Đối với Hoa tiên sinh, Bùi Hoan chưa chắc đã quan trọng như mọi người tưởng.
Ngọn lửa từ đáy lòng Cố Lâm theo chất cồn bốc cháy ngùn ngụt. Cô yên lặng nhìn Hoa Thiệu Đình, từ tốn mở miệng: "Hoa tiên sinh, món quà của Cố Lâm là một lời nói thật lòng. Từ nay về sau... Cố Lâm nguyện ở bên tiên sinh suốt đời".
Đám đông sững sờ, không ai ngờ Cố Lâm dám bày tỏ tình cảm trước mặt bao nhiêu người như vậy.
Chương 6: Gặp dịp thì chơi
Hoa Thiệu Đình vẫn dán mắt vào viên đá trên tay. Nghịch một lúc, anh quay sang người bên cạnh: "Chú đi đánh bóng viên này xem có bao nhiêu phần trăm là nước... Theo tôi, đừng mở viên này thì hơn".
Vừa nói, anh vừa đưa viên đá cho Trần Dữ. Trần Dữ bị chấn động bởi câu vừa rồi của Cố Lâm, ngẩn ra một lúc mói có phản ứng, Hoa tiên sinh đang nói với anh ta về viên đá. Anh vội cầm lấy.
Cố Lâm vẫn nhìn chằm chằm Hoa Thiệu Đình, không một chút e ngại.
Hoa Thiệu Đình không để ý đến cô, cười cười với những người khác: "Các chú cứ uống đi".
"Hoa tiên sinh!".
Tùy Viễn không thể ngăn cản Cố Lâm. Anh liếc qua gương mặt của Hoa Thiệu Đình, bắt gặp ánh mắt đối phương đã tối sầm.
Viền mắt Cố Lâm đỏ hoe. Cô và Hoa tiên sinh cách nhau một chiếc bàn dài, cô muốn đi về phía anh nhưng tay bị Tùy Viễn túm chặt. Cố sốt ruột lên tiếng: "Anh bỏ tôi ra!".
Tùy Viễn nhất quyết không buông Cố Lâm. Hoa Thiệu Đình nhếch miệng, nhưng vẻ mặt anh khiến người đối diện lạnh toát sống lưng. Tùy Viễn kéo cô ra đằng sau mình: "Anh muốn phạt cô ấy thế nào, tôi sẽ chịu thay cô ấy".
Hoa Thiệu Đình đi tới, đứng tựa vào thành ghế, ngón tay anh vuốt nhẹ hoa văn của tấm da trên lưng ghế. Cố Lâm lùi lại phía sau, cô bị ánh mắt của Hoa tiên sinh ép đến mức không có chỗ dung thân.
Sau khi uống cốc trà nóng, sắc mặt Hoa Thiệu Đình hồng hào hơn một chút. Dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt của anh khiến người khác giật mình thon thót.
Anh từ tốn mở miệng: "Cố Lâm, tôi đã từng nói, thứ con người muốn không có nghĩa anh ta có thể giành được".
"... Tôi không khiến bản thân hối hận."
"Nhưng cô đã phá hỏng quy tắc."
Tùy Viễn đứng chắn trước mặt Cố Lâm, nói xen ngang: "Hôm nay Đại đường chủ uống hơi nhiều nên mới nói năng bừa bãi".
Hoa Thiệu Đình chau mày nhìn anh ta. Tùy Viễn tỏ ra kiên định: "Tôi biết Kính Lan Hội rất coi trọng quy tắc. Anh muốn phạt thế nào, tôi sẽ chịu thay Đại đường chủ".
Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Tốt xấu gì Tùy Viễn cũng là bác sĩ tư của Hoa tiên sinh. Bao nhiêu năm qua, Tùy Viễn có công rất lớn, chắc chắn Hoa tiên sinh sẽ nể mặt anh ta.
"Được thôi." Hoa Thiệu Đình lại cúi xuống, Hắc Tử từ trong tay áo anh thò đầu ra ngoài, sau đó trườn ra, quấn vào cổ tay anh.
