Editor: Snowflake HD
Trước khi nhận được điện thoại, Diệp Đàn vẫn đang rất tức giận chuyện Ngọc Bạch Y không chịu ăn cơm: “Sao có thể không ăn cơm chứ? Anh muốn tôi đút cho anh ăn giống như trẻ con sao?”
Sau đó cô đưa một muỗng cơm tới bên miệng Ngọc Bạch Y, “A” Diệp Đàn mở miệng, mặt không cảm xúc nói, “Anh mở miệng ra.”
Ngọc Bạch Y ngồi ở trên ghế, lưng rất thẳng, vô cùng ngay ngắn, nhưng hắn không động đậy, cũng không nhìn Diệp Đàn, chỉ là hai mắt từ từ nhắm lại, không nói một lời.
“Đại gia, anh không ăn cơm… Tôi nấu thừa rồi.”
Ngọc Bạch Y hơi hé mắt, nhìn đồ vật bên miệng, hắn bất động, Diệp Đàn cũng cực kì bướng bỉnh không chịu di chuyển, mãi cho đến khi chuông điện thoại Diệp Đàn vang lên, cô mới dùng một tay để cầm: “Alo? Tiểu Bạch?”
Tiểu Bạch chính là tên thân mật của Bạch Uyển Thư, bạn chung phòng hồi đại học của Diệp Đàn, hai người luôn kể chuyện cho nhau nghe, hiện tại cô đang làm nghệ sĩ kiêm nhà kinh tế.
Diệp Đàn mới vừa lên tiếng, đầu bên kia điện thoại đã rống lên: “Diệp Đàn bà cô của tôi! Cậu đã làm cái gì thế hả!! Cái anh soái ca bên cạnh cậu là dụ dỗ ở chỗ nào!!”
Diệp Đàn: “…. Cậu nói cái gì?”
“Tớ nói anh đẹp trai!!”
“… đẹp trai cái gì?”
“Ách,” Giọng Bạch Uyển Thư tràn đầy chế nhạo, “Diệp Đàn cậu rất không có nghĩa khí đấy, làm hại tớ vẫn luôn lo lắng cậu không quên được Lục Thương Kỳ, hóa ra tớ quan tâm vô ích rồi?!”
Diệp Đàn vô cùng thẳng thắn nói: “À, sự quan tâm của cậu không có vô ích đâu, tớ vẫn chưa quên được mà.”
Chưa bao giờ quên.
“Vậy tớ chúc mừng cậu,” Bạch Uyển Thư bái phục nói, “Cậu nhất định thành công khi chọc cho Lục Thương Kỳ tức giận.”
“Tớ…” Diệp Đàn nghẹn họng một lúc, “Rốt cuộc tớ đã làm cái gì?”
Bạch Uyển Thư có chút hả hê: “A, để tớ cho cậu một cái tổng kết. Cậu cùng với một người đàn ông mặc đồ trắng tạo nên chuyện tình yêu hot nhất trên mạng hiện giờ ôi ~~~” Cô ta cười ha ha vài tiếng, nói thêm, “Chủ yếu là do cái người anh em mặc áo trắng của cậu, thần sắc quá hoàn mỹ không khác gì thần tiên, cho nên tớ không nhận ra cậu vì vậy cùng đồng bào khác viết tiểu thuyết trong《 Sinh sát 》 Tổ kịch nhân dân…, sao hả có phải vui lắm không?”
Diệp Đàn: ….
Vui cái cọng lông nhà cô.
“Hơn nữa hai người còn được ví là bạn gái tài giỏi xinh đẹp cùng với bạn trai mặt lạnh trung tình, ai cũng bảo hai người cực kì xứng đôi nha!!”
Diệp Đàn cầm muỗng cơm không chặt, lập tức rơi xuống bàn, hạt cơm văng tung tóe, lại đang đứng rất gần chỗ Ngọc Bạch Y cô ráng giữ bình tĩnh, sau đó chậm rãi đi đến trước bàn.
