Editor: Snowflake HD
Bây giờ quay xong, khoảng bảy tám ngày sau Ngọc Bạch Y sẽ không có cảnh diễn, nhưng cảnh diễn tiếp theo ở tại trên núi, đạo diễn cho bọn họ ba ngày để chuẩn bị, sau đó đoàn làm phim phải quay xong các cảnh trong núi.
Cũng chính là phải ở trong núi gần hai tháng.
Diệp Đàn ôm đàn diệp và phạm huy nhỏ cùng Ngọc Bạch Y quay về nhà. Cô lái xe, cô lén nhìn sang Ngọc Bạch Y thì thấy hắn nghiêng đầu ngắm phong cảnh bên ngoài, cô đột nhiên nghĩ tới bản thân mình nên đỏ mặt một chút mới hợp lý?
Mị hôn nam thần rồi, nam thần cũng thổ lộ với mị rồi! Nhưng mị không hề ngượng ngùng! Không có xấu hổ! Không có xấu hổ!
Mị phải giả bộ căng thẳng!
Diệp Đàn cố gắng hết sức nghĩ lại cảnh tượng khiến bản thân xấu hổ, để cho mặt đỏ lên, nhưng vấn đề là một chút điểm hồng trên tai cô cũng không có.
Mãi cho đến khi về nhà, Ngọc Bạch Y đi vào phòng sách thay quần áo, Diệp Đàn cũng không chút ngại ngùng.
Vì vậy Diệp Đàn đi tìm Ngọc Bạch Y, dựa vào mép cửa mà nói chuyện với hắn: “Nam thần, tại sao tôi lại không thẹn thùng nhỉ thật kỳ quái, thực sự là tôi rất cao ngạo lạnh lùng sao?”
Ngọc Bạch Y mặc cái áo lông cừu xong rồi đi ra, liền trông thấy bộ dạng hoang mang của Diệp Đàn.
Hắn giơ tay vén tóc Diệp Đàn sang một bên, “Có đói bụng không? Tôi nấu cơm.”
“Không phải chứ!” Diệp Đàn sợ hãi lui về sau vài bước, “Anh chỉ biết nặn ra mấy viên thuốc thôi, không có khả năng nấu cơm.”
Cánh tay Ngọc Bạch Y dừng lại ở không trung.
Diệp Đàn chuồn rất nhanh: “Tôi đi nấu cơm đây.”
Ngọc Bạch Y nhìn bộ dáng vui vẻ chạy vào phòng bếp của Diệp Đàn, chợt nhớ ra Bạch Uyển Thư từng nói với hắn, Tiểu Diệp rất nhạy cảm, nhưng tính cô thật thà thẳng thắn.
Có lẽ vĩnh viễn cô cũng không biết lý do cô không xấu hổ.
Bởi vì cô luôn luôn coi hắn là thần, một người quen thuộc có thể dễ dàng buông thả bản thân, chứ không phải một người đàn ông thực thụ.
Khẳng định rằng cho tới bây giờ cô cũng không tin bản thân hắn thích làm chuyện đó.
Thế nhưng việc này rất quan trọng, hắn sống ngàn năm ít khi yêu thích thứ gì, cô chỉ cần để hắn yêu thương là được rồi.
Lúc Diệp Đàn nấu cơm vẫn suy nghĩ vấn đề sao mình không biết xấu hổ, thời điểm ăn cơm, nhìn Ngọc Bạch Y bình thản gắp thức ăn cho cô, giúp cô thu dọn bát đũa, rốt cuộc cô cũng hiểu tại sao mình không ngại… Nhìn sơ qua cô và Ngọc Bạch Y thực giống cặp vợ chồng già, không đúng là chồng già vợ trẻ nha!
“Tôi cảm thấy…” Diệp Đàn ngồi trên ghế sa lon nhìn Ngọc Bạch Y đang cầm chén đã rửa xong bỏ vào trong tủ, ánh sáng thật ấm áp, hắn mặc áo lông cừu xám, quần dài màu trắng, tất cả người hắn đều chứa sự an bình ôn hòa, không thể phát hiện mùi vị con người trên người hắn.
