☆, Chương 16.1: Vật trả về chủ cũ
Buổi tối, Sênh Sênh chơi với đám trẻ con ở trung tâm bồi dưỡng đến mệt nhoài. Trên đường về nhà, con bé ngủ gục trên vai Bùi Hoan.
Bùi Hoan đặt con bé lên giường rồi mở tủ tìm áo khoác cô mặc hôm đến thành phố Diệp.
Thẩm Minh nấu đồ ăn đêm ở dưới nhà, gọi cô xuống. Bùi Hoan nói đợi một lát, bảo anh ta cứ ăn trước.
Bùi Hoan cầm chiếc hộp nhỏ đến bên bàn gần cửa sổ. Cô bật đèn, do dự một lúc rồi mở ra. Bên trong là chiếc nhẫn cưới Tưởng Duy Thành đưa cho cô.
Bùi Hoan thất thần nhìn chiếc nhẫn hồi lâu. Thậm chí đằng sau xuất hiện một người, cô vẫn không hay biết.
Thẩm Minh cầm bát bánh trôi tàu, cười hì hì đưa cho cô. Nhưng khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên bàn, anh ta tròn mắt cất cao giọng: “Cô làm gì vậy? Định bán nhẫn à? Đó là thiết kế của nhãn hiệu nổi tiếng đúng không? Bạn gái cũ của tôi suốt ngày chê tôi không có tiền đồ, hay lên mạng tra mấy kiểu nhẫn như thế này đưa cho tôi xem, nói khi nào kết hôn phải ăn chơi không sợ tốn kém…”. d♧iễn♡đàn♡lê♡quý¤đôn♡
Anh ta lải nhải một hồi, Bùi Hoan cười, đóng chiếc hộp lại: “Không phải, tôi chỉ lấy ra xem thôi”.
“Cô làm tôi giật mình.” Thẩm Minh lại gãi đầu theo thói quen: “Có điều nói thật, chiếc nhẫn này rất đáng giá, con gái cô đang đợi làm phẫu thuật…”.
Bùi Hoan quay đầu về phía Sênh Sênh, thở dài: “Đây không phải là đồ của tôi”.
Sắc mặt Thẩm Minh lộ vẻ hiếu kỳ, Bùi Hoan đẩy anh ta ra ngoài: “Được rồi, đừng hỏi nữa, anh cứ xuống dưới nhà ăn trước đi”. Cô đóng cửa, tựa vào cánh cửa ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng có một quyết định.
Bùi Hoan cầm điện thoại gọi cho chị Kính: “Là em, Bùi Hoan đây”.
Nghe thấy giọng cô, chị Kính xúc động hỏi một tràng dài: “Cô đang ở đâu? Sao lâu như vậy mà không thèm gọi điện thoại cho tôi? Con bé thế nào rồi? Tưởng Duy Thành đã kết hôn, cô có biết không? Cậu ta cưới Alice rồi”.
“Vâng, em biết rồi.” Giọng Bùi Hoan không một chút xao động. Sợ chị Kính lại hỏi tiếp, cô nói luôn: “Bây giờ, em đang ở thành phố Diệp… Chị Kính, chị có thể cho em vay tiền mua hai tấm vé máy bay không?”.
Chị Kính giật mình, trầm mặc một lúc mới lên tiếng: “Con bé này, cô sao thế? Cô định đi đâu hả?”.
“Em muốn về thành phố Mộc một chuyến, nhưng em sẽ quay lại thành phố Diệp ngay trong ngày.”
“Cô điên rồi sao? Khó khăn lắm cô mới trốn thoát, việc gì phải quay về?”
“Em muốn gặp Alice. Đúng rồi, chị hãy giúp em tìm số điện thoại của cô ấy. Em có chuyện thật mà. Chị Kính, bây giờ em không có tiền mua vé máy bay, mong chị hãy giúp em.”
