khuôn mặt giám đốc Lý vặn vẹo cả thế giới chỉ có vào bộ quần áo như vậy, bây giờ bị một còn cún làm hỏng ai se đền đây.Phương Triệu Nhất không nói gì cứ thế tiến về phía trước kết quả bị chặn lại “Tiên sinh, ngươi xem này…”giám đốc Lý dùng vẻ mặt áy náy hỏi nhưng ý tứ trong mắt vô cùng rõ ràng.
Phương Thần cảm thấy miệng mình vận động quá nhiều, hiện tại bủn rủn vô lực, ngay cả móng vuốt đều bị cắt mất, bất quá nó vẫn rất là hữu dụng, nhìn một cái… hành vi này trừ mình ra, những người khác căn bản là không có khả năng bắn xa như vậy.
“Ngao ô…!” Phương Thần vẫn là có thể tru lên một tiếng, đây đều là tổn thất phí bồi thường tinh thần mà họ phải trả, ai kêu bọn họ nhục nhã mình, đây là xứng đáng.
Lý kinh lý hận không thể trực tiếp đem con cún trọc đầu này ném trong nồi sau đó đôn lên, thịt chó vẫn là rất bổ, nàng ác liệt mà nghĩ trong lòng.
Phương Triệu Nhất mặc kệ người trước mắt, lướt qua nàng, trực tiếp chạy lấy người, chính là bảo vệ của hàng, đã là vây quanh bên người bọn họ.
“Tiên sinh, không phải chúng ta không nói để ý, mà là sủng vật trong ngực ngươi, phá hủy quần áo của chúng ta, nói như thế nào cũng không có thể chối.” Lý kinh lý một bộ dáng giải quyết việc chung.
Phương Triệu Nhất thấp đầu của mình, chống lại ánh mắt đen lúng liếng, “Bán nó có thể lấy bao nhiêu tiền?” Thì thào tự nói, bất quá Phương Thần lại nghe được nhất thanh nhị sở.
Phương Thần hung ác mà căm tức cha mình, rõ ràng chính là chính mình giúp hắn hết giận, người này còn muốn bán mình, vì thế nó bắt đầu nghiến răng, sau đó sau hé miệng, đối với cánh tay của ai đó, nháy mắt liền cắn đi xuống…
Phương Triệu Nhất liên lông mày đều không có động một chút, tùy ý tiểu sói con xấu tính cắn mình, “Đem kiện quần áo kia làm y phục của nó.” Cái này thuyết minh ý tứ của hắn.
Lý kinh lý vẻ mặt hắc tuyến, bất quá Tống Gia Bảo đã muốn cầm tạp, tiền trả, “Nhớ rõ bộ quần áo.” Thuận tiện nhắc nhở, sau đó bỏ chạy đi ra ngoài, xem ra thái độ phục vụ, cũng không được tốt lắm.
Mua quần áo vì trận phong ba này chấm dứt luôn mà mỗ sói con, vẫn là trụi lủi, toàn thân đều không có lông.
Tống Gia Bảo nhìn tiểu sói con trên giường trốn vào bên trong khăn mặt, âm trầm sâm mà cười nói, “Tiểu bạch, ngươi cũng sẽ thẹn thùng sao?” Chậc chậc… tiểu sói con này không giống những cin sói khác, bất quá sau đó ngẫm lại không như thế sao nó sống được Phương Thần nâng lên đầu trụi lủi, nhe răng trợn mắt, “Ngao ô… ( lăn!)” nó bây giờ khó có thể gặp người, người này cũng là đồng lõa thứ nhất của tên kia.
Cái gì gọi là tiểu sói con phải có một lần trụi lủi, như vậy tử về sau lông mới có thể đẹp, việc này khi một tuổi mới phải làm chỉ vì nó đông thiếu một đám lông, tây thiếu một đám lông nên giờ mới phải cạo sạch “Tiểu bạch, ngươi chính là một cái tai tinh.” Tống Gia Bảo tiếp tục lạnh lẽo mà nói, sau đó hắn đột nhiên vươn tay ra lấy gì đó “Tiểu bạch, đây là mũ cho ngươi, nhìn xem đáng yêu không?”
Phương Thần vừa nhìn thấy, dĩ nhiên mũ thỏ, hai lỗ tai thật dài, trên tay cua r bác sĩ rất đáng yêu hai lỗ tai hồng đung đưa.
“Đến, ta đeo lên cho ngươi.” trên mặt Tống Gia Bảo đều là tươi cười hòa ái, nhưng thấy thế nào đều là không có hảo ý.
