Bọn họ lần đầu tiên gặp nhau lúc 3 tuổi, lang quan cùng khanh quan còn nhỏ, chưa phải kiêng kị, nhà hai người lại gần nên ngày nào cũng đi chơi với nhau.
Tịch Triều lúc bé trắng trắng nộn nộn, người hơi tròn, ngũ quan ôn hòa trông vô cùng nhu thuận. Thế nhưng sau khi qua lại một thời gian, Ôn Hữu Cung mới biết, đứa nhỏ đẹp như đồng tử trong tranh thoạt nhìn có vẻ rất yếu đuối kia kì thật lại quật cường từ trong xương tủy, một khi người nọ đã nhận định điều gì, y sẽ không bao giờ thay đổi chủ ý.
Tính tình này rất hợp với khẩu vị của Ôn Hữu Cung.
Trong kinh, các khanh quan rất được cưng chiều, tuy rằng không đến mức mỏng manh như búp bê sứ nhưng đa số bọn họ đều khá nhút nhát, ít khi nào chịu thử những trò chơi mới lạ. Đối với Ôn Hữu Cung mà nói, những hài tử đó thật nhàm chán, chơi chung với nhau mà cứ cái này không được cái kia không được, mọi người ít nhiều cũng sẽ cảm thấy mất hứng.
Chỉ có Tịch Triều là cái gì cũng không từ, cho dù là chơi một trò chơi mới, cho dù luật chơi rất khó, cho dù y là người kém cỏi nhất trong cả bọn, y cũng nhất quyết không từ bỏ.
Kết quả, Tịch Triều vẫn tiếp tục chơi với Ôn Hữu Cung, đến năm 10 tuổi hai người cũng không rời nhau nửa bước. Tuy người lớn có dặn Tịch Triều rằng đã đến tuổi này còn thân cận với lang quan quá thì không tốt, y cũng mặc kệ, thậm chí còn thuyết phục ngược lại đa phụ.
Đến tuổi đi học, Ôn Hữu Cung đi trường tư, Tịch Triều đến khanh nghi đường nhưng hai người thỉnh thoảng vẫn gặp mặt, cùng nhau xem tiểu thuyết mới nhất, cùng nhau xem biểu diễn, cùng tâm sự chuyện học hành. Dần dần, Ôn Hữu Cung và Tịch Triều trở thành thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ vô tư trong mắt mọi người.
Dù là gia đình đôi bên cũng chỉ nói bọn họ ở lâu ngày sinh tình, chỉ có Ôn Hữu Cung và Tịch Triều biết, kỳ thực bọn họ đã lén hứa với nhau, tự mình định thân.
Cảm giác lần đầu tiên động tâm với Tịch Triều, cho tới bây giờ Ôn Hữu Cung vẫn còn nhớ rõ. Nhưng cũng bởi vì nhớ quá rõ nên đến khi gặp mặt, hắn lại đối xử lạnh nhạt với Tịch Triều.
Năm đó còn nghĩ Tịch Triều là không thể thay thế, mỗi lần nhớ đến đối phương là cõi lòng liền tràn đầy thoả mãn, trong đầu chỉ toàn hình bóng của người kia.
Tịch Triều trong mắt hắn quả thật mười phân vẹn mười, khi ấy, Ôn Hữu Cung thực sự cho rằng, không có ai phù hợp với mình hơn y.
Lúc bất đắc dĩ phải xa nhau thì Ôn Hữu Cung cũng đau buồn hồi lâu, nhưng sau đó hắn bắt đầu lăn lộn với các hoa hoa công tử trong kinh thành, khắp chốn trêu hoa ghẹo nguyệt. Ôn Hữu Cung dung mạo tuấn tú, lại là con của gia đình thương nhân, từ nhỏ miệng đã ngọt, câu nào câu nấy nói ra đều có thể làm người vui vẻ, tự nhiên rất được hoan nghênh.
Rất nhanh, hắn liền trầm mê trong đó.
Ở những nơi này, hắn không phải phiền não, thể xác và tinh thần đều thả lỏng, chỉ cần tùy tiện nói vài lời dễ nghe sáo rỗng liền được đối phương ôn nhu đối đãi, càng không đề cập đến chuyện yêu đương thật lòng làm hao tổn tinh thần.