Diệp Đàn càng nhìn càng ngơ ngẩn, quên nốt việc phải nói nửa câu còn lại.
Cô chợt nghĩ, nếu Ngọc Bạch Y không phải thần, không có cuộc sống trường sinh bất tử, có lẽ, bản thân sẽ rung động chấp nhận ở với hắn cả đời chăng?
Ngọc Bạch Y thật sự rất ấm áp, ấm áp đến bất ngờ.
Diệp Đàn nói nửa câu đầu, Ngọc Bạch Y đóng cửa phòng bếp, rồi hỏi cô: “Cảm thấy cái gì?”
Diệp Đàn hồi phục tinh thần, ban đầu cô tính nói cảm thấy bọn họ rất giống cặp chồng già vợ trẻ, nhưng lúc này không thể nói nên lời, vì vậy đành chuyển sang chủ đề khác, “À, tôi cảm thấy, à, tôi cảm thấy chúng ta có thể dẫn đàn diệp và phạm huy nhỏ xuống dưới dạo chơi, à ồ, nhắc tới mới nhớ, phạm huy nhỏ và đàn diệp đâu rồi?”
Phạm huy nhỏ đang ở trên sân thượng, nó vất vả cào túi thức ăn cho mèo, dùng móng cực khổ móc ra mấy hạt thức ăn đặt trong đĩa, kiêu ngạo dâng hiến cho đàn diệp, kết quả là trơ mắt nhìn thức ăn trong đĩa không cánh mà bay.
Sau đó nó nghe nam chủ nhân nói: “Nó bận rộn nhiều việc.”
Nữ chủ nhân lập tức hỏi: “Hả? Bận rộn gì cơ?”
“Nuôi mèo.”
Bảo mẫu phạm huy nhỏ: … Ta đang nổ lực chăm sóc mèo a! Nhưng mà nam chủ nhân à ngài không nên cản đường như vậy!
Trong phòng khách, Ngọc Bạch Y lấy một quyển sách trong phòng ra, ngồi bên cạnh Diệp Đàn, nhỏ giọng hỏi, “Đọc sách không?”
“Không!” Diệp Đàn không nhịn được nhìn chằm chằm quyển sách dày như cục gạch trên tay Ngọc Bạch Y, sau đó lấy điều khiển từ xa, “Tôi xem tivi.”
Vừa mở tivi lên, trùng hợp thấy quảng cáo <<Nhà có thú cưng>>, sau đó Diệp Đàn vừa coi vừa lẩm bẩm: “Tại sao chó nhà người ta gặp chủ nhân lập tức nhào tới ôm làm nũng, còn chó nhà mình gặp chủ liền né, nó chỉ biết nuôi mèo.” Sắc mặt Diệp Đàn không đổi tiếp tục nói, “Rồi còn ngủ chung một chỗ với chủ nhân, vậy mà chó nhà mình không có thời gian để ngủ chung với tôi, cứ lo đi chăm mèo.”
Diệp Đàn nhìn Ngọc Bạch Y: “Nó chỉ biết nuôi mèo, vậy mua nó làm gì.”
Lỗ tai phạm huy nhỏ quá mức tốt, lúc này đang yên tĩnh nhìn đàn diệp ăn, sau đó nghe thấy nữ chủ nhân đánh giá mình…
Con chó cảm thấy rất oan ức!!
Tuy nhiên nó không thể nói a!
Bên trong có kẻ rất đáng sợ.
Ngọc Bạch Y: …..
“Tôi có thể ngủ cùng em.”
“Không nên.” Diệp Đàn lập tức từ chối, “Lạnh giống như băng vậy đó, ai muốn ngủ cùng anh chứ.”
Ngọc Bạch Y im lặng một lúc, sau đó giơ tay nắm bàn tay Diệp Đàn, “Ấm rồi.” Giọng nói hắn hơi lành lạnh, nhưng bàn tay nắm tay Diệp Đàn rất ấm áp, “Tôi có thể ấm.”
…. Mị tự đào hố chôn mình rồi phải không.
Căn bản là cô chưa từng nghĩ tới sẽ ngủ chung với Ngọc Bạch Y, đùa chắc, sao có thể so sánh chó với người?
