Trong khi các vị tiểu thư đang hồi hộp suy đoán chủ đề của hội thơ lần này thì hoàng thượng và hoàng hậu cũng đã trao đổi xong. Hoàng hậu mỉm cười dịu dàng nhìn các thiếu nữ đang căng thẳng bên dưới và cất lời:
_ Sau khi hội ý xong với hoàng thượng, bổn cung sẽ thay mặt người đưa ra đề tài thi đấu tiếp theo. Mặc dù bây giờ đang là ngày họp mặt thưởng hoa nhưng bổn cung cho rằng các đề tài về hoa cỏ, thời tiết, đã trở nên quá tầm thường và thân thuộc với các vị tiểu thư. Theo sự giáo dục nghiêm khắc của các vị đại thần thì có lẽ không cần suy nghĩ mỗi người cũng làm được năm sáu bài thơ cùng một lúc rồi, đúng không nào?
Nghe câu hỏi của hoàng hậu, không khí đang náo nhiệt bên dưới phút chốc lặng ngắt không mốt tiếng động, cho dù có một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ được. Mọi người đều không dám phản bác cũng chẳng dám tiếp lời bậc mẫu nghi thiên hạ đang ngồi trên đài cao kia. Nhưng họ cũng không thể kìm chế được tiếng tim đập mạnh vì hồi hộp và lo lắng của mình, vì họ sợ rằng chủ đề của hoàng hậu đưa ra sẽ gây khó khăn cho họ, và như vậy cái quyền được hoàng thượng ban thưởng cũng sẽ chỉ trở thành ước mộng.
Tuy nhiên nàng hiểu, hiểu rất rõ, đó chỉ là đòn phủ đầu tâm lí của hoàng hậu để làm rối loạn suy nghĩ của mọi người. Muốn làm con dâu hoàng gia đâu phải là một việc dễ dàng, ngươi không chỉ phải tài sắc vẹn toàn mà còn phải có đủ bản lĩnh để giữ vững bình tĩnh và xử trí mọi tình huống. Đó mới chính là mục đích của hoàng hậu. Nàng đã có quyết định, nàng – Lãnh Thiên Tuyết phải đoạt được giải nhất trong hội thi thơ này.
_ Bổn cung nghe nói trong dân gian hiện nay đang lưu truyền về một câu chuyện, nói về một tiểu thư con nhà quan, tên là Tố Cầm, do gia phụ bị tham quan hãm hại, gia cảnh suy sụp, bị tịch thu gia sản, họ hàng xa lánh. Đến bước đường cùng nàng ta đành phải bán mình làm kỹ nữ để kiếm tiền chôn cất song thân. Thân nữ nhi trôi dạt tứ phương trong chốn lầu son để mua vui cho khách. Khi sự thật sáng tỏ, có người thầm tiếc thương cho số phận hồng nhan, cũng có người thầm trách mắng nàng sa đọa, họ cho rằng dù hoàn cảnh thế nào đi nữa thì nàng bán thân vẫn là một chuyện đáng khinh thường. Đây chính là đề tài mà bổn cung muốn đưa ra, thời hạn là một nén nhang, bổn cung muốn mỗi người hãy cùng nhau làm một bài thơ về Tố Cầm. Sau một nén nhang, mỗi người sẽ dừng bút và đọc bài thơ của mình. Giám khảo kì này sẽ là hoàng thượng, bổn cung, các vị vương gia và Tưởng phu nhân, còn có ai không rõ luật lệ không?
_ Thưa nương nương, không ạ.
Nghe tiếng trả lời của các vị tiểu thư, hoàng hậu mỉm cười hài lòng và phất tay ra lệnh cho các cung nữ, thái giám phát bút mực, giấy thi cho mỗi người. Ở giữa sân được để một lo lư hương được cắm một nén nhang vừa mới đốt.