Nghe cô nói vậy, chị Kính mềm lòng, vừa thở dài vừa nhận lời: “Tôi sẽ đặt giúp cô ngay, cái gì gọi là vay với mượn… Cô bỏ đi mà không mang theo nhiều tiền đúng không? Đi lâu như vậy sao không gọi điện cho tôi? Lẽ nào cô nghĩ tôi sẽ bỏ mặc cô hay sao?”.
“Không phải, em chẳng có việc gì cần dùng đến tiền. Một khi đã quyết định bỏ đi, em phải nghĩ cách đối mặt. Chỉ là lần này chẳng còn cách nào khác nên mới nhờ chị.”
Bùi Hoan chỉ nói qua loa, cũng không giải thích rõ ràng. Chị Kính bảo cho địa chỉ, cô sống chết không chịu, sau đó cúp điện thoại.
Biết chị Kính sẽ bực tức nhưng bởi vì tình chị em bao nhiêu năm, Bùi Hoan vẫn tin tưởng ở chị. Quả nhiên một lúc sau, chị nhắn cho Bùi Hoan số điện thoại cô cần.
Bùi Hoan cất hộp nhẫn, xuống tầng dưới tìm Thẩm Minh, nhờ anh ta ngày mai giúp cô đưa Sênh Sênh đến trung tâm bồi dưỡng. Ở đó ban ngày cũng có giáo viên, đều là người sống ở khu vực quanh đây, có thể giúp cô trông con gái.
Thẩm Minh lập tức nhận lời, hỏi Bùi Hoan có việc gì.
“À, tôi định đi gặp một người bạn, chắc có thể quay về trong ngày.” Bùi Hoan cầm bát bánh trôi tàu đã nguội, ăn ngon lành, “Giữ đồ của người khác, trong lòng cứ thấp thỏm không yên”.
Thẩm Minh không hiểu nhưng vẫn nở nụ cười ngây ngô. Anh ta đi rửa bát, cất giọng nghiêm túc: “Cô đừng nôn nóng quá, chuyện gì cũng có cách giải quyết. Trước đây mẹ tôi thường nói với tôi, con người không nên lúc nào cũng nghĩ mình khổ. Cô thử nghĩ xem, trên đời này có công việc để cô làm, có đối tượng cô muốn đi hâm nóng cơm cho người đó, thế là đủ rồi”. [bạn đang đọc truyện tại diễn☆đà¤n☆lê☆qu¤ý☆đ◆ôn☆]
Bùi Hoan từ từ nuốt viên bánh trôi tàu cuối cùng, trong miệng toàn là hạt vừng ngòn ngọt, ấm áp đến tận tâm can.
Cô nói: “Đúng vậy, anh có mẹ, tôi có con gái, như vậy cũng rất hạnh phúc rồi”.
Cô từng không biết đến nỗi khổ của người đời, từng ăn ngon mặc đẹp.
Nhưng trải qua bao năm chìm nổi, cuối cùng chỉ một bát bánh trôi tàu nguội lạnh nhưng cô cũng cảm thấy thỏa mãn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Bùi Hoan chưa đến sáu giờ đã đến sân bay.
Hai thành phố không xa không gần, chuyến bay mất ba tiếng đồng hồ nên gần tới buổi trưa, cô mới về đến thành phố Mộc.
Thời tiết đã ấm áp hơn, nhưng Bùi Hoan vẫn bịt kín từ đầu đến chân. Cô bắt xe đi đến điểm hẹn với Alice.
Alice hẹn gặp cô tại phòng riêng của một quán trà bình dân. Dù sao, cả hai cũng không muốn bị phóng viên bắt gặp.
Bùi Hoan đi vào, phát hiện đối phương đã ngồi đợi cô từ lâu. Bùi Hoan ngồi xuống phía đối diện, Alice mỉm cười với cô: “Tôi nên gọi một tiếng chị Hoan. Tính theo tuổi nghề, chị là bậc tiền bối của tôi”.
Bùi Hoan tháo kính râm. Hôm nay, cô mặc áo khoác và quần bò rẻ tiền, cầm túi vải bình thường, buộc tóc đuôi gà, bộ dạng chẳng khác nào vừa đi siêu thị mua thức ăn. Cô lắc đầu: “Tôi đã rút lui từ lâu rồi”.
