Sáu năm trước khi bệnh tình nguy kịch. Hoa Thiệu Đình từng nghĩ đến chuyện buông tay. Nhưng cuối cùng anh may mắn thoát chết. Sau nhiều năm bị giày vò trong bệnh tật và cô đơn, anh phát hiện bản thân không có cách nào dứt bỏ cô.
Anh nói chậm rãi: “Nếu đã không nỡ từ bỏ, vậy thì anh sẽ bất chấp thủ đoạn, ép em quay về bên anh. Chỉ cần A Hi vẫn còn sống, sớm muộn em cũng sẽ trở về”.
Nước mắt càng tuôn ra như suối trên mặt Bùi Hoan: “Anh lúc nào cũng vậy, luôn giúp em thu xếp mọi việc… Tại sao anh không hỏi xem em nghĩ thế nào?”. Thấy cô khóc rất thương tâm, Hoa Thiệu Đình lắc đầu bất lực: “Bùi Bùi, nếu em muốn anh dễ chịu một chút thì đừng khóc nữa”. Anh dang hai tay: “Được rồi, nếu để Sênh Sênh nhìn thấy em khóc khó coi hơn con bé thì rất mất mặt. Mau lại đây để anh ôm nào”.
Bùi Hoan vừa khóc vừa cười, lau sạch nước mắt rồi nép người vào vòng tay của anh. Cô thật sự hết cách, cả cuộc đời này đấu không lại anh, chỉ có thể cất giọng run run: “Anh nhất định không sao. Nếu anh xảy ra chuyện… em biết làm thế nào đây?”.
Bùi Hoan không dám nói cho Hoa Thiệu Đình biết, khi nhìn thấy vẻ mặt đau buồn của mọi người ở tang lễ, cô sợ hãi đến mức không dám nói chuyện với bọn họ. Cô sợ một khi mở miệng, cảnh tượng đó sẽ trở thành sự thật.
Cô không dám nghĩ đến tình huống xấu nhất. Ngộ nhỡ xảy ra bất trắc, có lẽ cô sẽ không sống nổi.
Nghe nhịp tim tương đối bình ổn của Hoa Thiệu Đình, trong lòng Bùi Hoan dần lắng xuống. Cô nhắm mắt tựa vào cổ anh, một lúc sau mới nói nhỏ: “Anh đừng nói chuyện nữa, nghỉ ngơi đi, em sẽ ở đây với anh”.
Hôm sau, Hoa Thiệu Đình bị đẩy vào phòng mổ, sắc mặt anh trắng bệch.
Trong lòng Bùi Hoan rất đau đớn nhưng cô cố gắng không để lộ ra tâm trạng, sợ anh lo lắng.
Tùy Viễn không yên tâm về cô, tranh thủ nói với cô một câu: “Tôi sẽ cố gắng hết sức mình”.
Bùi Hoan vô cùng mệt mỏi. Lúc xảy ra biến cố, cô bị Cố Lâm đánh rất đau, nhưng Hoa Thiệu Đình đang trong cơn nguy kịch nên cô cố nhịn, không nói cho anh biết. Thêm vào đó, cô phải đứng ra tổ chức đám tang giả, đối diện với người của Lan Phường, bây giờ lại lo cho ca mổ của anh.diễn♡đàn♡lê♡quý♡đôn
Bùi Hoan tựa vào tường thở một hơi dài: “Tôi biết. Nếu anh cũng không làm được thì chẳng ai có thể cứu anh ấy”. Tùy Viễn nói: “Hoa tiên sinh dặn tôi, nếu ngày nào đó anh ta không còn, tôi sẽ nói cho cô biết chuyện A Hi ở Tây Uyển”.
Bùi Hoan gật đầu: “Anh ấy nói với tôi rồi”. Cô dõi mắt ra ngoài cửa sổ: “Tôi nghĩ, sau này sẽ đón A Hi ra ngoài, tìm một viện điều dưỡng cho chị ấy, nhưng cần xem xét tình hình cụ thể của chị ấy đã”.
Tùy Viễn không có ý kiến, ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: “Ngoài ra, còn một chuyện nữa. Tiên sinh để lại cho cô một khoản tiền, đủ để cô sống an nhàn đến hết đời. Mật mã là số trên tấm biển cửa nhà Tây Uyển nơi A Hi đang sống. Tiên sinh để lại thứ đó, bởi nếu anh ta gặp bất trắc, người của Kính Lan Hội cũng không dám gây phiền phức cho mẹ con cô”.
