Phốc!
Hạ Thiên Tịch không nhịn được bật cười.
Y không nghĩ tới Lăng Thần cư nhiên còn có một mặt khôi hài như vậy, thật sự khiến người bất ngờ.
Lăng Thần thấy Hạ Thiên Tịch cười, cũng thật thật tại tại thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Vốn dĩ hắn chỉ muốn trêu đùa một chút mà thôi, ai biết lại khiến người phát khóc lên như vậy, hiện tại thấy người rốt cuộc đã cười, trong lòng hắn mới thoải mái một chút.
Quả thực chính là thương yêu tiểu tức phụ, đều không nỡ nhìn người thương tâm một chút xíu nào.
"Vậy bảo bối, ta có thể đứng lên được không?" Khuôn mặt tuấn mỹ của Lăng Thần cũng mang theo ý cười.
"Hừ! "Hạ Thiên Tịch ngạo kiều hất cằm nhỏ hừ hừ, như nữ vương nói: " Vậy tiếp tục quỳ đi!" Lăng Thần: "......."
Chẳng lẽ xem hắn quỳ ván giặt đồ đến nghiện rồi?
Không thể nào!
Trước kia hắn chưa bao giờ quỳ, sao có thể nghiện được!
"Bảo bối!" Trên trán Lăng Thần hơi hơi có mấy cái hắc tuyến.
Hạ Thiên Tịch hất cằm nhỏ lên nhìn hắn, đôi mắt đào hoa hẹp dài nheo lại mang theo ý cười, quả thực cười đến thấy răng không thấy mắt.
Lăng Thần có thể phần khẳng đinh, tuyệt đối y đang cố ý chỉnh mình.
"Bảo bối." Lăng Thần nghiến răng.
"Hừ." Hạ Thiên Tịch ngạo kiều hừ hừ.
Lăng Thần từ ván giặt đồ đứng lên.
Hạ Thiên Tịch lập tức trừng lớn đôi mắt: "Ai ai ai cho ngươi đứng lên? Mau quỳ xuống, không có mệnh lệnh của ta không được đứng lên, hừ hừ!"
"Như vậy!" Lăng Thần đen mặt nghiến răng hỏi: "Có phải ngươi chuẩn bị cả đời không cho ta đứng lên hay không."
"Vậy phải xem biểu hiện của ngươi." Hạ Thiên Tịch ngạo kiều không gì sánh bằng: "Mau lên!" Bĩu môi nhìn ván giặt đồ trên mặt đất, ý bảo Lăng Thần mau chóng quỳ đi!
Y trước kia sao lại không nghĩ tới một chiêu này nhỉ?
Hừ hừ! Về sau dám can đảm tới chọc y, tuyệt đối cho hắn mỗi ngày đi quỳ ván giặt đồ.
Lăng Thần đen mặt, cánh tay dài duỗi ra kéo Hạ Thiên Tịch vào trong lòng ngực của mình, Hạ Thiên Tịch muốn chạy cũn không chạy được, lập tức giãy giụa oán trách: "Ngươi làm gì thế? Làm gì thế? Mau quỳ xuống, bằng không ta không tha thứ cho ngươi......."
"Vậy sao?" Lăng Thần gợi lên khóe môi cười đầy tà khí, cúi đầu nói nhẹ bên tai Hạ Thiên Tịch: "Ta tự nhiên có biện pháp làm bảo bối tha thứ ta."
Vừa nói xong, khuôn mặt đẹp trai của hắn phóng đại lên trước mặt Hạ Thiên Tịch rất nhiều lần, Hạ Thiên Tịch trừng mắt, thân thể không tự chủ bị người ôm lên ngã ra sau giường phía sau, y một bên nhún nhườn người trên người một bên ồn ào: "Không cho, hiện tại còn đang ban ngày ban mặt, ngươi mau đứng lên, lát nữa bị người nhìn thấy thì không hay...."
