Ngụy Tỏa Nghĩa vốn là lão Đại trường trung học 27, thời điểm mọi người nhìn đến chính mình, đều phải cung kính mà hảm một tiếng —— lão Đại, đáng tiếc… Từ một năm trước, có một người tên là Phương Triệu Nhất đã đến, ngạnh sinh mà đem hắn từ vị trí lão Đại kéo xuống dưới.
Ngụy Tỏa Nghĩa không phải người lỗ mãng, hắn biết phải đợi cơ hội thích hợp, hơn nữa hắn trước kia đối đãi với huynh đệ của mình cũng không sai, không có làm khó hắn.
học sinh những năm 90, cơ hồ không có gì ăn, nhìn đến một con thổ cẩu ở trong này, nhượng nước miếng Ngụy Tỏa Nghĩa đều từ trong miệng chảy xuống.
tròng mắt Phương Thần lộc cộc lộc cộc mà chuyển, nghĩ biện pháp chạy trốn, nơi này không ngõ ngách, mà đường phía trước bị chặn, muốn phá vây, chỉ có cách chạy qua hang tên đáng khinh này.
“Tiểu thổ cẩu, ngươi ngoan ngoãn mà chờ bị ta ăn đi.” thời điểm Ngụy Tỏa Nghĩa đang nhìn đến tiểu thổ cẩu, đã nghĩ đến cấp cho chính mình bữa ăn ngon, dù sao bụng của mình đã muốn thật lâu đều không có nước luộc.
“Ngao ô… ( muốn chết!)” trong ánh mắt Phương Thần, phát ra hàn quang, nếu như bàn chân mình không bị thương, thiếu niên bất lương, căn bản liền không phải là đối thủ của mình.
ánh mắt Ngụy Tỏa Nghĩa mị một chút, cả người đều tản ra khí tức lạnh như băng, sau đó thân thể toàn bộ hướng về phía Phương Thần.
Phương Thần dùng móng vuốt khong bị thương, nháy mắt liền hướng mặt của hắn chộp tới.
thân thể Ngụy Tỏa Nghĩa lại đột nhiên xoay chuyển phương hướng, móng vuốt của Phương Thần thất bại, mà cổ của y, nháy mắt liền đã bị Ngụy Tỏa Nghĩa xách lên.
“Ngao ô… ( đáng giận!)” Phương Thần thật không ngờ dễ dàng như vậy đã bị nắm chắc, điều này làm cho y mất hết mặt mũi?!
Ngụy Tỏa Nghĩa thấy tiểu sói con còn muốn muốn tiếp tục trảo mình, “Ta trước băm móng vuốt! của ngươi ” Hắn muốn nướng ăn, thổ cẩu có thể cho hắn ăn hai bữa cơm.
“Ngao ô…!” Phương Thần lập tức sẽ thu hồi móng vuốt, y cũng không muốn thật sự bị phân thây.
Ngụy Tỏa Nghĩa bắt tiểu sói con, liền hướng một kho hàng vứt đi bên trường học đi đến, tránh được một ít học sinh, dù sao đây căn bản không phải sự tình tốt đẹp.
Kho hàng vứt đi thật lâu, trống rỗng, trừ bỏ một ít cây khô ở ngoài, còn lại cái gì cũng không có.
Ngụy Tỏa Nghĩa đem tứ chỉ tiểu sói con trói chăt , sau đó mà bắt đầu nhóm lửa, giá khởi đầu gỗ, ánh lửa nhượng toàn thân Phương Thần đều nóng lên.
Ngụy Tỏa Nghĩa trước kia cũng ăn quá trộm gà hoặc cua, nhưng thịt chó này vẫn là lần đầu tiên ăn, cũng không biết ăn như thế nào, rõ ràng cứ cột vào như vậy bỏ lên trên lửa nướng là tốt rồi
Kính mắt cảm thấy đây là đại sự vì thế đi vào phòng học lão đại của mình, nhờ người đem Phương Triệu Nhất kêu lên.
Phương Triệu Nhất hai tay sáp túi quần bên trong, mặt không đổi sắc mà đi đến trước cửa phòng học.
“Chuyện gì?” Nhìn đến thời điểm trong ngực kính mắt không có tiểu sói con, hắn có một loại dự cảm bất hảo.
Kính mắt đẩy một chút kính mắt, vẻ mặt thật có lỗi mà nói, “Lão Đại, sủng vật đào tẩu, hiện nay đang truy tung.” Đương nhiên, hắn cũng nghe sự tình tiểu cẩu, nếu như không có sai lầm, kia phải là tiểu sói con.
ánh mắt Phương Triệu Nhất chợt lóe, “Ngươi…” Sau khi nói xong, cũng không quản chuông vào học thanh đã vang lên vội vã chạy mất.
Phương Thần mắt mở trừng trừng mà nhìn mình bị một cây gỗ to cột vào rồi đạt trên lửa, cho dù chưa bắc lên giá, y đã thấy nóng rực, tin tưởng không cần năm phút đồng hồ, y sẽ trở thành tiểu sói con bi thúc nhất trong thiên hạ lại phải trùng sinh, cuối cùng thế nhưng trở thành thịt trong miệng người khác.
