Chính vì vậy, Bùi Hoan dù thế nào cũng không thể giữ chiếc nhẫn này.
Alice nắm chặt hộp nhẫn trong tay, cất cao giọng: “Bùi Hoan, chị có biết bao năm qua tôi sống thế nào không? Tôi thích anh ấy từ lúc chưa vào nghề… Tôi từng thu thập tạp chí, ảnh chụp trong phim của chị, ăn mặc trang điểm theo phong cách của chị”. Cô ta nghẹn ngào: “Nhưng nhìn thấy bộ dạng thảm hại của chị bây giờ, tôi cảm thấy… chẳng đáng chút nào”.
Cô ta đặt hộp nhẫn lên ngực, nước mắt lại giàn giụa, không thể kiềm chế. Bùi Hoan không nói một lời, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh cô ta.
Cho đến khi Alice hồi phục tâm trạng, Bùi Hoan mới rút tờ giấy ăn đưa cho cô ta, nhìn cô ta lau nước mắt. Cô chỉ vào miệng đối phương: “Cô rất xinh, nhưng không thích hợp dùng màu son này. Cô chẳng cần thiết phải làm vậy”.
“Đây là một trong những món quà đính hôn Tưởng Duy Thành tặng cho tôi. Tôi biết đây là loại son chị thích nhất. Có lẽ không phải anh ấy cố ý, mà chỉ là cảm thấy người phụ nữ dùng màu này là đẹp nhất.” Alice cúi đầu, đột nhiên rút một đống giấy ăn lau sạch sẽ vết son trên miệng. Sau đó, cô ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm Bùi Hoan. Trong một khoảnh khắc, cô ta dường như muốn đánh người, nhưng cuối cùng cũng kiềm chế bản thân: “Cám ơn chị đã trả lại nhẫn cho tôi”.
Bị một người phụ nữ khác chứng kiến sự thảm hại của mình, hơn nữa còn là người luôn coi mình là tình địch, cảm giác này không dễ chịu chút nào. Tuy nhiên, mục đích của Bùi Hoan hôm nay rất chân thành, cô không muốn giả nhân giả nghĩa. Hơn nữa, dù chịu nhiều ấm ức và cay đắng nhưng Alice vẫn đợi được người cô ta cần đợi.
Cuối cùng, Alice cất giọng bình tĩnh: “Tôi sẽ không nói cho Tưởng Duy Thành biết chuyện này. Tôi sẽ cất giấu chiếc nhẫn. Bất kể phải đợi bao nhiêu năm, tôi tin sớm muộn cũng có ngày anh ấy sẽ nói thật với tôi. Nếu cả cuộc đời này anh ấy không chịu nói, vậy thì đợi đến lúc chúng tôi đầu bạc răng long, tôi sẽ đem cái nhẫn này ngả bài với anh ấy”. Ngữ khí của cô ta lạnh nhạt nhưng kiên định: “Bùi Hoan, chắc chắn anh ấy sẽ hiểu, tôi yêu anh ấy hơn chị”.
Bùi Hoan mỉm cười: “Như vậy là tốt nhất”.
“Tôi biết, tất cả mọi người bao gồm cả chị đều cho rằng tôi vì đồng tiền, vì muốn gả cho nhà giàu nên mới quyến rũ anh ấy. Không sao, tôi sẽ từ từ chứng minh cho mọi người thấy. Bây giờ, tôi từ bỏ tất cả, tôi chẳng cần thứ gì, kể cả anh ấy không cưới tôi, tôi cũng sẽ tiếp tục chờ đợi.” Alice cẩn thận cất hộp nhẫn. Lúc cô diễ¤n♡đà¤n♡lê♡qu¤ý♡đô¤n♡ ta cúi đầu, sợi dây chuyền kim cương trên cổ cô ta sáng lấp lánh. Sau đó, cô ta từ từ đứng dậy, phong thái tỏa ra vẻ trang nhã của một nữ chủ nhân thật sự: “Trước khi kết hôn, Tưởng Duy Thành nói với tôi, anh ấy không định trao nhẫn. Tôi liền đồng ý mà chẳng hỏi nguyên nhân. Kết quả tôi đã đoán đúng… Cả cuộc đời này anh ấy chỉ tặng nhẫn cưới cho một người, nhưng người đó không phải là tôi”.
Tưởng Duy Thành thật sự may mắn, bởi có một người vợ vì yêu anh nên nguyện tác thành cho bí mật của anh.
Bùi Hoan rất hiểu tâm trạng của Alice.
Lớp phấn trang điểm trên mặt lúc này hơi nhòe nhoẹt nhưng cô ta vẫn nở nụ cười kiên định. Người ngoài cuộc đều hiểu nhầm và có thành kiến với Alice nhưng sau khi trực tiếp gặp mặt, Bùi Hoan cuối cùng cũng phát hiện, thiên hạ đã nhầm. Alice là một người phụ nữ đáng khâm phục.
Bùi Hoan thở phào nhẹ nhõm, cất giọng chân thành với cô ta: “Tôi thật lòng hy vọng hai người sống hạnh phúc”. Alice không nói thêm một lời, lặng lẽ đội mũ, đeo kính rồi cầm túi xách chuẩn bị rời đi. Trước khi ra cửa, cô ta lại quay người, rút hai túi kẹo và một tấm thiệp cưới đưa cho Bùi Hoan: “Anh ấy đã sớm chuẩn bị nhưng không tìm thấy chị. Vì vậy, anh ấy để ở nhà không động đến. Tuy đã muộn nhưng tôi vẫn muốn thay anh ấy đưa cho chị”.
