Thành Ôn vào phòng, Mai Ngọc thấy cậu trở về, nhanh chóng chào đón, nói: "Nhị gia, ngài quay về rồi. May là lão gia không hỏi đến Nhị gia, không thì về trễ vậy, nhất định sẽ bị mắng."
Mai Ngọc nói xong, đột nhiên lại cảm thấy mình nói không đúng. Lão gia không hỏi đến, chứng minh lão gia không coi trọng.
Thành Ôn ngồi xuống uống ngụm trà, ngữ khí không nhẹ không nặng nói: "Phu nhân cùng Tam gia cũng đi ra ngoài, lão gia hỏi không?"
Mai Ngọc chần chờ một chút, cau mày oán giận nói: "Nhị gia đừng nói nữa, lão gia đúng là bất công. Thành gia từ trên xuống dưới đều có thể nhìn ra, lại cứ lão gia không thừa nhận, phu nhân cùng Tam gia đi ra ngoài một lát, lão gia hận không thể hỏi nhiều lần, hỏi sao vẫn chưa trở lại thế, đi đâu rồi."
Mai Ngọc nói xong, lại nhăn mặt, "Phu nhân cùng Tam gia đến Yến Hồi lâu uống rượu đánh bài, chúng em làm hạ nhân, nào dám nói. Lão gia bình thường ghét nhất phu nhân uống rượu đánh bài, đến lúc đó lão gia biết, phu nhân không dám nói gì với lão gia, đúng là ngang ngược, chịu khổ vẫn là hạ nhân chúng em."
Thành Ôn nghe, cười khẽ một tiếng. Mai Ngọc nói: "Nhị gia ngài còn cười, không nói chúng em đáng thương sao."
Thành Ôn không vội không chậm nói: "Tôi làm gì mà đáng thương? Tôi ngày thường có cay nghiệt như phu nhân không?"
Mai Ngọc nghĩ nghĩ, nói: "Thật sự không nói... Đi theo Nhị gia là phúc khí, nếu thật sự là bị phu nhân sai sử, còn không biết mệt thành thế nào."
Thành Ôn cười nói: "Các cô sợ phu nhân trừng mắt, cho nên không nói với lão gia, bản thân đã sai. Em ngẫm lại xem, nếu lão gia thật sự giận phu nhân, ai còn để ý các em làm gì? Phu nhân biết mình đi uống rượu, đánh bài thế nào, các em cũng không dám nói."
Mai Ngọc mở to hai mắt, nói: "Nhị gia ý là..."
Thành Ôn cười nâng chung trà lên, nói: "Tôi không nói gì, tự em làm đi."
Mai Ngọc mới đầu mở to hai mắt nhìn, lập tức hì hì cười, vừa cười vừa nói: "Cũng đừng coi thường hạ nhân, lúc này gọi là phu nhân, cho bà ta không để người ngoài vào mắt."
Thành Ôn nghe, chỉ nheo mắt uống trà, khóe miệng cong lên.
Thành Ôn ngày hôm sau rời giường, cách sân nghe thấy bên ngoài cãi lộn. Mai Ngọc lại là vẻ mặt cười hì hì vào, còn thiếu vừa đi vừa hát, tựa hồ tâm tình phi thường tốt.
Mai Ngọc đặt quần áo gấp gọn gàng sạch sẽ ở tủ đầu giường, Thành Ôn không có thói quen người khác hầu hạ mặc quần áo, không thích người khác đến quá gần mình, dù sao thân thể này không muốn bị người khác biết đến chỗ thiếu hụt, dù Thành Ôn vẫn luôn không để ở trong lòng, nhưng cũng theo bản năng có chút xa cách.
Thành Ôn thấy cô cười đến độ khóe miệng cũng sắp kéo đến mang tai, nói: "Bên ngoài sáng sớm gì mà ầm ĩ thế?"
Mai Ngọc cười càng tươi, đè thấp giọng, thần thần bí bí nói: "Lão gia biết được hôm qua phu nhân đi uống rượu đánh bài, đánh đến trời tối mịt, mình say khướt mới về, đang nổi giận, phu nhân khóc lóc, náo nhiệt lắm ạ."
Thành Ôn nhìn thoáng qua Mai Ngọc, cười nói: "Thật đúng là náo nhiệt."