Sáng tinh mơ, bọn họ vừa mới rời giường có được không?
Hiện tại cư nhiên lại quay lại giường, sinh hoạt kiểu này có bao nhiêu thối nát chứ?
Chibi trong lòng Hạ Thiên Tịch đang chảy nước mắt ròng ròng!
"Không sao." Lăng Thần đè nhẹ lên trên người y, chạm đầu với đầu y, hai mắt hình gương mặt gần trong gang tấc, làn da trắng trằng nộn nộn không có lấy một cái lỗ chân lông, quả thực có thể ganh đua với làn da trên người hai đứa con trai mới sinh của hắn.
Hắn cười nói: "Sẽ không có ai nhìn thấy, nhà mình cũng không có người."
"Ai nói....... Ngô ngô......." Hạ Thiên Tịch mới vừa phản bác hai câu, đã bị Lăng Thần dùng tốc độ cực nhanh lấp kín miệng, quả thực thảm!
Chẳng lẽ hai đứa con trai của bọn họ không phải người sao?
Chẳng lẽ Lancet và Thẩm Hạo không phải người sao?
Ngoài cửa, Lancet và Thẩm Hạo bốn mắt nhìn nhau, quả thực xấu hổ.
Bọn họ chuẩn bị lại đây thương lượng với hai người một vài việc, nào biết lại gặp phải cảnh này, hơn nữa cửa cồn khép hờ, cho nên thanh âm bên trong nghe rõ ràng không gì sánh bằng!
Thẩm Hạo giơ tay sờ sờ cái mũi, quả thực cảm thấy có chút ngượng ngùng.
"Đi." Lancet mặt lạnh ra lệnh nhìn Thẩm Hạo, nâng tay kéo người mau chóng rời khỏi nơi này.
Hừ! Nghe người khác làm loại chuyện này, ai biết một hồi có thể hay không dài lỗ kim!
Hừ hừ!
Hai người bên trong cánh cửa, tuy thực lực của Hạ Thiên Tịch cao hơn Lăng Thần một chút, nhưng lực chú ý của y đều bị Lăng Thần đánh tan, cho nên không chú ý tới bên ngoài có người, nhưng Lăng Thần thì khác, đương nhiên hắn nhận thấy hai người đứng bên ngoài cửa.
Hiện tại, hai người kia rời đi, khiến tâm tình Lăng Thần quả thực sảng khoái!
Xem ra, bọn họ cũng không phải loại người chướng mắt, như vậy mới có tâm tình liên hệ giúp bọn họ một chút, bằng không hắn sẽ không có tâm tình đi giúp đỡ một tên "tình địc" đâu.
Quả thực keo kiệt!
"Ê a!" Giường em bé cách giường lớn không xa có hai tiểu bảo bảo bị thanh âm kỳ quái trong phòng đánh thức, ghé vào trên giường trợn to đôi mắt nhìn ba ba và phụ thân trên giường.
"Ê a!" Bọn họ đang làm gì vậy? Tiểu Hạ Lê không hiểu, nghiêng đầu nhìn anh trai.
Tiểu Lăng Duệ lãnh khốc huyễn quay đầu sang một bên, tuy nhóc cũng không hiểu, nhưng ở trước mặt em trai tuyệt đối cực kỳ cảm giác uy nghiêm của anh trai.
Lãnh diễm cao quý như thế, rất khiến người ta có một loại cảm giác cao thâm khó dò.
"Ê a!" Tiểu Hạ Lê bất mãn chu miệng, sao ban ngày ban mặt còn không cho các em bé ngủ chứ? Quả thực thần phiền.
Vừa mới ăn no, không muốn ăn nữa, muốn ngủ cơ!
Tiểu Lăng Duệ lãnh diễm liếc mắt nhìn em trai ngu ngốc một cái.
"Y nha y nha!!!!" Tiểu Hạ Lê xù lông, ánh mắt của anh trai là có ý gì, khinh thường nhóc sao?
