Thành Ôn đến trước cửa tửu lâu, theo bản năng quay đầu lại, vừa vặn thấy ánh mắt đánh giá của Tưởng Mục Thăng.
Thân phận hiện tại của Thành Ôn mặc dù là Nhị gia Thành gia, nhưng cậu cũng không biết rõ quan hệ của người Thành Ôn này nhiều, biết kỹ càng tỉ mỉ nhất chỉ là chỗ thiếu hụt của cơ thể này...
Cho nên Thành Ôn không biết người đàn ông lạ mặt này có phải quen biết mình không.
Tưởng Mục Thăng thấy ánh mắt của Thành Ôn, cũng bất giác xấu hổ, ngược lại cười khẽ một chút, gật gật đầu, lập tức không dừng lại nhiều hơn nữa, nghiêng đầu nói với Nguyên Bắc: "Tiểu Bắc, đưa danh thiếp cho Nhị gia Thành gia, nói tôi muốn bái phỏng Nhị gia."
"Danh thiếp?"
Nguyên Bắc vốn không phải người nói nhiều, anh đi theo Tưởng Mục Thăng từ nhỏ, loại niên đại rung chuyển này, cha mẹ Nguyên Bắc căn bản không nuôi nổi anh, mà Tưởng Mục Thăng là cha mẹ tái sinh của anh, Nguyên Bắc vẫn luôn an phận, nói rất ít, Tưởng Mục Thăng nói một thì làm một.
Nhưng lần này, Nguyên Bắc cũng giật mình, dù sao đưa danh thiếp cũng quá mức trang trọng rồi, dù Thành gia ở Tuyền Giang là số một số hai, nhưng Tuyền Giang cũng chỉ là thổ địa, không đáng kể chút nào.
Tưởng Mục Thăng chỉ gật đầu một cái, lên xe ngựa, Nguyên Bắc cũng nhanh chóng đi theo, đóng cửa lại. Xa phu kéo ngựa, đi về trang viên.
Thành Ôn nhìn nhất cử nhất động của Tưởng Mục Thăng, đối phương tuy rằng mặc rất đơn giản, tuyệt không phô trương, nhưng Thành Ôn cũng là người tinh mắt, cậu gặp qua nhiều người chân chính giàu có hơn nguyên chủ, cho nên liếc mắt một cái có thể nhìn ra, vô luận từ hành động hay là từ khí độ, người đàn ông này không quá giống người thường.
Thành Ôn nhìn chằm chằm xe ngựa đã đi xa, lập tức thu hồi ánh mắt, vào tửu lâu.
Thành Hạo thấy Thành Ôn đến, trong lòng tức giận, nhưng lập tức trấn định lại. Hắn đã đoán Thành Ôn sẽ đến, trong lòng đã vạch ra đối sách vẹn toàn trước.
Thành Hạo cũng không dong dài nhiều với Thành Ôn, dù sao hắn ở Tuyền Giang vẫn luôn là hình tượng ôn hòa người tốt, cười nói với Thành Ôn: "Nhị ca đến à, nhưng chỗ này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta không bằng nói trước mặt cha, nhìn xem ai đúng ai sai?"
Thành Ôn cong khóe miệng, cũng không quá để ý, "Tôi còn chưa mở miệng, cậu đã biết ý đồ của tôi, có thể thấy được trong lòng đúng là có quỷ."
Thành Hạo bị cậu vân đạm phong khinh châm chọc một câu, trừng mắt, vung vạt áo, đi nhanh ra ngoài, xoay người lên ngựa đi về Thành gia.
Thành Hạo vô cùng lo lắng đẩy cửa ra, Thành lão gia tử Thành Thư Chí đang ở chính đường uống trà, thấy Thành Hạo trở lại, cười nói: "Về sớm vậy?"
Thành Hạo như là bị ủy khuất, khó xử đi lên trước, vừa lau mồ hôi chảy xuống, vừa nói: "Cha, hôm nay con phát cơm ở Yến Hồi lâu, Nhị ca chạy tới, nói con là đã hơn một năm không về hiếu thuận cha mẹ, Nhị ca không nhìn nổi, nhưng cũng không thể không cho con thể diện ở bên ngoài, có đúng hay không?"
Thành Hạo nói xong, Thành Ôn khí định thần nhàn đi tới. Thành Thư Chí gọi Thành Ôn lại, vừa thở dài vừa nói: "Hai đứa là anh em, Hạo nhi thật vất vả mới về, đánh giá làm gì? Có chuyện không thể nói nhẹ nhàng sao? Đều là mặt mũi Thành gia, ai mất mặt, ba có thể vui không?"
Thành Thư Chí tuy rằng nói công bằng có lý, nhưng người nghe có tai có thể nghe ra, rõ ràng vẫn là đang răn dạy Thành Ôn, thiên vị Thành Hạo.
Thành Ôn cũng không quan tâm, từ trước tới nay dưỡng thành bản tính thương nhân, cái gì cũng giấu trong lòng, sẽ không dễ dàng lộ ra trước mặt ai.
Thành Ôn nói: "Cha nói có lý, con cũng nghĩ như vậy, chẳng qua thể diện là một chuyện, ăn cơm không đủ no, muốn thể diện cũng vô dụng."
Thành Thư Chí nói: "Lời này nói thế nào?"
Thành Ôn cười liếc Thành Hạo một cái, tiếp tục nói: "Cha, em trai muốn phát cơm, đây là chuyện tốt. Nhưng nó dùng sơn trân hải vị của Yến Hồi lâu phát cơm, có tất yếu làm lớn như vậy không? Thành gia tuy rằng giàu có, không lo ăn không lo mặc, nhưng cũng là kinh doanh cha vất vả qua nhiều năm như vậy, em trai mới về nhà đã tiêu tiền như nước, lại còn tiêu tiền của cha mẹ, con chỉ là nhìn không nổi thôi."