Alice ở bên ngoài vô cùng xinh đẹp, trông còn dịu dàng hơn trên ti-vi. Đáng tiếc, cô ta vẫn dùng màu son rực rỡ đó.
Bùi Hoan nhìn ra người phụ nữ ở phía đối diện đang cố gắng khống chế thái độ thù địch với mình. Cô đành đi thẳng vào vấn đề, lấy cái hộp nhẫn khỏi túi xách đẩy đến trước mặt Alice: “Tưởng phu nhân, hôm nay tôi chỉ muốn đưa cái này cho cô, coi như trả vật về chủ cũ. Tôi không có ý gì khác, cô đừng hiểu nhầm”.
Alice dán mắt vào Bùi Hoan một lúc, cô ta đột nhiên giơ tay mở nắp hộp, im lặng nhìn chiếc nhẫn hồi lâu. Sau đó, từng giọt nước mắt chảy dài xuống gò má cô ta.
Bùi Hoan nói nhỏ: “Tôi không muốn khiến cô khó xử, thành thực xin lỗi. Tôi biết… thật ra không nên tìm cô, nhưng chiếc nhẫn này có ý nghĩa trọng đại, tôi thật sự không gánh nổi, bắt buộc phải trả về với chủ nhân của nó. Tưởng phu nhân, hôm nay tôi đến đây mà không nói với bất cứ ai, cũng không liên lạc với anh ấy, mong cô hãy yên tâm”. diễ¤n đàn♧lê♧quý♧đ¤ôn♧
Nếu những lời Tưởng Duy Thành nói với cô không có ý nghĩa đặc biệt, chỉ là anh nhất thời hưng phấn, Bùi Hoan cũng sẽ cho qua. Nhưng qua đám cưới rầm rộ hôm trước, cô mới biết Tưởng Duy Thành che giấu một bí mật to lớn, đó là lời hứa về hôn nhân, cả cuộc đời, anh chỉ định dành cho một người.
Buổi tối, Sênh Sênh chơi với đám trẻ con ở trung tâm bồi dưỡng đến mệt nhoài. Trên đường về nhà, con bé ngủ gục trên vai Bùi Hoan.
Bùi Hoan đặt con bé lên giường rồi mở tủ tìm áo khoác cô mặc hôm đến thành phố Diệp.
Thẩm Minh nấu đồ ăn đêm ở dưới nhà, gọi cô xuống. Bùi Hoan nói đợi một lát, bảo anh ta cứ ăn trước.
Bùi Hoan cầm chiếc hộp nhỏ đến bên bàn gần cửa sổ. Cô bật đèn, do dự một lúc rồi mở ra. Bên trong là chiếc nhẫn cưới Tưởng Duy Thành đưa cho cô.
Bùi Hoan thất thần nhìn chiếc nhẫn hồi lâu. Thậm chí đằng sau xuất hiện một người, cô vẫn không hay biết.
Thẩm Minh cầm bát bánh trôi tàu, cười hì hì đưa cho cô. Nhưng khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên bàn, anh ta tròn mắt cất cao giọng: “Cô làm gì vậy? Định bán nhẫn à? Đó là thiết kế của nhãn hiệu nổi tiếng đúng không? Bạn gái cũ của tôi suốt ngày chê tôi không có tiền đồ, hay lên mạng tra mấy kiểu nhẫn như thế này đưa cho tôi xem, nói khi nào kết hôn phải ăn chơi không sợ tốn kém…”. d♧iễn♡đàn♡lê♡quý¤đôn♡
Anh ta lải nhải một hồi, Bùi Hoan cười, đóng chiếc hộp lại: “Không phải, tôi chỉ lấy ra xem thôi”.
“Cô làm tôi giật mình.” Thẩm Minh lại gãi đầu theo thói quen: “Có điều nói thật, chiếc nhẫn này rất đáng giá, con gái cô đang đợi làm phẫu thuật…”.
