Cứ thế, Ron đắm chìm trong việc tìm tòi đọc hiểu và suy tư về việc xây dựng lại một thế giới quan mới cho chính bản thân mình, dựa trên những bút ký và sách vở Yue để lại. Hắn đã không còn suy nghĩ vè ước mơ làm thợ săn ngày xưa nữa, nhưng hắn càng tích cực rèn luyện bản thân nhiều hơn về các kỹ năng sinh tồn. Ron hiểu một điều cơ bản, là chỉ có tự lực, mới có thể vũng bước trên con đường đi tìm bản ngã của chính mình.
Ron cũng bắt đầu thay đổi cách giao tiếp với người khác, không còn giữ thái độ phòng thủ, trao qua nhận lại cứng nhắc, ít nói lầm lì. Hắn chủ động hơn trong giao tiếp và đề nghị, và tuân thủ mọi lời nói, và hứa hẹn hắn nói ra. Tuy nhiên nội tâm Ron không hề cởi mở với bất cứ ai, trừ với những bút ký của Yue. Khi nghiền ngẫm những cuốn sổ Yue ghi chú, hắn có khi khóc có khi cười, có khi rung động mạnh mẽ, nếu ai nhìn thấy có lẽ sẽ cho rằng hắn bị điên. Còn khi giao tiếp vói mọi người, hắn luôn tỏ ra một thái độ bình thản đến kỳ lạ, không nhiệt tâm không lạnh lùng, không cao giọng cũng không hạ mình, đầy đủ lễ nghĩa cơ bản. Trong công việc hắn nghiêm túc cực kỳ, luôn tập trung hoàn thành những điều đx đề ra một cách ổn thỏa nhất. Bởi thái độ tỉ mỉ tận tâm trong công việc mà hắn chiếm được sự tin tưởng cao của toàn thể giới thợ săn thôn Tuktuk.
Khi bị đám lưu manh trấn lột, hắn cảm thấy hiện tại chưa phải lúc thích hợp để phản kháng, và lên kế hoạch cho một cuộc tấn công quyết đoán trừ khử hẳn mối nguy cơ quấy rối này. Vì thế hắn chịu trận không phản kháng, nhưng âm thầm tập luyện và lên kế hoạch, rồi đợi đến khi thời cơ thích hợp ra tay hốt trọn mẻ, tạo nên sự kiện đánh hội đồng toàn đám lưu manh thôn ngày ấy.
Một số thợ săn tỏ ra lo lắng về Ron. Họ cảm thấy Ron từ sau sự kiện liệp sát báo sáu chân có vẻ hơi chủ quan và ảo tưởng sức mạnh. Họ thấy Ron luôn đi rừng một mình, số ngày càng lúc càng dài lâu, và đem về con mồi càng lúc càng có độ nguy hiểm cao hơn. Chỉ ngắn ngủi hai năm, Ron mười hai tuổi đã mỗi lần đi săn lại có thể đem về những chiến lợi phẩm từ những loài vật hung mãnh như gấu mũi sừng, báo đen khổng lồ, trâu lửa, v.v. Những loài vật này tuy không phải cấp độ hung thú như báo sáu chân, nhưng thứ nhất chúng thuộc loại nguy hiểm cao, có khả năng sử dụng tuyệt chiêu nguy hiểm, và đặc biệt là khu vực sinh sống cách tương đối xa khu vực săn bắn quen thuộc của thợ săn thôn Tuktuk. Điều này có nghĩa là Ron đã bắt đầu thâm nhập vào những khu vực ngoài rìa lãnh địa con người kiểm soát, có thể đã dấn thân sâu vào rừng cấm, nơi mà sức mạnh con người trở nên nhỏ bé trước những giống loài hung mãnh chúa tể khu vực. Nếu Ron đi theo đội thì còn đỡ, đằng này Ron chỉ hoạt động một mình. Bố mẹ Ron cũng vì ham hố coi thường hiểm nguy mà táng thân trong rừng, họ sợ Ron cũng thừa hưởng máu liều lĩnh bất cẩn mà gặp nguy hiểm trở tay không kịp. Có đôi lần họ có lại khuyên nhủ Ron nhưng hắn chỉ cười nhẹ và bảo xin yên tâm, hắn luôn cẩn thận trong mỗi lần đi săn. Khuyên vài lần thấy không hiệu quả bọn họ cũng thôi.
Thỉnh thoảng Ron mang một thân thương tích về thôn, nhẹ thì trầy xước mình mẩy, nặng thì có khi hắn gãy tay, nứt xương sườn. Có lần hắn lảo đảo đến bệnh viện thôn với một vết thương sâu hoắm ngang lưng, đã được hắn tự đắp thuốc sơ cứu. Vết thương này để đã nhiều ngày, cũng không biết hắn chiến đấu với thứ gì và chịu đựng đau đớn thế nào để có thể lết được về thôn.
