Trong thành rộn ràng náo nhiệt, phố xá trải dài, trái phải hai bên cửa hàng san sát, đường đi cũng rộng lớn hơn Dận thành rất nhiều, ở nơi phồn hoa thế này, hai chiếc xe ngựa lớn cùng đi cũng chẳng cần dừng lại nhường đường cho nhau.
Người trong kinh trông có vẻ rất nhàn nhã, tu dưỡng tốt, cho dù có cao giọng nói chuyện cũng không thấy thô lỗ. Mấy người cưỡi ngựa đều chạy rất chậm rãi, xe ngựa coi vậy mà ít thấy, người đi đường và xe cộ không đụng chạm tới nhau, tất cả thoạt nhìn đều hết sức qui củ.
Xe ngựa của Vân gia bình ổn thông thuận khua vó trên đường lớn, Hạ Việt vén rèm xe lên, nhìn ngắm phong cảnh xung quanh. Vân lão gia thỉnh thoảng sẽ nói cho hắn biết, ngôi nhà trông có vẻ bình thường này lại là cửa hàng rất nổi danh trong kinh, lão bản chỗ kia thường bán những món đồ hiếm có, đối diện là quán điểm tâm chánh tông của Việt kinh vân vân, Hạ Việt đều âm thầm ghi nhớ.
Xe ngựa dừng trước cửa một khách *** tên là Vân Lai. Khách *** rất lớn, Vân lão gia mỗi lần vào kinh đều ở lại chỗ này. Hạ Việt đứng bên ngoài, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu khách ***, thầm nghĩ phụ thân nhà mình thích trọ ở đây tám phần mười là do hắn khoái cái tên khách ***.
Quả nhiên sau một khắc, hắn chợt nghe thấy Vân lão gia cười ha hả nói: “Tên hay lắm đúng không, Vân Lai Vân Lai, chẳng phải là đang chào mời chúng ta đấy sao? Hahahaha!!!” (1)
“…” Hạ Việt hít một hơi thật sâu, sau đó quay sang cười tỏa nắng với Vân lão gia, lại còn gật đầu phụ họa.
Chưởng quỹ của khách *** Vân Lai ra đón, đứng hàn huyên vài câu với Vân lão gia, nghe thấy Vân lão gia giới thiệu Hạ Việt liền vội vã khen ngợi hắn thật tuấn tú lịch sự. Hạ Việt hành lễ, khách khí một phen, sau đó hai người được chưởng quỹ đưa lên phòng.
Chưởng quỹ cũng biết Vân gia vì sao lặn lội từ Dận thành đến đây, hắn vừa mở cửa phòng vừa tán gẫu, nào là năm nay sẽ có bao nhiêu gia tộc tham gia hội phẩm rượu, nhà ai năm ngoái đã đến rồi nhưng năm nay không đi nữa.
Vân lão gia nghe thế cũng không nói gì, Hạ Việt do không quen chưởng quĩ nên không tiện mở miệng. Chưởng quỹ kỳ thực cũng không cần khách nhân đáp lại, hắn nói cho sướng miệng xong, lại bảo có việc xin cứ phân phó, sau đó hành lễ lui ra ngoài.
“Xem ra năm nay người tới cơ bản đều là những dòng họ lâu đời.” Vân lão gia ngồi trên giường, phủi phủi vạt áo nói.
Hạ Việt hiếu kì hỏi: “Chưởng quỹ mới nói gia đình năm ngoái đi năm nay không đến nữa, là lò rượu của nhà nào mới mở sao?”
Vân lão gia gật đầu: “Năm ngoái có một lò rượu mới tham gia, bọn họ rất có tiềm lực, rượu tương đối khá, bất quá vừa rồi ta nghe nói, hình như bọn họ gặp tình trạng rượu mốc.”
