Có bò Hạ Việt đưa đến, công việc xới đất của Bạch gia liền nhẹ nhàng hơn rất nhiều, ngay cả Dĩ Nhạc cũng đến giúp một tay.
Đám mạ lớn khá tốt, Dĩ Ngao còn nói nhỏ với Thức Yến rằng hắn có đi xem mạ của mấy nhà khác, mạ bọn họ cũng không lớn bằng mạ nhà mình. Thức Yến cũng rất vui vẻ, y nhìn mầm lúa càng lúc càng xanh mượt, tưởng tượng đến đồng lúa vàng rực nặng trĩu dưới trời thu, đến khi xay ra được hạt gạo trắng tròn giao cho trượng phu, hắn và các tàng nhân sẽ cất ra rượu thơm nức. Mỗi lần nghĩ như vậy, y đều cảm thấy cả người tràn trề sinh lực.
Hạ Việt mỗi ngày đều đến Bạch gia giúp đỡ phu lang, thỉnh thoảng còn ở lại ăn cơm. Dần dà, gần như hai mươi hộ nông gia tụ tập ở ngoại ô Dận thành ai cũng biết có một vị công tử cực kỳ thương yêu phu lang, khen Thức Yến nhân duyên thật tốt, Bạch cha nghe thấy thì vô cùng vui vẻ.
Thấy công việc có vẻ tiến triển thuận lợi, Hạ Việt liền nói với nhạc phụ một tiếng, để Thức Yến làm xong thì về nhà giúp mình soạn thực đơn mới cho Hỉ Cửu Túy. Hai vị phụ huynh nhà họ Bạch nghe thấy Thức Yến có thể giúp đỡ cho sinh ý của Vân gia, trong lòng vừa kiêu ngạo vừa sung sướng, đương nhiên là đồng ý.
Thật ra thực đơn mùa xuân của Hỉ Cửu Túy đã chọn xong, chỉ là mọi người vẫn chưa quyết định loại rượu nào. Lần hội phẩm này, Vân Khởi được chọn, một loại rượu khác tên Lãnh Tuyền cũng được đưa vào trong nhóm cống phẩm, trong thành đã dán bố cáo để mọi người cùng biết, ai cũng nao nức muốn nếm thử.
Phương quản sự dự định tháng Tư sẽ bắt đầu áp dụng thực đơn mới, việc cần phải làm hôm nay là chọn món ăn phối hợp với Vân Khởi.
Lãnh Tuyền là loại rượu đầu tiên được nếm thử lúc Vân gia đánh giá rượu mới, lúc đưa vào trong miệng thì cảm giác như có suối nước mát lạnh đang chảy trên đầu, làm Hạ Việt và Thức Yến đều có ấn tượng rất sâu sắc. Thức Yến thử hâm nó lên, nhưng sau đó y vẫn cho rằng rượu này để ở nhiệt độ bình thường là ngon nhất, Hạ Việt nghĩ nếu thêm đá vào thì càng tốt hơn, cuối cùng hai người quyết định để dành rượu này đến mùa hè bán.
Cuối cùng chỉ còn Vân Khởi là cần phải tìm món ăn tương ứng.
Vân Khởi ở nhiệt độ phòng có hương thơm rất tinh khiết, lúc đun nóng lên lại cho ra một mùi vị ngào ngạt khác lạ. Thức Yến nghĩ, trong quá trình Vân Khởi nguội dần người ta đều có thể thưởng thức sự tỉ mỉ biến hóa của nó, mỗi một hương vị đều hết sức xuất sắc, đây là mị lực lớn nhất của Vân Khởi. Lúc Phương quản sự cùng Thành chưởng quỹ uống thử cũng vô cùng tán thành, Hạ Việt liền đề nghị Vân Khởi không sử dụng bình bằng đất sét hoa đào mà là dùng bình hoa mai phổ thông.
“Bất quá, tốt nhất nên mang rượu lên trước rồi hỏi thăm ý kiến của khách, trên thực đơn cũng phải viết ưu điểm của Vân Khởi.” Hạ Việt bổ sung thêm, Phương quản sự nghiêm túc ghi chép.
Mùi vị của Vân Khởi mang lại cảm giác khá cao nhã nên mọi người cũng muốn lựa chọn một món ăn thanh tao nào đó cho hợp. Đầu tiên, Thức Yến đề cử thịt hươu, Hạ Việt cũng nhớ lúc uống thử thì phu lang nhà mình có nói Vân Khởi dùng với thịt hươu rất hợp. Vì vậy, bốn người mới sáng sớm đã chui vào hậu viện Hỉ Cửu Túy ăn thịt hươu.