Số vết sẹo trên người hắn tăng chóng mặt, đến năm hắn mười ba tuổi đã bằng vài người thợ săn lão luyện cộng lại. Cơ thể Ron cũng sớm trở nên rắn rỏi, cơ bắp săn chắc làm nền cho những vết sẹo ngang dọc toàn thân, với điểm nhấn là bốn vết sẹo to và dài ngang ngực và bụng, chiến tích năm mười tuổi của hắn.
Ron dậy thì sớm và cao hơn người thường, tầm một mét chín. Da hắn vẫn ngăm ngăm, nhưng tóc không còn cháy nắng mà được cắt undercut gọn ghẽ (sau mỗi chuyến đi rừng dài về hắn lại cắt tóc). Khuôn mặt Ron rắn rỏi góc cạnh, cằm chẻ, mũi cao, đôi lông mày mỏng và vểnh lên, đã không còn trạng thái thường xuyên cau lại như hồi bé. Mặt hắn không còn vẻ cau có khắc khổ như xưa, thay vào đó là một vẻ hơi lạnh lùng mà trầm tĩnh – chính là vẻ mặt siêu ngầu có thể dễ dàng đốn tim các cô gái trẻ. Đặc biệt đôi mắt Ron vẫn rất to, tròng mắt xám, con người đen càng thêm thâm thúy. Nhưng khi nhìn vào hắn, đập vào mắt gây ấn tượng mạnh không còn là đôi mắt hút hồn nữa, mà là vết sẹo chia đôi khuôn mặt từ phải sang trái. Nhưng nó không trông có vẻ dữ tợn ghê tởm, mà lại làm cho khuôn mặt hắn tổng thể càng trở nên nam tính mạnh mẽ và cương nghị.
Ron vẫn sử dụng thanh kiếm và con dao đổi bằng chiến công ngày xưa, nhưng nó đã được rèn lại và phụ ma lại nhiều lần. Hầu như cứ ba bốn lần đi rừng về là chúng lại ở trạng thái rách bươm như xơ mướt nhận không ra hình thù ngày xưa. Không biết nó đã được dùng qua bao nhiêu cuộc chiến, chém giết bao nhiêu con thú hung mãnh.
Có thể do tẩm ướp quá nhiều máu của các loài mãnh thú và hung thú, thân kiếm tự nó trở nên u ám và tạo ra vẻ rét lạnh. Dù đã được đúc lại bổ khuyết và phụ ma nhiều lần, nhưng dù là kẻ gà mờ nhìn sơ qua nó cũng ngay lập tức có trực giác là thanh kiếm này phát ra khí tức tương đối khủng bố, gần như là sát khí. Ron cũng có vẻ nhận thấy thanh kiếm của hắn gây tâm lý không thoải mái cho người khác, nên hắn quấn nó lại bằng một lớp vải mỏng màu đen. Tạo hình của thanh kiếm này sau này cũng trở thành tiêu chí của Ron, vì đi đâu hắn cũng vác kiếm sau lưng. Tất cả bọn lưu manh trong thôn chỉ cần thấp thoáng thấy bóng cây kiếm bọc vải đen này là tìm ngay đường trốn. Đám trẻ con thấy thế cũng thích thú đòi bố mẹ cho đeo gậy gỗ sau lưng bọc vải, sau này thành hẳn một trào lưu của đám thiếu niên thôn.
Nhờ săn bắt những con thú lớn hung dữ, sinh hoạt hàng ngày của Ron không hề kham khổ. Nhưng Ron chủ yếu chi tiêu vào việc mua giấy bút và dụng cụ phục vụ cho việc rèn luyện và vũ khí. Ron cũng không quên ơn những người đã từng giúp đỡ chỉ bảo mình ngày bé. Các thợ săn từng chỉ bảo hắn thỉnh thoảng lại nhận được những món quà có giá trị từ hắn, khi thì là bộ móng , sừng mãnh thú, khi thì là chục cân thịt thú rừng ướp, xông khói hay nướng thô.
Tay nghề nấu nướng nêm nếm của Ron rất khá. Hắn theo học các kỹ năng xử lý chế biến thịt thú rừng của các thợ săn rất dụng tâm, có hẳn hai cuốn sổ ghi chú riêng về các cách chế biến nguyên liệu nấu nướng, và một cuốn sổ ghi chú về các loại gia vị và đồ ướp.