Khi hắn dần dần trở thành một phong lưu nhị thiếu nổi tiếng chốn hoa lâu, chỉ cần phe phẩy quạt, nở một nụ cười nửa miệng đã có thể làm không ít khanh quan hai má ửng hồng, thì ca ca của hắn chuẩn bị thành thân.
Biết được tin này, Ôn Hữu Cung cũng rất mừng cho ca ca. Khanh quan nọ là con một nhà quyền cao chức trọng trong kinh, lang quan trong gia tộc cũng là quan thanh liêm có tiếng, bọn họ có vẻ rất coi trọng đại ca, tự mình tới cửa cầu hôn không nói, sính lễ nhiều, thái độ cung kính với phụ thân và cha kế của hắn, không hề có ý tứ coi khinh.
Chẳng qua tối hôm đó, ca ca bước vào phòng Ôn Hữu Cung, vẻ mặt áy náy nói mình phải đi ở rể, trọng trách gánh vác Ôn gia đành giao cho Nhị đệ, hắn thật sự rất lo lắng.
Vốn Ôn Hữu Cung không cần phải nhúng tay vào chuyện này, bởi vậy hắn chỉ luôn mải chơi bời, du hí nhân gian. Ôn đại ca từ nhỏ đã quản lý mọi chuyện trong gia đình, cuối cùng vậy mà lại đi ở rể, còn ép Nhị đệ tiếp nhận gia nghiệp trong vội vàng, hắn thật sự cảm thấy có lỗi.
Ôn Hữu Cung ngả ngớn cười đáp: “Đại ca chớ khinh thường đệ đệ, chút việc này há có thể làm khó ta, không phải chỉ là chạy thương thôi sao? Đệ đệ ngươi thông minh hơn người, tùy tiện vung tay cũng làm được đâu vào đấy. Đại ca về bên kia cố gắng một chút, đỡ bị người ta nói lợi dụng nhà vợ này nọ.”
Ôn đại ca lấy chính quân, thành thân xong đi ở rể thì Ôn gia sẽ trở thành “nhà ngoại”, không thể để ý quá mức. Sao hắn lại không biết Nhị đệ là muốn mình an tâm nên mới cố tình làm ra bộ dạng không thèm để ý như thế, nhưng hắn cũng bất lực, chỉ có thể ôm một bụng lo lắng để Ôn Hữu Cung tiễn ra khỏi cửa.
Kỳ thực, Ôn Hữu Cung đích thật là thiên tư hơn người, sau khi hắn tiếp nhận gia nghiệp xong thì biểu hiện vừa khôn khéo vừa có khả năng, Ôn phụ thân vô cùng vui sướng, ngoại trừ Tam đệ lúc nào cũng đâm chọc hắn, ai cũng khen ngợi hắn không ngớt.
Khi hắn tiếp nhận công việc, cắt đứt quan hệ với đám hồ bằng cẩu hữu kia mới phát hiện những tháng ngày lúc trước của mình thật sự quá hoang đường, mỗi lần nhớ lại chỉ cảm thấy trống rỗng.
Lúc làm ăn trong kinh, tuy rằng Ôn Hữu Cung cũng tiếp xúc không ít khanh quan, người tới cửa làm mối càng không ít, nhưng đối với hắn ai cũng như ai, đáy lòng chẳng hề dao động.
Khi hắn đã quên đi cảm giác động tâm vì một người là như thế nào, thì một Tịch Triều cả thể xác và tinh thần đều tràn đầy vết thương được đưa đến Ôn gia.
Lúc gặp lại Tịch Triều, Ôn Hữu Cung thậm chí không nhận ra đây là khanh quan đẹp như tranh vẽ mà hắn từng biết. Trên lưng y có một mảng sẹo bỏng lớn, cả gáy và mặt cũng có, hoa văn hoa sen cơ hồ bị vết thương kết vảy che khuất, cả người thoạt nhìn thê thảm vô cùng, Tam đệ vừa trông thấy đã ràn rụa nước mắt.
Cha kế rất tốt bụng, không nói hai lời đưa Tịch Triều vào nhà, chăm sóc người nọ y như con ruột của mình.