Món ăn được chế biến từ thịt hươu ở Hỉ Cửu Túy đúng là không ít, món chiên món xào món nướng, rồi là thịt hươu kho tàu, thịt hươu nấu canh, nổi danh nhất phải kể đến thịt hươu nấu nồi đất độc quyền của Vương đại trù.
Dưới bếp đưa lên hơn mười đĩa thịt hươu đủ món, cộng thêm một cái nồi đất nhỏ.
Đám Hạ Việt nếm qua một lượt, cảm thấy món nào cũng hợp. Mọi người phiền não một lát, cuối cùng quyết định thịt hươu dùng với Vân Khởi rất được, đặc biệt là món nồi đất của Vương đại trù kia.
Coi như xác nhận xong món ăn phối với Vân Khởi, dù sao đang là mùa xuân, thịt và ngũ tạng của hươu giúp điều hòa huyết mạch, là hàng cao cấp ở Lạc Việt. Chỉ là thịt hươu dù sao cũng là đồ hiếm, trong ấn tượng của Hạ Việt, ở Trung Hoa cổ đại, thứ này chỉ có người hoàng gia mới được ăn. Tuy rằng hươu ở Lạc Việt không quá ít, nhưng bởi vì ít ai nuôi dưỡng, cơ bản đều dựa vào săn bắt nên giá cả hơi mắc, ai giàu thì còn được chứ tầng lớp phổ thông cùng lắm cũng chỉ ăn một hai lần.
Vân Khởi tuy rằng giá cũng không thấp nhưng vẫn nằm trong phạm vi tiếp thu của dân chúng, để phát triển lâu dài, Hạ Việt hy vọng có thể để nhiều người thưởng thức được mỹ vị của Vân Khởi hơn.
Trong lúc Hạ Việt thầm nghĩ như vậy, Phương quản sự cùng Thành chưởng quỹ đã tính toán đâu ra đấy. Năm nay Vân Khởi được chọn làm nhóm hạng nhất, số lượng lại ít nên đương nhiên phải tăng giá.
Chẳng sao cả, mùa thu năm nay Vân gia sắp sửa cất thêm một số lượng lớn Vân Khởi, năm sau cho dù đem đi tiến cống thì cũng không bị đội giá lên nữa. Hiện tại thừa dịp danh tiếng của Vân Khởi còn đang tốt thì quảng cáo nó nhiều một chút.
Thức Yến vốn sinh ra trong một gia đình bình thường, lúc gả về Vân gia thì lần đầu tiên y được ăn thịt hươu, miếng thịt vừa mềm vừa ngon khiến tiểu hài tử nhớ mãi không quên, lúc nếm thấy vị đạo cao nhã của Vân Khởi liền nhất thời hồi tưởng lại. Lúc này Hạ Việt bỗng dưng nghĩ đến, rượu và thức ăn song phương đều tinh tế, tuy sự kết hợp của chúng vô cùng thượng thừa nhưng đối với dân làm ăn mà nói là chưa đủ, có rượu ngon thì phải càng nhiều người uống càng tốt.
Thức Yến hoàn hồn, vươn đũa gắp thức ăn, chuyên môn gắp mấy món trước đó chưa thấy bao giờ.
Thẳng đến qua giờ Tỵ, bốn người cuối cùng cũng quyết định xong thực đơn mới. Ngoài thịt hươu ra còn có thêm món cá, là loại cá có thịt màu đỏ mà Hạ Việt không biết. Thức Yến giải thích cho hắn đó là cá ô đại, cá này toàn thân màu đen, ngư dân ở bờ biển cạnh Dận thành thường bắt được rất nhiều, đó cũng là một món ăn phổ biến của người dân Lạc Việt.
Nam nhân nếm thử một miếng, cảm giác có chút giống cá ngừ, hắn xuống phòng bếp xem thử mới biết đúng thật là không phải, có lẽ đây là loài cá đặc thù ở Lạc Việt.
Hạ Việt muốn nấu cơm, bảo Thức Yến ngồi trong phòng chờ, Thức Yến đương nhiên không chịu. Lúc trước nếm được tay nghề của trượng phu, thật vất vả mới có cơ hội thấy hắn xuống bếp, y sao có thể buông tha cơ hội này a.