Tâm tình Mai Ngọc phi thường tốt, đi ra ngoài bưng nước ấm. Thành Ôn đã mặc quần áo, Mai Ngọc cầm khăn, đứng ở một bên chờ Thành Ôn rửa mặt.
Mai Ngọc còn nói, "Nhị gia, ngài cũng không biết đâu, phu nhân thật sự là không rảnh bận tâm luôn. Phu nhân đầu tiên là khóc giả đáng thương, lão gia hận nhất phụ nữ uống rượu, mới mặc kệ bà khóc, sau đó phu nhân bắt đầu khóc lóc om sòm, đứng ở trong sân đập đồ. Tam gia chạy tới ngăn đón, ngài đoán thế nào, náo nhiệt lắm! Tam gia bị tay phu nhân đập cho một cái!"
Thành Ôn lấy khăn, xoa xoa nước trên mặt, cười nói với Mai Ngọc: "Tôi thấy em lúc này nên vỗ tay mới đúng."
Mai Ngọc nhanh chóng thu ý cười, hé miệng nói: "Nô tỳ chỉ là vui vẻ xíu thôi."
Thành Ôn chỉnh lý áo, nhìn ngọc bội trên bàn, dừng một chút, đeo lên, nói: "Cẩn thận vui quá hóa buồn."
"A... Biết rồi ạ."
Mai Ngọc gật đầu, lại thấy Thành Ôn muốn ra cửa, ném khăn sang một bên, đuổi theo hai bước nói: "Nhị gia, ngài đi đâu thế?"
Thành Ôn dừng bước chân một chút, hơi hơi nghiêng đầu, cười nói: "Đương nhiên là đi xem náo nhiệt."
Mai Ngọc thấy nụ cười của cậu, không khỏi sửng sốt, lại có chút cảm giác chói mắt, lúc sửng sốt Nhị gia đã ra cửa, ra ngoài sân.
Ra sân, thanh âm tranh cãi ầm ĩ càng lớn. Thành phu nhân Phượng Nhạn Bình khóc lóc bén nhọn, một tiếng truyền tới, đâm vào tai Thành Ôn đau nhói.
Thành Ôn không khỏi nhíu nhíu mày, đến tiền viện, nhìn tất cả mọi người không ở trong phòng, đang đứng ở sân nhà. Phượng Nhạn Bình đã đập hết tất cả những gì có thể đập, Thành Hạo quả nhiên như là lời Mai Ngọc nói, bị đánh bầm mặt, trên mặt còn đỏ sưng lên, nhìn đã thấy đau.
Thành lão gia mặc kệ Thành phu nhân khóc. Ông là người bảo thủ, tuy rằng trong ngày thường nuông chiều Thành phu nhân, nhưng không thích phụ nữ ra cửa, càng thêm không thích phụ nữ uống rượu đánh bài. Trong quan niệm của ông, phụ nữ nên ở nhà giúp chồng dạy con mới đúng.
Trước đó vì chuyện Thành phu nhân uống rượu đã ầm ĩ rồi, Thành phu nhân nhất thời khóc lóc mình có thể thay đổi, nhất thời làm sai thôi. Sau lại ngại uy nghiêm của Thành phu nhân, bà lại đi uống rượu sẽ không ai dám nói cái gì.
Mai Ngọc nghe lời Thành Ôn nói, nhưng cũng không ngốc đến mức đi đâm thọc, chỉ tán gẫu với người khác, kết quả "không cẩn thận" bị lão gia nghe được thôi...
Thành lão gia lúc này giận nóng nảy, Thành Hạo tới khuyên, nhưng Thành Hạo ngày hôm qua cũng đi theo Thành phu nhân, hơn nữa không ngăn Thành phu nhân, Thành lão gia khó tránh khỏi giận chó đánh mèo với Thành Hạo.
Trong viện có thể nói là đồ sộ đến cực điểm, từ sân có thể nhìn đến đại đường, bàn ghế lộn xộn, mảnh vỡ khắp nơi, còn văng ra ngoài.
Thành Hạo mặt xám mày tro, Thành phu nhân vừa lau nước mắt vừa gào, "Không còn chỗ cho hai mẹ con chúng ta sống nữa rồi, vẫn là chết đi, chết còn hơn sống! Không cho người sống, uống hai chén rượu cũng mắng!"
