Trong khoảng thời gian ngắn Randall do dự, Trần Khiết đã đuổi tới, khôi giáp màu đen dính đầy huyết nhục mơ hồ, bên ngoài trường côn màu vàng còn dính đầy thịt vụn, tình cảnh máu tanh khác thường.
Thấy Randall đứng tại chỗ không nhúc nhích, Trần Khiết lấy gậy gạt ra đám chuột dày đặc phía trước, vọt tới bên cạnh hắn, “Đại điện hạ, tình huống thế nào?!”
Randall thần sắc không rõ mà nhìn quả cầu bị từng tầng chuột dày đặc bao quanh, “Tớ không cảm thấy bên trong có người sống.”
Thật ra không cần Randall nói, Trần Khiết tự mình cũng có cảm giác, không có gì ngoài sâm thử dày đặc ở mặt ngoài, hắn căn bản không nhìn thấy khí tức của sự sống ở bên trong hình cầu này “Chúng ta làm sao bây giờ?”
“Cũng đã giết đến nơi này, đương nhiên phải làm đến cùng.” Nói xong, Randall nhảy lên cây tránh đi nhóm sâm thử.
Trần Khiết cùng Randall dù sao cũng là anh em tốt lớn lên bên nhau từ nhỏ, chỉ cần một ánh mắt, hắn lập tức rõ ràng đây là ý phân công hợp tác, vì vậy vung trường côn công kích nhóm sâm thử bám vào mặt ngoài.
Nhóm sâm thử vây bên ngoài quả cầu kia gặm nhấm thật lâu vẫn không có cách nào mở ra thứ đồ vừa cứng vừa đen này, vừa vặn có hai cái đầu cũng được coi là nhiều thịt đưa tới, hơn nữa con mồi chủ động khiêu khích, chúng đương nhiên sẽ không ngu ngốc đến nỗi bám vãi vào quả cầu không thôi, gần hết bọn chúng nhảy xuống khỏi viên cầu, chạy về phía Trần Khiết theo hai hướng trước sau, vừa chạy vừa phát ra âm thanh “Chít chít” hưng phấn.
Thấy Trần Khiết thành công hấp dẫn lực chú ý của bầy chuột, Randall nhảy xuống đại thụ, ổn định rơi vào bên cạnh quả cầu, hai chân không thể tránh khỏi dẫm lên không ít thi thể. Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua hai chân dính đầy thịt nát, lông mày lấy một mức độ không thể nhận thấy nhăn lại, sau đó một tay kề bên trên quả cầu, dùng sức ấn, nhưng cho dù hắn dùng hết khí lực cũng không thể khiến nó nhúc nhích một tí nào.
Phải biết sức lực của alpha trưởng thành rất kinh người, phụ trọng ngàn cân cũng không phải nói chơi, mà bây giờ hắn dùng tòa sức đẩy cũng không thể nào làm cho viên cầu chỉ có đường kính m này lay động!
Đây là tại sao?
Ngay khi hắn ngưng thần, thanh âm “Chít chít” bén nhọn nhanh chóng tới gần từ bên trái, Randall nhìn không chớp mắt, giơ tay chém xuống, nhảy vọt vào giữa đám chuột, máu bắn tung tóe.
Trường đao được tạo thành từ ion hóa biến mất, Randall chậm rãi cúi đầu, ánh mắt rơi vào chỗ tiếp xúc giữa hình cầu và mặt đất, chỉ thấy chỗ phần cuối của quả cầu kim loại màu đen nhánh dung hợp vào trong đất, giống như là sinh trưởng ở mặt đất vậy.
Cải tạo ion?
Thú vị.
Randall nhướng mày, nói chuyện với Trương Lợi qua quang não.
Bên trong hình chiếu chiều, Trương Lợi cùng Lance vẫn còn trên cây.
Lance vừa nhìn thấy hắn, lập tức sốt ruột hỏi: “Hoàng huynh còn tốt đó chứ?! Không có bị thương chứ?!”
“Anh rất khỏe.” Randall ngắn gọn trả lời xong lời của y, ngược lại nói với Trương Lợi: “Đa số sâm thử đều bị Trần Khiết dẫn đi, các cậu có thể tới, thuận tiện giúp tớ xem thứ này một chút.”
“Được!”
Randall dừng một chút, nói bổ sung: “Hạ Mạt vẫn còn ở cái cây trước kia, nhớ mang cậu ấy theo.”
Trương Lợi cười ý vị thâm trường, “Yên tâm.”
Cắt đứt thông tin, Trương Lợi nhảy đến mặt đất, đồng thời khôi giáp màu lam nhạt bao trùm lấy cơ thể hắn.
Lance theo sát rơi xuống đất, khôi giáp của y có màu đỏ tím. Hai chân nát thi thể của sâm thử phát ra âm thanh “Kẽo kẹt kẽo kẹt”, y ghét bỏ nhăn nhăn cái mũi, động tác gọn gàng chạy về phía Hạ Mạt, “Tranh thủ thời gian mang cậu ấy rời khỏi, ở đây thật là buồn nôn.”
Hết chương .