Bùi Hoan quay đầu về phía Sênh Sênh, thở dài: “Đây không phải là đồ của tôi”.
Sắc mặt Thẩm Minh lộ vẻ hiếu kỳ, Bùi Hoan đẩy anh ta ra ngoài: “Được rồi, đừng hỏi nữa, anh cứ xuống dưới nhà ăn trước đi”. Cô đóng cửa, tựa vào cánh cửa ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng có một quyết định.
Bùi Hoan cầm điện thoại gọi cho chị Kính: “Là em, Bùi Hoan đây”.
Nghe thấy giọng cô, chị Kính xúc động hỏi một tràng dài: “Cô đang ở đâu? Sao lâu như vậy mà không thèm gọi điện thoại cho tôi? Con bé thế nào rồi? Tưởng Duy Thành đã kết hôn, cô có biết không? Cậu ta cưới Alice rồi”.
“Vâng, em biết rồi.” Giọng Bùi Hoan không một chút xao động. Sợ chị Kính lại hỏi tiếp, cô nói luôn: “Bây giờ, em đang ở thành phố Diệp… Chị Kính, chị có thể cho em vay tiền mua hai tấm vé máy bay không?”.
Chị Kính giật mình, trầm mặc một lúc mới lên tiếng: “Con bé này, cô sao thế? Cô định đi đâu hả?”.
“Em muốn về thành phố Mộc một chuyến, nhưng em sẽ quay lại thành phố Diệp ngay trong ngày.”
“Cô điên rồi sao? Khó khăn lắm cô mới trốn thoát, việc gì phải quay về?”
“Em muốn gặp Alice. Đúng rồi, chị hãy giúp em tìm số điện thoại của cô ấy. Em có chuyện thật mà. Chị Kính, bây giờ em không có tiền mua vé máy bay, mong chị hãy giúp em.”
Nghe cô nói vậy, chị Kính mềm lòng, vừa thở dài vừa nhận lời: “Tôi sẽ đặt giúp cô ngay, cái gì gọi là vay với mượn… Cô bỏ đi mà không mang theo nhiều tiền đúng không? Đi lâu như vậy sao không gọi điện cho tôi? Lẽ nào cô nghĩ tôi sẽ bỏ mặc cô hay sao?”.
“Không phải, em chẳng có việc gì cần dùng đến tiền. Một khi đã quyết định bỏ đi, em phải nghĩ cách đối mặt. Chỉ là lần này chẳng còn cách nào khác nên mới nhờ chị.”
Bùi Hoan chỉ nói qua loa, cũng không giải thích rõ ràng. Chị Kính bảo cho địa chỉ, cô sống chết không chịu, sau đó cúp điện thoại.
Biết chị Kính sẽ bực tức nhưng bởi vì tình chị em bao nhiêu năm, Bùi Hoan vẫn tin tưởng ở chị. Quả nhiên một lúc sau, chị nhắn cho Bùi Hoan số điện thoại cô cần.
Bùi Hoan cất hộp nhẫn, xuống tầng dưới tìm Thẩm Minh, nhờ anh ta ngày mai giúp cô đưa Sênh Sênh đến trung tâm bồi dưỡng. Ở đó ban ngày cũng có giáo viên, đều là người sống ở khu vực quanh đây, có thể giúp cô trông con gái.
Thẩm Minh lập tức nhận lời, hỏi Bùi Hoan có việc gì.
“À, tôi định đi gặp một người bạn, chắc có thể quay về trong ngày.” Bùi Hoan cầm bát bánh trôi tàu đã nguội, ăn ngon lành, “Giữ đồ của người khác, trong lòng cứ thấp thỏm không yên”.