Phương Thần lúc này cũng cố tránh ra hướng bên trái nhảy dựng, nhất thời liền né tránh tay người kia, “Ngao ô…!” Đáng giận! Làm người ta khổ cực như vậy, làm sói cũng cũng không khá hơn chút nào, chân của hắn… Chân của hắn… Thế nhưng nhéo cái mũ ( Phản xạ tự nhiên của cún, mèo khi thấy đồ vật đung đưa)…
khuôn mặt giám đốc Lý vặn vẹo cả thế giới chỉ có vào bộ quần áo như vậy, bây giờ bị một còn cún làm hỏng ai se đền đây.Phương Triệu Nhất không nói gì cứ thế tiến về phía trước kết quả bị chặn lại “Tiên sinh, ngươi xem này…”giám đốc Lý dùng vẻ mặt áy náy hỏi nhưng ý tứ trong mắt vô cùng rõ ràng.
Phương Thần cảm thấy miệng mình vận động quá nhiều, hiện tại bủn rủn vô lực, ngay cả móng vuốt đều bị cắt mất, bất quá nó vẫn rất là hữu dụng, nhìn một cái… hành vi này trừ mình ra, những người khác căn bản là không có khả năng bắn xa như vậy.
“Ngao ô…!” Phương Thần vẫn là có thể tru lên một tiếng, đây đều là tổn thất phí bồi thường tinh thần mà họ phải trả, ai kêu bọn họ nhục nhã mình, đây là xứng đáng.
Lý kinh lý hận không thể trực tiếp đem con cún trọc đầu này ném trong nồi sau đó đôn lên, thịt chó vẫn là rất bổ, nàng ác liệt mà nghĩ trong lòng.
Phương Triệu Nhất mặc kệ người trước mắt, lướt qua nàng, trực tiếp chạy lấy người, chính là bảo vệ của hàng, đã là vây quanh bên người bọn họ.
“Tiên sinh, không phải chúng ta không nói để ý, mà là sủng vật trong ngực ngươi, phá hủy quần áo của chúng ta, nói như thế nào cũng không có thể chối.” Lý kinh lý một bộ dáng giải quyết việc chung.
Phương Triệu Nhất thấp đầu của mình, chống lại ánh mắt đen lúng liếng, “Bán nó có thể lấy bao nhiêu tiền?” Thì thào tự nói, bất quá Phương Thần lại nghe được nhất thanh nhị sở.
Phương Thần hung ác mà căm tức cha mình, rõ ràng chính là chính mình giúp hắn hết giận, người này còn muốn bán mình, vì thế nó bắt đầu nghiến răng, sau đó sau hé miệng, đối với cánh tay của ai đó, nháy mắt liền cắn đi xuống…
Phương Triệu Nhất liên lông mày đều không có động một chút, tùy ý tiểu sói con xấu tính cắn mình, “Đem kiện quần áo kia làm y phục của nó.” Cái này thuyết minh ý tứ của hắn.
Lý kinh lý vẻ mặt hắc tuyến, bất quá Tống Gia Bảo đã muốn cầm tạp, tiền trả, “Nhớ rõ bộ quần áo.” Thuận tiện nhắc nhở, sau đó bỏ chạy đi ra ngoài, xem ra thái độ phục vụ, cũng không được tốt lắm.
Mua quần áo vì trận phong ba này chấm dứt luôn mà mỗ sói con, vẫn là trụi lủi, toàn thân đều không có lông.
Tống Gia Bảo nhìn tiểu sói con trên giường trốn vào bên trong khăn mặt, âm trầm sâm mà cười nói, “Tiểu bạch, ngươi cũng sẽ thẹn thùng sao?” Chậc chậc… tiểu sói con này không giống những cin sói khác, bất quá sau đó ngẫm lại không như thế sao nó sống được Phương Thần nâng lên đầu trụi lủi, nhe răng trợn mắt, “Ngao ô… ( lăn!)” nó bây giờ khó có thể gặp người, người này cũng là đồng lõa thứ nhất của tên kia.
Cái gì gọi là tiểu sói con phải có một lần trụi lủi, như vậy tử về sau lông mới có thể đẹp, việc này khi một tuổi mới phải làm chỉ vì nó đông thiếu một đám lông, tây thiếu một đám lông nên giờ mới phải cạo sạch “Tiểu bạch, ngươi chính là một cái tai tinh.” Tống Gia Bảo tiếp tục lạnh lẽo mà nói, sau đó hắn đột nhiên vươn tay ra lấy gì đó “Tiểu bạch, đây là mũ cho ngươi, nhìn xem đáng yêu không?”
Phương Thần vừa nhìn thấy, dĩ nhiên mũ thỏ, hai lỗ tai thật dài, trên tay cua r bác sĩ rất đáng yêu hai lỗ tai hồng đung đưa.
“Đến, ta đeo lên cho ngươi.” trên mặt Tống Gia Bảo đều là tươi cười hòa ái, nhưng thấy thế nào đều là không có hảo ý.
Phương Thần lúc này cũng cố tránh ra hướng bên trái nhảy dựng, nhất thời liền né tránh tay người kia, “Ngao ô…!” Đáng giận! Làm người ta khổ cực như vậy, làm sói cũng cũng không khá hơn chút nào, chân của hắn… Chân của hắn… Thế nhưng nhéo cái mũ ( Phản xạ tự nhiên của cún, mèo khi thấy đồ vật đung đưa)…