Nhận ra đây là thiệp cưới của bọn họ, Bùi Hoan mỉm cười nhận lấy: “Là tôi nuốt lời, tôi đã hứa sẽ đi uống rượu mừng của hai người”.
Alice ngập ngừng, cuối cùng vẫn thốt ra miệng: “Nếu sau này gặp khó khăn gì, chị có thể trực tiếp tìm tôi”.
Bùi Hoan ngẩn người. Biết Alice không chịu lép vế, phải khiến cô khó xử một lần mới cân bằng tâm lý, cô quyết định tỏ ra yếu thế, lắc đầu: “Cô yên tâm, tôi sẽ không bao giờ làm phiền anh ấy, cũng không làm phiền đến cô”.
Alice nở nụ cười khách sáo, từ biệt cô.
Bùi Hoan dõi theo bóng lưng đối phương cho đến khi cô ta khuất dạng.
Cô không thể không thừa nhận, đây là người phụ nữ kiên cường.
Bùi Hoan mặc áo rời khỏi quán trà. Hai tiếng đồng hồ sau mới tới chuyến bay về thành phố Diệp, nhưng cô ra sân bay luôn.
Cô cố tình không nhìn ngắm đường phố, không cố ý nhớ ra đây là nơi nào, cũng ép bản thân không nghĩ đến quá khứ. Giống như chỉ ở lại đây thêm một chút nữa thôi, cô sẽ bị đánh trở lại nguyên hình.
Đáng tiếc chỉ vì một chiếc nhẫn, Bùi Hoan đã có hành động mạo hiểm.
Ngay sau khi cô rời đi, có người nhanh chóng vừa gọi điện thoại vừa bắt xe bám theo.
Nhìn qua cửa sổ máy bay, ráng chiều ở thành phố Diệp vô cùng rực rỡ.
Bùi Hoan về đến phố Hồng Diệp mới hơn bảy giờ tối. Mặc dù hơi mệt nhưng cô cảm thấy nhẹ lòng.
Hôm nay đã xin nghỉ nên cô không phải dạy đàn, mà chỉ đi đón Sênh Sênh rồi nhân tiện đi siêu thị mua thức ăn về nhà chuẩn bị bữa tối, đợi Thẩm Minh về cùng ăn.
Bùi Hoan không biết nấu nướng, mãi gần đây mới học làm vài món đơn giản.
May mà Thẩm Minh tốt tính, người lại thật thà, dù cô nấu không ngon, anh ta cũng chẳng chê bai. Một tháng qua, mẹ con cô và anh ta sống rất hòa thuận.
Sau bữa cơm, ti-vi lại phát tin tức liên quan đến cuộc hôn nhân của Tưởng Duy Thành. Bản tin nhắc đến chuyện Lan Phường và gia tộc họ Tưởng đối địch, mấy năm nay tình hình giữa hai bên tương đối căng thẳng. Nhân dịp con trai độc nhất lấy vợ, mẹ Tưởng Duy Thành mấy hôm trước trả lời phỏng vấn, nói bóng gió muốn bắt tay giảng hòa với chủ nhân của Lan Phường.
Từ ngữ trong tin tức tương đối trang trọng, chỉ cho biết xuất phát từ mâu thuẫn làm ăn giữa hai bên chứ không dám đào sâu hơn.
Bùi Hoan đang thu dọn bàn ăn, nghe thấy tin này liền bảo Thẩm Minh đừng chuyển sang kênh khác. Cô dừng tay, ngồi xuống xem.
Mẹ Tưởng Duy Thành bình thường rất hiếm khi lộ diện. Thời còn trẻ, bà là tiểu thư danh gia vọng tộc hô mưa gọi gió ở thành phố Mộc. Bà sinh con muộn, năm nay đã sáu mươi tuổi, nhưng giữ gìn nhan sắc rất tốt. Bà có phong thái con nhà quyền quý, phát biểu rất khéo léo uyển chuyển mà không kém phần trịnh trọng.
Tiếp theo, màn hình quay về phòng thu hình, người chủ trì phát biểu: “Lần này, chủ nhân của Lan Phường tôn trọng bậc trưởng bối, tỏ thái độ hết sức khiêm nhường. Hôm Tưởng Duy Thành kết hôn, Lan Phường lấy danh nghĩa của Hoa tiên sinh gửi khoản tiền mừng hậu hĩnh. Hai bên dàn xếp ổn thỏa. Dư luận cho rằng, hai bên đã nhân cơ hội này xóa bỏ mọi oán thù”.
Thẩm Minh cũng theo dõi tin tức, tỏ ra hứng thú, quay sang hỏi Bùi Hoan: “Lan Phường là Kính Lan Hội phải không? Kính Lan Hội và Tưởng gia là hai thế lực lớn một sáng một tối còn gì? Chẳng phải đợt trước đường cao tốc ở thành phố Mộc bị phong tỏa vài ngày hay sao, tôi đọc được tin là do bọn họ một phen sống mái tạo thành”.di¤ễn★đàn★lê★quý¤đôn
Bùi Hoan lặng thinh. Cô chuyển sang kênh khác rồi đi rửa bát. Thẩm Minh vẫn muốn tiếp tục tán gẫu, đi theo hỏi cô: “Cô là người thành phố Mộc, đã bao giờ đi Lan Phường chưa?”.
