Hoa Thiệu Đình vuốt ve từ thắt lưng Bùi Hoan xuống dưới, làm cô không dám động đậy. Anh áp sát, ngậm vành tai cô, thì thầm nói: "Để tôi tắm cho em".
Trên cổ tay Hoa Thiệu Đình đeo chuỗi hạt bằng gỗ quý hiếm mà bình thường anh coi như bảo bối, bây giờ ngâm dưới nước mà anh chẳng hề bận tâm. Bùi Hoan biết khó khăn lắm anh mới kiếm được, cảm thấy hơi xót ruột, cô liền cỡi chuỗi hạt đặt sang bên cạnh. Thấy cô vẫn còn rảnh nghĩ chuyện khác, Hoa Thiệu Đình liền đè người cô vào thành bồn tằm.
Bùi Hoan bắt đầu không cười nổi, kêu một tiếng: "Em sai rồi", đồng thời giơ tay phải ra hiệu cho anh bình tĩnh một chút: "Đừng, để em tự tắm".
Hoa Thiệu Đình liền buông tay, tựa vào thành bồn: "Ừ, em tắm đi".
Bùi Hoan chịu thua, hờn dỗi cắn môi nhìn anh. Bắt gặp vẻ mặt ấm ức của cô, Hoa Thiệu Đình mềm lòng, liền nhoài người ôm hôn cô, đồng thời thò tay xuống nước.
Bùi Hoan muốn trốn tránh nhưng thân thể mềm nhũn trong lòng anh.
Hoa Thiệu Đình không bỏ qua từng tấc da thịt trên thân thể Bùi Hoan. Anh nheo mắt, ghé sát mặt cô hỏi nhỏ: "Có chỗ nào tôi chưa từng nhìn qua, em né tránh làm gì chứ?".
Cô không dám ngẩng mặt. Sau khi đùa với lửa, cô chỉ làm con rùa rụt đầu trốn trong lòng anh như trước đây║Minchi♥d♡iễnٿđღànٿl∞êٿq❋uýٿđ❀ôn║.
Phòng tắm tối mờ, hơi nước mông lung, hai người không nhìn rõ đối phương.
Năm xưa do còn ít tuổi nên Bùi Hoan khó tránh khỏi non nớt. Rời xa anh sáu năm, bây giờ anh chạm vào người, cô vẫn có phản ứng như trước kia. Điều này càng khiến Hoa Thiệu Đình không thể khống chế bản thân.
Hoa tiên sinh có một tật xấu, lúc ái ân đặc biệt thích giày vò đối phương.
Hôm nay ở dưới nước, hoàn cảnh quá kích thích nên Bùi Hoan nhanh chóng buông áo giáp đầu hàng.
Bàn tay anh khiến toàn thân cô khó chịu. Cô giống con cá rời khỏi mặt nước, trong khi anh vẫn không tiến vào. Khi đặt tay lên bụng cô, Hoa Thiệu Đình chau mày hỏi: "Vết sẹo này ở đâu ra vậy?".
Khí lạnh bao trùm toàn thân Bùi Hoan trong giây lát. Cô như bị điện giật, bắt đầu trốn tránh, viền mắt cay cay. Nhưng ngay sau đó, cô liền ôm Hoa Thiệu Đình, hàm hồ giải thích: "Mấy năm trước em bị viêm ruột thừa, chỉ là một cuộc tiểu phẫu ấy mà... Anh đừng bận tâm".
Sợ anh hỏi tiếp, Bùi Hoan bày ra tư thế đầy mê hoặc, khiến toàn thân cô như bông hao đào từ từ nở rộ trong nước: "Anh nhanh lên đi...".
Hoa Thiệu Đình cuối cùng cũng thôi không trêu chọc cô nữa. Anh xoay người Bùi Hoan áp vào thành bồn tắm, để tay cô lên cẩm thạch trơn ướt. Bùi Hoan càm thấy nước nóng vào anh đồng thời tiến vào. Cảm giác đáng sợ này khiến thân thể cô như bị đốt cháy. Cô không nhìn thấy anh, giãy giụa muốn xoay người lại nhưng anh không cho.
