Ads “Ầm...”
Bốn cửa chính của Vũ Phiến Thành ầm ầm đóng lại, đại quân dưới chỉ huy của một ít tướng lãnh, bắt đầu thu thập tàn cục, đồng thời khôi phục toàn bộ bố trí như lúc ban đầu.
Tiêu Vong khoanh tay chịu chết!
Nhưng, Chung Sơn vẫn chưa bắt Tiêu Vong tới phù đảo, mà Tiêu Vong cũng nhíu mày nhìn về phía Chung Sơn bên trên.
Chính mình đã trở thành tù binh, Chung Sơn còn có chủ ý gì nữa chứ?
- Người đâu! Mang Tiêu Vong ra chém ngay tại chỗ!
Chung Sơn ra lệnh một tiếng.
Một tiếng lệnh của Chung Sơn này tới quá đột ngột, chém ngay tại chỗ ư? Đám người Thủy Kính, Triệu Sở Hướng, Chung Chính đều đầy mặt ngạc nhiên nhìn về phía Chung Sơn: không phải bệ hạ muốn thu phục Tiêu Vong sao? Chém ngay tại chỗ sao? Tính toán bận rộn nửa ngày, như thế nào bỗng nhiên chém ngay tại chỗ?
Giờ phút này Tiêu Vong cũng trong lòng run lên, lập tức đánh mất vẻ ung dung lúc ban đầu. Tiêu Vong không phải ngu ngốc, Chung Sơn cho thuộc cấp của mình rời đi, khẳng định chính là để thu phục mình, nhưng, vì sao bỗng nhiên muốn chém mình?
Nguyên vốn Tiêu Vong thể xác và tinh thần đã mỏi mệt, đột nhiên trong lòng phát lạnh. Một luồng hơi lạnh chạy từ gót chân thẳng lên đầu.
Đúng rồi, Chung Sơn đây là cố ý để cho thuộc cấp của mình chạy đi, bởi vì có bọn họ ở lại, nhất định sẽ có một trận liều mạng đọ sức, đến lúc đó Chung Sơn sẽ tổn thất lớn. Hiện tại chém mình, sau đó tiếp tục quay lại đối phó với thuộc cấp của mình, còn không phải dễ như trở bàn tay?
Hắn muốn giết mình ư?
Tiêu Vong tin tưởng, hiện tại chỉ cần Chung Sơn muốn mình chết, tuyệt đối không thể chạy thoát.
Trong lúc nhất thời, vốn trong lòng chôn viên hạt giống ‘không thể đối địch với Chung Sơn’ kia, đột nhiên mở rộng ra vô hạn, hình tượng của Chung Sơn trong nháy mắt cao lớn vạn trượng, dường như có thể nghiền chết mình như con kiến.
Cộng thêm quan hệ giữa vị trí của hai người hiện tại. Tiêu Vong lập tức cả kinh, trong nháy mắt trong lòng sinh ra ý tưởng Chung Sơn ở trên, chính mình ở dưới, đó không phải là vị trí ở bên ngoài, mà là một loại ý cảnh của nội tâm. Đối với Chung Sơn, Tiêu Vong đã không dậy nổi lòng đối địch.
Chờ chết? Chỉ có chờ chết?
- Chậm đã...
Trên trời cao bỗng nhiên vang lên một tiếng quát lớn.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy giữa không trung bỗng dưng hiện ra ba người.
Cầm đầu là một người thân áo bào trắng, là Thiên Hiểu Tử gia chủ Thiên gia, hai người kia, Chung Sơn cũng nhận biết, là hai cao thủ Thiên Cực Cảnh của Thiên gia gặp mặt khi khuấy đảo Thiên gia.
Ba Thiên Cực Cảnh bỗng nhiên buông xuống?
- Thiên Hiểu Tử?
Chung Sơn nheo hai mắt lại.
- Chung Sơn! Không nghĩ tới đúng thật là ngươi!
Thiên Hiểu Tử cười lạnh nhạt nói.
- Thiên gia chủ không mời mà tới, có chuyện gì?
Chung Sơn trầm giọng nói.
Nhìn Chung Sơn một cái thật sâu, lại nhìn Tiêu Vong một thân chật vật phía dưới.
- Vốn chiến tranh của triều chiến, ta không nên nhúng tay vào, chỉ là, hy vọng ngươi có thể nể mặt mũi ta, để ta mang Tiêu Vong đi. Đương nhiên, nếu ngươi muốn trao đổi vật gì, ta cũng có thể thỏa mãn ngươi!
