Vợ Trần Phong đã vào viện chờ sinh, trong nhà rất yên tĩnh, Trần Dữ cũng không biết đi đâu. Cố Lâm ngồi ở quầy bar nhỏ, đợi anh ta đi lấy hai chiếc ly, đưa cho cô một chiếc.
"Nhà anh trang trí đẹp thật đấy, ở nhà quậy thế nào cũng không sao. Chị dâu không chê ồn ào à?" Cố Lâm quan sát một lượt. Căn phòng này giống một quán bar mini, có đầy đủ quầy bar, đèn chiếu sáng và bộ dàn loa. Chỉ là dường như đã từ lâu, nơi đây không có buổi tụ tập nào.
Trần Phong rót rượu, nhún vai bất lực rồi chỉ vào bụng mình: "Tôi làm sao dám quậy. Cô quên anh ta đã tặng tôi một phát đạn để nhắc nhở tôi ngoan ngoãn một chút hay sao?"๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn.
Cố Lâm vẫn nhớ Hoa tiên sinh đã nói không phải anh làm. Nhưng bây giờ cô mới nhắc tới điều đó không chừng sẽ càng phức tạp. Hơn nữa, cô nghĩ mãi không ra kẻ nào chơi trò ly gián.
Hội trưởng quá cố của Kính Lan Hội rất được mọi người ủng hộ. Chuyện bất ngờ duy nhất mà ông từng làm trong cuộc đời là giao sản nghiệp cho con nuôi Hoa Thiệu Đình. Hội trưởng quá cố không có con cái, nhưng ông vẫn còn hai đứa cháu ruột là anh em Trần Phong và Trần Dữ.
Hơn nữa, con nuôi Hoa Thiệu Đình lại mang bệnh tật đầy người. Ở chốn giang hồ, đây là khiếm khuyết chí mạng, thậm chí chẳng cần người khác ra tay.
Đây là nguyên nhân khiến Trần Phong điên tiết nhất. Cho dù thời trẻ, Hoa Thiệu Đình nổi tiếng tàn nhẫnvà quyết đoán khiến mọi người đều né tránh. Nhưng Trần Phong tính trăm đường cũng không tính ra, một người ruột thịt cùng họ như anh ta lại không bằng một tên bệnh tật๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn.
Hôm nay, cả Trần Phong và Cố Lâm đều có tâm sự. Anh ta chợt nhớ tới nhiều chuyện trong quá khứ nên ũ rũ uống rượu. Một lúc sau, anh ta nói cho Cố Lâm biết, năm đó Hội trưởng quá cố nằm ở trên giường bệnh, trước khi tắt thở gọi hai anh em anh ta mắng cho một trận nên thân, sau đó chỉ vào Hoa Thiệu Đình nói, người này từ nay về sau là chủ nhân của Lan Phường. Trong tương lai, dù Hoa Thiệu Đình có bắt anh ta nhảy vào biển lửa, anh cũng phải nhảy.
Trần Dữ trẻ tuổi không chín chắn, bởi vì trong lòng không phục nên buột miệng nói: "Dựa vào cái gì chứ?"".
Trần Phong không kịp ngăn em trai. Hội trưởng quá cố tức đến mức không nói thành lời. Hoa Thiệu Đình ở bên cạnh đứng dậy, thờ ơ nhìn hai anh em hj. Ánh mắt sắc bén của anh khiến Trần Phong cả đời khó quên.
Ánh mắt có mục đích rõ ràng, từ từ thẩm thấu vào cốt tủy.
Rõ ràng bọn họ mới là người nhà họ Trần, vậy mà vào thời khắc đó, Trần Phong không thể ngẩng đầu. Bị ánh mắt như loài rắn độc của Hoa Thiệu Đình chiếu tướng, sống lưng Trần Phong lạnh toát. Anh ta có cảm giác mình trở thành con mồi có thể bị bóp chết bất cứ lúc nào๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn.
Cho tới hiện tại, anh ta vẫn chưa thoát khỏi cơn ác mộng đó.