Thành Ôn nghe Thành phu nhân khóc kêu, thiếu chút nữa nhịn không được cười lên. Chẳng qua hiện tại không phải lúc cười, cơ hội như vậy, Thành Hạo cũng không chen miệng vào được, tất nhiên là phải bày ra dáng vẻ người hiền lành tới khuyên, để Thành lão gia biết, hiểu chuyện chung quy vẫn là Nhị gia.
Thành Ôn đi qua. Thành phu nhân vừa thấy cậu, trợn trừng mắt, tiếng khóc càng thê lương bén nhọn, gào: "Con thành tâm muốn làm khó hai mẹ con dì sao! Nếu con thấy chướng mắt chúng ta, dù đói chết đầu đường cũng phải đi. Hạo nhi con ơi, cha con ghét chúng ta, còn sống thế nào được."
Thành Hạo nhìn mẹ mình chanh chua mà đau đầu. Trong ngày thường mẹ hay làm giá, có chuyện gì chỉ cần mẹ cáu kỉnh, cha cũng đồng ý, điều này làm cho Phượng Nhạn Bình cảm thấy chỉ cần mình khóc lóc, không gì không thành. Nhưng bà nhầm, Thành lão gia tử là người chủ nghĩa đàn ông, lúc này nên chịu thua, vờ đáng thương mới đúng.
Thành Hạo sốt ruột trong lòng, một mặt ra sức nháy mắt ra hiệu cho mẹ, nhưng Phượng Nhạn Bình căn bản không nhìn thấy, khóc càng hăng say.
Thành Ôn đỡ lấy Thành Thư Chí tức đến run rẩy, nói: "Cha, đừng nóng giận."
Thành Ôn vừa mới nói một tiếng, Phượng Nhạn Bình bỗng nhiên thê lương gào: "Mày giả người tốt cái gì!"
Thành Thư Chí càng tức, gõ quải trượng, "Phản! Phản rồi!"
Thành Ôn không để ý tới Phượng Nhạn Bình, vẫn cứ nhẹ giọng nói với Thành Thư Chí nói: "Mẹ cũng không phải cố ý, lần sau không đi là được, cha không nên tức giận, tức giận hại thân."
Phượng Nhạn Bình gào: "Ai là mẹ mày, tao chỉ có một đứa con, Hạo nhi mới là con tao! Mày giả người tốt cái gì, nhất định là mày hãm hại bọn tao! Không sống nổi, còn không bằng chết đi. Không vừa mắt bọn tao cứ việc nói thẳng, nhất định là ghét tao già rồi, muốn kết hôn với gái trẻ đẹp, bắt đầu nhằm vào tao."
Thành Thư Chí đập quải trượng mấy lần, quát: "Nói thô tục cái gì!"
Nói xong, ông lắc đầu nói với Thành Ôn: "Con xem đi, con nói giúp bà ta, bà ta còn không nhận, đây là muốn tức chết cha."
Thành Ôn làm bộ rộng lượng, "Mẹ chỉ giận thôi, hai ngày nữa hết giận là tốt rồi..."
Thành Ôn nói xong, ánh mắt nhìn Phượng Nhạn Bình, nói: "Cha chiều chuộng mẹ như vậy, chẳng lẽ còn so đo việc nhỏ như vậy sao?"
Phượng Nhạn Bình bị ánh mắt của cậu làm cho tức điên, phép khích tướng này của Thành Ôn quả nhiên dùng được, Thành lão gia tử quát: "Đương nhiên phải so đo!"
Phượng Nhạn Bình sợ tới mức đặt mông ngồi dưới đất, trợn to mắt nhìn Thành lão gia.
Thành Hạo sợ tới mức cũng bắp chân chuột rút. Loại niên đại này vẫn đề cao đàn ông, dù Thành Thư Chí không vui một chút, thật sự đuổi Phượng Nhạn Bình đi, vậy mình sao sống ở Thành gia được.
Thành Hạo nhanh chóng tiến lên, giữ chặt Phượng Nhạn Bình, nói: "Mẹ, đừng nói nữa, nhận lỗi với cha đi."
