Khanh quan nhà họ Giang vẫn luôn được người trong thành công nhận là giai nhân.
Từ khi y bắt đầu đến khanh nghi đường, cửa nhà Giang gia chưa bao giờ vắng bóng mai mối đến cầu hôn. Nhưng mãi tới bây giờ, Giang lão gia chỉ vui tươi hớn hở nói muốn để đứa nhỏ kia tự làm chủ việc hôn nhân của mình. Lời này vẫn lặp lại tận đến năm Ngôn Cửu 18 tuổi, cha y rốt cục bắt đầu sốt ruột.
Bọn họ cho rằng khanh quan nhà mình thích vị thiếu gia Vân gia kia nhưng không thể gả cho người ta, vẫn còn đau lòng nên Giang cha mới không thúc giục hài tử.
Ngôn Cửu hiểu, thật ra y cũng không yêu Vân Hạ Việt nhiều như người ngoài đồn đãi. Nói thẳng ra, Vân thiếu gia trong lòng y nhiều nhất là đối tượng thích hợp để thành thân mà thôi. Dù sao đó cũng là lang quan nổi danh tuấn lãng ưu tú nhất toàn thành, Ngôn Cửu tự nhận điều kiện tốt, cho rằng hôn nhân của mình và Vân thiếu gia là chuyện đương nhiên.
Vậy mà Vân thiếu gia bỗng dưng ngã bệnh, mê man ba năm trời, tuy lúc đó Ngôn Cửu cũng lo lắng cho hắn, nhưng muốn y đánh cược một đời gả về xung hỉ, y đương nhiên không chịu. Bởi vậy, tuy rằng lần lên miếu thần Ngôn Cửu từng gây khó dễ cho Thức Yến, nhưng đối với lời nói của đối phương, y thật không cách nào phản bác.
Lí do vì sao y nhìn Thức Yến không vừa mắt, Ngôn Cửu nghĩ, đại khái là một loại phẫn uất đi.
Người kia mặt mày chưa bao giờ lộ ra vẻ gì, một kẻ quái dị như vậy sẽ bị bài xích, điều này là không thể tránh khỏi, thế nhưng tại sao kẻ bị bài xích kia ngược lại còn thờ ơ tránh né mọi người?
Được rồi, tuy mặt y không biểu cảm được, nhưng y vẫn có thể nói mà!
Thức Yến đi học, là “đi học” đúng nghĩa đen, tiên sinh vừa giảng bài xong là xách cặp chạy về ngay, căn bản không cho người khác có cơ hội bắt chuyện.
Ngôn Cửu biết có mấy khanh quan đúng là vô duyên vô cớ ghét Thức Yến chỉ vì y bị bệnh, nhưng trái lại, cũng không thiếu người không ưa Thức Yến vì y lãnh đạm với bọn họ.
Ngôn Cửu không biết đấy không phải là lần đầu tiên Thức Yến bị xa lánh, cũng không biết Thức Yến bị ủy khuất gì, y chẳng qua là cảm thấy Thức Yến cứ cố tính tránh né mọi người, điều này làm Ngôn Cửu phi thường khó chịu.
Thẳng đến mùng Hai năm ấy, lúc cùng những khanh quan khác gọi Thức Yến lại, Ngôn Cửu mới phát hiện, hóa ra miệng lưỡi người nọ cũng sắc bén như thế.
Thế nhưng phải chờ thêm một năm nữa, quan hệ giữa hai người mới thật sự thay đổi.
Ngôn Cửu không muốn hồi tưởng lại những chuyện này, đó là nỗi nhục lớn nhất trong cuộc đời y. Mặc dù đã tận mắt trông thấy lang quan nọ bị quan phủ hành trượng trước mặt mọi người, đến khi da tróc thịt bong liền ném vào đại lao, cơn giận trong ngực y vẫn không thể nào nguôi đi được.
Bất quá, nhìn nam nhân đang ngồi bên cạnh mình, Ngôn Cửu nghĩ thầm, coi như trong cái rủi có cái may.
