Phương Thần muốn bắt chéo chân nhưng điều kiện đầu tiên là chân cậu phải đủ dài để bắt chéo đã.
Lúc này tâm tình Phương Thần vô cùng tốt, cậu đã đạt thành hiệp nghị với yêu tà thú.Vốn tưởng rằng chuyện sẽ không đơn giản như vậy, chẳng qua cậu làm bộ muốn phá một chút, ngược lại khiến yêu tà thú thỏa hiệp.
Không có thân thể nguyên thần, chuyện gì cũng không làm được, ngay cả phụ thân cũng phải dựa vào lực lượng bên trong biến hóa trì.
Hiện tại yêu tà thú đi theo chính mình, về chuyện lấy yêu dưỡng hồn, cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể là từ từ sẽ đến…
Cậu bây giờ còn nhỏ, có thời gian sẽ bàn với yêu tà thú sau.
“Tiểu nhân đắc chí!” Phương Dịch bất mãn nói trong đầu Phương Thần, nếu không phải tìm kiếm hắn, cũng sẽ không uất ức như thế.
Phương Thần đắc ý dào dạt mà phản bác đạo, “Ta vốn là chính là tiểu nhân? Ngươi làm khó dễ được ta?”
Cậu không biết Chiêu Hoa ở chỗ nào, vừa nghĩ tới kiếp trước mình yêu thượng Chiêu Hoa, có khả năng là nhiếp hồn thuật,trong lòng của cậu liền không được tự nhiên.
Phương Dịch đã không nói nữa, hắn vốn là định dùng Phương Triệu Nhất uy hiếp Phương Thần, chính là cũng không biết trên đường xảy ra chuyện gì, thế nhưng khiến Phương Triệu Nhất nhân họa đắc phúc, có sức mạnh mới mà Phương Dịch không khống chế được.
“Cạch …” Một tiếng, cửa mở ra, mà Phương Thần lập tức liền nhảy từ trên giường qua, “Phụ thân…”
phụ thân nói, cho dù kiếp trước đã cậu đã thành niên, bất quá vẫn là một cái tiểu hài tử,mới bị người ta giết?! Trong tầng đo còn có ý tứ đúng là Phương Thần rất ngốc, còn duỗi đầu ra cho người khác giết, mà Phương Thần chỉ có thể là có miệng khó trả lời,đắng hết vả lòng.
Phương Triệu Nhất mặc đồng phục, hôm nay là ngày cuối cùng của đợt thi đại học, dù hắn không đi học, thầy hiệu trưởng vẫn đến nhà gọi hắn đi thi
Phương Triệu Nhất không là người già mồm cãi láo, hơn nữa hắn cần một thân phận rõ ràng, sinh viên là phù hợp nhất, thậm chí hắn còn cần chăm sóc nhi tử.
Trước kia tính toán mở rộng kế hoạch, bởi vì nhi tử, hắn tính hoãn vài năm, chờ hài tử lớn lên, khi đó hắn cũng tốt nghiệp đại học.
Phương Thần thấy cha của mình chưa đi đến, vì thế biết môi, một bộ bất mãn, dù sao cậu là tiểu hài tử cậu sợ ai?!
thiếu niên bỏ túi sách, trực tiếp đem nhi tử bế đứng lên, “Thần Thần hôm nay có nghịch ngợm hay không?”
Ngay cả khi biết Thần Thần đã thành niên, nhưng nhìn nhìn cánh tay nhỏ, bắp chân nhỏ của con hắn chẳng thể làm gì khác.
Phương Thần trát trát hai mắt của mình, sau đó đem đầu của mình gác trên vai cha, vẻ mặt u buồn mà dò hỏi, “Phụ thân, ngươi thật sự muốn kết hôn sao?” Luôn cảm giác như cha bị cướp mất.
Nghe được vấn đề sau, sắc mặt Phương Triệu Nhất trầm xuống dưới, “Thần Thần, ngươi đã có linh hồn thành thục, vậy nên biết, đây là ước định của ta cùng lang tộc.” Nếu không thì mọi chuyện đâu đơn giản như thế.
Cho dù là chính mình, chống lại các trưởng lão, cũng chỉ có thất bại.
“Ta…” Phương Thần không biết nói cái gì cho phải, cậu cũng không thể nói mình ăn dấm? như vậy thẹn thùng lắm?!
“Yên tâm, nàng là một người thực ôn nhu!” Phương Triệu Nhất cho rằng con trai của mình lo lắng về thiếu nữ kia, vì thế ôn nhu mà giải thích.
“Ta cũng không cảm thấy thế!” Hừ hừ… Kiếp trước cho dù không gặp được mấy lần, nhưng cậu biết nàng tuyệt đối không là người lương thiện.