“Tôi đi rồi, cũng chẳng có gì, chỉ là một con phố bình thường mà thôi.”
“Tôi cứ tưởng như trong phim điện ảnh, tối tăm thần bí, cổng vào có người canh gác.” Thẩm Minh tưởng tượng.
Bùi Hoan bị anh ta chọc cười, lắc đầu: “Đâu có đáng sợ như vậy”. Cô vừa xếp bát đĩa lên giá vừa chuyển đề tài: “Ngày mai để tôi nấu chút gì mang đi cho mẹ anh, trong tủ vẫn còn nhiều thức ăn”.
Thẩm Minh vui vẻ gật đầu: “Được, mấy ngày nay tôi phải dậy sớm, mẹ tôi khám mấy buổi liền”.
Trưa hôm sau, Bùi Hoan mang cơm đến bệnh viện cho mẹ con Thẩm Minh.
Bà Thẩm đã quen cô, mơ mơ hồ hồ đòi ăn bánh bao. Thẩm Minh nói sẽ mua cho bà, bà không chịu, kéo tay Bùi Hoan, đòi bánh bao nhân nấm hương, còn nói sinh con trai không bằng sinh đứa con gái.
Bùi Hoan an ủi bà: “Tối nay cháu về làm, ngày mai mang đến cho bác”.
Thẩm Minh ngại ngùng, bảo Bùi Hoan đừng nhận lời. Cuối cùng nói không lại mẹ, anh ta hạ giọng thì thầm: “Phiền cô quá, mẹ tôi không tỉnh táo, chẳng biết lúc nào lại nghĩ ra mấy thứ kỳ quái rồi đòi ăn”.
“Không có gì, dù sao tôi cũng nhàn rỗi.”
Buổi tối, Bùi Hoan xin trung tâm bồi dưỡng cho về sớm để đi siêu thị mua thức ăn. Sau chín giờ tối, đồ tươi sống giảm giá hàng loạt.
Cô buộc tóc, xách giỏ hàng, cùng các bà thím tranh nhau chọn nấm, mua thịt băm… Sau khi chọn xong, cô đột nhiên quay đầu.
Tuy xung quanh đông đúc nhưng người lớn lên ở Lan Phường đều có giác quan đặc biệt nhạy cảm, Bùi Hoan luôn cảm thấy có gì đó bất thường.
Cô quan sát một lượt rồi nhanh chóng đi thanh toán. Sau đó, Bùi Hoan xách túi lớn túi nhỏ đi bộ dọc trên phố Hồng Diệp. Sắp đến nhà, cô đột ngột rẽ vào cửa hàng tạp phẩm ở gần đó.
Nhờ giá hàng che khuất, Bùi Hoan âm thầm quan sát tình hình bên ngoài cửa kính, nhưng chẳng thấy bất cứ người nào.
Tất cả vẫn bình thường, chắc tại cô đa nghi mà thôi.
Bùi Hoan tiếp tục đi về. Vừa đến nhà, chưa kịp mở cửa, đột nhiên có người thò tay từ đằng sau kéo túi đồ của cô.
Bùi Hoan giật mình, giơ chân đạp theo phản xạ. Không ngờ cô dễ dàng đạp đối phương bắn ra xa.
Túi đồ rơi xuống đất, cô mới phát hiện là Thẩm Minh.
Anh ta bị va vào cửa, ngã sõng soài, đờ ra ở đó một lúc mới lắp bắp: “Tôi… tôi nhìn thấy cô mua đồ nên mới xuống giúp cô…”.
Bùi Hoan đỡ anh ta đứng dậy: “Xin lỗi, tại tôi căng thẳng quá”. Cô định xem Thẩm Minh có bị thương ở đâu, anh ta lắc đầu tỏ ý mình không sao.
Bỗng dưng bị ăn đạp của Bùi Hoan, Thẩm Minh hết sức ngỡ ngàng. Đến khi hai người lên tầng trên, anh ta mới hỏi: “Cô từng tập võ phòng thân đấy à? Chuyên nghiệp quá đi…”.
Bùi Hoan lắc đầu: “Trước kia quay phim võ thuật nên tôi mới học mấy chiêu”.
“Tôi không nhớ cô đóng loại phim đó, hình như chỉ có phim văn nghệ thôi.”
Bùi Hoan quên mất đây là fans hâm mộ “ruột” của mình, nhất thời không biết bịa chuyện thế nào, đành hàm hồ cho qua: “À, tôi chỉ học lấy lệ mà thôi. Được rồi, hôm nay là lỗi của tôi, xin lỗi anh”.
Thẩm Minh cười. Bùi Hoan lên gác xem Sênh Sênh, con bé đã ngủ say. Lúc này, cô mới yên tâm một chút.
Trưa ngày hôm sau, Bùi Hoan mang bánh bao và đồ ăn đi bệnh viện tìm Thẩm Minh. Nhưng bác sĩ nói với cô, hôm nay Thẩm Minh không đến bệnh viện.
