyện thẳng thắn với Tam tiểu thư."
"Bùi Hi là chị gái ruột của cô ấy. Nếu tôi nói ra, cô ấy sẽ sống không bằng chết. A Phong, tôi không muốn thấu cô ấu đau lòng. Dù sao tôi cũng chỉ còn vài năm nữa, nếu cô ấy muốn hận tôi..." Nói đến đây, anh đã thấm mệt, thanh âm như bị hụt hơi: "Vậy thì để cô ấy hận đi".
Buổi tối hôm đó, Trần Phong kiếm cớ lảng vảng ở Hải Đường Các.
Sau bữa tối, Cố Lâm mới xuất hiện. Nhìn thấy đối phương, cô hiểu ý đi về phía hành lang dài tối tăm.
Trần Phong đi theo cô tới chỗ không người, Cố Lâm hỏi: "Anh không đưa người về hay sao?"".
"Năm đó Bùi Hoan chịu cực khổ như vậy, bây giờ chắc cô ta không dễ dàng cúi đầu."
"Xem ra anh biết rõ mối quan hệ giữa người đàn bà đó và Hoa tiên sinh?" Cố Lâm nghiến răng, nhìn Trần Phong chằm chằm: "Anh là cháu trai của Hội Trưởng quá cố, chắc biết rõ nội tình. Mọi người đều nói với tôi, chị ta là em gái của Hoa tiên sinh. Họ coi tôi là con ngốc hay sao? Nếu là em gái thật sự... sao có thể ngủ cùng nhau?".
"Chú tôi nhận cô ta về nuôi, mọi người đều gọi cô ta là Tam tiểu thư. Chú tôi hồ đồ, giao Lan Phường cho lão hồ ly. Lúc bấy giờ chúng tôi còn là trẻ con. Sau này Bùi Hoan lớn lên, bọn họ như vây... Ai dám nói nửa lời." Trần Phong "hừ" một tiếng, nhưng không tiếp tục.
Cố Lâm tiến lên một bước: "Hoa tiên sinh làm tất cả vì người đàn bà đó, tại sao còn ép chị ta bỏ đi?".
Trần Phong im lặng.
Cố Lâ, cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ. Ai cũng có thái độ tương tự, ngậm miệng rất chặt, cậy cũng không hé môi.
Cô cười cười, giơ tay vỗ vai Trần Phong: "Tôi biết các anh sợ gặp phiền phức. Nhưng chắc anh cũng hiểu, một khi chị ta không quay về, tương lai ai mới là người ở bên canh tiên sinh".
Bây giờ Cố Lâm mới là người ở bên Hoa tiên sinh, mọi việc trong bang hội đều qua tay cô.
Trần Phong hơi dao động, nhưng vẫn mím môi dò xét Cố Lâm.
Cố Lâm rộng lượng phất tay: "Tôi chỉ hiếu kỳ mà thôi, anh không muốn tiết lộ, tôi cũng không trách anh".
Trần Phong ngập ngừng muốn nói, nhưng cuối cùng lại hỏi sang chuyện khác rồi rời đi.
Cố Lâm đứng yên suy tư một lúc, trong lòng quyết tâm làm rõ chuyện quá khứ của Hoa tiên sinh. Khi cô quay người đi về lối cửa chính, chợt phát hiện một người đứng cách đó hai mét.
"Ai đấy?"" Cố Lâm giật mình. Nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi giữa cô và Trần Phong để người khác nghe thấy thì không hay lắm.
Người đó rất thẳng thắn, tiến lên hai bước tới chỗ có ánh sáng.
Nhìn thấy Tùy Viễn, Cố Lâm thở phảo nhẹ nhõm: "Sao anh lại đứng ở đó?".
Sắc mặt Tùy Viễn tương đối nặng nề, anh lôi Cố Lâm xềnh xệch. Cô giãy giụa, anh liền làm động tác suỵt.
Tới một góc, Tùy Viễn lên tiếng: "Cô điên rồi sao? Đừng bao giờ nhắc tới chuyện đó. Nếu có người tìm hiểu, kết cục sẽ... Cô biết rõ thủ đoạn của Hoa Thiệu Đình còn gì?".