Đại khái là cô muốn nói quanh co để lên án hành động của Ngọc Bạch Y hắn không cho chó con chơi đùa với cô.
Ngọc Bạch Y nói thêm: “Cũng có thể lạnh một chút, tùy ý em thích thế nào.”
Hắn nói không nhanh không chậm, rất bình thản, giọng nói không cao không thấp, nhưng lại cảm thấy rất có âm điệu, mặt mày hắn cực kỳ xuất chúng, vì vậy bất luận hắn nói cái gì với Diệp Đàn, nếu cô nghĩ bậy bạ thì chính là do cô sai.
Hắn từng nói qua “Tính rồng vốn dâm”, “Tôi có dục vọng với em” các kiểu… Nói mà không hề xấu hổ.
Diệp Đàn chỉ có thể nghiêm túc trả lời: “Tôi ngủ chung với chăn bông là được rồi. Lạnh đắp, nóng đạp, cũng tiện lợi lắm.”
Ngọc Bạch Y chợt cảm thấy bản thân không bằng chăn bông: ….
Diệp Đàn ho nhẹ vài tiếng, lại hỏi hắn: “Nam thần anh rất thích đọc sách à, trước kia có thích không? Trên Thương Sơn cũng có rất nhiều sách sao?”
“Trên núi quá mức rãnh rỗi, không có gì, ngoại trừ sách thì hơi nhiều.” Ngọc Bạch Y bình tĩnh nói, “Hiện tại, tôi muốn học đại học, đợi phim hoàn…”
“Anh muốn vào học đại học?”
Diệp Đàn giật mình cắt ngang Ngọc Bạch Y, “Là trường đại học như người bình thường đó sao?”
“Tiểu học cũng không sao cả.” Ngọc Bạch Y rất thản nhiên, “Mọi sự đều phải theo vòng tuần hoàn, nhưng mà giáo dục của trẻ em thì không cần thiết lắm.”
Ai nha má ơi.
Diệp Đàn nuốt ngụm nước bọt, tò mò hỏi: “Anh muốn học ngành nào vậy? Ý tôi là, nếu như lên đại học, anh muốn học ngành nào? Tiếng Trung? Lịch sử? Triết học? Hay diễn xuất? Diễn xuất của anh không tệ, có tiềm năng.”
Kết quả Ngọc Bạch Y trả lời: “Máy vi tính.”
Diệp Đàn không kịp phản ứng: “Ngành nào?”
“Máy vi tính.” Ngọc Bạch Y lật sách về trang bìa đưa đến trước mặt Diệp Đàn, “Máy vi tính là một phát minh vĩ đại.”
Diệp Đàn mở quyển sách Ngọc Bạch Y đưa, sách lập trình máy tính bằng tiếng anh.
Trong sách có rất nhiều chú giải tiếng trung, khúc đằng sau không có chú giải tiếng trung nữa, toàn là chữ tiếng anh do hắn tự viết.
Diệp Đàn yên lặng tính coi Ngọc Bạch Y đã đến đây bao lâu.
Chỉ mới hơn ba tháng, từ cái giá lạnh của mùa đông đến cái se lạnh của đầu mùa xuân, đại thần này mới ở đây ba tháng.
Ha ha, khả năng ghi nhớ thật kinh người.
Diệp Đàn liền nhớ tới ngôn ngữ mà Ngọc Bạch Y không biết từ lần đầu gặp mặt, cô hỏi một lần nữa: “English?”
Ngọc Bạch Y dừng một chút, sau đó chậm rãi mở miệng: “Sure.”
Hắn chưa từng mở miệng nói tiếng anh, cho nên nghe có phần không được tự nhiên, nhưng phát âm rất chuẩn.
“.. Thật là muốn đánh nhau a, phải làm sao đây.” Diệp Đàn nhìn Ngọc Bạch Y độc nhất vô nhị, cố gắng nhớ lại lúc hắn bỏ hạt gạo vào chảo làm cơm chiên trứng, ném thẳng tiền vào xe bus và các chuyện ngố tàu của hắn, tự an ủi bản thân là Ngọc Bạch Y cũng thường xuyên làm ra mấy chuyện ngốc nghếch.
