Ngô Đạo vừa cúp điện thoại, Đường Khải Dương lập tức hỏi ông ta: “Thế nào rồi? Đã đồng ý chưa?”
Ngô Đạo tỏ vẻ nguy hiểm úp úp mở mở nói một câu: “Cậu đoán thử xem.”
Ông ta dừng một chút, nói thêm, “Cậu thật quá vô dụng rồi, dù gì cũng là người trong nghề mười mấy năm, trong đế đô này cậu nắm giữ không ít người lớn bé, thế mà bây giờ ngay cả người mới thôi cũng không giải quyết được, còn phải đợi tôi ra tay.”
Đường Khải Dương:... Lúc nãy nói chuyện điện thoại là ai cậy già lên mặt →_→, có giỏi thì ông đừng cậy già lên mặt đi! Có giỏi thì dùng khả năng của chính mình đi!
Đối với chương trình Ngọc Bạch Y sắp tham gia, Diệp Đàn không quá tình nguyện để hắn đi, nhưng Ngô Đạo nói đến mức kia, bọn họ không đi cũng không được.
Cô quay sang hỏi ý kiến Ngọc Bạch Y, Ngọc Bạch Y đóng máy tính lại, sau đó giơ tay xoa đầu cô.
“Đi.” Ngọc Bạch Y nhàn nhạt nói, ngón tay của hắn nhẹ nhàng lướt qua gương mặt trắng mịn của Diệp Đàn, khi đến chỗ môi cô thì đè xuống, động tác của hắn rất nhẹ nhàng, “Có thể đi.”
Diệp Đàn vẫn nghĩ rằng Ngọc Bạch Y sẽ từ chối, hiện tại nghe hắn nói đồng ý thì có chút kinh ngạc, cô suy nghĩ một lát, nhưng cũng không hỏi lý do tại sao Ngọc Bạch Y đồng ý tham gia, quyết định gọi điện thoại cho Bạch Uyển Thư nhờ giúp đỡ.
Bạch Uyển Thư không khác gì kẻ trộm gà: “Tại sao mình phải giúp hai người, anh ta cũng không phải nghệ sĩ dưới trướng của mình.”
“Dù gì cũng là bạn bè bốn năm đại học. “ Diệp Đàn nằm trên đùi Ngọc Bạch Y, ngoan ngoãn nằm im, cô nói với Bạch Uyển Thư, “Lúc tham gia chương trình phải chú ý cái gì, phần tình cảm này có cho hay không ~ “
“Cho, dĩ nhiên cho, Diệp Tử nàng là người quan trọng như thế nào với ta chứ.” Bạch Uyển Thư ở đầu điện thoại bên kia lật đồ gì đó, cuối cùng vội vàng nói, “Nhưng mà, việc gì rất phức tạp, vài ba câu cũng không giải thích rõ ràng được, nói ra cậu cũng không hiểu, thôi thì cứ để nam nhân của cậu ký hợp đồng với mình đi, mình sẽ làm người đại diện cho nam nhân của cậu.”
“Không.” Diệp Đàn không do dự lập tức cự tuyệt, “Đây là chồng mình, không thể được.”
Diệp Đàn nhấn mạnh hai chữ “Chồng mình”, Ngọc Bạch Y đang vuốt ve mái tóc cô thì dừng lại một chút, sau đó hắn khom lưng hôn lên trán cô một cái.
“Hắc hắc hắc, chồng gì chứ.” Bạch Uyển Thư ở đầu bên kia cười vui vẻ, “Diệp Tử nàng đã quên Đại Bạch bên bờ Đại Minh rồi sao, chồng của nàng vốn phải là ta.”
Không đợi Diệp Đàn nói tiếp, đột nhiên Bạch Uyển Thư trở nên vô cùng nghiêm túc.
“Diệp Tử, mình sẽ qua giúp cậu.” Bạch Uyển Thư thở dài, “Ký hợp đồng ba tháng với các người, không cần phải cảm ơn mình, dù sao mình cũng rất yêu cậu.”
