“Tôi…Tôi không đi nữa, anh đi một mình…” Thiên Tuyết há hốc miệng, run rẩy từchối. Cô biết hắn không tầm thường nhưng mà như vậy đã là quá sức tưởngtượng của cô rồi…
Không khí yên tĩnh, chỉ có duy nhất câu nói của cô vang lên. Tất cả mọi người nghe không sót một chữ!
“Sợ?” Lãnh Ngạo không vui nhíu mày.
Sợ cái đầu anh! Chỉ là cô thấy được tự nhiên mà thôi! Tên này cũng thậtkhoa trương, chỉ là xuống máy bay thôi mà đã bao nhiêu người hầu hạ rồisao? Cô không muốn hưởng phúc khí lớn như vậy, không muốn mà!
“Đại ca…nghe nói anh chọn được một cô gái rồi…Chắc không phải cô ta chứ?”Diệp Thành cười cười chỉ vào Thiên Tuyết đùa giỡn. Cô gái này khác người trong hình hoàn toàn, Catherine hình như là con lai mà?
“Kính chào tiểu thư Catherine!” Tất cả mọi người nghe đại ca Diệp Thành nói vậy đều thức thời cúi đầu chào.
Trước khi chủ tiếp đến ai mà không nhận được tin tức chủ tử bắt một cô gáingoại quốc mang tên Catherine lại. Nghe nói cô gái này xinh đẹp như búpbê, mong manh dễ vỡ, giống như một tiểu thiên sứ. Hơn nữa bọn họ chorằng chủ tử chính là ác ma thì cần phải có một cô gái có tấm lòng lươngthiện kiềm chế ngài…Nếu như không có biến cố gì thì có lẽ cô ấy sẽ trởthành phu nhân của bọn họ. Nhưng mà hình như không nên tin những tin vịt đó…
Thiên Tuyết đang căng thẳng nghe bọn họ nói vậy liền nín cười, vui vẻ đáp.
“Xin chào mọi người!!”
Lãnh Ngạo chỉ có thể thở dài, lấy tay giúp cô vén tóc, trách nhẹ một tiếng.
“Nghịch ngợm!”
Thiên Tuyết ngược lại không chú ý động tác của hắn, nhanh chóng theo cầuthang cuốn chạy xuống. Còn không quên đối mọi người chào hỏi. Nếu bọn họ biết cô cứu chị đi rồi chắc chắn sẽ rất vui a…
“Cẩn thận!” LãnhNgạo nhìn cô dùng tốc độ nhanh như vậy lao xuống liền lo lắng, nếu trượt chân thì thế nào? Cho đến khi chân cô chạm đất hắn mới thở ra một hơi.
Chúng thuộc hạ dùng thái độ không tin được nhìn Thiên Tuyết. Thì ra trong lòng chủ tử tiểu thư Catherine có trọng lượng như vậy!
Thiên Tuyết bước đến trước mặt một tên có gương mặt khá thật thà, chăm chúnhìn hắn. Tên kia bị tiểu thư Catherine nhìn như vậy khiến hắn căngthẳng không thôi.
“Tiểu thư Catherine, ngài có gì chỉ bảo?”
“Có a, anh cảm thấy con người tôi như thế nào?” Thiên Tuyết quyết định trêu chọc hắn một chút. Cô cũng muốn biết bọn họ đánh giá chị như thế nào?
“Thuộc hạ…” Phải nói thế nào. Đây là lần đầu tiên hắn gặp cô mà!
“Thiên tiểu thư, xin người đừng chọc bọn thuộc hạ nữa, chủ tử đang đợi người!” Jack đi đến phiá sau Thiên Tuyết mở miệng. Cô gái này thật là!
(Cái ngoại truyện về Lãnh Ngạo thì mình chắc sẽ không viết riêng, vài chương nữa mình sẽ giải thích cảm nghĩ của anh ấy sau nhé! Cho nó lồng vô bộtruyện luôn, cảm ơn góp ý của các bạn a~~Nói thật các bạn đọc cũng đừngchê cười, tiểu muội còn nhỏ, chưa yêu chưa biết. Nhắm chừng mà viếtthôi....)
