Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày vào đoàn phim chụp ảnh tạo hình "Phúc giang sơn", Ninh Lan đang bị sốt, nguyên nhân do mấy ngày nay không biết tiết chế.
Tối hôm qua anh còn quấn lấy Tuỳ Ý đòi làm đến sáng tinh mơ, dường như chỉ có cách này mới có thể giúp anh gần gũi, hoà hợp với cậu.
Anh coi ngày nào cũng là ngày cuối cùng, khẩn thiết khao khát một điều gì đó.
Hôm nay anh mặc áo cổ lọ mượn của Phương Vũ.
Phương Vũ véo đôi má hóp lại của anh, lo lắng trùng trùng bảo anh đừng để đội trưởng đạt được ý xấu mãi thế.
Ninh Lan cười.
Nếu Tuỳ Ý không có hứng thú với cơ thể này, anh mới sốt ruột đây.
Lúc thay đồ, anh kéo cổ áo cao lên một chút, che dấu hôn trên cổ.
May là quần áo cổ trang nhiều lớp, che hoàn toàn những vết hằn đỏ chưa tan trên người anh.
Ninh Lan đi vào studio thấy Kỷ Chi Nam một thân đồ trắng.
Lúc chụp chung, hai người đứng cách nhau rất xa.
Khi chụp riêng, Ninh Lan đã sớm hoàn thành bộ ảnh của mình.
Kỷ Chi Nam có hai tạo hình cần phải chụp.
Ninh Lan đứng bên cạnh quan sát một lúc.
Studio rộng thênh thang, lạnh vô cùng.
Anh thực sự không chịu được nữa bèn trở về phòng nghỉ khoác thêm chiếc áo.
Phòng nghỉ không có người, đi qua chỗ ngồi của Kỷ Chi Nam trang điểm lúc nãy, mắt thoáng thấy thứ gì đó đỏ rực dưới bàn trang điểm.
Ninh Lan nhặt lên xem, là quyển đăng ký kết hôn.
Nhặt được thứ này ở đây quả thật rất bất thường.
Anh lật ra xem ai không cẩn thận đến vậy, chỉ thấy cái tên "Kỷ Chi Nam" được viết ở chỗ người sở hữu.
Trái tim Ninh Lan giật thót, có một sự căng thẳng khi lục lọi bí mật của người khác, còn có một sự hưng phấn không thể giải thích được.
Kỷ Chi Nam kết hôn rồi, vậy là anh ta đã kết hôn rồi.
Trên ảnh chụp có Kỷ Chi Nam và một người đàn ông khác, không quen mặt, không phải người trong ngành.
Ninh Lan lướt hết thông tin trên đó, nhìn ra cửa, không có người đi qua, rút điện thoại từ trong túi áo ra, chụp trang trong của quyển chứng nhận kết hôn.
Làm xong việc này, tim anh đập rất nhanh, chống ghế ngồi xuống.
Sau khi trái tim bình ổn trở lại, do dự không biết đặt thứ này ở đâu thì Kỷ Chi Nam bước vào.
Ninh Lan miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh, chào hỏi Kỷ Chi Nam: "Hi, thầy Kỷ."
Đối phương hiển nhiên không nhận ra anh, đánh giá anh một lượt, mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Kỷ Chi Nam tẩy trang thay quần áo ở đây.
Mặt nhỏ, da trắng, đôi mắt vừa to vừa sáng, là một gương mặt rất ăn ảnh khi không trang điểm.
Ninh Lan thầm nghĩ trong lòng, chẳng trách có fans bảo bọn họ rất giống nhau, còn có người nói anh là bản mô phỏng của Kỷ Chi Nam.
Chẳng trách Tuỳ Ý lại thích anh.
Ninh Lan cười, đứng dậy, giơ tay với Kỷ Chi Nam: "Suýt nữa quên giới thiệu, tôi là Ninh Lan."
Hình như Kỷ Chi Nam mới nhớ ra nhân vật nhỏ bé này, đưa tay ra bắt: "Xin chào."
Tay còn lại của Ninh Lan còn cầm quyển đăng ký kết hôn, tiến lên trước: "Thầy Kỷ, đồ của anh rơi này."
Dường như Kỷ Chi Nam không thích người khác đến gần nên lùi sau một bước, nhìn thấy quyển sổ màu đỏ trong tay Ninh Lan, đôi mắt bỗng chốc trợn tròn, giơ tay giật lấy, lại cảm thấy hành động của mình không được lễ độ, chần chừ chốc lát nói: "Xin lỗi, không cẩn thận làm rơi.