Bùi Hoan không bất ngờ khi biết Hoa Thiệu Đình đã sớm sắp xếp mọi chuyện. Anh sinh ra là một người luôn đưa ra quyết định, tất cả nằm trong tầm kiểm soát của anh. Bằng không, Hội trưởng quá cố chẳng chọn anh làm chủ nhân của Kính Lan Hội.
Bùi Hoan ngẩng đầu, trừng mắt với Tùy Viễn: “Anh ấy muốn chết cũng không dễ dàng như vậy”.
Tùy Viễn cười: “Đây mới chính là Tam tiểu thư mà tôi biết”.
Bệnh tình của Hoa Thiệu Đình rất phức tạp, chức năng tim phổi đều suy yếu.
Do đó, ca phẫu thuật kéo dài gần mười tiếng đồng hồ mà vẫn chưa có tin tức.
Bùi Hoan và Sênh Sênh đợi ở ngoài.
Con bé cũng biết hôm nay Hoa Thiệu Đình mổ nên đặc biệt yên tĩnh, tự mình ngồi một chỗ, giống như đang nghĩ ngợi điều gì.
Ban đầu, Bùi Hoan còn thấy căng thẳng. Nhưng phải chờ đợi quá lâu, thần kinh của cô đã tê liệt, thậm chí bây giờ cô còn có ý nghĩ, thôi thì mặc cho số phận.
Đến lúc trời tối, trên hành lang chỉ còn lại Bùi Hoan và Sênh Sênh.
Bên trong là Hoa tiên sinh danh tiếng lẫy lừng. Anh là chủ nhân Kính Lan Hội, từng được tiền hô hậu ủng, tùy tiện đi ra ngoài cũng không dễ dàng. Vậy mà đến cuối cùng, anh chẳng để lại thứ gì cho bản thân.
Làm người khó nhất là có thể rút lui khi đang ở trên đỉnh cao. Lời nhắc nhở của Đường Tụng cũng là ý này. Anh ta sợ Hoa tiên sinh nghĩ không thông, không chịu giao tâm huyết bao năm cho người khác.
Nhưng bọn họ đều quá xem nhẹ Hoa Thiệu Đình. Anh gây dựng tiếng tăm lẫy lừng trong bao năm qua, nhưng cũng có thể từ bỏ hết tất cả.
Ca mổ vẫn đang tiến hành, trời mỗi lúc một tối. Bùi Hoan chuẩn bị sẵn tâm lý đối mặt với tình huống xấu nhất. Thậm chí, cô còn nghĩ xem nên giải thích với Sênh Sênh thế nào khi nghe tin dữ.
Khi Tùy Viễn đi ra ngoài, Bùi Hoan lập tức chạy đến hỏi anh kết quả, giọng nói run run.
Ca mổ kéo dài khiến Tùy Viễn mệt đến mức toàn thân không còn chút sức lực.
Anh thở dài một hơi, giơ tay vỗ vai Bùi Hoan: “Có lẽ cô không nhận được tài sản rồi, ca mổ rất thành công”.
Nước mắt trào khóe mi, Bùi Hoan ôm Tùy Viễn, muốn nói câu cảm ơn anh nhưng cổ họng nấc nghẹn, không thể thốt ra lời.
Hoa Thiệu Đình vẫn chưa tỉnh lại, tạm thời vẫn phải dùng máy hô hấp. Khi anh được đưa về phòng giám hộ bệnh nặng. Bùi Hoan nắm tay Sênh Sênh, bật khóc thành tiếng ngoài hành lang vắng lặng.
Nhưng đây vẫn chưa phải là sự chờ đợi khó khăn nhất. Sau khi thay quả tim mới, Hoa Thiệu Đình cần trải qua thời gian theo dõi tương đối dài, để đề phòng xảy ra phản ứng đào thải.
Hai mẹ con Bùi Hoan lại chỉ có thể chờ đợi ở bên ngoài. Ngày nào cũng lo Hoa Thiệu Đình xuất hiện tình trạng xuất huyết và bài xích cấp tính, đến mức Bùi Hoan sức cùng lực kiệt.
