Nhá nhem tối cuối tháng 8, tiết trời oi bức, bầu trời âm u, xa xa có mây đen dày đặc đang ùn ùn kéo tới.
Mưa còn chưa kịp rơi, Lộ Miêu đã nhanh chân bước lên bậc thềm, cúi đầu đi vào lớp học. Cô ngồi một chỗ gần cửa sổ, cuốn sách nặng nề trên tay đột nhiên “bộp” một tiếng rơi xuống đất.
Lộ Miêu cúi xuống nhìn, thay vì lụm lên ngay thì nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là cánh đồng rộng lớn.
Cô chớp mắt, chợt thấy buồn cười.
Trên đời này có ngôi trường luyện thi nào như thế này không?
Tuy ở trong thị trấn nhỏ nhưng cũng quá sức tồi tàn. Trong trường không có nổi một tòa nhà khang trang. Tòa nhà 5 tầng dùng để giảng dạy không biết đã bao nhiêu năm, dưới sân được lát bằng đá và sỏi. Điều đặc biệt hơn là cách cửa sổ chỉ 2, 3m có một thửa ruộng lớn, rộng bằng cả sân bóng đá.
Đến tháng 8, mảnh đất đó trồng cả vườn đậu nành. Lá, rễ và thân chen chúc nhau, những trái đậu chụm lại thành từng đám trên mặt đất. Đằng xa là giàn đậu đũa đã thu hoạch xong chưa kịp dỡ xuống, trên đó còn lẻ tẻ những cành lá còn vướng lại.
Xa xa xíu nữa là cây cột điện cao chót vót đứng kế bên nhà vệ sinh. Năm sợi dây điện nối với khu nhà trọ. Trên dây điện có một hàng chim sẻ đang đậu ngay ngắn, trông chúng như là củ cải khô phơi trong mùa đông vậy.
Đây là nơi cô sẽ sống trong một năm tới.
Một trường luyện thi ở nông thôn.
Đương ngẩn người, cô cảm giác dường như có ai đó đang nhìn mình. Nghiêng đầu qua nhìn thì đụng phải ánh mắt của một số người.
Lộ Miêu nhận ra bọn họ, những cô gái lớp bên cạnh hồi cấp ba.
Sau khi bị phát hiện, bọn họ lúng túng nhìn cô, cười chào hỏi: “Lộ Miêu, cậu cũng tới để luyện thi hả?”
Lộ Miêu gật đầu.
Có qua có lại, cuộc trò chuyện này cứ thế kết thúc. Bọn họ không thèm quay đầu về, nhìn cô tụm lại nói gì đó.
Lộ Miêu biết các cô ấy nói gì, đơn giản là: “Đó chẳng phải là chị đại lớp bên cạnh sao. Đánh nhau, trốn học cái gì cũng làm, còn đến để luyện thi làm gì?” Cũng hết cách, hồi cấp ba danh tiếng của cô không tốt lắm, bị nhà trường phê bình vụ đánh nhau qua loa thông báo thành ra ai ai cũng biết đến.
Mặc dù chuyện đánh nhau là có nguyên nhân. Âu do lười giải thích, những người khác đánh giá ra sao, cô không thèm quan tâm.
Điều quan trọng nhất bây giờ là—
Sang năm thi phải đạt được thành tích tốt nhất.
Thành thật mà nói thì đấy chẳng phải là ước mơ vĩ đại cảm động gì, chỉ đơn giản là điều mà bản thân muốn làm nhất trong quãng thời gian này.
Chỉ có như thế, cô mới có thể thực hiện được ước nguyện của người đó.
Sắp xếp xong đồ đạc, Lộ Miêu cầm sách lên bắt đầu học từ vựng.
Ngoài cửa sổ, mưa còn đang rơi. Tuy đã nhỏ dần sau trận mưa xối xả nhưng vẫn cứ mưa mãi không chịu ngừng. Thời tiết vào mùa hè là vậy. Thỉnh thoảng, vài giọt lất phất bị gió thổi qua cửa sổ làm ướt cả mặt bàn.
