Thiếu niên ấy không biết vì sao lại lạc bước vào giới giải trí, như một tiểu thiên sứ không dính chút hồng trần rơi xuống ổ ma quái. Cuộc sống cậu cũng không đỡ hơn mà còn gian nan hơn, lúc nào cũng phải xem nét mặt người khác mà sống, sống luồn cúi. Nhưng cậu không nhường nhịn như thế thì chỉ có con đường chết, giới giải trí ai phía sau cũng có cây cổ thụ chống lưng.
Hắn quyết định rồi, hắn sẽ làm cây cổ thụ đó...cản lại mọi khó khăn cho thiếu niên ấy, đưa cậu đến ngai vàng.
"Hm? Chủ tịch Hàn, anh đứng đó làm gì vậy?"
"Đang nghĩ tới nét mặt phong tình của...." Hàn Trạch cười nói, nhưng chưa nói hết thì Tiêu Vĩnh Thụy hai má đỏ ửng, ánh mắt lên án nhìn hắn, "Nhà bếp không hợp anh đâu, đi lên phòng khách đi." Cậu ra lệnh đuổi đi, rồi quay lại tiếp tục rửa chén.
Hàn Trạch không đi, mà lại tiến gần đến chỗ cậu. Tiêu Vĩnh Thụy đang chăm chú rửa, bỗng nhiên cảm thấy sau gáy có hơi thở nóng ấm phả vào, tay cậu khẽ run, cậu quay lại nhìn hắn. "Chủ tịch Hàn, anh...anh đi lên phòng khách đi."
"Không muốn tôi ở lại?" Hàn Trạch khẽ cười, nói.
Tiêu Vĩnh Thụy cố gắng làm mình tập trung rửa chén, mặt không đổi sắc nói, "Đương nhiên không muốn..."anh ở lại tôi thấy áp lực lắm cơ.
Tư thế hai người vô cùng gần gũi, nhìn từ đằng sau cứ nghĩ hai người họ đang ôm nhau. Hàn Trạch bỗng nhiên nhéo mạnh vào eo Tiêu Vĩnh Thụy, cậu "A..." một tiếng, tránh né tay hắn.
"Nói năng với cấp trên như thế tin tôi trừ lương cậu không?" Hàn Trạch giở giọng trêu đùa.
"Tôi chưa đi làm nữa mà, làm gì có lương...." Tiêu Vĩnh Thụy yếu ớt nói lại.
"Trừ vào tháng sau!"
"Anh....quá đáng!" Tiêu Vĩnh Thụy nghe bị trừ lương, tức tối nói. "Tôi quá đáng làm sao?" Hàn Trạch lại càng sát tai câu, nhỏ giọng nói vào. Hơi thở hắn ấm áp làm cho tai và gáy cậu tê rần, Tiêu Vĩnh Thụy hơi cứng người, cậu quay lại đẩy Hàn Trạch ra, ấp úng nói "Đồ...đồ ăn ké rồi mà còn trừ lương, anh còn lương tâm không vậy?"
Hàn Trạch bật cười, trêu chọc nhóc con này rất vui. Hắn kéo Tiêu Vĩnh Thụy ra, mình thì đến bồn rửa chén, bắt tay tiếp tục rửa phần còn lại. Tiêu Vĩnh Thụy thấy có người rửa thay mình, rất không khách khí mà phủi tay bỏ việc, bồi thêm một câu vô cùng 'quan tâm' với Hàn Trạch, "Cám ơn anh nha, nếu anh muốn rửa thì cứ việc rửa đi, tôi đi trước." Rồi chạy mất tăm.
Hàn Trạch bị Tiêu Vĩnh Thụy chọc cười, đúng là đồ lười biếng.
Tiêu Vĩnh Thụy đi lên phòng khách, thấy Hàn Tiểu Hạo, Hàn Lạc An hai chú cháu đang ngồi chơi game. Cậu tò mò hỏi, "Hai người chơi gì vậy?"
"Anh Hạo, anh Hạo, máu giúp em, em sắp chết rồi!"
"Anh mày cũng sắp chết rồi, máu đâu? Hai chúng ta lùi xuống phòng thủ đi, để mấy người kia lên tấn công."