Diệp Đàn cười lớn tiếng: “Mình mang cơm cho cậu ăn ba tháng.”
Bạch Uyển Thư: “Đồng ý.”
Sau đó, ba tháng trôi qua Bạch Uyển Thư mới hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của “Ba tháng cơm” —— rõ ràng là thức ăn cho chó (ノ=Д=)ノ┻━┻.
Bạch Uyển Thư và tổ kịch《Sinh sát 》 cùng nhau bàn bạc sắp xếp mọi chuyện.
“Chọn quần áo cho nam nhân của cậu, rồi mình sẽ qua coi thử thế nào.”
Sau đó Diệp Đàn chọn cho Ngọc Bạch Y một bộ âu phục màu đen.
Ngọc Bạch Y quá đẹp, mặc cái gì cũng có khí chất và mùi vị riêng của hắn, cộng thêm một đôi giày không kém phần sang trọng và chững chạc, nhìn chung cũng không tệ lắm, nhưng Bạch Uyển Thư lại thấy thiếu thiếu gì đó.
Cô suy nghĩ một chút, chợt nói: “Nam nhân của cậu mặt màu trắng thì càng đẹp, đậm nét thần tiên, đổi sang trắng đi.”
Kết quả Diệp Đàn lập tức ôm eo Ngọc Bạch Y, hết sức đề phòng nhìn bạn tốt của mình: “Không được!”
Diệp Đàn rất kiên quyết: “Mặc đồ trắng càng soái, không được không được, là nam thần của mình!”
Bạch Uyển Thư lặng lẽ nhìn nam thần cả người đều màu đen gương mặt hắn lạnh lùng, nhưng rất tự nhiên khoác tay lên vai Diệp Đàn, giống như để bảo vệ, lại có phần dung túng, cưng chìu, mặc kệ Diệp Đàn độc chiếm lấy mình.
Bạch Uyển Thư liền biết bản thân mình không cần phải nói thêm gì nữa, hai người này đã hết thuốc chữa -_-.
Trước khi ghi hình, Bạch Uyển Thư cực kì lo lắng, lúc đầu cô cảm thấy Ngọc Bạch Y là người đáng tin, nhưng hiện tại cô cảm thấy hắn hết sức không đáng tin tưởng rồi.
Cô nhắc đi nhắc lại nhiều lần với Ngọc Bạch Y lúc lên sân khấu phải nói những gì, Ngọc Bạch Y nắm tay Diệp Đàn lẳng lặng đứng nghe, không trả lời cũng không ngắt lời.
Giao phó xong xuôi, trái tim đang lơ lửng của Bạch Uyển Thư mới thả lỏng được một chút, “Được rồi, bây giờ đi lên đi.”
Ngọc Bạch nắm tay Diệp Đàn chuẩn bị đi ra ngoài, Bạch Uyển Thư vội vàng cản lại.
“Diệp Tử không thể đi.” Bạch Uyển Thư kéo tay Diệp Đàn, “Tổ tông, đừng thân mật với Tiểu Diệp nhà ta!”
Ngọc Bạch Y liền kéo Diệp Đàn về lại phía mình, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Uyển Thư, đôi mắt bạc lạnh lẽo, Bạch Uyển Thư bị ánh mắt của hắn làm cho hơi sợ hãi.
Ngay sau đó, Bạch Uyển Thư nghe thấy tiếng Ngọc Bạch Y nói với cô: “Là Diệp Tử của tôi.”
Bạch Uyển Thư:......
Mẹ n*! Trước khi ngươi đến Diệp Tử là của ta đấy! Hơn nữa! Nếu không phải là ta! Ngươi có thể ôm Diệp Tử của ta sao! Vong ân phụ nghĩa không chịu được!
Diệp Đàn chưa kịp giải thích đã bị rơi vào vòng cung đấu, cô lập tức “Phốc” một tiếng bật cười..
“Ừm.” Cô hôn lên cằm Ngọc Bạch Y, “Đi tham gia chương trình đi.”