"Trần Dữ, chú lại đây." Hoa Thiệu Đình cất giọng trầm trầm.
"Hoa tiên sinh..."
"Tùy Viễn đã muốn chịu phạt thay Đại đường chủ, vậy thì hãy làm theo luật đi".
Cố Lâm vốn đã hoàn toàn tuyệt vọng, nghe Hoa tiên sinh nói vậy, cô càng ý thức được anh thật sự tức giận. Cô vội đẩy Tùy Viễn: "Anh ta chỉ là bác sĩ, làm sao chịu đựng nỗi... Là tôi làm sai, là tôi mộng tưởng hão huyền... Tiên sinh hãy trừng phạt tôi, chuyện này không liên quan đến Tùy Viễn".
Hoa Thiệu Đình không nhìn cô:"Trần Dữ, đánh".
Bên cạnh có người đi tới, kéo Tùy Viễn đến bên bờ tường, giữ chặt hai tay anh ta.
Trần Dữ sợ đến mức lắp bắp: "Hoa tiên sinh! Tùy Viễn không giống chúng ta... sẽ không chịu nổi trần đòn... Hơn nữa, anh ta còn cứu mạng tiên sinh...".
Con rắn độc trên tay Hoa Thiệu Đình đột nhiên thè lưỡi, phát ra âm thanh ghê rợn. Trần Dữ hoảng sợ lùi lại phía sau một bước, lập tức ngậm miệng. Anh ta nhìn anh trai bằng ánh mắt khẩn cầu, nhưng Trần Phong cúi đầu lặng thinh.
Những người có mặt hít một hơi sâu, nhìn chằm chằm con rắn độc đó.
Đây chính là Hoa tiên sinh.
Dù Tùy Viễn chỉ là một bác sĩ, lại từng cứu mạng anh, nhưng anh vẫn nghiêm phạt đối phương, không một chút nể tình.
"Đánh."
Trần Dữ nghiến răng, đi lên đấm Tùy Viễn thùm thụp. Cố Lâm muốn lao tới ngăn cản nhưng bị kéo lại. Cô phủ phục trước mặt Hoa Thiệu Đình: "Tôi đã biết lỗi rồi, xin tiên sinh hãy tha cho Tùy Viễn. Tiên sinh phạt tôi thế nào cũng được, chỉ cần tha cho anh ta... Anh ta từng cứu tiên sinh...".
Cuối cùng, cô nghẹn ngào rơi lệ.
Hoa Thiệu Đình vuốt ve Hắc Tử, im lặng từ đầu đến cuối. Dù đang thay Hoa tiên sinh dạy dỗ người khác nhưng Trần Dữ sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, anh ta dừng tay hỏi nhỏ: "Tiên sinh... phải đánh tới mức nào?".
"Đánh đến lúc Đại đường chủ biết sợ mới thôi."
Cố Lâm sắp phát điên. Cô không dám nhìn Tùy Viễn, quỳ trước mặt Hoa Thiệu Đình nói: "Tiên sinh, tôi sợ rồi, tôi thật sự sợ rồi".
Hoa Thiệu Đình đứng, còn cô quỳ dưới đất, giống như quỳ trước Thượng Đế của mình. Giọt nước mắt hèn mọn chảy giàn giụa trên gương mặt Cố Lâm.
Hoa Thiệu Đình chạm tay vào mặt Cố Lâm. Anh nhìn vào mắt cô rồi nói rành rọt từng từ một: "Cố Lâm, người sợ tôi đều là kẻ thông minh".
Cô ra sức gật đầu. Cuối cùng anh cũng mỉm cười, cất giọng dịu dàng: "Được rồi, đừng khóc nữa".
Toàn thân Cố Lâm run lẩy bẩy. Cô đột nhiên túm tay áo Hoa Thiệu Đình, cất giọng khản đặc: "Tiên sinh, tôi cầu xin tiên sinh...".
Hoa Thiệu Đình nhíu mày, chợt nhớ tới năm xưa cũng từng có người khóc cầu xin anh như vậy.