Thành Thư Chí nghe Thành Ôn nói, con út mình thiên vị thế nhưng dùng sơn trân hải vị của Yến Hồi lâu bố thí người nghèo, thân là thương nhân thịt cũng đau.
Thành Hạo thấy sắc mặt cha mình không đúng, nhanh chóng nói: "Người cùng khổ cũng là người, vì sao không thể ăn sơn trân hải vị? Trong mắt nhị ca đừng chỉ có tiền."
Thành Thư Chí làm thương nhân cả đời, những lời này của Thành Hạo hiển nhiên tát mặt Thành Thư Chí. Nếu không phải trong mắt chỉ có tiền, sao có gia nghiệp lớn như thế.
Thành Thư Chí lập tức sắc mặt lại càng không tốt, phất phất tay, "Đi đi, đừng nhiều lời. Hạo nhi nếu con muốn cứu tế người cùng khổ, bảo Thường quản sự chia gạo còn dư đi. Yến Hồi lâu là nơi chiêu đãi khách nhân dùng, đừng biến thành chướng khí mù mịt, lại còn bị nói dùng thủ đoạn."
"Cha!" Thành Hạo còn muốn cãi lại, không nghĩ tới mình đi mới hơn một năm, nhị ca đã miệng lưỡi trơn tru như thế, nhưng Thành Thư Chí như vậy rõ ràng đã thấy phiền, hắn chỉ có thể hít một hơi, thành thành thật thật ngậm miệng.
Thành Thư Chí đột nhiên như là nhớ ra cái gì đó, đột nhiên nở nụ cười, chỉ vào Thành Hạo nói: "Nào nào, Hạo nhi, con nhanh chóng bảo người dọn dẹp Yến Hồi lâu đi, nghe thấy chưa? Ông chủ Tưởng trong kinh thành muốn tới chỗ chúng ta, cha nghe nói đã đến rồi, lát lại đưa thiệp mời cho cậu ta, mời đến Yến Hồi lâu ăn bữa cơm. Nếu có thể bàn chuyện làm ăn với ông chủ Tưởng, mấy năm cũng không cần khai trương! Nhanh đi, lần này giao cho con, làm cho tốt biết chưa."
Ông ta nói xong, thoáng nhìn Thành Ôn, rõ ràng cũng hiểu được mình quá thiên vị con út. Dù sao con út mới từ bên ngoài về, Thành lão gia tử cũng biết, Thành Hạo nói cái gì nhớ nhà quay về, kỳ thật là đã tiêu hết tiền buôn bán mình cho nó. Ông ta thiên vị con út, bởi vì con thứ thật sự rất yếu đuối, căn bản không phải người biết kinh thương. Nếu mình đặt sản nghiệp trên vai con thứ, sẽ thẹn với tổ tông, nhưng trong đầu ông ta vẫn minh mẫn, cái gì cũng hiểu.
Thành Thư Chí nhanh chóng lại chỉ vào Thành Ôn, nói: "Hạo nhi này, con vừa về, sinh ý có cái gì không rõ, đi thỉnh giáo nhị ca con, biết chưa?"
Thành Hạo nghe cha nói muốn mình chiêu đãi ông chủ Tưởng, ánh mắt nhất thời sáng lên. Hắn là người từng đi ra ngoài, cảm thấy kiến thức của mình rộng hơn tất cả mọi người, tất nhiên biết ông chủ Tưởng này là ai. Đại thương nhân tiếng tăm lừng lẫy, đừng nói cái khác, chỉ cần có Tưởng Mục Thăng, những người khác sẽ phải mở đường.
Thành Hạo biết đây là một lần cơ hội của mình, nếu nịnh bợ được Tưởng Mục Thăng, mình sau này sẽ phát đạt. Tuyền Giang, chung quy chỉ là thổ địa mà thôi, mắt của hắn không thiển cận như vậy.
Thành Hạo nhanh chóng lên tiếng trả lời, "Cha, cha yên tâm đi, con đi ra ngoài một năm, cũng học được nhiều."
Nói xong, hắn lại làm bộ như cực kỳ khiêm tốn nhìn Thành Ôn, trên mặt tựa hồ có chút ý tứ khiêu khích, cười nói: "Con có cái gì không rõ, không hiểu, nhất định đi thỉnh giáo nhị ca!"
Chẳng qua Thành Hạo khiêu khích, trong mắt của Thành Ôn căn bản không đáng nhắc tới. Thành Hạo phát hiện mình ghét nhất chính là loại cảm giác vân đạm phong khinh này, ai nói thế nào, cậu cũng chẳng mảy may.
Thành Hạo khiêu khích như là đánh vào bông, nhất thời cảm thấy phi thường khó chịu.
Lúc này Thường quản sự Thường Hàm Tam vội vã chạy vào, trong tay giơ một tấm thiệp đỏ, vô cùng lo lắng, "Lão gia, lão gia! Chuyện tốt!"
Thường Hàm Tam là quản gia Thành gia, cũng là quản sự, vẫn luôn đi theo Thành lão gia tử đi kinh doanh. Đừng nhìn ông ngoan ngoãn ở Thành gia, ông vừa ra khỏi Thành gia, người khác còn phải gọi là Thường gia, cũng là người cực kỳ có thể diện.
Thường Hàm Tam cung kính đưa thiếp mời cho Thành Thư Chí, cúi người nói: "Lão gia, danh thiếp! Danh thiếp của ông chủ Tưởng!"
Thành Thư Chí vừa nghe, tay nhận thiếp mời cũng run rẩy, hưng phấn không dám mở ra, hỏi: "Ông chủ Tưởng nào?"