Có mấy lần cô cảm thấy dường như không thể chịu đựng thêm, nhưng mỗi ngày mở mắt, nghĩ đến anh và con gái, cô lại tiếp tục gắng gượng.
Một tháng sau, Hoa Thiệu Đình cuối cùng cũng rời khỏi phòng giám hộ bệnh nặng. Mới sáng sớm, Tùy Viễn đã gọi điện thoại báo tin mừng cho Bùi Hoan.
Hôm đó, thời tiết ở thành phố Mộc rất nóng bức. Mỗi năm vào thời điểm này, Hải Đường Các rợp bóng cây xanh, Hoa tiên sinh sẽ sai người bê chiếc ghế mây đặt dưới gốc cây. Lần nào từ bên ngoài trở về, Bùi Hoan cũng có thể nhìn thấy anh ngồi đọc sách dưới bóng cây hải đường từ xa.
Bây giờ hồi tưởng mới thấy, cảnh tượng đó như từ kiếp trước.
Do đã lâu không nói chuyện nên cổ họng Hoa Thiệu Đình vẫn chưa thích ứng. Anh nằm trên giường nhìn Bùi Hoan, không nói một lời.
Bùi Hoan lắc đầu, ra hiệu anh đừng miễn cưỡng. Anh mỉm cười rồi quay sang Sênh Sênh.
Bùi Hoan đã đợi ngày này quá lâu nên khi anh thoát khỏi tình trạng nguy kịch, cô cũng không thấy quá xúc động. Cô không thương lượng mà nói thẳng với anh: “Sênh Sênh chuẩn bị lên lớp vỡ lòng. Đến lúc đó, con bé nên theo họ của ai thì theo, anh đừng chối bay đấy”.
Ý cười nơi khóe mắt Hoa Thiệu Đình càng sâu hơn. Anh động đậy người muốn nhìn con gái. Bùi Hoan liền bế Sênh Sênh lên giường bệnh.
Sênh Sênh dè dặt ghé sát, đột nhiên giơ tay ôm chặt Hoa Thiệu Đình.
Bùi Hoan vừa định nhắc con gái nên cẩn thận một chút, Sênh Sênh bất ngờ mở miệng nói với anh: “Bố ơi, con rất nhớ bố”.
Hoa Thiệu Đình kinh ngạc đến mức nói không nên lời. Anh nắm chặt bàn tay nhỏ của Sênh Sênh, khóe mắt ươn ướt.
Anh nghĩ, cuộc đời này sống không vô ích.
Bao nhiêu oai phong lẫy lừng cũng trở thành quá khứ. Sau khi “trang sách” thuộc về anh được lật qua, thế gian này cũng không còn Hoa tiên sinh nữa.
Trung thu đến, Hoa Thiệu Đình đã xuất viện một thời gian.
Khi Bùi Hoan ra phố mua bánh nướng về nhà, Sênh Sênh vẫn chưa đi học về, chỉ có một mình Hoa Thiệu Đình ở nhà.
Anh rất lười biếng, không thích vận động. Tuy mở một cửa hàng đồ cổ ở ngoài phố nhưng thỉnh thoảng anh mới ghé qua, bình thường thuê hai nhân viên trông coi, chẳng thèm bận tâm.
Mắt trái của anh gần như mờ tịt nhưng anh đã quen nên không bị ảnh hưởng. Chỉ là anh vẫn không thích những nơi có ánh sáng.
Bùi Hoan lên tầng trên, thấy Hoa Thiệu Đình đang cho Hắc Tử ăn, cô mở miệng: “Em nghe nói năm nay vẫn tổ chức tiệc gia đình như thường lệ, mọi người đang tụ tập về Lan Phường”.
Hoa Thiệu Đình “ờ” một tiếng, thả con chuột bạch vào thùng của Hắc Tử, cất giọng bình thản: “Tưởng Duy Thành vừa đến nhà mình”.
Bùi Hoan ngạc nhiên, quay người hỏi anh: “Anh ấy… có chuyện gì thế?”.
“Cậu ta đến thăm em. Em không ở nhà nên cậu ta ngồi một lúc rồi về.”
Bùi Hoan đứng ở lan can tầng hai nhìn xuống dưới. Bàn uống nước ở phòng khách trống trơn, đến bộ đồ uống trà cũng không dọn ra, đừng nói là bánh trái. Hoa Thiệu Đình có thái độ như vậy, Tưởng Duy Thành đương nhiên không thể ở lại đợi cô. Cô cằn nhằn: “Anh là chủ nhà, nên lịch sự tiếp đãi khách mới phải”.
