Khi xưa, ngay cả khi đang có bầu Hạ Việt thì y vẫn ra sức làm lụng dẫn đến khó sinh, thân thể bị suy nhược, cuối cùng sau này không thể mang thai được nữa.
Vân lão gia trọng tình trọng nghĩa, cũng thương tiếc y đã vì Vân gia nỗ lực, biết y từ nay về sau không thể sinh con cũng không bạc đãi người ta, trái lại càng thêm thương yêu săn sóc. Lúc đó, Vân lão gia vốn đang chuẩn bị rước thị lang về, sau lại từ chối, hắn ở trước mặt công công cùng nhạc phụ thề sau này chỉ cần một mình Vân phụ thân, tuyệt không nạp thị lang.
Vân phụ thân cảm động với tình yêu của trượng phu, lại càng tận tâm cố gắng giải quyết sự vụ trong nhà, cũng càng che chở, nghiêm khắc giáo dục đứa con trai độc nhất của mình, muốn con sau này trở thành phiên phiên giai công tử mà Vân gia có thể tự hào.
Tuy rằng nhi tử có vẻ không hứng thú lắm với việc kế thừa sản nghiệp ủ rượu của Vân gia nhưng hắn rất hiểu chuyện săn sóc, biết vì phụ thân phân ưu, thỉnh thoảng cũng đi hỗ trợ phụ thân. Vân phụ thân được trượng phu, công công và nhạc phụ khen mình biết dạy con, trong lòng rất vui mừng.
Cũng vì thế mà khi Vân Hạ Việt đột nhiên bệnh nặng sau đó lâm vào hôn mê ròng rã ba năm trời, thiếu chút nữa đã làm Vân phụ thân phát điên. Bất luận là việc con trai bảo bối trong lòng mình sống thực vật hay việc Vân gia sắp sửa mất đi người thừa kế duy nhất đều ép y đến thở không nổi. Trong ba năm đó y liên tục bị bệnh, cơ thể vốn đã tổn thương sau khi khó sinh cơ hồ làm cho sự điều trị cẩn thận hai mươi năm qua của y tan thành mây khói. Nếu Vân Hạ Việt vẫn tiếp tục ngủ say, rất có thể Vân phụ thân sẽ buông tay rời đi trước cả con trai mình.
May là trời cao còn thương xót bọn họ, nhi tử cuối cùng tỉnh lại, đại phu cũng nói không có trở ngại gì lớn, chỉ là thân thể rất yếu, phải chậm rãi điều dưỡng, nhưng cho dù là thế cũng chả hề gì.
Vân phụ thân nhìn nhi tử đang cố gắng ngồi dậy, y cảm thấy chuyện hạnh phúc nhất đời này cũng chỉ đến thế mà thôi.
Hạ Việt nhìn Vân phụ thân đứng ở trước giường mình, viền mắt đỏ ửng, trên mặt khó nén kích động. Bốn hôm nay, ngày nào y đến xem mình cũng đều lộ ra vẻ mặt như vậy, tuy rằng bây giờ Hạ Việt đã không đọc được tâm tình của đối phương nữa, thế nhưng hắn biết, nam tử từ nay về sau hắn sẽ gọi là cha này đang vô cùng vui sướng.
Đúng vậy, lúc Hạ Việt tỉnh lại đã phát hiện, từ khi hắn đến đây, hắn đã không cảm giác được cảm xúc của người khác nữa. Có khả năng là dị năng kia chỉ thuộc về thân thể chứ không phải linh hồn, hắn nay đã đổi xác, năng lực kia cũng theo đó mà mất đi.
Nhớ lại ý nghĩ của mình trước khi chết, Hạ Việt cũng không nhịn được cười, quả nhiên vẫn là phòng ngừa chu đáo a, xuyên không một phát dị năng cũng biến mất. Tuy rằng hắn không cần duy trì cuộc sống của Hạ Việt kiếp trước nữa, thế nhưng hắn cũng không muốn biến thành một đứa ngu không biết nhìn sắc mặt của người khác.