Bùi Hoan căng thẳng, Hoa Thiệu Đình càng trêu chọc. Anh cất giọng trầm khàn bên cô: "Sao em sợ đến mức này? Trước đây... chẳng phải chúng ta từng làm ở trong nước rồi còn gì?".
Cô quay đầu trừng mắt với anh: "Anh nhớ nhầm rồi, với ai hả?".
Bắt gặp bộ dạng tức giận của cô, Hoa Thiệu Đình cảm thấy thú vị: "Tôi trêu em thôi, ngoan nào".
Thấy Bùi Hoan như con mèo nhỏ trong lòng mình, Hoa Thiệu Đình bật cười khoái trá. Bùi Hoan càng tức giận, nhưng bị anh ôm chặt. Trong lòng cô vô cùng khao khát cảm giác an toàn quen thuộc này, ý thức của cô dần trở nên mơ hồ, cổ họng nấc nghẹn.
Phòng tắm chỉ còn lại cảnh triền miên không dứt║Minchi♥d♡iễnٿđღànٿl∞êٿq❋uýٿđ❀ôn║.
Bùi Hoan ngơ ngẩn, cổ họng khản đặc. Hoa Thiệu Đình hỏi câu gì đó nhưng cô không nghe rõ.
Anh quay người cô lại. cô quấn chặt lấy anh. Theo cử động của anh, Bùi Hoan chợt hiểu ra vấn đề. Cô liền nhắm mắt. Hoa Thiệu Đình muốn hôn nhưng cô ngoảnh mặt đi chỗ khác. chỉ ôm chặt cổ anh, chặt đến mức khiến anh khó thở. Sau đó, cô thì thầm: "... Anh không cần làm thế, hôm nay là thời kỳ an toàn của em".
Vào thời khắc cuối cùng, Bùi Hoan đặc biệt ngoan ngoãn, để mặc anh muốn là gì thì làm. Cô vừa thở hổn hển vừa nói: "Ngộ nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, em sẽ tự giải quyết, không cần anh bận tâm".
Hoa Thiệu ĐÌnh lặng thinh, nhưng Bùi Hoan có thể cảm nhận được anh đang đau lòng. Cô lại bồi thêm một nhát nữa: "Bây giờ, em đã nghĩ thống suốt, người như chúng ta... không có tư cách làm cha mẹ".
Hoa Thiệu Đình cuối cùng cũng phát điên, bịt miệng Bùi Hoan không cho cô nói tiếp. Cô vừa khóc vừa cắn anh. Đổi lại, anh càng chuyển động mạnh hơn, khiến cô không thể thốt ra lời. Cảm giác áp bức đáng sợ của anh khiến toàn thân cô run rẩy. Anh tàn nhẫn khống chế, không cho cô thoát, trong khi lại cất giọng dịu dàng bên tai cô: "Là tôi tạo nghiệp chướng, không liên quan đến em".
║Minchi♥d♡iễnٿđღànٿl∞êٿq❋uýٿđ❀ôn║Rất nhiều chuyện Bùi Hoan không hiểu, còn anh cũng không muốn cho cô biết.
Nước mắt chảy giàn giụa, Bùi Hoan không biết làm cách nào để Hoa Thiệu Đình hiểu, cuộc đời này cô yêu phải một tên ác ma, nhưng đến nay, cô vẫn không hề hối hận.
Đây chính là niềm kiêu hãnh giúp cô không bị gục ngã trong khoảng thời gian rời xa anh.
Ở một khoảng khắc, trăm ngàn cảm xúc cùng ùa đến, đầu óc Bùi Hoan trống rỗng, toànthân không còn chút sức lực.
Hoa Thiệu Đình ôm chặt Bùi Hoan vào lòng: "Nhỡ toi đi sớm, em còn trẻ như vậy, một mình nuôi con lớn khong thế nào? Làm sao có thể giải thích với nó? Chỉ nghĩ đến chuyện này là tôi lại đau lòng".