Thành Hạo cũng hưng phấn, mới vừa rồi còn nghĩ mời ông chủ Tưởng đến Yến Hồi lâu thế nào, không nghĩ đến ông chủ Tưởng lại đưa danh thiếp đến. Thành Hạo giống như nhìn tiền đồ như gấm của mình, nhanh chóng thúc giục, "Cha, còn có thể là ông chủ Tưởng nào nữa! Tưởng Mục Thăng, ông chủ Tưởng ở kinh thành!"
Thành Thư Chí lúc này mới run rẩy mở danh thiếp, khóe miệng nhếch cao, kích động trừng đôi mắt già, dùng sức nhìn danh thiếp.
Nhưng nụ cười của Thành Thư Chí lại từ từ cứng ngắc, đôi mắt chớp nhanh, lập tức ngẩng đầu giật mình nhìn con thứ hai Thành Ôn, sau đó khó có thể tin cúi đầu lật danh thiếp, lại ngẩng đầu lên nhìn Thành Ôn, ba bốn lần như thế.
Thành Hạo nhìn thấy sắc mặt Thành Thư Chí, lập tức cảm thấy có điều gì, chần chờ nói: "Cha... Làm sao vậy?"
Thành Thư Chí đặt danh thiếp lên bàn, nói với Thành Ôn: "Lão nhị... con quen biết ông chủ Tưởng à?"
Thành Ôn vẫn chưa nói gì, tựa hồ Thành Thư Chí sợ cậu không hiểu, nhanh chóng lại nói tiếp: "Đây... Đây là danh thiếp ông chủ Tưởng cố ý bái phỏng Ôn nhi."
"Nhị ca?"
Thành Hạo khiếp sợ mở to hai mắt, tựa hồ không thể tin tưởng nổi. Thành Hạo không thể tin, ông chủ Tưởng trong kinh thành muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, lại còn đưa danh thiếp bái phỏng một phế vật khiếp nhược yếu đuối, thân thể còn có chỗ thiếu hụt.
Thành Ôn chỉ nhíu mi, chẳng biết tại sao, cậu nghe được tên ông chủ Tưởng, nháy mắt hiện lên người đàn ông dung mạo bất phàm ở cửa Yến Hồi lâu.
Bọn họ thậm chí cũng không nói chuyện, chỉ nhìn nhau, gật đầu một cái, lại không có gì khác.
Thành Thư Chí cũng khiếp sợ, nhìn chằm chằm Thành Ôn hồi lâu, đột nhiên đứng lên, đi tới đi lui, khẩn trương nói với Thành Ôn: "Nhanh, đúng, nhanh đi chuẩn bị, đừng nói là bái phỏng ai, chủ yếu nhất là ông chủ Tưởng muốn tới Thành gia chúng ta, nhanh chuẩn bị. Ôn nhi, con đi nhanh, gọi phòng bếp làm một bàn yến hội, nhất định phải long trọng! Cực kì long trọng, bát đĩa mới hết, đồ ăn phải đầy đủ sơn trân hải vị! Không thể mộc mạc, không thể để cho ông chủ Tưởng xem thường chúng ta... Phải biết toàn bộ thương nhân Tuyền Giang đang nhìn chằm chằm Tưởng Mục Thăng đấy, không thể để cho người khác có chỗ chen chân. Ôn nhi, con phải giữ được ông chủ Tưởng!"
Thành Ôn thấy dáng vẻ Thành Thư Chí khẩn trương, loại chuyện buôn bán làm ăn này cậu làm nhiều. Tuy Thành Ôn còn trẻ, nhưng cũng biết làm kinh doanh, cũng bởi vì Thành Ôn biết quan sát mặt người.
Thành Ôn cười nói: "Cha yên tâm, đây không phải là việc khó gì."
Thành Ôn đến trước cửa tửu lâu, theo bản năng quay đầu lại, vừa vặn thấy ánh mắt đánh giá của Tưởng Mục Thăng.
Thân phận hiện tại của Thành Ôn mặc dù là Nhị gia Thành gia, nhưng cậu cũng không biết rõ quan hệ của người Thành Ôn này nhiều, biết kỹ càng tỉ mỉ nhất chỉ là chỗ thiếu hụt của cơ thể này...
Cho nên Thành Ôn không biết người đàn ông lạ mặt này có phải quen biết mình không.
Tưởng Mục Thăng thấy ánh mắt của Thành Ôn, cũng bất giác xấu hổ, ngược lại cười khẽ một chút, gật gật đầu, lập tức không dừng lại nhiều hơn nữa, nghiêng đầu nói với Nguyên Bắc: "Tiểu Bắc, đưa danh thiếp cho Nhị gia Thành gia, nói tôi muốn bái phỏng Nhị gia."
"Danh thiếp?"
Nguyên Bắc vốn không phải người nói nhiều, anh đi theo Tưởng Mục Thăng từ nhỏ, loại niên đại rung chuyển này, cha mẹ Nguyên Bắc căn bản không nuôi nổi anh, mà Tưởng Mục Thăng là cha mẹ tái sinh của anh, Nguyên Bắc vẫn luôn an phận, nói rất ít, Tưởng Mục Thăng nói một thì làm một.
Nhưng lần này, Nguyên Bắc cũng giật mình, dù sao đưa danh thiếp cũng quá mức trang trọng rồi, dù Thành gia ở Tuyền Giang là số một số hai, nhưng Tuyền Giang cũng chỉ là thổ địa, không đáng kể chút nào.
Tưởng Mục Thăng chỉ gật đầu một cái, lên xe ngựa, Nguyên Bắc cũng nhanh chóng đi theo, đóng cửa lại. Xa phu kéo ngựa, đi về trang viên.