Vân phụ thân rốt cục không đành lòng nhìn con trai mình mệt mỏi, đang muốn tiến lên đỡ hắn thì Hạ Việt đã giãy dụa tự ngồi dậy, y liền lấy một cái gối mềm trên giường, vỗ vỗ, nhét vào lưng nhi tử cho hắn dựa vào, sau đó ngồi xuống ghế đẩu đặt cạnh giường.
Hạ Việt nhìn người cha này, có lẽ là bởi vì trong thân thể nguyên chủ vẫn còn lưu lại ký ức, hắn luôn có một loại cảm giác muốn thân cận với Vân phụ thân. Bây giờ y ngồi gần hắn như vậy, lại càng thêm thân thiết, hắn nhìn đối phương còn đang rơm rớm nước mắt liền đưa tay qua nắm lấy tay y.
Người này bây giờ đã trở thành cha của mình, hay nói đúng hơn, là “mẹ” của mình. Y là người đã sinh ra Vân Hạ Việt, là người đã cho mình cơ thể này. Mặc dù đối phương nhìn thế nào cũng là một người đàn ông, chẳng qua Hạ Việt nửa điểm mất tự nhiên cũng không có, ngay cả hắn còn thấy lạ.
Hắn càng nghĩ càng cho rằng đây là bản năng vốn đã ăn sâu vào thân thể này. Nếu không phải thì tại sao hắn lại rất tự nhiên mà tiếp thu cái thế giới đầy mâu thuẫn này chứ?
Suốt mấy ngày vừa qua, Vân phụ thân theo thường lệ mỗi lần đến đều kéo tay của Hạ Việt qua xoa bóp, còn hỏi hắn cảm thấy thế nào rồi. Hạ Việt đoán rằng, thân thể này dù nằm liệt trên giường ba năm cũng không bị co rút hẳn là do Vân phụ thân mỗi ngày đều đặn tới giúp hắn mát xa.
“Cha không cần lo lắng, Thẩm đại phu cũng nói là không sao rồi mà. Chỉ là không hoạt động lâu ngày nên cả người mệt mỏi, tay chân hơi đau nhức. Nhưng không sao, chậm rãi điều dưỡng là được.”
Lúc Thẩm đại phu nói những lời này thì Vân phụ thân cũng có mặt ở đó, y cũng hiểu mình đang lo lắng thái quá, nhi tử mới tỉnh lại có bốn ngày, làm sao mà khỏe nhanh vậy được. Y hiểu, nhưng nhịn không được mỗi ngày đều chạy tới hỏi han, may mà nhi tử không chê phiền, luôn luôn cười ôn hòa trả lời mình, vốn làm cha thì phải chiếu cố nhi tử đang bị bệnh, ngược lại mình còn làm hắn phải cẩn thận an ủi.
Nghĩ như vậy, cảm giác mình có chút ngốc nên Vân phụ thân cũng không lặp lại mấy câu hỏi kia nữa, y tiếp tục giúp Hạ Việt xoa bóp, sau đó điều chỉnh tâm tình, mở miệng nói: “Đúng là phải từ từ điều dưỡng, ngươi cũng không nên gấp gáp, cha biết ngươi phải nằm cả ngày trên giường khó chịu, mỗi ngày còn phải uống thuốc châm cứu. Ngươi cố gắng một chút, khỏe rồi thì không cần phải chịu tội thế này nữa.”
Hạ Việt nghe thế nhịn không được bật cười đáp: “Cha, ta không phải tiểu hài tử, sẽ không bởi vì thuốc đắng nên khóc nháo không chịu uống.”
Vân phụ thân nghe thấy giọng nói nay đã có chút khỏe mạnh của Hạ Việt, nếu hắn còn có sức trêu ghẹo y, nói vậy trong lòng cũng không có khó chịu như y nghĩ, vì vậy, tâm trạng của Vân phụ thân cũng được trấn an rất nhiều.