Tình cảm nống đậm đến mức nào cũng có ngày tan thành mây khói. Đợi đến khi vật còn người mất, anh không nhẫn tâm để cô lại một mình, ôm hồi ức một cách phí công vô ích. Cuộc đời con người không cần rầm rầm rộ rộ, vạn người hâm mộ. Bởi đến cuối cùng, tiền tài danh lợi cũng chỉ là phù du, vô vị.
Một đời một kiếp quá xa xôi, anh chỉ muốn giữ thời khắc này. Anh đã qua độ tuổi ngông cuồng tự đại tùy tiện đưa ra lời hứa từ lâu. Anh chỉ muốn người phụ nữ trong lòng sau này không phải chịu khổ.
Đêm mùa đông tĩnh mịch đến mức con người dễ này sinh ảo giác. Sau cơn điên cuồng, đôi nam nữ sẽ thường ôm nhau chìm vào giấc nồng.
Hoa Thiệu Đình tắt đèn. Bóng tôi và sự yên bình khiến anh có cảm giác cứ tiếp tục như vậy âu cũng là thiên trường địa cửu.
Anh áp mặt vào mái tóc mềm mại của Bùi Hoan, thở dài: "Em đững nghĩ chuyện gì tôi cũng có cách giải quyết. Tôi chỉ là người bình thường, em kết hôn với Tưởng Duy Thành, tôi đố kị đến mức muốn giết chết cậu ta... Vì vậy Bùi Bùi, chúng ta cứ sống thế này, không cần có con, tương lai khỏi cần bận lòng, được không em?"║Minchi♥d♡iễnٿđღànٿl∞êٿq❋uýٿđ❀ôn║.
Bùi Hoan buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt. Cô "hừm" một tiếng, quay người đối diện anh. Điều hòa hơi nóng, cô kéo chăn khỏi người, bất chợp vỗ đầu anh nhưu dỗ trẻ nhỏ: "Anh đừng hễ mở miệng là nhắc đến từ chết. Anh sẽ không chết". Ngẫm nghĩ vài giây, cô lại sờ mặt anh: "Em còn chưa đồng ý để anh chết, anh dám?".
Trên cổ tay Hoa Thiệu Đình đeo chuỗi hạt bằng gỗ quý hiếm mà bình thường anh coi như bảo bối, bây giờ ngâm dưới nước mà anh chẳng hề bận tâm. Bùi Hoan biết khó khăn lắm anh mới kiếm được, cảm thấy hơi xót ruột, cô liền cỡi chuỗi hạt đặt sang bên cạnh. Thấy cô vẫn còn rảnh nghĩ chuyện khác, Hoa Thiệu Đình liền đè người cô vào thành bồn tằm.
Bùi Hoan bắt đầu không cười nổi, kêu một tiếng: "Em sai rồi", đồng thời giơ tay phải ra hiệu cho anh bình tĩnh một chút: "Đừng, để em tự tắm".
Hoa Thiệu Đình liền buông tay, tựa vào thành bồn: "Ừ, em tắm đi".
Bùi Hoan chịu thua, hờn dỗi cắn môi nhìn anh. Bắt gặp vẻ mặt ấm ức của cô, Hoa Thiệu Đình mềm lòng, liền nhoài người ôm hôn cô, đồng thời thò tay xuống nước.
Bùi Hoan muốn trốn tránh nhưng thân thể mềm nhũn trong lòng anh.
Hoa Thiệu Đình không bỏ qua từng tấc da thịt trên thân thể Bùi Hoan. Anh nheo mắt, ghé sát mặt cô hỏi nhỏ: "Có chỗ nào tôi chưa từng nhìn qua, em né tránh làm gì chứ?".
Cô không dám ngẩng mặt. Sau khi đùa với lửa, cô chỉ làm con rùa rụt đầu trốn trong lòng anh như trước đây║Minchi♥d♡iễnٿđღànٿl∞êٿq❋uýٿđ❀ôn║.
Phòng tắm tối mờ, hơi nước mông lung, hai người không nhìn rõ đối phương.