Diệp Đàn chỉ lo hét vào điện thoại: “Xứng với em gái cậu thì có!”
“Nói thật,” Bạch Uyển Thư ho nhẹ vài tiếng, “Quên Lục Thương Kỳ đi, là bạn thân tớ mới thật lòng khuyên bảo, không có ý làm xấu mặt cậu, thiệt tình.”
Diệp Đàn im lặng cầm điện thoại di động.
Mà Bạch Uyển Thư vẫn tiếp tục nói: “Lục Thương Kỳ sắp đính hôn rồi, cậu biết không? Đến lúc phải buông xuôi rồi, Diệp Đàn.”
Diệp Đàn nắm chặt điện thoại, đầu ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, sau nửa ngày, cô mới cứng ngắc trả lời, “Ừ, tớ biết rồi, cúp máy đây.”
“Này! Khoan đã nào…! Cái anh bạn kia tên gì thế!”
Diệp Đàn lập tức cúp điện thoại, ngồi trên ghế ngây ngốc một lát, cuối cùng vẫn do dự, lấy laptop trong phòng ra đặt trên ghế sofa, nhấn vào 《 Sinh sát 》 Tổ kịch nhân dân.
Nói chữ ồn ào còn nhẹ, đâu phải đơn giản là ồn ào, gần đến mức loạn luôn rồi.
Hổ cốt: Tổ kịch mau ra đây!! Xác định diễn viên Vô Lượng Tiên Tôn luôn!!! Bọn ta tìm thấy một tiên tôn cho ngươi nha Ngô Đạo!
Ngô Đạo: Nếu vai Tiên tôn do Thường Thanh đóng ta chắc chắn sẽ đập TV!! Tiên Tôn là Tiên Tôn của mọi người! Chúng ta là fan của Tiên Tôn! Không được phá hình tượng!!
Hậu viện Thường Thanh: Không nên như vậy nha, đạo diễn chọn ai làm diễn viên là quyết định của đạo diễn, không nên công kích Thường Thanh nhà ta, các người dừng lại được rồi đấy.
Khói bụi sáng lạn: [Chảy nước miếng] Ta không quan tâm ai là Tiên Tôn, ta chỉ cần biết anh chàng kia cùng với em gái này lớn lên quá mẹ nó xinh đẹp rồi.
Đại ca đại ca: Ân ái ngập trời, muốn để đám người độc thân chúng ta ghen tị đây mà.
Cao thủ đua xe là ta: Ta nhìn hai bọn họ, một người áo bào trắng chấm đất một người áo len, vừa nhìn đã cảm thấy khác biệt, cứ như thể “Vượt ngàn năm để yêu em”, không khỏi cảm động, chúc hạnh phúc.
Minh Đức: Chúc hạnh phúc.
Phong hỏa: Thật sự rất xứng đôi, anh chàng mặt lạnh cùng bạn gái xinh đẹp hỏi sao dân mạng không điên cuồng, nhìn ảnh của hắn ta còn thấy tim đập mặt đỏ.
Tới tháng Yến bay đầy Tây Lầu: Ta hận, khuôn mặt hai người này đều tinh khiết trong sáng, bỏ qua cô gái đi, chỉ riêng nam nhân cosplay màu trắng thôi đã khiến người ta cảm thấy như thần tiên giáng trần, ta quả thực muốn nghịch thiên.
Dgy: Lại nói mọi người ở 《 Sinh sát 》 đều là dân mê trai (gái) 233333.
Dạ: Tốt, bang Tiên Tôn cứ rần rần vậy à, nói không chừng bọn họ sẽ xuất hiện nữa nha?
Diệp Đàn lật lại mấy cái bình luận cuối cùng cũng thấy đầu websites, nhấn vào nhìn, là một cái tên “Du cảnh” do nhiếp ảnh gia Vi Bác chụp.