Chỉ tiếc lúc y ở chỗ quan phủ, người ta chỉ mời mấy vị đại phu bình thường, bởi vậy mà bỏ qua thời điểm tốt nhất để trị thương. Ôn gia cũng không cố chấp sử dụng thuốc mỡ đắt tiền, nếu Tịch Triều được đưa đến đây sớm một chút, muốn giúp y trở lại lành lặn như ban đầu là hoàn toàn có khả năng, còn hiện tại, dù đại phu đã cố gắng hết sức cũng chỉ có thể làm vết sẹo dữ tợn kia mờ đi.
Ôn Hữu Cung biết cha kế đã thừa nhận chuyện Tịch Triều định thân với mình, ánh mắt Tịch Triều nhìn hắn tràn đầy thâm tình, lại cũng có sợ hãi và bất an. Ai nấy đều hiểu, y yêu Ôn Hữu Cung, nhưng y sợ vết sẹo trên người sẽ làm đối phương chán ghét.
Ánh mắt đó làm Ôn Hữu Cung có chút đau đớn, đồng thời lại không thể tha thứ cho bản thân mình. Bởi vì, hắn phát hiện lòng mình đã không còn cảm giác với Tịch Triều nữa.
Rõ ràng, rõ ràng hắn vẫn còn nhớ kỹ cảm xúc ấy, rõ ràng trước kia thấy Tịch Triều là trái tim lại ấm áp, hận không thể buộc đối phương vào người mình, một chút cũng không muốn rời xa, một ngày không thấy như cách ba thu, đến khi gặp mặt lại muốn chạm vào y, dù cho chỉ là vai kề vai, hắn cũng đã rất vui vẻ.
Thế nhưng hôm nay, tim hắn đã không còn loại rung động này nữa. Mỗi lần nhìn Tịch Triều, hắn lại cảm thấy xót xa, nhưng cảm xúc này lại không phải là yêu.
Bất kỳ khanh quan nào trong một đêm mất đi người nhà, chỉ còn một mình lẻ loi hiu quạnh, trên người lại bị thương nặng, hắn cũng sẽ cảm thấy xót xa.
Bây giờ, Ôn Hữu Cung ngược lại còn không dám đụng vào y, chỉ cần bắt gặp ánh mắt tràn đầy yêu mến suy tư của người nọ, hắn chỉ cảm thấy hổ thẹn, đã không còn cảm giác tim đập thình thịch như năm đó.
Đối phương mấy năm này đều trước sau như một tình thâm bất biến, nhưng còn hắn thì sao, không chỉ dạo chơi phố hoa, buông thả hưởng thụ, thậm chí đã muốn quên bẵng trên đời này còn có một người tên là Tịch Triều.
Lời hứa ngày xưa cùng nỗi sầu muộn khi hai người vừa xa nhau, nay lại như một sự tồn tại sắc bén châm chọc kẻ phụ bạc là hắn.
Bởi vì đã không còn yêu đối phương, Ôn Hữu Cung cũng không dám lừa dối Tịch Triều, nếu gia đình Tịch Triều vẫn còn sống, hắn có thể có thể cứng rắn cự tuyệt việc hôn nhân này, nhưng Tịch Triều nay đã hai bàn tay trắng, ngoại trừ Ôn gia, y không còn chỗ dung thân. Vì vậy, khi phụ thân hỏi hắn có bằng lòng lấy Tịch Triều không, Ôn Hữu Cung không hề do dự, lập tức gật đầu đồng ý.
Chỉ là, khi đối mặt với Tịch Triều thì hắn rất thấp thỏm, hắn theo bản năng ngụy tạo lên một khuôn mặt giả dối hệt như mỗi lần bàn chuyện làm ăn, nhẹ bẫng nói: “Ta sẽ lấy ngươi, nhưng không phải làm phu lang mà là thị lang. Vị trí chính quân ta muốn lưu lại cho khanh quan ta thật lòng yêu thương. Còn về lời hứa năm đó với ngươi, ta rất xin lỗi, đó chẳng qua chỉ là lời đùa của trẻ con mà thôi.”
Hắn vừa nói vừa thầm hoảng hốt.
Chính Ôn Hữu Cung cũng biết câu chữ của hắn quá mức tàn nhẫn, quá mức sắc nhọn, phụ lòng người ta mà lại trắng trợn như vậy, ai nhìn vào đều sẽ cảm thấy Ôn nhị thiếu là một tên bạc tình vô liêm sỉ.