Một nén nhang rất nhanh chóng đã trôi qua gần một nửa, hoàng thượng và hoàng hậu cùng nhìn qua một lượt toàn sân. Đại đa số mấy vị tiểu thư đều nhăn mày nhăn mặt vì không suy nghĩ được gì, có lẽ do đề tài quá mới lạ, cũng có lẽ do họ quá căng thẳng hay bởi vì một lí do nào đó. Hoàng thượng khẽ nhíu mày nhìn về phương hướng khác thì bắt gặp một hình ảnh. Dưới tán cây anh đào nở rộ, một thiếu nữ chừng 13, 14 tuổi đang mỉm cười cầm bút lông ghi thoăn thoắt trên trang giấy trắng, nét mặt thư thái, phóng khoáng và thả lỏng như thể đang dạo chơi chứ không phải đây là một cuộc thi đấu.
Ngài khẽ mỉm cười hài lòng và quay sang hoàng hậu thì thấy bà cũng đang nhìn về phương hướng đó, sau đó lại đưa mắt ra hiệu cho ông nhìn về phía bên phải và đối diện. Cả hai người cùng gật đầu ngầm hiểu với nhau. Xem ra Lãnh thừa tướng dạy dỗ nữ nhi cũng thật tốt. Lãnh đại tiểu thư thì nhu mì, tao nhã lại không tự phụ, Lãnh tam tiểu thư thì điềm tĩnh, phóng khoáng. Mặc dù Lãnh Thiên Tuyết chỉ là thứ nữ, nhưng nếu đạt được thành tích tốt, ông cũng có thể cân nhắc cho nàng ta vị trí trắc phi. Hiện giờ có một điều làm ông phải suy nghĩ đó chính là vị trí chính phi thái tử, theo nãy giờ ông quan sát thì Lãnh Ngọc Kiều và Trần Gia Kì đêu là ứng tuyển thích hợp nhất. Hiện giờ thời gian cũng đã hết, việc này có lẽ ông nên gác lại để về thương lượng cùng hoàng hậu thì sẽ tốt hơn.
_ Thời gian đã hết, mời các vị tiểu thư buông bút.
Tiếng thái giám tuyên chỉ vang lên báo hiệu thời gian kết thúc. Sau khi các bài thi được các cung nữ thu lên đầy đủ và nộp cho hoàng thượng. Để đảm bảo tính công bằng, hoàng hậu hạ lệnh làm những chiếc lá thăm phát cho mọi người, theo số thứ tự của từng người mà lên xướng thơ. Người đầu tiên bốc trúng lá thăm số một là Mai tiểu thư, có lẽ do quá căng thẳng nên cách hành văn của nàng ấy còn rời rạc và không sâu sắc lắm. Tuy nhiên theo sau đó, người thứ hai, thứ ba dần dần cũng khá hơn và lấy được lời khen từ hoàng hậu.
_ Lá thăm thứ tư, xin mời Lý tiểu thư của phủ đại học sĩ.
_ Nga, đến lượt ta rồi sao, chết rồi, ta vẫn chưa nhớ hết nữa làm sao bây giờ? Tiếng nói của Lý Lâm Tĩnh làm mọi người xung quanh phải che miệng cười khẽ. Thiên Tuyết không tiếng động nhìn về phía Lãnh Ngọc Kiều, nàng ta đang nhìn dáng vẻ hồi hộp, bối rối của Lý Lâm Tĩnh mà mỉm cười. Nàng rất hiểu nụ cười nhẹ dịu dàng ấy, thật chất đó chỉ là nụ cười giả tạo để che giấu sự khinh thường của nàng ta mà thôi.
Làm người sao mà khó quá
Gia cảnh bần hàn thì sống làm sao
Này người hảo tâm mau mau đến giúp
Giúp ta thoát chốn cảnh khốn cùng này.....
Tiếng nói của Lý Lâm Tĩnh chưa kịp dứt thì một tràn cười không kịp nén của mọi người đã bùng nổ. Ngay cả hoàng thượng và hoàng hậu cũng không nén nổi nụ cười. Vốn đã từng nghe nói đại nữ nhi của Lý đại học sĩ cầm kì thư họa mọi thứ đều không thông thạo, nhưng không ngờ lại không thạo đến bậc này thì thật là hết nói.
Hoàng hậu cũng đành cho nàng qua cửa ải này mà kêu đến người kế tiếp.