Đầu tiên là một đoạn văn của Vi Bác: Hôm nay mang theo cameras, ban đầu chỉ tính đi dạo phố, nhưng rồi vô tình gặp được một đôi thần tiên quyến lữ, khiến người ta vừa buồn cười vừa hạnh phúc, không nhịn được chụp vài bức ảnh, sau đó lưu lại, lựa vài tấm đẹp chia sẻ cho mọi người trên này cùng xem.
Tiếp theo là sáu bức ảnh.
Tấm thứ nhất, tại cửa hàng nội y, nam nhân ôm cô, dùng tay che đôi mắt của cô, tay cô nắm lấy ống tay áo của hắn.
Tấm thứ hai, là chụp ở bên ngoài tiệm, cô thò đầu nhìn qua cửa ra vào, động tác và biểu cảm của tấm này khiến cô hơi buồn cười, sau đó cô vô cùng tập trung nhìn nam nhân áo trắng đứng trước quầy thu ngân.
Tấm thứ ba, là cô ôm cánh tay nam nhân, vẻ mặt hết sức ngây thơ, con mắt liếc sơ qua ba em gái, nam nhân cúi đầu, không thấy rõ biểu cảm, nhưng dáng vẻ gần như là chịu đựng cùng cưng chìu.
Tấm thứ tư, cô đi ở phía trước, nam nhân yên lặng bước sau lưng, cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt lén nhìn về phía sau. Người chụp tấm này còn có lòng tốt đề thêm một câu: Cô không nhịn được, quay đầu nhìn người bảo hộ sau lưng.
Tấm thứ năm là ghép từ hai bức tranh, nửa trên là nam nhân đưa lưng về phía máy ảnh, đứng ở bên ngoài tiệm sách, cô đứng chặn ở cửa ra vào, trẻ con vây xung quanh, kéo người cô đến mức lộn xộn, khóe miệng có dấu tay, nhưng cắt phân nửa ánh mắt của nam nhân đứng trước cửa, bên dưới là ảnh cô đứng ở cửa miệng ngậm ngón tay của nam nhân.
Tấm thứ sáu, bên trong tiệm sách, chỉ có một bên mặt cô, cô đứng ở khu sách giáo dục trẻ em, cúi đầu đọc sách, nam nhân cầm giỏ đứng ở một chỗ không xa yên lặng chờ đợi, hai người, đều đẹp đến mức tạo thành phong cảnh.
Cuối cùng người chụp để lại một dòng: Nhìn bọn họ, cảm thấy thật ấm áp và yên bình, tôi hy vọng có thể đem loại ấm áp này chia sẻ cho mọi người.
Diệp Đàn xem xong, hết sức khâm phục cái tên “Du cảnh” chụp ảnh người ta, cái này đâu phải là chụp lén nữa, tấm nào cũng thấy rõ khuôn mặt.
Tấm thứ nhất Ngọc Bạch Y làm ra hành động như vậy nhất định là do hắn đã hiểu lầm cái gì rồi, cái thứ hai là do cô lo lắng Ngọc Bạch Y sẽ làm ra chuyện kinh thiên động địa, tấm thứ ba đơn giản vì cô muốn ngăn cản Ngọc Bạch Y làm bậy, tấm thứ tư cô phát hiện Ngọc Bạch Y bay chứ không phải đi bộ; tấm thứ năm do cô sợ hãi nên phản xạ vô ý thức thôi; tấm thứ sáu… bổ sung não quả là điều đáng sợ.
Vấn đề quan trọng là khi cô nhìn thấy mấy bức ảnh này còn cảm thấy bản thân với Ngọc Bạch Y không khác gì tình nhân thắm thiết!!!
Nhìn lại một đống bình luận của đám bạn trên mạng…. Phân tích thật sâu sắc chắc phải động não dữ lắm.
Cái quái gì là “Tấm hình thứ ba nhìn em gái xinh đẹp kia rõ ràng đang ghen nha! Ôm bạn trai còn liếc mắt nhìn tình địch nữa! Giống như bảo vệ tiểu bảo bối vậy!”
Cái quái gì là “Nhìn vẻ mặt em gái cố tình giả vờ nghiêm túc lại hơi có ý cười khiến ta buồn cười không ngậm được miệng… Sự khác biệt quá lớn.”
