"Tôi hỏi một chút, hai người có phải là anh em không?" Tiêu Vĩnh Thụy vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng điềm đạm mà hỏi ra. Nhưng lại khiến hai anh em nhà nọ giật mình, tự ngẫm lại thì Hàn Tiểu Hạo làm việc rất kín đáo, làm sao mà Tiêu Vĩnh Thụy phát hiện ra được?
Hàn Trạch giật giật khóe miệng, Tiêu Vĩnh Thụy này... thật là giả heo ăn thịt hổ a.
"Phải, làm sao mà anh biết được?" Sự việc bị phát hiện, Hàn Tiểu Hạo cũng thẳng thắn thừa nhận luôn. Tiêu Vĩnh Thụy cười nói, "Hai người giống nhau thế mà, chỉ cần liếc qua là phát hiện được."
"Chúng tôi giống nhau vậy sao?" Hàn Trạch hỏi.
"Phải, rất giống nha, anh hỏi vậy chẳng lẽ anh muốn Hàn Tiểu Hạo không phải em trai anh?" Tiêu Vĩnh Thụy câu đầu thì đứng đắn, câu sau lại nổi ý nói đùa. Nhưng không ngờ Hàn Trạch mặt không đổi sắc nói "Đúng rồi, có thằng em vô dụng như vậy thà không có còn hơn."
"Anh!" Hàn Tiểu Hạo trừng mắt nhìn Hàn Trạch, "Chừa cho em tí mặt mũi đi!". Hàn Trạch cười như có như không liếc Hàn Tiểu Hạo, dù gì Tiêu Vĩnh Thụy cũng đã phát hiện, không cần giấu giếm nên nói luôn, "Mày thử trừng cái nữa xem nào?".
Hàn Tiểu Hạo tủi thân nghịch vải bàn, nuốt nước mắt vào trong không dám phản kháng lại ông anh dâm ma của mình. Tiêu Vĩnh Thụy ngồi đối diện cười khúc khích, Hàn Tiểu Hạo cũng thật khó sống nha.
"Hèn chi mọi người đều nói Tiểu Hạo có cây đại thụ phía sau chống lưng, thì ra là anh." Tiêu Vĩnh Thụy ngưỡng mộ nói. Cậu ở nơi đất khách quê người, không một người quen biết, giờ tìm thấy hoàng huynh nhưng lại không thể dựa dẫm quá mức. Người ta là chủ tịch đấy, hơi đâu quan tâm một người như cậu.
"Hừ, Thụy Thụy, anh ấy suốt ngày lấy điện thoại đời mới ra uy hiếp em á! Chống cái gì lưng chứ, toàn đi bạo ngược em không đó!" Hàn Tiểu Hạo nói chưa dứt đã bị quạt một cái trên đỉnh đầu, hậm hực ôm đầu ngậm miệng. Tiêu Vĩnh Thụy nói "Thật vậy sao?".
Hàn Trạch mặt không đổi sắc, dường như người vừa quạt một phát trên đỉnh đầu thằng em không phải là hắn, nói với Tiêu Vĩnh Thụy, "Đừng nghe thằng mắc dịch này nói bậy, không có tôi nó còn huênh hoang đến ngày hôm nay chắc?"
Tiêu Vĩnh Thụy gật đầu lia lịa "Phải, phải, huynh đệ tình như thủ túc."
"Huynh đệ tương tàn thì có." Hàn Tiểu Hạo ấm ức nói, và đón nhận một tràng ánh mắt hình kiếm của anh trai.
"Đừng nói vậy chứ, tôi cũng muốn như cậu lắm đó. Có anh trai tôi không cần phải làm gì hết, chỉ cần hưởng an nhàn, ăn nằm rồi chờ chết, mọi việc cứ để anh trai lo." Giống như lúc cậu làm Nhàn Vương, mọi việc đều do Hoàng Thượng lo, cậu làm một vương gia an nhàn, hưởng lạc, không cần lo nghĩ.
"Đấy, mày thấy người ta hiểu chuyện chưa, thằng oắt này!" Hàn Trạch giở giọng bậc phụ huynh mắng thằng em.
Hai anh em này thật thú vị nha, Tiêu Vĩnh Thụy nghĩ. Gọn gàng xử lý hết đống đồ ăn, được một bữa ăn trực, đương nhiên phải ăn cho thật thống khoái. Mặc kệ có làm mất mặt giới vương gia hay không. Hàn Trạch đột nhiên hỏi.
" Tôi thấy cậu diễn rất đạt, tại sao vẫn còn diễn nhưng vai quần chúng hay vai phụ mờ nhạt giống khi trước, tại sao không ai phát hiện ra tài năng diễn xuất này của cậu?" Hàn Trạch không hổ là chủ tịch Hàn thị, tổng công ty chủ lực nhất trong giới giải trí, nhìn người chỉ cần liếc mắt là nhận ra được thiên tài hay là phế vật. Hắn thật sự tò mò, với thành quả một buổi ngày hôm nay đã chứng tỏ Tiêu Vĩnh Thụy diễn rất đạt tiêu chuẩn, không một lần NG, tại sao cậu lại không nổi lên được?
Tiêu Vĩnh Thụy gặp câu hỏi khó, hơi bối rối, cậu có phải Tiêu Vĩnh Thụy trước kia nữa đâu, với lại diễn cổ trang như quay lại thời cậu sinh sống, đương nhiên quen thuộc, diễn cũng dễ dàng. Lục lọi đống ký ức của Tiêu Vĩnh Thụy đã mất kia, một lát sau mới nói "Chủ yếu là không có người chống lưng, anh không nhớ sao? Lần trước giành giật vai diễn tôi phải đánh nhau với người ta, cái cô kỳ lạ gọi là.... cái gì đại diện cũng từ bỏ tôi luôn rồi, kiểu này chắc về đồng cuốc đất sớm."