Hôm nay Ngọc Bạch Y buộc mái tóc dài của hắn lên, khuôn mặt hắn vốn lạnh lùng, bây giờ lại buộc tóc lên, toàn thân màu đen, vô cùng mạnh mẽ đẹp trai.
A, hình như mặc áo đen cũng rất đẹp mắt.
Diệp Đàn lặng lẽ nói thầm: “Thật không biết sau chương trình này, có biết bao nhiêu người muốn sinh hầu tử cho anh.”
“Chỉ một lần này thôi.” Ngọc Bạch Y cúi đầu nhìn Diệp Đàn, ôm cô vào lòng, “Chờ anh trở về.”
Trước khi Ngọc Bạch Y đi, Bạch Uyển Thư lại dặn dò một câu: “Sợ anh không biết tầm quan trọng của vấn đề, tôi cường điệu cho anh nghe, cái tiết mục ‘Chủ nhật vui vẻ’ này có tỷ lệ người đài xem rất cao, anh yên tâm, Đường tiền bối sẽ giúp đỡ cho anh, tôi cũng qua chào hỏi MC bên kia rồi.”
Bạch Uyển Thư nhìn Ngọc Bạch Y thật lâu: “Thượng tiên đại nhân, tôi cầu xin anh, đừng gây náo loạn.”
Sự thật chứng minh, không thể nào an tâm với tên Ngọc Bạch Y ngây ngô này.
Vừa mới bắt đầu không có vấn đề gì lớn, trong tổ kịch có ba nam ba nữ diễn viên đại diện, sáu tuấn nam mỹ nữ, giá trị nhan sắc cũng cực cao, có bốn MC, trách nhiệm của họ là khuấy động sân khấu, một đám người đứng ở trên đài, lúc đó tiếng nói chuyện không ngừng.
Cho đến khi bắt đầu chơi trò chơi.
Bởi vì chơi trò chơi cho nên những việc vô ý muốn là tương đối nhiều, ban đầu định chuyển cái đĩa sang cho Đường Khải Dương, ai ngờ trời xui quỷ khiến thế nào lại chuyển sang cho người một mực im lặng Ngọc Bạch Y.
Người bị đĩa chuyển tới phải gọi điện thoại cho một người thân sau đó nói theo kịch bản của chương trình, MC đòi xin số điện thoại của Ngọc Bạch Y.
Ngọc Bạch Y còn chưa nói gì, vẻ mặt Đường Khải Dương chua chát, lập tức lên tiếng: “Không cần hỏi, cậu ta không có điện thoại di động.”
“Hả, không thể nào đâu.” MC rất phối hợp khoa trương hỏi, “Sao có thể không có điện thoại di động? Không thể bởi vì trốn tránh hình phạt mà nói không có điện thoại đâu nhé~ “
Đường Khải Dương giải thích: “Thật sự là không có, phương tiện truyền tin duy nhất của cậu ta là vợ, không có Instagram, Weibo, QQ, muốn tìm cậu ta thì cứ tìm vợ cậu ta.”
Lúc này MC mới thật sự kinh ngạc hỏi: “Còn trẻ như vậy đã kết hôn, liên lạc với vợ thượng tiên là có thể gặp thượng tiên đại nhân sao?”
Một nữ diễn viên vừa hâm mộ vừa ghen tị nói: “Đúng vậy, là sự thật đó, lúc còn quay phim cả đoàn bị bọn họ ném thức ăn cho chó muốn mệt nghỉ, mấy người không biết đâu tổ kịch chúng tôi rất thảm, hồi quay phim ở trên núi, đã vô cùng vất vả rồi, còn gặp phải hai người này, dọc đường đi cứ ân ân ái ái, đừng tưởng thượng tiên đại nhân lạnh lùng nha, anh ta cực kì yêu vợ đấy, anh ta chính là loại người rất sợ vợ bị tổn thương.”
Lúc này MC mới kịp phản ứng, “Trời ạ.” Anh ta cảm thán, “Là vợ thật sao, thực sự đã kết hôn?”
