Thức Yến về Vân gia vào ngày 12 tháng Chạp, lễ thành thân của hai người được cử hành sau khi Hạ Việt tỉnh lại, tức là ngày 16.
Hạ Việt một lòng đều đặt vào công việc ở lò rượu nên quên mất, lúc này hắn mới giật mình nhớ ra, cuối cùng chỉ có thể kỷ niệm ngày kết hôn mà thôi.
Chẳng sao cả, dù sao hôm ấy cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Thức Yến.
Lạc Việt không có tập tục kỷ niệm ngày thành thân, bất quá cũng không gây trở ngại Hạ Việt động tâm. Có điều, Thức Yến hiện tại đang mang thai, xuất môn cũng không tiện nên chắc phải tổ chức ở nhà.
Hạ Việt dọc theo tường viện Vân gia thong thả bước đi, trong đầu loại trừ một vài phương án.
Nên mua cái gì cho Thức Yến nhỉ?
Hắn bắt đầu chọn chọn bỏ bỏ, ăn mặc và đồ dùng đều không thiếu, từ lúc Thức Yến có em bé thì chăm càng kỹ hơn.
Hay mình lại xuống bếp nấu cho y ăn?
Cơ mà nếu hắn xuống bếp ngay tại Vân trạch sẽ khiến phụ thân và cha nghi ngờ, cho dù nói năm rồi học ở Hỉ Cửu Túy đi nữa, làm con mà không nấu cho bố mẹ ăn trước thì thật không phải.
Hạ Việt trong lòng xoay chuyển tính toán, trên mặt lại bình thản như không, hắn luôn nghĩ mặc kệ tặng thứ gì cũng phải làm người ta bất ngờ cái đã, nói ra trước thì mất vui.
Thức Yến còn đang tính toán phải chuẩn bị món nọ món kia để đón Tết, bận đến vắt chân lên cổ, nào nhớ được chuyện này. Hạ Việt thấy vậy, đương nhiên sẽ không nhắc nhở, về đến cũng chỉ tới lui cùng y ăn cơm nói chuyện phiếm, tắm rửa như bình thường.
Trước khi ngủ, tiểu hạ nhân của Thức Yến bưng một chiếc chậu đến. Mấy hôm nay Thẩm đại phu viết cho y một đơn thuốc ngâm chân để y bớt phù nề và chuột rút, buổi tối ngủ yên ổn được một chút.
Hạ Việt cho người nọ lui ra, hắn cầm lấy chậu, tự mình ngồi xổm người xuống, xắn tay áo lên giúp phu lang xoa bóp chân nhỏ.
Chân của Thức Yến tuy rằng bị phù nề, trông có vẻ to ra nhưng xúc cảm vẫn rất tốt, trong nước thuốc sẫm màu lại càng trắng mịn, Hạ Việt tuy đang xoa bóp cho y, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười hưởng thụ.
Đột nhiên, hắn nghe thấy Thức Yến khó chịu hừ một tiếng.
“Sao vậy, nóng quá à? Hay ta làm đau ngươi?” Hạ Việt vội vàng ngẩng đầu hỏi.
Thức Yến lắc đầu, đưa tay lên sờ sờ bụng mình, y hơi cau mày nhưng sau đó lại cười vui vẻ: “Không có, hài tử đá ta một cái.”
“Nó đá ngươi?” Hạ Việt cau mày nhìn chằm chằm bụng Thức Yến, nhóc con kia gần đây thường xuyên lăn qua lăn lại, làm Thức Yến nhà hắn ăn không ngon ngủ không yên, hắn cũng có chút bất mãn. Tuy nói cục cưng có tinh thần là chuyện tốt, nhưng nhóc này hình như có hơi tăng động đúng không.
Ánh mắt của Hạ Việt quá mức rõ ràng, thấy trượng phu thế mà oán giận với hài tử, Thức Yến nhịn không được bật cười.
“Không có chuyện gì, không đau.” Thức Yến vuốt bụng cười đáp: “Chỉ là ta giật mình thôi.”
Nghe Thức Yến nói vậy, Hạ Việt vẫn cách bụng phu lang trừng mắt liếc một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục rửa chân cho y.
“Tiểu tử này chả ngoan chút nào, cứ nháo ngươi cả ngày.”