Cái quái gì là “Hai người che chở lẫn nhau, ánh mắt động tác đều rất thân mật, nhìn xem tim của lão nương đã chết cách đây ngàn năm bây giờ lại nhảy lần nữa.”
Cái quái gì là “Động tác của hai người bọn họ cũng không có gì đặc biệt, nhưng lại khiến người xem tim đập xấu hổ a!”
Còn có người kích động nói: Nam lạnh lùng hơn người, nữ xinh đẹp không ai sánh bằng, hai người ở chung một chỗ, ôi tình yêu thật đơn giản và ấm áp, khiến người ta phải nhớ lại kí ức tình yêu là tuyệt vời nhất.
Về phần Diệp Đàn cô không thể xem được nữa.
Vừa vặn Bạch Uyển Thư Vi Bác gửi tin nhắn riêng cho cô: Nói thật, anh bạn thân kia của cậu tên gì, xuất xứ ở đâu? Tớ muốn xin chữ kí, cậu đồng ý chứ?
Diệp Đàn cảm thấy hàm răng đau buốt, cô nghĩ thầm! Lén nuôi Ngọc Bạch Y mà thôi! Kết quả bây giờ làm náo động dư luận, tình huống này càng khiến cô mệt mỏi!
Đáng sợ hơn chính là, nếu như bị cha cùng anh trai nhìn thấy… mị sống tiếp được à…?
Vẻ mặt Diệp Đàn tràn đầy lo lắng nhưng bản thân chưa đến mức suy sụp, chuông điện thoại vang lên.
Diệp Đàn chấp nhận số phận nhìn trên màn hình hiện ---- Diệp Ma Đầu.
Được… anh trai đại nhân lên đây giết người rồi.
Diệp Ôn ở đầu dây bên kia mỉm cười, vô cùng nhẹ nhàng: “Diệp Tiểu Đàn, thẳng thắn sẽ được khoan dung.”
Trước khi nhận được điện thoại, Diệp Đàn vẫn đang rất tức giận chuyện Ngọc Bạch Y không chịu ăn cơm: “Sao có thể không ăn cơm chứ? Anh muốn tôi đút cho anh ăn giống như trẻ con sao?”
Sau đó cô đưa một muỗng cơm tới bên miệng Ngọc Bạch Y, “A” Diệp Đàn mở miệng, mặt không cảm xúc nói, “Anh mở miệng ra.”
Ngọc Bạch Y ngồi ở trên ghế, lưng rất thẳng, vô cùng ngay ngắn, nhưng hắn không động đậy, cũng không nhìn Diệp Đàn, chỉ là hai mắt từ từ nhắm lại, không nói một lời.
“Đại gia, anh không ăn cơm… Tôi nấu thừa rồi.”
Ngọc Bạch Y hơi hé mắt, nhìn đồ vật bên miệng, hắn bất động, Diệp Đàn cũng cực kì bướng bỉnh không chịu di chuyển, mãi cho đến khi chuông điện thoại Diệp Đàn vang lên, cô mới dùng một tay để cầm: “Alo? Tiểu Bạch?”
Tiểu Bạch chính là tên thân mật của Bạch Uyển Thư, bạn chung phòng hồi đại học của Diệp Đàn, hai người luôn kể chuyện cho nhau nghe, hiện tại cô đang làm nghệ sĩ kiêm nhà kinh tế.
Diệp Đàn mới vừa lên tiếng, đầu bên kia điện thoại đã rống lên: “Diệp Đàn bà cô của tôi! Cậu đã làm cái gì thế hả!! Cái anh soái ca bên cạnh cậu là dụ dỗ ở chỗ nào!!”
Diệp Đàn: “…. Cậu nói cái gì?”
“Tớ nói anh đẹp trai!!”
“… đẹp trai cái gì?”