Hoa Thiệu Đình thản nhiên đáp: “Anh chẳng bao giờ tiếp đãi người khác”.
Bùi Hoan hết nói nổi: “Đây đúng là tật xấu của anh”.
Buổi chiều, Bùi Hoan vừa chuẩn bị ra ngoài đón Sênh Sênh, chợt phát hiện một chiếc xe ô tô dừng lại trong sân nhà. Cô đang băn khoăn không biết là ai, Trần Dữ đã đẩy cửa bước xuống.diễnđànlêquýđôn
Trần Dữ hiện tại đã có sự thay đổi so với trước kia. Anh ta kém Trần Phong vài tuổi, từ nhỏ đến lớn luôn đi theo sau anh trai, chẳng phải lo lắng bất cứ điều gì. Bây giờ, gánh nặng Lan Phường đè trên đôi vai anh ta, mới qua mấy tháng nhưng con người anh ta đã trầm ổn hơn nhiều.
Nhìn thấy Bùi Hoan, anh ta cung kính chào hỏi: “Phu nhân”.
Bùi Hoan cười: “Bây giờ anh là Hội trưởng, đừng gọi tôi như vậy”.
Trần Dữ cầm một túi quà Trung thu đưa cho Bùi Hoan: “Tôi đến đây rồi mới về dự tiệc gia đình… Tôi quen rồi, tết Trung thu nhất định phải đến thăm Hoa tiên sinh. Bằng không, trong lòng không thoải mái”.
Đang là lễ tết, Bùi Hoan không tiện đuổi khách. Do dự một lát, cô mời anh ta vào nhà.
Hoa Thiệu Đình đang ngồi bên bàn, ngắm nghía hai cục đá trông có vẻ thô kệch.
Trần Dữ chợt nhớ đến hôm sinh nhật Hoa Thiệu Đình, anh ta ngốc nghếch mang đến một cục đá cho anh xem.
Lúc đó, Hoa tiên sinh khuyên anh ta đừng bổ ra. Trần Dữ không tin, nhưng đúng là con mắt của anh ta không ổn chút nào, bỏ ra khoản tiền lớn mua về, bên trong chỉ có ít ngọc trắng.
Trần Dữ đi đến bên Hoa Thiệu Đình, mở miệng hỏi: “Tiên sinh mua đấy à?”.
Biết có khách đến nhà nhưng Hoa Thiệu Đình vẫn không ngẩng đầu. Mãi tới khi Trần Dữ lên tiếng, anh mới nhìn anh ta: “Nhàn rỗi không có việc gì làm nên tôi mua chơi thôi”.
Trần Dữ vốn có bộ dạng điềm tĩnh, nhưng khi gặp Hoa Thiệu Đình, anh ta lại trở thành cậu bé ngốc nghếch năm nào, chân tay luống cuống. Anh ta muốn nói chuyện mà Hoa tiên sinh chẳng thèm để ý.
Trần Dữ đành tự tìm đề tài hàn huyên: “Tôi cảm thấy cục bên trái có giá trị hơn”.
Hoa Thiệu Đình liếc anh ta một cái, lật cục đá bên trái. Cục đá đã bị khoét một lỗ nhỏ, bên trong chẳng có thứ gì. Trần Dữ càng ngượng ngập, không dám mở miệng.
Lúc này, Bùi Hoan cầm hai cốc trà đi tới, cười nói: “Hôm nay tổ chức tiệc gia đình nên sẽ rất bận rộn, cảm ơn Hội trưởng vẫn nhớ đến chúng tôi”. Nói xong, cô vừa quay người đi ra cửa, vừa giải thích: “Tôi đi đón Sênh Sênh đã, xe của trường học chắc cũng sắp đến nơi rồi”.
Gia đình Hoa tiên sinh đã thích ứng với cuộc sống hiện tại: tự nấu cơm, đưa con đi học, trông cửa hàng, cùng nhau đón lễ tết… Đây là cuộc sống vô cùng yên bình, không phải hao tâm tổn trí, là một thế giới hoàn toàn khác Lan Phường.