Nụ cười trên mặt Thức Yến càng sâu, y cúi xuống nhìn đỉnh đầu đen mượt của nam nhân, lại nhìn bụng mình, nhóc con kia vẫn còn đang đá đạp lung tung, chuyển động trong cơ thể tuy rằng không quá dễ chịu, lại mạc danh kỳ diệu làm y hạnh phúc không thôi.
“Hoạt bát như thế, chắc là lang quan nhỉ.” Giọng điệu của Thức Yến rõ ràng mang chút chờ mong. Trưởng tử là một lang quan, Vân gia liền có người nối dòng, công công và nhạc phụ chắc hẳn sẽ rất cao hứng.
Hạ Việt giũ khăn bông ra, đặt chân của Thức Yến lên đùi mình cẩn thận lau khô, hắn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ bình thản đáp: “Ngươi nha, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, để ý cái này làm gì, con nào mà chẳng là con? Cho dù là khanh quan đi nữa cũng có thể làm người thừa kế mà, ngươi đừng lo lắng quá.”
Nói đoạn, hắn lau sạch hai chân của Thức Yến, bế người lên giường đắp kín chắn, cúi đầu hôn y một cái.
“Ừ, ta biết rồi.” Thức Yến nở nụ cười, y gật đầu, ngẩng lên hôn lại.
Phu lang gần đây càng ngày càng chủ động. Hạ Việt đứng dậy đem chậu nước đặt ra ngoài cửa, vuốt cằm thầm nghĩ.
Đứa nhỏ này hồi đó bị hắn hôn còn thẹn thùng, giờ đã biết phải hôn lại, thậm chí có lúc Hạ Việt chưa kịp làm gì, y đã chui vào lòng hắn dụi dụi. Đối với hành động làm nũng này của bà xã, Hạ Việt tỏ vẻ rất là hưởng thụ.
Thức Yến hiện tại ngủ bên trong, ở giữa còn có một cái bụng tròn tròn mềm mại, Hạ Việt nằm ngoài, đã lâu không được ôm phu lang ngủ, hắn cũng không thể xoay lưng về phía Thức Yến, cuối cùng hai người đành nắm tay nhau.
Vân Khởi hiện tại chỉ cần mỗi ngày ủ nóng một lần chờ men nở, ngoại trừ đúng giờ kiểm tra thì Hạ Việt rất rảnh rỗi, hôm nay hắn quyết định đi dạo phố một vòng, thế mà không ngờ tìm được thứ khá hay ho.
Hắn nhìn trúng một cái lò sưởi bọc lông.
Lò sưởi này so với lò sưởi tay thì lớn hơn, tuy không nhét được vào tay áo nhưng cầm rất ấm, bên ngoài bọc một tầng lông dày, nhìn không ra bên trong là kết cấu gì.
Chủ sạp thấy hắn có hứng thú liền nhanh nhẹn cởi lớp bọc ra cho hắn nhìn. Bọc da lông được may dạng túi rút, bên trong là thứ gì đó tròn tròn sẫm màu, Hạ Việt cẩn thận xem xét, phát hiện đó là lõi lò sưởi làm bằng vật liệu cách nhiệt.
“Cái này tuy hơi to nhưng ấm lắm, không cần đặt trong tay áo, đi ra ngoài thì ôm lên, bảo đảm không sợ gió!”
Chủ sạp nhiệt tình nói, mở nắp lò sưởi cho Hạ Việt nhìn: “Ngài xem, lò sưởi lớn như vậy mà chỉ cần hai cục than, thời gian giữ nhiệt rất dài. Nếu muốn có thể cho thêm cục nữa cũng được!”
Hạ Việt vô cùng hài lòng, hắn nghĩ Thức Yến phải đi đi lại lại trong Vân trạch suốt, hiện tại bụng lớn nên mặc quần áo dày quá thì sợ nặng, lò sưởi tay lại không đủ ấm, có lẽ dùng cái này được đấy.