"Nhận sai cái gì! Mẹ thích uống rượu đánh bài đấy! Lão gia có thể đi cả ngày, mẹ không thể về lúc trời tối sao!"
Thành Hạo thấy mẹ mình điên rồi, nhanh chóng nói với Thành lão gia: "Cha đừng ghi trong lòng, lời của mẹ không phải thật lòng, là lời giận lẫy thôi."
Thành Thư Chí được Thành Ôn đỡ, giận đến độ mắt đỏ ngầu. Lúc này Thường Hàm Tam co đầu rụt cổ chạy tới, hơi sợ hãi, nhẹ giọng thăm dò nói: "Lão gia, hôm nay là mười lăm, quản sự các cửa hàng đem sổ sách đến, ngài... Ngài có gặp không?"
Thành Thư Chí vốn nghĩ, Thành Hạo về nhà, về sau tất nhiên là Thành Hạo tiếp quản gia nghiệp, muốn đưa Thành Hạo đi gặp quản sự, nhưng không nghĩ tới đột nhiên ầm ĩ như vậy.
Thành Thư Chí hiện tại nhìn Thành Hạo không vừa mắt, hơn nữa Thành Hạo có vết bầm, không có cách gặp người.
Thành Thư Chí phất tay nói: "Đương nhiên gặp, đưa đến thư phòng đi... Thành Hạo, đưa mẹ con về phòng đi, không hiểu mình sai ở đâu, đừng ra khỏi phòng nửa bước!"
Dứt lời, ông quay đầu nói với Thành Ôn: "Ôn nhi, con đi gặp quản sự với cha."
Ông vừa dứt lời, Phượng Nhạn Bình lại khóc lóc một trận. Thành Thư Chí mặc kệ bà, phất phất tay, ý bảo hạ nhân kéo Phượng Nhạn Bình đang khóc lóc om sòm đi.
Thành Hạo nghe xong sắc mặt trắng bệch, trừng Thành Ôn nói không nên lời một câu.
Thành Ôn chấn động trong lòng, không nghĩ tới trò khôi hài còn có thu hoạch ngoài ý muốn.
Thành Ôn vào phòng, Mai Ngọc thấy cậu trở về, nhanh chóng chào đón, nói: "Nhị gia, ngài quay về rồi. May là lão gia không hỏi đến Nhị gia, không thì về trễ vậy, nhất định sẽ bị mắng."
Mai Ngọc nói xong, đột nhiên lại cảm thấy mình nói không đúng. Lão gia không hỏi đến, chứng minh lão gia không coi trọng.
Thành Ôn ngồi xuống uống ngụm trà, ngữ khí không nhẹ không nặng nói: "Phu nhân cùng Tam gia cũng đi ra ngoài, lão gia hỏi không?"
Mai Ngọc chần chờ một chút, cau mày oán giận nói: "Nhị gia đừng nói nữa, lão gia đúng là bất công. Thành gia từ trên xuống dưới đều có thể nhìn ra, lại cứ lão gia không thừa nhận, phu nhân cùng Tam gia đi ra ngoài một lát, lão gia hận không thể hỏi nhiều lần, hỏi sao vẫn chưa trở lại thế, đi đâu rồi."
Mai Ngọc nói xong, lại nhăn mặt, "Phu nhân cùng Tam gia đến Yến Hồi lâu uống rượu đánh bài, chúng em làm hạ nhân, nào dám nói. Lão gia bình thường ghét nhất phu nhân uống rượu đánh bài, đến lúc đó lão gia biết, phu nhân không dám nói gì với lão gia, đúng là ngang ngược, chịu khổ vẫn là hạ nhân chúng em."
Thành Ôn nghe, cười khẽ một tiếng. Mai Ngọc nói: "Nhị gia ngài còn cười, không nói chúng em đáng thương sao."
Thành Ôn không vội không chậm nói: "Tôi làm gì mà đáng thương? Tôi ngày thường có cay nghiệt như phu nhân không?"
Mai Ngọc nghĩ nghĩ, nói: "Thật sự không nói... Đi theo Nhị gia là phúc khí, nếu thật sự là bị phu nhân sai sử, còn không biết mệt thành thế nào."