Tiêu Vĩnh Thụy hứng thú nhìn màn hình hai người này chơi, hình như....rất thú vị nhỉ? Cậu cũng muốn chơi. Chờ hai người này đánh xong một trận, cậu mới lấy chiếc điện thoại mới tinh ra học hỏi.
"Hai người chơi gì vậy? Chỉ tôi chơi với."
"Game [Loạn Thế Phân Tranh] đó anh, tải game về đi rồi em hướng dẫn anh chơi." Hàn Tiểu Hão hưng phấn bừng bừng, tận tình chỉ cho Tiêu Vĩnh Thụy cách tải game, rồi đang nhập game, chọn đồ họa,...
[Loạn Thế Phân Tranh] là một game rất hot hiện nay, game lấy bối cảnh là giang hồ quần hùng, cường giả vi tôn. Game có rất nhiều phân cảnh như Tân Thủ thôn, Đấu trường, Dược Linh Tháp, Bảo Đồ Động, Nguyệt lão cung, Nghị Sự đường, Thiên Tầm chi quán,... còn rất nhiều phó bản ẩn chưa mở, cùng với hàng loạt boss cấp cao trong Dược Linh Tháp cùng Bảo Đồ Động. Binh khí có thể mua ở Thiên Tầm chi quán, nhưng toàn là những binh khí tầm tầm, muốn có binh khí cấp cao phải đến Vạn Vật Các, có rất nhiều thần khí nhưng lại số tiền mua đắt muốn cắt cổ.
Game gồm năm hình tượng nhân vật ảo: Sát thủ, xạ thủ, pháp sư, kiếm sĩ, dược sư. Sát thủ cận chiến mạnh, tấn công nhanh, nhưng máu yếu. Xạ thủ sức chiến đấu mạnh, phòng thủ tốt, tấn công chậm, chỉ dám đứng đằng xa chứ cận chiến một phát thì chỉ cần s là chết. Pháp sư cận chiến mạnh, tấn công mạnh, có nhiều skill hiểm, nhưng phòng thủ yếu cùng với tốc độ hồi skill chậm. Kiếm sĩ thiên về tốc độ, cận chiến mạnh, tấn công nhanh, máu dày không dễ chết, nhưng phòng thủ yếu. Dược sư cận chiến bình thường có sát thương khá, tấn công cũng yếu nhưng phòng thủ tốt, máu thì dày hơi bức tường thành, còn có khả năng hồi máu cho đồng đội, nếu lập nhóm đánh quái thì cần ít nhất một dược sư.
Hàn Tiểu Hạo tận tình chỉ bảo từng li từng tí cho Tiêu Vĩnh Thụy. Trong lòng Tiêu Vĩnh Thụy như một cánh cửa mới mở ra, cậu đăng nhập vào game, chọn sever Hàn Tiểu Hạo và Hàn Lạc An đang chơi.
[Hệ thống] Bạn là nam hay nữ?
Nam/Nữ
Tiêu Vĩnh Thụy chọn Nam. Tiếp theo, hệ thống nhảy lên năm nhân vật ảo xoay quay thành một vòng tròn, Tiêu Vĩnh Thụy quay tới quay lui dứt khoát chọn Pháp sư. Hàn Tiểu Hạo nghi hoặc hỏi, "Anh Thụy, sao lại chọn pháp sư?"
"Ừm... vì nhìn nó đẹp." Lý do đơn giản vậy thôi. Nhưng quả thật, nhân vật pháp sư được xây dựng rất đẹp,chiếc nón to dài đội lên đầu hơi nghiêng sang một bên, chiếc áo theo phong cách quý tộc ôm sát người, quần dài tới chân, phía trên đính thêm vài sợi dây ngọc. Bên ngoài khoác chiếc áo choàng, mái tóc màu vàng, dài buông thả, bên tai thắt một bím tóc, kèm theo một bông hoa ở nút cuối cùng của bím tóc. Mắt pháp sư màu đỏ, nhìn vô cùng ma mị, kèm theo một chiếc kính lưu ly có dây. Trông cực kỳ đẹp mắt. Không chỉ riêng pháp sư, còn nhân vật còn lại cũng đẹp không kém, nhưng cậu chỉ ưng ý mỗi pháp sư.
[Hệ thống] Mời ghi tên .....