Ngôn Cửu biết mình trước đây yêu cầu rất cao, nhưng đúng là điều kiện của y tốt, không ai dám lên tiếng. Cũng không ai sẽ ngờ tới, cuối cùng y lại chọn một nông gia lang quan.
Lúc nói chuyện với Thức Yến trong đình, Ngôn Cửu đúng là có chút giận dỗi, thế nhưng lời sau khi nói ra khỏi miệng, y liền cảm giác đó cũng là một chủ ý tốt.
Y chưa từng cân nhắc đến người ngoại ô, nhưng nghĩ kĩ lại thấy vẫn hơn làm thị lang trong thành, ở miền quê đại khái đã hình thành tập quán một vợ một chồng, tuy một phần là vì điều kiện kinh tế nhưng người ở đây không có tâm lí tham lam như đại hộ nhân gia.
Ngôn Cửu thật ra không để ý chuyện làm thị lang, chỉ là nhìn thấy Vân thiếu gia chung tình với Thức Yến của hắn như thế, y không khỏi mang lòng hâm mộ.
Ngôn Cửu có một đệ đệ nhỏ hơn y hai tuổi, đứa trẻ đó sau này sẽ kế thừa gia nghiệp, y vốn không muốn ở nhà, lần này lại đột nhiên muốn kén người ở rể.
Y thương lượng với Giang cha: “Vốn ta nghĩ gả đi xa cũng được, chỉ cần được làm chính quân. Thế nhưng ta vẫn sợ sẽ gặp phải một tên cặn bã giống như lúc trước… Hay là, ta ở nhà được không?”
Giang cha mừng rỡ, vốn đã ôm ấp ý tưởng này từ lâu rồi, kỳ thực Giang cha không nỡ gả nhi tử đi xa, nhưng ngặt nỗi trong thành không còn ai thích hợp, cũng không muốn để y làm thị lang.
Tính tình Ngôn Cửu thế nào, làm cha sao lại không hiểu, bị chiều hư, yêu ghét quá phân minh nên không khéo léo như mấy người khác. Nếu ở trong Dận thành mà đắc tội người ta, Giang gia dầu gì cũng là thương nhân, đối phương còn có thể nể mặt một chút, bọn họ cũng có thể đúng lúc giáo dục con mình, nhưng nếu gả ra ngoài lỡ xảy ra chuyện gì thì sao, Giang cha thật lo lắng không thôi.
Lúc này hài tử nguyện ý kén người ở rể, Giang cha làm sao lại không chịu.
Kén rể thì sao, cho dù lại xui xẻo cưới nhầm một phu quân không tốt, Ngôn Cửu cũng không phải sợ, đang ở nhà cha đẻ, gia đình nhất định sẽ che chở y. Đương nhiên đây là kế hoạch dự phòng, trường hợp tệ lắm mới dùng tới, bây giờ tìm cho con một lang quan tốt mới là điều quan trọng nhất.
Cha nói như vậy, cha kế cũng khuyên, phụ thân đương nhiên đáp ứng, ngay cả lão đệ già trước tuổi cũng thở phào nhẹ nhõm, nói ca ca đồng ý ở nhà thật sự là quá tốt. Ngôn Cửu lúc này mới ý thức được, chuyện tên cặn bã kia gây ra đã làm cho gia đình mình lo lắng đến nhường nào.
Nếu cả nhà đều đồng ý, Ngôn Cửu liền an tâm hạ quyết định, cứ như vậy, tiểu kỳ xã của Giang gia lại tiếp tục hoạt động. (chương 66)
Mới đầu Giang đệ đệ nghĩ kỳ xã kia quá nhỏ, muốn cho ca ca một cái cửa hàng thì bị Ngôn Cửu từ chối. Y nếu vẫn ở lại Giang gia thì chỉ cần chút hoa hồng cũng đủ sống rồi.
Vì vậy, cả gia đình đều đồng ý phương án ở rể, bây giờ chỉ còn chọn người thích hợp thôi.