“Khánh quan mua cho phu lang nhà mình sao?” Chủ sạp thử hỏi, thấy Hạ Việt gật đầu, mặt mày càng thêm hớn hở, ân cần đẩy mạnh tiêu thụ, “Ngài yên tâm, quý phu nhân nhất định thích! Ngài xem cái bọc lông này, đây là chủ ý của vị kia nhà ta đó! Khanh quan thích cái này lắm, cầm lên tay không sợ bị phỏng, sờ cũng thoải mái. Ta bán không mắc lắm đâu, cái bọc màu trắng này là lông thỏ, rất dày, cái này là lông chồn nước, ta còn có lông hồ ly nữa, vừa đẹp vừa sang trọng, nếu ngài muốn thì để ta lấy cho!”
Thấy chủ sạp xoay người chuẩn bị đi tìm, Hạ Việt bèn vội vàng ngăn lại: “Không cần, ta lấy lông thỏ là được rồi.”
Thật là vừa lúc, Thức Yến nhà hắn phải dùng mấy thứ liên quan đến thỏ mới hợp, Hạ Việt cười híp mắt nhận hàng, tiếp tục đi dạo phố. Hắn đột nhiên nghĩ hay là mua thêm ít đồ nữa cho đủ bộ, nhất thời khóe miệng cong lên, bước chân nhanh chóng quẹo vào cửa hàng trang sức.
Buổi tối, Thức Yến phát hiện đồ ăn trên bàn không phải do trù phòng Vân gia làm. Y còn đang thắc mắc, chợt thấy trượng phu cười tủm tỉm bước vào phòng.
“Tướng công, hôm nay ngươi có ăn cơm ở nhà không?” Từ hôm qua đến giờ Thức Yến không nghe Hạ Việt nói gì, còn tưởng hắn phải ở lại lò rượu, không ngờ giờ này người đã về rồi.
Hạ Việt cười gật đầu, đưa tay vuốt tóc y, cũng không quản người hầu còn đang chia thức ăn liền cúi đầu hôn xuống. Thức Yến xấu hổ không thôi, cả mặt và tai đều đỏ ửng. Mãi đến lúc bọn hạ nhân khép cửa lại rời đi, Hạ Việt mới buông Thức Yến ra.
Tiểu hài tử ngẩng đầu nhìn trượng phu, chớp chớp mắt, có chút ngơ ngác. Hạ Việt cũng không nói gì, hắn để đồ trong tay sang một bên, kéo Thức Yến ngồi vào bàn, lại gắp cho y một đũa thịt.
Nhìn miếng thịt nai trong chén, Thức Yến rốt cục hoàn hồn, vội vàng hỏi: “Tướng công, mấy món này…”
“Hôm nay ta không bảo trù phòng nấu cơm, đây là của Hỉ Cửu Túy đưa sang.”
Hạ Việt để đũa xuống, xoay người nhìn Thức Yến vẫn không hiểu chuyện gì cả, thân thủ cầm lấy hai tay y.
“Thức Yến, bảo bối, hôm nay là 16 tháng Chạp đấy, ngươi còn nhớ đây là ngày gì không?”
Hắn kéo tay Thức Yến lên môi mình, khẽ hôn một cái, giương mắt chờ phu lang đáp lại.
16 tháng Chạp…Không phải sinh nhật, cũng không phải lễ lộc gì, Thức Yến không nghĩ ra được, chỉ có thể hoang mang nhìn tướng công nhà mình.
Hạ Việt cũng hiểu, tuy có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn cười đáp: “Ngày này năm ngoái, ta và Thức Yến bái đường, sau đó ta ở trong phòng này mở khăn voăn của ngươi.”
Thấy vẻ mặt Thức Yến như bừng tỉnh ngộ, Hạ Việt nở một nụ cười thật sâu, đưa tay nhéo nhéo mặt y, nói: “Chúng ta thành thân cũng được một năm rồi, vi phu muốn kỷ niệm một chút. Thức Yến hiện tại không tiện ra ngoài, mấy năm sau nếu không bận ta lại dẫn ngươi đi chơi, còn năm nay chỉ có thể tổ chức trong nhà thôi. Không phải ngươi thích ăn thịt nai sao, ta đã hỏi Thẩm đại phu rồi, hắn bảo cho ngươi ăn một ít cũng được nên ta nhờ Hỉ Cửu Túy làm đưa sang.”
Thức Yến nghe thế thì ngẩn ra, cổ họng cũng nghẹn lại, chẳng hiểu sao từ khi mang thai y càng lúc càng dễ khóc, tiểu hài tử sụt sịt mũi, nghiêng người hôn trượng phu một cái.