Thẩm Minh không hiểu nhưng vẫn nở nụ cười ngây ngô. Anh ta đi rửa bát, cất giọng nghiêm túc: “Cô đừng nôn nóng quá, chuyện gì cũng có cách giải quyết. Trước đây mẹ tôi thường nói với tôi, con người không nên lúc nào cũng nghĩ mình khổ. Cô thử nghĩ xem, trên đời này có công việc để cô làm, có đối tượng cô muốn đi hâm nóng cơm cho người đó, thế là đủ rồi”. [bạn đang đọc truyện tại diễn☆đà¤n☆lê☆qu¤ý☆đ◆ôn☆]
Bùi Hoan từ từ nuốt viên bánh trôi tàu cuối cùng, trong miệng toàn là hạt vừng ngòn ngọt, ấm áp đến tận tâm can.
Cô nói: “Đúng vậy, anh có mẹ, tôi có con gái, như vậy cũng rất hạnh phúc rồi”.
Cô từng không biết đến nỗi khổ của người đời, từng ăn ngon mặc đẹp.
Nhưng trải qua bao năm chìm nổi, cuối cùng chỉ một bát bánh trôi tàu nguội lạnh nhưng cô cũng cảm thấy thỏa mãn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Bùi Hoan chưa đến sáu giờ đã đến sân bay.
Hai thành phố không xa không gần, chuyến bay mất ba tiếng đồng hồ nên gần tới buổi trưa, cô mới về đến thành phố Mộc.
Thời tiết đã ấm áp hơn, nhưng Bùi Hoan vẫn bịt kín từ đầu đến chân. Cô bắt xe đi đến điểm hẹn với Alice.
Alice hẹn gặp cô tại phòng riêng của một quán trà bình dân. Dù sao, cả hai cũng không muốn bị phóng viên bắt gặp.
Bùi Hoan đi vào, phát hiện đối phương đã ngồi đợi cô từ lâu. Bùi Hoan ngồi xuống phía đối diện, Alice mỉm cười với cô: “Tôi nên gọi một tiếng chị Hoan. Tính theo tuổi nghề, chị là bậc tiền bối của tôi”.
Bùi Hoan tháo kính râm. Hôm nay, cô mặc áo khoác và quần bò rẻ tiền, cầm túi vải bình thường, buộc tóc đuôi gà, bộ dạng chẳng khác nào vừa đi siêu thị mua thức ăn. Cô lắc đầu: “Tôi đã rút lui từ lâu rồi”.
Alice ở bên ngoài vô cùng xinh đẹp, trông còn dịu dàng hơn trên ti-vi. Đáng tiếc, cô ta vẫn dùng màu son rực rỡ đó.
Bùi Hoan nhìn ra người phụ nữ ở phía đối diện đang cố gắng khống chế thái độ thù địch với mình. Cô đành đi thẳng vào vấn đề, lấy cái hộp nhẫn khỏi túi xách đẩy đến trước mặt Alice: “Tưởng phu nhân, hôm nay tôi chỉ muốn đưa cái này cho cô, coi như trả vật về chủ cũ. Tôi không có ý gì khác, cô đừng hiểu nhầm”.
Alice dán mắt vào Bùi Hoan một lúc, cô ta đột nhiên giơ tay mở nắp hộp, im lặng nhìn chiếc nhẫn hồi lâu. Sau đó, từng giọt nước mắt chảy dài xuống gò má cô ta.
Bùi Hoan nói nhỏ: “Tôi không muốn khiến cô khó xử, thành thực xin lỗi. Tôi biết… thật ra không nên tìm cô, nhưng chiếc nhẫn này có ý nghĩa trọng đại, tôi thật sự không gánh nổi, bắt buộc phải trả về với chủ nhân của nó. Tưởng phu nhân, hôm nay tôi đến đây mà không nói với bất cứ ai, cũng không liên lạc với anh ấy, mong cô hãy yên tâm”. diễ¤n đàn♧lê♧quý♧đ¤ôn♧
Nếu những lời Tưởng Duy Thành nói với cô không có ý nghĩa đặc biệt, chỉ là anh nhất thời hưng phấn, Bùi Hoan cũng sẽ cho qua. Nhưng qua đám cưới rầm rộ hôm trước, cô mới biết Tưởng Duy Thành che giấu một bí mật to lớn, đó là lời hứa về hôn nhân, cả cuộc đời, anh chỉ định dành cho một người.