Lúc này Phương Thần không biết phải là gật đầu, vẫn là lắc đầu. Nếu gật đầu, có thể bị hoài nghi là quái vật hay không? Sau đó bị thiêu chết trong lửa? Nhưng hắn hiện tại cũng không phải bình thường?! Coi như là một loại quái vật.
Phương Triệu Nhất nhìn tiểu sói con ngốc lăng, bất đắc dĩ mà hít một hơi, thời điểm về đến nhà, đồng hồ mới chỉ 6 giờ.
“Ngao ô… ( làm gì?)” Phương Thần bị ném lên ghế sa lông, sau đó nhìn đến phụ thân tuổi thiếu niên của mình trực tiếp tiến vào trong phòng.
Phương Thần gãi móng vuốt của mình, sô pha mềm mại mặc móng vuốt sắc bén trảo phá, hắn vội vàng quay đầu, nhìn bên trong không có động tĩnh gì, trong lòng tùng một hơi.
Cái phòng ở này so với tưởng tượng của hắn nhỏ lắm, hắn vốn cho rằng phong cách quen thuộc giống như là chỗ phụ thân ở, sau đó mới phát hiện, nơi này là một cái địa phương khác, cùng biệt thự trước kia hoàn toàn không giống.
Nơi này là hai phòng một thính, bên trong phòng ngủ có một toilet, mà một gian phòng tử khác, Phương Thần hiện nay còn không biết nó nằm phía nào.
Phương Thần một chút cảm giác đều không có, trực tiếp dùng móng vuốt- không ngừng bào sô pha, da thật đã bị trảo lạn ngược ra ngoài, lộ ra sợi bông bên trong.
Giữa chừng đột nhiên cảm giác đến một cỗ khí tức cường hãn, vì thế Phương Thần nháy mắt hoàn hồn, nhìn đến phụ thân nhà mình ăn diện cái gì … Thiếu chút nữa từ sô pha rơi xuống đất.
Phụ thân của hắn xuyên sơ mi cổ chữ V, hạ thân là quần nâu nhàn nhã, bó sát hai chân thon dài lại hữu lực, mà mái tóc vốn mềm mại, cũng là bị biến thành quả đầu bom nổ, đôi mắt không còn có lãnh ý, cười như không cười mà nhìn tiểu sói con đang dùng hai móng vuốt gắt gao mà cào sô pha da.
Phương Triệu Nhất thực vừa lòng với hiện tại hiệu quả, hắn đi đến bên người tiểu sói con, xách cổ của nó nhìn nhìn cái ghế bị cào nái phía dưới, “Ngươi lại phá hư gia cụ?” nhiệt khí thở ra, trực tiếp phun bên lỗ tai mẫn cảm của Phương Thần.
lỗ tai Phương Thần dời động một cái, lỗ chân lông hình như là co rút lại một chút, sau đó hắn cảm thấy kiếp trước dù thế nào chính mình cũng là một người thành niên, hiện tại lại ở trong ngực phụ thân, bị thổi một chút nhiệt khí, hắn liền trở nên mềm mại, rất không giống mình …
Cho dù kiếp trước cũng chỉ có một người là Chiêu Hoa, nhưng người này cũng là thân kinh bách chiến không là?! Vì thế cảm thấy mỗ chỉ lang cảm thấy tôn nghiêm chính mình bị hao tổn, nâng đầu nhỏ lên, hung tợn mà căm tức nhìn Phương Triệu Nhất. hắn tự xem đó là biểu tình hung ác, nhưng thực chất trong ánh mắt người kia, đáng yêu đến cực điểm, rõ ràng không có một chút năng lực, lại quật cường mà không chịu thua.
“Ta không thời gian chiếu cố ngươi, tìm một mẹ kế cho ngươi.” Phương Triệu Nhất tà mị mà giảng đạo, tròng mắt như sao đêm, như là muốn đem người hút vào , tràn ngập không nói gì dụ hoặc, khóe miệng gợi lên, quả thực nghề tốt nhất là làm sát thủ của nữ tính.
Phương Thần cảm thấy tim chính mình đập “Phù phù… Phù phù…” đập đến rất nhanh, cho nên căn bản liền không có nghe được cha mình nói như thì thào tự nói nói.
Một thiếu niên hoàn lẫn hương vị thanh niên, trong ngực ôm một tiểu bạch lang đáng yêu, thấy thế nào đều cảm thấy quái dị, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến độ hài hòa, có một loại khí tức hài hòa ấm áp.
Thời gian hai mươi năm, quả nhiên có thể thay đổi rất nhiều đồ vật, ít nhất Phương Thần cảm thấy rất nhiều vật có căn bản là mình nhìn không vào mắt thôi.
Tiến vào một quán bar, tiếng vang cùng tranh cãi ầm ĩ làm Phương Thần hơi hơi nhíu lông mày lại.
Hắn đặc biệt chán ghét hoàn cảnh như vậy, “Ngao ô… ( lăn!)” Phương Thần nổi giận, hắn vừa rồi vựng hồ hồ, như thế nào vào thời điểm hồi thần, thế nhưng đụng chạm đến một địa phương mềm mại, mà mùi nước hoa đặc hơn, làm hắn muốn nôn.