Ngôn Cửu càng nghĩ càng thấy tìm nông gia lang quan là được nhất, giờ có người mai mối y cũng chẳng dám tin, nhưng Thức Yến giúp y chọn đối tượng, nghe nói Vân thiếu gia cũng hỗ trợ, Ngôn Cửu liền yên tâm hơn.
Y đã sắp 20 tuổi, không còn nhiều thời gian nữa, Ngôn Cửu không thèm xấu hổ rụt rè, Thức Yến vừa nói tìm được đối tượng thích hợp, ngay hôm sau y liền kéo Thức Yến đi gặp người.
Ngôn Cửu kỳ thực chưa từng gặp lang quan nhà nông, y không biết, hóa ra trên đời còn có lang quan lớn lên trông… khiếp người như vậy.
Ngũ quan phảng phất như được điêu khắc mà thành, đường cong lãnh ngạnh, nước da màu đồng, thân thể tráng kiện…
Ngôn Cửu đỏ bừng mặt, giờ vẫn là mùa xuân mà, sao người này lại phanh áo lộ ngực thế kia?
Không phải hắn chưa từng thấy lang quan cao to khỏe mạnh, đó là Vân Hạ Việt cùng cũng đến đây với Thức Yến. Ngôn Cửu từng hỏi Thức Yến thiếu gia bệnh nặng như thế đã khôi phục chưa thì nghe y đáp, Vân thiếu gia rất khỏe mạnh, tuy nhìn hơi gầy nhưng thực chất cường tráng hệt như các tàng nhân trong lò rượu
Chỉ là lang quan đứng đối diện Ngôn Cửu, quần áo đều không che giấu được cơ bắp của hắn, khắc hẳn so với Vân thiếu gia mặc y phục vào hoàn toàn nhìn không ra vóc dáng như trong lời kể của Thức Yến, mà dù có như vậy, Ngôn Cửu cũng không đến mức nhìn thấy Hạ Việt đã đỏ mặt.
Nhưng người trước mắt này, chỉ lộ ra một khoảng ngực nhỏ thôi đã làm y tim đập như nổi trống.
Cũng may đối phương lập tức ý thức được mình xiêm y không chỉnh, xoay lưng qua kéo vạt áo lại, nếu không Ngôn Cửu sợ rằng mình không dám nhìn hắn nữa.
Giới thiệu xong, Hạ Việt liền dẫn Thức Yến về Bạch gia, để hai người ở lại làm quen.
Ngôn Cửu không hiểu sao bỗng dưng thấp thỏm, lần trước lúc đi xem mắt mình rõ ràng rất bình tĩnh, y đè nén khẩn trương, chủ động mở miệng: “Ta nghĩ Vân thiếu gia chắc cũng nói qua rồi, nhà của ta làm ăn trong thành, chủ yếu là…”
“Ta biết, Giang gia là đại thương hộ trong thành.”
Ngôn Cửu bị ngắt lời, y ngẩng đầu lên nhìn đối phương, phát hiện người nọ đang nở nụ cười, thoáng cái, vẻ lạnh lùng khi nãy cũng nhu hòa hẳn.
Y ngẩn ra, còn nghĩ người này cười rộ lên thật đẹp mắt, sau đó chợt nghe đối phương cười nói: “Ta biết ngươi từ lâu rồi, Ngôn Cửu công tử.”
“Sao?” Ngôn Cửu mở to hai mắt nhìn.
Thấy Ngôn Cửu như thế, lang quan nhịn không được khẽ cười. Hắn xoay người đặt nông cụ trong tay xuống, ngồi xổm bên bờ nhìn đồng ruộng khô cằn: “Ngôn Cửu công tử của nhà họ Giang rất nổi danh a, lúc ta đi học thì rất may mắn, cứ ba ngày sẽ có một ngày được nhìn thấy ngươi, đến lớp kể cho bạn nghe bọn họ còn ghen tị với ta nữa.”
Ngôn Cửu nhìn hắn, do dự vài giây liền đi tới bên cạnh người nọ, trực tiếp ngồi xuống nghe hắn nói chuyện.