Lúc bấy giờ, phòng bệnh im lặng như tờ. Tiếp theo, Hoa Thiệu Đình cất giọng nhẹ nhàng: "Dựa vào việc đây là quy tắc".
Trần Phong hoảng hốt lùi lại phía sau, tựa vào tường.
Hoa Thiệu Đình quay người chăm sóc Hội trưởng. Vài giây sau, anh bổ sung thêm một câu mà không nhìn hai anh em họ Trần: "Các cậu đã hiểu chưa?".
Kể từ hôm đó, Trần Phong và Trần Dữ đều biết rõ, bọn họ đã bị Hoa tiên sinh để ý,
khó có thể thoát thân.
"Cô biết không, đôi mắt của anh ta khi nhìn người khác... đúng là chết người chứ chẳng chơi." Trần Phong gượng cười, "Hồi nhỏ, bọn trẻ chúng tôi chơi rất vô tư. Khi chú tôi đưa anh ta về, chúng tôi đều cảm thấy anh ta đặc biệt kỳ quái. Trần Dữ còn hỏi tôi, có phải anh ta do quái vật biến thành, nhìn bộ dạng như sắp chết đến nơi. Nhưng tới năm mười tám tuổi, anh ta một mình thay chú tôi đi giải quyết ba kẻ thù, không chừa một mạng".
Cố Lâm biết, người trong giới có nguyên tắc hành xử riêng, bình thường hiếm khi mạo hiểm ra tay tàn nhẫn.
"Danh tiếng không phải tự nhiên mà có, Hoa tiên sinh không dễ dàng tha cho người khác." Cố Lâm tiếp lời.
"Chúng tôi đi hỏi anh ta. Anh ta chỉ nói ngắn gọn: Đỡ rách việc." Trần Phong dường như cảm thấy hơi lạnh, so vai rụt cổ, "Thật ra câu này bình thường, nhưng quan trọng là bộ dáng ốm yếu của anh ta, nói như hụt hơi, nên khi thốt ra ba từ đó, chúng tôi liền cảm thấy anh ta không phải là con người".
Cố Lâm im lặng, uống bia ừng ực.
Trần Phong kéo cô: "Bà cô uống ít thôi, lát nữa thế nào anh ta chẳng gọi cô. Toàn thân đầy mùi rượu, nếu anh ta hỏi đến, cô sẽ trả lời thế nào? Cố nói Tam tiểu thư trở về, cô khong vui nên mượn rượu giải sầu hay sao?".
"Câm miệng." Cố Lâm đập bàn, Trần Phong liền im bặt.
Cố Lâm buồn bực trong lòng, nằm bò xuống quầy bar nghịch ly rượu. Một lúc sau, cô ngoảnh đầu hỏi Trần Phong: "Nói với tôi chuyện của bọn họ đi, anh biết cả mà".
Trần Phong gắp một viên đá bỏ vào ly rượu: "Phương diện nào? Sau khi thành niên, Tam tiểu thư sống ở Hải Đường Các. Lão hồ ly rất xấu xa, người anh ta muốn còn có thể chạy thoát hay sao? Có lẽ anh ta cố tình ngó lơ Tam tiểu thư, vì lo sau này cô ta sẽ hối hận. Có một thời gian, anh ta ra ngoài tiếp khách rồi đưa một ngôi sao không mấy nổi tiếng về. Anh ta dẫn phụ nữ về nhà, chỉ nghĩ thôi cũng đủ thấy nào nhiệt".
"Vụ phóng hỏa phải không?" Cố Lâm đã từng nghe qua chuyện này.
"Ừ. Tam tiểu thư khóa cửa bên ngoài rồi phóng hỏa, đính đốt chết anh ta và người phụ nữ đó ở trong phòng. Cuối cùng chúng tôi phải dùng súng để phá khóa." Trần Phong cười: "Nhiều lúc, tôi cũng khâm phục Tam tiểu thư, cô ta không sợ chọc giận lão hồ ly hay sao ấy? Tốt với cô ta đến mấy thì cũng chỉ là con rắn độc, giống Hắc Tử... Nuôi nó tận tâm thế nào, bị nó cắn một nhát cũng tiêu đời".
