Hạ Mạt vội vàng đứng lên, nhăn nhó nhìn ra bên ngoài, “Ngài phải về phòng ngủ rồi hả? Vậy tôi…”
“Cậu còn chưa tới, chờ một chút. Tôi đi trước, mai gặp.” Lance vừa nói vừa chân tay nhanh nhẹn chạy ra ngoài, rất nhanh liền không thấy bóng dáng.
Hạ Mạt mân miệng, đứng ở chỗ cửa kim loại một hồi lâu.
Chiếc phi thuyền này có lẽ cũng chỉ có ba người bọn họ chứ?
Hiện tại Lance đi, chẳng lẽ trên phi thuyền chỉ có cậu và Randall?!
Hai người một chỗ?!
Hạnh phúc tới quá đột nhiên, cậu không biết tiếp theo nên làm cái gì bây giờ!
Là ôm cây đợi thỏ, hay là chủ động xuất kích?
Không đợi cậu nghĩ ra đáp án liền thấy cấu tạo bên trong phi thuyền rất nhanh xảy ra biến hóa, vách tường kim loại màu xám bạc lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được chia ra thành một đám khối lập phương lớn bằng bàn tay, khối lập phương có quy luật mà co rút lại dưới chân của cậu, vài giây đồng hồ ngắn ngủi, cậu đã vững vàng rơi xuống đất, mà những khối lập phương kia cũng không ngừng hội tụ.
Vách tường rất nhanh biến mất, cảnh sắc chung quanh đột nhiên xảy ra chuyển biến.
Cũng may đời trước cậu từng ngồi trên phi thuyền của Laurent mấy lần nên cũng không cảm thấy lạ lẫm với loại ion hóa phi thuyền này. Thế nhưng, để tránh cho Randall phát hiện khác thường, cậu vẫn cố ý làm ra thần sắc kinh ngạc.
Đợi phi thuyền hoàn toàn biến mất, Hạ Mạt đã vững vàng rơi xuống đất.
Mà Randall đứng ở một chỗ cách cậu chưa đến m! Randall đưa lưng về phía cậu, bả vai rộng lớn, bóng lưng cao ngất, giống như bất luận khó khăn hay nguy hiểm nào cũng không thể làm cho hắn khuất phục.
Hạ Mạt nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao lớn kia, chợt hốc mắt ê ẩm.
Cậu thua thiệt Randall rất nhiều, dù là đời này có làm trâu làm ngựa cho hắn cũng không cách nào làm tan đi áy náy trong lòng. Randall có lẽ cũng không phải thật sự yêu cậu, nhưng bởi vì buổi tối sai lầm kia mà thành tâm tiếp nhận cậu, chiếu cố cậu, trả giá vì cậu, bị thương vì cậu.
Thế nhưng bản thân mình thì sao? Hạ Mạt lần lượt tự hỏi trong lòng.
Coi trả giá của Randall như giày cũ, bừa bãi chà đạp lòng của hắn, cậu cho là tất cả những gì mình làm kia là chân ái, lại không nghĩ chân ái chỉ là một tràng mộng đẹp hư ảo.
“Cậu đang làm gì đó?”
Đỉnh đầu đột nhiên vang lên một câu nói như vậy, Hạ Mạt đột nhiên ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng cùng cái mũi hồng hồng không hề che giấu mà đập vào mắt của Randall.
Randall trông thấy Hạ Mạt biểu lộ như vậy, trong lòng bỗng nhiên bị kích thích một vài gợn sóng, đầu ngón tay rũ xuống hơi giật giật, hắn cảm thấy phản ứng của mình rất kỳ quái, rồi lại không nói lên kì quái ở chỗ nào.
Người này rõ ràng là một beta lại lớn lên thấp bé như thế, bên ngoài… lại dễ khóc. Tại trong ấn tượng của hắn, cho dù là Lance cũng có rất ít khi uất ức như thế đi.
Ánh mắt mịt mờ dần dần thu hồi, tầm mắt lại một lần nữa rơi xuống người lùn trước mặt, hắn khó được có kiên nhẫn lập lại: “Cậu đang làm gì đó?”
“Không có.” Hạ Mạt vội vàng cúi đầu, cũng không thể nói cậu đang xuân buồn thu đâu chứ?
Randall không nói tiếp, con mắt màu xanh lam lạnh lùng đảo qua cái mũi đỏ lên của cậu, sau đó thu hồi ánh mắt, quay người đi vào nhà trọ.
—— ——
Chờ Hạ Mạt đến phòng ngủ mới phát hiện thì ra đám bạn cùng phòng cũng đã đến đông đủ.
Ngoại trừ Randall cùng Trần Khiết, một người khác Hạ Mạt cũng nhận thức, người này gọi Trương Lợi, là phụ tá đắc lực của Randall giống như Trần Khiết, thế nhưng hắn là một nam beta, thân phận cùng loại với quân sư. Đây cũng không phải là người dễ dàng lừa dối, hơi không chú ý sẽ lòi đuôi trước mặt hắn.
Thật sự là phiền toái ah…
Hết chương .