Thậm chí, bọn họ còn chưa từng kết hôn, không có lời hứa hẹn, vậy mà vẫn có thể cùng nhau đi đến đầu bạc răng long. Đây mới là thứ tình cảm tuyệt vời nhất ở trên thế gian này.
Anh nói chậm rãi: “Nếu đã không nỡ từ bỏ, vậy thì anh sẽ bất chấp thủ đoạn, ép em quay về bên anh. Chỉ cần A Hi vẫn còn sống, sớm muộn em cũng sẽ trở về”.
Nước mắt càng tuôn ra như suối trên mặt Bùi Hoan: “Anh lúc nào cũng vậy, luôn giúp em thu xếp mọi việc… Tại sao anh không hỏi xem em nghĩ thế nào?”. Thấy cô khóc rất thương tâm, Hoa Thiệu Đình lắc đầu bất lực: “Bùi Bùi, nếu em muốn anh dễ chịu một chút thì đừng khóc nữa”. Anh dang hai tay: “Được rồi, nếu để Sênh Sênh nhìn thấy em khóc khó coi hơn con bé thì rất mất mặt. Mau lại đây để anh ôm nào”.
Bùi Hoan vừa khóc vừa cười, lau sạch nước mắt rồi nép người vào vòng tay của anh. Cô thật sự hết cách, cả cuộc đời này đấu không lại anh, chỉ có thể cất giọng run run: “Anh nhất định không sao. Nếu anh xảy ra chuyện… em biết làm thế nào đây?”.
Bùi Hoan không dám nói cho Hoa Thiệu Đình biết, khi nhìn thấy vẻ mặt đau buồn của mọi người ở tang lễ, cô sợ hãi đến mức không dám nói chuyện với bọn họ. Cô sợ một khi mở miệng, cảnh tượng đó sẽ trở thành sự thật.
Cô không dám nghĩ đến tình huống xấu nhất. Ngộ nhỡ xảy ra bất trắc, có lẽ cô sẽ không sống nổi.
Nghe nhịp tim tương đối bình ổn của Hoa Thiệu Đình, trong lòng Bùi Hoan dần lắng xuống. Cô nhắm mắt tựa vào cổ anh, một lúc sau mới nói nhỏ: “Anh đừng nói chuyện nữa, nghỉ ngơi đi, em sẽ ở đây với anh”.
Hôm sau, Hoa Thiệu Đình bị đẩy vào phòng mổ, sắc mặt anh trắng bệch.
Trong lòng Bùi Hoan rất đau đớn nhưng cô cố gắng không để lộ ra tâm trạng, sợ anh lo lắng.
Tùy Viễn không yên tâm về cô, tranh thủ nói với cô một câu: “Tôi sẽ cố gắng hết sức mình”.
Bùi Hoan vô cùng mệt mỏi. Lúc xảy ra biến cố, cô bị Cố Lâm đánh rất đau, nhưng Hoa Thiệu Đình đang trong cơn nguy kịch nên cô cố nhịn, không nói cho anh biết. Thêm vào đó, cô phải đứng ra tổ chức đám tang giả, đối diện với người của Lan Phường, bây giờ lại lo cho ca mổ của anh.diễn♡đàn♡lê♡quý♡đôn
Bùi Hoan tựa vào tường thở một hơi dài: “Tôi biết. Nếu anh cũng không làm được thì chẳng ai có thể cứu anh ấy”. Tùy Viễn nói: “Hoa tiên sinh dặn tôi, nếu ngày nào đó anh ta không còn, tôi sẽ nói cho cô biết chuyện A Hi ở Tây Uyển”.
Bùi Hoan gật đầu: “Anh ấy nói với tôi rồi”. Cô dõi mắt ra ngoài cửa sổ: “Tôi nghĩ, sau này sẽ đón A Hi ra ngoài, tìm một viện điều dưỡng cho chị ấy, nhưng cần xem xét tình hình cụ thể của chị ấy đã”.
Tùy Viễn không có ý kiến, ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: “Ngoài ra, còn một chuyện nữa. Tiên sinh để lại cho cô một khoản tiền, đủ để cô sống an nhàn đến hết đời. Mật mã là số trên tấm biển cửa nhà Tây Uyển nơi A Hi đang sống. Tiên sinh để lại thứ đó, bởi nếu anh ta gặp bất trắc, người của Kính Lan Hội cũng không dám gây phiền phức cho mẹ con cô”.