Ngọc Bạch Y vẫn luôn im lặng bây giờ mở miệng trả lời, “Phải.” Hắn bình thản nhìn MC nam, giọng nói rất chắc chắn, “Đã kết hôn.”
“Các Fan hâm mộ nữ ở đây sẽ khóc ngất đầy phòng vệ sinh quá.” MC nữ vừa giỡn vừa nói, “A, trong lịch sử của chương trình cũng có một người dẫn theo vợ tới, thượng tiên đại nhân cứ việc dẫn vợ mình tới đây ân ái đi, chúng tôi đã có kinh nghiệm chiến đấu, không hề sợ bị ném thức ăn cho chó đâu.”
Đôi mắt Ngọc Bạch Y sâu thẳm bình tĩnh, ánh mắt mát lạnh, bởi vì đang chơi trò chơi nên sáu người trong tổ kịch đều đang ngồi, hắn ngồi nghiêm chỉnh sóng lưng thẳng đứng, bất động như chuông, tuy nhiên lại mang theo mấy phần trang nghiêm tao nhã.
Ngón tay hắn dài như ngọc cầm lấy micro, giọng nhàn nhạt, “Tôi muốn dẫn cô ấy theo, nhưng người đại diện không cho.”
Gương mặt của hắn quá đẹp, khí chất lại quá mức lạnh nhạt, mái tóc dài lại thêm một thân áo đen, cũng làm cho người ta phần nào cảm thấy khí chất thượng tiên như lúc hắn mặc trường bào dài, ống tay áo bay phất phới, chẳng qua lúc này cảm thấy hắn chân thực hơn.
Cho nên MC nữ ngồi đối diện với Ngọc Bạch Y, không tránh được ngơ ngác nhìn, cô triệt để hiểu được... Sự tồn tại của người đàn ông này quá mức nguy hiểm... Tướng mạo và khí chất của người này, so với lời nói...
Đảm bảo! Hắn! Theo! Chủ! Nghĩa! Thê nô!
Cô có dự cảm, người đàn ông này nhất định là hoạ: đại hỏa hoạn!!
MC nam nói: “Không có điện thoại di động cũng không thể trốn tránh trừng phạt, không bằng cứ gọi trực tiếp cho vợ của cậu đi.”
Đường Khải Dương lấy điện thoại của mình đưa cho MC nam, nhìn vẻ mặt của anh ta có chút hả hê: “Gọi đi gọi đi, nhấn vô cái số "Lão bà của sư phụ".”
Điện thoại vừa được kết nối.
Ngọc Bạch Y lập tức mở miệng: “Là anh.”
Diệp Đàn nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, sau đó nói, “Em vẫn ở đây, vẫn đang nhìn anh, nên biết là anh.”
“Chờ anh về nhà.”
“Ừm.”
Lúc này, người MC chỉ vào kịch bản, muốn Ngọc Bạch Y nói câu thoại “Chờ anh trở về đánh em“.
Ngọc Bạch Y khẽ liếc mắt nhìn qua kịch thoại, sau đó nhẹ nhàng nói với Diệp Đàn, “Chờ anh trở về đánh em“.
Một chút cũng không mang theo khói lửa, thái độ nói chuyện với vợ quả nhiên khác hẳn nói chuyện với bọn họ.
Diệp Đàn cười khẽ, “Được.” Cô thấp giọng, “Em cúp máy đây, anh về nhà rồi hẵn nói.”
Điện thoại kết thúc, MC nam bí hiểm cười cười, “Mặc dù cuộc điện thoại này không đạt được hiệu quả như chúng tôi muốn, nhưng mà, chờ anh trở về chơi trò "Đánh yêu tinh" cũng rất hay.”
Mọi người cười một trận, vẫn chưa hoàn toàn thoát nạn.
Trái tim đập phập phồng của Bạch Uyển Thư mới chỉ hơi bình tĩnh một chút, liền bị vòng thi chất vấn kế tiếp làm cho kinh sợ.
Cô nhận ra rằng ——
Thực tế là Ngọc Bạch Y muốn tham gia chương trình này để quáng bá vợ mình!