Thiên Hiểu Tử nói thực vô lý.
Thiên Hiểu Tử nói xong, trong mắt mọi người đều đầy vẻ phẫn nộ. Chuẩn bị mười năm, chỉ vì buổi sáng nay, cuối cùng chiếm được, không ngờ ngươi nói muốn lấy là lấy?
Triệu Sở Hướng trong mắt đầy giận dữ, trường thương vung lên, chỉ đợi Chung Sơn ra lệnh một tiếng, nhất định công tới Thiên Hiểu Tử.
Thiên Hiểu Tử dường như ỷ vào mình có ba Thiên Cực Cảnh, có cũng đủ tư cách, khách sáo với Chung Sơn cũng chỉ là xuất phát từ cẩn thận mà thôi.
Nhìn lướt qua Thiên Hiểu Tử, lại chuyển ánh mắt nhìn Tiêu Vong, Chung Sơn tươi cười nói:
- Thiên gia chủ nếu muốn, vậy cứ mang đi thôi!
Chung Sơn bỗng nhiên khẳng khái, làm cho Thiên Hiểu Tử co rụt đồng tử lại, nhất thời không kịp phản ứng vì sao lại thế!
- Ngươi không cần bất kỳ đồ vật gì sao? Thành trì? Một tòa, tòa, hoặc là tòa, ngươi cứ việc lên tiếng!
Thiên Hiểu Tử trầm giọng nói.
Các tướng lĩnh đều lộ vẻ kích động.
- Không cần! Cứ mang hắn đi đi!
Chung Sơn khoát tay.
Các tướng lĩnh lộ đầy vẻ tiếc nuối, nhưng bệ hạ đã lên tiếng ai dám ngăn cản.
Nhìn lướt qua Chung Sơn, Thiên Hiểu Tử gật gật đầu.
Một gã Thiên Cực Cảnh nắm tay Tiêu Vong, bốn người nhoáng lên một cái biến mất trước mặt mọi người.
- Phụ hoàng! Cái này...
Chung Chính khẽ nhíu mày nói.
- Mục đích đã đạt được, tuy rằng có thể thuyết phục Tiêu Vong, nhưng không thể thu phục!
Chung Sơn lắc đầu.
- Vì sao? Bên Thiên Hiểu Tử có ba Thiên Cực Cảnh, cũng không phải chúng ta không thể phản kháng!
Chung Chính không rõ vì sao, lên tiếng.
- Phản kháng? Đâu chỉ phản kháng, ta muốn lưu lại bọn họ cũng không phải chuyện khó, chỉ là quan hệ trong đó phức tạp, qua không bao lâu ngươi sẽ biết! Hiện tại tốt nhất là Tiêu Vong quay trở về chốn cũ. Điều nên làm, ta đã làm, chỉ đợi đến lúc thời cơ thích hợp, Tiêu Vong tự nhiên trở thành một thành viên của Đại Tranh ta!
Chung Sơn nói khẳng định.
- Nhưng, bệ hạ! Thiên Hiểu Tử chuẩn bị thu mua chúng ta tòa thành trì, vì sao không cần?
Triệu Sở Hướng cũng không rõ vì sao.
- Đó không phải là thu mua chúng ta, là thu mua Tiêu Vong! Bệ hạ sao có thể vì tòa thành trì mà làm mất mặt Thống soái như thế?
Thủy Kính ở một bên phe phẩy quạt lông nói.
- Ừm! Vũ Phiến Thành, về sau không cần các ngươi tiếp tục ở trong này nữa! Qua chiến dịch này, Tiêu Vong cũng sẽ không tiếp tục đánh chủ ý thành này nữa đâu, các ngươi nghỉ ngơi một đoạn thời gian, chuẩn bị đi thu các thành trì khác đi!
Chung Sơn nói.
- Dạ!
Thủy Kính với Triệu Sở Hướng lập tức đáp.
Chung Sơn trở về triều đô.
Trong Đồ Long Thành, các tướng lĩnh kích động quây quần lễ bái Tiêu Vong. Cao hứng nhất là Tiêu Nguyên Phong, soái cha đã trở về rồi.
Tiêu Vong bảo mọi người rời đi, rồi cùng Thiên Hiểu Tử đi vào đại điện.
- Gia chủ! Tiêu Vong vô năng, phụ kỳ vọng của gia chủ!
Tiêu Vong thỉnh tội.
- Quên đi! Ai mà không có lúc sơ suất? Lần này xem như là một bài học đi!