“Anh ấy có thể đi đâu nhỉ? Anh ấy ra khỏi nhà từ sáng sớm.” Bùi Hoan cảm thấy kỳ lạ. Cô đem bánh đến cho mẹ Thẩm Minh ăn trước, lại bảo Sênh Sênh đừng chạy lung tung rồi đi gọi điện thoại.
Di động của Thẩm Minh có tín hiệu nhưng không ai bắt máy.
Bùi Hoan chẳng biết đi đâu tìm anh ta nên đành hỏi các cô y tá. Mọi người đều nói bình thường anh ta đến rất sớm, nhưng hôm nay không thấy bóng dáng, mọi người còn tưởng anh ta bận việc đột xuất.
Bùi Hoan bế Sênh Sênh xuống tầng dưới, trong lòng hơi bất an. Điện thoại đột nhiên có tin nhắn gửi tới, là số của Thẩm Minh. Bùi Hoan mở ra xem, đầu óc trống rỗng ngay tức thì.
Có người dùng máy của Thẩm Minh nhắn cho cô: “Nếu cô còn muốn gặp anh ta thì hãy dẫn con gái đến Hội quán 817. Không có con bé, vậy thì đừng mong gặp lại anh ta”.
Bàn tay cầm di động của Bùi Hoan run run. Sênh Sênh đừng một lúc, cảm thấy buồn chán nên kéo tay áo cô, hỏi nhỏ: “Mẹ ơi, chúng ta về nhà đi”.
Bùi Hoan lập cập gọi vào số di động của Thẩm Minh. Đầu kia quả nhiên có người bắt máy nhưng im lặng. Bùi Hoan lập tức đoán ra là ai: “Hoa Thiệu Đình, anh đúng là đồ khốn”.
Nói xong, Bùi Hoan ném mạnh điện thoại, di động đập vào bờ tường vỡ tan. Các bệnh nhân và y tá đang ở xung quanh đều giật mình, đứng lại nhìn cô. Bùi Hoan ngồi xổm xuống hành lang bệnh viện, ôm chặt Sênh Sênh, vùi mặt vào người con bé. Lồng ngực cô tắc nghẹn, toàn thân run rẩy.
Sênh Sênh hoảng sợ, ôm cổ mẹ thì thầm: “Mẹ đừng tức giận, Sênh Sênh nghe lời mẹ”.
Vừa nói, con bé vừa giơ tay vỗ lưng Bùi Hoan, tỏ ý vỗ về, giống như mỗi lần cô bảo con bé đừng sợ.
Bùi Hoan quay người về phía phòng bệnh. Mẹ Thẩm Minh vẫn không biết gì. Bà không tỉnh táo nên cũng chẳng nhận ra hôm nay con trai mình chưa đến.
Bùi Hoan nghiến răng đứng dậy. Cô bế Sênh Sênh rồi tháo khăn quàng cổ để che đi gương mặt nhỏ nhắn của con bé. Sau đó, cô nói: “Sênh Sênh, cho dù xảy ra chuyện gì, con cũng phải nhớ, mẹ rất yêu con”.
Sênh Sênh nửa hiểu nửa không gật đầu rồi ngả vào vai Bùi Hoan. Bùi Hoan liền bế con bé đi nhanh xuống dưới vẫy taxi.
Trên đường đi, Sênh Sênh hỏi khẽ: “Mẹ ơi, mẹ không cần con nữa đúng không?”.
Sênh Sênh lớn lên ở trại trẻ mồ côi, bởi vì ốm yếu bệnh tật nên luôn bị mọi người nhìn bằng con mắt khác thường. Vì thế con bé đặc biệt nhạy cảm.
Bùi Hoan nghẹn ngào, lắc đầu: “Làm gì có chuyện đó, Sênh Sênh là mạng sống của mẹ”. Cô ôm chặt con gái vào lòng, hít một hơi sâu, ép bản thân bình tĩnh.
Sau đó, cô lẩm bẩm: “Bất kể xảy ra chuyện gì, lần này mẹ sẽ luôn ở bên con”.
Hội quán 817 quả nhiên là do người của Kính Lan Hội mở. Bùi Hoan thoạt nhìn là đoán ra ngay. Nó là câu lạc bộ tư nhân, bên ngoài mở một quán bar bình thường làm bình phong. Lúc Bùi Hoan xuống xe, tài xế taxi ngập ngừng vài giây, có lòng tốt nhắc nhở: “Cô mang trẻ con vào trong đó… thì không hay cho lắm. Nơi này loại người nào cũng có”.DĐLQĐ
Bùi Hoan lắc đầu, trả tiền rồi đi thẳng vào hội quán.
Rất nhanh có một người quen ra cửa đón cô. Cố Lâm mặt mày vô cảm, cung kính cúi đầu chào hỏi Bùi Hoan: “Tam tiểu thư”. Nói xong, Cố Lâm ra hiệu cô đi theo mình. Bọn họ bắt thang máy xuống tầng hầm.
Bốn mặt thang máy đều lắp gương soi, Bùi Hoan không nhìn Cố Lâm nhưng vẫn bắt gặp nụ cười trên khóe miệng cô ta, giống hệt hôm hai người ở trước cửa Hải Đường Các.
Thảo nào Cố Lâm đắc ý như vậy, chắc chắn cô ta đã sớm biết cô có con.
