Vợ chồng một thể! Tuy rằng gia chủ đương nhiệm này không cường thế lắm, nhưng trượng phu nàng ta lại là một người chủ cường thế.
Chung Sơn kiên nhẫn chờ, Thiên Thần Tử nhìn lại Chung Sơn, lắc lắc đầu thở dài nói:
- Quá ít... quá ít!
- Cái gì quá ít?
Chung Sơn nghi hoặc nói.
Giờ phút này, đại quân ở bốn phía đã được Triệu Sở Hướng rút đi, chỉ còn lại có sáu người: Thiên Thần Tử, Thiên lão, Thiên Linh Nhi, Chung Sơn, Nê Bồ Tát và Dần Lạc Nhật.
- Ngươi thu thập số mệnh quá ít, thu thập công đức vẫn còn quá ít!
Thiên Thần Tử thản nhiên nói.
- Ít?
Chung Sơn nhíu mày.
Dần Lạc Nhật ở một bên không biết nói gì nữa: vậy mà gọi là ít? Đại Tranh Đế triều, số mệnh của một Đế triều còn nhiều hơn so với số mệnh Thiên triều ở âm phủ... vậy mà còn ít? Về phần công đức, công đức cũng không kém bao nhiêu so với một Thánh địa đấy!
- Ngươi có thể lĩnh ngộ số mệnh, đồng tu công đức, quả thực không đơn giản! Cho dù ở đại thế giới, cũng chỉ có số ít người mới biết được!
Thiên Thần Tử nói.
- Vậy xin hỏi tiền bối: số mệnh, công đức có dung hợp với nhau không?
Chung Sơn trầm giọng hỏi.
- Dung hợp lẫn nhau đương nhiên có thể! Tuy nhiên một mệnh số, hai vận số, ba phong thủy, bốn tích âm đức, năm công danh... thiếu một thứ cũng không được!
Thiên Thần Tử nói.
Chung Sơn mắt sáng lên, cung kính nói:
- Khẩn thiết xin tiền bối chỉ giáo!
- Thiên địa cái gì lớn nhất?
Thiên Thần Tử hỏi.
- Đạo?
Chung Sơn phỏng đoán.
Thiên Thần Tử lắc đầu.
- Mệnh!
Chung Sơn lại lần nữa suy đoán nói.
- Ừm! Chỉ đúng phân nửa!
Thiên Thần Tử gật gật đầu tán thưởng.
- A?
- Mệnh như thế nào?
Thiên Thần Tử hỏi.
- Không biết!
Chung Sơn trả lời thẳng.
Mệnh, Chung Sơn chỉ có một khái niệm mơ hồ mà thôi. Mệnh như thế nào? Vận mệnh ư?
- Một mệnh số, hai vận số, ba phong thủy, bốn tích âm đức, năm công danh... Cái gọi là tu mệnh, chính là một loại tập hợp bốn thứ sau. Số mệnh với công đức có thể dung hợp lẫn nhau, nhưng chỉ có hiểu ra bốn loại sau mới có thể dung hợp làm một, thiếu một thứ cũng không được!
Thiên Thần Tử nói.
- Bốn mạch hợp nhất, tức là tu mệnh? Vậy số mệnh, công đức sau khi dung hợp là cái gì?
Chung Sơn hỏi.
- Vận số!
Thiên Thần Tử đáp.
- Vận số ư?
Chung Sơn nhăn mày thành hình chữ “Xuyên”.
- Đúng! Vận số! Vận số mới là căn bản của tu mệnh!
Thiên Thần Tử thản nhiên nói.
- Vận số? Vận số có công dụng gì?
Chung Sơn nhíu mày thắc mắc.
- Vận số? Đối với một người tu mệnh mà nói, chính là hết thảy: Nếu vận số tận, cho dù là Thánh nhân cũng sẽ ngã xuống!
Thiên Thần Tử nói, dường như có một tia ưu thương.
- Đây chỉ là một nửa, còn nửa kia là gì?
Chung Sơn nhíu mày hỏi.