Thiên Hiểu Tử nói an ủi.
- Dạ!
Tiêu Vong lộ ra dáng thở dài gật gật đầu.
- Ngươi cũng không cần quá mức tự trách! Chung Sơn đích xác yêu nghiệt! Tuy nhiên ngươi yên tâm đi, ta đã nghĩ ra kế sách đối phó với hắn!
Thiên Hiểu Tử trầm giọng nói.
- A?
- Kế sách này còn đợi ta từ từ hoàn thiện. Tuy nhiên một phần kế sách này, Đại Tranh nhất định sẽ như rắn mất đầu. Thậm chí, Bất Lão Giới cũng có thể bị lây lan đến, Ngũ Sắc Đế triều cũng có khả năng bị thương nặng... một lần hành động đắc thủ ba bên. Đến lúc đó chính là thời điểm ngươi phát uy, một lần hành động đánh hạ phương nam, giằng co hai phương nam bắc!
Trong mắt Thiên Hiểu Tử chợt lóe tia sáng lạnh.
- Dạ!
Chung Sơn trở lại Xương Kinh.
- Bệ hạ! Có cố nhân của ngài đến thăm, nói muốn gặp ngài!
Một gã thị vệ cung kính nói.
- Hả? Ai?
Chung Sơn nghi hoặc hỏi.
- Ta hỏi, nàng không chịu nói!
Gã thị vệ nói.
- À?
- Có mấy thị vệ ra tay chặn lại, nhưng, mới vừa ngăn chặn, bọn họ đều ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh, thật tà môn!
Gã thị vệ nói.
- Tà môn?
Chung Sơn nhíu mày nói.
- Dạ! Thuộc hạ không dám ngăn chặn, đã dẫn nàng vào Đông Long Các, bảo nàng tạm thời ở lại đó, chờ bệ hạ trở về xử lý!
Gã thị vệ nói.
- Hình dáng nàng ra sao?
Chung Sơn hỏi.
Gã thị vệ lập tức dùng pháp thuật hình chiếu chiếu ra hình dáng một cô gái, chỉ là cô gái nhìn qua rất tiều tụy.
- Hạo Mỹ Lệ?
Chung Sơn co rụt đồng tử lại.
Thị vệ kinh ngạc nhìn Chung Sơn: “Thật xinh đẹp ư? Bệ hạ cho tới bây giờ chưa từng khen người như vậy đâu. Chẳng lẽ bệ hạ mới đây thích thú loại hình này, bệ hạ thích khẩu vị này ư?”
- Tốt lắm, ngươi lui ra đi!
Chung Sơn hít sâu một hơi nói.
- Dạ!
Thị vệ lập tức thối lui, lòng còn hoang mang.
Chung Sơn đi thẳng đến Đông Long Các: “Hạo Mỹ Lệ? Vì sao nàng đến đây? Sư tôn Tây Độc Hoàng của nàng đâu? Hơn nữa, vì đâu bỗng nhiên nàng trở nên tiều tụy như vậy?”
Chung Sơn rất nhanh đi tới tiểu viện Đông Long Các, đi đến chỗ chủ các, cửa lớn chưa đóng, trong một góc phòng, Hạo Mỹ Lệ ôm một bộ xiêm y đủ mọi màu sắc, cuộn mình ngồi trong góc, mặt đầy vẻ bi thương.
- Ai?
Hạo Mỹ Lệ có chút sợ hãi kêu một tiếng. Vừa vặn nhìn thấy Chung Sơn đi đến.
- Chung Sơn, Chung Sơn!
Trong mắt Hạo Mỹ Lệ lập tức tuôn ra nước mắt ào ào.
Thu hồi xiêm y đủ mọi màu sắc của Tây Độc Hoàng, rồi chạy tới. Nàng bất chấp toàn thân đầy vết bẩn, ôm cổ Chung Sơn, gào khóc.
Chung Sơn bị phản ứng đột ngột của Hạo Mỹ Lệ trở tay không kịp. Bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Hạo Mỹ Lệ, trấn an tâm tình Hạo Mỹ Lệ.
Khóc một hồi, dường như đã phát tiết rất nhiều rồi, tiếng khóc của nàng ít đi một chút.
- Chuyện gì vậy? Sao lại thế này? Tây Độc Hoàng đâu?
Chung Sơn nhỏ giọng hỏi.
- Sư tôn... sư tôn bị người hại chết rồi!
