Trong khi Thiên Tuyết đang thất thần thì bất chợt nghe được tiếng hành lễ nũng nịu của chúng tỉ muội:
_ Thỉnh an Ngũ Vương gia.
_ Mọi người không cần đa lễ, đây không phải là hoàng cung, không cần quá nghiêm khắc.
Nếu như nói biểu ca là người làm nàng mất bình tĩnh thì người trước mặt này chính là người nàng chán ghét và không muốn gặp nhất. Thiếu niên anh tuấn 20 tuổi, gương mặt hoàng mĩ với đường nét tinh tế và ngũ quan tinh xảo, mày kiếm, gương mặt đầy anh khí, góc cạnh, và y phục xanh lam sang trọng càng làm nổi bật sự quý phái và trang trọng của hoàng gia. Phải, người đó chính là hôn phu chưa cưới đời trước của nàng – Ngạo Tử Kiên. Người tình trong mộng của tất cả các thiếu nữ, thậm chí ngay cả những phụ nhân đã có chồng cũng không tránh khỏi bị cuốn hút bởi sự anh tuấn, tiêu sái và tài năng của người thanh niên trẻ tuổi này. Nhưng ... tại sao lại như vậy, theo như những gì nàng trải qua đời trước thì phải một năm sau mới là lần đầu tiên nàng và hắn gặp nhau chứ. Chẳng lẽ vì nàng được trọng sinh nên mọi sự việc đời trước đã thay đổi và không còn theo quỹ đạo vốn có của nó. Hay là... nàng được trọng sinh là một sai lầm và ông trời muốn cho nàng và hắn gặp nhau để mọi việc có thể kết thúc sớm hơn. Lúc này, Thiên Tuyết đang cảm thấy bối rối vô cùng, lòng bàn tay nắm chặt của nàng giờ đây đã ướt đẫm mồ hôi, cả người lạnh ngắt như có ai tạt một chậu nước lạnh, thân hình nàng khẽ run như vừa trải qua một cơn bạo bệnh.
Mới đây chúng tỷ muội còn tranh nhau bắt lỗi nàng vậy mà nay khi gặp hắn ai nấy cũng tỏ ra là tiểu thư khuê các hiền thục, quy cũ, cứ như họ vốn là những người hiểu tri thức, lễ nghĩa vậy. Thật là, nàng cũng chỉ biết cười nhạo trong lòng, bởi lẽ trước đây nàng cũng đã từng là một trong số những người như họ. Không, có lẽ nàng còn say mê hắn ta hơn họ nữa chứ, Chính vì vậy, nàng mới ngu ngốc tin vào cái tình yêu không có thực giữa nàng và hắn. Số mệnh, quả là số mệnh trớ trêu xoay vần để cho nàng gặp hắn, yêu hắn, để nàng được hoàng thượng tứ hôn với hắn, để nàng nuôi hy vọng thật nhiều và do đó cũng thất bại thật nhiều. Kiếp này may mắn được sống lại, nàng không muốn trở thành một con thiêu thân dại khờ nữa, nàng sẽ và mãi mãi không bao giờ muốn có bất kì mối liên hệ nào với hắn nữa.
_ Nào nào, mọi người đều có mặt đông đủ ở đây hết à, hay chúng ta cùng nhau ra ngoài thành cắm trại đi, sẵn tiện đổi không khí một chút. Mọi người thấy thế nào?
Vừa nghe lời đề nghị của Hà Gia Lân, Lãnh Ngọc Dao vội vàng đáp lời nhưng vẫn không quên thể hiện sự “ yểu điệu, khuê các, hiểu tri thức lễ nghĩa” của nàng trước mặt Ngạo Tử Kiên
_ Biểu ca à không được đâu, ta và các tỉ muội là tiểu thư khuê các, làm sao mà muốn đi đâu thì đi được chứ?