Lần này y tự tiện sang, người nhà Quan Tư Phục không biết y đến, ba huynh đệ cùng ở một tiểu viện, phu lang của lão Nhị lại đang có thai, dễ hoảng sợ nên Ngôn Cửu không vào nhà, ngay cả cái cổng cũng không nhìn thấy. Hai người ngồi trên đường, đến một cái ghế cũng không có.
Lang quan nhìn Ngôn Cửu một thân hoa phục cư nhiên ngồi bệt bên bờ ruộng, trong mắt hiện lên kinh ngạc, hỏi y: “Không sợ bẩn sao?”
Ngôn Cửu nhìn hắn, đưa ngón tay chỉ vào đôi giày dính đầy bùn đất của mình: “Nếu sợ thì hôm nay ta còn đến làm gì?”
Người nọ bật cười, tiếng cười tràn đầy sung sướng rơi vào tai Ngôn Cửu, y thầm nghĩ thanh âm của người nọ thực sự rất êm tai, cho dù là cười hay nói y đều muốn nghe tiếp.
Sau một chốc, lang quan cũng đặt mông ngồi dưới đất, hắn quay sang Ngôn Cửu, đáy mắt mang theo tiếu ý hỏi: “Ngôn Cửu công tử có biết tên của ta không?”
Ngôn Cửu nghiêng đầu đáp: “Quan Tư Phục.”
Quan Tư Phục gật đầu, đưa tay về bên trái nói: “Ngươi xem, từ đây đến đây là đất của nhà ta.”
Nghe vậy, Ngôn Cửu theo ngón tay của hắn nhìn sang.
“Đất nhà chúng ta còn ít hơn của nhà Bạch gia, không trồng gạo rượu mà là gạo thường, giá bán cũng không cao. Đáng ra nhà cũng đủ ăn, nhưng phu lang của đại ca năm ngoái vừa sinh em bé, năm nay phu lang Nhị ca cũng có thai. Chỗ ruộng này nuôi hai gia đình vốn đã có chút khó khăn, nếu thêm ta nữa thì sẽ khánh kiệt. Huống hồ ta còn chưa thành thân.”
Quan Tư Phục quay đầu nhìn Ngôn Cửu, nghiêm mặt nói: “Nói thật với ngươi, năm nay ta vốn định đến nơi khác tìm kế sinh nhai. Nhưng Vân thiếu gia bảo ta có thể đến Giang gia ở rể, đối với ta đây là một tin tức vô cùng tốt.”
Nét mặt người nọ nghiêm túc phi phàm, Ngôn Cửu chăm chú lắng nghe, lại không hiểu trong lòng là tư vị gì.
“Hoàn cảnh gia đình như vậy, ta cũng không muốn gạt ngươi, chỉ là…” Quan Tư Phục dừng một chút rồi mới tiếp tục: “Cho dù ta không nói thì ngươi sớm muộn gì cũng biết, nhà của đa phụ Vân thiếu phu nhân ở đây, y là bạn ngươi, đương nhiên sẽ kể cho ngươi. Nhưng dù là thế, ta vẫn muốn tự mình giải thích với ngươi.”
Nói đoạn, Quan Tư Phục đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, hắn nhìn Ngôn Cửu một lát, mãi đến khi thấy đối phương hơi sợ hãi mới mím môi, mở miệng nói: “Tuy rằng, nếu có khanh quan nhà khác đến dạm hỏi, ta cũng sẽ cân nhắc. Thế nhưng nếu đối tượng là ngươi, ta lại cảm thấy rất hài lòng.”
Ngôn Cửu hiểu ý của hắn, nhất thời hai bên tai vang ong ong, trên mặt cũng có chút nóng.
Trong lúc đầu óc choáng váng, Ngôn Cửu nghe được thanh âm của đối phương vang lên, mạnh mẽ và kiên nghị: “Ta thích ngươi từ rất lâu rồi, Ngôn Cửu công tử. Nếu ngươi không ngại, ta muốn cùng ngươi sống đến răng long đầu bạc.”