Đối với những người làm nghề chưng cất rượu mà nói, rượu mốc là đáng sợ nhất. Rượu bị mốc là do lúc ủ cơm không diệt hết được tạp khuẩn, quá trình cơm lên men sẽ phát sinh biến chất, tỏa ra mùi hôi giống như bị thiu nên gọi là rượu mốc. Một khi xuất hiện tình trạng này thì cho dù có muốn sửa cũng không được, có khi phải đổ đi cả thùng rượu.
Đây là trường hợp phát hiện sớm, nếu là phát hiện trễ, tạp khuẩn sẽ lây lan với phạm vi rộng, có khi nghiêm trọng đến mức làm cho công sức một mùa sản xuất của một lò rượu đều đổ sông đổ biển.
Hạ Việt nghe được hai chữ rượu chua, trong lòng chợt trầm xuống, không nói thêm nữa. Một lát sau, hắn như nhớ ra chuyện gì, lại mở miệng hỏi: “Phụ thân, người và Đỗ sư từng nói năm ngoái cất rượu có chút vấn đề, lẽ nào…chúng ta cũng bị rượu chua sao?”
Nghe vậy, Vân lão gia dừng một chút, hắn thở dài rồi chậm rãi gật đầu.
“May là lúc đó phát hiện sớm, là do chúng ta tính toán sai tỉ lệ nguyên liệu, vì thế nên xuất hiện tình trạng lên men sớm.”
“Lên men sớm…” Hạ Việt vừa nghe liền nhướng mày. Lên men sớm là một trong những nguyên nhân gây ra rượu chua, lúc axit lactic chưa kịp sinh sản thì con men đã bắt đầu hoạt động, mà lúc này, tạp khuẩn còn chưa bị tiêu diệt, cứ như vậy, men sinh ra không phải là men tốt, rất dễ làm hỏng rượu.
Vân lão gia nhắm mắt lại, đưa tay xoa xoa mi tâm của mình: “Lúc đó là đợt ủ cơm đầu tiên, nào ngờ vừa kiểm tra đã thấy nguyên liệu nổi bọt sùng sục. Đỗ sư sợ rượu sau sẽ bị chua bèn nói cho ta biết, hai chúng ta quyết định bỏ số rượu đó đi, dẫn người suốt đêm chạy lên núi vất rượu.”
Vân lão gia thanh âm trầm thấp, trong giọng nói mang theo tiếc nuối. Hạ Việt đương nhiên hiểu, làm nghề cất rượu mà cuối cùng phải đổ đi cả một thùng rượu mình làm ra, chẳng khác nào bảo người ta cắt thịt trên người xuống.
Kỳ thực, nếu là ở hiện đại, lên men sớm đúng là có biện pháp cứu vãn, theo nguyên lý tăng thêm men và axit lactic là có thể kềm chế tạp khuẩn.
Chỉ là, ở quốc gia này có lẽ sẽ chẳng bao giờ có ai làm được điều ấy cả.
Tàng nhân tựa như một con bạc, một mặt gửi hết hy vọng vào tự nhiên, mặt khác lại đối kháng tự nhiên, dốc hết toàn bộ tâm huyết vào trong công việc của mình.
Hắn rõ ràng cảm giác được áp lực trên vai, chỉ là hai vai càng trầm trọng, trong lòng hắn càng thêm kiên định. Lò rượu gia tộc và Vân gia đều đang ở trên người hắn, hắn càng phải cố sức tiến tới.
Nam nhân theo bản năng sờ sờ túi tiền của tiểu hài tử làm cho, sau đó xiết chặt. Lúc này hắn mới hiểu tại sao người ta lại nói “Tiên thành gia hậu lập nghiệp”, cũng hiểu vì sao ở kiếp trước, bố Hạ có thể chịu đựng được vất vả như thế. Vừa nghĩ tới trong nhà có người yêu chờ đợi mình cùng trách nhiệm với đối phương quả là rất tốt, hắn cảm thấy cả người đều là động lực.