Năm xưa do còn ít tuổi nên Bùi Hoan khó tránh khỏi non nớt. Rời xa anh sáu năm, bây giờ anh chạm vào người, cô vẫn có phản ứng như trước kia. Điều này càng khiến Hoa Thiệu Đình không thể khống chế bản thân.
Hoa tiên sinh có một tật xấu, lúc ái ân đặc biệt thích giày vò đối phương.
Hôm nay ở dưới nước, hoàn cảnh quá kích thích nên Bùi Hoan nhanh chóng buông áo giáp đầu hàng.
Bàn tay anh khiến toàn thân cô khó chịu. Cô giống con cá rời khỏi mặt nước, trong khi anh vẫn không tiến vào. Khi đặt tay lên bụng cô, Hoa Thiệu Đình chau mày hỏi: "Vết sẹo này ở đâu ra vậy?".
Khí lạnh bao trùm toàn thân Bùi Hoan trong giây lát. Cô như bị điện giật, bắt đầu trốn tránh, viền mắt cay cay. Nhưng ngay sau đó, cô liền ôm Hoa Thiệu Đình, hàm hồ giải thích: "Mấy năm trước em bị viêm ruột thừa, chỉ là một cuộc tiểu phẫu ấy mà... Anh đừng bận tâm".
Sợ anh hỏi tiếp, Bùi Hoan bày ra tư thế đầy mê hoặc, khiến toàn thân cô như bông hao đào từ từ nở rộ trong nước: "Anh nhanh lên đi...".
Hoa Thiệu Đình cuối cùng cũng thôi không trêu chọc cô nữa. Anh xoay người Bùi Hoan áp vào thành bồn tắm, để tay cô lên cẩm thạch trơn ướt. Bùi Hoan càm thấy nước nóng vào anh đồng thời tiến vào. Cảm giác đáng sợ này khiến thân thể cô như bị đốt cháy. Cô không nhìn thấy anh, giãy giụa muốn xoay người lại nhưng anh không cho.
Bùi Hoan căng thẳng, Hoa Thiệu Đình càng trêu chọc. Anh cất giọng trầm khàn bên cô: "Sao em sợ đến mức này? Trước đây... chẳng phải chúng ta từng làm ở trong nước rồi còn gì?".
Cô quay đầu trừng mắt với anh: "Anh nhớ nhầm rồi, với ai hả?".
Bắt gặp bộ dạng tức giận của cô, Hoa Thiệu Đình cảm thấy thú vị: "Tôi trêu em thôi, ngoan nào".
Thấy Bùi Hoan như con mèo nhỏ trong lòng mình, Hoa Thiệu Đình bật cười khoái trá. Bùi Hoan càng tức giận, nhưng bị anh ôm chặt. Trong lòng cô vô cùng khao khát cảm giác an toàn quen thuộc này, ý thức của cô dần trở nên mơ hồ, cổ họng nấc nghẹn.
Phòng tắm chỉ còn lại cảnh triền miên không dứt║Minchi♥d♡iễnٿđღànٿl∞êٿq❋uýٿđ❀ôn║.
Bùi Hoan ngơ ngẩn, cổ họng khản đặc. Hoa Thiệu Đình hỏi câu gì đó nhưng cô không nghe rõ.
Anh quay người cô lại. cô quấn chặt lấy anh. Theo cử động của anh, Bùi Hoan chợt hiểu ra vấn đề. Cô liền nhắm mắt. Hoa Thiệu Đình muốn hôn nhưng cô ngoảnh mặt đi chỗ khác. chỉ ôm chặt cổ anh, chặt đến mức khiến anh khó thở. Sau đó, cô thì thầm: "... Anh không cần làm thế, hôm nay là thời kỳ an toàn của em".
Vào thời khắc cuối cùng, Bùi Hoan đặc biệt ngoan ngoãn, để mặc anh muốn là gì thì làm. Cô vừa thở hổn hển vừa nói: "Ngộ nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, em sẽ tự giải quyết, không cần anh bận tâm".