Vương đại trù cũng đứng bên cạnh xem. Thiếu đương gia không chỉ có làm ăn giỏi lại còn có thể xuống bếp, điều này làm cho Vương đại trù vô cùng kính phục.
Hạ Việt thấy Thức Yến theo xuống cũng không đuổi y lên, chỉ là bị hai người đứng hai bên nhìn chằm chằm, hắn cũng không khỏi thẹn thùng a.
Hắn dùng cách làm sườn cừu lúc ở biệt viện để nấu thịt bò, cắt một miếng nhỏ cho Vương đại trù nếm thử. Vương đại trù nhìn miếng thịt non vẫn còn hơi hồng đã cảm thấy thích thú, lúc ăn xong thì hai mắt phát quang, vui tươi hớn hở chạy đi tự làm. Hạ Việt ở bên cạnh nhìn một chút, người ta dù sao cũng là đầu bếp, hắn không cần nhiều lời, Vương đại trù tám phần đã biết cách nấu. Hắn yên tâm để Vương đại trù làm, dẫn Thức Yến quay về phòng.
Sườn cừu non cắt nhỏ và thịt bò nướng được dọn lên bàn, sau khi ăn xong thì cả bốn người đều thống nhất lựa chọn thịt bò, ngay cả thịt dê cũng thông qua, miếng thịt dai mềm trong vòm miệng phối hợp với Vân Khởi quả là muốn ngừng mà không được.
Rốt cục quyết định xong thực đơn, Hỉ Cửu Túy cũng đến lúc mở cửa, Thành chưởng quỹ đi xuống lầu trước. Phương quản sự và Hạ Việt xác nhận lại một lần chuyện cần làm, kiểm tra xong cũng vội vã từ cửa sau ly khai, hắn phải nhanh chóng đi đặt sổ mới.
Hạ Việt gọi tiểu nhị thu dọn phòng, dẫn Thức Yến ra sau hậu viện, hắn cũng không vội vàng rời đi mà xuống hầm băng để xem xét.
Hạ Việt bắt Thức Yến mặc áo bông vào, nhìn thấy tay của y lộ ra bên ngoài liền bắt y nhét tay vào trong tay áo, sau khi xác định Thức Yến sẽ không bị lạnh thì mới bắt đầu đi xuống.
Thức Yến lần đầu tiên nhìn thấy hầm băng, tiểu hài tử cảm thấy vô cùng mới mẻ, từng tảng nước đá to chất trong hầm, rõ ràng đã vào xuân mà ở đây cứ như tháng Một tháng Hai, lạnh không chịu nổi.
Hạ Việt giơ đèn, cẩn thận che chở y, đi tới chỗ chất băng thì căn dặn y đứng yên, cũng không được rút tay ra, thấy Thức Yến đáp ứng mới quay sang kiểm tra tình huống trong hầm.
Hạ Việt đưa tay thử sờ lên mặt băng, tốt, không bị ướt, cũng không có dấu hiệu tan. Hắn mò mẫm từ trên xuống dưới, suy nghĩ một chút, sau đó quay đầu lại nói với Thức Yến: “Ngươi đứng đấy chờ ta, đừng có chạy lung tung, ta vào trong kiểm tra một chút.”
Nói đoạn, hắn đưa cây đèn trong tay cho Thức Yến, để Thức Yến cầm theo. Thức Yến nhận lấy, thấy Hạ Việt muốn đi liền vội vàng hỏi hắn: “Tướng công, ngươi không cầm đèn à. Lỡ bị ngã thì sao?”
Hạ Việt khoát tay áo, ý bảo y không cần lo lắng: “Ta dựa sát vào tường đi, chỉ vào trong nhìn một cái xem đá có bị chảy không rồi ra ngay. Ta sẽ không ngã đâu.”
Trước đây lúc xếp đá vào, mọi người có để chúng cách bờ tường một chút, vừa lúc có thể để cho một người đi.
Hạ Việt cẩn thận vịn vách tường đi sâu vào trong, một đường vuốt lên mặt băng. Sau khi đi hết một vòng hắn mới yên tâm, đá không có vấn đề gì. Sợ Thức Yến ở đây lâu sẽ bị lạnh, hắn nhanh chóng quay lại chỗ y.
Đóng cửa hầm, treo đèn lên tường, Hạ Việt cũng không cởi áo bông của hai người, hắn kéo tay của Thức Yến lên miệng mình hà hơi một lát, đến khi tay cả hai người đều ấm lên mới rời khỏi Hỉ Cửu Túy.