_ Tiếp theo, mời Lãnh đại tiểu thư của phủ thừa tướng, Lãnh Ngọc Kiều
Trong khi các vị tiểu thư đang hồi hộp suy đoán chủ đề của hội thơ lần này thì hoàng thượng và hoàng hậu cũng đã trao đổi xong. Hoàng hậu mỉm cười dịu dàng nhìn các thiếu nữ đang căng thẳng bên dưới và cất lời:
_ Sau khi hội ý xong với hoàng thượng, bổn cung sẽ thay mặt người đưa ra đề tài thi đấu tiếp theo. Mặc dù bây giờ đang là ngày họp mặt thưởng hoa nhưng bổn cung cho rằng các đề tài về hoa cỏ, thời tiết, đã trở nên quá tầm thường và thân thuộc với các vị tiểu thư. Theo sự giáo dục nghiêm khắc của các vị đại thần thì có lẽ không cần suy nghĩ mỗi người cũng làm được năm sáu bài thơ cùng một lúc rồi, đúng không nào?
Nghe câu hỏi của hoàng hậu, không khí đang náo nhiệt bên dưới phút chốc lặng ngắt không mốt tiếng động, cho dù có một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ được. Mọi người đều không dám phản bác cũng chẳng dám tiếp lời bậc mẫu nghi thiên hạ đang ngồi trên đài cao kia. Nhưng họ cũng không thể kìm chế được tiếng tim đập mạnh vì hồi hộp và lo lắng của mình, vì họ sợ rằng chủ đề của hoàng hậu đưa ra sẽ gây khó khăn cho họ, và như vậy cái quyền được hoàng thượng ban thưởng cũng sẽ chỉ trở thành ước mộng.
Tuy nhiên nàng hiểu, hiểu rất rõ, đó chỉ là đòn phủ đầu tâm lí của hoàng hậu để làm rối loạn suy nghĩ của mọi người. Muốn làm con dâu hoàng gia đâu phải là một việc dễ dàng, ngươi không chỉ phải tài sắc vẹn toàn mà còn phải có đủ bản lĩnh để giữ vững bình tĩnh và xử trí mọi tình huống. Đó mới chính là mục đích của hoàng hậu. Nàng đã có quyết định, nàng – Lãnh Thiên Tuyết phải đoạt được giải nhất trong hội thi thơ này.
_ Bổn cung nghe nói trong dân gian hiện nay đang lưu truyền về một câu chuyện, nói về một tiểu thư con nhà quan, tên là Tố Cầm, do gia phụ bị tham quan hãm hại, gia cảnh suy sụp, bị tịch thu gia sản, họ hàng xa lánh. Đến bước đường cùng nàng ta đành phải bán mình làm kỹ nữ để kiếm tiền chôn cất song thân. Thân nữ nhi trôi dạt tứ phương trong chốn lầu son để mua vui cho khách. Khi sự thật sáng tỏ, có người thầm tiếc thương cho số phận hồng nhan, cũng có người thầm trách mắng nàng sa đọa, họ cho rằng dù hoàn cảnh thế nào đi nữa thì nàng bán thân vẫn là một chuyện đáng khinh thường. Đây chính là đề tài mà bổn cung muốn đưa ra, thời hạn là một nén nhang, bổn cung muốn mỗi người hãy cùng nhau làm một bài thơ về Tố Cầm. Sau một nén nhang, mỗi người sẽ dừng bút và đọc bài thơ của mình. Giám khảo kì này sẽ là hoàng thượng, bổn cung, các vị vương gia và Tưởng phu nhân, còn có ai không rõ luật lệ không?
_ Thưa nương nương, không ạ.
Nghe tiếng trả lời của các vị tiểu thư, hoàng hậu mỉm cười hài lòng và phất tay ra lệnh cho các cung nữ, thái giám phát bút mực, giấy thi cho mỗi người. Ở giữa sân được để một lo lư hương được cắm một nén nhang vừa mới đốt.