“Tướng công, cảm ơn ngươi.”
“Ta với ngươi mà còn cảm ơn cái gì.” Thấy đuôi mắt Thức Yến cong lên như vành trăng, Hạ Việt rất vui vẻ, hắn vỗ vỗ tay phu lang nói, “Ăn cơm đi, một hồi nó lại nguội hết.”
Hai người lúc này mới bắt đầu động đũa.
Thịt nai không nhiều lắm, chỉ có một đĩa nhỏ, nhưng bù lại rau củ phong phú nên mâm cơm trông khá thịnh soạn. Tài nấu nướng của Vương đại trù thì khỏi chê, tuy hơi tiếc nuối vì không thể uống rượu nhưng một bữa này Thức Yến vẫn ăn rất thỏa mãn.
Sau khi ăn xong, đôi phu phu cùng nhau tản bộ tiêu thực, trước khi ra cửa, hắn đưa cái túi ban nãy cho Thức Yến, sau đó cầm áo lông thỏ khoác lên cho y.
Thức Yến tò mò mở túi ra, vừa thò tay vào đã đụng đến cái gì lông nhung mềm mại, y lấy ra xem thử, nhất thời mắt tròn mắt dẹt.
Hạ Việt nhìn phản ứng của phu lang thì bật cười, sau đó mới giải thích cho y đây là cái gì, phải dùng thế nào. Thức Yến ôm lò sưởi vào lòng, Hạ Việt giúp y quấn kín áo lông lại, nhất thời cả người đều vô cùng ấm áp.
Biết phu lang thích món quà này, Hạ Việt cũng vui vẻ, hắn nhìn Thức Yến ôm chiếc lò sưởi kia chậm rãi đi tới, hệt như đang ôm trên tay một con thỏ.
Nam nhân xoa xoa cằm, bắt đầu suy nghĩ xem có nên mua một con thỏ về cho Thức Yến nuôi không, đến lúc đó chẳng phải là thỏ ôm thỏ sao, bảo đảm không dễ thương không lấy tiền!
Quay về phòng, Hạ Việt mới bắt đầu đưa cho đối phương xem những thứ hắn càn quét được trong tiệm trang sức. Có một cây trâm hình con thỏ, đúng là hình thỏ thật, làm bằng gỗ đàn hương màu xanh (1), còn có một cây ngân trâm, đầu trâm trông như một đôi tai thỏ, hai bên tai còn khắc hình thỏ và hoa cỏ linh tinh, rất đáng yêu.
Thức Yến nhìn thấy liền có chút quẫn bách. Mấy thứ này thường chỉ có tiểu khanh quan mới đeo, y cài lên ra đường không bị người ta cười mới lạ. Hạ Việt lại tỏ vẻ chả sao cả, thản nhiên đáp:
“Nếu ngại thì ở nhà đeo cho ta xem là được.”
“…Vâng.” Nghe trượng phu nói vậy, Thức Yến cũng đành đáp ứng.
Ngoại trừ hai cây trâm, nam nhân còn đặt một sợi dây chuyền làm bằng noãn ngọc. Ngọc trên mặt dây không phải hình tròn bình thường mà là chạm thành một con thỏ đang đứng dậy ngẩng đầu nhìn xung quanh, con thỏ có chút tròn, trông rất mập mạp, dáng điệu ngơ ngác đáng yêu.
Hạ Việt thả ngọc vào túi vải nhỏ, quàng lên trên cổ y.
Hắn bước qua một bên, ngắm nhìn phu lang nhà mình dưới ánh nến. Thức Yến mặc áo lông thỏ, cầm lò sưởi bọc lông thỏ, đeo trâm hình thỏ, cả dây chuyền cũng hình thỏ nốt.
“Thỏ con yêu dấu của ta…”
Hạ Việt cảm thấy thỏa mãn không thôi, nhịn không được nâng mặt Thức Yến lên, vừa thì thầm vừa cúi xuống hôn y.
Sau đó, hắn kéo em thỏ nhà mình lên giường, hóa thân thành sói đói ăn người ta sạch bách.