Lời nói ra như bát nước đã đổ, có muốn thu lại cũng không được, Ôn Hữu Cung ép buộc mình cứng rắn đối mặt với Tịch Triều, trong lòng thầm hỏi nếu Tịch Triều thương tâm, hỏi hắn vì sao lại thay lòng, hắn phải trả lời thế nào bây giờ.
Nhưng Tịch Triều chỉ bình tĩnh gật đầu, y đáp: “Ta hiểu. Nhìn bộ dạng bây giờ của ta, ngươi lấy ta đã là nể tình, ta cũng không dám đòi hỏi gì hơn.”
Ôn Hữu Cung trong lòng nhất thời không biết là tư vị gì. Lẽ ra Tịch Triều bình thản tiếp nhận, không bất mãn, cũng không chất vấn chỉ trích hắn, đối với hắn mà nói đó là chuyện tốt. Thế nhưng, hắn không ngờ người kia lại trả lời như vậy, nhất thời Ôn Hữu Cung không biết phải phản ứng làm sao, hắn hoàn toàn không có cảm giác nhẹ nhõm, ***g ngực cứ như thắt lại.
Lẽ nào Tịch Triều cũng không còn thương mình nữa sao?
Không phải, tình ý trong mắt Tịch Triều tuyệt đối không phải là giả. Nhưng tại sao y lại bình tĩnh như vậy, giống như không hề quan tâm đến lời nói của hắn?
Ôn Hữu Cung không hiểu vì sao mình lại như thế, hắn không kìm được thốt ra một câu: “Tuy ta chấp nhận lấy ngươi, cũng sẽ cùng ngươi làm chuyện thân mật, nhưng ngươi không được phép mang thai. Trưởng tử của ta phải là do chính quân sinh ra, trước khi ta lấy phu lang, ngươi không thể có con.”
Tại sao hắn lại có thể tàn nhẫn như vậy, Ôn Hữu Cung nói xong, trong lòng một mảnh lạnh buốt.
Hắn cùng Tịch Triều đã 19, khanh quan 25 tuổi đã rất khó sinh dục, lên đến 30 coi như vô vọng, vốn nên tranh thủ kéo dài huyết mạch cho Ôn gia, nhưng hắn lại không cho Tịch Triều có con. Ôn Hữu Cung cảm giác mình không chỉ khốn nạn với Tịch Triều mà còn không xứng nhìn mặt liệt tổ liệt tông.
Trong nháy mắt, hắn thấy Tịch Triều như sắp bật khóc, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, xúc cảm trên mặt người nọ vẫn là một mảnh bình thản, y gật đầu, ý nói đã biết.
Không hiểu sao, trong lòng Ôn Hữu Cung lại vô cùng tức giận, hắn nhìn Tịch Triều, lại phát hiện mình không còn gì để nói, ngọn lửa trong ngực bùng lên, còn xen lẫn một tia thê lương.
Hắn không thèm liếc người nọ một cái, xoay người đi thẳng ra cửa.
Ôn Hữu Cung từng yêu Tịch Triều kia quả nhiên đã chết, hắn không còn tồn tại trên cõi đời này nữa rồi. Hôm nay còn sống, chỉ là một tên khốn nạn mà thôi.
Người như hắn mà có tư cách để yêu sao?
Dù có hay không, rồi cũng sẽ có một ngày tình cảm phai nhạt, hắn sẽ phụ lòng đối phương, sẽ dùng thái độ tàn nhẫn thương tổn y giống như cái cách hắn đã đối xử với Tịch Triều.
Cho dù có hối hận đến đâu cũng đã muộn, ngày thành thân, Ôn Hữu Cung nhìn Tịch Triều một thân hỉ phục đỏ thẫm, đầu đội khăn voan, lòng thầm nghĩ mình phải mau chóng cưới chính quân.
Từ hôm đó trở đi, cưới phu lang trước năm Tịch Triều 25 tuổi đã trở thành chấp niệm trong lòng Ôn Hữu Cung.
————————————————
Sủng thê chi đạo được xuất bản rồi Mị hạnh phúc quớ =((((( le fan cuồng của Cốc công(dù duyệt bìa như hạch và dịch tên cũng như hạch nốt), nhà mình có ai thích bộ này hông, có hứng thú đọc đồng nhân của bộ này hông =((…