Đã thích ứng với không khí sau khi khai trương, Hỉ Cửu Túy cũng quen dần với phương thức kinh doanh mới, hiện tại Hạ Việt đã không cần liên tục đi kiểm tra nữa. Bây giờ ngoại trừ mỗi ngày đến lò rượu xem tình huống, thật ra nam nhân lại vô cùng nhàn tản.
Rảnh rỗi được vài ngày, Hạ Việt liền không vui.
Hắn thử chạy qua cùng phụ thân và cha uống rượu nói chuyện phiếm, hai ngày đầu còn thấy tự tại thú vị, nhưng lúc thấy hai người kia ở chung, hắn liền cảm giác mình y như một cái bóng đèn bự, sau cũng thức thời không đi qua nữa.
Một tối nọ, Thức Yến vừa trở về liền nghe trượng phu nói muốn cùng gia đình mình trồng trọt.
Thức Yến còn tưởng Hạ Việt đùa, không nghĩ tới hôm sau nam nhân thực sự đi theo y ra đồng.
Đất đai đã cày bừa và được tưới nước, hiện tại việc cần làm là đắp bờ ruộng.
Nông dân đắp bờ ruộng để phòng ngừa nước tưới bị tràn, cũng để ngăn chuột đồng đào hang phá lúa, bởi vậy nhất định phải đắp bờ cho kĩ, không để lọt ra một khe hở nào. Xới đất còn có thể dùng sức trâu bò, đắp bờ ruộng thì phải tự mình ra tay.
Cả nhà Bạch gia đều lo Hạ Việt đại thiếu gia chịu khổ không nổi. Hạ Việt không để ý cười cười, cởi ngoại bào ra, xắn ống quần và tay áo lên, cầm cuốc bước xuống ruộng.
Lang quan dù sao cũng khỏe hơn khanh quan một chút, Hạ Việt học cũng mau, thoáng cái đã nắm được phương pháp, tốc độ làm việc so với Thức Yến và Dĩ Ngao còn nhanh hơn nhiều.
Dĩ Ngao nhìn ca phu một đại thiếu gia lại giỏi hơn cả mình, vừa bội phục vừa không cam lòng. Bình thường Hạ Việt ăn mặc chỉnh tề, lúc này lộ ra cánh tay luôn giấu trong tay áo, bắp thịt rắn chắc làm Dĩ Ngao hâm mộ đến đỏ mắt. Thiếu gia Vân gia không phải là mê man ba năm sao?! Sao chưa tới một năm mà tay đã có cơ bắp thế kia!
Hắn cúi đầu nhìn lại tay mình, so với đám bạn cùng lứa thì hắn cường tráng hơn nhiều, nhưng đứng cạnh ca phu lại trông y như con nít. Dĩ Ngao bị kích thích nghiến răng ken két, chỉ cảm thấy toàn thân đều là nhiệt huyết dâng trào, hắn dường như muốn phân cao thấp với Hạ Việt, ngày hôm đó làm việc còn hăng hái hơn bình thường.
Đứa nhỏ đáng thương bị ca phu đả kích, hiệu suất làm việc tăng vèo vèo. Tới cuối ngày, tất cả bờ ruộng đều đã sắp đắp xong, so với nông gia khác còn nhanh hơn gấp đôi.
Bạch cha đứng ngoài bìa ruộng nhìn mấy thân ảnh đang khom lưng làm việc, chỉ cảm thấy lòng mình nóng rực.
Rõ ràng khanh quan trong nhà gả ra ngoài, cư nhiên nhi tế còn về nhà vợ hỗ trợ làm việc. Y cứ nghĩ Vân thiếu gia nhất thời hứng thú, mệt mỏi thì ngưng, kết quả nam nhân kiên trì đã ba ngày, mỗi lần từ trong ruộng bước lên thì cả người đều ướt đẫm mồ hôi.
Một thiếu gia như thế lại không sợ bẩn, làm việc xong cũng không than vãn, đến tối thì cười tủm tỉm chào tạm biệt bọn họ, sáng sớm hôm sau lại đến đây.
Rốt cuộc là đời trước Bạch gia đã tích bao nhiêu phúc để bây giờ có được nhi tế tốt như thế này, Bạch cha càng nhìn Hạ Việt lại càng thích, xót hắn mỗi ngày phải vất vả như vậy. Đứng nhìn một lát, y quyết định bắt con rể ở lại dùng cơm, lát nữa phải giết một con gà để bồi bổ cho hắn.