“Ách,” Giọng Bạch Uyển Thư tràn đầy chế nhạo, “Diệp Đàn cậu rất không có nghĩa khí đấy, làm hại tớ vẫn luôn lo lắng cậu không quên được Lục Thương Kỳ, hóa ra tớ quan tâm vô ích rồi?!”
Diệp Đàn vô cùng thẳng thắn nói: “À, sự quan tâm của cậu không có vô ích đâu, tớ vẫn chưa quên được mà.”
Chưa bao giờ quên.
“Vậy tớ chúc mừng cậu,” Bạch Uyển Thư bái phục nói, “Cậu nhất định thành công khi chọc cho Lục Thương Kỳ tức giận.”
“Tớ…” Diệp Đàn nghẹn họng một lúc, “Rốt cuộc tớ đã làm cái gì?”
Bạch Uyển Thư có chút hả hê: “A, để tớ cho cậu một cái tổng kết. Cậu cùng với một người đàn ông mặc đồ trắng tạo nên chuyện tình yêu hot nhất trên mạng hiện giờ ôi ~~~” Cô ta cười ha ha vài tiếng, nói thêm, “Chủ yếu là do cái người anh em mặc áo trắng của cậu, thần sắc quá hoàn mỹ không khác gì thần tiên, cho nên tớ không nhận ra cậu vì vậy cùng đồng bào khác viết tiểu thuyết trong《 Sinh sát 》 Tổ kịch nhân dân…, sao hả có phải vui lắm không?”
Diệp Đàn: ….
Vui cái cọng lông nhà cô.
“Hơn nữa hai người còn được ví là bạn gái tài giỏi xinh đẹp cùng với bạn trai mặt lạnh trung tình, ai cũng bảo hai người cực kì xứng đôi nha!!”
Diệp Đàn cầm muỗng cơm không chặt, lập tức rơi xuống bàn, hạt cơm văng tung tóe, lại đang đứng rất gần chỗ Ngọc Bạch Y cô ráng giữ bình tĩnh, sau đó chậm rãi đi đến trước bàn.
Diệp Đàn chỉ lo hét vào điện thoại: “Xứng với em gái cậu thì có!”
“Nói thật,” Bạch Uyển Thư ho nhẹ vài tiếng, “Quên Lục Thương Kỳ đi, là bạn thân tớ mới thật lòng khuyên bảo, không có ý làm xấu mặt cậu, thiệt tình.”
Diệp Đàn im lặng cầm điện thoại di động.
Mà Bạch Uyển Thư vẫn tiếp tục nói: “Lục Thương Kỳ sắp đính hôn rồi, cậu biết không? Đến lúc phải buông xuôi rồi, Diệp Đàn.”
Diệp Đàn nắm chặt điện thoại, đầu ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, sau nửa ngày, cô mới cứng ngắc trả lời, “Ừ, tớ biết rồi, cúp máy đây.”
“Này! Khoan đã nào…! Cái anh bạn kia tên gì thế!”
Diệp Đàn lập tức cúp điện thoại, ngồi trên ghế ngây ngốc một lát, cuối cùng vẫn do dự, lấy laptop trong phòng ra đặt trên ghế sofa, nhấn vào 《 Sinh sát 》 Tổ kịch nhân dân.
Nói chữ ồn ào còn nhẹ, đâu phải đơn giản là ồn ào, gần đến mức loạn luôn rồi.
Hổ cốt: Tổ kịch mau ra đây!! Xác định diễn viên Vô Lượng Tiên Tôn luôn!!! Bọn ta tìm thấy một tiên tôn cho ngươi nha Ngô Đạo!
Ngô Đạo: Nếu vai Tiên tôn do Thường Thanh đóng ta chắc chắn sẽ đập TV!! Tiên Tôn là Tiên Tôn của mọi người! Chúng ta là fan của Tiên Tôn! Không được phá hình tượng!!
Hậu viện Thường Thanh: Không nên như vậy nha, đạo diễn chọn ai làm diễn viên là quyết định của đạo diễn, không nên công kích Thường Thanh nhà ta, các người dừng lại được rồi đấy.