————————————————
(1) Gỗ đàn hương màu xanh:
Hạ Việt anh à…
Thức Yến về Vân gia vào ngày tháng Chạp, lễ thành thân của hai người được cử hành sau khi Hạ Việt tỉnh lại, tức là ngày .
Hạ Việt một lòng đều đặt vào công việc ở lò rượu nên quên mất, lúc này hắn mới giật mình nhớ ra, cuối cùng chỉ có thể kỷ niệm ngày kết hôn mà thôi.
Chẳng sao cả, dù sao hôm ấy cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Thức Yến.
Lạc Việt không có tập tục kỷ niệm ngày thành thân, bất quá cũng không gây trở ngại Hạ Việt động tâm. Có điều, Thức Yến hiện tại đang mang thai, xuất môn cũng không tiện nên chắc phải tổ chức ở nhà.
Hạ Việt dọc theo tường viện Vân gia thong thả bước đi, trong đầu loại trừ một vài phương án.
Nên mua cái gì cho Thức Yến nhỉ?
Hắn bắt đầu chọn chọn bỏ bỏ, ăn mặc và đồ dùng đều không thiếu, từ lúc Thức Yến có em bé thì chăm càng kỹ hơn.
Hay mình lại xuống bếp nấu cho y ăn?
Cơ mà nếu hắn xuống bếp ngay tại Vân trạch sẽ khiến phụ thân và cha nghi ngờ, cho dù nói năm rồi học ở Hỉ Cửu Túy đi nữa, làm con mà không nấu cho bố mẹ ăn trước thì thật không phải.
Hạ Việt trong lòng xoay chuyển tính toán, trên mặt lại bình thản như không, hắn luôn nghĩ mặc kệ tặng thứ gì cũng phải làm người ta bất ngờ cái đã, nói ra trước thì mất vui.
Thức Yến còn đang tính toán phải chuẩn bị món nọ món kia để đón Tết, bận đến vắt chân lên cổ, nào nhớ được chuyện này. Hạ Việt thấy vậy, đương nhiên sẽ không nhắc nhở, về đến cũng chỉ tới lui cùng y ăn cơm nói chuyện phiếm, tắm rửa như bình thường.
Trước khi ngủ, tiểu hạ nhân của Thức Yến bưng một chiếc chậu đến. Mấy hôm nay Thẩm đại phu viết cho y một đơn thuốc ngâm chân để y bớt phù nề và chuột rút, buổi tối ngủ yên ổn được một chút.
Hạ Việt cho người nọ lui ra, hắn cầm lấy chậu, tự mình ngồi xổm người xuống, xắn tay áo lên giúp phu lang xoa bóp chân nhỏ.
Chân của Thức Yến tuy rằng bị phù nề, trông có vẻ to ra nhưng xúc cảm vẫn rất tốt, trong nước thuốc sẫm màu lại càng trắng mịn, Hạ Việt tuy đang xoa bóp cho y, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười hưởng thụ.
Đột nhiên, hắn nghe thấy Thức Yến khó chịu hừ một tiếng.
“Sao vậy, nóng quá à? Hay ta làm đau ngươi?” Hạ Việt vội vàng ngẩng đầu hỏi.
Thức Yến lắc đầu, đưa tay lên sờ sờ bụng mình, y hơi cau mày nhưng sau đó lại cười vui vẻ: “Không có, hài tử đá ta một cái.”
“Nó đá ngươi?” Hạ Việt cau mày nhìn chằm chằm bụng Thức Yến, nhóc con kia gần đây thường xuyên lăn qua lăn lại, làm Thức Yến nhà hắn ăn không ngon ngủ không yên, hắn cũng có chút bất mãn. Tuy nói cục cưng có tinh thần là chuyện tốt, nhưng nhóc này hình như có hơi tăng động đúng không.
Ánh mắt của Hạ Việt quá mức rõ ràng, thấy trượng phu thế mà oán giận với hài tử, Thức Yến nhịn không được bật cười.
“Không có chuyện gì, không đau.” Thức Yến vuốt bụng cười đáp: “Chỉ là ta giật mình thôi.”
Nghe Thức Yến nói vậy, Hạ Việt vẫn cách bụng phu lang trừng mắt liếc một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục rửa chân cho y.
“Tiểu tử này chả ngoan chút nào, cứ nháo ngươi cả ngày.”
