Dương gian, Lăng Tiêu Thiên Đình! Chung Sơn ở trong thư phòng, Thiên Duyến Các.
Chung Sơn đang xem một số tin tình báo, các mưu sĩ trọng yếu Dịch Diễn, Thủy Kính đều yên lặng ở bên trong.
- Thần Châu nổi lên hiện tượng loạn lạc.
Chung Sơn đặt xuống bản tin tình báo cảm thán nói.
- Bệ hạ! Đại Ung Thiên triều ở phương đông Thần Châu, xử lý như thế nào?
Thủy Vô Ngân hỏi.
- Đại Ung chính là phiên bản của Đại La Thiên triều, trừ Cổ Thần Thông đổi thành Cổ Chính Nhất, ngoài ra không có thay đổi nhiều lắm, các loại thể chất tất cả đều tiếp tục sử dụng lúc trước. Ngay cả Thái Tông Vương, Chiến Thiên Vương cũng dùng không khác gì trước kia. Thực lực cũng còn rất cường thịnh!
Chung Sơn lên tiếng nói. Đồng thời nhìn về phía mọi người, chờ chúng mưu sĩ cho biết quan điểm bất đồng.
- Không phải đâu, Bệ hạ! Hiện tại Đại Ung kém xa so với Đại La Thiên triều!
Thủy Kính quạt nhẹ quạt lông cười nói.
- Hả?
- Vì để thăng cấp Thiên triều, Cổ Chính Nhất giết chóc quá lớn, thậm chí huynh đệ Cổ Huyền cũng giết chết, còn kém xa Cổ Thần Thông! Tuy rằng loạn thế đã khởi đầu, nhưng cũng quá cấp bách sinh ra hiệu ứng tiêu cực quá lớn như thế, rất không có lợi đối với phát triển của Đại Ung về sau!
Thủy Kính nhẹ phẩy quạt lông nói.
- Kẻ đắc đạo được giúp đỡ nhiều, kẻ thất đạo ít trợ giúp: Ít trợ giúp chỉ có bạn hữu thân thích; còn nhiều trợ giúp chính là thiên hạ thuận theo!
Chung Sơn nói tổng kết.
- Bệ hạ nói một câu bao quát hết thảy, Thủy Kính bội phục!
Thủy Kính gật gật đầu nói.
- Cổ Huyền đã chết, vậy có phát hiện Phạm Nhất Phẩm đệ nhất mưu sĩ của hắn không?
Chung Sơn hỏi.
- Còn không tìm được!
Thủy Kính nói.
- Ừm!
Chung Sơn gật gật đầu.
- Bệ hạ! Thần có một mối băn khoăn!
Bỗng nhiên Dịch Diễn lên tiếng nói.
- Sao?
- Thần Châu đã bắt đầu phát sinh loạn thế, ở mặt đông Đại Ung Thiên triều liên tục dụng binh; Đại Ly Thiên triều ở phía bắc và Thái Tuế Thiên triều ở phía tây lại lập chiếu thư hai triều đối lập: các vận triều ở chung quanh hai triều bọn họ không thể không lựa chọn minh triều của mình để chống đỡ hạo kiếp. Ba Thiên triều chinh chiến thiên hạ, vậy mà Đại Tần Thiên triều vẫn án binh bất động, đây là cớ gì?
Dịch Diễn trịnh trọng nói.
- Đại Tần?
Chung Sơn cau mày.
- Dạ, là Đại Tần! Toàn bộ Đại Tần đều tĩnh lặng đáng sợ, không có một chút xíu ý muốn mở rộng, không có mảy may động thái. Bệ hạ! Doanh này rốt cuộc là hạng người gì?
Dịch Diễn hỏi.
- Doanh? Ha ha... Doanh là một người đáng sợ!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Hả?
Mọi người sửng sốt.
- Các ngươi nhớ kỹ: thiên hạ này nếu nói ai có dã tâm lớn nhất, thì không phải Doanh còn ai!
Chung Sơn cảnh báo cho mọi người biết.
- Vậy thực lực của Đại Tần thì sao?
Dịch Diễn lại hỏi.
- Sâu không lường được, có thể nói như vậy! Thực lực của Doanh hẳn không kém gì Cổ Thần Thông! Mà khẳng định hắn có không ít thuộc hạ Thiên Cực Cảnh!