Có bò Hạ Việt đưa đến, công việc xới đất của Bạch gia liền nhẹ nhàng hơn rất nhiều, ngay cả Dĩ Nhạc cũng đến giúp một tay.
Đám mạ lớn khá tốt, Dĩ Ngao còn nói nhỏ với Thức Yến rằng hắn có đi xem mạ của mấy nhà khác, mạ bọn họ cũng không lớn bằng mạ nhà mình. Thức Yến cũng rất vui vẻ, y nhìn mầm lúa càng lúc càng xanh mượt, tưởng tượng đến đồng lúa vàng rực nặng trĩu dưới trời thu, đến khi xay ra được hạt gạo trắng tròn giao cho trượng phu, hắn và các tàng nhân sẽ cất ra rượu thơm nức. Mỗi lần nghĩ như vậy, y đều cảm thấy cả người tràn trề sinh lực.
Hạ Việt mỗi ngày đều đến Bạch gia giúp đỡ phu lang, thỉnh thoảng còn ở lại ăn cơm. Dần dà, gần như hai mươi hộ nông gia tụ tập ở ngoại ô Dận thành ai cũng biết có một vị công tử cực kỳ thương yêu phu lang, khen Thức Yến nhân duyên thật tốt, Bạch cha nghe thấy thì vô cùng vui vẻ.
Thấy công việc có vẻ tiến triển thuận lợi, Hạ Việt liền nói với nhạc phụ một tiếng, để Thức Yến làm xong thì về nhà giúp mình soạn thực đơn mới cho Hỉ Cửu Túy. Hai vị phụ huynh nhà họ Bạch nghe thấy Thức Yến có thể giúp đỡ cho sinh ý của Vân gia, trong lòng vừa kiêu ngạo vừa sung sướng, đương nhiên là đồng ý.
Thật ra thực đơn mùa xuân của Hỉ Cửu Túy đã chọn xong, chỉ là mọi người vẫn chưa quyết định loại rượu nào. Lần hội phẩm này, Vân Khởi được chọn, một loại rượu khác tên Lãnh Tuyền cũng được đưa vào trong nhóm cống phẩm, trong thành đã dán bố cáo để mọi người cùng biết, ai cũng nao nức muốn nếm thử.
Phương quản sự dự định tháng Tư sẽ bắt đầu áp dụng thực đơn mới, việc cần phải làm hôm nay là chọn món ăn phối hợp với Vân Khởi.
Lãnh Tuyền là loại rượu đầu tiên được nếm thử lúc Vân gia đánh giá rượu mới, lúc đưa vào trong miệng thì cảm giác như có suối nước mát lạnh đang chảy trên đầu, làm Hạ Việt và Thức Yến đều có ấn tượng rất sâu sắc. Thức Yến thử hâm nó lên, nhưng sau đó y vẫn cho rằng rượu này để ở nhiệt độ bình thường là ngon nhất, Hạ Việt nghĩ nếu thêm đá vào thì càng tốt hơn, cuối cùng hai người quyết định để dành rượu này đến mùa hè bán.
Cuối cùng chỉ còn Vân Khởi là cần phải tìm món ăn tương ứng.
Vân Khởi ở nhiệt độ phòng có hương thơm rất tinh khiết, lúc đun nóng lên lại cho ra một mùi vị ngào ngạt khác lạ. Thức Yến nghĩ, trong quá trình Vân Khởi nguội dần người ta đều có thể thưởng thức sự tỉ mỉ biến hóa của nó, mỗi một hương vị đều hết sức xuất sắc, đây là mị lực lớn nhất của Vân Khởi. Lúc Phương quản sự cùng Thành chưởng quỹ uống thử cũng vô cùng tán thành, Hạ Việt liền đề nghị Vân Khởi không sử dụng bình bằng đất sét hoa đào mà là dùng bình hoa mai phổ thông.
“Bất quá, tốt nhất nên mang rượu lên trước rồi hỏi thăm ý kiến của khách, trên thực đơn cũng phải viết ưu điểm của Vân Khởi.” Hạ Việt bổ sung thêm, Phương quản sự nghiêm túc ghi chép.
Mùi vị của Vân Khởi mang lại cảm giác khá cao nhã nên mọi người cũng muốn lựa chọn một món ăn thanh tao nào đó cho hợp. Đầu tiên, Thức Yến đề cử thịt hươu, Hạ Việt cũng nhớ lúc uống thử thì phu lang nhà mình có nói Vân Khởi dùng với thịt hươu rất hợp. Vì vậy, bốn người mới sáng sớm đã chui vào hậu viện Hỉ Cửu Túy ăn thịt hươu.