Thành Ôn nhìn nhất cử nhất động của Tưởng Mục Thăng, đối phương tuy rằng mặc rất đơn giản, tuyệt không phô trương, nhưng Thành Ôn cũng là người tinh mắt, cậu gặp qua nhiều người chân chính giàu có hơn nguyên chủ, cho nên liếc mắt một cái có thể nhìn ra, vô luận từ hành động hay là từ khí độ, người đàn ông này không quá giống người thường.
Thành Ôn nhìn chằm chằm xe ngựa đã đi xa, lập tức thu hồi ánh mắt, vào tửu lâu.
Thành Hạo thấy Thành Ôn đến, trong lòng tức giận, nhưng lập tức trấn định lại. Hắn đã đoán Thành Ôn sẽ đến, trong lòng đã vạch ra đối sách vẹn toàn trước.
Thành Hạo cũng không dong dài nhiều với Thành Ôn, dù sao hắn ở Tuyền Giang vẫn luôn là hình tượng ôn hòa người tốt, cười nói với Thành Ôn: "Nhị ca đến à, nhưng chỗ này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta không bằng nói trước mặt cha, nhìn xem ai đúng ai sai?"
Thành Ôn cong khóe miệng, cũng không quá để ý, "Tôi còn chưa mở miệng, cậu đã biết ý đồ của tôi, có thể thấy được trong lòng đúng là có quỷ."
Thành Hạo bị cậu vân đạm phong khinh châm chọc một câu, trừng mắt, vung vạt áo, đi nhanh ra ngoài, xoay người lên ngựa đi về Thành gia.
Thành Hạo vô cùng lo lắng đẩy cửa ra, Thành lão gia tử Thành Thư Chí đang ở chính đường uống trà, thấy Thành Hạo trở lại, cười nói: "Về sớm vậy?"
Thành Hạo như là bị ủy khuất, khó xử đi lên trước, vừa lau mồ hôi chảy xuống, vừa nói: "Cha, hôm nay con phát cơm ở Yến Hồi lâu, Nhị ca chạy tới, nói con là đã hơn một năm không về hiếu thuận cha mẹ, Nhị ca không nhìn nổi, nhưng cũng không thể không cho con thể diện ở bên ngoài, có đúng hay không?"
Thành Hạo nói xong, Thành Ôn khí định thần nhàn đi tới. Thành Thư Chí gọi Thành Ôn lại, vừa thở dài vừa nói: "Hai đứa là anh em, Hạo nhi thật vất vả mới về, đánh giá làm gì? Có chuyện không thể nói nhẹ nhàng sao? Đều là mặt mũi Thành gia, ai mất mặt, ba có thể vui không?"
Thành Thư Chí tuy rằng nói công bằng có lý, nhưng người nghe có tai có thể nghe ra, rõ ràng vẫn là đang răn dạy Thành Ôn, thiên vị Thành Hạo.
Thành Ôn cũng không quan tâm, từ trước tới nay dưỡng thành bản tính thương nhân, cái gì cũng giấu trong lòng, sẽ không dễ dàng lộ ra trước mặt ai.
Thành Ôn nói: "Cha nói có lý, con cũng nghĩ như vậy, chẳng qua thể diện là một chuyện, ăn cơm không đủ no, muốn thể diện cũng vô dụng."
Thành Thư Chí nói: "Lời này nói thế nào?"
Thành Ôn cười liếc Thành Hạo một cái, tiếp tục nói: "Cha, em trai muốn phát cơm, đây là chuyện tốt. Nhưng nó dùng sơn trân hải vị của Yến Hồi lâu phát cơm, có tất yếu làm lớn như vậy không? Thành gia tuy rằng giàu có, không lo ăn không lo mặc, nhưng cũng là kinh doanh cha vất vả qua nhiều năm như vậy, em trai mới về nhà đã tiêu tiền như nước, lại còn tiêu tiền của cha mẹ, con chỉ là nhìn không nổi thôi."
Thành Thư Chí nghe Thành Ôn nói, con út mình thiên vị thế nhưng dùng sơn trân hải vị của Yến Hồi lâu bố thí người nghèo, thân là thương nhân thịt cũng đau.
Thành Hạo thấy sắc mặt cha mình không đúng, nhanh chóng nói: "Người cùng khổ cũng là người, vì sao không thể ăn sơn trân hải vị? Trong mắt nhị ca đừng chỉ có tiền."
Thành Thư Chí làm thương nhân cả đời, những lời này của Thành Hạo hiển nhiên tát mặt Thành Thư Chí. Nếu không phải trong mắt chỉ có tiền, sao có gia nghiệp lớn như thế.
Thành Thư Chí lập tức sắc mặt lại càng không tốt, phất phất tay, "Đi đi, đừng nhiều lời. Hạo nhi nếu con muốn cứu tế người cùng khổ, bảo Thường quản sự chia gạo còn dư đi. Yến Hồi lâu là nơi chiêu đãi khách nhân dùng, đừng biến thành chướng khí mù mịt, lại còn bị nói dùng thủ đoạn."
"Cha!" Thành Hạo còn muốn cãi lại, không nghĩ tới mình đi mới hơn một năm, nhị ca đã miệng lưỡi trơn tru như thế, nhưng Thành Thư Chí như vậy rõ ràng đã thấy phiền, hắn chỉ có thể hít một hơi, thành thành thật thật ngậm miệng.
