Yue và Ron đàm đạo đến mãi tận nửa đêm. Bọn họ nói về rất nhiều chuyện nhân sinh, triết lý, trao đổi quan điểm về cuộc sống và xã hội. Ron chỉ học tập "bán chính quy" theo Yue chưa đầy một năm, sau đó được vứt cho một đống sách và bút ký để tự học, còn lại đa phần là đi theo các thợ săn thôn Tuktuk học lõm bõm những triết lý nhân sinh của bọn họ, đa phần xoay quanh cuộc sống yên vị làm thợ săn, vào rừng kiếm thịt, về thôn đem ra chợ bán, tán tỉnh người thương, lập gia đình, sinh con rồi cơm áo gạo tiền. Sau đó là mấy năm liền hắn làm bạn với hắc kiếm chơi trò đu dây vói tử thần trong rừng sâu, tự học những bài học nhân sinh cùng hung thú và núi rừng tự nhiên. Thỉnh thoảng hắn thâm nhập xã hội, cố gắng hòa mình vào cộng đồng. Nhưng Ron thân cô thế cô, hắn chỉ có một mình. Toàn bộ gia sản có thể vác hết địu sau lưng. Cho nên địa vị xã hội của hắn không cao. Cho dù hắn có một thân thực lực, cũng chỉ có nước bán sức lao động cho người khác sống qua ngày. Ron có rất ít dịp cùng người khác đàm đạo nhân sinh. Beck là một trong số ít ỏi đó, và vì thế trong suốt đợt thực tập Ron và Beck rất thân với nhau. Nhưng điều kiện của Beck và Ron khác nhau một trời một vực. Cho nên ngoài việc được Beck chỉ cho Ron xem sinh hoạt của một công tử thế gia đại tộc nó như thế nào – vốn không có tí liên quan hay hữu dụng gì cho Ron – thì tiếng nói chung của hai người chỉ là cách chế biến các món ăn đặc sản, và các kỹ thuật cơ khí chế tạo.
Ron có rất nhiều điều muốn giãi bày, nhiều nghi vấn muốn giải tỏa, nhiều ý tưởng muốn được đánh giá thẩm định, nhưng hắn không tìm được ai khác để thổ lộ, ngoài Yue. Yue hiểu biết hoàn cảnh của hắn, lý giải con người hắn, đồng cảm và thấu hiểu những băn khoản của hắn, có những lý luận và kiến giải rất thú vị về những suy nghĩ và quan niệm của hắn. Ngày xưa bạn thân của hắn là Beer,vì hai người có cùng sở thích, ngày nay Beck được coi như bạn thân của hắn, bởi những lúc chia sẻ thành công và khó khăn cùng nhau trong khi làm nhiệm vụ. Nhưng với Yue, cả trong quá khứ lẫn đến hiện nay, Ron đều vừa coi là tri kỷ, vừa coi là thầy. Ở Yue, Ron luôn nhận được những giải đáp khiến hắn hài lòng về mọi điều hắn hỏi, mọi khúc mắc hắn gặp phải. Hơn nữa bản thân Yue cũng là ví dụ sống cho con đường hắn có thể chọn để bước đi: một người thiên phú ma pháp kém cỏi, nhưng bằng quyết tâm và trí tuệ của mình, khai sáng hẳn một con đường riêng vươn tới lĩnh vực ma pháp, và có thể tương lai sẽ đạt được những thành tựu vĩ đại trên con đường đó. Phù thủy là mục tiêu tối thượng, là đỉnh cao cuối cùng của thành tựu ma pháp mà con người đạt được, đã vượt qua giới hạn tối đa của người thường, nhưng phương hướng của Yue còn tham vọng vượt qua cả đỉnh cao đó, và Yue vẫn rất tự tin vững vàng tự mình vừa vẽ đường, vừa bước tiếp. Bản thân Yue chính là ví dụ cho Ron, khái niệm siêu-nhân là như thế nào. Và Ron cũng dần dấy lên động lực mạnh hơn để cũng tự tìm ra con đường riêng cho bản thân về sau.
Cả hai không biết điểm cuối mình đạt được ở đâu, nhưng bản thân con đường họ đi đã phi thường rồi.
Sáng hôm sau, khi ăn sáng ngoài trời trước ký túc xá, Yue hỏi Ron sắp tới có nghĩ ra mục tiêu trước mắt là làm gì chưa.
Ron vừa nhồm nhoàm bánh mì kẹp thịt vừa nói:
- Mình hiện tại cảm thấy rất có hứng thú với việc học hỏi thêm tri thức. Tối qua nói chuyện khiến mình mở mang rất nhiều, và cũng nhận ra mình cần bổ sung rất nhiều tri thức. Hiện tại sức mạnh vũ lực và kỹ năng thần lực mình đã rèn luyện tương đối ổn, nếu muốn có tiến độ rõ rệt cần đột phá mới, hơn nữa cần có lý do để làm vậy. Cho nên duy trì nó như hiện trạng là đủ. Mình muốn đi học. Đọc thật nhiều, nghe giảng thật nhiều, hỏi thật nhiều!