Món ăn được chế biến từ thịt hươu ở Hỉ Cửu Túy đúng là không ít, món chiên món xào món nướng, rồi là thịt hươu kho tàu, thịt hươu nấu canh, nổi danh nhất phải kể đến thịt hươu nấu nồi đất độc quyền của Vương đại trù.
Dưới bếp đưa lên hơn mười đĩa thịt hươu đủ món, cộng thêm một cái nồi đất nhỏ.
Đám Hạ Việt nếm qua một lượt, cảm thấy món nào cũng hợp. Mọi người phiền não một lát, cuối cùng quyết định thịt hươu dùng với Vân Khởi rất được, đặc biệt là món nồi đất của Vương đại trù kia.
Coi như xác nhận xong món ăn phối với Vân Khởi, dù sao đang là mùa xuân, thịt và ngũ tạng của hươu giúp điều hòa huyết mạch, là hàng cao cấp ở Lạc Việt. Chỉ là thịt hươu dù sao cũng là đồ hiếm, trong ấn tượng của Hạ Việt, ở Trung Hoa cổ đại, thứ này chỉ có người hoàng gia mới được ăn. Tuy rằng hươu ở Lạc Việt không quá ít, nhưng bởi vì ít ai nuôi dưỡng, cơ bản đều dựa vào săn bắt nên giá cả hơi mắc, ai giàu thì còn được chứ tầng lớp phổ thông cùng lắm cũng chỉ ăn một hai lần.
Vân Khởi tuy rằng giá cũng không thấp nhưng vẫn nằm trong phạm vi tiếp thu của dân chúng, để phát triển lâu dài, Hạ Việt hy vọng có thể để nhiều người thưởng thức được mỹ vị của Vân Khởi hơn.
Trong lúc Hạ Việt thầm nghĩ như vậy, Phương quản sự cùng Thành chưởng quỹ đã tính toán đâu ra đấy. Năm nay Vân Khởi được chọn làm nhóm hạng nhất, số lượng lại ít nên đương nhiên phải tăng giá.
Chẳng sao cả, mùa thu năm nay Vân gia sắp sửa cất thêm một số lượng lớn Vân Khởi, năm sau cho dù đem đi tiến cống thì cũng không bị đội giá lên nữa. Hiện tại thừa dịp danh tiếng của Vân Khởi còn đang tốt thì quảng cáo nó nhiều một chút.
Thức Yến vốn sinh ra trong một gia đình bình thường, lúc gả về Vân gia thì lần đầu tiên y được ăn thịt hươu, miếng thịt vừa mềm vừa ngon khiến tiểu hài tử nhớ mãi không quên, lúc nếm thấy vị đạo cao nhã của Vân Khởi liền nhất thời hồi tưởng lại. Lúc này Hạ Việt bỗng dưng nghĩ đến, rượu và thức ăn song phương đều tinh tế, tuy sự kết hợp của chúng vô cùng thượng thừa nhưng đối với dân làm ăn mà nói là chưa đủ, có rượu ngon thì phải càng nhiều người uống càng tốt.
Thức Yến hoàn hồn, vươn đũa gắp thức ăn, chuyên môn gắp mấy món trước đó chưa thấy bao giờ.
Thẳng đến qua giờ Tỵ, bốn người cuối cùng cũng quyết định xong thực đơn mới. Ngoài thịt hươu ra còn có thêm món cá, là loại cá có thịt màu đỏ mà Hạ Việt không biết. Thức Yến giải thích cho hắn đó là cá ô đại, cá này toàn thân màu đen, ngư dân ở bờ biển cạnh Dận thành thường bắt được rất nhiều, đó cũng là một món ăn phổ biến của người dân Lạc Việt.
Nam nhân nếm thử một miếng, cảm giác có chút giống cá ngừ, hắn xuống phòng bếp xem thử mới biết đúng thật là không phải, có lẽ đây là loài cá đặc thù ở Lạc Việt.
Hạ Việt muốn nấu cơm, bảo Thức Yến ngồi trong phòng chờ, Thức Yến đương nhiên không chịu. Lúc trước nếm được tay nghề của trượng phu, thật vất vả mới có cơ hội thấy hắn xuống bếp, y sao có thể buông tha cơ hội này a.