————————————————
Khanh quan nhà họ Giang vẫn luôn được người trong thành công nhận là giai nhân.
Từ khi y bắt đầu đến khanh nghi đường, cửa nhà Giang gia chưa bao giờ vắng bóng mai mối đến cầu hôn. Nhưng mãi tới bây giờ, Giang lão gia chỉ vui tươi hớn hở nói muốn để đứa nhỏ kia tự làm chủ việc hôn nhân của mình. Lời này vẫn lặp lại tận đến năm Ngôn Cửu tuổi, cha y rốt cục bắt đầu sốt ruột.
Bọn họ cho rằng khanh quan nhà mình thích vị thiếu gia Vân gia kia nhưng không thể gả cho người ta, vẫn còn đau lòng nên Giang cha mới không thúc giục hài tử.
Ngôn Cửu hiểu, thật ra y cũng không yêu Vân Hạ Việt nhiều như người ngoài đồn đãi. Nói thẳng ra, Vân thiếu gia trong lòng y nhiều nhất là đối tượng thích hợp để thành thân mà thôi. Dù sao đó cũng là lang quan nổi danh tuấn lãng ưu tú nhất toàn thành, Ngôn Cửu tự nhận điều kiện tốt, cho rằng hôn nhân của mình và Vân thiếu gia là chuyện đương nhiên.
Vậy mà Vân thiếu gia bỗng dưng ngã bệnh, mê man ba năm trời, tuy lúc đó Ngôn Cửu cũng lo lắng cho hắn, nhưng muốn y đánh cược một đời gả về xung hỉ, y đương nhiên không chịu. Bởi vậy, tuy rằng lần lên miếu thần Ngôn Cửu từng gây khó dễ cho Thức Yến, nhưng đối với lời nói của đối phương, y thật không cách nào phản bác.
Lí do vì sao y nhìn Thức Yến không vừa mắt, Ngôn Cửu nghĩ, đại khái là một loại phẫn uất đi.
Người kia mặt mày chưa bao giờ lộ ra vẻ gì, một kẻ quái dị như vậy sẽ bị bài xích, điều này là không thể tránh khỏi, thế nhưng tại sao kẻ bị bài xích kia ngược lại còn thờ ơ tránh né mọi người?
Được rồi, tuy mặt y không biểu cảm được, nhưng y vẫn có thể nói mà!
Thức Yến đi học, là “đi học” đúng nghĩa đen, tiên sinh vừa giảng bài xong là xách cặp chạy về ngay, căn bản không cho người khác có cơ hội bắt chuyện.
Ngôn Cửu biết có mấy khanh quan đúng là vô duyên vô cớ ghét Thức Yến chỉ vì y bị bệnh, nhưng trái lại, cũng không thiếu người không ưa Thức Yến vì y lãnh đạm với bọn họ.
Ngôn Cửu không biết đấy không phải là lần đầu tiên Thức Yến bị xa lánh, cũng không biết Thức Yến bị ủy khuất gì, y chẳng qua là cảm thấy Thức Yến cứ cố tính tránh né mọi người, điều này làm Ngôn Cửu phi thường khó chịu.
Thẳng đến mùng Hai năm ấy, lúc cùng những khanh quan khác gọi Thức Yến lại, Ngôn Cửu mới phát hiện, hóa ra miệng lưỡi người nọ cũng sắc bén như thế.
Thế nhưng phải chờ thêm một năm nữa, quan hệ giữa hai người mới thật sự thay đổi.
Ngôn Cửu không muốn hồi tưởng lại những chuyện này, đó là nỗi nhục lớn nhất trong cuộc đời y. Mặc dù đã tận mắt trông thấy lang quan nọ bị quan phủ hành trượng trước mặt mọi người, đến khi da tróc thịt bong liền ném vào đại lao, cơn giận trong ngực y vẫn không thể nào nguôi đi được.
Bất quá, nhìn nam nhân đang ngồi bên cạnh mình, Ngôn Cửu nghĩ thầm, coi như trong cái rủi có cái may.
