thời điểm Phương Thần nhìn đến bàn tay Phương Thế Nguyên tới, vươn ra móng vuốt, trực tiếp vung lên, hung hăng mà trảo hắn một cái.
Máu từ mu bàn tay Phương Thế Nguyên thong thả mà chảy ra, tràn ngập mùi vị.
Phương Triệu Nhất cúi đầu của mình, nhìn ánh mắt Phương Thần, trong ánh mắt của hắn mặt tràn ngập lên án, còn có đề phòng cảm xúc.
“Phụ thân, tái nhượng chúng ta ở chung một chút đi.” thanh âm thiếu niên phi thường khàn khàn, thậm chí có một chút nghẹn ngào.
Phương Thế Nguyên lạnh nhạt mà nhìn thoáng qua Phương Thần, sau đó nhìn về phía nhi tử, tràn ngập bất đắc dĩ, “Này lộ là ngươi tự lựa chọn, chẳng trách người khác.” Thanh âm của hắn thực lãnh, không có bất luận tình cảm gì.
“Ngao ô… ( lăn!)” Phương Thần không rõ ràng lắm chuyện gì xảy ra, nhưng nó phi thường chán ghét Phương Thế Nguyên. Nó hận chính mình không có thể nói chuyện, không thể chất vấn cha của mình.
Tiểu sói con cả người đều tản ra sát khí, lông đều dựng thẳng lên đến đây, kiếp trước là chuyện gì xảy ra, nó hoàn toàn không biết, chính là hiện tại lại không nghĩ nhìn đến phụ thân xót xa trong lòng như thế, khí tức vô cùng đau đớn.
Phương Thế Nguyên hướng một chỗ đi đến, “Thời gian không đợi người.” Thản nhiên mà nói một câu như vậy, sau đó cũng không miễn cưỡng tiểu sói con.
Phương Triệu Nhất vươn tay chính mình ra, nhẹ nhàng mà vuốt tiểu sói con, “Phụ thân thật cao hứng.” Thanh âm của hắn tràn ngập ôn nhu, tràn ngập quyến luyến cùng cảm xúc bất lực không muốn buông tha.
Phương Thần nâng lên hai mắt của mình, trong tròng mắt trong suốt chậm rãi chảy xuống nước mắt, móng vuốt bỏ vào phụ thân mu bàn tay thượng, “Cha…” Khó khăn mà phun ra một chữ, sau lại lại biệt biến thành, Thanh âm “Ngao ô…”.
thần tình Phương Triệu Nhất đều là cảm xúc sủng nịch, hắn nhu hòa mà giảng đạo, “Rất nhanh Thần Thần là có thể hóa thành người, về sau chính là sẽ sinh hoạt thật vui vẻ, sự tình gì cũng sẽ không nhớ rõ.” Vuốt đầu của nó, tiếng nói thiếu niên, lộ ra thanh âm nồng đậm khàn khàn.
Mặc kệ đường dài bao nhiêu, cũng sẽ đi đến điểm cuối, Phương Thần phát hiện bọn họ đi tới một sơn động, mà nước nơi đó, lại để lộ ra hồng sắc quỷ dị.
Phương Triệu Nhất cùng vài vị trưởng lão cũng đã lưu thủ tại nơi đó, “Triệu Nhất, chính ngươi một người là không được, chúng ta giúp ngươi một tay.” người lang tộc bọn họ, đều là thực lực chí tôn.
“Hảo.” Phương Triệu Nhất biết, nếu có bọn họ tương trợ nói, cơ hội thành công sẽ lớn hơn nhiều.
“Ngao ô…! ( ta không!)” Phương Thần nhìn Phương Thế Nguyên túm lấy mình không ngừng mà giãy dụa, nhưng cũng không biết bọn họ làm cái gì, cả người đều không nhúc nhích, chỉ có thể mở to đôi, hung ác mà căm tức nhìn mấy người.
Phương Triệu Nhất ngồi ở phía trước ao, trên người bắt đầu tản ra năng lượng hồng sắc, tay cũng đánh kết ấn, mà Phương Thần bị ôm, sau đó một ném, liền tiến nhập bên trong ao hồng sắc nóng bỏng.
Phương Thần tràn ngập hận ý, nó chỉ có thể tùy ý khi mình rơi xuống aohắn cảm thấy linh hồn của chính mình đều đã bị dày vò, cả người đau đớn không ngừng, mà thân thể nhưng dần dần về chìm. phía đáy hồ
“Lộc cộc…” Cuối cùng có một bọt nước, sau đó tiểu tiểu bóng dáng, nhất thời biến mất không thấy.
Phương Thần cảm thấy toàn bộ thân thể đều không phải của mình, nó cảm thấy rất đau, xâm nhập linh hồn, ý chí đều chống đỡ không, muốn quay cuồng, lại phát hiện đủ loại hồ nước nóng bỏng, tràn vào thân thể hắn, xâm nhập linh hồn hắn.
Phương Thần gắt gao mà chống, nó chỉ có một tín niệm, muốn báo thù, hắn tuyệt đối không cần chết đi như vậy, tuyệt đối sẽ không… Sẽ không…! Trên người thế nhưng bắt đầu tản ra đặc năng lượng màu đen hơn, mà người phía trên đang nhìn đã hoảng loạn.