Một nén nhang rất nhanh chóng đã trôi qua gần một nửa, hoàng thượng và hoàng hậu cùng nhìn qua một lượt toàn sân. Đại đa số mấy vị tiểu thư đều nhăn mày nhăn mặt vì không suy nghĩ được gì, có lẽ do đề tài quá mới lạ, cũng có lẽ do họ quá căng thẳng hay bởi vì một lí do nào đó. Hoàng thượng khẽ nhíu mày nhìn về phương hướng khác thì bắt gặp một hình ảnh. Dưới tán cây anh đào nở rộ, một thiếu nữ chừng , tuổi đang mỉm cười cầm bút lông ghi thoăn thoắt trên trang giấy trắng, nét mặt thư thái, phóng khoáng và thả lỏng như thể đang dạo chơi chứ không phải đây là một cuộc thi đấu.
Ngài khẽ mỉm cười hài lòng và quay sang hoàng hậu thì thấy bà cũng đang nhìn về phương hướng đó, sau đó lại đưa mắt ra hiệu cho ông nhìn về phía bên phải và đối diện. Cả hai người cùng gật đầu ngầm hiểu với nhau. Xem ra Lãnh thừa tướng dạy dỗ nữ nhi cũng thật tốt. Lãnh đại tiểu thư thì nhu mì, tao nhã lại không tự phụ, Lãnh tam tiểu thư thì điềm tĩnh, phóng khoáng. Mặc dù Lãnh Thiên Tuyết chỉ là thứ nữ, nhưng nếu đạt được thành tích tốt, ông cũng có thể cân nhắc cho nàng ta vị trí trắc phi. Hiện giờ có một điều làm ông phải suy nghĩ đó chính là vị trí chính phi thái tử, theo nãy giờ ông quan sát thì Lãnh Ngọc Kiều và Trần Gia Kì đêu là ứng tuyển thích hợp nhất. Hiện giờ thời gian cũng đã hết, việc này có lẽ ông nên gác lại để về thương lượng cùng hoàng hậu thì sẽ tốt hơn.
_ Thời gian đã hết, mời các vị tiểu thư buông bút.
Tiếng thái giám tuyên chỉ vang lên báo hiệu thời gian kết thúc. Sau khi các bài thi được các cung nữ thu lên đầy đủ và nộp cho hoàng thượng. Để đảm bảo tính công bằng, hoàng hậu hạ lệnh làm những chiếc lá thăm phát cho mọi người, theo số thứ tự của từng người mà lên xướng thơ. Người đầu tiên bốc trúng lá thăm số một là Mai tiểu thư, có lẽ do quá căng thẳng nên cách hành văn của nàng ấy còn rời rạc và không sâu sắc lắm. Tuy nhiên theo sau đó, người thứ hai, thứ ba dần dần cũng khá hơn và lấy được lời khen từ hoàng hậu.
_ Lá thăm thứ tư, xin mời Lý tiểu thư của phủ đại học sĩ.
_ Nga, đến lượt ta rồi sao, chết rồi, ta vẫn chưa nhớ hết nữa làm sao bây giờ? Tiếng nói của Lý Lâm Tĩnh làm mọi người xung quanh phải che miệng cười khẽ. Thiên Tuyết không tiếng động nhìn về phía Lãnh Ngọc Kiều, nàng ta đang nhìn dáng vẻ hồi hộp, bối rối của Lý Lâm Tĩnh mà mỉm cười. Nàng rất hiểu nụ cười nhẹ dịu dàng ấy, thật chất đó chỉ là nụ cười giả tạo để che giấu sự khinh thường của nàng ta mà thôi.
Làm người sao mà khó quá
Gia cảnh bần hàn thì sống làm sao
Này người hảo tâm mau mau đến giúp
Giúp ta thoát chốn cảnh khốn cùng này.....
Tiếng nói của Lý Lâm Tĩnh chưa kịp dứt thì một tràn cười không kịp nén của mọi người đã bùng nổ. Ngay cả hoàng thượng và hoàng hậu cũng không nén nổi nụ cười. Vốn đã từng nghe nói đại nữ nhi của Lý đại học sĩ cầm kì thư họa mọi thứ đều không thông thạo, nhưng không ngờ lại không thạo đến bậc này thì thật là hết nói.
Hoàng hậu cũng đành cho nàng qua cửa ải này mà kêu đến người kế tiếp.
_ Tiếp theo, mời Lãnh đại tiểu thư của phủ thừa tướng, Lãnh Ngọc Kiều