Hoa Thiệu ĐÌnh lặng thinh, nhưng Bùi Hoan có thể cảm nhận được anh đang đau lòng. Cô lại bồi thêm một nhát nữa: "Bây giờ, em đã nghĩ thống suốt, người như chúng ta... không có tư cách làm cha mẹ".
Hoa Thiệu Đình cuối cùng cũng phát điên, bịt miệng Bùi Hoan không cho cô nói tiếp. Cô vừa khóc vừa cắn anh. Đổi lại, anh càng chuyển động mạnh hơn, khiến cô không thể thốt ra lời. Cảm giác áp bức đáng sợ của anh khiến toàn thân cô run rẩy. Anh tàn nhẫn khống chế, không cho cô thoát, trong khi lại cất giọng dịu dàng bên tai cô: "Là tôi tạo nghiệp chướng, không liên quan đến em".
║Minchi♥d♡iễnٿđღànٿl∞êٿq❋uýٿđ❀ôn║Rất nhiều chuyện Bùi Hoan không hiểu, còn anh cũng không muốn cho cô biết.
Nước mắt chảy giàn giụa, Bùi Hoan không biết làm cách nào để Hoa Thiệu Đình hiểu, cuộc đời này cô yêu phải một tên ác ma, nhưng đến nay, cô vẫn không hề hối hận.
Đây chính là niềm kiêu hãnh giúp cô không bị gục ngã trong khoảng thời gian rời xa anh.
Ở một khoảng khắc, trăm ngàn cảm xúc cùng ùa đến, đầu óc Bùi Hoan trống rỗng, toànthân không còn chút sức lực.
Hoa Thiệu Đình ôm chặt Bùi Hoan vào lòng: "Nhỡ toi đi sớm, em còn trẻ như vậy, một mình nuôi con lớn khong thế nào? Làm sao có thể giải thích với nó? Chỉ nghĩ đến chuyện này là tôi lại đau lòng".
Tình cảm nống đậm đến mức nào cũng có ngày tan thành mây khói. Đợi đến khi vật còn người mất, anh không nhẫn tâm để cô lại một mình, ôm hồi ức một cách phí công vô ích. Cuộc đời con người không cần rầm rầm rộ rộ, vạn người hâm mộ. Bởi đến cuối cùng, tiền tài danh lợi cũng chỉ là phù du, vô vị.
Một đời một kiếp quá xa xôi, anh chỉ muốn giữ thời khắc này. Anh đã qua độ tuổi ngông cuồng tự đại tùy tiện đưa ra lời hứa từ lâu. Anh chỉ muốn người phụ nữ trong lòng sau này không phải chịu khổ.
Đêm mùa đông tĩnh mịch đến mức con người dễ này sinh ảo giác. Sau cơn điên cuồng, đôi nam nữ sẽ thường ôm nhau chìm vào giấc nồng.
Hoa Thiệu Đình tắt đèn. Bóng tôi và sự yên bình khiến anh có cảm giác cứ tiếp tục như vậy âu cũng là thiên trường địa cửu.
Anh áp mặt vào mái tóc mềm mại của Bùi Hoan, thở dài: "Em đững nghĩ chuyện gì tôi cũng có cách giải quyết. Tôi chỉ là người bình thường, em kết hôn với Tưởng Duy Thành, tôi đố kị đến mức muốn giết chết cậu ta... Vì vậy Bùi Bùi, chúng ta cứ sống thế này, không cần có con, tương lai khỏi cần bận lòng, được không em?"║Minchi♥d♡iễnٿđღànٿl∞êٿq❋uýٿđ❀ôn║.
Bùi Hoan buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt. Cô "hừm" một tiếng, quay người đối diện anh. Điều hòa hơi nóng, cô kéo chăn khỏi người, bất chợp vỗ đầu anh nhưu dỗ trẻ nhỏ: "Anh đừng hễ mở miệng là nhắc đến từ chết. Anh sẽ không chết". Ngẫm nghĩ vài giây, cô lại sờ mặt anh: "Em còn chưa đồng ý để anh chết, anh dám?".