Hắn sợ không ai biết đến vợ hắn!
Cái này là cách đơn giản nhất để PR!
Ngô Đạo tỏ vẻ nguy hiểm úp úp mở mở nói một câu: “Cậu đoán thử xem.”
Ông ta dừng một chút, nói thêm, “Cậu thật quá vô dụng rồi, dù gì cũng là người trong nghề mười mấy năm, trong đế đô này cậu nắm giữ không ít người lớn bé, thế mà bây giờ ngay cả người mới thôi cũng không giải quyết được, còn phải đợi tôi ra tay.”
Đường Khải Dương:... Lúc nãy nói chuyện điện thoại là ai cậy già lên mặt →_→, có giỏi thì ông đừng cậy già lên mặt đi! Có giỏi thì dùng khả năng của chính mình đi!
Đối với chương trình Ngọc Bạch Y sắp tham gia, Diệp Đàn không quá tình nguyện để hắn đi, nhưng Ngô Đạo nói đến mức kia, bọn họ không đi cũng không được.
Cô quay sang hỏi ý kiến Ngọc Bạch Y, Ngọc Bạch Y đóng máy tính lại, sau đó giơ tay xoa đầu cô.
“Đi.” Ngọc Bạch Y nhàn nhạt nói, ngón tay của hắn nhẹ nhàng lướt qua gương mặt trắng mịn của Diệp Đàn, khi đến chỗ môi cô thì đè xuống, động tác của hắn rất nhẹ nhàng, “Có thể đi.”
Diệp Đàn vẫn nghĩ rằng Ngọc Bạch Y sẽ từ chối, hiện tại nghe hắn nói đồng ý thì có chút kinh ngạc, cô suy nghĩ một lát, nhưng cũng không hỏi lý do tại sao Ngọc Bạch Y đồng ý tham gia, quyết định gọi điện thoại cho Bạch Uyển Thư nhờ giúp đỡ.
Bạch Uyển Thư không khác gì kẻ trộm gà: “Tại sao mình phải giúp hai người, anh ta cũng không phải nghệ sĩ dưới trướng của mình.”
“Dù gì cũng là bạn bè bốn năm đại học. “ Diệp Đàn nằm trên đùi Ngọc Bạch Y, ngoan ngoãn nằm im, cô nói với Bạch Uyển Thư, “Lúc tham gia chương trình phải chú ý cái gì, phần tình cảm này có cho hay không ~ “
“Cho, dĩ nhiên cho, Diệp Tử nàng là người quan trọng như thế nào với ta chứ.” Bạch Uyển Thư ở đầu điện thoại bên kia lật đồ gì đó, cuối cùng vội vàng nói, “Nhưng mà, việc gì rất phức tạp, vài ba câu cũng không giải thích rõ ràng được, nói ra cậu cũng không hiểu, thôi thì cứ để nam nhân của cậu ký hợp đồng với mình đi, mình sẽ làm người đại diện cho nam nhân của cậu.”
“Không.” Diệp Đàn không do dự lập tức cự tuyệt, “Đây là chồng mình, không thể được.”
Diệp Đàn nhấn mạnh hai chữ “Chồng mình”, Ngọc Bạch Y đang vuốt ve mái tóc cô thì dừng lại một chút, sau đó hắn khom lưng hôn lên trán cô một cái.
“Hắc hắc hắc, chồng gì chứ.” Bạch Uyển Thư ở đầu bên kia cười vui vẻ, “Diệp Tử nàng đã quên Đại Bạch bên bờ Đại Minh rồi sao, chồng của nàng vốn phải là ta.”
Không đợi Diệp Đàn nói tiếp, đột nhiên Bạch Uyển Thư trở nên vô cùng nghiêm túc.
“Diệp Tử, mình sẽ qua giúp cậu.” Bạch Uyển Thư thở dài, “Ký hợp đồng ba tháng với các người, không cần phải cảm ơn mình, dù sao mình cũng rất yêu cậu.”
Diệp Đàn cười lớn tiếng: “Mình mang cơm cho cậu ăn ba tháng.”