Buổi tối, Hạ Việt cùng phụ thân ăn cơm trong một tửu lâu gần khách ***, thức ăn ở đây rất được, sinh ý cũng thịnh vượng, ngay cả lầu hai cũng đông nghìn nghịt.
Hạ Việt nhìn sạn bài thấy tửu lâu có bán rượu Nguyệt Hoa của Vân gia, giá tương đối cao, dù sao đã từng là rượu được chọn để tiến vua, ở trong kinh cũng rất có danh khí.
Vân lão gia lại không gọi rượu nhà mình mà bảo tiểu nhị mang lên một bình Lạc Anh thông dụng.
“Lạc Anh là rượu trong kinh cất, cũng là rượu của quan gia.” Vân lão gia nhấp một miếng, cười nói, “Rượu này khá nhẹ, chua chua ngọt ngọt, dễ uống nên rất phổ biến, giá tiền cũng thấp, người nào cũng có thể mua. Ta ở bên ngoài rất thích uống cái này, mất công uống phải rượu nào ngon quá không dừng được thì chết.”
Một câu cuối cùng, lão nhân thấp giọng nói, sau đó lại nở một nụ cười. Từ lúc vào kinh, ngoại trừ nhắc tới chuyện năm đó rượu bị hỏng thì hắn lúc nào cũng vui vẻ. Hạ Việt uống một ngụm rượu trong ly, tuy hương vị bình thường nhưng vào miệng trơn mượt, uống rất thoải mái.
Triều đình Lạc Việt cho phép chưng cất rượu, không giống như Trung Hoa cổ đại. Để cổ vũ các lò rượu, quan gia tác phường thường hay tổ chức sản xuất số lượng lớn các loại rượu phổ thông, dùng gạo thường, các tàng nhân được thuê cũng chẳng hề nổi danh. Nếu phát hiện tàng nhân nào có thiên phú tốt hoặc kỹ thuật cao thì sẽ đề cử bọn họ đến các lò rượu khác.
Trong mắt Hạ Việt xem ra thì đó là chuyện hết sức bất khả tư nghị, nhưng người Lạc Việt lại cho đó là chuyện đương nhiên.
Rượu quá ba tuần, cơm cũng ăn được một nửa, Vân lão gia đột nhiên nở nụ cười.
Hạ Việt hỏi hắn làm sao vậy, lại nhìn thấy phụ thân cười liếc mình, sau đó chỉ chỉ li rượu trước mặt: “Bây giờ cứ cầm rượu lên là lại nhớ rượu nóng nhà mình, bây giờ đang đầu xuân, uống rượu lạnh cũng không sao nhưng cứ thấy thiếu thiếu gì đó.”
Vân lão gia lắc đầu, cười uống một hớp rượu: “Đều là do thằng nhóc nhà ngươi làm hại.”
Hạ Việt nín cười, cúi đầu thầm phản bác lại đó mới không phải hắn.
Hai cha con cười ha hả tiếp tục đối ẩm.
Ở chiếc bàn đằng sau bàn của Hạ Việt, có một vị công tử im lặng nhìn bọn họ, ánh nến trên bàn phản chiếu lên đôi mắt cong cong của hắn. Người hầu bên cạnh Hạ Việt cùng một vài gia đinh ngồi gần đó dùng cơm, hắn giả bộ lơ đãng nhìn về phía vị công tử kia, nhớ kỹ gương mặt người nọ.
Tối hôm đó, tiểu hạ nhân lập tức báo cho Hạ Việt chuyện này, Hạ Việt suy nghĩ một chút, nghĩ đại khái là do phụ thân nhà mình nhắc tới chuyện hâm rượu gì đó làm người khác hiếu kỳ mà thôi, cuối cùng cũng không quá để ý.