Hạo Mỹ Lệ vốn đã ngừng khóc, lại lần nữa nước mắt phun trào ra.
“Sư tôn? Trước kia Hạo Mỹ Lệ luôn luôn gọi Tây Độc Hoàng là ‘lão già’, mặc kệ Tây Độc Hoàng cường điệu như thế nào, Hạo Mỹ Lệ chính là không thay đổi cách xưng hô, lão già này lão già nọ, xưng hô cả đời, hiện tại hắn đã chết lại xưng hô ‘Sư tôn’?”
Chung Sơn khẽ thở dài, tuy rằng tính Hạo Mỹ Lệ rất tùy tiện, gặp người liền mắng, gặp người liền chú, nhưng bản tính của nàng rất ngay thẳng. Giống như với Tây Độc Hoàng, tuy rằng luôn miệng kêu là ‘lão già’, nhưng trong lòng lại chấp nhận Tây Độc Hoàng này là người trông nom nàng lớn lên từ thuở nhỏ, nhận Tây Độc Hoàng này là thân nhân, cho nên mới có cảm xúc như thế, dưới vẻ kiêu ngạo bề ngoài, có ẩn giấu một tấm lòng tự ti.
- Chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc là ai?
Chung Sơn hỏi.
- Là Bất Lão Giới... Bất Lão Giới... là người của Bất Lão Giới giết chết sư tôn! Chung Sơn! Huynh diệt Bất Lão Giới cho ta, ta muốn bầm thây vạn đoạn lão bất tử kia! Chung Sơn! Huynh giết hắn cho ta!
Hạo Mỹ Lệ một tay đẩy ra Chung Sơn, đầy mặt hung ác nói.
- Bất Lão Giới?
Chung Sơn nhướng mày lập lại.
- Như thế nào? Huynh không muốn giúp ta à?
Hạo Mỹ Lệ trợn trừng mắt nhìn Chung Sơn, dường như chỉ cần Chung Sơn không đáp ứng, thì chính là kẻ thù của mình.
Nói trở mặt liền trở mặt, tính tùy tiện của Hạo Mỹ Lệ, đổi làm người bình thường khác khẳng định không chịu nổi.
- Ít nhất cô phải nói rõ ràng cho ta biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì chứ?
Chung Sơn nói.
- Vậy ý của huynh... huynh sẽ giúp ta báo thù phải không?
Sắc mặt Hạo Mỹ Lệ chợt biến đổi, ban đầu là phẫn nộ lại lần nữa hóa thành vui mừng.
- Cô trước thu thập một chút chính mình, rồi nghỉ ngơi một chút, ngủ một giấc cho ổn định tâm tình, rồi hãy nói chi tiết cho ta nghe xem!
Chung Sơn nói.
- Không! Ta không cần nghỉ ngơi, ta muốn báo thù, huynh báo thù cho ta, giúp báo thù cho sư tôn... Sư tôn bị hắn giết, ta muốn bầm thây hắn vạn đoạn; ta muốn hồn phách hắn chịu tra tấn hàng vạn hàng ngàn; ta muốn làm cho hắn sống không bằng chết; muốn sống không được, muốn chết không xong...
Hạo Mỹ Lệ không ngừng kêu lên.
- Được rồi, được rồi! Vậy cô nói xem, rốt cuộc chuyện xảy ra thế nào? Vì sao cô cũng không thể nguyền rủa hắn? Tây Độc Hoàng lại vì sao mà chết? Các người như thế nào lại chọc tới Bất Lão Giới?
Chung Sơn gật gật đầu hỏi một hơi.
Nghe Chung Sơn hỏi, Hạo Mỹ Lệ lập tức rơi vào hồi ức thống khổ, tiếp đó trên mặt lộ ra một vẻ hung ác.
- Hắn gọi là Chú Yêu Sư, hắn biết thuật nguyền rủa. Chính là hắn giết chết sư tôn, ta muốn hắn chết!
Trên mặt Hạo Mỹ Lệ lộ ra cừu hận khắc cốt ghi tâm.
- Chú Yêu Sư? Là loại người gì?
Chung Sơn hỏi.
- Ta không biết! Hắn biết thuật nguyền rủa, khuôn mặt nhìn thoáng qua rất yêu quái, rất tà dị!
Hạo Mỹ Lệ nhớ lại nói.
- Như vầy đi! Cô nói lại kỹ càng một lần từ đầu tới cuối, các người như thế nào gặp phải Bất Lão Giới!
Chung Sơn ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
- - - - - oOo- - - - -