Thiên Thần Tử có phần hướng tới, có chút mong chờ nói:
- Một nửa kia? Nếu có thể nắm giữ một nửa kia, là có thể chân chính trường sinh bất tử! Cho dù Thánh nhân ở đại thế giới cũng không có nắm giữ, điều đó gian nan biết bao!
- Trường sinh bất tử ư? Một nửa kia là gì?
Chung Sơn sáng mắt lên hỏi tới.
Thiên Thần Tử cúi xuống nhìn Chung Sơn thật sâu, rồi nói:
- Tiểu tử! Không nên theo đuổi mục tiêu quá cao xa, một nửa kia không phải ngươi hiện tại có khả năng chạm tới, trước ngưng ra vận số hữu hình rồi nói sau!
- Dạ! Đa tạ tiền bối chỉ giáo, chỉ là, vận số phải làm thế nào ngưng hình?
Chung Sơn trịnh trọng hỏi.
- Vận số hình thành hữu hình, điều đó chỉ thuộc về vận số của chính mình, mỗi người đều không giống nhau. Ta không thể truyền cho ngươi, tự thể ngộ cho tốt đi!
Thiên Thần Tử thản nhiên nói.
- Dạ!
Chung Sơn trịnh trọng gật gật đầu.
Thiên Linh Nhi chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, hiển nhiên không hiểu Thiên Thần Tử nói là cái gì.
Nhìn thật sâu vào Thiên Linh Nhi, Thiên Thần Tử trầm giọng nói:
- Thiên gia chủ!
Thiên Linh Nhi không có nhìn lại, Chung Sơn khẽ đẩy Thiên Linh Nhi một cái.
- Ái da? Ngài gọi ta à?
Thiên Linh Nhi hỏi.
Nhìn thấy bộ dáng khờ khạo của Thiên Linh Nhi, Thiên Thần Tử cười khổ trong lòng, nói:
- Năm mạch Thiên gia, nếu không phải mệnh mạch chỉ còn lại có một mình ngươi, khẳng định ta đã đổi một người khác làm gia chủ rồi!
Nghe Thiên Thần Tử nói, Thiên Linh Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, một bộ dáng rất không vui.
- Ta đã lệch hướng khỏi quỹ đạo của tổ tông, Thiên Lệnh với ta đã vô dụng! Ngươi chính là gia chủ, hãy theo ta vào điện, ta sẽ truyền dẫn đạo gia chủ cho ngươi!
Thiên Thần Tử nhướng mày nói với Thiên Linh Nhi, mà Thiên Linh Nhi lại nhìn về phía Chung Sơn. Làm như Thiên Thần Tử trước mắt là một con sói xám lớn, muốn đi theo vào hay không còn phải hỏi ý Chung Sơn.
Chung Sơn mới vừa định nói gì, bỗng nhiên Thiên Thần Tử ngẩng đầu nhìn ra phía xa xa.
Mọi người quay đầu nhìn lại, liền thấy xa xa một luồng sáng đen nhoáng lên một cái, một thân ảnh mặc một thân long bào đột nhiên hiện ra đứng ở trên vùng trời phía trên mọi người.
Đại Tần Thánh thượng, Doanh!
Không ngờ Doanh chỉ dùng thời gian một ngày liền chạy tới, đoạn đường so với Tư Mã Sách còn xa hơn không chỉ mấy lần, Tư Mã Sách lại đi trước thời hạn mà Doanh vẫn còn đến trước.
Doanh thật thần bí khó lường.
Chung Sơn quay đầu nhìn về phía Doanh, Doanh nhìn về phía Chung Sơn, khẽ gật đầu. Hiển nhiên, ở trong lòng Doanh, Chung Sơn coi như một nhân vật, mà không phải là loại tiểu lâu la căn bản không cần để ý tới.
Chung Sơn gật đầu đáp lễ.
Doanh quay nhìn Thiên Thần Tử.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương đều thấy được một tia nghi hoặc.
Tiếp đó, trong ánh mắt cả hai đều hiện lên vẻ kinh hãi.
- Ngươi là người phương nào?
Thiên Thần Tử hỏi, trong mắt nhìn về phía Doanh hiện đầy vẻ kinh ngạc.