Tiêu Vĩnh Thụy nhớ đến khi trước, đặt tên là Nhàn Vương điện hạ.
Cứ như vậy, cho đến khi Hàn Trạch từ nhà bếp bước ra đã thấy ba người, hai lớn một nhỏ chăm chú chơi game quên trời quên đất.
"A.... con này khó đánh quá!" Tiêu Vĩnh Thụy nói.
"Anh để em đánh cho, đến cuối cùng anh ra làm một phát chết luôn!" Hàn Lạc An hưng phấn bừng bừng nói.
"Hai người lên phía trước đánh, để tôi bọc hậu cho." Hàn Tiểu Hạo nói.
Và kết quả là một lớn một nhỏ bị xách cổ quăng lên xe đi về nhà. Tiêu Vĩnh Thụy thì vẫn còn hăng máu chơi tiếp, cậu dường như đã mở ra một chân trời mới rồi.
Mấy ngày nay, Tiêu Vĩnh Thụy thoải mái cực kỳ. Vì sao? Vì phim chưa đến cảnh của cậu quay. Nên bây giờ Tiêu Vĩnh Thụy ở nhà hết ăn lại ngủ, hết ngủ lại ăn, thỉnh thoảng ra ngoài mua vài quyển sách dạy nấu ăn, sắm vài bộ quần áo chuẩn bị cho mùa đông. Vì bây giờ đã cuối thu, trời chuyển lạnh, trên đường hầu như ai cũng mặc áo ấm. Tiêu Vĩnh Thụy khi trước nghèo kinh khủng, giờ thì đã tiết kiệm được chút ít, cậu đi đến một cửa hàng, nhìn mà muốn lóa cả mắt. Bộ nào cũng thích, phải làm sao đây? Mà khổ nỗi, bộ nào cậu mặc cũng đẹp. Nhưng Tiêu Vĩnh Thụy chỉ có chút ít tiền, cắn răng mua một bộ bình thường, không quá đắt cũng không quá rẻ, còn cò kè mặc cả với nhân viên. Thật là không có tiền đồ!
Buổi sáng đầu đông, Tiêu Vĩnh Thụy nhận được tin đến trường quay diễn cảnh cuối cùng. Nhìn tuyết ngoài cửa rơi, lòng rỉ máu, lạnh thế này còn phải ra ngoài đóng phim, thật cực khổ mà. Dạo này cuộc sống của cậu rất bình yên, không có tên suốt ngày trêu chọc Hàn Trạch kia là cậu thấy ngày nào cũng là ngày vui. Khoác chiếc áo ấm bước ra khỏi nhà, vừa hà hơi vào tay vừa bắt taxi đến trường quay.
[.....]
"Chị à, tiểu tử khi trước chị nói đấy, tên đó được mọi người bảo vệ rất kín, em không ra tay được." Một giọng nữ chanh chua vang lên, nữ nhân đang vừa cầm điện thoại vừa siết chặt móng tay.
"Cái gì? Nó được bảo vệ rất kín sao? Chẳng lẽ nó phát hiện cái gì rồi?" Nữ nhân mặt son phấn rất đậm, tức giận đập bàn trà bên cạnh, giọng điệu căm hận nói.
"Em chắc chắn nó không biết gì hết đâu."
"Chị đang bị phía trên chèn ép, không biết có thế lực thần bí nào chen ngang sự nghiệp của chị. Em phải giúp chị, nhất định phải giúp chị, xử lý tên đó, cho nó biết chút mùi đời." Nữ nhân nghiến răng nghiến lợi nói, làm cho son trên môi bị lệch đi.
"Yên tâm, hào quang của chị cũng là hào quang của em. Cứ yên tâm đi, em có cách rồi..." Nữ nhân vừa nói vừa thổi chút vụn móng tay, khóe miệng kéo lên nụ cười đầy tàn nhẫn. Điện thoại cúp máy, nữ nhân hơi suy tư một chút rồi bấm số máy gọi cho một người.
"Anh à, giúp em một việc, được chứ?" Giọng điệu thay đổi rất nhiều, vô cùng ngọt ngào cũng mang thêm phần ủy khuất.
"Em cần gì anh đều sẽ giúp em...."
--- Hết chương ---