Bùi Hoan không bất ngờ khi biết Hoa Thiệu Đình đã sớm sắp xếp mọi chuyện. Anh sinh ra là một người luôn đưa ra quyết định, tất cả nằm trong tầm kiểm soát của anh. Bằng không, Hội trưởng quá cố chẳng chọn anh làm chủ nhân của Kính Lan Hội.
Bùi Hoan ngẩng đầu, trừng mắt với Tùy Viễn: “Anh ấy muốn chết cũng không dễ dàng như vậy”.
Tùy Viễn cười: “Đây mới chính là Tam tiểu thư mà tôi biết”.
Bệnh tình của Hoa Thiệu Đình rất phức tạp, chức năng tim phổi đều suy yếu.
Do đó, ca phẫu thuật kéo dài gần mười tiếng đồng hồ mà vẫn chưa có tin tức.
Bùi Hoan và Sênh Sênh đợi ở ngoài.
Con bé cũng biết hôm nay Hoa Thiệu Đình mổ nên đặc biệt yên tĩnh, tự mình ngồi một chỗ, giống như đang nghĩ ngợi điều gì.
Ban đầu, Bùi Hoan còn thấy căng thẳng. Nhưng phải chờ đợi quá lâu, thần kinh của cô đã tê liệt, thậm chí bây giờ cô còn có ý nghĩ, thôi thì mặc cho số phận.
Đến lúc trời tối, trên hành lang chỉ còn lại Bùi Hoan và Sênh Sênh.
Bên trong là Hoa tiên sinh danh tiếng lẫy lừng. Anh là chủ nhân Kính Lan Hội, từng được tiền hô hậu ủng, tùy tiện đi ra ngoài cũng không dễ dàng. Vậy mà đến cuối cùng, anh chẳng để lại thứ gì cho bản thân.
Làm người khó nhất là có thể rút lui khi đang ở trên đỉnh cao. Lời nhắc nhở của Đường Tụng cũng là ý này. Anh ta sợ Hoa tiên sinh nghĩ không thông, không chịu giao tâm huyết bao năm cho người khác.
Nhưng bọn họ đều quá xem nhẹ Hoa Thiệu Đình. Anh gây dựng tiếng tăm lẫy lừng trong bao năm qua, nhưng cũng có thể từ bỏ hết tất cả.
Ca mổ vẫn đang tiến hành, trời mỗi lúc một tối. Bùi Hoan chuẩn bị sẵn tâm lý đối mặt với tình huống xấu nhất. Thậm chí, cô còn nghĩ xem nên giải thích với Sênh Sênh thế nào khi nghe tin dữ.
Khi Tùy Viễn đi ra ngoài, Bùi Hoan lập tức chạy đến hỏi anh kết quả, giọng nói run run.
Ca mổ kéo dài khiến Tùy Viễn mệt đến mức toàn thân không còn chút sức lực.
Anh thở dài một hơi, giơ tay vỗ vai Bùi Hoan: “Có lẽ cô không nhận được tài sản rồi, ca mổ rất thành công”.
Nước mắt trào khóe mi, Bùi Hoan ôm Tùy Viễn, muốn nói câu cảm ơn anh nhưng cổ họng nấc nghẹn, không thể thốt ra lời.
Hoa Thiệu Đình vẫn chưa tỉnh lại, tạm thời vẫn phải dùng máy hô hấp. Khi anh được đưa về phòng giám hộ bệnh nặng. Bùi Hoan nắm tay Sênh Sênh, bật khóc thành tiếng ngoài hành lang vắng lặng.
Nhưng đây vẫn chưa phải là sự chờ đợi khó khăn nhất. Sau khi thay quả tim mới, Hoa Thiệu Đình cần trải qua thời gian theo dõi tương đối dài, để đề phòng xảy ra phản ứng đào thải.
Hai mẹ con Bùi Hoan lại chỉ có thể chờ đợi ở bên ngoài. Ngày nào cũng lo Hoa Thiệu Đình xuất hiện tình trạng xuất huyết và bài xích cấp tính, đến mức Bùi Hoan sức cùng lực kiệt.
Có mấy lần cô cảm thấy dường như không thể chịu đựng thêm, nhưng mỗi ngày mở mắt, nghĩ đến anh và con gái, cô lại tiếp tục gắng gượng.