Anh thở dài, quay người đi ra đại sảnh.
Trần Dữ như trút được tản đá nặng ngàn cân, vội vàng dừng tay. Cố Lâm lảo đảo đứng dậy, cùng Trần Dữ dìu Tùy Viễn đi ra phía sau rồi gọi người đến xem xét vết thương của anh ta.
Hoa Thiệu Đình đi qua cánh cửa phía sau đại sảnh, đi dọc theo hành lang. Về đến Hải Đường Các, anh giơ tay bóp trán rồi đẩy cánh cổng. Trong sân xuất hiện một bóng hình quen thuộc.
Ánh đèn chiếu sáng, tất cả vẫn như sáu năm trước.
Nhìn thấy người phụ nữ ấy, Hoa Thiệu Đình mỉm cười: "Bùi Bùi, em vẫn còn nhớ ngày hôm nay".
Bùi Hoan đưa chiếc hộp cho anh: "Hôm nay là sinh nhật anh nên tôi mới đến đây".
Hoa Thiệu Đình nhận quà. Chiếc hộp không nặng, anh không mở ra xem mà đợi cô nói tiếp.
"Chị gái tôi đang ở đâu?" Bùi Hoan hỏi.
"Tôi đã nói rồi, em hãy ly hôn với Tưởng Duy Thành."
"Bùi Hi mất tích sáu năm, bây giờ tôi đã có manh mối tìm ra chị ấy. Nếu cảnh sát tham dự, sẽ không có lợi cho Kính Lan Hội."
Hoa Thiệu Đình không tỏ ra bất ngờ: "Là Tưởng Duy Thành nói với em phải không? Thế thì bảo cậu ta cứ thử đi. Tôi có thể khiến chị gái em sống sót, cũng có thể khiến cô ta... thật sự biến mất".
Bùi Hoan nhìn vào đôi mắt không thể xuyên thấu của anh. Đã đến nước này, nói nhiều cũng vô ích, cô từ từ lùi lại phía sau: "Anh cả, bảo trọng".
Ngọn lửa từ đáy lòng Cố Lâm theo chất cồn bốc cháy ngùn ngụt. Cô yên lặng nhìn Hoa Thiệu Đình, từ tốn mở miệng: "Hoa tiên sinh, món quà của Cố Lâm là một lời nói thật lòng. Từ nay về sau... Cố Lâm nguyện ở bên tiên sinh suốt đời".
Đám đông sững sờ, không ai ngờ Cố Lâm dám bày tỏ tình cảm trước mặt bao nhiêu người như vậy.
Chương 6: Gặp dịp thì chơi
Hoa Thiệu Đình vẫn dán mắt vào viên đá trên tay. Nghịch một lúc, anh quay sang người bên cạnh: "Chú đi đánh bóng viên này xem có bao nhiêu phần trăm là nước... Theo tôi, đừng mở viên này thì hơn".
Vừa nói, anh vừa đưa viên đá cho Trần Dữ. Trần Dữ bị chấn động bởi câu vừa rồi của Cố Lâm, ngẩn ra một lúc mói có phản ứng, Hoa tiên sinh đang nói với anh ta về viên đá. Anh vội cầm lấy.
Cố Lâm vẫn nhìn chằm chằm Hoa Thiệu Đình, không một chút e ngại.
Hoa Thiệu Đình không để ý đến cô, cười cười với những người khác: "Các chú cứ uống đi".
"Hoa tiên sinh!".
Tùy Viễn không thể ngăn cản Cố Lâm. Anh liếc qua gương mặt của Hoa Thiệu Đình, bắt gặp ánh mắt đối phương đã tối sầm.
Viền mắt Cố Lâm đỏ hoe. Cô và Hoa tiên sinh cách nhau một chiếc bàn dài, cô muốn đi về phía anh nhưng tay bị Tùy Viễn túm chặt. Cố sốt ruột lên tiếng: "Anh bỏ tôi ra!".
