Randall nhanh chóng nhảy xuống, tốc độ càng lúc càng nhanh, khi sắp rơi xuống thì kéo lấy dây thừng để lấy lực chậm lại, sau đó là một cú lộn mèo sạch sẽ lưu loát, ổn thỏa rơi xuống đất.
Mọi người vây xem phát ra tiếng hoan hô kịch liệt chưa từng có.
Hạ Mạt nhìn những động tác liên tiếp này, tuy rằng cũng hiểu được rất soái, nhưng là đời trước tại sao cậu lại không phát hiện Randall lại có thể đùa giỡn như thế?
Hiệu trưởng Frankie nhìn thấy đại vương tử, vội vàng suất lĩnh các vị lãnh đạo tiến đến,“Cung nghênh đại vương tử điện hạ.” Hắn nhìn thoáng qua phi thuyền hổ hai cánh phía sau lưng Randall,“Hôm nay đều do lão phu không an bài tốt, còn mong đại điện hạ cùng nhị điện hạ chớ trách cứ.”
Vóc người của Randall cao lớn, chế phục đỏ trắng kim ba màu càng làm nổi bật vẻ tuấn tú của hắn. Nghe hiệu trưởng nói, chỉ hơi hơi gật đầu, lãnh đạm nói:“Không sao.” Vừa nói lời này vừa nhìn thoáng qua Laurent cách đó không xa.
Laurent ngẩn ra, rất nhanh khôi phục tự nhiên, thong dong bình tĩnh cười cười với Randall, sải bước tiến lên,“Đã lâu không thấy, Randall…… Điện hạ.”
Băng lam sắc con ngươi không có cảm tình gì lướt qua Laurent, Randall nói:“Lâu rồi không gặp.”
Laurent vẫn tươi cười vô hại như trước, thế nhưng gã lại không tiếp tục khắc sâu đề tài này mà là nhìn về phía phi thuyền giữa không trung, mặt lộ vẻ lo lắng nói: “Nhị điện hạ……”
Hiệu trưởng Frankie vội vàng nói tiếp:“Lão phu có tội, lão phu sẽ phái người đón nhị điện hạ.”
“Không cần.” Randall không nháy mắt nhìn về phía trước,“Tự y có thể xuống dưới.”
“Nhị điện hạ chính là Omega trân quý, làm sao có thể……” Câu nói kế tiếp bị kẹt ở trong yết hầu, hiệu trưởng trừng lớn mắt nhìn chiếc dù lớn màu hồng hạ xuống từ giữa không trung, bỗng nhiên da mặt trừu động, hắn quả nhiên nói thầm sức chiến đấu của nhị điện hạ……
Nhân vật chính hôm nay đã trình diện, những người vốn hầu ở cửa liền đi theo đại vương tử, nhắm mắt theo đuôi đi về phía chỗ báo danh, ngay cả Laurent cũng đi theo bên người Randall.
Hiệu trưởng dừng ở cuối cùng, nhìn nhìn đám người không ngừng đi theo phía xa, lại nhìn nhìn nhị điện hạ lơ lửng giữa không trung không biết lúc nào mới có thể hạ xuống, cuối cùng vung ống tay áo, nói với phó hiệu trưởng bên người:“Thầy mang những người này ở đây chờ nhị điện hạ, tôi đi trước xem thế nào.” Nói xong, lập tức bước như bay đi về phía đám người.
—-
Hạ Mạt xen lẫn trong trong đám người, muốn chen đến phía trước, chỉ tiếc không phải một mình cậu mới có ý tưởng này, huống hồ thân thể của cậu nhỏ, khí lực cũng nhỏ, rất nhanh liền bị chen đến mặt sau.
Mắt thấy khoảng cách với Randall đã càng ngày càng xa, Hạ Mạt không khỏi cảm thấy nổi giận, xem ra cậu đã quá xem nhẹ lực kêu gọi của Randall, nếu cư tiếp tục như vậy, nếu cậu cùng Randall không thể phân tại cùng phòng, chỉ sợ bình thường ngay cả cơ hội đối mặt cũng không có đi!
Không được! Cậu nhất định phải nghĩ biện pháp!
Hạ Mạt ở bên ngoài nhảy nhót muốn xem xem tình huống của Randall, nhưng Alpha ở phía trước rất cao, che kín bên trong, cậu không nhìn thấy cái gì cả!
Hạ Mạt nóng nảy, tròng mắt chuyển động, tầm mắt bỗng nhiên dừng ở nhị vương tử Lance đang khoan thai đến chậm. Bây giờ bên người Lance chỉ có ba lãnh đạo trường học cùng với hai cận vệ, không phải chính là thời cơ tốt để cậu tiếp cận sao?!
Hạ Mạt nghĩ nghĩ, nhanh chóng tạt qua đường nhỏ, mượn cây cối rậm rạp bên đường che lấp, chui ra từ đường hẹp quanh co, không cẩn thận vừa lúc đụng vào trên người một tên hộ vệ.
Được rồi, nguyên bản cậu tính toán là trực tiếp đụng vào Lance, thế nhưng tính cảnh giác của tên hộ vệ đó vô cùng cao, còn chưa thành công liền bị chặn lại.
Hết chương .