Thành Thư Chí đột nhiên như là nhớ ra cái gì đó, đột nhiên nở nụ cười, chỉ vào Thành Hạo nói: "Nào nào, Hạo nhi, con nhanh chóng bảo người dọn dẹp Yến Hồi lâu đi, nghe thấy chưa? Ông chủ Tưởng trong kinh thành muốn tới chỗ chúng ta, cha nghe nói đã đến rồi, lát lại đưa thiệp mời cho cậu ta, mời đến Yến Hồi lâu ăn bữa cơm. Nếu có thể bàn chuyện làm ăn với ông chủ Tưởng, mấy năm cũng không cần khai trương! Nhanh đi, lần này giao cho con, làm cho tốt biết chưa."
Ông ta nói xong, thoáng nhìn Thành Ôn, rõ ràng cũng hiểu được mình quá thiên vị con út. Dù sao con út mới từ bên ngoài về, Thành lão gia tử cũng biết, Thành Hạo nói cái gì nhớ nhà quay về, kỳ thật là đã tiêu hết tiền buôn bán mình cho nó. Ông ta thiên vị con út, bởi vì con thứ thật sự rất yếu đuối, căn bản không phải người biết kinh thương. Nếu mình đặt sản nghiệp trên vai con thứ, sẽ thẹn với tổ tông, nhưng trong đầu ông ta vẫn minh mẫn, cái gì cũng hiểu.
Thành Thư Chí nhanh chóng lại chỉ vào Thành Ôn, nói: "Hạo nhi này, con vừa về, sinh ý có cái gì không rõ, đi thỉnh giáo nhị ca con, biết chưa?"
Thành Hạo nghe cha nói muốn mình chiêu đãi ông chủ Tưởng, ánh mắt nhất thời sáng lên. Hắn là người từng đi ra ngoài, cảm thấy kiến thức của mình rộng hơn tất cả mọi người, tất nhiên biết ông chủ Tưởng này là ai. Đại thương nhân tiếng tăm lừng lẫy, đừng nói cái khác, chỉ cần có Tưởng Mục Thăng, những người khác sẽ phải mở đường.
Thành Hạo biết đây là một lần cơ hội của mình, nếu nịnh bợ được Tưởng Mục Thăng, mình sau này sẽ phát đạt. Tuyền Giang, chung quy chỉ là thổ địa mà thôi, mắt của hắn không thiển cận như vậy.
Thành Hạo nhanh chóng lên tiếng trả lời, "Cha, cha yên tâm đi, con đi ra ngoài một năm, cũng học được nhiều."
Nói xong, hắn lại làm bộ như cực kỳ khiêm tốn nhìn Thành Ôn, trên mặt tựa hồ có chút ý tứ khiêu khích, cười nói: "Con có cái gì không rõ, không hiểu, nhất định đi thỉnh giáo nhị ca!"
Chẳng qua Thành Hạo khiêu khích, trong mắt của Thành Ôn căn bản không đáng nhắc tới. Thành Hạo phát hiện mình ghét nhất chính là loại cảm giác vân đạm phong khinh này, ai nói thế nào, cậu cũng chẳng mảy may.
Thành Hạo khiêu khích như là đánh vào bông, nhất thời cảm thấy phi thường khó chịu.
Lúc này Thường quản sự Thường Hàm Tam vội vã chạy vào, trong tay giơ một tấm thiệp đỏ, vô cùng lo lắng, "Lão gia, lão gia! Chuyện tốt!"
Thường Hàm Tam là quản gia Thành gia, cũng là quản sự, vẫn luôn đi theo Thành lão gia tử đi kinh doanh. Đừng nhìn ông ngoan ngoãn ở Thành gia, ông vừa ra khỏi Thành gia, người khác còn phải gọi là Thường gia, cũng là người cực kỳ có thể diện.
Thường Hàm Tam cung kính đưa thiếp mời cho Thành Thư Chí, cúi người nói: "Lão gia, danh thiếp! Danh thiếp của ông chủ Tưởng!"
Thành Thư Chí vừa nghe, tay nhận thiếp mời cũng run rẩy, hưng phấn không dám mở ra, hỏi: "Ông chủ Tưởng nào?"
Thành Hạo cũng hưng phấn, mới vừa rồi còn nghĩ mời ông chủ Tưởng đến Yến Hồi lâu thế nào, không nghĩ đến ông chủ Tưởng lại đưa danh thiếp đến. Thành Hạo giống như nhìn tiền đồ như gấm của mình, nhanh chóng thúc giục, "Cha, còn có thể là ông chủ Tưởng nào nữa! Tưởng Mục Thăng, ông chủ Tưởng ở kinh thành!"
Thành Thư Chí lúc này mới run rẩy mở danh thiếp, khóe miệng nhếch cao, kích động trừng đôi mắt già, dùng sức nhìn danh thiếp.
Nhưng nụ cười của Thành Thư Chí lại từ từ cứng ngắc, đôi mắt chớp nhanh, lập tức ngẩng đầu giật mình nhìn con thứ hai Thành Ôn, sau đó khó có thể tin cúi đầu lật danh thiếp, lại ngẩng đầu lên nhìn Thành Ôn, ba bốn lần như thế.
Thành Hạo nhìn thấy sắc mặt Thành Thư Chí, lập tức cảm thấy có điều gì, chần chờ nói: "Cha... Làm sao vậy?"
Thành Thư Chí đặt danh thiếp lên bàn, nói với Thành Ôn: "Lão nhị... con quen biết ông chủ Tưởng à?"
Thành Ôn vẫn chưa nói gì, tựa hồ Thành Thư Chí sợ cậu không hiểu, nhanh chóng lại nói tiếp: "Đây... Đây là danh thiếp ông chủ Tưởng cố ý bái phỏng Ôn nhi."
"Nhị ca?"
Thành Hạo khiếp sợ mở to hai mắt, tựa hồ không thể tin tưởng nổi. Thành Hạo không thể tin, ông chủ Tưởng trong kinh thành muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, lại còn đưa danh thiếp bái phỏng một phế vật khiếp nhược yếu đuối, thân thể còn có chỗ thiếu hụt.