Tiểu Hạ Lê cực kỳ u oán, lập tức dùng hết cả tay lẫn chân xông tới người anh trai đánh nhau, cư nhiên không biết huynh hữu đệ cung, quả thực không thể tha thứ.
Tiểu Lăng Duệ quả thực không muốn nhìn đứa em trai ngu ngốc này, nhìn em trai đang trườn tới, khuôn mặt nhỏ lãnh khốc cực kỳ khinh thường, chân ngắn nhỏ hung hăng dùng sức đạp một cái, thân thể tròn vo của tiểu Hạ Lê liền lăn đi, lăn hai vòng trên giường em bé, sau đó tới cạnh giường mới bị ngăn lại, đầu nhỏ đụng vào thành giường.
"Oa......." Tiểu Hạ Lê há cái miệng nhỏ, oa một tiếng khóc lên, hơn nữa có thể nói là khóc đến trời rung đất chuyển, cực kỳ thảm thiết.
Không có anh trai yêu thương, thân là em trai nhóc thực thảm.
Tiểu Hạ Lê một bên lảnh lót khóc lóc, một bên thê thảm bắt lấy chăn trải giường dưới thân, mắt to đen bóng nhìn anh trai, nước mắt cá sấu to như hạt đậu không chút bủn xỉn chảy xuống gương mặt, nhìn qua quả thực khiến người đau lòng vạn phần.
Không cho ngủ, còn bị anh trai bắt nạt, thân là em trai quả thực thê thảm.
Nhóc muốn khóc, lớn tiếng khóc!
Oa oa!
Tiểu Lăng Duệ bắt nạt xong em trai, không có chút tâm đồng tình nào, nhìn em trai khóc thảm, nhóc chỉ cảm thấy ngốc, hơn nữa cực kỳ lãnh diễm cao quý quay đầu đi, không muốn nhìn đứa em trai ngu ngốc này một chút nào.
Nghe thấy tiếng khóc của tiểu Hạ Lê, đương nhiên hai người trên giường không còn tâm tình gì nữa, Hạ Thiên Tịch mau chóng đẩy Lăng Thần ra, nhìn hai đứa con trai trong giường em bé, trước tiên bế tiểu Lăng Duệ bên này lên.
Tiểu Lăng Duệ thân mật cọ cọ Hạ Thiên Tịch, không hề muốn nhìn em trai ngu ngốc một chút nào, khuôn mặt nhỏ cực kỳ lãnh diễm cao quý khốc huyễn.
"Làm sao thế?" Hạ Thiên Tịch dở khóc dở cười nhìn hai đứa con trai.
Tiểu Hạ Lê thấy ba ba cư nhiên không ôm mình, tiếng khóc lại càng vang dội hơn, quả thực là gân cổ lên mà gào!
Lăng Thần chạy nhanh tới đem con trai ngốc nghếch đang khóc thảm ôm lên, tiểu Hạ Lê nhìn vẻ mặt lãnh khốc huyễn của anh tria, khóc lóc vươn tay nhỏ với Hạ Thiên Tịch, nhóc cũng muốn được ba ba ôm!
Anh trai hư như vậy, cư nhiên bắt nạt nhóc, ba ba vì sao lại ôm anh trai? Phải ôm nhóc mới đúng.
"Tiểu Thừa làm sao thế?" Hạ Thiên Tịch nói nhìn muốn ôm con trai một cái, liền muốn buông Lăng Duệ ra, đi ôm tiểu Hạ Lê đang khóc lóc thảm thiết này một cái, làm sao nghĩ tới, tay nhỏ của tiểu Lăng Duệ gắt gao bám vào trước ngực áo của Hạ Thiên Tịch không buông, hơn nữa vẻ mặt lãnh diễm cao quý nhìn em trai.
Hừ! Ngốc như vậy, sao có thể làm em trai nhóc được, đừng có khóc nữa.