Cố Lâm lắc đầu, cười nhạt: "Đó là anh không hiểu, Hoa tiên sinh đối với chị ta quả thật... Anh nói thử xem chị ta có gì đặc biệt? Thì cũng chỉ có một chút cá tính, dung mạo không phải quá xinh đẹp. Tôi thật sự không hiểu chị ta khác biệt ở điểm nào? Nhưng hôm nay tôi đã nhìn thấy tập ảnh của chị ta trước kia".
Trần Phong "ờ" một tiếng, chờ Cố Lâm nói tiếp.
"Ngày từ đầu, tôi không nên so sánh với chị ta. Tôi lấy gì để so sánh đây?" Cố Lâm vừa nghịch ly rượu vừa cất giọng buồn bực: "Không phải chị ta không sợ Hoa tiên sinh, mà chị ta vốn không biết thế giới này tồi tệ đến mức nào, chị ta không hiểu lòng người hiểm ác, cúng không biết Hoa tiên sinh ở bên ngoài tàn nhẫn ra sao?".
Trần Phong tiếp lời: "Lão hồ ly bảo vệ Tam tiểu thư từng ly từng tí. Hải Đường Các có một quy định, tôi nói cho cô biết trước, phòng của Bùi Hoan không cho phép người ngoài vào, dù là đàn ông hay phụ nữ đều không được. Có chuyện muốn gặp người khác, Bùi Hoan sẽ sang phòng của lão hồ ly. Bao nhiêu năm qua, tốt xấu gì cũng là anh em, vậy mà ngay cả tôi cũng không được vào".
Cố Lâm thở dài, cất giọng tự giễu: "Xem ra, Hoa tiên sinh xem tôi như người nhà".
Anh gọi cô vào phòng Bùi Hoan để phục vụ người đàn bà đó, chứng tỏ sáu năm qua không phải vô ích, cô coi như có phúc.
Cố Lâm bất giác như đến Bùi Hoan trong tấm ảnh. Chị ta trẻ trung xinh đẹp, giống như chạm vào là vỡ tan, giống như một bông hoa ngạo mạn dưới ánh mặt trời. Mặc dù sống và trưởng thành ở Lan Phường như chị ta khác hoàn toàn mọi người ở đây.
Bên ngoài đầy rẫy những điều xấu xa và tội nghiệt mà Hoa Thiệu Đình không thể thay đổi. Anh không muốn để Bùi Hoan biết nên mới tạo cho cô một vỏ bọc sạch sẽ thanh tịnh.
Anh trao cho Bùi Hoan không chỉ đơn giản là tình yêu, mà là cả thế giới.
Trong cuộc đời này, Cố Lâm không có số mệnh tốt như vậy. Con người tranh luận với vận mệnh, kết cục khó tránh khỏi sự thê lương.
Cố Lâm buồn rầu, đầu óc trống rỗng, không biết mình có thể làm gì.
Trần Phong lại rót cho cô một ly rượu, giọng điệu mang hàm ý sâu xa: "Lần này, Bùi Hoan chỉ bị thương một tay, còn quay về Lan Phường. Tuy nhiên, nếu cô muốn xử lý, cũng không phải không có cơ hội".
Cố Lâm im lặng hồi lâu. Mãi đến khi đứng dậy đi ra cửa, cô ngẫm nghĩ rồi mở miệng: "Anh định ám chí điều gì?".
"Tôi tình cờ biết được một chuyện, vẫn chưa chắc chắn, nhưng tôi cảm thấy trong đó có vấn đề." Trần Phong từ tốn đáp.
Cố Lâm thuận tay khép cửa, tựa người vào cánh cửa nhìn anh ta: "Anh thử nói xem nào".
"Bùi Hoan gửi tiền vào một trại trẻ mồ côi theo định kỳ, bắt đầu từ bốn năm trước. Tôi nghi ngờ... đây không phải là hành động quyên góp bình thường. Cho dù là các ngôi sao trong làng giải trí thường làm từ thiện để giữ hình tượng, cô ta cũng không cần "tử thủ" một chỗ, giả làm thánh nhân đúng không?"diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn
"Bao năm qua, chị ta cũng chẳng nổi tiếng, giữ hình tượng để làm gì?"