“Được rồi, ngươi hài tử này từ nhỏ đã ngoan ngoãn, khi đó bị bắt uống thuốc đắng ngươi cũng không khóc, không để cho chúng ta phải lo lắng. Cha biết ngươi nghĩ cho cha, bất quá lần này ngươi đừng có miễn cưỡng bản thân nữa. Nếu không thích uống thuốc và châm cứu thì đừng cố, từ từ tập cử động là được rồi, nếu thấy đau thì dừng, không phải vội.”
Hạ Việt nghe thấy câu nói tràn đầy ân cần kia, chỉ cảm thấy trong ngực ấm áp, cũng không còn nôn nóng như trước nữa.
Mấy đốt ngón tay đau nhức vô lực được Vân phụ thân nhẹ nhàng vuốt ve. Hắn nhìn đôi mắt yêu thương của Vân phụ thân, nghĩ thầm cũng không biết mình đã tu mấy kiếp, cho dù sinh ra ở thế giới nào cũng có được một gia đình quan tâm thương mến.
Vân phụ thân từ chân đến tay của Hạ Việt đều xoa bóp một lần, lại gọi người bưng tới một chén canh trứng, nhìn hắn chậm rãi uống.
Y suy nghĩ một chút, ra vẻ như không có chuyện gì vẫy lui hạ nhân, trong phòng chỉ còn lại hai cha con.
Hạ Việt phát hiện cha có chuyện muốn nói, hắn ngồi thẳng dậy, đặt canh xuống nhìn về phía cha, đợi y mở miệng.
Vân phụ thân có vẻ hơi do dự, y vuốt vuốt tóc, sau đó nhìn Hạ Việt, bình tĩnh nói: “Việt nhi, ngươi phát bệnh hôn mê ba năm không tỉnh lại, cho dù có mời đại phu tốt nhất đến, chúng ta cũng không có cách nào biết được bao giờ ngươi mới có thể tỉnh dậy, hoặc cũng có thể ngươi sẽ…”
Vân phụ thân nói đến đây thì dừng lại, Hạ Việt cầm tay y, lặng lẽ siết chặt.
Cảm thụ được sự động viên của nhi tử, Vân phụ thân cười cười, tiếp tục nói: “Năm đầu tiên ngươi ngủ, toàn bộ phủ đều yên tĩnh đến đáng sợ, lễ tết cũng không ai vui cười nổi. Năm thứ hai, chúng ta thử đút cho ngươi chút thức ăn mềm, ngươi đang ngủ vẫn có thể phản xạ nuốt xuống, chúng ta bắt đầu có hi vọng, ngày qua ngày cũng không quá khổ sở. Thế nhưng đến cuối năm đó ngươi vẫn không tỉnh lại, cũng không thấy có chuyển biến tốt đẹp, chúng ta đã có chút không chịu nổi. Đại phu cũng nói nếu ngươi tiếp tục ngủ sang năm thứ tư, mọi chuyện sẽ trở nên rất khó khăn. Phụ thân ngươi cứng rắn chống đỡ, cái gì cũng không nói, nhưng ta biết hắn cũng khổ sở không kém gì ta. Hơn nữa lúc đó cũng sắp Tết, chúng ta thật sự không thể chịu thêm được một năm không có ngươi nữa. Sau đó, tổ cha nói rằng, có bệnh thì vái tứ phương, cứ thử một lần xem sao…”
Vân phụ thân nhìn Hạ Việt đang chăm chú lắng nghe, có lẽ y nghĩ rằng mình nói thế khác nào đổ hết trách nhiệm lên người nhạc phụ, mặt y đỏ lên, cắn cắn môi dưới, sau đó mới nói:
“Tuy rằng lúc đầu chúng ta cũng cho rằng việc này không được tốt lắm, nhưng nghĩ tới biết đâu ngươi có thể tỉnh lại, cuối cùng, tất cả mọi người đều đồng ý. Vì vậy, chúng ta sắp xếp tìm cho ngươi một mối thành thân để…ừm, xung hỉ.”