Thành Ôn cười nói: "Các cô sợ phu nhân trừng mắt, cho nên không nói với lão gia, bản thân đã sai. Em ngẫm lại xem, nếu lão gia thật sự giận phu nhân, ai còn để ý các em làm gì? Phu nhân biết mình đi uống rượu, đánh bài thế nào, các em cũng không dám nói."
Mai Ngọc mở to hai mắt, nói: "Nhị gia ý là..."
Thành Ôn cười nâng chung trà lên, nói: "Tôi không nói gì, tự em làm đi."
Mai Ngọc mới đầu mở to hai mắt nhìn, lập tức hì hì cười, vừa cười vừa nói: "Cũng đừng coi thường hạ nhân, lúc này gọi là phu nhân, cho bà ta không để người ngoài vào mắt."
Thành Ôn nghe, chỉ nheo mắt uống trà, khóe miệng cong lên.
Thành Ôn ngày hôm sau rời giường, cách sân nghe thấy bên ngoài cãi lộn. Mai Ngọc lại là vẻ mặt cười hì hì vào, còn thiếu vừa đi vừa hát, tựa hồ tâm tình phi thường tốt.
Mai Ngọc đặt quần áo gấp gọn gàng sạch sẽ ở tủ đầu giường, Thành Ôn không có thói quen người khác hầu hạ mặc quần áo, không thích người khác đến quá gần mình, dù sao thân thể này không muốn bị người khác biết đến chỗ thiếu hụt, dù Thành Ôn vẫn luôn không để ở trong lòng, nhưng cũng theo bản năng có chút xa cách.
Thành Ôn thấy cô cười đến độ khóe miệng cũng sắp kéo đến mang tai, nói: "Bên ngoài sáng sớm gì mà ầm ĩ thế?"
Mai Ngọc cười càng tươi, đè thấp giọng, thần thần bí bí nói: "Lão gia biết được hôm qua phu nhân đi uống rượu đánh bài, đánh đến trời tối mịt, mình say khướt mới về, đang nổi giận, phu nhân khóc lóc, náo nhiệt lắm ạ."
Thành Ôn nhìn thoáng qua Mai Ngọc, cười nói: "Thật đúng là náo nhiệt."
Tâm tình Mai Ngọc phi thường tốt, đi ra ngoài bưng nước ấm. Thành Ôn đã mặc quần áo, Mai Ngọc cầm khăn, đứng ở một bên chờ Thành Ôn rửa mặt.
Mai Ngọc còn nói, "Nhị gia, ngài cũng không biết đâu, phu nhân thật sự là không rảnh bận tâm luôn. Phu nhân đầu tiên là khóc giả đáng thương, lão gia hận nhất phụ nữ uống rượu, mới mặc kệ bà khóc, sau đó phu nhân bắt đầu khóc lóc om sòm, đứng ở trong sân đập đồ. Tam gia chạy tới ngăn đón, ngài đoán thế nào, náo nhiệt lắm! Tam gia bị tay phu nhân đập cho một cái!"
Thành Ôn lấy khăn, xoa xoa nước trên mặt, cười nói với Mai Ngọc: "Tôi thấy em lúc này nên vỗ tay mới đúng."
Mai Ngọc nhanh chóng thu ý cười, hé miệng nói: "Nô tỳ chỉ là vui vẻ xíu thôi."
Thành Ôn chỉnh lý áo, nhìn ngọc bội trên bàn, dừng một chút, đeo lên, nói: "Cẩn thận vui quá hóa buồn."
"A... Biết rồi ạ."
Mai Ngọc gật đầu, lại thấy Thành Ôn muốn ra cửa, ném khăn sang một bên, đuổi theo hai bước nói: "Nhị gia, ngài đi đâu thế?"
Thành Ôn dừng bước chân một chút, hơi hơi nghiêng đầu, cười nói: "Đương nhiên là đi xem náo nhiệt."
Mai Ngọc thấy nụ cười của cậu, không khỏi sửng sốt, lại có chút cảm giác chói mắt, lúc sửng sốt Nhị gia đã ra cửa, ra ngoài sân.
Ra sân, thanh âm tranh cãi ầm ĩ càng lớn. Thành phu nhân Phượng Nhạn Bình khóc lóc bén nhọn, một tiếng truyền tới, đâm vào tai Thành Ôn đau nhói.