Cho hỏi nhặt được ở đâu vậy?"
Ninh Lan chỉ xuống dưới bàn: "Ở kia.
Anh yên tâm, tôi sẽ không nói ra ngoài đâu." Nói xong đưa tay lên miệng làm động tác kéo khoá: "Tôi kín miệng lắm."
Qua mấy ngày liền, Ninh Lan không kể chuyện này cho bất cứ ai, cũng chẳng phải do anh tuân thủ chữ tín mà là có hai nguyên nhân chủ yếu:
Một là, Kỷ Chi Nam có vẻ rất cảnh giác, nói không chừng anh là người duy nhất trong ngành biết Kỷ Chi Nam kết hôn.
Một khi sự việc bại lộ, người đầu tiên Kỷ Chi Nam hoài nghi sẽ là anh.
Có rất nhiều điều tréo ngoe trong giới giải trí.
Nghe nói điều kiện gia đình của Kỷ Chi Nam rất tốt, từ lúc ra mắt đến giờ không ai dám gây sự với anh ta.
Ninh Lan sợ mình chết lúc nào không biết.
Hai là, sau khi bình tĩnh, anh lại không biết xử lý việc này thế nào.
Nói thẳng cho Tuỳ Ý? Nhất định Tuỳ Ý sẽ nghi ngờ động cơ của anh.
Hơn nữa, Tuỳ Ý thích Kỷ Chi Nam như vậy, nếu cậu biết Kỷ Chi Nam đã kết hôn, có lẽ sẽ rất đau lòng.
Trước khi nghỉ lễ, các thành viên AOW dành thời gian đi nhuộm tóc về màu đen.
Khó khăn lắm Ninh Lan mới nhìn quen bộ tóc đỏ của Tuỳ Ý.
Nhuộm lại về đen làm anh thấy không quen.
Lúc tối đi ngủ mượn ánh sáng bên ngoài sờ mái tóc của Tuỳ Ý, những ngọn tóc hơi cứng của cậu chọc vào lòng bàn tay anh.
Không nhớ nghe ai nói, tóc cứng thì trái tim cũng sắt đá.
Ninh Lan nghĩ, trái tim của Tuỳ Ý rất mềm mà nha.
Anh cảm thấy bản thân vô cùng mâu thuẫn.
Có lúc mong Tuỳ Ý đối với anh đểu một tí, đểu một tí nữa.
Như thế bản thân sẽ nợ cậu ít hơn một chút, cũng sớm chết tâm.
Có lúc lại sợ Tuỳ Ý đối xử không tốt với mình, nhắm mắt nhớ lại mấy lần Tuỳ Ý hung dữ hay lạnh lùng với anh, trái tim đau như bị bóp nghẹt.
Tuỳ Ý trở mình trong lúc ngủ.
Giường tầng dưới chỉ rộng hơn tầng trên một đoạn, hai người con trai nằm cũng phải chèn ép nhau.
Cậu trở mình như thể đè luôn lên người Ninh Lan.
Ninh Lan muốn lùi về mép tường thì cánh tay bị nắm, vòng tay của cậu ôm chặt eo anh.
Mỗi lần như vậy, Ninh Lan luôn ảo tưởng mình đang được trân trọng.
Anh quyết định chôn chặt chuyện kết hôn của Kỷ Chi Nam trong bụng, vĩnh viễn không nói cho Tuỳ Ý.
Cảm giác này quá khó chịu, anh không nỡ để Tuỳ Ý thử.
Công việc cuối cùng trước khi nghỉ Tết là biểu diễn Live của Gia tộc Giải trí Tinh Quang.
Bảy người AOW xuất hiện với mái tóc đen, điều bất ngờ này khiến khán giả hò hét.
Dẫn chương trình hỏi bọn họ trở về hình tượng thiếu niên chất phác có phải do sợ bị đánh khi về nhà không.
Tuỳ Ý cười đáp không muốn bị hàng xóm coi là Nàng tiên ma thuật nhỏ Balala.
Fans dưới sân khấu kinh ngạc, đội trưởng lúc nào cũng ngay thẳng, nghiêm túc như cán bộ già biết mấy thứ như Nàng tiên ma thuật nhỏ Balala từ đâu?