“…”
Nhìn nhi tử trợn tròn mắt nhìn mình, Vân phụ thân thực sự có chút lúng ta lúng túng. Lạc Việt tôn trọng tự do yêu đương, những năm gần đây hiếm khi nào có trường hợp cha mẹ bắt ép con. Nhi tử nhà mình điều kiện rất tốt, đáng lẽ phải để nó chọn một người nó thật sự thương yêu mà bầu bạn, chứ không phải là bị cha mẹ xếp cho. Huống chi Việt nhi ngủ mê ba năm trời, vừa tỉnh dậy đã biết được mình bị phụ huynh bắt định thân, có một phu lang chưa từng gặp mặt, nó đương nhiên sẽ không tình nguyện.
Chỉ là, bọn họ cũng không phải hoảng hốt chạy đôn chạy đáo tùy tiện quơ lấy một người đem về nhà xung hỉ. Vân gia tuy rằng không quá quan tâm về vấn đề môn đăng hộ đối nhưng ngày sinh tháng đẻ cũng phải hợp, tướng mạo nhân phẩm cũng phải tốt, hơn nữa còn phải nguyện ý tiến vào Vân gia dù cho có khả năng cả đời thủ tiết, thế là đã vô cùng khó kiếm.
Tuy rằng đại nghiệp gia tộc của Vân gia rất lớn, nhưng người người ở Dận thành đều biết đại thiếu gia của Vân gia đã mê man ba năm trời. Trong khi đó, khanh quan luôn chỉ có thể có một chồng, sau khi thành thân rồi thì cho dù bị hưu (ly hôn)cũng không được tái giá với người khác.
Một khi đã bước vào Vân gia, có thể khanh quan sẽ cô đơn một mình cả đời. Xung hỉ cho Vân thiếu gia, nếu hắn không chịu nổi nữa chết đi, tân phu lang phải thủ tiết, nếu không chết thì cũng bất tỉnh, tân phu lang không những phải thủ tiết, còn phải chiếu cố cho một bệnh nhân nằm liệt giường.
Cho dù là Vân đại thiếu trước khi lâm bệnh phong thần tuấn lãng như thế nào đi nữa, tình hình lúc này của hắn cũng đủ để cho mấy khanh quan kia lùi bước.
Dưới loại tình huống này, khi người kia nói y chấp nhận tiến vào Vân gia, nguyện ý đánh cược cả tương lai của mình đổi lấy khả năng tỉnh lại xa vời của Hạ Việt, khanh quan tốt như vậy thì cho dù kết quả cuối cùng có như thế nào, Vân gia chắc chắn sẽ không bạc đãi người ta.
Quan trọng nhất là, ngày thứ ba sau khi tân phu lang vào cửa, Vân Hạ Việt thực sự đã tỉnh lại!
Tuy rằng trước đó do tân lang quan mê man không thể nào cử hành nghi thức, nhưng tân phu lang cũng được Vân gia cho kiệu hoa rước về phủ, hoành tráng đến mức toàn bộ Dận thành đều biết. Hơn nữa bất kể là do khanh quan kia thật sự đem lại may mắn hoặc chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng Vân Hạ Việt nay đã tỉnh, cho dù không tình nguyện thì vẫn phải thành thân.
Ý tứ của Vân phụ thân chính là, trước đó lễ thành thân của Hạ Việt chỉ là một nghi thức, đem người đón vào cửa thì xong rồi, hiện tại nếu Hạ Việt đã tỉnh, chuyện coi như thành, vậy phải mau chóng tiếp tục buổi lễ, coi như thể hiện sự tôn trọng với người ta.
“Cha cũng biết ngươi không tình nguyện, vô duyên vô cớ lấy một khanh quan không quen biết, thế nhưng chúng ta dù sao cũng không thể qua sông đoạn cầu a! Y đã vào cửa, nay đã trở thành phu lang của ngươi. Tuy ngươi không có tình ý với y nhưng hãy cố gắng đối xử cho tốt, đừng để người ta bị ủy khuất. Sau đó, nếu ngươi gặp được người ngươi thật lòng yêu thương, cưới người đó làm thị lang cũng được.”
Hạ Việt thực sự có chút ngây người, hắn mấy ngày nay trải nghiệm quá mức phong phú, đột nhiên bị xe vận tải cán chết, biến thành một người khác, đi tới một thế giới nam nam chung sống, hiện tại đột nhiên lại có một lão bà? Tuy rằng ở đây không có khái niệm “lão bà”, thế nhưng đây chẳng phải là vợ của hắn rồi còn gì.