Ngụy Tỏa Nghĩa vốn là lão Đại trường trung học , thời điểm mọi người nhìn đến chính mình, đều phải cung kính mà hảm một tiếng —— lão Đại, đáng tiếc… Từ một năm trước, có một người tên là Phương Triệu Nhất đã đến, ngạnh sinh mà đem hắn từ vị trí lão Đại kéo xuống dưới.
Ngụy Tỏa Nghĩa không phải người lỗ mãng, hắn biết phải đợi cơ hội thích hợp, hơn nữa hắn trước kia đối đãi với huynh đệ của mình cũng không sai, không có làm khó hắn.
học sinh những năm , cơ hồ không có gì ăn, nhìn đến một con thổ cẩu ở trong này, nhượng nước miếng Ngụy Tỏa Nghĩa đều từ trong miệng chảy xuống.
tròng mắt Phương Thần lộc cộc lộc cộc mà chuyển, nghĩ biện pháp chạy trốn, nơi này không ngõ ngách, mà đường phía trước bị chặn, muốn phá vây, chỉ có cách chạy qua hang tên đáng khinh này.
“Tiểu thổ cẩu, ngươi ngoan ngoãn mà chờ bị ta ăn đi.” thời điểm Ngụy Tỏa Nghĩa đang nhìn đến tiểu thổ cẩu, đã nghĩ đến cấp cho chính mình bữa ăn ngon, dù sao bụng của mình đã muốn thật lâu đều không có nước luộc.
“Ngao ô… ( muốn chết!)” trong ánh mắt Phương Thần, phát ra hàn quang, nếu như bàn chân mình không bị thương, thiếu niên bất lương, căn bản liền không phải là đối thủ của mình.
ánh mắt Ngụy Tỏa Nghĩa mị một chút, cả người đều tản ra khí tức lạnh như băng, sau đó thân thể toàn bộ hướng về phía Phương Thần.
Phương Thần dùng móng vuốt khong bị thương, nháy mắt liền hướng mặt của hắn chộp tới.
thân thể Ngụy Tỏa Nghĩa lại đột nhiên xoay chuyển phương hướng, móng vuốt của Phương Thần thất bại, mà cổ của y, nháy mắt liền đã bị Ngụy Tỏa Nghĩa xách lên.
“Ngao ô… ( đáng giận!)” Phương Thần thật không ngờ dễ dàng như vậy đã bị nắm chắc, điều này làm cho y mất hết mặt mũi?!
Ngụy Tỏa Nghĩa thấy tiểu sói con còn muốn muốn tiếp tục trảo mình, “Ta trước băm móng vuốt! của ngươi ” Hắn muốn nướng ăn, thổ cẩu có thể cho hắn ăn hai bữa cơm.
“Ngao ô…!” Phương Thần lập tức sẽ thu hồi móng vuốt, y cũng không muốn thật sự bị phân thây.
Ngụy Tỏa Nghĩa bắt tiểu sói con, liền hướng một kho hàng vứt đi bên trường học đi đến, tránh được một ít học sinh, dù sao đây căn bản không phải sự tình tốt đẹp.
Kho hàng vứt đi thật lâu, trống rỗng, trừ bỏ một ít cây khô ở ngoài, còn lại cái gì cũng không có.
Ngụy Tỏa Nghĩa đem tứ chỉ tiểu sói con trói chăt , sau đó mà bắt đầu nhóm lửa, giá khởi đầu gỗ, ánh lửa nhượng toàn thân Phương Thần đều nóng lên.
Ngụy Tỏa Nghĩa trước kia cũng ăn quá trộm gà hoặc cua, nhưng thịt chó này vẫn là lần đầu tiên ăn, cũng không biết ăn như thế nào, rõ ràng cứ cột vào như vậy bỏ lên trên lửa nướng là tốt rồi
Kính mắt cảm thấy đây là đại sự vì thế đi vào phòng học lão đại của mình, nhờ người đem Phương Triệu Nhất kêu lên.
Phương Triệu Nhất hai tay sáp túi quần bên trong, mặt không đổi sắc mà đi đến trước cửa phòng học.
“Chuyện gì?” Nhìn đến thời điểm trong ngực kính mắt không có tiểu sói con, hắn có một loại dự cảm bất hảo.
Kính mắt đẩy một chút kính mắt, vẻ mặt thật có lỗi mà nói, “Lão Đại, sủng vật đào tẩu, hiện nay đang truy tung.” Đương nhiên, hắn cũng nghe sự tình tiểu cẩu, nếu như không có sai lầm, kia phải là tiểu sói con.
ánh mắt Phương Triệu Nhất chợt lóe, “Ngươi…” Sau khi nói xong, cũng không quản chuông vào học thanh đã vang lên vội vã chạy mất.
Phương Thần mắt mở trừng trừng mà nhìn mình bị một cây gỗ to cột vào rồi đạt trên lửa, cho dù chưa bắc lên giá, y đã thấy nóng rực, tin tưởng không cần năm phút đồng hồ, y sẽ trở thành tiểu sói con bi thúc nhất trong thiên hạ lại phải trùng sinh, cuối cùng thế nhưng trở thành thịt trong miệng người khác.