Sau đó chuông điện thoại cô vang lên.
Diệp Đàn bắt máy: “Chị dâu.”
Đầu điện thoại bên kia im lặng, Lâm Nguyệt không biết phải mở miệng thế nào, Diệp Đàn vô cùng bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Lâm Nguyệt do dự một lúc lâu mới nói, “Tiểu Diệp, em có khỏe không?”
“Rất khỏe ạ.” Diệp Đàn trả sách lại cho Ngọc Bạch Y, sau đó tập chung nói chuyện điện thoại với Lâm Nguyệt, “Có việc gì chị cứ nói đi.”
Lâm Nguyệt im lặng một hồi, sau đó nói: “Ngày mai là ngày mừng thọ của cha, em tới được không? Tiểu Diệp lâu lắm rồi em không về nhà.”
“Về chứ, sinh nhật sáu mươi lăm của cha, em sẽ đến.”
“Chuyện đó… Có chuyện gì mai nói được không?”
“Được!” Diệp Đàn nhìn thấy Ngọc Bạch Y pha nước trái cây, vội vàng la một câu, “Nam thần, tôi muốn uống nước ô mai!”
Lâm Nguyệt loáng thoáng nghe thấy giọng lạnh nhạt của đàn ông trả lời “Ngồi xuống”, Diệp Đàn “A” một tiếng, sau đó vui vẻ nói với cô, “Chị dâu em đi uống nước trái cây, tắt máy nhé.”
Ánh mắt Lâm Nguyệt rất phức tạp sau đó tắt điện thoại.
Sau đó Diệp Ôn hỏi cô: “Hộ khẩu của Tiểu Diệp vẫn ở trong tay cha sao?”
“Sao tự nhiên em hỏi điều này?”
Lâm Nguyệt có chút ngơ ngác nói: “Bởi vì em cảm thấy sắp dùng tới nó rồi…”
Hai người kia, ở cùng nhau sẽ mau chóng phát sinh tình cảm, cứ có cảm giác như là sắp tiến đến hôn nhân vậy, nhưng mà rõ ràng có gì đó không hợp lý?
Bây giờ quay xong, khoảng bảy tám ngày sau Ngọc Bạch Y sẽ không có cảnh diễn, nhưng cảnh diễn tiếp theo ở tại trên núi, đạo diễn cho bọn họ ba ngày để chuẩn bị, sau đó đoàn làm phim phải quay xong các cảnh trong núi.
Cũng chính là phải ở trong núi gần hai tháng.
Diệp Đàn ôm đàn diệp và phạm huy nhỏ cùng Ngọc Bạch Y quay về nhà. Cô lái xe, cô lén nhìn sang Ngọc Bạch Y thì thấy hắn nghiêng đầu ngắm phong cảnh bên ngoài, cô đột nhiên nghĩ tới bản thân mình nên đỏ mặt một chút mới hợp lý?
Mị hôn nam thần rồi, nam thần cũng thổ lộ với mị rồi! Nhưng mị không hề ngượng ngùng! Không có xấu hổ! Không có xấu hổ!
Mị phải giả bộ căng thẳng!
Diệp Đàn cố gắng hết sức nghĩ lại cảnh tượng khiến bản thân xấu hổ, để cho mặt đỏ lên, nhưng vấn đề là một chút điểm hồng trên tai cô cũng không có.
Mãi cho đến khi về nhà, Ngọc Bạch Y đi vào phòng sách thay quần áo, Diệp Đàn cũng không chút ngại ngùng.
Vì vậy Diệp Đàn đi tìm Ngọc Bạch Y, dựa vào mép cửa mà nói chuyện với hắn: “Nam thần, tại sao tôi lại không thẹn thùng nhỉ thật kỳ quái, thực sự là tôi rất cao ngạo lạnh lùng sao?”
Ngọc Bạch Y mặc cái áo lông cừu xong rồi đi ra, liền trông thấy bộ dạng hoang mang của Diệp Đàn.
Hắn giơ tay vén tóc Diệp Đàn sang một bên, “Có đói bụng không? Tôi nấu cơm.”