Ron duy trì thói quen mang theo sổ ghi chép mà Yue truyền đạt. Đối với các thợ săn, vốn đại đa số - nếu không muốn nói là toàn bộ - đều là bộ dáng thừa cơ bắp nhưng sợ chữ nghĩa sách vở, Ron thật sự rất dị. Trong hành trang đi rừng của hắn có nguyên một ngăn to đựng các sách vở và sổ ghi chú. Hắn đầu tư kỹ lưỡng cho việc ghi chép của mình: Sử dụng bút xịn, mực bền không nhòe, và sổ ghi chú được bọc cẩn thận, chất lượng giấy tốt nhất có thể mua được. Dần dà hiểu biết của Ron trở nên có hệ thống và đa dạng hơn nhiều thợ săn lớn hơn hắn cả hai, ba mươi tuổi, làm bọn họ đôi khi cũng cảm thấy thẹn thùng khi chém gió với Ron.
Khi Ron mười ba tuổi rưỡi, hắn tự sắm cho mình một bộ hành trang đỉnh cấp để tự sinh hoạt, dọn dẹp sạch sẽ căn nhà hắn gắn bó từ nhỏ đến lớn, cất kỹ những cuốn sách trân quý Yue để lại cho hắn, đem theo những sổ ghi chép giá trị nhất, và chào từ biệt các thợ săn thôn Tuktuk, bảo hắn định đi du lịch một thời gian.
Khi hắn đến chào trưởng thôn, ông rầu rĩ hỏi:
- Phải chăng cháu định rời hẳn không trở lại thôn Tuktuk nữa? Nếu không sao không đợi đủ mười bốn tuổi, thực hiện nghĩa vụ quân sự một năm và nhận được thẻ thợ săn của thôn Tuktuk rồi mới đi?
Ron mỉm cười trả lời trưởng thôn:
- Dạ không phải ạ. Một ngày nào đó cháu sẽ trở lại thôn này. Nhưng cháu đã có dự định đi du lịch từ rất lâu, chẳng qua bây giờ cháu mới tích cóp đủ điều kiện để thực hiện chuyến đi ạ. Ngày xưa Yue từng nói với cháu, thế giới này rất rộng lớn và nhiều điều kỳ thú càn khám phá. Cháu cũng đã tìm cách len lỏi vào sau trong rạng núi Spike (thôn trưởng trợn mắt há mồm khi nghe điều này), nhưng cháu đi mãi mà vẫn không ngừng tìm thấy những điều mới lạ. Cháu cảm thấy cần phải tranh thủ thời gian lúc còn trẻ, còn sung sức để đi thật nhiều, hiểu biết thật nhiều. Chỉ có tri thức mới là công cụ giúp con người sống tốt hơn. Và cháu phải đi tìm kiếm tri thức. Thôn Tuktuk rất yên bình, có lẽ khi nào đi mỏi mệt, cháu sẽ lại về thôn, về lại cội nguồn cháu đã sinh ra và lớn lên.
Thôn trưởng gật gù:
- Thật tình, ta nghĩ Yue là một giáo viên nhí xuất sắc. Hắn quả thực là thiên tài, bộ óc của hắn nghĩ những điều ta cũng theo không kịp. Cháu thật may mắn được Yue chỉ dạy. Giờ ta nhìn phong cách hành sự của cháu, lại thấy có hơi hướm của Yue ngày nào, ví dụ như cây bút giắt ngang lưng và cuốn sổ ghi chú trên ngực áo kia. Ta nghĩ rằng có lẽ Yue đúng, cháu cứ theo chỉ dẫn của Yue, không chừng có một ngày cháu sẽ đạt được một tầm vóc cao vợi mà chúng ta không thể tưởng tượng. Chúc cháu thành công!
Ron cúi đầu chào thôn trưởng:
- Cháu cũng xin cảm ởn bác thôn trưởng rất nhiều về những giúp đỡ của bác trong những năm qua. Đặc biệt là thanh kiếm và con dao bác cho cháu ngày xưa. Có nó, là khởi đầu giúp cháu có năng lực phòng thân và đi khám phá thế giới.
- Không cần khách khí. Ta vẫn luôn cảm thấy lần đó dùng tiền túi chi trả cho cây kiếm đó và đổi lấy đầu con báo sáu chân là một quyết định cực kỳ sáng suốt của ta. Giá trị của cái đầu ấy có lẽ vượt qua cả chục lần thanh kiếm quân đội đó. Đối với cả hai ta, đó đều là một giao dịch thắng lợi, Rất đáng mừng!
Ron lặng lẽ rời thôn Tuktuk vào một ngày hè năm Elf lịch, bắt đầu chuyến hành trình bôn ba của mình. Dõi theo bóng lưng hắn là ánh mắt ai oán tiếc nuối của mấy cô bé mới dậy thì.