Lộ Miêu đóng cửa sổ lại, lấy khăn giấy từ trong cặp ra lau khô góc bàn bị dính ướt. Bàn ở trước mặt cũng rất nhiều nước. Xung quanh lớp đã ngồi kín chỗ, cái vị trí đó vẫn trống không, chẳng ai muốn ngồi gần cô.
Dù là trùng hợp hay cố ý, ở lớp như có một ranh giới giữa bản thân cô và mọi người.
Trong lúc miên man suy nghĩ, một người đàn ông trung niên đeo kính, vóc dáng hơi gầy cầm một xấp giấy bước vào lớp. Phút chốc xung quanh yên tĩnh lại, mọi người đồng loạt nhìn người vừa bước vào.
Người đàn ông đứng trên bục giảng, hai tay chống lên mặt bàn. Nhìn mọi người trong lớp một lượt rồi cười: “Chào các em! Thầy là Trương Chấn Hoa, là chủ nhiệm của các em, đồng thời đảm nhiệm bộ môn Địa Lý.”
Nói xong liền xoay người viết họ tên cùng số điện thoại lên bảng. Sau đó cầm danh sách lớp lên: “Hình như học sinh đã đến khá đông đủ rồi, giờ chúng ta sẽ bắt đầu điểm danh.”
“Hứa Dương, Tôn Bằng, Lưu Duyệt Nguyệt, Hà Vĩnh Lượng…”
“Lộ Miêu.”
Lộ Miêu: “Dạ có.”
“Tôn Linh, Lý Lỗi, Vương Phương…”
Điểm danh đến ai thì trong phòng học rất nhanh vang lên một tiếng lanh lảnh “dạ có”, trừ cái tên cuối cùng.
“Tần Hoài.”
Im ắng-ing.
Trương Chấn Hoa lại gọi lần nữa: “Tần Hoài? Tần Hoài có mặt chưa?”
Vẫn không ai nói gì.
“Vậy là Tần Hoài vẫn chưa tới, thế thì…” Trương Chấn Hoa đi tới bàn trước mặt Lộ Miêu, vỗ vỗ vài cái lên mặt bàn “Chỗ này để lại cho cậu ấy.”
Lộ Miêu nghĩ: “Tần Hoài, cái tên kỳ lạ thế.”
Hiện còn người đặt tên cho con họ là Tần Hoài sao? Chẳng lẽ cậu ta đến từ Nam Kinh? Hay là sinh ra ở bên bờ sông Hoài? Hoặc người này vừa mệnh khuyết Thủy vừa khuyết Thổ?(1)
Chú thích
Đang suy nghĩ vu vơ thì trong đầu vang lên giọng nói.
“Nghĩ nhiều như vậy làm gì, cũng chẳng liên quan đến mày, lo học tập cho tốt đi.”
Lộ Miêu cầm bút, cúi đầu tiếp tục học thuộc từ vựng.
Buổi tối hôm nay có 3 tiết tự học. Trương Chấn Hoa không sắp xếp chương trình học, chỉ cho các bạn trong lớp tự do làm quen với nhau. Hai tiết cuối, thầy ấy lên xe đưa đón của trường trở về nhà.
Trong lớp, đã vào thời gian nhập học nhưng mọi người vẫn còn chưa vô tinh thần. Dù biết cuộc sống một năm tới sẽ không khác gì nhà tu khổ hạnh song mọi người vẫn mặc kệ, họ ngồi bàn luận đủ thứ chuyện trên trời, líu ra líu ríu hết sức hào hứng.
Lúc họ đang đùa giỡn với nhau, Lộ Miêu ngồi yên lặng đọc sách chờ tan học.
Không lâu sau, tiếng chuông tan học vang lên. Lộ Miêu thu dọn đồ đạc, bước nhanh ra khỏi phòng học về nhà.