“Không phải chứ!” Diệp Đàn sợ hãi lui về sau vài bước, “Anh chỉ biết nặn ra mấy viên thuốc thôi, không có khả năng nấu cơm.”
Cánh tay Ngọc Bạch Y dừng lại ở không trung.
Diệp Đàn chuồn rất nhanh: “Tôi đi nấu cơm đây.”
Ngọc Bạch Y nhìn bộ dáng vui vẻ chạy vào phòng bếp của Diệp Đàn, chợt nhớ ra Bạch Uyển Thư từng nói với hắn, Tiểu Diệp rất nhạy cảm, nhưng tính cô thật thà thẳng thắn.
Có lẽ vĩnh viễn cô cũng không biết lý do cô không xấu hổ.
Bởi vì cô luôn luôn coi hắn là thần, một người quen thuộc có thể dễ dàng buông thả bản thân, chứ không phải một người đàn ông thực thụ.
Khẳng định rằng cho tới bây giờ cô cũng không tin bản thân hắn thích làm chuyện đó.
Thế nhưng việc này rất quan trọng, hắn sống ngàn năm ít khi yêu thích thứ gì, cô chỉ cần để hắn yêu thương là được rồi.
Lúc Diệp Đàn nấu cơm vẫn suy nghĩ vấn đề sao mình không biết xấu hổ, thời điểm ăn cơm, nhìn Ngọc Bạch Y bình thản gắp thức ăn cho cô, giúp cô thu dọn bát đũa, rốt cuộc cô cũng hiểu tại sao mình không ngại… Nhìn sơ qua cô và Ngọc Bạch Y thực giống cặp vợ chồng già, không đúng là chồng già vợ trẻ nha!
“Tôi cảm thấy…” Diệp Đàn ngồi trên ghế sa lon nhìn Ngọc Bạch Y đang cầm chén đã rửa xong bỏ vào trong tủ, ánh sáng thật ấm áp, hắn mặc áo lông cừu xám, quần dài màu trắng, tất cả người hắn đều chứa sự an bình ôn hòa, không thể phát hiện mùi vị con người trên người hắn.
Diệp Đàn càng nhìn càng ngơ ngẩn, quên nốt việc phải nói nửa câu còn lại.
Cô chợt nghĩ, nếu Ngọc Bạch Y không phải thần, không có cuộc sống trường sinh bất tử, có lẽ, bản thân sẽ rung động chấp nhận ở với hắn cả đời chăng?
Ngọc Bạch Y thật sự rất ấm áp, ấm áp đến bất ngờ.
Diệp Đàn nói nửa câu đầu, Ngọc Bạch Y đóng cửa phòng bếp, rồi hỏi cô: “Cảm thấy cái gì?”
Diệp Đàn hồi phục tinh thần, ban đầu cô tính nói cảm thấy bọn họ rất giống cặp chồng già vợ trẻ, nhưng lúc này không thể nói nên lời, vì vậy đành chuyển sang chủ đề khác, “À, tôi cảm thấy, à, tôi cảm thấy chúng ta có thể dẫn đàn diệp và phạm huy nhỏ xuống dưới dạo chơi, à ồ, nhắc tới mới nhớ, phạm huy nhỏ và đàn diệp đâu rồi?”
Phạm huy nhỏ đang ở trên sân thượng, nó vất vả cào túi thức ăn cho mèo, dùng móng cực khổ móc ra mấy hạt thức ăn đặt trong đĩa, kiêu ngạo dâng hiến cho đàn diệp, kết quả là trơ mắt nhìn thức ăn trong đĩa không cánh mà bay.
Sau đó nó nghe nam chủ nhân nói: “Nó bận rộn nhiều việc.”
Nữ chủ nhân lập tức hỏi: “Hả? Bận rộn gì cơ?”
“Nuôi mèo.”
Bảo mẫu phạm huy nhỏ: … Ta đang nổ lực chăm sóc mèo a! Nhưng mà nam chủ nhân à ngài không nên cản đường như vậy!
Trong phòng khách, Ngọc Bạch Y lấy một quyển sách trong phòng ra, ngồi bên cạnh Diệp Đàn, nhỏ giọng hỏi, “Đọc sách không?”