Nàng tiên ma thuật nhỏ Balala (tạm dịch) là sêri có các nhân vật như thế này
Dẫn chương trình thay fans tò mò, Tuỳ Ý nói: "Đồng đội dạy ạ."
Dưới sân khấu một tràng "Ồ~~~" kéo dài, ánh mắt đều hướng về Phương Vũ.
Phương Vũ ngơ ngác nhìn xung quanh, hành động này được fans tự động giải nghĩa là ngượng ngùng.
Ninh Lan ở bên cạnh chớp chớp mắt, không ngờ cậu còn nhớ được câu nói đùa của mình.
Biểu diễn Live kết thúc, các thành viên khác đi thẳng ra sân bay về nhà.
Phương Vũ hào hứng mời Ninh Lan và Tuỳ Ý đến nhà cậu ta chơi.
Ninh Lan thấy Lục Khiếu Xuyên ở đằng sau liếc mắt vẹo mồm nên nói muốn về ngủ một giấc.
Ngày mai còn phải ra tàu.
Tuỳ Ý cũng phối hợp bảo muốn về nghỉ ngơi.
Phương Vũ kéo Ninh Lan sang bên, hỏi anh có phải cùng Tuỳ Ý về nhà không.
"Sao có thể thế được." Ninh Lan đáp: "Chỉ là mình không muốn về nhà mình thôi."
"Mình lại tưởng hai cậu dính nhau đến vậy, chạy vội đi kết hôn cơ."
Ninh Lan đơ luôn: "Dính nhau? Kết hôn?"
"Xì, trưa nay ở phòng nghỉ, cậu nằm bò ra bàn ngủ, không biết đội trưởng lấy đâu ra cái chăn đắp cho cậu, đó gọi là ấm áp." Phương Vũ cảm thán nói.
Ninh Lan dở khóc dở cười: "Đổi thành cậu, cậu ấy cũng sẽ đắp chăn cho thôi."
"Không giống nhau." Phương Vũ đáp một cách chắc chắn: "Mình không nói ra được, dù sao cũng không giống nhau."
Ninh Lan không để tâm mấy lời này, ai tin người đấy là kẻ ngốc.
Mỗi người một ngả chia tay nhau ở cổng công ty.
Chỉ còn hai người duy nhất của AOW về ký túc xá.
Ninh Lan thấy trong tủ lạnh còn chút đồ ăn, nấu một nồi mì trứng cà chua.
Còn rán cho Tuỳ Ý cánh gà bày lên, cũng gọi là đầy đủ hương vị.
Tuỳ Ý thấy chỉ có bát mình có cánh gà, cảm thấy hơi xấu hổ vì bị coi là đứa trẻ, gắp một miếng cho Ninh Lan: "Cậu cũng ăn đi."
Ninh Lan vui vẻ nhận lấy.
Sáng sớm hôm sau đi mua sắm, cũng rán cho Tuỳ Ý một đĩa cánh gà đùi gà.
Tuỳ Ý nghẹn họng nhìn trân trối.
Ninh Lan cười hihi chọc cơ bụng của cậu: "Ăn nhiều chút, đón Tết đừng phát phì nhé."
Trong lòng bỗng nảy ra một chủ ý không đáng tin cậy – Cậu thích ăn đồ chiên rán đến vậy, sau này mỗi lần ăn gà rán đều nhớ đến tôi thì cũng không tệ.
Một đĩa to đùng đương nhiên không ăn hết.
Ninh Lan cầm một nửa lên tàu làm bữa tối.
Tuỳ Ý lái xe đưa anh đến cổng vào tàu cao tốc, anh tự kéo vali đi một vòng, thở hổn hển sang bên tàu hoả cũ, đi lên toa tàu K phổ thông.
Ngoài việc tiết kiệm tiền, còn có một tầng nguyên nhân nữa là anh không muốn về nhà lắm, nhưng do bản tính người Trung Quốc luôn mong được sum họp gia đình trong dịp Tết, lại cảm thấy nên về quê ngó một chút.
Vì thế mua tấm vé tàu chậm.
Tàu hoả chạy một đoạn dừng một lúc, lê chầm chậm.
Chiều ngày hôm sau anh mới về đến nhà.
Anh về nhà tập thể cũ của mẹ trước, mò được chìa khoá trong thùng sữa vứt bỏ ngoài cửa, mở cửa bước vào.