Khói bụi sáng lạn: [Chảy nước miếng] Ta không quan tâm ai là Tiên Tôn, ta chỉ cần biết anh chàng kia cùng với em gái này lớn lên quá mẹ nó xinh đẹp rồi.
Đại ca đại ca: Ân ái ngập trời, muốn để đám người độc thân chúng ta ghen tị đây mà.
Cao thủ đua xe là ta: Ta nhìn hai bọn họ, một người áo bào trắng chấm đất một người áo len, vừa nhìn đã cảm thấy khác biệt, cứ như thể “Vượt ngàn năm để yêu em”, không khỏi cảm động, chúc hạnh phúc.
Minh Đức: Chúc hạnh phúc.
Phong hỏa: Thật sự rất xứng đôi, anh chàng mặt lạnh cùng bạn gái xinh đẹp hỏi sao dân mạng không điên cuồng, nhìn ảnh của hắn ta còn thấy tim đập mặt đỏ.
Tới tháng Yến bay đầy Tây Lầu: Ta hận, khuôn mặt hai người này đều tinh khiết trong sáng, bỏ qua cô gái đi, chỉ riêng nam nhân cosplay màu trắng thôi đã khiến người ta cảm thấy như thần tiên giáng trần, ta quả thực muốn nghịch thiên.
Dgy: Lại nói mọi người ở 《 Sinh sát 》 đều là dân mê trai (gái) 233333.
Dạ: Tốt, bang Tiên Tôn cứ rần rần vậy à, nói không chừng bọn họ sẽ xuất hiện nữa nha?
Diệp Đàn lật lại mấy cái bình luận cuối cùng cũng thấy đầu websites, nhấn vào nhìn, là một cái tên “Du cảnh” do nhiếp ảnh gia Vi Bác chụp.
Đầu tiên là một đoạn văn của Vi Bác: Hôm nay mang theo cameras, ban đầu chỉ tính đi dạo phố, nhưng rồi vô tình gặp được một đôi thần tiên quyến lữ, khiến người ta vừa buồn cười vừa hạnh phúc, không nhịn được chụp vài bức ảnh, sau đó lưu lại, lựa vài tấm đẹp chia sẻ cho mọi người trên này cùng xem.
Tiếp theo là sáu bức ảnh.
Tấm thứ nhất, tại cửa hàng nội y, nam nhân ôm cô, dùng tay che đôi mắt của cô, tay cô nắm lấy ống tay áo của hắn.
Tấm thứ hai, là chụp ở bên ngoài tiệm, cô thò đầu nhìn qua cửa ra vào, động tác và biểu cảm của tấm này khiến cô hơi buồn cười, sau đó cô vô cùng tập trung nhìn nam nhân áo trắng đứng trước quầy thu ngân.
Tấm thứ ba, là cô ôm cánh tay nam nhân, vẻ mặt hết sức ngây thơ, con mắt liếc sơ qua ba em gái, nam nhân cúi đầu, không thấy rõ biểu cảm, nhưng dáng vẻ gần như là chịu đựng cùng cưng chìu.
Tấm thứ tư, cô đi ở phía trước, nam nhân yên lặng bước sau lưng, cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt lén nhìn về phía sau. Người chụp tấm này còn có lòng tốt đề thêm một câu: Cô không nhịn được, quay đầu nhìn người bảo hộ sau lưng.
Tấm thứ năm là ghép từ hai bức tranh, nửa trên là nam nhân đưa lưng về phía máy ảnh, đứng ở bên ngoài tiệm sách, cô đứng chặn ở cửa ra vào, trẻ con vây xung quanh, kéo người cô đến mức lộn xộn, khóe miệng có dấu tay, nhưng cắt phân nửa ánh mắt của nam nhân đứng trước cửa, bên dưới là ảnh cô đứng ở cửa miệng ngậm ngón tay của nam nhân.