Doanh càng kinh ngạc nhìn về phía Thiên Thần Tử, hoặc là nói hai mắt nhìn chằm chằm vầng mặt trời nhỏ trên trán Thiên Thần Tử kia.
- Đại Tần Thiên triều, Doanh! Thiên hạ đệ nhất nhân vạn năm trước, năm trước tái lâm đại địa!
Chung Sơn trầm giọng giải thích.
Thiên hạ đệ nhất nhân của vạn năm trước?
Hàm nghĩa của thiên hạ đệ nhất nhân này phi thường sâu sắc. Nói đúng ra, thiên hạ lúc ấy, Doanh tự xưng thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất, ít nhất ở bên ngoài là một người độc quyền!
Đây là một tổ tin tức Chung Sơn sưu tầm sách cổ mấy năm nay tìm ra.
Mỗi một thời đại, đều có một đám người vinh quang rực sáng nhất, một số nhân vật vang danh Thần Châu. Doanh, chính là thiên hạ đệ nhất nhân của vạn năm trước.
Cổ Thần Thông, chính là đệ nhất nhân thiên hạ một thời đại, tuy nhiên, so sánh với Doanh mà nói, hẳn là còn có vẻ không bằng. Dù sao, Cổ Thần Thông còn không có đến sau cực hạn vạn năm còn có thể còn sống như Doanh. Doanh còn là một lần sống chính là dài lâu hơn vạn năm.
Cương thi Thánh thượng, Doanh!
Doanh nhìn chằm chằm vào vầng mặt trời trên trán Thiên Thần Tử, hít vào một hơi thật sâu.
- Quyết định thật ngoan độc! Khí phách thật lớn! Không ngờ dùng thể xác phàm nhân mạnh mẽ nhét vào ‘Vận Số’ của nhất nguyên. Khó trách không bị giới này bài xích, phàm nhân ư? Phàm nhân thật mạnh!
Doanh bình luận.
- Không sống không chết! Tướng thần chi thân! Khí phách ngươi cũng thật lớn! Không thể tưởng được trong năm tháng ta ‘hóa tử’, Thần Châu lại xuất hiện ra hùng tài như thế!
Thiên Thần Tử cũng hít sâu một hơi nói.
- Đệ nhất nhân Thần Châu của vạn năm trước, gia chủ đời cuối Thiên gia, Thiên Thần Tử?
Doanh hỏi.
- Đúng vậy!
Thiên Thần Tử gật gật đầu.
Một người là đệ nhất nhân Thần Châu vạn năm trước, một người là đệ nhất nhân Thần Châu vạn năm trước.
Hai người đứng nhìn nhau, những người khác không ai dám quấy rầy.
Hai người đều ngưng trọng nhìn đối phương.
- Thiên gia huy hoàng sẽ không dễ dàng mai một như vậy, thân xác phàm nạp ‘vận số’, từ xưa đến nay chưa hề có, cho dù ở đại thế giới, cũng không có người dám đi theo đường này!
Doanh thản nhiên nói.
- Với thân thể người luyện thành ‘Tướng thần chi thân’, nhưng lại để ngươi luyện thành! Đồng dạng từ xưa đến nay chưa hề có, cho dù ở đại thế giới, cũng không có người dám đi đường đó!
Thiên Thần Tử thản nhiên nói.
- Thiên gia huy hoàng, truyền khắp Thần Châu, mặc dù chuyện đã cách hai vạn năm, cũng không có người nào không biết: Năm mạch Thiên gia, mỗi một mạch đều là nhất của Thần Châu: có được Thiên triều mạnh nhất, Thánh địa mạnh nhất, Phong Thủy Sư mạnh nhất, Vận Sư mạnh nhất... cũng có gia chủ ngươi mạnh nhất! Tay cầm ‘Bất Chu Sơn Trượng’ một trong mười đại pháp bảo cổ xưa, chính là vật trong tay ngươi chăng?
Doanh lạnh nhạt hỏi.
Bất Chu Sơn Trượng?
