Cố Lâm ra ngoài dặn dò mọi người dưới, buổi tiệc gia đình năm nay không kiểm tra thân phận của khách tham dự. Chẳng ai dám phản bác quyết định này, bởi lời của cô chính là lời của Hoa tiên sinh.
Sau khi sắp xếp mọi việc, Cố Lâm quay lại Hải Đường Các. Người đàn ông trong sân vừa uống thuốc, trong sân khí thoang thoảng mùi thuốc bắc.
Thuốc bắc truyền thống, lò hương, ghế mây, sân vườn cổ kính, người đàn ông ấy vô cùng yên tĩnh. Đây là những nét phác họa tựa như không hề liên quan tới Hoa tiên sinh trong truyền thuyết.
Dù sao cũng là con người, chẳng ai có thể thoát khỏi hỉ nộ ái lạc, sinh lão bệnh tử.
Không hiểu sao Cố Lâm đột nhiên có chút cảm khái. Cô hơi thẫn thờ, đi tới thu dọn bát thuốc cho Hoa tiên sinh. Không ngờ, anh đột nhiên nắm lấy cổ tay cô.
Ngón tay trắng toát của Hoa tiên sinh thò vào trong tay áo Cố Lâm, mang theo chút cảm giác lạnh giá.
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Cố Lâm là, tay của tiên sinh rất lạnh, rõ ràng vừa uống bát thuốc nóng nhưng vẫn không ấm hơn chút nào.
Cô mạnh dạn nhìn anh. Đôi mắt thâm trầm đó lóe lên tia sáng mà cô chưa thấy bao giờ, lạnh và tĩnh giống như những giọt nước mưa nhỏ qua kẽ lá cây hải đường vào buổi tối mấy hôm trước.
Năm nay, Hoa tiên sinh mới ba mươi sáu tuổi, dung nhan vẫn không thay đổi nhưng trái tim đã hết sức già nua.
Cố Lâm muốn nói gì đó nhưng Hoa tiên sinh không cho cô mở miệng. Nước thuốc dường như khiến tiên sinh buồn ngủ. Anh thuận thế ôm Cố Lâm vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô giống như đang dỗ dành bảo bối của mình. Cố Lâm không dám động đậy.
Sau đó, Hoa tiên sinh để cô nằm gối đầu lên đùi anh. Anh khẽ nói: "Cô tốt hơn cô ấy, nghe lời hơn cô ấy... Cố Lâm, lúc lớn bằng cô, cô ấy đòi tôi phá hai miếng đất mới khai thác, để xây vườn hoa hồng, làm quà sinh nhật tặng cô ấy".
Cố Lâm bình thản nói: "Hoa tiên sinh, tiên sinh sẽ không tùy tiện nghe lời một người phụ nữ".
Cô cảm thấy người đàn ông ấy đang cười. Im lặng vài giây, anh lên tiếng: "Tôi làm theo đấy. Nha đầu ngốc nghếch đó không biết, mảnh đất kia không thể trồng hoa. Nhưng để làm cô ấy vui vẻ, tuần nào tôi cũng sai người vận chuyển hoa tươi đến cho cô ấy xem".
Khoảng thời gian đó, cô là sinh mệnh của anh, là cái dằm trong tim anh. Nhưng dù khiến máu thịt đau đớn, anh cũng nguyện yêu thương chiều chuộng cô.
Cố Lâm cố gắng đè nén lòng hiếu kỳ. Cô không biết Hoa tiên sinh đang nói đến ai. Đây là lần đầu tiên, anh nhắc tới chuyện này với cô.
Bàn tay anh vẫn lạnh giá, anh không tiếp tục nói chuyện, chỉ ôm Cố Lâm chìm vào hồi ức.
Môt lúc sau, Hoa tiên sinh đột nhiên lên tiếng: "Gọi tôi một tiếng".
Cố Lâm cung kính mở miệng: "Hoa tiên sinh".
"Gọi tên tôi".
Cố Lâm giật mình, lắc đầu nhìn anh: "Hoa tiên sinh ".