Bạch Uyển Thư: “Đồng ý.”
Sau đó, ba tháng trôi qua Bạch Uyển Thư mới hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của “Ba tháng cơm” —— rõ ràng là thức ăn cho chó (ノ=Д=)ノ┻━┻.
Bạch Uyển Thư và tổ kịch《Sinh sát 》 cùng nhau bàn bạc sắp xếp mọi chuyện.
“Chọn quần áo cho nam nhân của cậu, rồi mình sẽ qua coi thử thế nào.”
Sau đó Diệp Đàn chọn cho Ngọc Bạch Y một bộ âu phục màu đen.
Ngọc Bạch Y quá đẹp, mặc cái gì cũng có khí chất và mùi vị riêng của hắn, cộng thêm một đôi giày không kém phần sang trọng và chững chạc, nhìn chung cũng không tệ lắm, nhưng Bạch Uyển Thư lại thấy thiếu thiếu gì đó.
Cô suy nghĩ một chút, chợt nói: “Nam nhân của cậu mặt màu trắng thì càng đẹp, đậm nét thần tiên, đổi sang trắng đi.”
Kết quả Diệp Đàn lập tức ôm eo Ngọc Bạch Y, hết sức đề phòng nhìn bạn tốt của mình: “Không được!”
Diệp Đàn rất kiên quyết: “Mặc đồ trắng càng soái, không được không được, là nam thần của mình!”
Bạch Uyển Thư lặng lẽ nhìn nam thần cả người đều màu đen gương mặt hắn lạnh lùng, nhưng rất tự nhiên khoác tay lên vai Diệp Đàn, giống như để bảo vệ, lại có phần dung túng, cưng chìu, mặc kệ Diệp Đàn độc chiếm lấy mình.
Bạch Uyển Thư liền biết bản thân mình không cần phải nói thêm gì nữa, hai người này đã hết thuốc chữa -_-.
Trước khi ghi hình, Bạch Uyển Thư cực kì lo lắng, lúc đầu cô cảm thấy Ngọc Bạch Y là người đáng tin, nhưng hiện tại cô cảm thấy hắn hết sức không đáng tin tưởng rồi.
Cô nhắc đi nhắc lại nhiều lần với Ngọc Bạch Y lúc lên sân khấu phải nói những gì, Ngọc Bạch Y nắm tay Diệp Đàn lẳng lặng đứng nghe, không trả lời cũng không ngắt lời.
Giao phó xong xuôi, trái tim đang lơ lửng của Bạch Uyển Thư mới thả lỏng được một chút, “Được rồi, bây giờ đi lên đi.”
Ngọc Bạch nắm tay Diệp Đàn chuẩn bị đi ra ngoài, Bạch Uyển Thư vội vàng cản lại.
“Diệp Tử không thể đi.” Bạch Uyển Thư kéo tay Diệp Đàn, “Tổ tông, đừng thân mật với Tiểu Diệp nhà ta!”
Ngọc Bạch Y liền kéo Diệp Đàn về lại phía mình, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Uyển Thư, đôi mắt bạc lạnh lẽo, Bạch Uyển Thư bị ánh mắt của hắn làm cho hơi sợ hãi.
Ngay sau đó, Bạch Uyển Thư nghe thấy tiếng Ngọc Bạch Y nói với cô: “Là Diệp Tử của tôi.”
Bạch Uyển Thư:......
Mẹ n*! Trước khi ngươi đến Diệp Tử là của ta đấy! Hơn nữa! Nếu không phải là ta! Ngươi có thể ôm Diệp Tử của ta sao! Vong ân phụ nghĩa không chịu được!
Diệp Đàn chưa kịp giải thích đã bị rơi vào vòng cung đấu, cô lập tức “Phốc” một tiếng bật cười..
“Ừm.” Cô hôn lên cằm Ngọc Bạch Y, “Đi tham gia chương trình đi.”
Hôm nay Ngọc Bạch Y buộc mái tóc dài của hắn lên, khuôn mặt hắn vốn lạnh lùng, bây giờ lại buộc tóc lên, toàn thân màu đen, vô cùng mạnh mẽ đẹp trai.