Tùy Viễn nhất quyết không buông Cố Lâm. Hoa Thiệu Đình nhếch miệng, nhưng vẻ mặt anh khiến người đối diện lạnh toát sống lưng. Tùy Viễn kéo cô ra đằng sau mình: "Anh muốn phạt cô ấy thế nào, tôi sẽ chịu thay cô ấy".
Hoa Thiệu Đình đi tới, đứng tựa vào thành ghế, ngón tay anh vuốt nhẹ hoa văn của tấm da trên lưng ghế. Cố Lâm lùi lại phía sau, cô bị ánh mắt của Hoa tiên sinh ép đến mức không có chỗ dung thân.
Sau khi uống cốc trà nóng, sắc mặt Hoa Thiệu Đình hồng hào hơn một chút. Dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt của anh khiến người khác giật mình thon thót.
Anh từ tốn mở miệng: "Cố Lâm, tôi đã từng nói, thứ con người muốn không có nghĩa anh ta có thể giành được".
"... Tôi không khiến bản thân hối hận."
"Nhưng cô đã phá hỏng quy tắc."
Tùy Viễn đứng chắn trước mặt Cố Lâm, nói xen ngang: "Hôm nay Đại đường chủ uống hơi nhiều nên mới nói năng bừa bãi".
Hoa Thiệu Đình chau mày nhìn anh ta. Tùy Viễn tỏ ra kiên định: "Tôi biết Kính Lan Hội rất coi trọng quy tắc. Anh muốn phạt thế nào, tôi sẽ chịu thay Đại đường chủ".
Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Tốt xấu gì Tùy Viễn cũng là bác sĩ tư của Hoa tiên sinh. Bao nhiêu năm qua, Tùy Viễn có công rất lớn, chắc chắn Hoa tiên sinh sẽ nể mặt anh ta.
"Được thôi." Hoa Thiệu Đình lại cúi xuống, Hắc Tử từ trong tay áo anh thò đầu ra ngoài, sau đó trườn ra, quấn vào cổ tay anh.
"Trần Dữ, chú lại đây." Hoa Thiệu Đình cất giọng trầm trầm.
"Hoa tiên sinh..."
"Tùy Viễn đã muốn chịu phạt thay Đại đường chủ, vậy thì hãy làm theo luật đi".
Cố Lâm vốn đã hoàn toàn tuyệt vọng, nghe Hoa tiên sinh nói vậy, cô càng ý thức được anh thật sự tức giận. Cô vội đẩy Tùy Viễn: "Anh ta chỉ là bác sĩ, làm sao chịu đựng nỗi... Là tôi làm sai, là tôi mộng tưởng hão huyền... Tiên sinh hãy trừng phạt tôi, chuyện này không liên quan đến Tùy Viễn".
Hoa Thiệu Đình không nhìn cô:"Trần Dữ, đánh".
Bên cạnh có người đi tới, kéo Tùy Viễn đến bên bờ tường, giữ chặt hai tay anh ta.
Trần Dữ sợ đến mức lắp bắp: "Hoa tiên sinh! Tùy Viễn không giống chúng ta... sẽ không chịu nổi trần đòn... Hơn nữa, anh ta còn cứu mạng tiên sinh...".
Con rắn độc trên tay Hoa Thiệu Đình đột nhiên thè lưỡi, phát ra âm thanh ghê rợn. Trần Dữ hoảng sợ lùi lại phía sau một bước, lập tức ngậm miệng. Anh ta nhìn anh trai bằng ánh mắt khẩn cầu, nhưng Trần Phong cúi đầu lặng thinh.
Những người có mặt hít một hơi sâu, nhìn chằm chằm con rắn độc đó.
Đây chính là Hoa tiên sinh.
Dù Tùy Viễn chỉ là một bác sĩ, lại từng cứu mạng anh, nhưng anh vẫn nghiêm phạt đối phương, không một chút nể tình.
"Đánh."