Lúc này Phương Thần không biết phải là gật đầu, vẫn là lắc đầu. Nếu gật đầu, có thể bị hoài nghi là quái vật hay không? Sau đó bị thiêu chết trong lửa? Nhưng hắn hiện tại cũng không phải bình thường?! Coi như là một loại quái vật.
Phương Triệu Nhất nhìn tiểu sói con ngốc lăng, bất đắc dĩ mà hít một hơi, thời điểm về đến nhà, đồng hồ mới chỉ giờ.
“Ngao ô… ( làm gì?)” Phương Thần bị ném lên ghế sa lông, sau đó nhìn đến phụ thân tuổi thiếu niên của mình trực tiếp tiến vào trong phòng.
Phương Thần gãi móng vuốt của mình, sô pha mềm mại mặc móng vuốt sắc bén trảo phá, hắn vội vàng quay đầu, nhìn bên trong không có động tĩnh gì, trong lòng tùng một hơi.
Cái phòng ở này so với tưởng tượng của hắn nhỏ lắm, hắn vốn cho rằng phong cách quen thuộc giống như là chỗ phụ thân ở, sau đó mới phát hiện, nơi này là một cái địa phương khác, cùng biệt thự trước kia hoàn toàn không giống.
Nơi này là hai phòng một thính, bên trong phòng ngủ có một toilet, mà một gian phòng tử khác, Phương Thần hiện nay còn không biết nó nằm phía nào.
Phương Thần một chút cảm giác đều không có, trực tiếp dùng móng vuốt- không ngừng bào sô pha, da thật đã bị trảo lạn ngược ra ngoài, lộ ra sợi bông bên trong.
Giữa chừng đột nhiên cảm giác đến một cỗ khí tức cường hãn, vì thế Phương Thần nháy mắt hoàn hồn, nhìn đến phụ thân nhà mình ăn diện cái gì … Thiếu chút nữa từ sô pha rơi xuống đất.
Phụ thân của hắn xuyên sơ mi cổ chữ V, hạ thân là quần nâu nhàn nhã, bó sát hai chân thon dài lại hữu lực, mà mái tóc vốn mềm mại, cũng là bị biến thành quả đầu bom nổ, đôi mắt không còn có lãnh ý, cười như không cười mà nhìn tiểu sói con đang dùng hai móng vuốt gắt gao mà cào sô pha da.
Phương Triệu Nhất thực vừa lòng với hiện tại hiệu quả, hắn đi đến bên người tiểu sói con, xách cổ của nó nhìn nhìn cái ghế bị cào nái phía dưới, “Ngươi lại phá hư gia cụ?” nhiệt khí thở ra, trực tiếp phun bên lỗ tai mẫn cảm của Phương Thần.
lỗ tai Phương Thần dời động một cái, lỗ chân lông hình như là co rút lại một chút, sau đó hắn cảm thấy kiếp trước dù thế nào chính mình cũng là một người thành niên, hiện tại lại ở trong ngực phụ thân, bị thổi một chút nhiệt khí, hắn liền trở nên mềm mại, rất không giống mình …
Cho dù kiếp trước cũng chỉ có một người là Chiêu Hoa, nhưng người này cũng là thân kinh bách chiến không là?! Vì thế cảm thấy mỗ chỉ lang cảm thấy tôn nghiêm chính mình bị hao tổn, nâng đầu nhỏ lên, hung tợn mà căm tức nhìn Phương Triệu Nhất. hắn tự xem đó là biểu tình hung ác, nhưng thực chất trong ánh mắt người kia, đáng yêu đến cực điểm, rõ ràng không có một chút năng lực, lại quật cường mà không chịu thua.
“Ta không thời gian chiếu cố ngươi, tìm một mẹ kế cho ngươi.” Phương Triệu Nhất tà mị mà giảng đạo, tròng mắt như sao đêm, như là muốn đem người hút vào , tràn ngập không nói gì dụ hoặc, khóe miệng gợi lên, quả thực nghề tốt nhất là làm sát thủ của nữ tính.
Phương Thần cảm thấy tim chính mình đập “Phù phù… Phù phù…” đập đến rất nhanh, cho nên căn bản liền không có nghe được cha mình nói như thì thào tự nói nói.
Một thiếu niên hoàn lẫn hương vị thanh niên, trong ngực ôm một tiểu bạch lang đáng yêu, thấy thế nào đều cảm thấy quái dị, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến độ hài hòa, có một loại khí tức hài hòa ấm áp.
Thời gian hai mươi năm, quả nhiên có thể thay đổi rất nhiều đồ vật, ít nhất Phương Thần cảm thấy rất nhiều vật có căn bản là mình nhìn không vào mắt thôi.
Tiến vào một quán bar, tiếng vang cùng tranh cãi ầm ĩ làm Phương Thần hơi hơi nhíu lông mày lại.
Hắn đặc biệt chán ghét hoàn cảnh như vậy, “Ngao ô… ( lăn!)” Phương Thần nổi giận, hắn vừa rồi vựng hồ hồ, như thế nào vào thời điểm hồi thần, thế nhưng đụng chạm đến một địa phương mềm mại, mà mùi nước hoa đặc hơn, làm hắn muốn nôn.