"Ê a....... Ô........" Bị ca ca khinh bỉ Tiểu Hạ Lê lại càng khóc thảm thiết hơn.
"Có phải đói bụng hay không?" Lăng Thần nhìn con trai khóc thảm như vậy, suy đoán.
"Mới uống sữa chưa được hai tiếng, sao có thể đói bụng?" Hạ Thiên Tịch tức giận trừng hắn một cái, nhanh như vậy liền đói bụng, sẽ nuôn con trai thành một quả cầu.
Tuy con trai mới sinh ra được tháng mà thôi, nhưng hai đứa con trai đều đã rất béo, này còn phải quy công cho Lăng Thần. Khi vừa sinh hai đứa con xong, hai người cũng không hiểu biết lắm, cho nên vừa thấy con trai tỉnh, Lăng Thần liền đi pha sữa bột cho uống, lúc ấy đúng là cứ tiếng một lần, mỗi ngày hai đứa con trai đều ăn đến căng bụng, sau đó càng ngày càng béo, cuối cùng nhìn hai đứa con trai béo như thế, bọn họ mới biết là mỗi ngày đã cho ăn quá nhiều.
Sau đó, lại nghĩ cách giảm béo cho mấy đứa con trai, nhưng con trai nhỏ như vậy sao có thể bị đói? Chỉ có thể trong thời gian quy định cho bọn nhỏ ăn nhiều một chút.
Quả thực thảm!
Lăng Thần ngẩng đầu sờ sờ cái mũi của mình, con trai nhỏ còn chưa dừng khóc, khóc rất là thảm thiết.
"Ngươi mau dỗ nhó đi." Hạ Thiên Tịch nôn nóng nói, cứ khóc như vậy, chẳng may khóc ra bệnh thì phải làm sao?
"Nó rõ ràng muốn ngươi ôm." Lăng Thần vô ngữ nhìn Hạ Thiên Tịch và hai đứa con trai.
"Vậy ngươi ôm đứa lớn." Hạ Thiên Tịch đem tiểu Lăng Duệ trong lòng ngực đưa cho Lăng Thần, nhưng hai bàn tay nhỏ của tiểu Lăng Duệ gắt gao nắm chặt lấy áo Hạ Thiên Tịch, cực kỳ lãnh diễm cao quý, hoàn toàn không buông tay.
"Có phải bọn chúng cãi nhau hay không?" Hạ Thiên Tịch nhìn biểu hiện của con trai lớn, nhìn nhìn lại con trai nhỏ đang khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem suy đoán.
"Có khả năng. "Lăng Thần sờ sờ mũi nói.
"Vậy phải làm sao bây giờ? "
"Vẫn là cho ăn một chút đi! "
"....... "
Sau đó, Lăng Thần liền đi pha sữa bột, Tiểu Hạ Lê đang khóc đến tê tâm liệt phế vừa thấy Lăng Thần ôm nhóc đi pha sữa bột, mỗi lần cái bình nhỏ kia ở trong tay phụ thân hoặc ba ba liền đại biểu cho nhóc sữa sữa, tiểu Hạ Lê lập tức im miệng không khóc, trong đôi mắt đen bóng còn vương vệt nước, nhưng đôi mắt nhỏ sáng ngời lại nhìn chằm chằm vào bình sữa trong tay Lăng Thần.
"Ngươi xem! "Lăng Thần ý bảo Hạ Thiên Tịch, quả thật là đói bụng rồi!
Tiểu Hạ Lê lập tức vươn hai bàn tay nhỏ gắt gao ôm bình sữa, còn cực kỳ cao ngạo nhìn anh trai một cái.
Hừ hừ! Hắn có sữa sữa.
Tiểu Lăng Duệ quay đầu, thật ngốc!
Hạ Thiên Tịch: "........ "
Thì ra con trai nhỏ đúng là đồ tham ăn!