Trong nhà không có ai.
Đồ ăn thừa trên đĩa không nhìn ra được món gì nữa.
Bồn rửa cũng chất đống bát đĩa chưa rửa.
Ninh Lan xắn tay áo mở vòi nước, đợi nửa ngày không có nước nóng.
Tiền nhiên liệu không biết đã mấy tháng chưa đóng, ngừng rồi.
Anh bất đắc dĩ gọi điện thoại cho mẹ.
Không biết Triệu Cẩn San đang ở đâu, âm thanh phát ra vô cùng ồn ào.
"Trở về sao không nói trước với mẹ một tiếng? Mẹ cùng mấy chị em đi dạo phố, tầm một hai tiếng nữa về nhé."
Ninh Lan hỏi thẻ nhiên liệu ở đâu, bà không có tâm tư nghe, chỉ lo dài giọng khoe khoang với người bên cạnh: "Con trai tôi về rồi, con trai minh tinh, minh tinh lớn trên tivi đó..."
Ninh Lan cúp máy, đi vào phòng ngủ tìm, tiện tay gấp chăn, quét nhà một lượt, thật sự phát hiện ở góc sau tủ đầu giường có một tấm thẻ nhiên liệu dính đầy bụi.
Thành phố nhỏ không có dịch vụ thanh toán qua mạng.
Anh ngồi xe buýt đi ra cửa hàng nộp tiền.
Trên đường trở về lướt vòng bạn bè của Tuỳ Ý, chụp lên thứ gì đó đen thui.
Anh bình luận hỏi cái gì, cậu trả lời: Gà rán.
Ninh Lan ngồi trên xe buýt cười không ngừng, gửi tin nhắn thoại hỏi cậu làm thế nào.
Tuỳ Ý nói muốn chín một chút tiếp tục ăn, kết quả lại thành ra như vậy.
Hai người buôn lan man mấy câu, Tuỳ Ý hỏi anh ăn cơm chưa.
Ninh Lan vừa xuống xe, xông vào cơn gió Bắc đang rít gào chạy về khu tập thể, nói vào điện thoại: "Sắp rồi."
Tuỳ Ý gửi tin nhắn thoại đến: "Sao lại có tiếng gió? Cậu đang ở ngoài à?"
Ninh Lan chạy đến góc cầu thang ôm điện thoại nói: "Không mà, đang ở nhà."
Bước vào nhà mới nhớ ra, gửi một tin nhắn thoại: "Cậu đừng tự nấu ăn nữa, cẩn thận bị bỏng tay đó."
Tuỳ Ý: "Bỏng tay thì làm sao?"
Ninh Lan do dự một lúc, nói: "Bị thối rữa đó."
Thật ra anh sợ sau này Tuỳ Ý không kéo được đàn.
Hơn nữa, bàn tay đẹp như vậy, bị thương thì đáng tiếc biết bao.
Tuỳ Ý hỏi anh: "Thật à?"
Ninh Lan giả vờ nghiêm túc: "Thật đó.
Tìm hiểu móng giò bị cháy một chút đi?"
Tuỳ Ý gửi emoji đen mặt.
Đêm giao thừa Triệu Cẩn San mới về, mặc trên người chiếc áo khoác ngoài màu đỏ lễ Tết.
Ninh Lan cảm thầy gầy gò, hỏi bà vì sao không mua áo lông vũ.
Triệu Cẩn San làm đỏm xoay một vòng trước mặt anh: "Năm nay là năm bản mệnh của mẹ anh, phải ăn mặc đẹp đẽ!"
Ninh Lan cười, rời mắt tiếp tục thái rau.
Buổi tối trên tivi phát Gala chào xuân.
Người dẫn chương trình nói năm nay là năm Kim Cẩu, anh mới nhớ ra đây cũng là năm bản mệnh của mình.
Anh quấn chặt chiếc áo khoác cũ kỹ trên người, lau nước mũi sắp đóng băng.
Lúc này anh mới cảm thấy khí ấm của phương Bắc tốt, có vòng tay ấm áp của ai đó thì càng tốt.
Kim đồng hồ báo đúng giờ.
Ninh Lan căn giờ gửi một dòng "Chúc mừng năm mới" cho Tuỳ Ý.
Có lẽ Tuỳ Ý tưởng gửi tin nhắn nhóm, trả lời "Cũng vui vẻ nhé".