Ngôn Cửu biết mình trước đây yêu cầu rất cao, nhưng đúng là điều kiện của y tốt, không ai dám lên tiếng. Cũng không ai sẽ ngờ tới, cuối cùng y lại chọn một nông gia lang quan.
Lúc nói chuyện với Thức Yến trong đình, Ngôn Cửu đúng là có chút giận dỗi, thế nhưng lời sau khi nói ra khỏi miệng, y liền cảm giác đó cũng là một chủ ý tốt.
Y chưa từng cân nhắc đến người ngoại ô, nhưng nghĩ kĩ lại thấy vẫn hơn làm thị lang trong thành, ở miền quê đại khái đã hình thành tập quán một vợ một chồng, tuy một phần là vì điều kiện kinh tế nhưng người ở đây không có tâm lí tham lam như đại hộ nhân gia.
Ngôn Cửu thật ra không để ý chuyện làm thị lang, chỉ là nhìn thấy Vân thiếu gia chung tình với Thức Yến của hắn như thế, y không khỏi mang lòng hâm mộ.
Ngôn Cửu có một đệ đệ nhỏ hơn y hai tuổi, đứa trẻ đó sau này sẽ kế thừa gia nghiệp, y vốn không muốn ở nhà, lần này lại đột nhiên muốn kén người ở rể.
Y thương lượng với Giang cha: “Vốn ta nghĩ gả đi xa cũng được, chỉ cần được làm chính quân. Thế nhưng ta vẫn sợ sẽ gặp phải một tên cặn bã giống như lúc trước… Hay là, ta ở nhà được không?”
Giang cha mừng rỡ, vốn đã ôm ấp ý tưởng này từ lâu rồi, kỳ thực Giang cha không nỡ gả nhi tử đi xa, nhưng ngặt nỗi trong thành không còn ai thích hợp, cũng không muốn để y làm thị lang.
Tính tình Ngôn Cửu thế nào, làm cha sao lại không hiểu, bị chiều hư, yêu ghét quá phân minh nên không khéo léo như mấy người khác. Nếu ở trong Dận thành mà đắc tội người ta, Giang gia dầu gì cũng là thương nhân, đối phương còn có thể nể mặt một chút, bọn họ cũng có thể đúng lúc giáo dục con mình, nhưng nếu gả ra ngoài lỡ xảy ra chuyện gì thì sao, Giang cha thật lo lắng không thôi.
Lúc này hài tử nguyện ý kén người ở rể, Giang cha làm sao lại không chịu.
Kén rể thì sao, cho dù lại xui xẻo cưới nhầm một phu quân không tốt, Ngôn Cửu cũng không phải sợ, đang ở nhà cha đẻ, gia đình nhất định sẽ che chở y. Đương nhiên đây là kế hoạch dự phòng, trường hợp tệ lắm mới dùng tới, bây giờ tìm cho con một lang quan tốt mới là điều quan trọng nhất.
Cha nói như vậy, cha kế cũng khuyên, phụ thân đương nhiên đáp ứng, ngay cả lão đệ già trước tuổi cũng thở phào nhẹ nhõm, nói ca ca đồng ý ở nhà thật sự là quá tốt. Ngôn Cửu lúc này mới ý thức được, chuyện tên cặn bã kia gây ra đã làm cho gia đình mình lo lắng đến nhường nào.
Nếu cả nhà đều đồng ý, Ngôn Cửu liền an tâm hạ quyết định, cứ như vậy, tiểu kỳ xã của Giang gia lại tiếp tục hoạt động. (chương )
Mới đầu Giang đệ đệ nghĩ kỳ xã kia quá nhỏ, muốn cho ca ca một cái cửa hàng thì bị Ngôn Cửu từ chối. Y nếu vẫn ở lại Giang gia thì chỉ cần chút hoa hồng cũng đủ sống rồi.
Vì vậy, cả gia đình đều đồng ý phương án ở rể, bây giờ chỉ còn chọn người thích hợp thôi.