Thành Ôn chỉ nhíu mi, chẳng biết tại sao, cậu nghe được tên ông chủ Tưởng, nháy mắt hiện lên người đàn ông dung mạo bất phàm ở cửa Yến Hồi lâu.
Bọn họ thậm chí cũng không nói chuyện, chỉ nhìn nhau, gật đầu một cái, lại không có gì khác.
Thành Thư Chí cũng khiếp sợ, nhìn chằm chằm Thành Ôn hồi lâu, đột nhiên đứng lên, đi tới đi lui, khẩn trương nói với Thành Ôn: "Nhanh, đúng, nhanh đi chuẩn bị, đừng nói là bái phỏng ai, chủ yếu nhất là ông chủ Tưởng muốn tới Thành gia chúng ta, nhanh chuẩn bị. Ôn nhi, con đi nhanh, gọi phòng bếp làm một bàn yến hội, nhất định phải long trọng! Cực kì long trọng, bát đĩa mới hết, đồ ăn phải đầy đủ sơn trân hải vị! Không thể mộc mạc, không thể để cho ông chủ Tưởng xem thường chúng ta... Phải biết toàn bộ thương nhân Tuyền Giang đang nhìn chằm chằm Tưởng Mục Thăng đấy, không thể để cho người khác có chỗ chen chân. Ôn nhi, con phải giữ được ông chủ Tưởng!"
Thành Ôn thấy dáng vẻ Thành Thư Chí khẩn trương, loại chuyện buôn bán làm ăn này cậu làm nhiều. Tuy Thành Ôn còn trẻ, nhưng cũng biết làm kinh doanh, cũng bởi vì Thành Ôn biết quan sát mặt người.
Thành Ôn cười nói: "Cha yên tâm, đây không phải là việc khó gì."
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thành Ôn đến trước cửa tửu lâu, theo bản năng quay đầu lại, vừa vặn thấy ánh mắt đánh giá của Tưởng Mục Thăng.
Thân phận hiện tại của Thành Ôn mặc dù là Nhị gia Thành gia, nhưng cậu cũng không biết rõ quan hệ của người Thành Ôn này nhiều, biết kỹ càng tỉ mỉ nhất chỉ là chỗ thiếu hụt của cơ thể này...
Cho nên Thành Ôn không biết người đàn ông lạ mặt này có phải quen biết mình không.
Tưởng Mục Thăng thấy ánh mắt của Thành Ôn, cũng bất giác xấu hổ, ngược lại cười khẽ một chút, gật gật đầu, lập tức không dừng lại nhiều hơn nữa, nghiêng đầu nói với Nguyên Bắc: "Tiểu Bắc, đưa danh thiếp cho Nhị gia Thành gia, nói tôi muốn bái phỏng Nhị gia."
"Danh thiếp?"
Nguyên Bắc vốn không phải người nói nhiều, anh đi theo Tưởng Mục Thăng từ nhỏ, loại niên đại rung chuyển này, cha mẹ Nguyên Bắc căn bản không nuôi nổi anh, mà Tưởng Mục Thăng là cha mẹ tái sinh của anh, Nguyên Bắc vẫn luôn an phận, nói rất ít, Tưởng Mục Thăng nói một thì làm một.
Nhưng lần này, Nguyên Bắc cũng giật mình, dù sao đưa danh thiếp cũng quá mức trang trọng rồi, dù Thành gia ở Tuyền Giang là số một số hai, nhưng Tuyền Giang cũng chỉ là thổ địa, không đáng kể chút nào.
Tưởng Mục Thăng chỉ gật đầu một cái, lên xe ngựa, Nguyên Bắc cũng nhanh chóng đi theo, đóng cửa lại. Xa phu kéo ngựa, đi về trang viên.
Thành Ôn nhìn nhất cử nhất động của Tưởng Mục Thăng, đối phương tuy rằng mặc rất đơn giản, tuyệt không phô trương, nhưng Thành Ôn cũng là người tinh mắt, cậu gặp qua nhiều người chân chính giàu có hơn nguyên chủ, cho nên liếc mắt một cái có thể nhìn ra, vô luận từ hành động hay là từ khí độ, người đàn ông này không quá giống người thường.
Thành Ôn nhìn chằm chằm xe ngựa đã đi xa, lập tức thu hồi ánh mắt, vào tửu lâu.
Thành Hạo thấy Thành Ôn đến, trong lòng tức giận, nhưng lập tức trấn định lại. Hắn đã đoán Thành Ôn sẽ đến, trong lòng đã vạch ra đối sách vẹn toàn trước.
Thành Hạo cũng không dong dài nhiều với Thành Ôn, dù sao hắn ở Tuyền Giang vẫn luôn là hình tượng ôn hòa người tốt, cười nói với Thành Ôn: "Nhị ca đến à, nhưng chỗ này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta không bằng nói trước mặt cha, nhìn xem ai đúng ai sai?"
Thành Ôn cong khóe miệng, cũng không quá để ý, "Tôi còn chưa mở miệng, cậu đã biết ý đồ của tôi, có thể thấy được trong lòng đúng là có quỷ."
Thành Hạo bị cậu vân đạm phong khinh châm chọc một câu, trừng mắt, vung vạt áo, đi nhanh ra ngoài, xoay người lên ngựa đi về Thành gia.
Thành Hạo vô cùng lo lắng đẩy cửa ra, Thành lão gia tử Thành Thư Chí đang ở chính đường uống trà, thấy Thành Hạo trở lại, cười nói: "Về sớm vậy?"