Ngày hôm sau, hội đánh giá được tổ chức, buổi lễ sẽ cử hành vào giờ Ngọ, chủ lễ là đám quan gia quản lí lò rượu và vài tửu tư (người chuyên môn đánh giá rượu) của triều đình. Năm nay có mười bảy gia tộc tham dự, trong hội trường đặt năm chiếc bàn gỗ dài hình chữ nhật được phủ khăn trắng muốt, mỗi bàn bày mười bình rượu, phía trước để chén thử rượu.
“Xem ra năm nay tham gia hội đánh giá có năm mươi loại rượu mới.” Vân lão gia nhìn chung quanh hội trường một lần, quay lại nói với Hạ Việt.
Nam nhân gật đầu cùng Vân lão gia tiến về phía trước, thử từng loại rượu một.
Không phải gia tộc nào cũng có thể mang đi năm loại rượu mới. Vân gia cũng coi như là lò rượu có tiếng, mang đến hai mươi vò rượu, nhà nào nhỏ hơn thì mang mười vò, thậm chí có nhà chỉ mang vài bình đến mà thôi. Nhưng đã có năng lực tham gia hội, đại đa số đều là gia tộc có thực lực.
Những lò rượu nhỏ hơn, ví như gia đình nhà nọ mà Vân phụ thân từng nhắc đến, bọn họ phải mang theo rượu tự đi tiến cử, được tiểu tư tán thành mới có thể dự họp.
Bên trong hội trường vô cùng náo nhiệt, ở đây không chỉ có tàng chủ của các lò rượu, mà còn có một vài vị quí tộc nổi tiếng thích rượu đến xem cùng mấy nhóm tiểu thương. Hội phẩm rượu vào mùa xuân hàng năm là thời cơ tranh đoạt tuyệt hảo mà nhanh chóng của các tiểu thương, không ít người đều mong chờ đến buổi lễ lần này.
Tửu tư vẫn chưa tuyên bố bắt đầu, Vân lão gia liền dắt Hạ Việt cưỡi ngựa xem hoa đi tham quan xung quanh. Trên đường gặp phải mấy tàng chủ khác, tự nhiên tránh không được một phen hàn huyên.
Mấy tàng chủ lão làng của Lạc Việt ai mà không biết chuyện Vân gia công tử ngã bệnh hôn mê ba năm, càng biết đứa con trai này của Vân tàng chủ không chịu thừa kế lò rượu. Ngày hôm nay họ đột nhiên trông thấy một công tử tuấn nhã đi theo Vân lão gia, còn đang không biết là ai, không nghĩ tới sau khi giới thiệu, người kia lại chính là thiếu gia nhà họ Vân trong truyền thuyết.
Không đợi mấy tàng chủ kia chúc mừng Vân thiếu gia rốt cục tỉnh dậy, Vân lão gia đã vô cùng đắc ý khoe rằng nhi tử nay đã là thiếu tàng chủ của Vân gia, lúc đó, trong lòng ai nấy đều nổ ầm một phát.
Vân lão gia nở mũi đến mức không thu lại được, Hạ Việt đứng bên cạnh nhìn phụ thân nhà mình thiếu điều tỏa hào quang thì vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, nhưng trong lòng không hiểu sao cũng có chút vui vẻ.
“Các vị tàng chủ, Hạ Việt thường nghe gia phụ nhắc tới các vị, thật sự là cửu ngưỡng đại danh.” Hạ Việt cung kính hành lễ với nhóm tàng chủ, ngữ điệu khiêm tốn ôn hòa nói, “Trước kia là ta tùy hứng không hiểu chuyện, sau này sẽ không như thế nữa. Hạ Việt vẫn còn nông cạn, mong được chư vị tiền bối chỉ điểm.”
Mấy tàng chủ kia nghe đến là thoải mái, ngoài miệng vội vàng nói tuổi trẻ táo bạo là chuyện bình thường, Vân lão tàng chủ dù sao cũng còn khỏe mạnh, không muộn không muộn, từ từ tiếp nhận là tốt rồi. Hạ Việt cũng cười cười đáp lại, dư quang liếc về phía phụ thân khóe miệng đang ngoác tới mang tai.