_ Ôi dào, bọn muội lo lắng nhiều làm gì cho phiền, đã có Ngũ vương gia ở đây, chỉ cần người giúp chúng ta nói chuyện một tiếng với dượng là được ngay.
_ Đúng đó, đúng đó, mọi người cùng nhau đi chơi đi, càng đông càng vui chớ sao nữa. Phải không Ngũ thúc?
Người vừa mới nói chuyện là Lục vương gia, cháu ruột của Ngạo Tử Kiên. Mặc dù Ngạo Tử Kì và Ngạo Tử Kiên chỉ cách nhau tám tuổi nhưng Ngạo Tử Kì lại rất kính trọng Ngạo Tử Kiên, hắn luôn luôn vâng lời và ngưỡng mộ vị Ngũ thúc đầy tài năng này, ngược lại Ngạo Tử Kiên cũng thật lòng thích người cháu ruột này. Chính vì vậy, khi đang định từ chối lời mời nhiệt tình của bằng hữu thì Ngạo Tử Kiên lại chuyển thành đồng ý.
_ Thôi được rồi, ta sẽ sai người đi nói với Lãnh thừa tướng một tiếng. Mọi người cũng nên đi thay đổi không khí một chút. Ai cần mang theo thứ gì thì đi chuẩn bị nhanh một chút, chúng ta sẽ khởi hành thật sớm.
Lúc này Thiên Tuyết chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Trong khi nàng đang tính nhân cơ hội này để trốn về phòng và suy nghĩ kế hoạch sau này của mình thì nghe thấy tiếng gọi thân thiết và đầy quan tâm của biểu ca:
_ Thiên Tuyết à, Thiên Tuyết ta có chuyện cần nói với muội, chờ ta một chút nào.
Mặc dù Thiên Tuyết đã tận lực giả vờ như không nghe thấy và cố tránh đi thật nhanh nhưng vẫn không thể thực hiện được. Chẳng mất bao lâu, nàng đã thấy trước mặt mình đã đứng hai người quen thuộc, hai người mà nàng hận nhất.
Trong khi Thiên Tuyết đang thất thần thì bất chợt nghe được tiếng hành lễ nũng nịu của chúng tỉ muội:
_ Thỉnh an Ngũ Vương gia.
_ Mọi người không cần đa lễ, đây không phải là hoàng cung, không cần quá nghiêm khắc.
Nếu như nói biểu ca là người làm nàng mất bình tĩnh thì người trước mặt này chính là người nàng chán ghét và không muốn gặp nhất. Thiếu niên anh tuấn tuổi, gương mặt hoàng mĩ với đường nét tinh tế và ngũ quan tinh xảo, mày kiếm, gương mặt đầy anh khí, góc cạnh, và y phục xanh lam sang trọng càng làm nổi bật sự quý phái và trang trọng của hoàng gia. Phải, người đó chính là hôn phu chưa cưới đời trước của nàng – Ngạo Tử Kiên. Người tình trong mộng của tất cả các thiếu nữ, thậm chí ngay cả những phụ nhân đã có chồng cũng không tránh khỏi bị cuốn hút bởi sự anh tuấn, tiêu sái và tài năng của người thanh niên trẻ tuổi này. Nhưng ... tại sao lại như vậy, theo như những gì nàng trải qua đời trước thì phải một năm sau mới là lần đầu tiên nàng và hắn gặp nhau chứ. Chẳng lẽ vì nàng được trọng sinh nên mọi sự việc đời trước đã thay đổi và không còn theo quỹ đạo vốn có của nó. Hay là... nàng được trọng sinh là một sai lầm và ông trời muốn cho nàng và hắn gặp nhau để mọi việc có thể kết thúc sớm hơn. Lúc này, Thiên Tuyết đang cảm thấy bối rối vô cùng, lòng bàn tay nắm chặt của nàng giờ đây đã ướt đẫm mồ hôi, cả người lạnh ngắt như có ai tạt một chậu nước lạnh, thân hình nàng khẽ run như vừa trải qua một cơn bạo bệnh.
