Ngọc Chương lăng lăng mà nhìn đống thẻ trong tay, thật lâu vẫn không lấy lại tinh thần. Trước khi kết hôn, hắn vẫn luôn mơ rằng có thể có được một căn nhà của chính mình. Sau khi kết hôn hắn ở trong phủ Tướng Quân, phủ Tướng Quân lạnh như bằng không có một tia ấm áp. Nay hắn ly hôn, cư nhiên còn có thể có một phòng ở thuộc về mình và con trai?! Này, này không phải đang nằm mơ đi?
Hạ Mạt thấy bộ dáng khiếp sợ của hắn, chỉ cảm thấy vừa buồn cười lại đau lòng, hai tay cậu ôm lấy thân thể thon gầy của nam nhân, cằm gác lên trên vai nam nhân, trịnh trọng nói: “Ba ba, nơi này chính là nhà của chúng ta.”
“Nhà của chúng ta?”
“Đúng vậy, nhà của chúng ta……”
“Bây giờ thời gian còn sớm, trước tiên chúng ta lấy ra những thứ trong nhẫn không gian sắp xếp, sau đó bốn giờ đi nội thành mua lương thực, rau dưa, trái cây, còn có gia vị. Buổi tối chúng ta ở trong nhà nấu cơm, được không?”
“Được, được……”
Trải qua bàn bạc, phòng lớn về ba ba, phòng nhỏ về nhi tử.
Sau đó, hai người trước tiên đem tro bụi trên bàn, ngăn tủ, trên ghế quét tước sạch sẽ, ngay sau đó lại sắp đồ, phòng ở có diện tích không lớn, phân công hợp tác thì cũng rất nhanh.
Đợi đến khi đã dọn xong hai người liền bắt đầu lấy những đồ từ trong nhẫn không gian ra, lần lượt sửa sang lại từng cái từng cái. Bây giờ đang là giữa hè, trên giường chỉ cần đặt một cái chăn mỏng là được, tất cả những chăn bông còn lại thì có thể bỏ vào trong tủ quần áo. Quần áo của hai phụ tử không nhiều, linh linh tổng tổng cộng lại cũng không thể treo đầy tủ. Trừ những đồ dùng sinh hoạt cơ bản kia ra, Hạ Mạt còn đem lấy được một cái bình hoa từ trong phủ Tướng Quân, cắm hoa vào rồi đặt lên trên bàn trang trí.
Ngọc Chương thấy, cười trừng mắt nhìn cậu một cái, Hạ Mạt da mặt dày cười hì hì.
Dọn dẹp nhà xong xuôi, những thứ còn thiếu chỉ cần đi mua nữa là được, ví dụ như giấy vệ sinh, bột giặt, nước tẩy, khăn lau……
Ba giờ ba mươi chiều, hai người xuất phát đi một khu chợ nhỏ gần Exxon mua sắm này nọ. Hạ Mạt một hơi mua rất nhiều, như là gạo a, mì a, đồ ăn đông lạnh a…… Đều đầy cả một túi, Ngọc Chương ngăn đón cũng ngăn không được.
Sau khi mua sắm về nhà cũng hơn năm giờ rồi.
Ngọc Chương đánh giá nguyên liệu nấu ăn đã mua được một lúc, nói: “Buổi tối làm bánh bao cùng canh cá trộn cơm đi, như vậy rau thịt đều có.”
Hạ Mạt mắt sáng lên, “Bánh bao? Chính là loại bánh bao Trung Hoa được lưu truyền từ mấy ngàn năm trước sao?”
Ngọc Chương đổ một ít bột mì vào trong chậu, đổ nước, bắt đầu thuần thục quấy, “Đúng vậy.”
“Ba ba, ngài còn có thể làm thứ này, không đơn giản a.”
Ngọc Chương ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu, không nói gì.
Hạ Mạt ở trong phòng bếp chuyển vài vòng, “Ba ba, con cũng muốn làm gì đó a, nếu không con sẽ thực nhàm chán nha.”
“Con?” Ngọc Chương nhìn chằm chằm cậu,“Giúp ta đong gạo đi.”
“Được rồi!” Hạ Mạt được lệnh, lập tức mở ra túi gạo, vừa mới chuẩn bị lấy, bỗng nhiên nhớ tới mình còn không biết nên lấy bao nhiêu, vì thế vẻ mặt đau khổ hỏi: “Ba ba, chúng ta cần dùng bao nhiêu gạo a?”
“Bao nhiêu?” Mày Ngọc Chương nhăn lại một chút, không khỏi lo lắng: “Thân là Omega, ngay cả công việc gia đình cơ bản cũng không biết làm, về sau có Alpha nào dám muốn con?”
Hạ Mạt:“……”
Hết chương .