Chung Sơn nói.
- Không kém gì Cổ Thần Thông?
Mọi người nuốt nước miếng một trận. Cổ Thần Thông là hạng người gì? Thiên Cực Cảnh tầng thứ mười hai, là thiên hạ đệ nhất nhân chân chính, không ngờ Doanh cũng giống như hắn? Không ngờ khiến bệ hạ thận trọng như thế?
- Bệ hạ thật có căn cứ?
Dịch Diễn nhíu mày hỏi.
- Mặc dù không có căn cứ chính xác thực tế, nhưng điều này tuyệt đối không sai!
- A!
Mọi người gật gật đầu, dụng tâm nhớ kỹ lời nói của Chung Sơn.
Tuy rằng không có chứng cớ, nhưng lời nói của Chung Sơn là chứng cớ còn hơn chứng cớ, mọi người đều lựa chọn tin tưởng: Đại Tần thật sự cường đại như vậy?
- Chiến tranh loạn thế sẽ rất nhanh lan đến chúng ta nơi này, binh lực triều ta đang không ngừng gia tăng, nên cảnh giới thực lực của Thống soái các ngươi này, cũng cần mau chóng tăng lên: hãy sớm đi vào Bách Thế Động Thiên đi!
Chung Sơn thận trọng nói.
- Bệ hạ! Bách Thế Động Thiên, chúng ta đều đã đi vào qua, hiện tại là Đế Huyền Sát đang trong Luân Hồi ở trong đó, khi nào thì bệ hạ đi vào?
Thủy Vô Ngân lập tức nói.
- Hả? Đã tới Đế Huyền Sát rồi ư? Vậy ta đi tiếp theo sau Đế Huyền Sát đi!
Chung Sơn hơi ngoài ý muốn nói.
- Lão gia!
Bỗng nhiên Bảo Nhi từ bên ngoài chạy ào vào.
Toàn bộ Đại Tranh, có thể không được tuyên gọi mà tự tiện xông vào Thiên Duyến Các chỉ có các hoàng hậu, tuy vậy các hoàng hậu đều là người biết lễ nghĩa, chưa bao giờ xông vào loạn bậy, lần này sao vậy?
- Ái chà?
- Có khách tới!
Bảo Nhi cười nói.
- Khách?
Chung Sơn hơi bất ngờ.
- Là Long Hổ Đan Thánh!
Bảo Nhi cười nói.
- Long Hổ Đan Thánh?
Chung Sơn mắt sáng lên. Mang theo mọi người đi nhanh ra ngoài Thiên Duyến Các.
Long Hổ Đan Thánh? Đó chính là một cường giả Đan đạo luyện chế ra Ly Vẫn Đan. Tuy rằng Bảo Nhi cũng có thể luyện chế, nhưng việc luyện đan trừ thiên phú và tri thức ra, còn có điều trọng yếu là kinh nghiệm, hiện tại Đại Tranh chính là thiếu người có kinh nghiệm như thế.
Ra ngoài đại điện, Chung Sơn liền nhìn thấy Long Hổ Đan Thánh đang chờ ở xa xa.
- Long Hổ Đan Thánh! Đã lâu không gặp, hôm nay ngọn gió nào thổi ngài từ Lam Diễm tới đây vậy?
Chung Sơn tiến lên khách sáo nói.
Long Hổ Đan Thánh trước sau như một là dáng người hơi có vẻ già nua, lộ ra dáng cười khổ nói:
- Người mất nước, không đáng để nói!
- Hả? Lam Diễm Đế triều mất rồi ư?
Chung Sơn nhíu mày nói.
Tuy rằng Chung Sơn đã sớm dự liệu, nhưng chuyện này cũng quá nhanh đi.
- Mất rồi, Ôi! Vẫn là ứng với lời nói của Chung Hoàng đế, cưỡng cầu không được! Đế triều huỷ diệt, bần đạo chuẩn bị đi dạo khắp thiên hạ, bỗng nhiên nghĩ tới ngài nơi này, hy vọng tới đây không có quấy rầy ngài!
- Sao có thể? Long Hổ Đan Thánh đến đây, Chung Sơn cao hứng còn không kịp! Ta đã sớm ngóng trông ngài đến đây, Bảo Nhi cũng rất muốn học tập kinh nghiệm luyện đan với ngài!