Anh cười, ngước nhìn bầu trời u ám: "Cácngười đều quên tên thật của tôi rồi... Sau khi cô ấy bỏ đi, không còn ai gọi tên tôi nữa".
Sau khi sắp xếp mọi việc, Cố Lâm quay lại Hải Đường Các. Người đàn ông trong sân vừa uống thuốc, trong sân khí thoang thoảng mùi thuốc bắc.
Thuốc bắc truyền thống, lò hương, ghế mây, sân vườn cổ kính, người đàn ông ấy vô cùng yên tĩnh. Đây là những nét phác họa tựa như không hề liên quan tới Hoa tiên sinh trong truyền thuyết.
Dù sao cũng là con người, chẳng ai có thể thoát khỏi hỉ nộ ái lạc, sinh lão bệnh tử.
Không hiểu sao Cố Lâm đột nhiên có chút cảm khái. Cô hơi thẫn thờ, đi tới thu dọn bát thuốc cho Hoa tiên sinh. Không ngờ, anh đột nhiên nắm lấy cổ tay cô.
Ngón tay trắng toát của Hoa tiên sinh thò vào trong tay áo Cố Lâm, mang theo chút cảm giác lạnh giá.
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Cố Lâm là, tay của tiên sinh rất lạnh, rõ ràng vừa uống bát thuốc nóng nhưng vẫn không ấm hơn chút nào.
Cô mạnh dạn nhìn anh. Đôi mắt thâm trầm đó lóe lên tia sáng mà cô chưa thấy bao giờ, lạnh và tĩnh giống như những giọt nước mưa nhỏ qua kẽ lá cây hải đường vào buổi tối mấy hôm trước.
Năm nay, Hoa tiên sinh mới ba mươi sáu tuổi, dung nhan vẫn không thay đổi nhưng trái tim đã hết sức già nua.
Cố Lâm muốn nói gì đó nhưng Hoa tiên sinh không cho cô mở miệng. Nước thuốc dường như khiến tiên sinh buồn ngủ. Anh thuận thế ôm Cố Lâm vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô giống như đang dỗ dành bảo bối của mình. Cố Lâm không dám động đậy.
Sau đó, Hoa tiên sinh để cô nằm gối đầu lên đùi anh. Anh khẽ nói: "Cô tốt hơn cô ấy, nghe lời hơn cô ấy... Cố Lâm, lúc lớn bằng cô, cô ấy đòi tôi phá hai miếng đất mới khai thác, để xây vườn hoa hồng, làm quà sinh nhật tặng cô ấy".
Cố Lâm bình thản nói: "Hoa tiên sinh, tiên sinh sẽ không tùy tiện nghe lời một người phụ nữ".
Cô cảm thấy người đàn ông ấy đang cười. Im lặng vài giây, anh lên tiếng: "Tôi làm theo đấy. Nha đầu ngốc nghếch đó không biết, mảnh đất kia không thể trồng hoa. Nhưng để làm cô ấy vui vẻ, tuần nào tôi cũng sai người vận chuyển hoa tươi đến cho cô ấy xem".
Khoảng thời gian đó, cô là sinh mệnh của anh, là cái dằm trong tim anh. Nhưng dù khiến máu thịt đau đớn, anh cũng nguyện yêu thương chiều chuộng cô.
Cố Lâm cố gắng đè nén lòng hiếu kỳ. Cô không biết Hoa tiên sinh đang nói đến ai. Đây là lần đầu tiên, anh nhắc tới chuyện này với cô.
Bàn tay anh vẫn lạnh giá, anh không tiếp tục nói chuyện, chỉ ôm Cố Lâm chìm vào hồi ức.
Môt lúc sau, Hoa tiên sinh đột nhiên lên tiếng: "Gọi tôi một tiếng".
Cố Lâm cung kính mở miệng: "Hoa tiên sinh".
"Gọi tên tôi".
Cố Lâm giật mình, lắc đầu nhìn anh: "Hoa tiên sinh ".
Anh cười, ngước nhìn bầu trời u ám: "Cácngười đều quên tên thật của tôi rồi... Sau khi cô ấy bỏ đi, không còn ai gọi tên tôi nữa".