Alice nắm chặt hộp nhẫn trong tay, cất cao giọng: “Bùi Hoan, chị có biết bao năm qua tôi sống thế nào không? Tôi thích anh ấy từ lúc chưa vào nghề… Tôi từng thu thập tạp chí, ảnh chụp trong phim của chị, ăn mặc trang điểm theo phong cách của chị”. Cô ta nghẹn ngào: “Nhưng nhìn thấy bộ dạng thảm hại của chị bây giờ, tôi cảm thấy… chẳng đáng chút nào”.
Cô ta đặt hộp nhẫn lên ngực, nước mắt lại giàn giụa, không thể kiềm chế. Bùi Hoan không nói một lời, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh cô ta.
Cho đến khi Alice hồi phục tâm trạng, Bùi Hoan mới rút tờ giấy ăn đưa cho cô ta, nhìn cô ta lau nước mắt. Cô chỉ vào miệng đối phương: “Cô rất xinh, nhưng không thích hợp dùng màu son này. Cô chẳng cần thiết phải làm vậy”.
“Đây là một trong những món quà đính hôn Tưởng Duy Thành tặng cho tôi. Tôi biết đây là loại son chị thích nhất. Có lẽ không phải anh ấy cố ý, mà chỉ là cảm thấy người phụ nữ dùng màu này là đẹp nhất.” Alice cúi đầu, đột nhiên rút một đống giấy ăn lau sạch sẽ vết son trên miệng. Sau đó, cô ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm Bùi Hoan. Trong một khoảnh khắc, cô ta dường như muốn đánh người, nhưng cuối cùng cũng kiềm chế bản thân: “Cám ơn chị đã trả lại nhẫn cho tôi”.
Bị một người phụ nữ khác chứng kiến sự thảm hại của mình, hơn nữa còn là người luôn coi mình là tình địch, cảm giác này không dễ chịu chút nào. Tuy nhiên, mục đích của Bùi Hoan hôm nay rất chân thành, cô không muốn giả nhân giả nghĩa. Hơn nữa, dù chịu nhiều ấm ức và cay đắng nhưng Alice vẫn đợi được người cô ta cần đợi.
Cuối cùng, Alice cất giọng bình tĩnh: “Tôi sẽ không nói cho Tưởng Duy Thành biết chuyện này. Tôi sẽ cất giấu chiếc nhẫn. Bất kể phải đợi bao nhiêu năm, tôi tin sớm muộn cũng có ngày anh ấy sẽ nói thật với tôi. Nếu cả cuộc đời này anh ấy không chịu nói, vậy thì đợi đến lúc chúng tôi đầu bạc răng long, tôi sẽ đem cái nhẫn này ngả bài với anh ấy”. Ngữ khí của cô ta lạnh nhạt nhưng kiên định: “Bùi Hoan, chắc chắn anh ấy sẽ hiểu, tôi yêu anh ấy hơn chị”.
Bùi Hoan mỉm cười: “Như vậy là tốt nhất”.
“Tôi biết, tất cả mọi người bao gồm cả chị đều cho rằng tôi vì đồng tiền, vì muốn gả cho nhà giàu nên mới quyến rũ anh ấy. Không sao, tôi sẽ từ từ chứng minh cho mọi người thấy. Bây giờ, tôi từ bỏ tất cả, tôi chẳng cần thứ gì, kể cả anh ấy không cưới tôi, tôi cũng sẽ tiếp tục chờ đợi.” Alice cẩn thận cất hộp nhẫn. Lúc cô diễ¤n♡đà¤n♡lê♡qu¤ý♡đô¤n♡ ta cúi đầu, sợi dây chuyền kim cương trên cổ cô ta sáng lấp lánh. Sau đó, cô ta từ từ đứng dậy, phong thái tỏa ra vẻ trang nhã của một nữ chủ nhân thật sự: “Trước khi kết hôn, Tưởng Duy Thành nói với tôi, anh ấy không định trao nhẫn. Tôi liền đồng ý mà chẳng hỏi nguyên nhân. Kết quả tôi đã đoán đúng… Cả cuộc đời này anh ấy chỉ tặng nhẫn cưới cho một người, nhưng người đó không phải là tôi”.
Tưởng Duy Thành thật sự may mắn, bởi có một người vợ vì yêu anh nên nguyện tác thành cho bí mật của anh.
Bùi Hoan rất hiểu tâm trạng của Alice.
Lớp phấn trang điểm trên mặt lúc này hơi nhòe nhoẹt nhưng cô ta vẫn nở nụ cười kiên định. Người ngoài cuộc đều hiểu nhầm và có thành kiến với Alice nhưng sau khi trực tiếp gặp mặt, Bùi Hoan cuối cùng cũng phát hiện, thiên hạ đã nhầm. Alice là một người phụ nữ đáng khâm phục.
Bùi Hoan thở phào nhẹ nhõm, cất giọng chân thành với cô ta: “Tôi thật lòng hy vọng hai người sống hạnh phúc”. Alice không nói thêm một lời, lặng lẽ đội mũ, đeo kính rồi cầm túi xách chuẩn bị rời đi. Trước khi ra cửa, cô ta lại quay người, rút hai túi kẹo và một tấm thiệp cưới đưa cho Bùi Hoan: “Anh ấy đã sớm chuẩn bị nhưng không tìm thấy chị. Vì vậy, anh ấy để ở nhà không động đến. Tuy đã muộn nhưng tôi vẫn muốn thay anh ấy đưa cho chị”.