Thành Ôn không khỏi nhíu nhíu mày, đến tiền viện, nhìn tất cả mọi người không ở trong phòng, đang đứng ở sân nhà. Phượng Nhạn Bình đã đập hết tất cả những gì có thể đập, Thành Hạo quả nhiên như là lời Mai Ngọc nói, bị đánh bầm mặt, trên mặt còn đỏ sưng lên, nhìn đã thấy đau.
Thành lão gia mặc kệ Thành phu nhân khóc. Ông là người bảo thủ, tuy rằng trong ngày thường nuông chiều Thành phu nhân, nhưng không thích phụ nữ ra cửa, càng thêm không thích phụ nữ uống rượu đánh bài. Trong quan niệm của ông, phụ nữ nên ở nhà giúp chồng dạy con mới đúng.
Trước đó vì chuyện Thành phu nhân uống rượu đã ầm ĩ rồi, Thành phu nhân nhất thời khóc lóc mình có thể thay đổi, nhất thời làm sai thôi. Sau lại ngại uy nghiêm của Thành phu nhân, bà lại đi uống rượu sẽ không ai dám nói cái gì.
Mai Ngọc nghe lời Thành Ôn nói, nhưng cũng không ngốc đến mức đi đâm thọc, chỉ tán gẫu với người khác, kết quả "không cẩn thận" bị lão gia nghe được thôi...
Thành lão gia lúc này giận nóng nảy, Thành Hạo tới khuyên, nhưng Thành Hạo ngày hôm qua cũng đi theo Thành phu nhân, hơn nữa không ngăn Thành phu nhân, Thành lão gia khó tránh khỏi giận chó đánh mèo với Thành Hạo.
Trong viện có thể nói là đồ sộ đến cực điểm, từ sân có thể nhìn đến đại đường, bàn ghế lộn xộn, mảnh vỡ khắp nơi, còn văng ra ngoài.
Thành Hạo mặt xám mày tro, Thành phu nhân vừa lau nước mắt vừa gào, "Không còn chỗ cho hai mẹ con chúng ta sống nữa rồi, vẫn là chết đi, chết còn hơn sống! Không cho người sống, uống hai chén rượu cũng mắng!"
Thành Ôn nghe Thành phu nhân khóc kêu, thiếu chút nữa nhịn không được cười lên. Chẳng qua hiện tại không phải lúc cười, cơ hội như vậy, Thành Hạo cũng không chen miệng vào được, tất nhiên là phải bày ra dáng vẻ người hiền lành tới khuyên, để Thành lão gia biết, hiểu chuyện chung quy vẫn là Nhị gia.
Thành Ôn đi qua. Thành phu nhân vừa thấy cậu, trợn trừng mắt, tiếng khóc càng thê lương bén nhọn, gào: "Con thành tâm muốn làm khó hai mẹ con dì sao! Nếu con thấy chướng mắt chúng ta, dù đói chết đầu đường cũng phải đi. Hạo nhi con ơi, cha con ghét chúng ta, còn sống thế nào được."
Thành Hạo nhìn mẹ mình chanh chua mà đau đầu. Trong ngày thường mẹ hay làm giá, có chuyện gì chỉ cần mẹ cáu kỉnh, cha cũng đồng ý, điều này làm cho Phượng Nhạn Bình cảm thấy chỉ cần mình khóc lóc, không gì không thành. Nhưng bà nhầm, Thành lão gia tử là người chủ nghĩa đàn ông, lúc này nên chịu thua, vờ đáng thương mới đúng.
Thành Hạo sốt ruột trong lòng, một mặt ra sức nháy mắt ra hiệu cho mẹ, nhưng Phượng Nhạn Bình căn bản không nhìn thấy, khóc càng hăng say.
Thành Ôn đỡ lấy Thành Thư Chí tức đến run rẩy, nói: "Cha, đừng nóng giận."
Thành Ôn vừa mới nói một tiếng, Phượng Nhạn Bình bỗng nhiên thê lương gào: "Mày giả người tốt cái gì!"
Thành Thư Chí càng tức, gõ quải trượng, "Phản! Phản rồi!"