Vì nhiều học sinh trong trường không ai muốn ở nội trú cả nên những người dân ở đây có xây những khu nhà chuyên cho học sinh thuê lại, giá cả lại rất rẻ. Một căn phòng một năm khoảng 1-2 nghìn tệ(2). Để tiện cho việc học buổi tối, Lộ Miêu cũng lựa chọn ra bên ngoài mướn phòng.
Chú thích
Cô mướn một căn phòng rất gần trường, một nửa cửa sổ trông ra sân trường. Nếu ném thứ gì đó thì nó có thể rơi thẳng xuống ngay sân trường. Bên cửa sổ còn lại có thể nhìn thấy từng mảnh từng mảnh ruộng xa xa.
Trời đã khuya, chẳng thấy gì ngoài những cái cây cao to, những ngọn cỏ lưa thưa, con đường đất bạc màu và những dòng suối lấp lánh. Tất cả hiện rõ dưới ánh trăng sáng. Và còn có tiếng côn trùng kêu vang khắp nơi.
Đây là đêm đầu tiên Lộ Miêu ở đây. Cô đặt sách lên bàn, nằm bên cửa sổ nhìn ra ngoài một lát, mái tóc tung bay theo từng cơn gió.
Cơn mưa chiều làm không khí thêm ẩm ướt, hít hít vài cái đầu mũi sẽ mang theo cảm giác mát lạnh.
Ngắm nhìn xong, cô vươn người, cầm lấy đồ vệ sinh cá nhân vào phòng tắm rửa.
Tòa nhà này mỗi tầng có bốn phòng, đều cùng sử dụng chung một phòng tắm. Hiện tại, ở tầng này chỉ có duy nhất một mình cô ở, ba phòng còn lại vẫn đang đợi người đến thuê.
Cơ mà bây giờ đã nhập học rồi, mướn phòng cũng nên mướn từ trước. Tầng này chắc sẽ không còn người đến ở nữa.
Nghĩ đến bản thân một mình hưởng hết cả tầng này, Lộ Miêu vui vẻ ca hát trong phòng tắm.
Cô thích nhất là vừa tắm vừa hát, có thể xả stress lại rất vui. Vả lại trong đây hiệu âm rất tốt, chả có nơi nào sánh bằng để ca hát hơn. Vừa tắm vừa ngâm nga, Lộ Miêu loáng thoáng nghe thấy bên ngoài có tiếng gì đó. Nhưng mà tiếng động này rất nhỏ, cô chẳng thèm để ý.
Một lúc sau, Lộ Miêu đã thay xong quần áo, tắt đèn lau mặt. Vừa mở cửa ra, xíu chút nữa là hồn vía lên mây.
Trong phòng khách tối om, trước mặt có một khối đen sì sừng sững. Nhìn chẳng rõ lắm, không biết người hay ma. Nhìn sơ qua vóc dáng rất cao, cao hơn cô cả một cái đầu.
Lộ Miêu xém làm rớt cái thau trong tay.
Với chiều cao này, chắc hẳn là một cậu thanh niên…?
Khi mướn phòng cô đã hỏi qua chủ nhà, chủ nhà thề thốt rất chân thành, nói tầng này chỉ cho con gái mướn nên cô mới có thể thoải mái giao tiền phòng. Nhìn chiều cao này mà là nữ sinh thì hiếm quá đó.
Đang suy nghĩ lung tung thì người trước mặt lên tiếng.
“Xin lỗi.” Một giọng nam vang lên: “Đã làm cậu sợ rồi, tôi vừa mới chuyển đến đây.”
Không biết có phải bị cảm hay không mà giọng nói của cậu ta mang theo chút giọng mũi. Song nghe vào không hề bị nghèn nghẹt mà ngược lại rất rõ ràng, tựa như là chồi non giữa vùng hoang dã rộng lớn mang theo hơi thở của nắng và mưa.
Lộ Miêu nghe thấy, im lặng dựa vào khung cửa.