"Cô thử nghĩ xem, trại trẻ mồ côi đều là trẻ con. Hơn nữa, tôi đã tìm hiểu, trước khi bị người của Phúc gia bắt đi, Bùi Hoan đang gọi điện cho Viện trưởng của trại trẻ đó. Cô ta vội vàng trốn tránh mọi người đi trại trẻ, tựa như không đi không được. Sau đó, Tưởng Duy Thành biết cô ta xảy ra chuyện, cũng là do bà Viện trưởng cảm thấy cuộc điện thoại kia rất kỳ lạ, không yên tâm nên gọi cho anh ta hỏi thăm tình hình."
diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ônBây giờ cố Lâm mới hiểu ý Trần Phong. Cô vô cùng kinh ngạc: "Ý anh là... Tam tiểu thư có khả năng giấu một đứa trẻ? Tưởng Duy Thành cũng biết chuyện đó... là con của bọn họ?".
Nhưng sao có thể vứt con ở trại trẻ mồ côi? Chẳng phải bọn họ đã danh chính ngôn thuận kết hôn từ lâu? Trừ khi... Bùi Hoan muốn nổi tiếng, hay là vì nguyên nhân khác nên Tưởng gia không chịu thừa nhận đứa trẻ?
Nghĩ thế nào cũng vô lý, chẳng có người cha người mẹ nào nhẫn tâm giấu cốt nhục của mình ở bên ngoài.
Trần Phong mỉm cười: "Tôi nghi ngờ cô ta có một đứa con. Nếu có thật sự, Đại đường chủ... Vậy thì đứ bé đó phải là con của Tưởng Duy Thành. Cô hiểu ý tôi chứ?"diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn.
Sự việc này vượt quá sức tưởng tượng của Cố Lâm. Cô ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng cất giọng khàn khàn: "Tôi biết rồi. Hoa tiên sinh không thích trẻ con. Nếu chịta mà sinh con với Tưởng Duy Thành, đời chị ta coi như xong".
"Nhà anh trang trí đẹp thật đấy, ở nhà quậy thế nào cũng không sao. Chị dâu không chê ồn ào à?" Cố Lâm quan sát một lượt. Căn phòng này giống một quán bar mini, có đầy đủ quầy bar, đèn chiếu sáng và bộ dàn loa. Chỉ là dường như đã từ lâu, nơi đây không có buổi tụ tập nào.
Trần Phong rót rượu, nhún vai bất lực rồi chỉ vào bụng mình: "Tôi làm sao dám quậy. Cô quên anh ta đã tặng tôi một phát đạn để nhắc nhở tôi ngoan ngoãn một chút hay sao?"๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn.
Cố Lâm vẫn nhớ Hoa tiên sinh đã nói không phải anh làm. Nhưng bây giờ cô mới nhắc tới điều đó không chừng sẽ càng phức tạp. Hơn nữa, cô nghĩ mãi không ra kẻ nào chơi trò ly gián.
Hội trưởng quá cố của Kính Lan Hội rất được mọi người ủng hộ. Chuyện bất ngờ duy nhất mà ông từng làm trong cuộc đời là giao sản nghiệp cho con nuôi Hoa Thiệu Đình. Hội trưởng quá cố không có con cái, nhưng ông vẫn còn hai đứa cháu ruột là anh em Trần Phong và Trần Dữ.
Hơn nữa, con nuôi Hoa Thiệu Đình lại mang bệnh tật đầy người. Ở chốn giang hồ, đây là khiếm khuyết chí mạng, thậm chí chẳng cần người khác ra tay.
Đây là nguyên nhân khiến Trần Phong điên tiết nhất. Cho dù thời trẻ, Hoa Thiệu Đình nổi tiếng tàn nhẫnvà quyết đoán khiến mọi người đều né tránh. Nhưng Trần Phong tính trăm đường cũng không tính ra, một người ruột thịt cùng họ như anh ta lại không bằng một tên bệnh tật๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn.