Vương đại trù cũng đứng bên cạnh xem. Thiếu đương gia không chỉ có làm ăn giỏi lại còn có thể xuống bếp, điều này làm cho Vương đại trù vô cùng kính phục.
Hạ Việt thấy Thức Yến theo xuống cũng không đuổi y lên, chỉ là bị hai người đứng hai bên nhìn chằm chằm, hắn cũng không khỏi thẹn thùng a.
Hắn dùng cách làm sườn cừu lúc ở biệt viện để nấu thịt bò, cắt một miếng nhỏ cho Vương đại trù nếm thử. Vương đại trù nhìn miếng thịt non vẫn còn hơi hồng đã cảm thấy thích thú, lúc ăn xong thì hai mắt phát quang, vui tươi hớn hở chạy đi tự làm. Hạ Việt ở bên cạnh nhìn một chút, người ta dù sao cũng là đầu bếp, hắn không cần nhiều lời, Vương đại trù tám phần đã biết cách nấu. Hắn yên tâm để Vương đại trù làm, dẫn Thức Yến quay về phòng.
Sườn cừu non cắt nhỏ và thịt bò nướng được dọn lên bàn, sau khi ăn xong thì cả bốn người đều thống nhất lựa chọn thịt bò, ngay cả thịt dê cũng thông qua, miếng thịt dai mềm trong vòm miệng phối hợp với Vân Khởi quả là muốn ngừng mà không được.
Rốt cục quyết định xong thực đơn, Hỉ Cửu Túy cũng đến lúc mở cửa, Thành chưởng quỹ đi xuống lầu trước. Phương quản sự và Hạ Việt xác nhận lại một lần chuyện cần làm, kiểm tra xong cũng vội vã từ cửa sau ly khai, hắn phải nhanh chóng đi đặt sổ mới.
Hạ Việt gọi tiểu nhị thu dọn phòng, dẫn Thức Yến ra sau hậu viện, hắn cũng không vội vàng rời đi mà xuống hầm băng để xem xét.
Hạ Việt bắt Thức Yến mặc áo bông vào, nhìn thấy tay của y lộ ra bên ngoài liền bắt y nhét tay vào trong tay áo, sau khi xác định Thức Yến sẽ không bị lạnh thì mới bắt đầu đi xuống.
Thức Yến lần đầu tiên nhìn thấy hầm băng, tiểu hài tử cảm thấy vô cùng mới mẻ, từng tảng nước đá to chất trong hầm, rõ ràng đã vào xuân mà ở đây cứ như tháng Một tháng Hai, lạnh không chịu nổi.
Hạ Việt giơ đèn, cẩn thận che chở y, đi tới chỗ chất băng thì căn dặn y đứng yên, cũng không được rút tay ra, thấy Thức Yến đáp ứng mới quay sang kiểm tra tình huống trong hầm.
Hạ Việt đưa tay thử sờ lên mặt băng, tốt, không bị ướt, cũng không có dấu hiệu tan. Hắn mò mẫm từ trên xuống dưới, suy nghĩ một chút, sau đó quay đầu lại nói với Thức Yến: “Ngươi đứng đấy chờ ta, đừng có chạy lung tung, ta vào trong kiểm tra một chút.”
Nói đoạn, hắn đưa cây đèn trong tay cho Thức Yến, để Thức Yến cầm theo. Thức Yến nhận lấy, thấy Hạ Việt muốn đi liền vội vàng hỏi hắn: “Tướng công, ngươi không cầm đèn à. Lỡ bị ngã thì sao?”
Hạ Việt khoát tay áo, ý bảo y không cần lo lắng: “Ta dựa sát vào tường đi, chỉ vào trong nhìn một cái xem đá có bị chảy không rồi ra ngay. Ta sẽ không ngã đâu.”
Trước đây lúc xếp đá vào, mọi người có để chúng cách bờ tường một chút, vừa lúc có thể để cho một người đi.
Hạ Việt cẩn thận vịn vách tường đi sâu vào trong, một đường vuốt lên mặt băng. Sau khi đi hết một vòng hắn mới yên tâm, đá không có vấn đề gì. Sợ Thức Yến ở đây lâu sẽ bị lạnh, hắn nhanh chóng quay lại chỗ y.
Đóng cửa hầm, treo đèn lên tường, Hạ Việt cũng không cởi áo bông của hai người, hắn kéo tay của Thức Yến lên miệng mình hà hơi một lát, đến khi tay cả hai người đều ấm lên mới rời khỏi Hỉ Cửu Túy.