⊳
Nhá nhem tối cuối tháng 8, tiết trời oi bức, bầu trời âm u, xa xa có mây đen dày đặc đang ùn ùn kéo tới.
Mưa còn chưa kịp rơi, Lộ Miêu đã nhanh chân bước lên bậc thềm, cúi đầu đi vào lớp học. Cô ngồi một chỗ gần cửa sổ, cuốn sách nặng nề trên tay đột nhiên “bộp” một tiếng rơi xuống đất.
Lộ Miêu cúi xuống nhìn, thay vì lụm lên ngay thì nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là cánh đồng rộng lớn.
Cô chớp mắt, chợt thấy buồn cười.
Trên đời này có ngôi trường luyện thi nào như thế này không?
Tuy ở trong thị trấn nhỏ nhưng cũng quá sức tồi tàn. Trong trường không có nổi một tòa nhà khang trang. Tòa nhà 5 tầng dùng để giảng dạy không biết đã bao nhiêu năm, dưới sân được lát bằng đá và sỏi. Điều đặc biệt hơn là cách cửa sổ chỉ 2, 3m có một thửa ruộng lớn, rộng bằng cả sân bóng đá.
Đến tháng 8, mảnh đất đó trồng cả vườn đậu nành. Lá, rễ và thân chen chúc nhau, những trái đậu chụm lại thành từng đám trên mặt đất. Đằng xa là giàn đậu đũa đã thu hoạch xong chưa kịp dỡ xuống, trên đó còn lẻ tẻ những cành lá còn vướng lại.
Xa xa xíu nữa là cây cột điện cao chót vót đứng kế bên nhà vệ sinh. Năm sợi dây điện nối với khu nhà trọ. Trên dây điện có một hàng chim sẻ đang đậu ngay ngắn, trông chúng như là củ cải khô phơi trong mùa đông vậy.
Đây là nơi cô sẽ sống trong một năm tới.
Một trường luyện thi ở nông thôn.
Đương ngẩn người, cô cảm giác dường như có ai đó đang nhìn mình. Nghiêng đầu qua nhìn thì đụng phải ánh mắt của một số người.
Lộ Miêu nhận ra bọn họ, những cô gái lớp bên cạnh hồi cấp ba.
Sau khi bị phát hiện, bọn họ lúng túng nhìn cô, cười chào hỏi: “Lộ Miêu, cậu cũng tới để luyện thi hả?”
Lộ Miêu gật đầu.
Có qua có lại, cuộc trò chuyện này cứ thế kết thúc. Bọn họ không thèm quay đầu về, nhìn cô tụm lại nói gì đó.
Lộ Miêu biết các cô ấy nói gì, đơn giản là: “Đó chẳng phải là chị đại lớp bên cạnh sao. Đánh nhau, trốn học cái gì cũng làm, còn đến để luyện thi làm gì?” Cũng hết cách, hồi cấp ba danh tiếng của cô không tốt lắm, bị nhà trường phê bình vụ đánh nhau qua loa thông báo thành ra ai ai cũng biết đến.
Mặc dù chuyện đánh nhau là có nguyên nhân. Âu do lười giải thích, những người khác đánh giá ra sao, cô không thèm quan tâm.Điều quan trọng nhất bây giờ là—
Sang năm thi phải đạt được thành tích tốt nhất.
Thành thật mà nói thì đấy chẳng phải là ước mơ vĩ đại cảm động gì, chỉ đơn giản là điều mà bản thân muốn làm nhất trong quãng thời gian này.
Chỉ có như thế, cô mới có thể thực hiện được ước nguyện của người đó.
Sắp xếp xong đồ đạc, Lộ Miêu cầm sách lên bắt đầu học từ vựng.
Ngoài cửa sổ, mưa còn đang rơi. Tuy đã nhỏ dần sau trận mưa xối xả nhưng vẫn cứ mưa mãi không chịu ngừng. Thời tiết vào mùa hè là vậy. Thỉnh thoảng, vài giọt lất phất bị gió thổi qua cửa sổ làm ướt cả mặt bàn.