Ngôn Cửu càng nghĩ càng thấy tìm nông gia lang quan là được nhất, giờ có người mai mối y cũng chẳng dám tin, nhưng Thức Yến giúp y chọn đối tượng, nghe nói Vân thiếu gia cũng hỗ trợ, Ngôn Cửu liền yên tâm hơn.
Y đã sắp tuổi, không còn nhiều thời gian nữa, Ngôn Cửu không thèm xấu hổ rụt rè, Thức Yến vừa nói tìm được đối tượng thích hợp, ngay hôm sau y liền kéo Thức Yến đi gặp người.
Ngôn Cửu kỳ thực chưa từng gặp lang quan nhà nông, y không biết, hóa ra trên đời còn có lang quan lớn lên trông… khiếp người như vậy.
Ngũ quan phảng phất như được điêu khắc mà thành, đường cong lãnh ngạnh, nước da màu đồng, thân thể tráng kiện…
Ngôn Cửu đỏ bừng mặt, giờ vẫn là mùa xuân mà, sao người này lại phanh áo lộ ngực thế kia?
Không phải hắn chưa từng thấy lang quan cao to khỏe mạnh, đó là Vân Hạ Việt cùng cũng đến đây với Thức Yến. Ngôn Cửu từng hỏi Thức Yến thiếu gia bệnh nặng như thế đã khôi phục chưa thì nghe y đáp, Vân thiếu gia rất khỏe mạnh, tuy nhìn hơi gầy nhưng thực chất cường tráng hệt như các tàng nhân trong lò rượu
Chỉ là lang quan đứng đối diện Ngôn Cửu, quần áo đều không che giấu được cơ bắp của hắn, khắc hẳn so với Vân thiếu gia mặc y phục vào hoàn toàn nhìn không ra vóc dáng như trong lời kể của Thức Yến, mà dù có như vậy, Ngôn Cửu cũng không đến mức nhìn thấy Hạ Việt đã đỏ mặt.
Nhưng người trước mắt này, chỉ lộ ra một khoảng ngực nhỏ thôi đã làm y tim đập như nổi trống.
Cũng may đối phương lập tức ý thức được mình xiêm y không chỉnh, xoay lưng qua kéo vạt áo lại, nếu không Ngôn Cửu sợ rằng mình không dám nhìn hắn nữa.
Giới thiệu xong, Hạ Việt liền dẫn Thức Yến về Bạch gia, để hai người ở lại làm quen.
Ngôn Cửu không hiểu sao bỗng dưng thấp thỏm, lần trước lúc đi xem mắt mình rõ ràng rất bình tĩnh, y đè nén khẩn trương, chủ động mở miệng: “Ta nghĩ Vân thiếu gia chắc cũng nói qua rồi, nhà của ta làm ăn trong thành, chủ yếu là…”
“Ta biết, Giang gia là đại thương hộ trong thành.”
Ngôn Cửu bị ngắt lời, y ngẩng đầu lên nhìn đối phương, phát hiện người nọ đang nở nụ cười, thoáng cái, vẻ lạnh lùng khi nãy cũng nhu hòa hẳn.
Y ngẩn ra, còn nghĩ người này cười rộ lên thật đẹp mắt, sau đó chợt nghe đối phương cười nói: “Ta biết ngươi từ lâu rồi, Ngôn Cửu công tử.”
“Sao?” Ngôn Cửu mở to hai mắt nhìn.
Thấy Ngôn Cửu như thế, lang quan nhịn không được khẽ cười. Hắn xoay người đặt nông cụ trong tay xuống, ngồi xổm bên bờ nhìn đồng ruộng khô cằn: “Ngôn Cửu công tử của nhà họ Giang rất nổi danh a, lúc ta đi học thì rất may mắn, cứ ba ngày sẽ có một ngày được nhìn thấy ngươi, đến lớp kể cho bạn nghe bọn họ còn ghen tị với ta nữa.”
Ngôn Cửu nhìn hắn, do dự vài giây liền đi tới bên cạnh người nọ, trực tiếp ngồi xuống nghe hắn nói chuyện.