Nhận ra đây là thiệp cưới của bọn họ, Bùi Hoan mỉm cười nhận lấy: “Là tôi nuốt lời, tôi đã hứa sẽ đi uống rượu mừng của hai người”.
Alice ngập ngừng, cuối cùng vẫn thốt ra miệng: “Nếu sau này gặp khó khăn gì, chị có thể trực tiếp tìm tôi”.
Bùi Hoan ngẩn người. Biết Alice không chịu lép vế, phải khiến cô khó xử một lần mới cân bằng tâm lý, cô quyết định tỏ ra yếu thế, lắc đầu: “Cô yên tâm, tôi sẽ không bao giờ làm phiền anh ấy, cũng không làm phiền đến cô”.
Alice nở nụ cười khách sáo, từ biệt cô.
Bùi Hoan dõi theo bóng lưng đối phương cho đến khi cô ta khuất dạng.
Cô không thể không thừa nhận, đây là người phụ nữ kiên cường.
Bùi Hoan mặc áo rời khỏi quán trà. Hai tiếng đồng hồ sau mới tới chuyến bay về thành phố Diệp, nhưng cô ra sân bay luôn.
Cô cố tình không nhìn ngắm đường phố, không cố ý nhớ ra đây là nơi nào, cũng ép bản thân không nghĩ đến quá khứ. Giống như chỉ ở lại đây thêm một chút nữa thôi, cô sẽ bị đánh trở lại nguyên hình.
Đáng tiếc chỉ vì một chiếc nhẫn, Bùi Hoan đã có hành động mạo hiểm.
Ngay sau khi cô rời đi, có người nhanh chóng vừa gọi điện thoại vừa bắt xe bám theo.
Nhìn qua cửa sổ máy bay, ráng chiều ở thành phố Diệp vô cùng rực rỡ.
Bùi Hoan về đến phố Hồng Diệp mới hơn bảy giờ tối. Mặc dù hơi mệt nhưng cô cảm thấy nhẹ lòng.
Hôm nay đã xin nghỉ nên cô không phải dạy đàn, mà chỉ đi đón Sênh Sênh rồi nhân tiện đi siêu thị mua thức ăn về nhà chuẩn bị bữa tối, đợi Thẩm Minh về cùng ăn.
Bùi Hoan không biết nấu nướng, mãi gần đây mới học làm vài món đơn giản.
May mà Thẩm Minh tốt tính, người lại thật thà, dù cô nấu không ngon, anh ta cũng chẳng chê bai. Một tháng qua, mẹ con cô và anh ta sống rất hòa thuận.
Sau bữa cơm, ti-vi lại phát tin tức liên quan đến cuộc hôn nhân của Tưởng Duy Thành. Bản tin nhắc đến chuyện Lan Phường và gia tộc họ Tưởng đối địch, mấy năm nay tình hình giữa hai bên tương đối căng thẳng. Nhân dịp con trai độc nhất lấy vợ, mẹ Tưởng Duy Thành mấy hôm trước trả lời phỏng vấn, nói bóng gió muốn bắt tay giảng hòa với chủ nhân của Lan Phường.
Từ ngữ trong tin tức tương đối trang trọng, chỉ cho biết xuất phát từ mâu thuẫn làm ăn giữa hai bên chứ không dám đào sâu hơn.
Bùi Hoan đang thu dọn bàn ăn, nghe thấy tin này liền bảo Thẩm Minh đừng chuyển sang kênh khác. Cô dừng tay, ngồi xuống xem.
Mẹ Tưởng Duy Thành bình thường rất hiếm khi lộ diện. Thời còn trẻ, bà là tiểu thư danh gia vọng tộc hô mưa gọi gió ở thành phố Mộc. Bà sinh con muộn, năm nay đã sáu mươi tuổi, nhưng giữ gìn nhan sắc rất tốt. Bà có phong thái con nhà quyền quý, phát biểu rất khéo léo uyển chuyển mà không kém phần trịnh trọng.
Tiếp theo, màn hình quay về phòng thu hình, người chủ trì phát biểu: “Lần này, chủ nhân của Lan Phường tôn trọng bậc trưởng bối, tỏ thái độ hết sức khiêm nhường. Hôm Tưởng Duy Thành kết hôn, Lan Phường lấy danh nghĩa của Hoa tiên sinh gửi khoản tiền mừng hậu hĩnh. Hai bên dàn xếp ổn thỏa. Dư luận cho rằng, hai bên đã nhân cơ hội này xóa bỏ mọi oán thù”.
Thẩm Minh cũng theo dõi tin tức, tỏ ra hứng thú, quay sang hỏi Bùi Hoan: “Lan Phường là Kính Lan Hội phải không? Kính Lan Hội và Tưởng gia là hai thế lực lớn một sáng một tối còn gì? Chẳng phải đợt trước đường cao tốc ở thành phố Mộc bị phong tỏa vài ngày hay sao, tôi đọc được tin là do bọn họ một phen sống mái tạo thành”.di¤ễn★đàn★lê★quý¤đôn
Bùi Hoan lặng thinh. Cô chuyển sang kênh khác rồi đi rửa bát. Thẩm Minh vẫn muốn tiếp tục tán gẫu, đi theo hỏi cô: “Cô là người thành phố Mộc, đã bao giờ đi Lan Phường chưa?”.