Chung Sơn lập tức cười nói.
- Chung Hoàng đế quá khách sáo rồi! Bảo Nhi Đan Thánh quá khiêm nhường, không chê bỏ bần đạo là tốt rồi!
Lam Long Hổ nói.
- Long Hổ Đan Thánh say mê Đan đạo, không bằng đi tới Thái Đan Viện, ấn chứng Đan đạo một phen với các lão nhân cao niên triều ta, như thế nào?
Chung Sơn đưa ra lời mời.
- Rất tốt rất tốt!
Quả nhiên Lam Long Hổ rất vừa lòng.
Như thế, kéo Lam Long Hổ lại đây, Chung Sơn giữ lại một phen, Lam Long Hổ cũng chính thức dừng lại nơi đây. Đan đạo của Đại Tranh chính thức tiến vào thời đại phồn vinh!
Ở bên ngoài Bách Thế Động Thiên.
Có rất nhiều Lang Vương Lang tộc thủ hộ Đế Huyền Sát bế quan: đây chính là một sự kiện phi thường trọng yếu, không thể có chút sai lầm.
Khi Chung Sơn đi tới, đám người Nê Bồ Tát cũng đang ở bên ngoài theo dõi.
- Bái kiến bệ hạ!
Mọi người cung kính nói.
- Ừm!
Chung Sơn gật gật đầu.
- Đế Huyền Sát đây là bao nhiêu Luân Hồi rồi?
Chung Sơn hỏi.
- lần Luân Hồi!
Nê Bồ Tát nói.
- Hả?
Chung Sơn kinh ngạc nói.
- Ý chí càng kiên định, số lần Luân Hồi càng nhiều, lĩnh ngộ càng sâu, cảnh giới tăng lên càng cao, thu hoạch càng lớn... Đến bây giờ Đế Chí Tôn là một người trải qua Luân Hồi nhiều nhất!
Nê Bồ Tát cảm thán nói.
Nhưng vào lúc này, bên trong Bách Thế Động Thiên bùng phát lên một vầng hào quang, trong nháy mắt chiếu rọi toàn bộ khe núi, tiếp đó khôi phục bình tĩnh.
- Thế giới biến ảo, Luân Hồi lần thứ !
Nê Bồ Tát hít sâu một hơi nói.
- Thế giới của Luân Hồi, có gì bất đồng sao?
Chung Sơn hỏi.
- Mỗi nhiều thêm một lần Luân Hồi, thì càng vào sâu một lần nội tâm!
Nê Bồ Tát nói.
- À!
Chung Sơn kiên nhẫn chờ, rốt cục sau một ngày, sau khi Luân Hồi lần thứ , Đế Huyền Sát chậm rãi từ bên trong đi ra.
Đế Huyền Sát là nhắm mắt đi ra, khi đi ra khóe mắt còn vương vài giọt nước mắt, nhưng cũng không có mở mắt.
Hít vào một hơi thật sâu, Đế Huyền Sát đạp bước biến mất trước mắt mọi người: Đế Huyền Sát trở về bế quan.
Cả đám Lang Vương cũng ào ào rời đi.
Chung Sơn dâng hương tắm rửa một phen, cũng đi tới phía trước Bách Thế Động Thiên. Một ngày này, Chung Sơn muốn đi vào Bách Thế Động Thiên, trải qua kiếp Luân Hồi kia.
Bên ngoài đứng một đám người thân cận của Chung Sơn. Ba hoàng hậu đều chờ đợi trong lo lắng.
Đi đến cửa động Chung Sơn nhìn vào bên trong.
Bên trong dường như là một thông đạo kéo dài không có tận cùng, giống như một đường hầm dưới đáy biển, bốn phía đều là ảo ảnh quỷ dị. Chung Sơn đạp bước đi vào.
Dần dần dường như Chung Sơn phát hiện thế giới y như thật ở bốn phía, một cái tiếp theo một cái phi thường quỷ dị, đi tới đi tới, Chung Sơn phảng phất như mất đi ý thức.
Chung Sơn tiến vào thế giới Luân Hồi.
Luân Hồi thứ nhất, Chung Sơn trở thành bá chủ thiên hạ, người người kính sợ, cuối cùng một mình đơn độc, tuổi già cô đơn sống hết đời.