Lần này y tự tiện sang, người nhà Quan Tư Phục không biết y đến, ba huynh đệ cùng ở một tiểu viện, phu lang của lão Nhị lại đang có thai, dễ hoảng sợ nên Ngôn Cửu không vào nhà, ngay cả cái cổng cũng không nhìn thấy. Hai người ngồi trên đường, đến một cái ghế cũng không có.
Lang quan nhìn Ngôn Cửu một thân hoa phục cư nhiên ngồi bệt bên bờ ruộng, trong mắt hiện lên kinh ngạc, hỏi y: “Không sợ bẩn sao?”
Ngôn Cửu nhìn hắn, đưa ngón tay chỉ vào đôi giày dính đầy bùn đất của mình: “Nếu sợ thì hôm nay ta còn đến làm gì?”
Người nọ bật cười, tiếng cười tràn đầy sung sướng rơi vào tai Ngôn Cửu, y thầm nghĩ thanh âm của người nọ thực sự rất êm tai, cho dù là cười hay nói y đều muốn nghe tiếp.
Sau một chốc, lang quan cũng đặt mông ngồi dưới đất, hắn quay sang Ngôn Cửu, đáy mắt mang theo tiếu ý hỏi: “Ngôn Cửu công tử có biết tên của ta không?”
Ngôn Cửu nghiêng đầu đáp: “Quan Tư Phục.”
Quan Tư Phục gật đầu, đưa tay về bên trái nói: “Ngươi xem, từ đây đến đây là đất của nhà ta.”
Nghe vậy, Ngôn Cửu theo ngón tay của hắn nhìn sang.
“Đất nhà chúng ta còn ít hơn của nhà Bạch gia, không trồng gạo rượu mà là gạo thường, giá bán cũng không cao. Đáng ra nhà cũng đủ ăn, nhưng phu lang của đại ca năm ngoái vừa sinh em bé, năm nay phu lang Nhị ca cũng có thai. Chỗ ruộng này nuôi hai gia đình vốn đã có chút khó khăn, nếu thêm ta nữa thì sẽ khánh kiệt. Huống hồ ta còn chưa thành thân.”
Quan Tư Phục quay đầu nhìn Ngôn Cửu, nghiêm mặt nói: “Nói thật với ngươi, năm nay ta vốn định đến nơi khác tìm kế sinh nhai. Nhưng Vân thiếu gia bảo ta có thể đến Giang gia ở rể, đối với ta đây là một tin tức vô cùng tốt.”
Nét mặt người nọ nghiêm túc phi phàm, Ngôn Cửu chăm chú lắng nghe, lại không hiểu trong lòng là tư vị gì.
“Hoàn cảnh gia đình như vậy, ta cũng không muốn gạt ngươi, chỉ là…” Quan Tư Phục dừng một chút rồi mới tiếp tục: “Cho dù ta không nói thì ngươi sớm muộn gì cũng biết, nhà của đa phụ Vân thiếu phu nhân ở đây, y là bạn ngươi, đương nhiên sẽ kể cho ngươi. Nhưng dù là thế, ta vẫn muốn tự mình giải thích với ngươi.”
Nói đoạn, Quan Tư Phục đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, hắn nhìn Ngôn Cửu một lát, mãi đến khi thấy đối phương hơi sợ hãi mới mím môi, mở miệng nói: “Tuy rằng, nếu có khanh quan nhà khác đến dạm hỏi, ta cũng sẽ cân nhắc. Thế nhưng nếu đối tượng là ngươi, ta lại cảm thấy rất hài lòng.”
Ngôn Cửu hiểu ý của hắn, nhất thời hai bên tai vang ong ong, trên mặt cũng có chút nóng.
Trong lúc đầu óc choáng váng, Ngôn Cửu nghe được thanh âm của đối phương vang lên, mạnh mẽ và kiên nghị: “Ta thích ngươi từ rất lâu rồi, Ngôn Cửu công tử. Nếu ngươi không ngại, ta muốn cùng ngươi sống đến răng long đầu bạc.”
————————————————