Hôm nay, cả Trần Phong và Cố Lâm đều có tâm sự. Anh ta chợt nhớ tới nhiều chuyện trong quá khứ nên ũ rũ uống rượu. Một lúc sau, anh ta nói cho Cố Lâm biết, năm đó Hội trưởng quá cố nằm ở trên giường bệnh, trước khi tắt thở gọi hai anh em anh ta mắng cho một trận nên thân, sau đó chỉ vào Hoa Thiệu Đình nói, người này từ nay về sau là chủ nhân của Lan Phường. Trong tương lai, dù Hoa Thiệu Đình có bắt anh ta nhảy vào biển lửa, anh cũng phải nhảy.
Trần Dữ trẻ tuổi không chín chắn, bởi vì trong lòng không phục nên buột miệng nói: "Dựa vào cái gì chứ?"".
Trần Phong không kịp ngăn em trai. Hội trưởng quá cố tức đến mức không nói thành lời. Hoa Thiệu Đình ở bên cạnh đứng dậy, thờ ơ nhìn hai anh em hj. Ánh mắt sắc bén của anh khiến Trần Phong cả đời khó quên.
Ánh mắt có mục đích rõ ràng, từ từ thẩm thấu vào cốt tủy.
Rõ ràng bọn họ mới là người nhà họ Trần, vậy mà vào thời khắc đó, Trần Phong không thể ngẩng đầu. Bị ánh mắt như loài rắn độc của Hoa Thiệu Đình chiếu tướng, sống lưng Trần Phong lạnh toát. Anh ta có cảm giác mình trở thành con mồi có thể bị bóp chết bất cứ lúc nào๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn.
Cho tới hiện tại, anh ta vẫn chưa thoát khỏi cơn ác mộng đó.
Lúc bấy giờ, phòng bệnh im lặng như tờ. Tiếp theo, Hoa Thiệu Đình cất giọng nhẹ nhàng: "Dựa vào việc đây là quy tắc".
Trần Phong hoảng hốt lùi lại phía sau, tựa vào tường.
Hoa Thiệu Đình quay người chăm sóc Hội trưởng. Vài giây sau, anh bổ sung thêm một câu mà không nhìn hai anh em họ Trần: "Các cậu đã hiểu chưa?".
Kể từ hôm đó, Trần Phong và Trần Dữ đều biết rõ, bọn họ đã bị Hoa tiên sinh để ý,
khó có thể thoát thân.
"Cô biết không, đôi mắt của anh ta khi nhìn người khác... đúng là chết người chứ chẳng chơi." Trần Phong gượng cười, "Hồi nhỏ, bọn trẻ chúng tôi chơi rất vô tư. Khi chú tôi đưa anh ta về, chúng tôi đều cảm thấy anh ta đặc biệt kỳ quái. Trần Dữ còn hỏi tôi, có phải anh ta do quái vật biến thành, nhìn bộ dạng như sắp chết đến nơi. Nhưng tới năm mười tám tuổi, anh ta một mình thay chú tôi đi giải quyết ba kẻ thù, không chừa một mạng".
Cố Lâm biết, người trong giới có nguyên tắc hành xử riêng, bình thường hiếm khi mạo hiểm ra tay tàn nhẫn.
"Danh tiếng không phải tự nhiên mà có, Hoa tiên sinh không dễ dàng tha cho người khác." Cố Lâm tiếp lời.
"Chúng tôi đi hỏi anh ta. Anh ta chỉ nói ngắn gọn: Đỡ rách việc." Trần Phong dường như cảm thấy hơi lạnh, so vai rụt cổ, "Thật ra câu này bình thường, nhưng quan trọng là bộ dáng ốm yếu của anh ta, nói như hụt hơi, nên khi thốt ra ba từ đó, chúng tôi liền cảm thấy anh ta không phải là con người".
Cố Lâm im lặng, uống bia ừng ực.