Lộ Miêu đóng cửa sổ lại, lấy khăn giấy từ trong cặp ra lau khô góc bàn bị dính ướt. Bàn ở trước mặt cũng rất nhiều nước. Xung quanh lớp đã ngồi kín chỗ, cái vị trí đó vẫn trống không, chẳng ai muốn ngồi gần cô.
Dù là trùng hợp hay cố ý, ở lớp như có một ranh giới giữa bản thân cô và mọi người.
Trong lúc miên man suy nghĩ, một người đàn ông trung niên đeo kính, vóc dáng hơi gầy cầm một xấp giấy bước vào lớp. Phút chốc xung quanh yên tĩnh lại, mọi người đồng loạt nhìn người vừa bước vào.
Người đàn ông đứng trên bục giảng, hai tay chống lên mặt bàn. Nhìn mọi người trong lớp một lượt rồi cười: “Chào các em! Thầy là Trương Chấn Hoa, là chủ nhiệm của các em, đồng thời đảm nhiệm bộ môn Địa Lý.”
Nói xong liền xoay người viết họ tên cùng số điện thoại lên bảng. Sau đó cầm danh sách lớp lên: “Hình như học sinh đã đến khá đông đủ rồi, giờ chúng ta sẽ bắt đầu điểm danh.”
“Hứa Dương, Tôn Bằng, Lưu Duyệt Nguyệt, Hà Vĩnh Lượng…”
“Lộ Miêu.”
Lộ Miêu: “Dạ có.”
“Tôn Linh, Lý Lỗi, Vương Phương…”
Điểm danh đến ai thì trong phòng học rất nhanh vang lên một tiếng lanh lảnh “dạ có”, trừ cái tên cuối cùng.
“Tần Hoài.”
Im ắng-ing.
Trương Chấn Hoa lại gọi lần nữa: “Tần Hoài? Tần Hoài có mặt chưa?”
Vẫn không ai nói gì.
“Vậy là Tần Hoài vẫn chưa tới, thế thì…” Trương Chấn Hoa đi tới bàn trước mặt Lộ Miêu, vỗ vỗ vài cái lên mặt bàn “Chỗ này để lại cho cậu ấy.”
Lộ Miêu nghĩ: “Tần Hoài, cái tên kỳ lạ thế.”
Hiện còn người đặt tên cho con họ là Tần Hoài sao? Chẳng lẽ cậu ta đến từ Nam Kinh? Hay là sinh ra ở bên bờ sông Hoài? Hoặc người này vừa mệnh khuyết Thủy vừa khuyết Thổ?(1)
Chú thích
Đang suy nghĩ vu vơ thì trong đầu vang lên giọng nói.
“Nghĩ nhiều như vậy làm gì, cũng chẳng liên quan đến mày, lo học tập cho tốt đi.”
Lộ Miêu cầm bút, cúi đầu tiếp tục học thuộc từ vựng.
Buổi tối hôm nay có 3 tiết tự học. Trương Chấn Hoa không sắp xếp chương trình học, chỉ cho các bạn trong lớp tự do làm quen với nhau. Hai tiết cuối, thầy ấy lên xe đưa đón của trường trở về nhà.
Trong lớp, đã vào thời gian nhập học nhưng mọi người vẫn còn chưa vô tinh thần. Dù biết cuộc sống một năm tới sẽ không khác gì nhà tu khổ hạnh song mọi người vẫn mặc kệ, họ ngồi bàn luận đủ thứ chuyện trên trời, líu ra líu ríu hết sức hào hứng.
Lúc họ đang đùa giỡn với nhau, Lộ Miêu ngồi yên lặng đọc sách chờ tan học.
Không lâu sau, tiếng chuông tan học vang lên. Lộ Miêu thu dọn đồ đạc, bước nhanh ra khỏi phòng học về nhà.