“Tôi đi rồi, cũng chẳng có gì, chỉ là một con phố bình thường mà thôi.”
“Tôi cứ tưởng như trong phim điện ảnh, tối tăm thần bí, cổng vào có người canh gác.” Thẩm Minh tưởng tượng.
Bùi Hoan bị anh ta chọc cười, lắc đầu: “Đâu có đáng sợ như vậy”. Cô vừa xếp bát đĩa lên giá vừa chuyển đề tài: “Ngày mai để tôi nấu chút gì mang đi cho mẹ anh, trong tủ vẫn còn nhiều thức ăn”.
Thẩm Minh vui vẻ gật đầu: “Được, mấy ngày nay tôi phải dậy sớm, mẹ tôi khám mấy buổi liền”.
Trưa hôm sau, Bùi Hoan mang cơm đến bệnh viện cho mẹ con Thẩm Minh.
Bà Thẩm đã quen cô, mơ mơ hồ hồ đòi ăn bánh bao. Thẩm Minh nói sẽ mua cho bà, bà không chịu, kéo tay Bùi Hoan, đòi bánh bao nhân nấm hương, còn nói sinh con trai không bằng sinh đứa con gái.
Bùi Hoan an ủi bà: “Tối nay cháu về làm, ngày mai mang đến cho bác”.
Thẩm Minh ngại ngùng, bảo Bùi Hoan đừng nhận lời. Cuối cùng nói không lại mẹ, anh ta hạ giọng thì thầm: “Phiền cô quá, mẹ tôi không tỉnh táo, chẳng biết lúc nào lại nghĩ ra mấy thứ kỳ quái rồi đòi ăn”.
“Không có gì, dù sao tôi cũng nhàn rỗi.”
Buổi tối, Bùi Hoan xin trung tâm bồi dưỡng cho về sớm để đi siêu thị mua thức ăn. Sau chín giờ tối, đồ tươi sống giảm giá hàng loạt.
Cô buộc tóc, xách giỏ hàng, cùng các bà thím tranh nhau chọn nấm, mua thịt băm… Sau khi chọn xong, cô đột nhiên quay đầu.
Tuy xung quanh đông đúc nhưng người lớn lên ở Lan Phường đều có giác quan đặc biệt nhạy cảm, Bùi Hoan luôn cảm thấy có gì đó bất thường.
Cô quan sát một lượt rồi nhanh chóng đi thanh toán. Sau đó, Bùi Hoan xách túi lớn túi nhỏ đi bộ dọc trên phố Hồng Diệp. Sắp đến nhà, cô đột ngột rẽ vào cửa hàng tạp phẩm ở gần đó.
Nhờ giá hàng che khuất, Bùi Hoan âm thầm quan sát tình hình bên ngoài cửa kính, nhưng chẳng thấy bất cứ người nào.
Tất cả vẫn bình thường, chắc tại cô đa nghi mà thôi.
Bùi Hoan tiếp tục đi về. Vừa đến nhà, chưa kịp mở cửa, đột nhiên có người thò tay từ đằng sau kéo túi đồ của cô.
Bùi Hoan giật mình, giơ chân đạp theo phản xạ. Không ngờ cô dễ dàng đạp đối phương bắn ra xa.
Túi đồ rơi xuống đất, cô mới phát hiện là Thẩm Minh.
Anh ta bị va vào cửa, ngã sõng soài, đờ ra ở đó một lúc mới lắp bắp: “Tôi… tôi nhìn thấy cô mua đồ nên mới xuống giúp cô…”.
Bùi Hoan đỡ anh ta đứng dậy: “Xin lỗi, tại tôi căng thẳng quá”. Cô định xem Thẩm Minh có bị thương ở đâu, anh ta lắc đầu tỏ ý mình không sao.
Bỗng dưng bị ăn đạp của Bùi Hoan, Thẩm Minh hết sức ngỡ ngàng. Đến khi hai người lên tầng trên, anh ta mới hỏi: “Cô từng tập võ phòng thân đấy à? Chuyên nghiệp quá đi…”.
Bùi Hoan lắc đầu: “Trước kia quay phim võ thuật nên tôi mới học mấy chiêu”.
“Tôi không nhớ cô đóng loại phim đó, hình như chỉ có phim văn nghệ thôi.”
Bùi Hoan quên mất đây là fans hâm mộ “ruột” của mình, nhất thời không biết bịa chuyện thế nào, đành hàm hồ cho qua: “À, tôi chỉ học lấy lệ mà thôi. Được rồi, hôm nay là lỗi của tôi, xin lỗi anh”.
Thẩm Minh cười. Bùi Hoan lên gác xem Sênh Sênh, con bé đã ngủ say. Lúc này, cô mới yên tâm một chút.
Trưa ngày hôm sau, Bùi Hoan mang bánh bao và đồ ăn đi bệnh viện tìm Thẩm Minh. Nhưng bác sĩ nói với cô, hôm nay Thẩm Minh không đến bệnh viện.