Lần Luân Hồi thứ hai, Chung Sơn biến thành một người ăn mày, bị người người phỉ nhổ, tứ chi đứt đoạn, sống lay lắt cả đời, cuối cùng chết ở một vùng đất tuyết mùa đông.
Lần thứ ba Luân Hồi, Chung Sơn trở thành một gã tú tài, có tình ái với một hồ tinh không thể tách rời, bị thế nhân chỉ trích, cuối cùng hồ tinh bị đạo sĩ tiêu diệt, tú tài khốn khổ một đời vì tình, cuối cùng chết ở bên phần mộ hồ tinh.
Luân Hồi lần thứ tư, Chung Sơn một đường làm quan rộng mở, kỳ khoa cử Tam Nguyên liên tiếp giành được các chức Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên, cưới Công chúa, định biên cương, một thân bình an.
... Các lần Luân Hồi tiếp theo, mỗi một lần Luân Hồi là một ngày. Chung Sơn nếm đủ mùi đời, chịu đủ trăm trạng thái của nhân gian, thiêu đốt trong hoả lò của thế gian.
Ở bên ngoài, mọi người đều kiên nhẫn chờ đợi.
Ba tháng sau, gần như tất cả nhân viên quan trọng của Đại Tranh đều đến đây, đã ngày, lần Luân Hồi... Bệ hạ còn có thể kiên trì bao lâu?
Đế Huyền Sát không biết khi nào cũng đến chờ xem.
- Chung Sơn đã qua bao nhiêu lần rồi?
Đế Huyền Sát hỏi Nê Bồ Tát.
- Lần thứ !
Luân Hồi lần thứ ! Bắt đầu từ Luân Hồi lần thứ , Chung Sơn liền tiến vào một cái kết, một cái tình kết. Bắt đầu từ lần thứ tất cả thế giới Luân Hồi, đều có một khác biệt với người khác.
Ngụy Quỳ Nhi.
Mỗi một đời trải qua đều không giống nhau, nhưng đều có bóng dáng của Ngụy Quỳ Nhi, người vợ đầu tiên của Chung Sơn! Chung Sơn làm thế nào cũng không bỏ qua được. Mà đây cũng trở thành một vương vấn trọng yếu nhất để rèn luyện tâm của Chung Sơn.
Mỗi một đời, thân phận của Quỳ Nhi và Chung Sơn đều không giống nhau, mỗi một đời đều gặp nhau yêu nhau, thế nhưng, mỗi một đời đều là chấm dứt với một loại kết cục bi thảm. Bi thảm, phi thường bi thảm.
Mỗi một đời đều như thế, cái tâm của Chung Sơn bắt đầu từ đời thứ liền vô cùng mỏi mệt, tâm thần đều vỡ tan, nhưng dường như trong đầu có loại ý niệm không muốn tỉnh lại, để Chung Sơn kiên trì đời Luân Hồi kế tiếp. Luôn kiên trì, chỉ cần lần Luân Hồi kế tiếp có thể gặp lại Quỳ Nhi.
Luân Hồi lần thứ .
Chung Sơn ôm Quỳ Nhi đã uống thuốc độc tự sát, âm dương cách trở.
- Không...
Chung Sơn bi thảm khóc rống, hai mắt đỏ rực, khóc ra nước mắt lẫn máu.
Ở bên ngoài, nhóm người Đế Huyền Sát vẫn kiên nhẫn chờ... Lần Luân Hồi thứ , bỗng nhiên một luồng hắc khí xông thẳng lên tận trời, bao phủ toàn bộ khe núi Bách Thế Động Thiên.
- Đây là cái gì?
Triệu Sở Hướng nhíu mày nói.
- Oán khí thật nặng! Oán khí xông lên tận trời... bệ hạ gặp phải chuyện gì?
Vương Khô kinh ngạc kêu lên.
- Không xong! Là Thiên Ma Trì uấn chế ra Thiên Ma, Thiên Ma đang gây tai họa cho bệ hạ! Hơn nữa còn mượn thế giới Bách Thế Động Thiên, gây rắc rối lớn nhất cho bệ hạ!
Bỗng nhiên Nê Bồ Tát cả kinh kêu lên.
- - - - - oOo- - - - -