Nụ cười trên mặt Thức Yến càng sâu, y cúi xuống nhìn đỉnh đầu đen mượt của nam nhân, lại nhìn bụng mình, nhóc con kia vẫn còn đang đá đạp lung tung, chuyển động trong cơ thể tuy rằng không quá dễ chịu, lại mạc danh kỳ diệu làm y hạnh phúc không thôi.
“Hoạt bát như thế, chắc là lang quan nhỉ.” Giọng điệu của Thức Yến rõ ràng mang chút chờ mong. Trưởng tử là một lang quan, Vân gia liền có người nối dòng, công công và nhạc phụ chắc hẳn sẽ rất cao hứng.
Hạ Việt giũ khăn bông ra, đặt chân của Thức Yến lên đùi mình cẩn thận lau khô, hắn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ bình thản đáp: “Ngươi nha, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, để ý cái này làm gì, con nào mà chẳng là con? Cho dù là khanh quan đi nữa cũng có thể làm người thừa kế mà, ngươi đừng lo lắng quá.”
Nói đoạn, hắn lau sạch hai chân của Thức Yến, bế người lên giường đắp kín chắn, cúi đầu hôn y một cái.
“Ừ, ta biết rồi.” Thức Yến nở nụ cười, y gật đầu, ngẩng lên hôn lại.
Phu lang gần đây càng ngày càng chủ động. Hạ Việt đứng dậy đem chậu nước đặt ra ngoài cửa, vuốt cằm thầm nghĩ.
Đứa nhỏ này hồi đó bị hắn hôn còn thẹn thùng, giờ đã biết phải hôn lại, thậm chí có lúc Hạ Việt chưa kịp làm gì, y đã chui vào lòng hắn dụi dụi. Đối với hành động làm nũng này của bà xã, Hạ Việt tỏ vẻ rất là hưởng thụ.
Thức Yến hiện tại ngủ bên trong, ở giữa còn có một cái bụng tròn tròn mềm mại, Hạ Việt nằm ngoài, đã lâu không được ôm phu lang ngủ, hắn cũng không thể xoay lưng về phía Thức Yến, cuối cùng hai người đành nắm tay nhau.
Vân Khởi hiện tại chỉ cần mỗi ngày ủ nóng một lần chờ men nở, ngoại trừ đúng giờ kiểm tra thì Hạ Việt rất rảnh rỗi, hôm nay hắn quyết định đi dạo phố một vòng, thế mà không ngờ tìm được thứ khá hay ho.
Hắn nhìn trúng một cái lò sưởi bọc lông.
Lò sưởi này so với lò sưởi tay thì lớn hơn, tuy không nhét được vào tay áo nhưng cầm rất ấm, bên ngoài bọc một tầng lông dày, nhìn không ra bên trong là kết cấu gì.
Chủ sạp thấy hắn có hứng thú liền nhanh nhẹn cởi lớp bọc ra cho hắn nhìn. Bọc da lông được may dạng túi rút, bên trong là thứ gì đó tròn tròn sẫm màu, Hạ Việt cẩn thận xem xét, phát hiện đó là lõi lò sưởi làm bằng vật liệu cách nhiệt.
“Cái này tuy hơi to nhưng ấm lắm, không cần đặt trong tay áo, đi ra ngoài thì ôm lên, bảo đảm không sợ gió!”
Chủ sạp nhiệt tình nói, mở nắp lò sưởi cho Hạ Việt nhìn: “Ngài xem, lò sưởi lớn như vậy mà chỉ cần hai cục than, thời gian giữ nhiệt rất dài. Nếu muốn có thể cho thêm cục nữa cũng được!”
Hạ Việt vô cùng hài lòng, hắn nghĩ Thức Yến phải đi đi lại lại trong Vân trạch suốt, hiện tại bụng lớn nên mặc quần áo dày quá thì sợ nặng, lò sưởi tay lại không đủ ấm, có lẽ dùng cái này được đấy.