Phương Thần muốn bắt chéo chân nhưng điều kiện đầu tiên là chân cậu phải đủ dài để bắt chéo đã.
Lúc này tâm tình Phương Thần vô cùng tốt, cậu đã đạt thành hiệp nghị với yêu tà thú.Vốn tưởng rằng chuyện sẽ không đơn giản như vậy, chẳng qua cậu làm bộ muốn phá một chút, ngược lại khiến yêu tà thú thỏa hiệp.
Không có thân thể nguyên thần, chuyện gì cũng không làm được, ngay cả phụ thân cũng phải dựa vào lực lượng bên trong biến hóa trì.
Hiện tại yêu tà thú đi theo chính mình, về chuyện lấy yêu dưỡng hồn, cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể là từ từ sẽ đến…
Cậu bây giờ còn nhỏ, có thời gian sẽ bàn với yêu tà thú sau.
“Tiểu nhân đắc chí!” Phương Dịch bất mãn nói trong đầu Phương Thần, nếu không phải tìm kiếm hắn, cũng sẽ không uất ức như thế.
Phương Thần đắc ý dào dạt mà phản bác đạo, “Ta vốn là chính là tiểu nhân? Ngươi làm khó dễ được ta?”
Cậu không biết Chiêu Hoa ở chỗ nào, vừa nghĩ tới kiếp trước mình yêu thượng Chiêu Hoa, có khả năng là nhiếp hồn thuật,trong lòng của cậu liền không được tự nhiên.
Phương Dịch đã không nói nữa, hắn vốn là định dùng Phương Triệu Nhất uy hiếp Phương Thần, chính là cũng không biết trên đường xảy ra chuyện gì, thế nhưng khiến Phương Triệu Nhất nhân họa đắc phúc, có sức mạnh mới mà Phương Dịch không khống chế được.
“Cạch …” Một tiếng, cửa mở ra, mà Phương Thần lập tức liền nhảy từ trên giường qua, “Phụ thân…”
phụ thân nói, cho dù kiếp trước đã cậu đã thành niên, bất quá vẫn là một cái tiểu hài tử,mới bị người ta giết?! Trong tầng đo còn có ý tứ đúng là Phương Thần rất ngốc, còn duỗi đầu ra cho người khác giết, mà Phương Thần chỉ có thể là có miệng khó trả lời,đắng hết vả lòng.
Phương Triệu Nhất mặc đồng phục, hôm nay là ngày cuối cùng của đợt thi đại học, dù hắn không đi học, thầy hiệu trưởng vẫn đến nhà gọi hắn đi thi
Phương Triệu Nhất không là người già mồm cãi láo, hơn nữa hắn cần một thân phận rõ ràng, sinh viên là phù hợp nhất, thậm chí hắn còn cần chăm sóc nhi tử.
Trước kia tính toán mở rộng kế hoạch, bởi vì nhi tử, hắn tính hoãn vài năm, chờ hài tử lớn lên, khi đó hắn cũng tốt nghiệp đại học.
Phương Thần thấy cha của mình chưa đi đến, vì thế biết môi, một bộ bất mãn, dù sao cậu là tiểu hài tử cậu sợ ai?!
thiếu niên bỏ túi sách, trực tiếp đem nhi tử bế đứng lên, “Thần Thần hôm nay có nghịch ngợm hay không?”
Ngay cả khi biết Thần Thần đã thành niên, nhưng nhìn nhìn cánh tay nhỏ, bắp chân nhỏ của con hắn chẳng thể làm gì khác.
Phương Thần trát trát hai mắt của mình, sau đó đem đầu của mình gác trên vai cha, vẻ mặt u buồn mà dò hỏi, “Phụ thân, ngươi thật sự muốn kết hôn sao?” Luôn cảm giác như cha bị cướp mất.
Nghe được vấn đề sau, sắc mặt Phương Triệu Nhất trầm xuống dưới, “Thần Thần, ngươi đã có linh hồn thành thục, vậy nên biết, đây là ước định của ta cùng lang tộc.” Nếu không thì mọi chuyện đâu đơn giản như thế.
Cho dù là chính mình, chống lại các trưởng lão, cũng chỉ có thất bại.
“Ta…” Phương Thần không biết nói cái gì cho phải, cậu cũng không thể nói mình ăn dấm? như vậy thẹn thùng lắm?!
“Yên tâm, nàng là một người thực ôn nhu!” Phương Triệu Nhất cho rằng con trai của mình lo lắng về thiếu nữ kia, vì thế ôn nhu mà giải thích.
“Ta cũng không cảm thấy thế!” Hừ hừ… Kiếp trước cho dù không gặp được mấy lần, nhưng cậu biết nàng tuyệt đối không là người lương thiện.