- Đơn giản. Cậu đang ngồi ở nơi trí thức tập trung đông đảo nhất đế quốc Si rồi. Việc của cậu chỉ là các đít lên thư viện và các giảng đường. Chuyện còn lại mềnh sẽ nhờ cô Marie xử lý hộ. Không có gì phức tạp.
- Thực ra mình không cần trợ giúp, hiện tại với số tiền thưởng kiếm được từ Taurus, mình có thể đóng học phí và trang trải sinh hoạt thoải mái.
- Tiền chỉ là vấn đề nhỏ. Vấn đề lớn là cậu không có bối cảnh, hay nôm na là con-ông-cháu-cha. Muốn vào học viện tổng hợp không đơn giản. Ngày xưa vì bối cảnh không đủ mạnh, mềnh vẫn phải thi trắc thí đầu vào, mà còn gần như cầm chắc phải vào khoa mình không thích. May là gặp kỳ ngộ nên mềnh mới có ngày hôm nay. Nhắc kỳ ngộ kỳ ngộ tới rồi. Chào cô Marie! Buổi sáng tốt lành! Đêm qua cô ngủ ngon không?
- Chào hai đứa. Câu hỏi vừa rồi phải hỏi chính mình mới đúng, mắt cháu thâm đen rồi kìa, đêm qua thức khuya đúng không?
- Hehe cháu với Ron ngồi nói chuyện nhân tình thế thái quên mất thời gian ạ.
- Uhm, ta vừa rồi có nghe hai đứa nói về việc Ron muốn đi học ở học viện tổng hợp nhỉ?
- Dạ. x
- Chuyện này được, nhưng ta sẽ không ra mặt. Dù sao Ron cũng không có hứng thú với tạo nghệ ma pháp, lấy lý do thu học trò không hợp lý.
- Ặc, vậy phải làm thế nào hở cô?
- Cháu tự thu xếp đi Yue. Cái này cho cháu.
Vừa nói, Marie vừa đưa cho Yue một tấm thẻ trên đó có hình và thông tin hắn trên đó, có cả phù điêu của học viện tổng hợp, có vẻ làm bằng vàng. Yue lật ra mặt sau, chỉ thấy có ghi một dòng: Đại biểu Marie der Monroe tại học viện tổng hợp.
Hắn không rõ thể này là gì, đưa mắt ý hỏi Marie:
- Ta suy nghĩ kỹ, và cảm thấy đã đến lúc cần xác minh danh phận cho cháu. Cháu đã đến tuổi trưởng thành, có danh phận cũng tốt. Ta cũng đã lớn tuổi, đột nhiên ta cảm thấy nếu có một truyền nhan như cháu thì cuộc sống sẽ có nhiều màu sắc hơn nhiều. Ta đã thông báo cho Corona và thông tin này đã được công khai. Từ nay trở đi cháu là học trò chính thức của ta. Cháu cũng có thể lấy họ ta nếu muốn – theo ta biết cháu có chút vấn đề về dòng họ với nhà Friede. Với danh phận này, cháu có thể đại diện ta làm mọi việc trong khuôn khổ học viện tổng hợp. Đương nhiên nó có giá trị cả ở bên ngoài, nhưng ảnh hưởng thì không bằng, ai không nể mặt ta vẫn có thể không coi nó ra gì. Nhưng ít nhất trong học viện tổng hợp này... tấm thẻ này tương đương với ý chí của ta. Cho nên cháu tùy tiện yêu cầu Corona nhận đặc cách Ron theo ý muốn, không cần nhờ đến ta nữa.
Marie vừa giải thích vừa nở nụ cười hiền từ với Yue.
Cả Ron lẫn Yue đều đứng như trời trồng, tiêu thụ lượng thông tin vừa nhận được. Đây tuyệt đối sẽ trở thành tin tức nóng sốt nhất năm nay của đế quốc Si. Dù tuổi đã rất cao và ít hoạt động cũng như tin tức ngoài xã hội nhưng Marie der Monroe tuyệt đối là một trong những người được biết đến nhiều nhất của đế quốc, thậm chí của loài người. Quá khứ truyền kỳ của bà là câu chuyện nằm lòng của vô số thế hệ trẻ mơ mộng về ma pháp suốt nửa thế kỷ qua. Đồng thời dù không tham gia chính trị và không sử dụng quyền lực chính trị công khai, thực tế thì Marie làm nhất nhiều việc cho đế quốc Si, và ở tầm vóc và quy mô người bình thường không biết và hiểu được. Với việc công khai thừa nhận Yue là truyền nhân của mình, Yue từ một kẻ vô danh sẽ vọt lên đứng ngang tầm với ít nhất là cỡ hiệu trưởng học viện tổng hợp – như Marie đã nói, trong phạm vi học viện, Yue có toàn quyền ngang với Marie, nghĩa là hắn yêu cầu gì viện trưởng cũng chỉ có thể thi hành. Có thể tưởng tượng được, tin tức này khi lan truyền ra ngoài sẽ gây nên tác động to lớn tới cỡ nào.