“Không!” Diệp Đàn không nhịn được nhìn chằm chằm quyển sách dày như cục gạch trên tay Ngọc Bạch Y, sau đó lấy điều khiển từ xa, “Tôi xem tivi.”
Vừa mở tivi lên, trùng hợp thấy quảng cáo <<Nhà có thú cưng>>, sau đó Diệp Đàn vừa coi vừa lẩm bẩm: “Tại sao chó nhà người ta gặp chủ nhân lập tức nhào tới ôm làm nũng, còn chó nhà mình gặp chủ liền né, nó chỉ biết nuôi mèo.” Sắc mặt Diệp Đàn không đổi tiếp tục nói, “Rồi còn ngủ chung một chỗ với chủ nhân, vậy mà chó nhà mình không có thời gian để ngủ chung với tôi, cứ lo đi chăm mèo.”
Diệp Đàn nhìn Ngọc Bạch Y: “Nó chỉ biết nuôi mèo, vậy mua nó làm gì.”
Lỗ tai phạm huy nhỏ quá mức tốt, lúc này đang yên tĩnh nhìn đàn diệp ăn, sau đó nghe thấy nữ chủ nhân đánh giá mình…
Con chó cảm thấy rất oan ức!!
Tuy nhiên nó không thể nói a!
Bên trong có kẻ rất đáng sợ.
Ngọc Bạch Y: …..
“Tôi có thể ngủ cùng em.”
“Không nên.” Diệp Đàn lập tức từ chối, “Lạnh giống như băng vậy đó, ai muốn ngủ cùng anh chứ.”
Ngọc Bạch Y im lặng một lúc, sau đó giơ tay nắm bàn tay Diệp Đàn, “Ấm rồi.” Giọng nói hắn hơi lành lạnh, nhưng bàn tay nắm tay Diệp Đàn rất ấm áp, “Tôi có thể ấm.”
…. Mị tự đào hố chôn mình rồi phải không.
Căn bản là cô chưa từng nghĩ tới sẽ ngủ chung với Ngọc Bạch Y, đùa chắc, sao có thể so sánh chó với người?
Đại khái là cô muốn nói quanh co để lên án hành động của Ngọc Bạch Y hắn không cho chó con chơi đùa với cô.
Ngọc Bạch Y nói thêm: “Cũng có thể lạnh một chút, tùy ý em thích thế nào.”
Hắn nói không nhanh không chậm, rất bình thản, giọng nói không cao không thấp, nhưng lại cảm thấy rất có âm điệu, mặt mày hắn cực kỳ xuất chúng, vì vậy bất luận hắn nói cái gì với Diệp Đàn, nếu cô nghĩ bậy bạ thì chính là do cô sai.
Hắn từng nói qua “Tính rồng vốn dâm”, “Tôi có dục vọng với em” các kiểu… Nói mà không hề xấu hổ.
Diệp Đàn chỉ có thể nghiêm túc trả lời: “Tôi ngủ chung với chăn bông là được rồi. Lạnh đắp, nóng đạp, cũng tiện lợi lắm.”
Ngọc Bạch Y chợt cảm thấy bản thân không bằng chăn bông: ….
Diệp Đàn ho nhẹ vài tiếng, lại hỏi hắn: “Nam thần anh rất thích đọc sách à, trước kia có thích không? Trên Thương Sơn cũng có rất nhiều sách sao?”
“Trên núi quá mức rãnh rỗi, không có gì, ngoại trừ sách thì hơi nhiều.” Ngọc Bạch Y bình tĩnh nói, “Hiện tại, tôi muốn học đại học, đợi phim hoàn…”
“Anh muốn vào học đại học?”
Diệp Đàn giật mình cắt ngang Ngọc Bạch Y, “Là trường đại học như người bình thường đó sao?”
“Tiểu học cũng không sao cả.” Ngọc Bạch Y rất thản nhiên, “Mọi sự đều phải theo vòng tuần hoàn, nhưng mà giáo dục của trẻ em thì không cần thiết lắm.”
Ai nha má ơi.