Mọi người đồng loạt dời ánh mắt nhìn về hướng quyền trượng màu tím trong tay Thiên Thần Tử. Nhìn bề ngoài, không có chút khí tức đặc thù, cũng giống như Thiên Thần Tử, thuần khiết tự nhiên, đây là Bất Chu Sơn Trượng trong mười đại pháp bảo cổ xưa ư?
- Hảo nhãn lực! Đệ nhất nhân Thần Châu vạn năm trước, ta nghĩ ngươi khẳng định cũng có một trong mười đại pháp bảo cổ xưa chứ?
Thiên Thần Tử hỏi.
- Đã rất lâu không có người nào để ta thử bảo, còn ngươi có dám?
Trong mắt Doanh lóe lên tia sáng hưng phấn.
- Như ngươi mong muốn!
Thiên Thần Tử trầm giọng nói.
Hai người đều là đệ nhất Thần Châu, anh hùng gặp nhau, lại cùng có trọng bảo, nên đều muốn đấu thử một lần. Đương nhiên, đây đều là giả, mục đích chân chính vẫn là một lần thử đối phương, như thế mới có thể đánh giá đúng vị trí đối phương.
- Mời!
Thiên Thần Tử nói.
Bốn phía mọi người nhao nhao thối lui.
Doanh nhẹ nhàng vươn bàn tay hướng lên trời chộp một cái, lập tức, từ chỗ sâu trong tinh tú, một quái vật lớn từ trên trời giáng xuống. Một cái quan tài đồng thau cực lớn, bốn phía quan tài tản phát ra sát khí nồng đậm, mà trong sát khí này, dường như có ẩn chứa một lũ ánh sáng quý khí màu tím, chấn nhiếp kinh người.
Nhìn thấy bảo vật này, trong lòng mọi người không khỏi sợ hãi run rẩy một trận. Đó là run rẩy đến từ chỗ sâu trong hồn phách, phảng phất toàn thân bị quan tài này giam nhốt lại.
- Trấn Thế Đồng Quan, một trong mười đại pháp bảo cổ xưa!
Chung Sơn nhíu mày cảm thán.
Trấn Thế Đồng Quan, hóa ra ở trong tay Doanh.
Trấn Thế Đồng Quan từ trên trời giáng xuống, mà một phương thiên địa này, đột nhiên biến thành vô cùng trong sáng.
Vô cùng trong sáng? Chung Sơn co rụt đồng tử lại, dường như nơi đây biến đổi, mà lại hình như không thay đổi gì.
Thiên Thần Tử khẽ ném đi Bất Chu Sơn Trượng trong tay, đột nhiên ghim xuống mặt đất, mặt đất liền mọc lên một ngọn núi khổng lồ, chọc thẳng tới hướng Trấn Thế Đồng Quan.
Hai cái quái vật lớn ầm ầm va chạm vào nhau.
“........”
Không có thanh âm, một chút thanh âm cũng không có... Nhưng không phải không có thanh âm, mà là quá vang dội, mọi người đột nhiên mất đi thính giác.
“Ong Ong...”
Trong nháy mắt trong tai mọi người mất đi thính giác, sau đó đột nhiên vang lên một loại tiếng o o trong tai. Nhưng, bên ngoài vẫn như trước không nghe được mảy may tiếng động nào.
Sau khi Bất Chu Sơn Trượng va chạm với Trấn Thế Đồng Quan, không gian bốn phía vẫn chưa vỡ nát, chỉ là ở chỗ va chạm nhau kia sinh ra một tia gợn sóng nho nhỏ mà thôi.
Hai cái pháp bảo trong mười đại pháp bảo cổ xưa chạm vào nhau, vẻn vẹn chỉ sinh ra một tia gợn sóng không gian ư? Không có khả năng!
Chung Sơn không tin! Tuyệt đối không có khả năng, chỉ riêng trong tai mọi người đến bây giờ còn không nghe được tiếng động gì là có thể kết luận: va chạm lần này phải mạnh hơn tất cả va chạm so với trước đây Chung Sơn từng nhìn thấy.
Mà ngay trong nháy mắt này, xa xa hiện ra một bóng trắng: ngay thời điểm cường giả quyết đấu này, Đế Huyền Sát chạy tới.
- - - - - oOo- - - - -