Cố Lâm biết Tùy Viễn đã nghe thấy tất cả, nhưng vì đối phương là anh nên cô không cảm thấy lo lắng. Cố Lâm trấn tĩnh lại, nói nhỏ: "Tôi muốn làm rõ vấn đề. Tôi hầu hạ tiên sinh sáu năm nay, nhưng tiên sinh vẫn giấu tôi. Người đàn bà đó là ai? Tại sao chị ta vừa quay về, tiên sinh liền thay đổi hoàn toàn thái độ?".
Tùy Viễn không thể giải thích, cuối cùng sốt ruột, trừng mắt với Cố Lâm: "Dù sao cũng không liên quan đến cô, cô đừng làm chuyện dại dột. Từ trước đến nay, Hoa Thiệu Đình chưa bao giờ thích cô".
Cố Lâm ngẩn người, đưa mắt quan sát Tùy Viễn, trong lòng chợt ngộ ra vấn đề.
Tùy Viễn luôn ngăn cản cô dò hỏi bí mật đó, vậy thì chỉ có hai khả năng, anh vì Hoa tiên sinh hoặc vì lo lắng cho cô. Nhưng bây giờ... Tùy Viễn cứ xoắn xuýt chuyện cô thích Hoa tiên sinh.
Vậy thì dễ hiểu hơn nhiều.
Sau khi thốt ra lời, Tùy Viễn có chút hối hận, liền đưa mắt đi chỗ khác. Dẫu sao anh cũng chỉ là một bác sĩ, không phải người trong giới giang hồ suốt ngày đề phòng, nghi kị, tính kế lẫn nhau như Kính Lan Hội.
Cố Lâm đã khôi phục tâm trạng. Sáu năm ở bên cạnh Hoa tiên sinh giúp cô rèn luyện được không ít bản lĩnh. Về mặt tâm tư, cô đấu không lại Hoa tiên sinh, còn giải quyết Tùy Viễn thì thừa sức.
Thế là cô tiến lại gần Tùy Viễn, nở nụ cười buồn bã: "Hoa tiên sinh chỉ coi tôi là thế thân của chị ta".
Tùy Viễn mềm lòng, không biết nói gì để anh ủi Cố Lâm, cuối cùng đặt tay lên vai cô: "Cố Lâm, thật ra Hoa Thiệu Đình cũng chẳng đáng sợ như vậy, lại đối xử với người của mình rất tốt. Chỉ cần cô có chừng mực, đừng động đến giới hạn của anh ta, anh ta sẽ không hại cô".
Cố Lâm lắc đầu, quay người bước đi. Tùy Viễn lặng lẽ đi theo. Cố Lâm độtnhiên quay đầu, cười với anh: "Tôi không phải là Bùi Hoan, chẳng có người bảo vệ. Sau này, tôi mà khiếm Hoa tiên sinh tức giận, kết cục chỉ có con đường chết".
Ngọn gió đen nhẹ nhàng thổi qua.
Tùy Viễn cảm thấy nụ cười của Cố Lâm khiến anh đặc biệt xót xa.
Lan Phường là một thế giới tàn khốc. Bọn họ bước qua cánh cửa này, nhận được thứ mình muốn, nhưng từ đây phải tuân thủ quy luật sinh tồn của nơi này.
Vào giây phút đó, Tùy Viễn chợt có ý nghĩ, Cố Lâm chỉ là cô giá mười tám tuổi. Người khác ở độ tuổi này còn được nâng niu trong tay, còn cô đã cùng đám đàn ông vào sinh ra tử.
Tùy Viễn đột nhiên thấu hiểu tâm trạng của lão hồ ly kia, tâm trạng đối với người phụ nữ mình yêu. Muốn bảo vệ cô, che mưa chắn gió cho cô, muốn cô làm một cô gái nhỏ không phải va chạm với đời.
Vì vậy Tùy Viễn đã phạm một sai lầm lớn, mà mãi sau này anh mới thấu hiểu, trái tim con người là căn bệnh khó chữa nhất trên thế gian.
Trống ngực đập thình thịch, anh cất cao giọng, nói với Cố Lâm: "Không sao, tôi sẽ giúp cô".