Nam nhân cười to, trực tiếp ôm ả lên trên bàn, xốc váy lên.
“Đừng!” Tiểu Mai muốn nhưng còn từ chối, “Đây là phòng của phu nhân.”
“Sợ cái gì, cô ấy đã ngủ!” Nói xong liền xé mạnh áo của Tiểu Mai, kéo xuống quần con màu phấn hồng, liền nghe thấy thanh âm một nữ nhân phẫn nộ đến cực điểm.
“Hạ Khoa! Lão nương giết ông!”
Hạ Khoa thiếu tướng còn chưa kịp phản ứng, Emma cũng đã giống như bị điên bổ nhào vào người gã vừa cào vừa cắn, Tiểu Mai hét lên một tiếng, từ trên bàn lăn xuống, lấy quần áo đã bị hư tổn bao lấy mình.
Hạ Khoa hiển nhiên sợ ngây người, kinh hãi bởi khí thế như gió bão không giống bình thường của Emma, trong lúc nhất thời không chống đỡ được liên tục lui về phía sau, “Em, em không phải ngủ sao?!”
“Hừ! Đúng vậy, dùng mê dược làm tôi hôn mê, các người đôi cẩu nam nữ này không coi tôi vào đâu tận tình phóng đãng!”
Tiếng động ồn ào làm mọi người trong phủ tướng quân bị kinh động.
Hạ Mạt nhếch môi cười cười lạnh, nói với Ngọc Chương: “Ba ba, chúng ta đi thôi.”
Ngọc Chương cũng hiếu kỳ bên ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thế nhưng xem thần sắc của nhi tử, tựa hồ đã sớm dự đoán được sẽ có chuyện phát sinh, hắn cũng không hỏi nhiều, đi theo phía sau Hạ Mạt, đi về phía ngọn nguồn tranh cãi ầm ỹ.
Khi hai người đến, đa số người trong phủ cùng với mấy tên cảnh vệ đã đến, bởi vì nơi này là phòng của nhị phu nhân, mọi người chỉ có thể vây quanh ở bên ngoài không dám đi vào.
Hạ Mạt nhấc chân muốn đi vào trong, Ngọc Chương lại giữ chặt lấy tay cậu.
Hạ Mạt thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn nói:“Loại chuyện này, phải nhiều người mới có ý tứ.” Sau đó kéo Ngọc Chương đi vào.
Bên trong đã sớm liền loạn thành một đoàn.
Tiểu Mai lui tại góc tường khóc hu hu.
Emma giống như bị điên đuổi theo Hạ Khoa đánh chửi, đồ cổ được trưng bày trong phòng để trang trí tất cả đều biến thành vũ khí trong tay nàng.
Hạ Khoa chột dạ, tự nhiên không dám phản kháng.
Emma tức đến tột cùng, cũng không để ý cầm trong tay rốt cục là cái gì, thầm nghĩ dùng ngoạn ý này đập chết nam nhân dám vũ nhục nàng, phản bội nàng này.
Kết quả là, khi nàng đã đập vỡ gần hết đồ trong phòng, nàng cũng không biết từ chỗ nào lấy đến một quả cầu thủy tinh nặng trịch, dùng sức ném về phía Hạ khoa!
Chỉ nghe “Oành” một tiếng, Hạ Khoa không chạy, gã lăng lăng đứng tại chỗ, ngẩng đầu sờ lên trên, máu tươi nháy mắt phun ra. Gã xoay người, nâng tay chỉ vào Emma, khóe miệng mấp máy hai cái, cái gì cũng chưa nói gục trên mặt đất.
Emma nháy mắt giật mình, nàng hiển nhiên không nghĩ tới mình cư nhiên lấy quả cầu thủy tinh đập một lỗ thủng lớn như vậy trên đầu Hạ Khoa. Trong lúc nhất thời phản ứng không lại, chỉ có thể lăng lăng đứng ở tại chỗ nhìn.
Hạ Mạt nhướn mày, trong ánh mắt chợt lóe qua một tia trêu tức.
Tiểu Mai thấy người ngã xuống, lúc này mới nén khóc, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm nam nhân đang nằm không nhúc nhích ở đó.
Trong bốn người, cũng chỉ có Ngọc Chương đầu não thanh tỉnh, hắn vừa nhìn thấy Hạ Khoa ngã xuống đất liền cảm thấy có chuyện lớn xảy ra rồi!
Quan hệ của hắn với Hạ Khoa đương nhiên không tốt, thậm chí đáy lòng của hắn có chút hận Hạ Khoa, nhưng người này rốt cục vẫn là trượng phu trên danh nghĩa của hắn!
Vì thế hắn đi qua, đem ngón tay đặt ở dưới mũi hắn thăm dò hô hấp.
Hết chương .
.