Ninh Lan cuộn trên chiếc giường ẩm ướt đã lâu không được phơi dưới nắng mặt trời lướt vòng bạn bè.
Tuỳ Ý đăng ảnh bữa ăn giao thừa.
Ảnh chụp rất tuỳ tiện, thấy mặt Cố Thần Khải không cẩn thận lọt vào ảnh, ngược lại làm anh yên tâm hơn, ít nhất cậu có người thân bên cạnh.
Anh thoát ra, trở về màn hình tin nhắn xoá từng chữ "Tôi nhớ cậu rồi" chưa được gửi đi trong khung nhắn tin.
Sáng sớm đầu năm mới, Ninh Lan xách túi lớn túi nhỏ đến chúc Tết nhà chú thím.
Triệu Cẩn San xị mặt đi theo sau.
Dọc đường đi có quá nhiều chuyện cằn nhằn, biết thế để bà ở nhà từ từ ăn.
Bước vào cửa ngồi xuống, em gái Ninh Huyên ưỡn ẹo chạy đến nói "Anh năm mới vui vẻ", dáng vẻ trông ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn ngày trước, cũng không mở mồm đòi tiền.
Ninh Lan đưa lì xì cho cô.
Ninh Huyên cân đo độ dày xong, cười tươi như hoa, xách túi đi chơi với bạn.
Chú thím quan tâm hỏi han mấy câu tình hình công việc.
Triệu Cẩn San ngồi bên vừa cắn hạt dưa vừa nhổ vỏ xuống sàn, âm u kỳ quái nói: "Chung quy lại thì con trai tôi là con trai tôi, kiếm được bao nhiêu tiền thì có nửa xu quan hệ với mấy người chắc?"
Bà thím Kim Phượng tức đến mức mặt trắng bệch.
Khi chuẩn bị cơm trưa bảo Ninh Lan đi theo giúp đỡ rồi thấp giọng nói: "Lan Lan cháu đừng có ngốc, tự mình giữ tiền đi.
Cho dù bảo chú giúp cháu xử lý cũng tốt, đưa mẹ cháu như ném bánh thịt cho chó, một đi không trở lại đấy!"
Ninh Lan nhìn thím với cặp mặt khác xưa.
Một năm không gặp, đã biết dùng câu bỏ lửng rồi.
Ném bánh thịt cho chó 肉包子打狗 (dịch theo nghĩa đen cho đỡ trùng vế sau) có nghĩa là một đi không trở về, là câu bỏ lửng (gồm hai thành phần tạo thành một câu, bình thường chỉ nói vế trước nhưng ý nghĩa nằm ở vế sau)
Ngày tháng sau Tết, "Phúc giang sơn" chính thức khai máy.
Đoàn phim đã bao khách sạn trước mấy ngày.
Ninh Lan ở nhà ngoài làm ATM rút tiền thì chẳng có việc gì nên chuẩn bị đi sớm.
Ngày đi hôm đó, Triệu Cẩn San lại không ngủ nướng như ngày thường, sáng sớm đã dậy.
Ninh Lan ngồi xổm sắp xếp hành lí, sờ thấy cái ống nhựa mình đặt chéo dưới đáy vali, lấy ra xem thử.
Kiểu dáng cây vĩ rất mộc mạc.
Một cây gỗ dài hơi cong gắn lông đuôi ngựa.
Ninh Lan học dáng điệu của nghệ sĩ trên tivi, thắt chặt dây cung, dùng ngón tay lần theo cây gỗ tròn mịn, chầm chậm vuốt từ đầu đến cuối cây vĩ.
Có lẽ bằng cách này sẽ có thể vẽ ra dáng vẻ Tuỳ Ý đang kéo đàn trong đầu, có thể gần gũi cậu hơn một chút.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân và tiếng mở khoá.
Ninh Lan bọc cây vĩ lại cất đi, không quay đầu lại, nói: "Mẹ, tí nữa con đi rồi.
Bữa trưa bày trên bàn, nhân lúc nóng thì..."
Lời nói đột ngột im bặt, tầm mắt anh xuất hiện một đôi giày da của đàn ông.
Ninh Lan ngẩng đầu, người mở cửa bước vào căn bản không phải Triệu Cẩn San, mà là Tạ Thiên Hào – người đã giam giữ anh trong căn phòng tầng hầm suốt một tuần trời.
Hết chương .
Xin đừng ngược Lan Lan nữa....