Thế nhưng không theo dự liệu của Marie, Yue hoàn toàn không tỏ ra vui mừng. Hắn đầu tiên là bất ngờ, sau đó là cau mày đăm chiêu, cuối cùng biến thành buồn bã khổ sở, văn vẹo cả khuôn mặt. Ngay lúc bà định hỏi thì hắn nhảy ra ôm chầm lấy Marie, giọng rung rung:
- Cô Marie, chẳng lẽ... chẳng lẽ... cô sắp hết thọ mệnh rồi? Nhưng cô còn rất trẻ kia mà?
Câu hỏi của Yue khiến Marie đứng hình một giây, tiếp đến bà nổi giận đẩy Yue ra rồi tiện đạp cho hắn một phát lăn quay
- Tên Yue kia lại suy nghĩ linh tinh cái gì đấy? Tự dưng lại hỏi ta như thế?
Yue giãy giụa dưới đất:
- Cháu theo cô nhiều năm không vấn đề gì, cũng chả quan tâm gì đến danh phận hay muốn công khai mối liên hệ với cô, tự dưng hôm nay cô công bố tư cách truyền nhân cho cháu, có phải là vì cô thấy thọ mệnh sắp hết, muốn chuẩn bị hậu sự, chỉ định người kế thừa di sản về sau? Híc híc!
Marie nghe thế thì nhe rang trợn mắt, cáu tiết lại đạp Yue thêm hai phát
- Ranh con láo toét, suy nghĩ lung tung, ai sắp hết thọ mệnh, ai cho ngươi kế thừa di sản? Vớ vẩn, Nghĩ lung tung!
- Vậy sao tự dưng cô lại có ý tưởng làm điều này? Cả cháu lẫn cô đều không phải loại người thích làm điều vô nghĩa.
- Đương nhiên không vô nghĩa. Ta có lý do của ta. Chẳng qua giải thích thì dài dòng thôi. Ngắn gọn mà nói thì một là ta sắp tới có khả năng rất bận, ít ở lại học viện, cháu thì cũng có lẽ sẽ cần có nhiều hoạt động cần huy động các nguồn lực, nên dứt khoát cho cháu đại diện ta là được, dù sao chuyện của cháu trước đây chỉ có mình Corona biết, có việc gì lớn nhỏ cũng thông qua hắn, khá bất tiện. Hai là giờ cháu đã đủ năng lực để gánh vác danh xưng này, ta thấy hiện là lúc thích hợp, dù sao ta không có ý định tuyển thêm học trò. Ba là thế cục hiện tại có chiều hướng phức tạp, cháu cũng nên có điều chuẩn bị. Hừ, ta biết thừa cháu giả vờ mếu máo, nhưng cháu cũng lớn gộc rồi, chơi cái trò nhõng nhẽo giả vờ này với ta có gì vui? Gớm chết được!
Yue đứng dậy cười hề hề:
- Vui mà cô! Làm cô bất ngờ là vui rồi hehe!
- Hừ! Sao ta có cảm giác cháu càng lớn càng trẻ con hóa vậy?
- Ậy, ngộ nhận cô ơi đấy là ngộ nhận! Chẳng qua dạo này có thêm thực lực, cháu mới càng vô tư tỏ ra là chính mình nhiều hơn. Trước kia sống cứ phải nhìn trước nhìn sau, áp lực lắm!
- Hừ! Lại còn áp lực. Cháu từ nhỏ đã to gan bằng trời. Chưa bao giờ ta thấy cháu tỏ ra có áp lực gì!
- Hehe, là vì cháu diễn xuất tốt!
- Được rồi, ta thông báo như thế. Giờ ta có hẹn sang học viện ma pháp. Tối chúng ta có một cuộc hẹn với Corona ở tòa nhà chính học viện. Mai ta lại có công tác phải đi xa.
- Dạo này cô lắm công tác thế?
- Hừ, nếu cháu giỏi giang thì mạnh lên chút nữa đi, sớm ngày bỏ bộ đồ Darth Vader đó đi, không chừng có thể giúp ta một chút đấy!
- ... vâng ạ. Cháu sẽ cố gắng ạ!
- Uh, vậy nhé, chiều gặp.