Mới đây chúng tỷ muội còn tranh nhau bắt lỗi nàng vậy mà nay khi gặp hắn ai nấy cũng tỏ ra là tiểu thư khuê các hiền thục, quy cũ, cứ như họ vốn là những người hiểu tri thức, lễ nghĩa vậy. Thật là, nàng cũng chỉ biết cười nhạo trong lòng, bởi lẽ trước đây nàng cũng đã từng là một trong số những người như họ. Không, có lẽ nàng còn say mê hắn ta hơn họ nữa chứ, Chính vì vậy, nàng mới ngu ngốc tin vào cái tình yêu không có thực giữa nàng và hắn. Số mệnh, quả là số mệnh trớ trêu xoay vần để cho nàng gặp hắn, yêu hắn, để nàng được hoàng thượng tứ hôn với hắn, để nàng nuôi hy vọng thật nhiều và do đó cũng thất bại thật nhiều. Kiếp này may mắn được sống lại, nàng không muốn trở thành một con thiêu thân dại khờ nữa, nàng sẽ và mãi mãi không bao giờ muốn có bất kì mối liên hệ nào với hắn nữa.
_ Nào nào, mọi người đều có mặt đông đủ ở đây hết à, hay chúng ta cùng nhau ra ngoài thành cắm trại đi, sẵn tiện đổi không khí một chút. Mọi người thấy thế nào?
Vừa nghe lời đề nghị của Hà Gia Lân, Lãnh Ngọc Dao vội vàng đáp lời nhưng vẫn không quên thể hiện sự “ yểu điệu, khuê các, hiểu tri thức lễ nghĩa” của nàng trước mặt Ngạo Tử Kiên
_ Biểu ca à không được đâu, ta và các tỉ muội là tiểu thư khuê các, làm sao mà muốn đi đâu thì đi được chứ?
_ Ôi dào, bọn muội lo lắng nhiều làm gì cho phiền, đã có Ngũ vương gia ở đây, chỉ cần người giúp chúng ta nói chuyện một tiếng với dượng là được ngay.
_ Đúng đó, đúng đó, mọi người cùng nhau đi chơi đi, càng đông càng vui chớ sao nữa. Phải không Ngũ thúc?
Người vừa mới nói chuyện là Lục vương gia, cháu ruột của Ngạo Tử Kiên. Mặc dù Ngạo Tử Kì và Ngạo Tử Kiên chỉ cách nhau tám tuổi nhưng Ngạo Tử Kì lại rất kính trọng Ngạo Tử Kiên, hắn luôn luôn vâng lời và ngưỡng mộ vị Ngũ thúc đầy tài năng này, ngược lại Ngạo Tử Kiên cũng thật lòng thích người cháu ruột này. Chính vì vậy, khi đang định từ chối lời mời nhiệt tình của bằng hữu thì Ngạo Tử Kiên lại chuyển thành đồng ý.
_ Thôi được rồi, ta sẽ sai người đi nói với Lãnh thừa tướng một tiếng. Mọi người cũng nên đi thay đổi không khí một chút. Ai cần mang theo thứ gì thì đi chuẩn bị nhanh một chút, chúng ta sẽ khởi hành thật sớm.
Lúc này Thiên Tuyết chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Trong khi nàng đang tính nhân cơ hội này để trốn về phòng và suy nghĩ kế hoạch sau này của mình thì nghe thấy tiếng gọi thân thiết và đầy quan tâm của biểu ca:
_ Thiên Tuyết à, Thiên Tuyết ta có chuyện cần nói với muội, chờ ta một chút nào.
Mặc dù Thiên Tuyết đã tận lực giả vờ như không nghe thấy và cố tránh đi thật nhanh nhưng vẫn không thể thực hiện được. Chẳng mất bao lâu, nàng đã thấy trước mặt mình đã đứng hai người quen thuộc, hai người mà nàng hận nhất.