Trần Phong kéo cô: "Bà cô uống ít thôi, lát nữa thế nào anh ta chẳng gọi cô. Toàn thân đầy mùi rượu, nếu anh ta hỏi đến, cô sẽ trả lời thế nào? Cố nói Tam tiểu thư trở về, cô khong vui nên mượn rượu giải sầu hay sao?".
"Câm miệng." Cố Lâm đập bàn, Trần Phong liền im bặt.
Cố Lâm buồn bực trong lòng, nằm bò xuống quầy bar nghịch ly rượu. Một lúc sau, cô ngoảnh đầu hỏi Trần Phong: "Nói với tôi chuyện của bọn họ đi, anh biết cả mà".
Trần Phong gắp một viên đá bỏ vào ly rượu: "Phương diện nào? Sau khi thành niên, Tam tiểu thư sống ở Hải Đường Các. Lão hồ ly rất xấu xa, người anh ta muốn còn có thể chạy thoát hay sao? Có lẽ anh ta cố tình ngó lơ Tam tiểu thư, vì lo sau này cô ta sẽ hối hận. Có một thời gian, anh ta ra ngoài tiếp khách rồi đưa một ngôi sao không mấy nổi tiếng về. Anh ta dẫn phụ nữ về nhà, chỉ nghĩ thôi cũng đủ thấy nào nhiệt".
"Vụ phóng hỏa phải không?" Cố Lâm đã từng nghe qua chuyện này.
"Ừ. Tam tiểu thư khóa cửa bên ngoài rồi phóng hỏa, đính đốt chết anh ta và người phụ nữ đó ở trong phòng. Cuối cùng chúng tôi phải dùng súng để phá khóa." Trần Phong cười: "Nhiều lúc, tôi cũng khâm phục Tam tiểu thư, cô ta không sợ chọc giận lão hồ ly hay sao ấy? Tốt với cô ta đến mấy thì cũng chỉ là con rắn độc, giống Hắc Tử... Nuôi nó tận tâm thế nào, bị nó cắn một nhát cũng tiêu đời".
Cố Lâm lắc đầu, cười nhạt: "Đó là anh không hiểu, Hoa tiên sinh đối với chị ta quả thật... Anh nói thử xem chị ta có gì đặc biệt? Thì cũng chỉ có một chút cá tính, dung mạo không phải quá xinh đẹp. Tôi thật sự không hiểu chị ta khác biệt ở điểm nào? Nhưng hôm nay tôi đã nhìn thấy tập ảnh của chị ta trước kia".
Trần Phong "ờ" một tiếng, chờ Cố Lâm nói tiếp.
"Ngày từ đầu, tôi không nên so sánh với chị ta. Tôi lấy gì để so sánh đây?" Cố Lâm vừa nghịch ly rượu vừa cất giọng buồn bực: "Không phải chị ta không sợ Hoa tiên sinh, mà chị ta vốn không biết thế giới này tồi tệ đến mức nào, chị ta không hiểu lòng người hiểm ác, cúng không biết Hoa tiên sinh ở bên ngoài tàn nhẫn ra sao?".
Trần Phong tiếp lời: "Lão hồ ly bảo vệ Tam tiểu thư từng ly từng tí. Hải Đường Các có một quy định, tôi nói cho cô biết trước, phòng của Bùi Hoan không cho phép người ngoài vào, dù là đàn ông hay phụ nữ đều không được. Có chuyện muốn gặp người khác, Bùi Hoan sẽ sang phòng của lão hồ ly. Bao nhiêu năm qua, tốt xấu gì cũng là anh em, vậy mà ngay cả tôi cũng không được vào".
Cố Lâm thở dài, cất giọng tự giễu: "Xem ra, Hoa tiên sinh xem tôi như người nhà".
Anh gọi cô vào phòng Bùi Hoan để phục vụ người đàn bà đó, chứng tỏ sáu năm qua không phải vô ích, cô coi như có phúc.
Cố Lâm bất giác như đến Bùi Hoan trong tấm ảnh. Chị ta trẻ trung xinh đẹp, giống như chạm vào là vỡ tan, giống như một bông hoa ngạo mạn dưới ánh mặt trời. Mặc dù sống và trưởng thành ở Lan Phường như chị ta khác hoàn toàn mọi người ở đây.