Đã thích ứng với không khí sau khi khai trương, Hỉ Cửu Túy cũng quen dần với phương thức kinh doanh mới, hiện tại Hạ Việt đã không cần liên tục đi kiểm tra nữa. Bây giờ ngoại trừ mỗi ngày đến lò rượu xem tình huống, thật ra nam nhân lại vô cùng nhàn tản.
Rảnh rỗi được vài ngày, Hạ Việt liền không vui.
Hắn thử chạy qua cùng phụ thân và cha uống rượu nói chuyện phiếm, hai ngày đầu còn thấy tự tại thú vị, nhưng lúc thấy hai người kia ở chung, hắn liền cảm giác mình y như một cái bóng đèn bự, sau cũng thức thời không đi qua nữa.
Một tối nọ, Thức Yến vừa trở về liền nghe trượng phu nói muốn cùng gia đình mình trồng trọt.
Thức Yến còn tưởng Hạ Việt đùa, không nghĩ tới hôm sau nam nhân thực sự đi theo y ra đồng.
Đất đai đã cày bừa và được tưới nước, hiện tại việc cần làm là đắp bờ ruộng.
Nông dân đắp bờ ruộng để phòng ngừa nước tưới bị tràn, cũng để ngăn chuột đồng đào hang phá lúa, bởi vậy nhất định phải đắp bờ cho kĩ, không để lọt ra một khe hở nào. Xới đất còn có thể dùng sức trâu bò, đắp bờ ruộng thì phải tự mình ra tay.
Cả nhà Bạch gia đều lo Hạ Việt đại thiếu gia chịu khổ không nổi. Hạ Việt không để ý cười cười, cởi ngoại bào ra, xắn ống quần và tay áo lên, cầm cuốc bước xuống ruộng.
Lang quan dù sao cũng khỏe hơn khanh quan một chút, Hạ Việt học cũng mau, thoáng cái đã nắm được phương pháp, tốc độ làm việc so với Thức Yến và Dĩ Ngao còn nhanh hơn nhiều.
Dĩ Ngao nhìn ca phu một đại thiếu gia lại giỏi hơn cả mình, vừa bội phục vừa không cam lòng. Bình thường Hạ Việt ăn mặc chỉnh tề, lúc này lộ ra cánh tay luôn giấu trong tay áo, bắp thịt rắn chắc làm Dĩ Ngao hâm mộ đến đỏ mắt. Thiếu gia Vân gia không phải là mê man ba năm sao?! Sao chưa tới một năm mà tay đã có cơ bắp thế kia!
Hắn cúi đầu nhìn lại tay mình, so với đám bạn cùng lứa thì hắn cường tráng hơn nhiều, nhưng đứng cạnh ca phu lại trông y như con nít. Dĩ Ngao bị kích thích nghiến răng ken két, chỉ cảm thấy toàn thân đều là nhiệt huyết dâng trào, hắn dường như muốn phân cao thấp với Hạ Việt, ngày hôm đó làm việc còn hăng hái hơn bình thường.
Đứa nhỏ đáng thương bị ca phu đả kích, hiệu suất làm việc tăng vèo vèo. Tới cuối ngày, tất cả bờ ruộng đều đã sắp đắp xong, so với nông gia khác còn nhanh hơn gấp đôi.
Bạch cha đứng ngoài bìa ruộng nhìn mấy thân ảnh đang khom lưng làm việc, chỉ cảm thấy lòng mình nóng rực.
Rõ ràng khanh quan trong nhà gả ra ngoài, cư nhiên nhi tế còn về nhà vợ hỗ trợ làm việc. Y cứ nghĩ Vân thiếu gia nhất thời hứng thú, mệt mỏi thì ngưng, kết quả nam nhân kiên trì đã ba ngày, mỗi lần từ trong ruộng bước lên thì cả người đều ướt đẫm mồ hôi.
Một thiếu gia như thế lại không sợ bẩn, làm việc xong cũng không than vãn, đến tối thì cười tủm tỉm chào tạm biệt bọn họ, sáng sớm hôm sau lại đến đây.
Rốt cuộc là đời trước Bạch gia đã tích bao nhiêu phúc để bây giờ có được nhi tế tốt như thế này, Bạch cha càng nhìn Hạ Việt lại càng thích, xót hắn mỗi ngày phải vất vả như vậy. Đứng nhìn một lát, y quyết định bắt con rể ở lại dùng cơm, lát nữa phải giết một con gà để bồi bổ cho hắn.