Một tháng sau, Hoa Thiệu Đình cuối cùng cũng rời khỏi phòng giám hộ bệnh nặng. Mới sáng sớm, Tùy Viễn đã gọi điện thoại báo tin mừng cho Bùi Hoan.
Hôm đó, thời tiết ở thành phố Mộc rất nóng bức. Mỗi năm vào thời điểm này, Hải Đường Các rợp bóng cây xanh, Hoa tiên sinh sẽ sai người bê chiếc ghế mây đặt dưới gốc cây. Lần nào từ bên ngoài trở về, Bùi Hoan cũng có thể nhìn thấy anh ngồi đọc sách dưới bóng cây hải đường từ xa.
Bây giờ hồi tưởng mới thấy, cảnh tượng đó như từ kiếp trước.
Do đã lâu không nói chuyện nên cổ họng Hoa Thiệu Đình vẫn chưa thích ứng. Anh nằm trên giường nhìn Bùi Hoan, không nói một lời.
Bùi Hoan lắc đầu, ra hiệu anh đừng miễn cưỡng. Anh mỉm cười rồi quay sang Sênh Sênh.
Bùi Hoan đã đợi ngày này quá lâu nên khi anh thoát khỏi tình trạng nguy kịch, cô cũng không thấy quá xúc động. Cô không thương lượng mà nói thẳng với anh: “Sênh Sênh chuẩn bị lên lớp vỡ lòng. Đến lúc đó, con bé nên theo họ của ai thì theo, anh đừng chối bay đấy”.
Ý cười nơi khóe mắt Hoa Thiệu Đình càng sâu hơn. Anh động đậy người muốn nhìn con gái. Bùi Hoan liền bế Sênh Sênh lên giường bệnh.
Sênh Sênh dè dặt ghé sát, đột nhiên giơ tay ôm chặt Hoa Thiệu Đình.
Bùi Hoan vừa định nhắc con gái nên cẩn thận một chút, Sênh Sênh bất ngờ mở miệng nói với anh: “Bố ơi, con rất nhớ bố”.
Hoa Thiệu Đình kinh ngạc đến mức nói không nên lời. Anh nắm chặt bàn tay nhỏ của Sênh Sênh, khóe mắt ươn ướt.
Anh nghĩ, cuộc đời này sống không vô ích.
Bao nhiêu oai phong lẫy lừng cũng trở thành quá khứ. Sau khi “trang sách” thuộc về anh được lật qua, thế gian này cũng không còn Hoa tiên sinh nữa.
Trung thu đến, Hoa Thiệu Đình đã xuất viện một thời gian.
Khi Bùi Hoan ra phố mua bánh nướng về nhà, Sênh Sênh vẫn chưa đi học về, chỉ có một mình Hoa Thiệu Đình ở nhà.
Anh rất lười biếng, không thích vận động. Tuy mở một cửa hàng đồ cổ ở ngoài phố nhưng thỉnh thoảng anh mới ghé qua, bình thường thuê hai nhân viên trông coi, chẳng thèm bận tâm.
Mắt trái của anh gần như mờ tịt nhưng anh đã quen nên không bị ảnh hưởng. Chỉ là anh vẫn không thích những nơi có ánh sáng.
Bùi Hoan lên tầng trên, thấy Hoa Thiệu Đình đang cho Hắc Tử ăn, cô mở miệng: “Em nghe nói năm nay vẫn tổ chức tiệc gia đình như thường lệ, mọi người đang tụ tập về Lan Phường”.
Hoa Thiệu Đình “ờ” một tiếng, thả con chuột bạch vào thùng của Hắc Tử, cất giọng bình thản: “Tưởng Duy Thành vừa đến nhà mình”.
Bùi Hoan ngạc nhiên, quay người hỏi anh: “Anh ấy… có chuyện gì thế?”.
“Cậu ta đến thăm em. Em không ở nhà nên cậu ta ngồi một lúc rồi về.”
Bùi Hoan đứng ở lan can tầng hai nhìn xuống dưới. Bàn uống nước ở phòng khách trống trơn, đến bộ đồ uống trà cũng không dọn ra, đừng nói là bánh trái. Hoa Thiệu Đình có thái độ như vậy, Tưởng Duy Thành đương nhiên không thể ở lại đợi cô. Cô cằn nhằn: “Anh là chủ nhà, nên lịch sự tiếp đãi khách mới phải”.