Bên ngoài đầy rẫy những điều xấu xa và tội nghiệt mà Hoa Thiệu Đình không thể thay đổi. Anh không muốn để Bùi Hoan biết nên mới tạo cho cô một vỏ bọc sạch sẽ thanh tịnh.
Anh trao cho Bùi Hoan không chỉ đơn giản là tình yêu, mà là cả thế giới.
Trong cuộc đời này, Cố Lâm không có số mệnh tốt như vậy. Con người tranh luận với vận mệnh, kết cục khó tránh khỏi sự thê lương.
Cố Lâm buồn rầu, đầu óc trống rỗng, không biết mình có thể làm gì.
Trần Phong lại rót cho cô một ly rượu, giọng điệu mang hàm ý sâu xa: "Lần này, Bùi Hoan chỉ bị thương một tay, còn quay về Lan Phường. Tuy nhiên, nếu cô muốn xử lý, cũng không phải không có cơ hội".
Cố Lâm im lặng hồi lâu. Mãi đến khi đứng dậy đi ra cửa, cô ngẫm nghĩ rồi mở miệng: "Anh định ám chí điều gì?".
"Tôi tình cờ biết được một chuyện, vẫn chưa chắc chắn, nhưng tôi cảm thấy trong đó có vấn đề." Trần Phong từ tốn đáp.
Cố Lâm thuận tay khép cửa, tựa người vào cánh cửa nhìn anh ta: "Anh thử nói xem nào".
"Bùi Hoan gửi tiền vào một trại trẻ mồ côi theo định kỳ, bắt đầu từ bốn năm trước. Tôi nghi ngờ... đây không phải là hành động quyên góp bình thường. Cho dù là các ngôi sao trong làng giải trí thường làm từ thiện để giữ hình tượng, cô ta cũng không cần "tử thủ" một chỗ, giả làm thánh nhân đúng không?"diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn
"Bao năm qua, chị ta cũng chẳng nổi tiếng, giữ hình tượng để làm gì?"
"Cô thử nghĩ xem, trại trẻ mồ côi đều là trẻ con. Hơn nữa, tôi đã tìm hiểu, trước khi bị người của Phúc gia bắt đi, Bùi Hoan đang gọi điện cho Viện trưởng của trại trẻ đó. Cô ta vội vàng trốn tránh mọi người đi trại trẻ, tựa như không đi không được. Sau đó, Tưởng Duy Thành biết cô ta xảy ra chuyện, cũng là do bà Viện trưởng cảm thấy cuộc điện thoại kia rất kỳ lạ, không yên tâm nên gọi cho anh ta hỏi thăm tình hình."
diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ônBây giờ cố Lâm mới hiểu ý Trần Phong. Cô vô cùng kinh ngạc: "Ý anh là... Tam tiểu thư có khả năng giấu một đứa trẻ? Tưởng Duy Thành cũng biết chuyện đó... là con của bọn họ?".
Nhưng sao có thể vứt con ở trại trẻ mồ côi? Chẳng phải bọn họ đã danh chính ngôn thuận kết hôn từ lâu? Trừ khi... Bùi Hoan muốn nổi tiếng, hay là vì nguyên nhân khác nên Tưởng gia không chịu thừa nhận đứa trẻ?
Nghĩ thế nào cũng vô lý, chẳng có người cha người mẹ nào nhẫn tâm giấu cốt nhục của mình ở bên ngoài.
Trần Phong mỉm cười: "Tôi nghi ngờ cô ta có một đứa con. Nếu có thật sự, Đại đường chủ... Vậy thì đứ bé đó phải là con của Tưởng Duy Thành. Cô hiểu ý tôi chứ?"diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn.
Sự việc này vượt quá sức tưởng tượng của Cố Lâm. Cô ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng cất giọng khàn khàn: "Tôi biết rồi. Hoa tiên sinh không thích trẻ con. Nếu chịta mà sinh con với Tưởng Duy Thành, đời chị ta coi như xong".