Vì nhiều học sinh trong trường không ai muốn ở nội trú cả nên những người dân ở đây có xây những khu nhà chuyên cho học sinh thuê lại, giá cả lại rất rẻ. Một căn phòng một năm khoảng 1-2 nghìn tệ(2). Để tiện cho việc học buổi tối, Lộ Miêu cũng lựa chọn ra bên ngoài mướn phòng.
Chú thích
Cô mướn một căn phòng rất gần trường, một nửa cửa sổ trông ra sân trường. Nếu ném thứ gì đó thì nó có thể rơi thẳng xuống ngay sân trường. Bên cửa sổ còn lại có thể nhìn thấy từng mảnh từng mảnh ruộng xa xa.
Trời đã khuya, chẳng thấy gì ngoài những cái cây cao to, những ngọn cỏ lưa thưa, con đường đất bạc màu và những dòng suối lấp lánh. Tất cả hiện rõ dưới ánh trăng sáng. Và còn có tiếng côn trùng kêu vang khắp nơi.
Đây là đêm đầu tiên Lộ Miêu ở đây. Cô đặt sách lên bàn, nằm bên cửa sổ nhìn ra ngoài một lát, mái tóc tung bay theo từng cơn gió.
Cơn mưa chiều làm không khí thêm ẩm ướt, hít hít vài cái đầu mũi sẽ mang theo cảm giác mát lạnh.
Ngắm nhìn xong, cô vươn người, cầm lấy đồ vệ sinh cá nhân vào phòng tắm rửa.
Tòa nhà này mỗi tầng có bốn phòng, đều cùng sử dụng chung một phòng tắm. Hiện tại, ở tầng này chỉ có duy nhất một mình cô ở, ba phòng còn lại vẫn đang đợi người đến thuê.
Cơ mà bây giờ đã nhập học rồi, mướn phòng cũng nên mướn từ trước. Tầng này chắc sẽ không còn người đến ở nữa.
Nghĩ đến bản thân một mình hưởng hết cả tầng này, Lộ Miêu vui vẻ ca hát trong phòng tắm.
Cô thích nhất là vừa tắm vừa hát, có thể xả stress lại rất vui. Vả lại trong đây hiệu âm rất tốt, chả có nơi nào sánh bằng để ca hát hơn. Vừa tắm vừa ngâm nga, Lộ Miêu loáng thoáng nghe thấy bên ngoài có tiếng gì đó. Nhưng mà tiếng động này rất nhỏ, cô chẳng thèm để ý.
Một lúc sau, Lộ Miêu đã thay xong quần áo, tắt đèn lau mặt. Vừa mở cửa ra, xíu chút nữa là hồn vía lên mây.
Trong phòng khách tối om, trước mặt có một khối đen sì sừng sững. Nhìn chẳng rõ lắm, không biết người hay ma. Nhìn sơ qua vóc dáng rất cao, cao hơn cô cả một cái đầu.
Lộ Miêu xém làm rớt cái thau trong tay.
Với chiều cao này, chắc hẳn là một cậu thanh niên…?
Khi mướn phòng cô đã hỏi qua chủ nhà, chủ nhà thề thốt rất chân thành, nói tầng này chỉ cho con gái mướn nên cô mới có thể thoải mái giao tiền phòng. Nhìn chiều cao này mà là nữ sinh thì hiếm quá đó.
Đang suy nghĩ lung tung thì người trước mặt lên tiếng.
“Xin lỗi.” Một giọng nam vang lên: “Đã làm cậu sợ rồi, tôi vừa mới chuyển đến đây.”
Không biết có phải bị cảm hay không mà giọng nói của cậu ta mang theo chút giọng mũi. Song nghe vào không hề bị nghèn nghẹt mà ngược lại rất rõ ràng, tựa như là chồi non giữa vùng hoang dã rộng lớn mang theo hơi thở của nắng và mưa.
Lộ Miêu nghe thấy, im lặng dựa vào khung cửa.
⊳