Hoa Thiệu Đình thản nhiên đáp: “Anh chẳng bao giờ tiếp đãi người khác”.
Bùi Hoan hết nói nổi: “Đây đúng là tật xấu của anh”.
Buổi chiều, Bùi Hoan vừa chuẩn bị ra ngoài đón Sênh Sênh, chợt phát hiện một chiếc xe ô tô dừng lại trong sân nhà. Cô đang băn khoăn không biết là ai, Trần Dữ đã đẩy cửa bước xuống.diễnđànlêquýđôn
Trần Dữ hiện tại đã có sự thay đổi so với trước kia. Anh ta kém Trần Phong vài tuổi, từ nhỏ đến lớn luôn đi theo sau anh trai, chẳng phải lo lắng bất cứ điều gì. Bây giờ, gánh nặng Lan Phường đè trên đôi vai anh ta, mới qua mấy tháng nhưng con người anh ta đã trầm ổn hơn nhiều.
Nhìn thấy Bùi Hoan, anh ta cung kính chào hỏi: “Phu nhân”.
Bùi Hoan cười: “Bây giờ anh là Hội trưởng, đừng gọi tôi như vậy”.
Trần Dữ cầm một túi quà Trung thu đưa cho Bùi Hoan: “Tôi đến đây rồi mới về dự tiệc gia đình… Tôi quen rồi, tết Trung thu nhất định phải đến thăm Hoa tiên sinh. Bằng không, trong lòng không thoải mái”.
Đang là lễ tết, Bùi Hoan không tiện đuổi khách. Do dự một lát, cô mời anh ta vào nhà.
Hoa Thiệu Đình đang ngồi bên bàn, ngắm nghía hai cục đá trông có vẻ thô kệch.
Trần Dữ chợt nhớ đến hôm sinh nhật Hoa Thiệu Đình, anh ta ngốc nghếch mang đến một cục đá cho anh xem.
Lúc đó, Hoa tiên sinh khuyên anh ta đừng bổ ra. Trần Dữ không tin, nhưng đúng là con mắt của anh ta không ổn chút nào, bỏ ra khoản tiền lớn mua về, bên trong chỉ có ít ngọc trắng.
Trần Dữ đi đến bên Hoa Thiệu Đình, mở miệng hỏi: “Tiên sinh mua đấy à?”.
Biết có khách đến nhà nhưng Hoa Thiệu Đình vẫn không ngẩng đầu. Mãi tới khi Trần Dữ lên tiếng, anh mới nhìn anh ta: “Nhàn rỗi không có việc gì làm nên tôi mua chơi thôi”.
Trần Dữ vốn có bộ dạng điềm tĩnh, nhưng khi gặp Hoa Thiệu Đình, anh ta lại trở thành cậu bé ngốc nghếch năm nào, chân tay luống cuống. Anh ta muốn nói chuyện mà Hoa tiên sinh chẳng thèm để ý.
Trần Dữ đành tự tìm đề tài hàn huyên: “Tôi cảm thấy cục bên trái có giá trị hơn”.
Hoa Thiệu Đình liếc anh ta một cái, lật cục đá bên trái. Cục đá đã bị khoét một lỗ nhỏ, bên trong chẳng có thứ gì. Trần Dữ càng ngượng ngập, không dám mở miệng.
Lúc này, Bùi Hoan cầm hai cốc trà đi tới, cười nói: “Hôm nay tổ chức tiệc gia đình nên sẽ rất bận rộn, cảm ơn Hội trưởng vẫn nhớ đến chúng tôi”. Nói xong, cô vừa quay người đi ra cửa, vừa giải thích: “Tôi đi đón Sênh Sênh đã, xe của trường học chắc cũng sắp đến nơi rồi”.
Gia đình Hoa tiên sinh đã thích ứng với cuộc sống hiện tại: tự nấu cơm, đưa con đi học, trông cửa hàng, cùng nhau đón lễ tết… Đây là cuộc sống vô cùng yên bình, không phải hao tâm tổn trí, là một thế giới hoàn toàn khác Lan Phường.
Thậm chí, bọn họ còn chưa từng kết hôn, không có lời hứa hẹn, vậy mà vẫn có thể cùng nhau đi đến đầu bạc răng long. Đây mới là thứ tình cảm tuyệt vời nhất ở trên thế gian này.