Thành Ôn không để ý tới Phượng Nhạn Bình, vẫn cứ nhẹ giọng nói với Thành Thư Chí nói: "Mẹ cũng không phải cố ý, lần sau không đi là được, cha không nên tức giận, tức giận hại thân."
Phượng Nhạn Bình gào: "Ai là mẹ mày, tao chỉ có một đứa con, Hạo nhi mới là con tao! Mày giả người tốt cái gì, nhất định là mày hãm hại bọn tao! Không sống nổi, còn không bằng chết đi. Không vừa mắt bọn tao cứ việc nói thẳng, nhất định là ghét tao già rồi, muốn kết hôn với gái trẻ đẹp, bắt đầu nhằm vào tao."
Thành Thư Chí đập quải trượng mấy lần, quát: "Nói thô tục cái gì!"
Nói xong, ông lắc đầu nói với Thành Ôn: "Con xem đi, con nói giúp bà ta, bà ta còn không nhận, đây là muốn tức chết cha."
Thành Ôn làm bộ rộng lượng, "Mẹ chỉ giận thôi, hai ngày nữa hết giận là tốt rồi..."
Thành Ôn nói xong, ánh mắt nhìn Phượng Nhạn Bình, nói: "Cha chiều chuộng mẹ như vậy, chẳng lẽ còn so đo việc nhỏ như vậy sao?"
Phượng Nhạn Bình bị ánh mắt của cậu làm cho tức điên, phép khích tướng này của Thành Ôn quả nhiên dùng được, Thành lão gia tử quát: "Đương nhiên phải so đo!"
Phượng Nhạn Bình sợ tới mức đặt mông ngồi dưới đất, trợn to mắt nhìn Thành lão gia.
Thành Hạo sợ tới mức cũng bắp chân chuột rút. Loại niên đại này vẫn đề cao đàn ông, dù Thành Thư Chí không vui một chút, thật sự đuổi Phượng Nhạn Bình đi, vậy mình sao sống ở Thành gia được.
Thành Hạo nhanh chóng tiến lên, giữ chặt Phượng Nhạn Bình, nói: "Mẹ, đừng nói nữa, nhận lỗi với cha đi."
"Nhận sai cái gì! Mẹ thích uống rượu đánh bài đấy! Lão gia có thể đi cả ngày, mẹ không thể về lúc trời tối sao!"
Thành Hạo thấy mẹ mình điên rồi, nhanh chóng nói với Thành lão gia: "Cha đừng ghi trong lòng, lời của mẹ không phải thật lòng, là lời giận lẫy thôi."
Thành Thư Chí được Thành Ôn đỡ, giận đến độ mắt đỏ ngầu. Lúc này Thường Hàm Tam co đầu rụt cổ chạy tới, hơi sợ hãi, nhẹ giọng thăm dò nói: "Lão gia, hôm nay là mười lăm, quản sự các cửa hàng đem sổ sách đến, ngài... Ngài có gặp không?"
Thành Thư Chí vốn nghĩ, Thành Hạo về nhà, về sau tất nhiên là Thành Hạo tiếp quản gia nghiệp, muốn đưa Thành Hạo đi gặp quản sự, nhưng không nghĩ tới đột nhiên ầm ĩ như vậy.
Thành Thư Chí hiện tại nhìn Thành Hạo không vừa mắt, hơn nữa Thành Hạo có vết bầm, không có cách gặp người.
Thành Thư Chí phất tay nói: "Đương nhiên gặp, đưa đến thư phòng đi... Thành Hạo, đưa mẹ con về phòng đi, không hiểu mình sai ở đâu, đừng ra khỏi phòng nửa bước!"
Dứt lời, ông quay đầu nói với Thành Ôn: "Ôn nhi, con đi gặp quản sự với cha."
Ông vừa dứt lời, Phượng Nhạn Bình lại khóc lóc một trận. Thành Thư Chí mặc kệ bà, phất phất tay, ý bảo hạ nhân kéo Phượng Nhạn Bình đang khóc lóc om sòm đi.
Thành Hạo nghe xong sắc mặt trắng bệch, trừng Thành Ôn nói không nên lời một câu.
Thành Ôn chấn động trong lòng, không nghĩ tới trò khôi hài còn có thu hoạch ngoài ý muốn.