Hạ Việt cùng mấy tàng chủ khác nói chuyện phiếm, nhìn ra được có vài người là thật lòng mừng cho Vân lão gia, mặt khác có hai ba người tuy cười nhưng lại thoáng liếc nhìn hắn, lão nhân gia trông thấy lại càng cười như được mùa.
Hạ Việt trên mặt tuy cười, trong lòng lại trầm xuống. Thẳng đến khi mấy người kia kéo lang quan nhà mình lại giới thiệu, Hạ Việt âm thầm cười khổ một cái, thế mới biết mấy tàng chủ kia đúng là không cam lòng, đại khái là nghĩ nhi tử nhà mình không so được.
Nghĩ đến mấy vị này cũng từng làm phụ thân nín nhịn không ít, Hạ Việt nhìn mấy người đã già rồi mà cứ như trẻ con kia, trong lòng thật ra cũng hơi vui vui.
Có một tàng chủ vẫn luôn nhìn chằm chằm Hạ Việt, thấy hắn tuấn tú lịch sự thì hai mắt sáng rực. Tàng chủ thấy mọi người đã trò chuyện đủ liền nhanh chóng bước tới kéo Hạ Việt qua, từ trên xuống dưới nhìn một lần, sau đó cười ha hả nói với hắn: “Có lang quan xuất sắc thế này, thảo nào lão Vân kia vui thành như vậy. Hắn rất tự hào về ngươi đó, trước kia ngươi không chịu kế thừa lò rượu, lão Vân tuy không nói gì nhưng chúng ta đều biết trong lòng hắn rất tiếc nuối.”
Hạ Việt hơi chuyển tròng mắt, bày ra bộ dáng nghe giáo huấn: “Là lỗi của Hạ Việt, làm phụ thân và các vị tiền bối phải bận tâm.”
“Tiền bối cái gì, ta với phụ thân ngươi cũng ngang tuổi nhau thôi, nếu ngươi nguyện ý thì gọi ta một tiếng Trâu bá bá đi.”
“Trâu bá bá.” Hạ Việt rất nghe lời.
Trâu tàng chủ cười đáp ứng: “Ai, ta cũng gọi ngươi là chất nhi (cháu) được không. Kỳ thực, thanh niên còn trẻ không muốn kế thừa gia nghiệp là chuyện bình thường. Ta cũng có quen một người chuyên mài ngọc lưu ly, nhi tử nhà hắn mới đầu cũng không thích nghề này, kết quả thành thân xong trái lại ngoan ngoãn đi theo phụ thân học tập.”
Nghe đến đó, Hạ Việt làm sao không hiểu ý của đối phương, hắn cười gật đầu, chờ Trâu tàng chủ nói tiếp. Bên kia Vân lão gia mơ hồ nghe được vài câu sau cũng đã đi tới.
Trâu tàng chủ nhìn thấy Vân lão gia cũng không tránh, thoải mái tiếp tục: “Ông bà ta có câu thành gia lập nghiệp, ổn định nhà cửa, yên tâm rồi mới tiếp tục làm việc được. Lão Vân à, ngươi chắc cũng lo chất nhi không chịu nổi khổ cực nên không an lòng đúng không. Ta bảo này, ngươi thu xếp cho hắn một cái đám cưới đi, có phu lang rồi thì yên tâm việc nhà, thoải mái mà lo công chuyện. Ngươi biết đấy, khanh quan nhà ta năm nay vừa lên 16, tính tình nhu thuận cũng giỏi phẩm rượu, hai người xem, không bằng chúng ta…”
Hạ Việt lo lắng đối phương là trưởng bối, không tiện ngắt lời, Vân lão gia lại mặc kệ, vừa nghe đối phương vào chính đề liền lập tức xua tay ngăn cản: “Lão Trâu a, ta không phải là không thích khanh quan nhà ngươi, chỉ là Hạ Việt đã thành thân rồi.”