Thành Hạo như là bị ủy khuất, khó xử đi lên trước, vừa lau mồ hôi chảy xuống, vừa nói: "Cha, hôm nay con phát cơm ở Yến Hồi lâu, Nhị ca chạy tới, nói con là đã hơn một năm không về hiếu thuận cha mẹ, Nhị ca không nhìn nổi, nhưng cũng không thể không cho con thể diện ở bên ngoài, có đúng hay không?"
Thành Hạo nói xong, Thành Ôn khí định thần nhàn đi tới. Thành Thư Chí gọi Thành Ôn lại, vừa thở dài vừa nói: "Hai đứa là anh em, Hạo nhi thật vất vả mới về, đánh giá làm gì? Có chuyện không thể nói nhẹ nhàng sao? Đều là mặt mũi Thành gia, ai mất mặt, ba có thể vui không?"
Thành Thư Chí tuy rằng nói công bằng có lý, nhưng người nghe có tai có thể nghe ra, rõ ràng vẫn là đang răn dạy Thành Ôn, thiên vị Thành Hạo.
Thành Ôn cũng không quan tâm, từ trước tới nay dưỡng thành bản tính thương nhân, cái gì cũng giấu trong lòng, sẽ không dễ dàng lộ ra trước mặt ai.
Thành Ôn nói: "Cha nói có lý, con cũng nghĩ như vậy, chẳng qua thể diện là một chuyện, ăn cơm không đủ no, muốn thể diện cũng vô dụng."
Thành Thư Chí nói: "Lời này nói thế nào?"
Thành Ôn cười liếc Thành Hạo một cái, tiếp tục nói: "Cha, em trai muốn phát cơm, đây là chuyện tốt. Nhưng nó dùng sơn trân hải vị của Yến Hồi lâu phát cơm, có tất yếu làm lớn như vậy không? Thành gia tuy rằng giàu có, không lo ăn không lo mặc, nhưng cũng là kinh doanh cha vất vả qua nhiều năm như vậy, em trai mới về nhà đã tiêu tiền như nước, lại còn tiêu tiền của cha mẹ, con chỉ là nhìn không nổi thôi."
Thành Thư Chí nghe Thành Ôn nói, con út mình thiên vị thế nhưng dùng sơn trân hải vị của Yến Hồi lâu bố thí người nghèo, thân là thương nhân thịt cũng đau.
Thành Hạo thấy sắc mặt cha mình không đúng, nhanh chóng nói: "Người cùng khổ cũng là người, vì sao không thể ăn sơn trân hải vị? Trong mắt nhị ca đừng chỉ có tiền."
Thành Thư Chí làm thương nhân cả đời, những lời này của Thành Hạo hiển nhiên tát mặt Thành Thư Chí. Nếu không phải trong mắt chỉ có tiền, sao có gia nghiệp lớn như thế.
Thành Thư Chí lập tức sắc mặt lại càng không tốt, phất phất tay, "Đi đi, đừng nhiều lời. Hạo nhi nếu con muốn cứu tế người cùng khổ, bảo Thường quản sự chia gạo còn dư đi. Yến Hồi lâu là nơi chiêu đãi khách nhân dùng, đừng biến thành chướng khí mù mịt, lại còn bị nói dùng thủ đoạn."
"Cha!" Thành Hạo còn muốn cãi lại, không nghĩ tới mình đi mới hơn một năm, nhị ca đã miệng lưỡi trơn tru như thế, nhưng Thành Thư Chí như vậy rõ ràng đã thấy phiền, hắn chỉ có thể hít một hơi, thành thành thật thật ngậm miệng.
Thành Thư Chí đột nhiên như là nhớ ra cái gì đó, đột nhiên nở nụ cười, chỉ vào Thành Hạo nói: "Nào nào, Hạo nhi, con nhanh chóng bảo người dọn dẹp Yến Hồi lâu đi, nghe thấy chưa? Ông chủ Tưởng trong kinh thành muốn tới chỗ chúng ta, cha nghe nói đã đến rồi, lát lại đưa thiệp mời cho cậu ta, mời đến Yến Hồi lâu ăn bữa cơm. Nếu có thể bàn chuyện làm ăn với ông chủ Tưởng, mấy năm cũng không cần khai trương! Nhanh đi, lần này giao cho con, làm cho tốt biết chưa."
Ông ta nói xong, thoáng nhìn Thành Ôn, rõ ràng cũng hiểu được mình quá thiên vị con út. Dù sao con út mới từ bên ngoài về, Thành lão gia tử cũng biết, Thành Hạo nói cái gì nhớ nhà quay về, kỳ thật là đã tiêu hết tiền buôn bán mình cho nó. Ông ta thiên vị con út, bởi vì con thứ thật sự rất yếu đuối, căn bản không phải người biết kinh thương. Nếu mình đặt sản nghiệp trên vai con thứ, sẽ thẹn với tổ tông, nhưng trong đầu ông ta vẫn minh mẫn, cái gì cũng hiểu.
Thành Thư Chí nhanh chóng lại chỉ vào Thành Ôn, nói: "Hạo nhi này, con vừa về, sinh ý có cái gì không rõ, đi thỉnh giáo nhị ca con, biết chưa?"
Thành Hạo nghe cha nói muốn mình chiêu đãi ông chủ Tưởng, ánh mắt nhất thời sáng lên. Hắn là người từng đi ra ngoài, cảm thấy kiến thức của mình rộng hơn tất cả mọi người, tất nhiên biết ông chủ Tưởng này là ai. Đại thương nhân tiếng tăm lừng lẫy, đừng nói cái khác, chỉ cần có Tưởng Mục Thăng, những người khác sẽ phải mở đường.