Diệp Đàn nuốt ngụm nước bọt, tò mò hỏi: “Anh muốn học ngành nào vậy? Ý tôi là, nếu như lên đại học, anh muốn học ngành nào? Tiếng Trung? Lịch sử? Triết học? Hay diễn xuất? Diễn xuất của anh không tệ, có tiềm năng.”
Kết quả Ngọc Bạch Y trả lời: “Máy vi tính.”
Diệp Đàn không kịp phản ứng: “Ngành nào?”
“Máy vi tính.” Ngọc Bạch Y lật sách về trang bìa đưa đến trước mặt Diệp Đàn, “Máy vi tính là một phát minh vĩ đại.”
Diệp Đàn mở quyển sách Ngọc Bạch Y đưa, sách lập trình máy tính bằng tiếng anh.
Trong sách có rất nhiều chú giải tiếng trung, khúc đằng sau không có chú giải tiếng trung nữa, toàn là chữ tiếng anh do hắn tự viết.
Diệp Đàn yên lặng tính coi Ngọc Bạch Y đã đến đây bao lâu.
Chỉ mới hơn ba tháng, từ cái giá lạnh của mùa đông đến cái se lạnh của đầu mùa xuân, đại thần này mới ở đây ba tháng.
Ha ha, khả năng ghi nhớ thật kinh người.
Diệp Đàn liền nhớ tới ngôn ngữ mà Ngọc Bạch Y không biết từ lần đầu gặp mặt, cô hỏi một lần nữa: “English?”
Ngọc Bạch Y dừng một chút, sau đó chậm rãi mở miệng: “Sure.”
Hắn chưa từng mở miệng nói tiếng anh, cho nên nghe có phần không được tự nhiên, nhưng phát âm rất chuẩn.
“.. Thật là muốn đánh nhau a, phải làm sao đây.” Diệp Đàn nhìn Ngọc Bạch Y độc nhất vô nhị, cố gắng nhớ lại lúc hắn bỏ hạt gạo vào chảo làm cơm chiên trứng, ném thẳng tiền vào xe bus và các chuyện ngố tàu của hắn, tự an ủi bản thân là Ngọc Bạch Y cũng thường xuyên làm ra mấy chuyện ngốc nghếch.
Sau đó chuông điện thoại cô vang lên.
Diệp Đàn bắt máy: “Chị dâu.”
Đầu điện thoại bên kia im lặng, Lâm Nguyệt không biết phải mở miệng thế nào, Diệp Đàn vô cùng bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Lâm Nguyệt do dự một lúc lâu mới nói, “Tiểu Diệp, em có khỏe không?”
“Rất khỏe ạ.” Diệp Đàn trả sách lại cho Ngọc Bạch Y, sau đó tập chung nói chuyện điện thoại với Lâm Nguyệt, “Có việc gì chị cứ nói đi.”
Lâm Nguyệt im lặng một hồi, sau đó nói: “Ngày mai là ngày mừng thọ của cha, em tới được không? Tiểu Diệp lâu lắm rồi em không về nhà.”
“Về chứ, sinh nhật sáu mươi lăm của cha, em sẽ đến.”
“Chuyện đó… Có chuyện gì mai nói được không?”
“Được!” Diệp Đàn nhìn thấy Ngọc Bạch Y pha nước trái cây, vội vàng la một câu, “Nam thần, tôi muốn uống nước ô mai!”
Lâm Nguyệt loáng thoáng nghe thấy giọng lạnh nhạt của đàn ông trả lời “Ngồi xuống”, Diệp Đàn “A” một tiếng, sau đó vui vẻ nói với cô, “Chị dâu em đi uống nước trái cây, tắt máy nhé.”
Ánh mắt Lâm Nguyệt rất phức tạp sau đó tắt điện thoại.
Sau đó Diệp Ôn hỏi cô: “Hộ khẩu của Tiểu Diệp vẫn ở trong tay cha sao?”
“Sao tự nhiên em hỏi điều này?”
Lâm Nguyệt có chút ngơ ngác nói: “Bởi vì em cảm thấy sắp dùng tới nó rồi…”
Hai người kia, ở cùng nhau sẽ mau chóng phát sinh tình cảm, cứ có cảm giác như là sắp tiến đến hôn nhân vậy, nhưng mà rõ ràng có gì đó không hợp lý?