“Không tốt!” Vài người nhất thời mà bắt đầu ngồi xếp bằng xuống dưới, bắt đầu đưa lực lượng vào.
thời điểm Phương Thần nhìn đến bàn tay Phương Thế Nguyên tới, vươn ra móng vuốt, trực tiếp vung lên, hung hăng mà trảo hắn một cái.
Máu từ mu bàn tay Phương Thế Nguyên thong thả mà chảy ra, tràn ngập mùi vị.
Phương Triệu Nhất cúi đầu của mình, nhìn ánh mắt Phương Thần, trong ánh mắt của hắn mặt tràn ngập lên án, còn có đề phòng cảm xúc.
“Phụ thân, tái nhượng chúng ta ở chung một chút đi.” thanh âm thiếu niên phi thường khàn khàn, thậm chí có một chút nghẹn ngào.
Phương Thế Nguyên lạnh nhạt mà nhìn thoáng qua Phương Thần, sau đó nhìn về phía nhi tử, tràn ngập bất đắc dĩ, “Này lộ là ngươi tự lựa chọn, chẳng trách người khác.” Thanh âm của hắn thực lãnh, không có bất luận tình cảm gì.
“Ngao ô… ( lăn!)” Phương Thần không rõ ràng lắm chuyện gì xảy ra, nhưng nó phi thường chán ghét Phương Thế Nguyên. Nó hận chính mình không có thể nói chuyện, không thể chất vấn cha của mình.
Tiểu sói con cả người đều tản ra sát khí, lông đều dựng thẳng lên đến đây, kiếp trước là chuyện gì xảy ra, nó hoàn toàn không biết, chính là hiện tại lại không nghĩ nhìn đến phụ thân xót xa trong lòng như thế, khí tức vô cùng đau đớn.
Phương Thế Nguyên hướng một chỗ đi đến, “Thời gian không đợi người.” Thản nhiên mà nói một câu như vậy, sau đó cũng không miễn cưỡng tiểu sói con.
Phương Triệu Nhất vươn tay chính mình ra, nhẹ nhàng mà vuốt tiểu sói con, “Phụ thân thật cao hứng.” Thanh âm của hắn tràn ngập ôn nhu, tràn ngập quyến luyến cùng cảm xúc bất lực không muốn buông tha.
Phương Thần nâng lên hai mắt của mình, trong tròng mắt trong suốt chậm rãi chảy xuống nước mắt, móng vuốt bỏ vào phụ thân mu bàn tay thượng, “Cha…” Khó khăn mà phun ra một chữ, sau lại lại biệt biến thành, Thanh âm “Ngao ô…”.
thần tình Phương Triệu Nhất đều là cảm xúc sủng nịch, hắn nhu hòa mà giảng đạo, “Rất nhanh Thần Thần là có thể hóa thành người, về sau chính là sẽ sinh hoạt thật vui vẻ, sự tình gì cũng sẽ không nhớ rõ.” Vuốt đầu của nó, tiếng nói thiếu niên, lộ ra thanh âm nồng đậm khàn khàn.
Mặc kệ đường dài bao nhiêu, cũng sẽ đi đến điểm cuối, Phương Thần phát hiện bọn họ đi tới một sơn động, mà nước nơi đó, lại để lộ ra hồng sắc quỷ dị.
Phương Triệu Nhất cùng vài vị trưởng lão cũng đã lưu thủ tại nơi đó, “Triệu Nhất, chính ngươi một người là không được, chúng ta giúp ngươi một tay.” người lang tộc bọn họ, đều là thực lực chí tôn.
“Hảo.” Phương Triệu Nhất biết, nếu có bọn họ tương trợ nói, cơ hội thành công sẽ lớn hơn nhiều.
“Ngao ô…! ( ta không!)” Phương Thần nhìn Phương Thế Nguyên túm lấy mình không ngừng mà giãy dụa, nhưng cũng không biết bọn họ làm cái gì, cả người đều không nhúc nhích, chỉ có thể mở to đôi, hung ác mà căm tức nhìn mấy người.
Phương Triệu Nhất ngồi ở phía trước ao, trên người bắt đầu tản ra năng lượng hồng sắc, tay cũng đánh kết ấn, mà Phương Thần bị ôm, sau đó một ném, liền tiến nhập bên trong ao hồng sắc nóng bỏng.
Phương Thần tràn ngập hận ý, nó chỉ có thể tùy ý khi mình rơi xuống aohắn cảm thấy linh hồn của chính mình đều đã bị dày vò, cả người đau đớn không ngừng, mà thân thể nhưng dần dần về chìm. phía đáy hồ
“Lộc cộc…” Cuối cùng có một bọt nước, sau đó tiểu tiểu bóng dáng, nhất thời biến mất không thấy.
Phương Thần cảm thấy toàn bộ thân thể đều không phải của mình, nó cảm thấy rất đau, xâm nhập linh hồn, ý chí đều chống đỡ không, muốn quay cuồng, lại phát hiện đủ loại hồ nước nóng bỏng, tràn vào thân thể hắn, xâm nhập linh hồn hắn.
Phương Thần gắt gao mà chống, nó chỉ có một tín niệm, muốn báo thù, hắn tuyệt đối không cần chết đi như vậy, tuyệt đối sẽ không… Sẽ không…! Trên người thế nhưng bắt đầu tản ra đặc năng lượng màu đen hơn, mà người phía trên đang nhìn đã hoảng loạn.
“Không tốt!” Vài người nhất thời mà bắt đầu ngồi xếp bằng xuống dưới, bắt đầu đưa lực lượng vào.