“…Thành thân rồi?” Trâu tàng chủ giật mình, hiển nhiên là không ngờ tới, hắn lộ ra thần sắc tiếc hận, nhìn thấy Hạ Việt xin lỗi cười gật đầu với mình, Trâu tàng chủ suy nghĩ một chút rồi lại hỏi: “Nếu không, lấy làm thị lang cũng được mà. Không phải ta khoe đâu, khanh quan nhà ta thật sự rất tốt, chất nhi cứ suy nghĩ một chút đã.”
Hạ Việt lắc đầu, thanh âm tuy ôn hòa nhưng từng câu chữ lại kiên định cự tuyệt: “Cảm tạ ưu ái của Trâu bá bá, chỉ là Hạ Việt đã thề với phu lang của mình, đời này kiếp này chỉ cần mình y, sẽ không lấy thị lang. Mong bá bá thứ lỗi.”
Nói xong, Hạ Việt cúi thấp người xuống xin lỗi.
“…!” Trâu tàng chủ nghe thế liền cứng người. Đại hộ nhân gia thiếu gia mà lại nói không lấy thị lang chỉ cần một mình chính phu lang, người này phải thủy chung đến mức nào a!
Trâu tàng chủ có chút hâm mộ nhưng cũng không nói thêm nữa, tuy rằng trong lòng hắn cảm thấy đáng tiếc, nếu khanh quan nhà hắn có thể tìm được lang quan thâm tình như vậy, hắn nằm mơ cũng có thể cười, nhưng dù sao thì mấy chuyện duyên phận thế này hắn cũng không cách nào nhúng tay được.
Bên này vừa nói chuyện xong, chợt nghe tửu tư ở trên chủ tọa cao giọng tuyên bố hội đánh giá chính thức bắt đầu. Vì vậy mọi người thần sắc đều nghiêm túc hẳn lên, không trò chuyện cười đùa nữa, chuẩn bị tham dự buổi lễ.
Lễ phẩm rượu năm nay có năm mươi loại, đương nhiên không thể nào uống thật, mấy hạ nhân bước ra, trong tay cầm chậu bạc đứng hai bên bàn, khách nhân thử rượu xong có thể thuận tiện nhổ ra.
Rượu của Vân gia rượu được tửu tư cho bày riêng ở bàn cuối cùng, Hạ Việt thử uống từng loại một, tự tin rượu nhà mình có thể thắng được ít nhất mười loại rượu khác trong hậu trường. Rượu Vân gia rất được, nhất là hai loại mới cất vào mùa đông năm rồi, tuy rằng vị đạo thua Nguyệt Hoa thâm thúy hoa lệ nhưng lại rất cao nhã thanh thuần, so với mấy loại rượu không có gì mới mẻ kia thì nhất định có để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng người.
Thử xong mấy loại rượu còn lại, Hạ Việt tiếp nhận nước của hạ nhân đưa tới súc miệng rồi chuẩn bị rời đi. Có điều, hắn vừa mới bước một chân ra bên ngoài, chợt nghe thấy từ đằng sau truyền tới một giọng nói trong trẻo.
“Vân gia thiếu tàng chủ, rượu của các ngươi đúng là không tệ.”
Hạ Việt quay đầu lại, chỉ thấy một vị công tử trẻ tuổi mặc trường sam màu tím nhạt đang cười với mình. Nếu nói về ấn tượng đầu tiên, hắn chỉ cảm thấy, người thanh niên này có tướng mạo vô cùng… đường hoàng?
“Chúng ta kết bạn có được không, Vân thiếu gia?” Thanh niên kia cười tươi rói, nói ra một câu như thế.
————————————————
(1) Vân Lai: Vân ở đây là một chữ với Vân của nhà Hạ Việt, tức là “mây”, Lai tức là “đến đây”.