A, hình như mặc áo đen cũng rất đẹp mắt.
Diệp Đàn lặng lẽ nói thầm: “Thật không biết sau chương trình này, có biết bao nhiêu người muốn sinh hầu tử cho anh.”
“Chỉ một lần này thôi.” Ngọc Bạch Y cúi đầu nhìn Diệp Đàn, ôm cô vào lòng, “Chờ anh trở về.”
Trước khi Ngọc Bạch Y đi, Bạch Uyển Thư lại dặn dò một câu: “Sợ anh không biết tầm quan trọng của vấn đề, tôi cường điệu cho anh nghe, cái tiết mục ‘Chủ nhật vui vẻ’ này có tỷ lệ người đài xem rất cao, anh yên tâm, Đường tiền bối sẽ giúp đỡ cho anh, tôi cũng qua chào hỏi MC bên kia rồi.”
Bạch Uyển Thư nhìn Ngọc Bạch Y thật lâu: “Thượng tiên đại nhân, tôi cầu xin anh, đừng gây náo loạn.”
Sự thật chứng minh, không thể nào an tâm với tên Ngọc Bạch Y ngây ngô này.
Vừa mới bắt đầu không có vấn đề gì lớn, trong tổ kịch có ba nam ba nữ diễn viên đại diện, sáu tuấn nam mỹ nữ, giá trị nhan sắc cũng cực cao, có bốn MC, trách nhiệm của họ là khuấy động sân khấu, một đám người đứng ở trên đài, lúc đó tiếng nói chuyện không ngừng.
Cho đến khi bắt đầu chơi trò chơi.
Bởi vì chơi trò chơi cho nên những việc vô ý muốn là tương đối nhiều, ban đầu định chuyển cái đĩa sang cho Đường Khải Dương, ai ngờ trời xui quỷ khiến thế nào lại chuyển sang cho người một mực im lặng Ngọc Bạch Y.
Người bị đĩa chuyển tới phải gọi điện thoại cho một người thân sau đó nói theo kịch bản của chương trình, MC đòi xin số điện thoại của Ngọc Bạch Y.
Ngọc Bạch Y còn chưa nói gì, vẻ mặt Đường Khải Dương chua chát, lập tức lên tiếng: “Không cần hỏi, cậu ta không có điện thoại di động.”
“Hả, không thể nào đâu.” MC rất phối hợp khoa trương hỏi, “Sao có thể không có điện thoại di động? Không thể bởi vì trốn tránh hình phạt mà nói không có điện thoại đâu nhé~ “
Đường Khải Dương giải thích: “Thật sự là không có, phương tiện truyền tin duy nhất của cậu ta là vợ, không có Instagram, Weibo, QQ, muốn tìm cậu ta thì cứ tìm vợ cậu ta.”
Lúc này MC mới thật sự kinh ngạc hỏi: “Còn trẻ như vậy đã kết hôn, liên lạc với vợ thượng tiên là có thể gặp thượng tiên đại nhân sao?”
Một nữ diễn viên vừa hâm mộ vừa ghen tị nói: “Đúng vậy, là sự thật đó, lúc còn quay phim cả đoàn bị bọn họ ném thức ăn cho chó muốn mệt nghỉ, mấy người không biết đâu tổ kịch chúng tôi rất thảm, hồi quay phim ở trên núi, đã vô cùng vất vả rồi, còn gặp phải hai người này, dọc đường đi cứ ân ân ái ái, đừng tưởng thượng tiên đại nhân lạnh lùng nha, anh ta cực kì yêu vợ đấy, anh ta chính là loại người rất sợ vợ bị tổn thương.”
Lúc này MC mới kịp phản ứng, “Trời ạ.” Anh ta cảm thán, “Là vợ thật sao, thực sự đã kết hôn?”
Ngọc Bạch Y vẫn luôn im lặng bây giờ mở miệng trả lời, “Phải.” Hắn bình thản nhìn MC nam, giọng nói rất chắc chắn, “Đã kết hôn.”