“Khánh quan mua cho phu lang nhà mình sao?” Chủ sạp thử hỏi, thấy Hạ Việt gật đầu, mặt mày càng thêm hớn hở, ân cần đẩy mạnh tiêu thụ, “Ngài yên tâm, quý phu nhân nhất định thích! Ngài xem cái bọc lông này, đây là chủ ý của vị kia nhà ta đó! Khanh quan thích cái này lắm, cầm lên tay không sợ bị phỏng, sờ cũng thoải mái. Ta bán không mắc lắm đâu, cái bọc màu trắng này là lông thỏ, rất dày, cái này là lông chồn nước, ta còn có lông hồ ly nữa, vừa đẹp vừa sang trọng, nếu ngài muốn thì để ta lấy cho!”
Thấy chủ sạp xoay người chuẩn bị đi tìm, Hạ Việt bèn vội vàng ngăn lại: “Không cần, ta lấy lông thỏ là được rồi.”
Thật là vừa lúc, Thức Yến nhà hắn phải dùng mấy thứ liên quan đến thỏ mới hợp, Hạ Việt cười híp mắt nhận hàng, tiếp tục đi dạo phố. Hắn đột nhiên nghĩ hay là mua thêm ít đồ nữa cho đủ bộ, nhất thời khóe miệng cong lên, bước chân nhanh chóng quẹo vào cửa hàng trang sức.
Buổi tối, Thức Yến phát hiện đồ ăn trên bàn không phải do trù phòng Vân gia làm. Y còn đang thắc mắc, chợt thấy trượng phu cười tủm tỉm bước vào phòng.
“Tướng công, hôm nay ngươi có ăn cơm ở nhà không?” Từ hôm qua đến giờ Thức Yến không nghe Hạ Việt nói gì, còn tưởng hắn phải ở lại lò rượu, không ngờ giờ này người đã về rồi.
Hạ Việt cười gật đầu, đưa tay vuốt tóc y, cũng không quản người hầu còn đang chia thức ăn liền cúi đầu hôn xuống. Thức Yến xấu hổ không thôi, cả mặt và tai đều đỏ ửng. Mãi đến lúc bọn hạ nhân khép cửa lại rời đi, Hạ Việt mới buông Thức Yến ra.
Tiểu hài tử ngẩng đầu nhìn trượng phu, chớp chớp mắt, có chút ngơ ngác. Hạ Việt cũng không nói gì, hắn để đồ trong tay sang một bên, kéo Thức Yến ngồi vào bàn, lại gắp cho y một đũa thịt.
Nhìn miếng thịt nai trong chén, Thức Yến rốt cục hoàn hồn, vội vàng hỏi: “Tướng công, mấy món này…”
“Hôm nay ta không bảo trù phòng nấu cơm, đây là của Hỉ Cửu Túy đưa sang.”
Hạ Việt để đũa xuống, xoay người nhìn Thức Yến vẫn không hiểu chuyện gì cả, thân thủ cầm lấy hai tay y.
“Thức Yến, bảo bối, hôm nay là tháng Chạp đấy, ngươi còn nhớ đây là ngày gì không?”
Hắn kéo tay Thức Yến lên môi mình, khẽ hôn một cái, giương mắt chờ phu lang đáp lại.
tháng Chạp…Không phải sinh nhật, cũng không phải lễ lộc gì, Thức Yến không nghĩ ra được, chỉ có thể hoang mang nhìn tướng công nhà mình.
Hạ Việt cũng hiểu, tuy có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn cười đáp: “Ngày này năm ngoái, ta và Thức Yến bái đường, sau đó ta ở trong phòng này mở khăn voăn của ngươi.”
Thấy vẻ mặt Thức Yến như bừng tỉnh ngộ, Hạ Việt nở một nụ cười thật sâu, đưa tay nhéo nhéo mặt y, nói: “Chúng ta thành thân cũng được một năm rồi, vi phu muốn kỷ niệm một chút. Thức Yến hiện tại không tiện ra ngoài, mấy năm sau nếu không bận ta lại dẫn ngươi đi chơi, còn năm nay chỉ có thể tổ chức trong nhà thôi. Không phải ngươi thích ăn thịt nai sao, ta đã hỏi Thẩm đại phu rồi, hắn bảo cho ngươi ăn một ít cũng được nên ta nhờ Hỉ Cửu Túy làm đưa sang.”
Thức Yến nghe thế thì ngẩn ra, cổ họng cũng nghẹn lại, chẳng hiểu sao từ khi mang thai y càng lúc càng dễ khóc, tiểu hài tử sụt sịt mũi, nghiêng người hôn trượng phu một cái.