Lúc này đây, hắn thật sự rất muốn ngẩng đầu lên trời gào thét: Còn chuyện gì nữa tới nốt dùm luôn đi!!!
Hạ Việt không kỳ thị đồng tính luyến ái, thậm chí còn có mấy người bạn là gay, vài người còn có con, tuy rằng không cùng hệ nhưng hắn cũng rất thoải mái mà tiếp thu.
Ai dè đất trời đảo điên, hắn cũng từng nghĩ có khi nào một ngày đẹp trời mình cũng sẽ cùng một người đàn ông kết hôn sau đó bên nhau tới răng long đầu bạc. Cơ mà, hắn nào ngờ ngày đẹp trời ấy cư nhiên tới nhanh như vậy, hắn còn chưa chuẩn bị tâm lý a!
Thành thân với một người hoàn toàn xa lạ, đừng nói nguyên chủ có khi cũng không muốn, huống chi Hạ Việt đã quen với quan niệm tự do của người hiện đại nên càng mâu thuẫn cực độ với việc ép duyên. Thế nhưng sau khi nghe cha nói xong, bản thân Hạ Việt cũng biết cuộc hôn nhân này là không thể nào từ chối.
Nếu như chỉ là định thân, Hạ Việt còn có thể giãy dụa một chút, lấy cớ muốn bồi dưỡng tình cảm để kéo dài thời gian. Đằng này người ta đã vào cửa, quan phủ bên kia chắc chắn cũng đã sửa hộ tịch, vô luận là phong tục hay luật pháp, người này đã gả cho hắn, là phu lang của hắn, hắn không thể không thừa nhận.
Không chỉ thế, Vân gia còn phải tổ chức một buổi lễ thật đẹp thật tưng bừng, bằng không người ngoài nhìn vào sẽ nói Vân gia rước người ta về xung hỉ, đạt được mục đích xong thì quên luôn, khẳng định là ghét bỏ tân phu lang.
Lạc Việt rất khinh bỉ những kẻ không có tình nghĩa, qua sông đoạn cầu tri ân bất báo, nếu hắn từ chối hôn sự này thì không chỉ làm hao tổn danh dự của Vân gia mà còn tổn thương đến danh tiết của vị khanh quan đã cam nguyện gả vào trong phủ. Cho dù không phải vì gia đình, Hạ Việt cũng không đành lòng thương tổn khanh quan mình chưa từng gặp mặt kia.
Nói chung, phu lang lấy cũng đã lấy về, làm lễ cũng chỉ là hình thức mà thôi, nhưng phải làm càng nhanh càng tốt.
Hạ Việt hoạt động một chút mấy đốt ngón tay vẫn còn đau nhức, nghĩ thầm mai hành lễ phải làm sao cho ổn, nghi thức mới tiến hành phân nửa mà tân lang đã đứng không vững thì cũng quá khó coi.
Hắn nhìn Vân phụ thân còn đang áy náy, chậm rãi lộ ra một nụ cười trấn an: “Người ta mới vừa vào cửa, cha lại nhắc đến thị lang làm gì. Nếu y đã gả cho ta, ta tự nhiên sẽ cố gắng đối xử tốt với y. Nghi thức thì nhất định phải làm sớm. Cha, người xem chúng ta nên làm ngày nào?”
Hôm cho kiệu hoa mang tân phu lang vào cửa đã chọn ngày hoàng đạo, nghi thức bổ sung ngược lại không cần quá để ý, cho dù Vân phụ thân bảo ngày mai làm, Hạ Việt cũng sẽ không sợ hãi. Về phần thị lang vân vân, người hiện đại Hạ Việt bày tỏ hắn không có thói quen này a.
Quả nhiên Vân phụ thân không có cô phụ Hạ Việt, thấy nhi tử đã chấp nhận, y cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Chọn ngày không bằng làm ngay, vậy mai luôn đi.”