Tấm thứ sáu, bên trong tiệm sách, chỉ có một bên mặt cô, cô đứng ở khu sách giáo dục trẻ em, cúi đầu đọc sách, nam nhân cầm giỏ đứng ở một chỗ không xa yên lặng chờ đợi, hai người, đều đẹp đến mức tạo thành phong cảnh.
Cuối cùng người chụp để lại một dòng: Nhìn bọn họ, cảm thấy thật ấm áp và yên bình, tôi hy vọng có thể đem loại ấm áp này chia sẻ cho mọi người.
Diệp Đàn xem xong, hết sức khâm phục cái tên “Du cảnh” chụp ảnh người ta, cái này đâu phải là chụp lén nữa, tấm nào cũng thấy rõ khuôn mặt.
Tấm thứ nhất Ngọc Bạch Y làm ra hành động như vậy nhất định là do hắn đã hiểu lầm cái gì rồi, cái thứ hai là do cô lo lắng Ngọc Bạch Y sẽ làm ra chuyện kinh thiên động địa, tấm thứ ba đơn giản vì cô muốn ngăn cản Ngọc Bạch Y làm bậy, tấm thứ tư cô phát hiện Ngọc Bạch Y bay chứ không phải đi bộ; tấm thứ năm do cô sợ hãi nên phản xạ vô ý thức thôi; tấm thứ sáu… bổ sung não quả là điều đáng sợ.
Vấn đề quan trọng là khi cô nhìn thấy mấy bức ảnh này còn cảm thấy bản thân với Ngọc Bạch Y không khác gì tình nhân thắm thiết!!!
Nhìn lại một đống bình luận của đám bạn trên mạng…. Phân tích thật sâu sắc chắc phải động não dữ lắm.
Cái quái gì là “Tấm hình thứ ba nhìn em gái xinh đẹp kia rõ ràng đang ghen nha! Ôm bạn trai còn liếc mắt nhìn tình địch nữa! Giống như bảo vệ tiểu bảo bối vậy!”
Cái quái gì là “Nhìn vẻ mặt em gái cố tình giả vờ nghiêm túc lại hơi có ý cười khiến ta buồn cười không ngậm được miệng… Sự khác biệt quá lớn.”
Cái quái gì là “Hai người che chở lẫn nhau, ánh mắt động tác đều rất thân mật, nhìn xem tim của lão nương đã chết cách đây ngàn năm bây giờ lại nhảy lần nữa.”
Cái quái gì là “Động tác của hai người bọn họ cũng không có gì đặc biệt, nhưng lại khiến người xem tim đập xấu hổ a!”
Còn có người kích động nói: Nam lạnh lùng hơn người, nữ xinh đẹp không ai sánh bằng, hai người ở chung một chỗ, ôi tình yêu thật đơn giản và ấm áp, khiến người ta phải nhớ lại kí ức tình yêu là tuyệt vời nhất.
Về phần Diệp Đàn cô không thể xem được nữa.
Vừa vặn Bạch Uyển Thư Vi Bác gửi tin nhắn riêng cho cô: Nói thật, anh bạn thân kia của cậu tên gì, xuất xứ ở đâu? Tớ muốn xin chữ kí, cậu đồng ý chứ?
Diệp Đàn cảm thấy hàm răng đau buốt, cô nghĩ thầm! Lén nuôi Ngọc Bạch Y mà thôi! Kết quả bây giờ làm náo động dư luận, tình huống này càng khiến cô mệt mỏi!
Đáng sợ hơn chính là, nếu như bị cha cùng anh trai nhìn thấy… mị sống tiếp được à…?
Vẻ mặt Diệp Đàn tràn đầy lo lắng nhưng bản thân chưa đến mức suy sụp, chuông điện thoại vang lên.
Diệp Đàn chấp nhận số phận nhìn trên màn hình hiện ---- Diệp Ma Đầu.
Được… anh trai đại nhân lên đây giết người rồi.
Diệp Ôn ở đầu dây bên kia mỉm cười, vô cùng nhẹ nhàng: “Diệp Tiểu Đàn, thẳng thắn sẽ được khoan dung.”