“Các Fan hâm mộ nữ ở đây sẽ khóc ngất đầy phòng vệ sinh quá.” MC nữ vừa giỡn vừa nói, “A, trong lịch sử của chương trình cũng có một người dẫn theo vợ tới, thượng tiên đại nhân cứ việc dẫn vợ mình tới đây ân ái đi, chúng tôi đã có kinh nghiệm chiến đấu, không hề sợ bị ném thức ăn cho chó đâu.”
Đôi mắt Ngọc Bạch Y sâu thẳm bình tĩnh, ánh mắt mát lạnh, bởi vì đang chơi trò chơi nên sáu người trong tổ kịch đều đang ngồi, hắn ngồi nghiêm chỉnh sóng lưng thẳng đứng, bất động như chuông, tuy nhiên lại mang theo mấy phần trang nghiêm tao nhã.
Ngón tay hắn dài như ngọc cầm lấy micro, giọng nhàn nhạt, “Tôi muốn dẫn cô ấy theo, nhưng người đại diện không cho.”
Gương mặt của hắn quá đẹp, khí chất lại quá mức lạnh nhạt, mái tóc dài lại thêm một thân áo đen, cũng làm cho người ta phần nào cảm thấy khí chất thượng tiên như lúc hắn mặc trường bào dài, ống tay áo bay phất phới, chẳng qua lúc này cảm thấy hắn chân thực hơn.
Cho nên MC nữ ngồi đối diện với Ngọc Bạch Y, không tránh được ngơ ngác nhìn, cô triệt để hiểu được... Sự tồn tại của người đàn ông này quá mức nguy hiểm... Tướng mạo và khí chất của người này, so với lời nói...
Đảm bảo! Hắn! Theo! Chủ! Nghĩa! Thê nô!
Cô có dự cảm, người đàn ông này nhất định là hoạ: đại hỏa hoạn!!
MC nam nói: “Không có điện thoại di động cũng không thể trốn tránh trừng phạt, không bằng cứ gọi trực tiếp cho vợ của cậu đi.”
Đường Khải Dương lấy điện thoại của mình đưa cho MC nam, nhìn vẻ mặt của anh ta có chút hả hê: “Gọi đi gọi đi, nhấn vô cái số "Lão bà của sư phụ".”
Điện thoại vừa được kết nối.
Ngọc Bạch Y lập tức mở miệng: “Là anh.”
Diệp Đàn nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, sau đó nói, “Em vẫn ở đây, vẫn đang nhìn anh, nên biết là anh.”
“Chờ anh về nhà.”
“Ừm.”
Lúc này, người MC chỉ vào kịch bản, muốn Ngọc Bạch Y nói câu thoại “Chờ anh trở về đánh em“.
Ngọc Bạch Y khẽ liếc mắt nhìn qua kịch thoại, sau đó nhẹ nhàng nói với Diệp Đàn, “Chờ anh trở về đánh em“.
Một chút cũng không mang theo khói lửa, thái độ nói chuyện với vợ quả nhiên khác hẳn nói chuyện với bọn họ.
Diệp Đàn cười khẽ, “Được.” Cô thấp giọng, “Em cúp máy đây, anh về nhà rồi hẵn nói.”
Điện thoại kết thúc, MC nam bí hiểm cười cười, “Mặc dù cuộc điện thoại này không đạt được hiệu quả như chúng tôi muốn, nhưng mà, chờ anh trở về chơi trò "Đánh yêu tinh" cũng rất hay.”
Mọi người cười một trận, vẫn chưa hoàn toàn thoát nạn.
Trái tim đập phập phồng của Bạch Uyển Thư mới chỉ hơi bình tĩnh một chút, liền bị vòng thi chất vấn kế tiếp làm cho kinh sợ.
Cô nhận ra rằng ——
Thực tế là Ngọc Bạch Y muốn tham gia chương trình này để quáng bá vợ mình!
Hắn sợ không ai biết đến vợ hắn!
Cái này là cách đơn giản nhất để PR!