Hàn Trạch nheo mắt nhìn Tiêu Vĩnh Thụy, người này... lời nói nghe rất giảo hoạt nhưng trong đó lại không giấu nổi bản tính đơn thuần, không hiểu sự đời. Hắn nói, "Hiện tại công ty đang thiếu người... không biết cậu...."
"Đừng mà, tôi không muốn làm công nhân quét rác hay bảo vệ đâu!" Tiêu Vĩnh Thụy cắt ngang lời Hàn Trạch, với cái đầu suốt ngày ăn và ngủ tự giác ghép thành một câu là 'hiện tại công ty đang thiếu người, không biết cậu có muốn vào làm bảo vệ hay lao công không?'.
"Phụt...." Hàn Tiểu Hạo phun nguyên ngụm canh ra, ho sặc sụa. "Khụ, khụ... Thụy Thụy à, anh nghĩ gì thế?"
"Anh bảo tôi làm công nhân cũng phải cho lương cao một chút, nếu không chết đói mất." Nhàn vương điện hạ từ một vương gia tiêu xài hoang phí thành một vương gia cần kiệm yêu dân như con.
Hàn Trạch cười nói," Phải, định kêu cậu vào công ty làm công nhân, đảm bảo lương cao, dưới một người trên vạn người."
Trong đầu Tiêu Vĩnh Thụy lại hiện lên hình ảnh công công chưởng quản lục cung, dưới một người là Hoàng thượng và trên hàng vạn người bao gồm triều thần, phi tần,... Bất giác ngồi ngay ngắn lại, cảm thấy phía dưới căng thẳng tột độ.
"Tôi không muốn tự hoạn đâu." Tiêu Vĩnh Thụy nói lí nhí, nhưng vẫn bị hai anh em nhà nọ nghe được. Thằng em thì nghẹn nguyên cục cơm, còn thằng anh thì cảm thấy toàn thân bất lực, loại người này làm sao mà sống đến ngày hôm nay được vậy?
"Cậu nghĩ cậu là công công à?" Hàn Trạch giật giật khóe miệng hỏi.
"Anh...anh bảo tôi dưới một người trên vạn người.... không phải công công vậy là gì?" Nói đến chữ cuối cùng thì giọng cậu đã bé như con muỗi, cậu cảm thấy mình sắp đi luôn cái sự nghiệp rồi, vì cái tội chọc giận chủ tịch.
" Ha ha ha ha... Thụy Thụy à, ha ha ha anh đầu óc thật siêu phàm ha ha ha." Hàn Tiểu Hạo nhịn không nổi nữa, cười như chưa bao giờ được cười. Tiêu Vĩnh Thụy đỏ bừng mặt, "Đừng cười mà...".
"Nếu cậu muốn thì vẫn được..." Hàn Trạch vô cùng bao dung rộng lượng nói. Tiêu Vĩnh Thụy hoa cúc siết chặt, cà lăm nói "Không, không muốn a, không muốn bất nam bất nữ đâu, tôi... tôi là nam, là nam đó, cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng tôi không vào công ty của anh làm công công đâu."
"Nhưng lương rất cao, đãi ngộ rất tốt?" Hàn Trạch từ tốn nói.
Tiêu Vĩnh Thụy cực kỳ bối rối, phân vân không biết nên đồng ý hay không. Một lát sau, cậu từ bỏ hết liêm sỉ nói "Thế thì được, tôi vào công ty làm. Mấy cái tự hoạn hay gì đó nhắm mắt một lần là được, vì cuộc sống ấm no, hy sinh không uống phí!" Chút liêm sỉ này thì nhằm nhò gì, chỉ sợ giữ gìn liêm sỉ quá sẽ chết đói nhanh thôi.
Hàn Trạch thực sự là không nhìn nổi nữa, cười phá lên, nói "Được, cậu đồng ý rồi đấy, không được bỏ trốn đâu. Đến lúc đó tôi có cầm kéo chuẩn bị hoạn thì cậu không được lâm trận bỏ trốn."
Tiêu Vĩnh Thụy bị nói mà hai má đỏ bừng, lạnh cả sống lưng, cảm giác vừa nãy lựa chọn thật sai lầm. Cậu như sắp khóc đến nơi, Hàn Trạch thừa cơ nổi tính dâm ma, nói "Không muốn hoạn cũng được, nhưng với một điều kiện... cậu có thể làm việc không lương một năm mà không chết đói thì tôi sẽ từ bị không hoạn đâu."
Nghe cái này còn rợn người hơn cái trước, Tiêu Vĩnh Thụy ăn sung mặc sướng quen, một ít khổ cực đã chịu không nổi, giờ lại lấy cái khổ cực đó ra đe dọa cậu thì cậu chạy còn không kịp nữa huống chi chấp nhận, liều mạng chọn cách tự hoạn để bảo toàn cái bụng không chết đói.
"Đừng mà... tôi chọn tự hoạn.... đừng đoạt lương của tôi." Tiêu Vĩnh Thụy than vãn nói, giọng nói mềm mại bất giác làm tim Hàn Trạch hơi ngứa ngáy. Hắn bỗng rất muốn khi dễ người này đến khóc rống lên mới thôi.
--- Hết chương ---