Thành Hạo biết đây là một lần cơ hội của mình, nếu nịnh bợ được Tưởng Mục Thăng, mình sau này sẽ phát đạt. Tuyền Giang, chung quy chỉ là thổ địa mà thôi, mắt của hắn không thiển cận như vậy.
Thành Hạo nhanh chóng lên tiếng trả lời, "Cha, cha yên tâm đi, con đi ra ngoài một năm, cũng học được nhiều."
Nói xong, hắn lại làm bộ như cực kỳ khiêm tốn nhìn Thành Ôn, trên mặt tựa hồ có chút ý tứ khiêu khích, cười nói: "Con có cái gì không rõ, không hiểu, nhất định đi thỉnh giáo nhị ca!"
Chẳng qua Thành Hạo khiêu khích, trong mắt của Thành Ôn căn bản không đáng nhắc tới. Thành Hạo phát hiện mình ghét nhất chính là loại cảm giác vân đạm phong khinh này, ai nói thế nào, cậu cũng chẳng mảy may.
Thành Hạo khiêu khích như là đánh vào bông, nhất thời cảm thấy phi thường khó chịu.
Lúc này Thường quản sự Thường Hàm Tam vội vã chạy vào, trong tay giơ một tấm thiệp đỏ, vô cùng lo lắng, "Lão gia, lão gia! Chuyện tốt!"
Thường Hàm Tam là quản gia Thành gia, cũng là quản sự, vẫn luôn đi theo Thành lão gia tử đi kinh doanh. Đừng nhìn ông ngoan ngoãn ở Thành gia, ông vừa ra khỏi Thành gia, người khác còn phải gọi là Thường gia, cũng là người cực kỳ có thể diện.
Thường Hàm Tam cung kính đưa thiếp mời cho Thành Thư Chí, cúi người nói: "Lão gia, danh thiếp! Danh thiếp của ông chủ Tưởng!"
Thành Thư Chí vừa nghe, tay nhận thiếp mời cũng run rẩy, hưng phấn không dám mở ra, hỏi: "Ông chủ Tưởng nào?"
Thành Hạo cũng hưng phấn, mới vừa rồi còn nghĩ mời ông chủ Tưởng đến Yến Hồi lâu thế nào, không nghĩ đến ông chủ Tưởng lại đưa danh thiếp đến. Thành Hạo giống như nhìn tiền đồ như gấm của mình, nhanh chóng thúc giục, "Cha, còn có thể là ông chủ Tưởng nào nữa! Tưởng Mục Thăng, ông chủ Tưởng ở kinh thành!"
Thành Thư Chí lúc này mới run rẩy mở danh thiếp, khóe miệng nhếch cao, kích động trừng đôi mắt già, dùng sức nhìn danh thiếp.
Nhưng nụ cười của Thành Thư Chí lại từ từ cứng ngắc, đôi mắt chớp nhanh, lập tức ngẩng đầu giật mình nhìn con thứ hai Thành Ôn, sau đó khó có thể tin cúi đầu lật danh thiếp, lại ngẩng đầu lên nhìn Thành Ôn, ba bốn lần như thế.
Thành Hạo nhìn thấy sắc mặt Thành Thư Chí, lập tức cảm thấy có điều gì, chần chờ nói: "Cha... Làm sao vậy?"
Thành Thư Chí đặt danh thiếp lên bàn, nói với Thành Ôn: "Lão nhị... con quen biết ông chủ Tưởng à?"
Thành Ôn vẫn chưa nói gì, tựa hồ Thành Thư Chí sợ cậu không hiểu, nhanh chóng lại nói tiếp: "Đây... Đây là danh thiếp ông chủ Tưởng cố ý bái phỏng Ôn nhi."
"Nhị ca?"
Thành Hạo khiếp sợ mở to hai mắt, tựa hồ không thể tin tưởng nổi. Thành Hạo không thể tin, ông chủ Tưởng trong kinh thành muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, lại còn đưa danh thiếp bái phỏng một phế vật khiếp nhược yếu đuối, thân thể còn có chỗ thiếu hụt.
Thành Ôn chỉ nhíu mi, chẳng biết tại sao, cậu nghe được tên ông chủ Tưởng, nháy mắt hiện lên người đàn ông dung mạo bất phàm ở cửa Yến Hồi lâu.
Bọn họ thậm chí cũng không nói chuyện, chỉ nhìn nhau, gật đầu một cái, lại không có gì khác.
Thành Thư Chí cũng khiếp sợ, nhìn chằm chằm Thành Ôn hồi lâu, đột nhiên đứng lên, đi tới đi lui, khẩn trương nói với Thành Ôn: "Nhanh, đúng, nhanh đi chuẩn bị, đừng nói là bái phỏng ai, chủ yếu nhất là ông chủ Tưởng muốn tới Thành gia chúng ta, nhanh chuẩn bị. Ôn nhi, con đi nhanh, gọi phòng bếp làm một bàn yến hội, nhất định phải long trọng! Cực kì long trọng, bát đĩa mới hết, đồ ăn phải đầy đủ sơn trân hải vị! Không thể mộc mạc, không thể để cho ông chủ Tưởng xem thường chúng ta... Phải biết toàn bộ thương nhân Tuyền Giang đang nhìn chằm chằm Tưởng Mục Thăng đấy, không thể để cho người khác có chỗ chen chân. Ôn nhi, con phải giữ được ông chủ Tưởng!"
Thành Ôn thấy dáng vẻ Thành Thư Chí khẩn trương, loại chuyện buôn bán làm ăn này cậu làm nhiều. Tuy Thành Ôn còn trẻ, nhưng cũng biết làm kinh doanh, cũng bởi vì Thành Ôn biết quan sát mặt người.
Thành Ôn cười nói: "Cha yên tâm, đây không phải là việc khó gì."