“Tôi…Tôi không đi nữa, anh đi một mình…” Thiên Tuyết há hốc miệng, run rẩy từchối. Cô biết hắn không tầm thường nhưng mà như vậy đã là quá sức tưởngtượng của cô rồi…
Không khí yên tĩnh, chỉ có duy nhất câu nói của cô vang lên. Tất cả mọi người nghe không sót một chữ!
“Sợ?” Lãnh Ngạo không vui nhíu mày.
Sợ cái đầu anh! Chỉ là cô thấy được tự nhiên mà thôi! Tên này cũng thậtkhoa trương, chỉ là xuống máy bay thôi mà đã bao nhiêu người hầu hạ rồisao? Cô không muốn hưởng phúc khí lớn như vậy, không muốn mà!
“Đại ca…nghe nói anh chọn được một cô gái rồi…Chắc không phải cô ta chứ?”Diệp Thành cười cười chỉ vào Thiên Tuyết đùa giỡn. Cô gái này khác người trong hình hoàn toàn, Catherine hình như là con lai mà?
“Kính chào tiểu thư Catherine!” Tất cả mọi người nghe đại ca Diệp Thành nói vậy đều thức thời cúi đầu chào.
Trước khi chủ tiếp đến ai mà không nhận được tin tức chủ tử bắt một cô gáingoại quốc mang tên Catherine lại. Nghe nói cô gái này xinh đẹp như búpbê, mong manh dễ vỡ, giống như một tiểu thiên sứ. Hơn nữa bọn họ chorằng chủ tử chính là ác ma thì cần phải có một cô gái có tấm lòng lươngthiện kiềm chế ngài…Nếu như không có biến cố gì thì có lẽ cô ấy sẽ trởthành phu nhân của bọn họ. Nhưng mà hình như không nên tin những tin vịt đó…
Thiên Tuyết đang căng thẳng nghe bọn họ nói vậy liền nín cười, vui vẻ đáp.
“Xin chào mọi người!!”
Lãnh Ngạo chỉ có thể thở dài, lấy tay giúp cô vén tóc, trách nhẹ một tiếng.
“Nghịch ngợm!”
Thiên Tuyết ngược lại không chú ý động tác của hắn, nhanh chóng theo cầuthang cuốn chạy xuống. Còn không quên đối mọi người chào hỏi. Nếu bọn họ biết cô cứu chị đi rồi chắc chắn sẽ rất vui a…
“Cẩn thận!” LãnhNgạo nhìn cô dùng tốc độ nhanh như vậy lao xuống liền lo lắng, nếu trượt chân thì thế nào? Cho đến khi chân cô chạm đất hắn mới thở ra một hơi.
Chúng thuộc hạ dùng thái độ không tin được nhìn Thiên Tuyết. Thì ra trong lòng chủ tử tiểu thư Catherine có trọng lượng như vậy!
Thiên Tuyết bước đến trước mặt một tên có gương mặt khá thật thà, chăm chúnhìn hắn. Tên kia bị tiểu thư Catherine nhìn như vậy khiến hắn căngthẳng không thôi.
“Tiểu thư Catherine, ngài có gì chỉ bảo?”
“Có a, anh cảm thấy con người tôi như thế nào?” Thiên Tuyết quyết định trêu chọc hắn một chút. Cô cũng muốn biết bọn họ đánh giá chị như thế nào?
“Thuộc hạ…” Phải nói thế nào. Đây là lần đầu tiên hắn gặp cô mà!
“Thiên tiểu thư, xin người đừng chọc bọn thuộc hạ nữa, chủ tử đang đợi người!” Jack đi đến phiá sau Thiên Tuyết mở miệng. Cô gái này thật là!
(Cái ngoại truyện về Lãnh Ngạo thì mình chắc sẽ không viết riêng, vài chương nữa mình sẽ giải thích cảm nghĩ của anh ấy sau nhé! Cho nó lồng vô bộtruyện luôn, cảm ơn góp ý của các bạn a~~Nói thật các bạn đọc cũng đừngchê cười, tiểu muội còn nhỏ, chưa yêu chưa biết. Nhắm chừng mà viếtthôi....)