“Anh ấy có thể đi đâu nhỉ? Anh ấy ra khỏi nhà từ sáng sớm.” Bùi Hoan cảm thấy kỳ lạ. Cô đem bánh đến cho mẹ Thẩm Minh ăn trước, lại bảo Sênh Sênh đừng chạy lung tung rồi đi gọi điện thoại.
Di động của Thẩm Minh có tín hiệu nhưng không ai bắt máy.
Bùi Hoan chẳng biết đi đâu tìm anh ta nên đành hỏi các cô y tá. Mọi người đều nói bình thường anh ta đến rất sớm, nhưng hôm nay không thấy bóng dáng, mọi người còn tưởng anh ta bận việc đột xuất.
Bùi Hoan bế Sênh Sênh xuống tầng dưới, trong lòng hơi bất an. Điện thoại đột nhiên có tin nhắn gửi tới, là số của Thẩm Minh. Bùi Hoan mở ra xem, đầu óc trống rỗng ngay tức thì.
Có người dùng máy của Thẩm Minh nhắn cho cô: “Nếu cô còn muốn gặp anh ta thì hãy dẫn con gái đến Hội quán 817. Không có con bé, vậy thì đừng mong gặp lại anh ta”.
Bàn tay cầm di động của Bùi Hoan run run. Sênh Sênh đừng một lúc, cảm thấy buồn chán nên kéo tay áo cô, hỏi nhỏ: “Mẹ ơi, chúng ta về nhà đi”.
Bùi Hoan lập cập gọi vào số di động của Thẩm Minh. Đầu kia quả nhiên có người bắt máy nhưng im lặng. Bùi Hoan lập tức đoán ra là ai: “Hoa Thiệu Đình, anh đúng là đồ khốn”.
Nói xong, Bùi Hoan ném mạnh điện thoại, di động đập vào bờ tường vỡ tan. Các bệnh nhân và y tá đang ở xung quanh đều giật mình, đứng lại nhìn cô. Bùi Hoan ngồi xổm xuống hành lang bệnh viện, ôm chặt Sênh Sênh, vùi mặt vào người con bé. Lồng ngực cô tắc nghẹn, toàn thân run rẩy.
Sênh Sênh hoảng sợ, ôm cổ mẹ thì thầm: “Mẹ đừng tức giận, Sênh Sênh nghe lời mẹ”.
Vừa nói, con bé vừa giơ tay vỗ lưng Bùi Hoan, tỏ ý vỗ về, giống như mỗi lần cô bảo con bé đừng sợ.
Bùi Hoan quay người về phía phòng bệnh. Mẹ Thẩm Minh vẫn không biết gì. Bà không tỉnh táo nên cũng chẳng nhận ra hôm nay con trai mình chưa đến.
Bùi Hoan nghiến răng đứng dậy. Cô bế Sênh Sênh rồi tháo khăn quàng cổ để che đi gương mặt nhỏ nhắn của con bé. Sau đó, cô nói: “Sênh Sênh, cho dù xảy ra chuyện gì, con cũng phải nhớ, mẹ rất yêu con”.
Sênh Sênh nửa hiểu nửa không gật đầu rồi ngả vào vai Bùi Hoan. Bùi Hoan liền bế con bé đi nhanh xuống dưới vẫy taxi.
Trên đường đi, Sênh Sênh hỏi khẽ: “Mẹ ơi, mẹ không cần con nữa đúng không?”.
Sênh Sênh lớn lên ở trại trẻ mồ côi, bởi vì ốm yếu bệnh tật nên luôn bị mọi người nhìn bằng con mắt khác thường. Vì thế con bé đặc biệt nhạy cảm.
Bùi Hoan nghẹn ngào, lắc đầu: “Làm gì có chuyện đó, Sênh Sênh là mạng sống của mẹ”. Cô ôm chặt con gái vào lòng, hít một hơi sâu, ép bản thân bình tĩnh.
Sau đó, cô lẩm bẩm: “Bất kể xảy ra chuyện gì, lần này mẹ sẽ luôn ở bên con”.
Hội quán 817 quả nhiên là do người của Kính Lan Hội mở. Bùi Hoan thoạt nhìn là đoán ra ngay. Nó là câu lạc bộ tư nhân, bên ngoài mở một quán bar bình thường làm bình phong. Lúc Bùi Hoan xuống xe, tài xế taxi ngập ngừng vài giây, có lòng tốt nhắc nhở: “Cô mang trẻ con vào trong đó… thì không hay cho lắm. Nơi này loại người nào cũng có”.DĐLQĐ
Bùi Hoan lắc đầu, trả tiền rồi đi thẳng vào hội quán.
Rất nhanh có một người quen ra cửa đón cô. Cố Lâm mặt mày vô cảm, cung kính cúi đầu chào hỏi Bùi Hoan: “Tam tiểu thư”. Nói xong, Cố Lâm ra hiệu cô đi theo mình. Bọn họ bắt thang máy xuống tầng hầm.
Bốn mặt thang máy đều lắp gương soi, Bùi Hoan không nhìn Cố Lâm nhưng vẫn bắt gặp nụ cười trên khóe miệng cô ta, giống hệt hôm hai người ở trước cửa Hải Đường Các.
Thảo nào Cố Lâm đắc ý như vậy, chắc chắn cô ta đã sớm biết cô có con.