Trần Dữ nghiến răng, đi lên đấm Tùy Viễn thùm thụp. Cố Lâm muốn lao tới ngăn cản nhưng bị kéo lại. Cô phủ phục trước mặt Hoa Thiệu Đình: "Tôi đã biết lỗi rồi, xin tiên sinh hãy tha cho Tùy Viễn. Tiên sinh phạt tôi thế nào cũng được, chỉ cần tha cho anh ta... Anh ta từng cứu tiên sinh...".
Cuối cùng, cô nghẹn ngào rơi lệ.
Hoa Thiệu Đình vuốt ve Hắc Tử, im lặng từ đầu đến cuối. Dù đang thay Hoa tiên sinh dạy dỗ người khác nhưng Trần Dữ sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, anh ta dừng tay hỏi nhỏ: "Tiên sinh... phải đánh tới mức nào?".
"Đánh đến lúc Đại đường chủ biết sợ mới thôi."
Cố Lâm sắp phát điên. Cô không dám nhìn Tùy Viễn, quỳ trước mặt Hoa Thiệu Đình nói: "Tiên sinh, tôi sợ rồi, tôi thật sự sợ rồi".
Hoa Thiệu Đình đứng, còn cô quỳ dưới đất, giống như quỳ trước Thượng Đế của mình. Giọt nước mắt hèn mọn chảy giàn giụa trên gương mặt Cố Lâm.
Hoa Thiệu Đình chạm tay vào mặt Cố Lâm. Anh nhìn vào mắt cô rồi nói rành rọt từng từ một: "Cố Lâm, người sợ tôi đều là kẻ thông minh".
Cô ra sức gật đầu. Cuối cùng anh cũng mỉm cười, cất giọng dịu dàng: "Được rồi, đừng khóc nữa".
Toàn thân Cố Lâm run lẩy bẩy. Cô đột nhiên túm tay áo Hoa Thiệu Đình, cất giọng khản đặc: "Tiên sinh, tôi cầu xin tiên sinh...".
Hoa Thiệu Đình nhíu mày, chợt nhớ tới năm xưa cũng từng có người khóc cầu xin anh như vậy.
Anh thở dài, quay người đi ra đại sảnh.
Trần Dữ như trút được tản đá nặng ngàn cân, vội vàng dừng tay. Cố Lâm lảo đảo đứng dậy, cùng Trần Dữ dìu Tùy Viễn đi ra phía sau rồi gọi người đến xem xét vết thương của anh ta.
Hoa Thiệu Đình đi qua cánh cửa phía sau đại sảnh, đi dọc theo hành lang. Về đến Hải Đường Các, anh giơ tay bóp trán rồi đẩy cánh cổng. Trong sân xuất hiện một bóng hình quen thuộc.
Ánh đèn chiếu sáng, tất cả vẫn như sáu năm trước.
Nhìn thấy người phụ nữ ấy, Hoa Thiệu Đình mỉm cười: "Bùi Bùi, em vẫn còn nhớ ngày hôm nay".
Bùi Hoan đưa chiếc hộp cho anh: "Hôm nay là sinh nhật anh nên tôi mới đến đây".
Hoa Thiệu Đình nhận quà. Chiếc hộp không nặng, anh không mở ra xem mà đợi cô nói tiếp.
"Chị gái tôi đang ở đâu?" Bùi Hoan hỏi.
"Tôi đã nói rồi, em hãy ly hôn với Tưởng Duy Thành."
"Bùi Hi mất tích sáu năm, bây giờ tôi đã có manh mối tìm ra chị ấy. Nếu cảnh sát tham dự, sẽ không có lợi cho Kính Lan Hội."
Hoa Thiệu Đình không tỏ ra bất ngờ: "Là Tưởng Duy Thành nói với em phải không? Thế thì bảo cậu ta cứ thử đi. Tôi có thể khiến chị gái em sống sót, cũng có thể khiến cô ta... thật sự biến mất".
Bùi Hoan nhìn vào đôi mắt không thể xuyên thấu của anh. Đã đến nước này, nói nhiều cũng vô ích, cô từ từ lùi lại phía sau: "Anh cả, bảo trọng".