“Tướng công, cảm ơn ngươi.”
“Ta với ngươi mà còn cảm ơn cái gì.” Thấy đuôi mắt Thức Yến cong lên như vành trăng, Hạ Việt rất vui vẻ, hắn vỗ vỗ tay phu lang nói, “Ăn cơm đi, một hồi nó lại nguội hết.”
Hai người lúc này mới bắt đầu động đũa.
Thịt nai không nhiều lắm, chỉ có một đĩa nhỏ, nhưng bù lại rau củ phong phú nên mâm cơm trông khá thịnh soạn. Tài nấu nướng của Vương đại trù thì khỏi chê, tuy hơi tiếc nuối vì không thể uống rượu nhưng một bữa này Thức Yến vẫn ăn rất thỏa mãn.
Sau khi ăn xong, đôi phu phu cùng nhau tản bộ tiêu thực, trước khi ra cửa, hắn đưa cái túi ban nãy cho Thức Yến, sau đó cầm áo lông thỏ khoác lên cho y.
Thức Yến tò mò mở túi ra, vừa thò tay vào đã đụng đến cái gì lông nhung mềm mại, y lấy ra xem thử, nhất thời mắt tròn mắt dẹt.
Hạ Việt nhìn phản ứng của phu lang thì bật cười, sau đó mới giải thích cho y đây là cái gì, phải dùng thế nào. Thức Yến ôm lò sưởi vào lòng, Hạ Việt giúp y quấn kín áo lông lại, nhất thời cả người đều vô cùng ấm áp.
Biết phu lang thích món quà này, Hạ Việt cũng vui vẻ, hắn nhìn Thức Yến ôm chiếc lò sưởi kia chậm rãi đi tới, hệt như đang ôm trên tay một con thỏ.
Nam nhân xoa xoa cằm, bắt đầu suy nghĩ xem có nên mua một con thỏ về cho Thức Yến nuôi không, đến lúc đó chẳng phải là thỏ ôm thỏ sao, bảo đảm không dễ thương không lấy tiền!
Quay về phòng, Hạ Việt mới bắt đầu đưa cho đối phương xem những thứ hắn càn quét được trong tiệm trang sức. Có một cây trâm hình con thỏ, đúng là hình thỏ thật, làm bằng gỗ đàn hương màu xanh (), còn có một cây ngân trâm, đầu trâm trông như một đôi tai thỏ, hai bên tai còn khắc hình thỏ và hoa cỏ linh tinh, rất đáng yêu.
Thức Yến nhìn thấy liền có chút quẫn bách. Mấy thứ này thường chỉ có tiểu khanh quan mới đeo, y cài lên ra đường không bị người ta cười mới lạ. Hạ Việt lại tỏ vẻ chả sao cả, thản nhiên đáp:
“Nếu ngại thì ở nhà đeo cho ta xem là được.”
“…Vâng.” Nghe trượng phu nói vậy, Thức Yến cũng đành đáp ứng.
Ngoại trừ hai cây trâm, nam nhân còn đặt một sợi dây chuyền làm bằng noãn ngọc. Ngọc trên mặt dây không phải hình tròn bình thường mà là chạm thành một con thỏ đang đứng dậy ngẩng đầu nhìn xung quanh, con thỏ có chút tròn, trông rất mập mạp, dáng điệu ngơ ngác đáng yêu.
Hạ Việt thả ngọc vào túi vải nhỏ, quàng lên trên cổ y.
Hắn bước qua một bên, ngắm nhìn phu lang nhà mình dưới ánh nến. Thức Yến mặc áo lông thỏ, cầm lò sưởi bọc lông thỏ, đeo trâm hình thỏ, cả dây chuyền cũng hình thỏ nốt.
“Thỏ con yêu dấu của ta…”
Hạ Việt cảm thấy thỏa mãn không thôi, nhịn không được nâng mặt Thức Yến lên, vừa thì thầm vừa cúi xuống hôn y.
Sau đó, hắn kéo em thỏ nhà mình lên giường, hóa thân thành sói đói ăn người ta sạch bách.
————————————————
() Gỗ đàn hương màu xanh:
Hạ Việt anh à…