Bầu trời Dương gian, Lôi Vân vô cùng vô tận hội tụ, địa phương bị mây đen bao trùm là vô cùng vô tận, mây đen cuồn cuộn khổng lồ dị thường, còn nhiều hơn rất nhiều so với mây đen mà Cổ Thần Thông dẫn động.
Bên trong mây đen, một mảnh lôi điện thất thường dài hẹp tràn ngập một cỗ ý gào thét, đó đã không chỉ là lôi điện, lôi điện kinh khủng tụ tập, thậm chí ngưng hình thành lôi điện hình rồng, một mảnh lôi điện hình rồng dài hẹp gầm thét hội tụ từ tứ phương.
Âm thanh Lôi Long rít gào chấn động, chấn cho cửa ra vào của cả hai giới dao động không ngừng.
Muôn vàn Long Vân tụ tập, ngũ thải tân phân, Lôi Long với đủ loại sắc thái, đại biểu cho các loại lực lượng hủy diệt chí cực.
Thiên uy giáng lôi?
Chung Sơn ngẩng đầu nhìn trời, trong mắt hiện lên một tia khinh thường.
Ánh mắt khinh thường này, thật giống như đang gây hấn với Lôi Long đầy trời, Lôi Long kinh khủng, giống như thác nước Thiên Hà, gầm thét mãnh liệt lao về phía Chung Sơn.
Grào...!
Grào...!
Grào...!
...
Hàng vạn hàng nghìn Lôi Long tuôn trào, một ít cổ có xu thế kinh khủng, nhất thời xé nát không gian, mang theo thiên uy đi xuống.
Thiên Linh Nhi che miệng! Ánh mắt trợn to, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.
Chung Sơn vung tay lên, Phương Thiên Ngọc Tỉ nhất thời phóng lên trời.
Phương Thiên Ngọc Tỉ lên không, nhanh chóng trở nên to lớn, đảo mắt đã hóa thành vạn dặm, nghênh đón Lôi Long vô cùng vô tận.
Oanh!
Va chạm cuồng bạo, hàng vạn hàng nghìn Lôi Long nổ tung tại chỗ, Phương Thiên Ngọc Tỉ vững vàng tiếp tục bay lên trời, một đường đi qua, tất cả không gian đều bể tan tành. Trong giây lát, Phương Thiên Ngự Tỉ đã đến nơi có vô cùng vô tận Lôi Vân.
Oanh Oanh!
Thời gian phảng phất dừng lại ở một thoáng này, mây đen đầy trời, bị Phương Thiên Ngọc Tỉ trùng kích một lần, ầm ầm chia năm xẻ bảy.
Một ấn tán thiên!
Diệt đạo Thiên kiếp thứ nhất thật nhẹ nhàng bâng quơ!
Có ít người thấy Cổ Thần Thông dùng một ấn tán thiên, vô cùng giống hiện tại, nhưng uy lực này tuyệt đối không so được với một ấn này của Chung Sơn.
Đầu tiên là Phương Thiên Ngọc Tỉ của Chung Sơn khổng lồ hơn, tiếp theo, sau khi một ấn tán thiên, bầu trời xuất hiện một cái hắc động khổng lồ. Cho đến khi Chung Sơn thu hồi Phương Thiên Ngọc Tỉ, hắc động trên trời mới chậm rãi phục hồi như cũ, nhưng là, có một cái khung với tám chữ bên trong, làm sao cũng không phục hồi như cũ được.
Thụ mệnh vào thiên, vĩnh viễn tồn tại!
Ngự tỉ của Chung Sơn đóng dấu một đại ấn lên trời, đại ấn không cách nào tiêu tán, dù cho thiên địa pháp tắc tác dụng, cũng không cách nào bổ khuyết mấy cái hắc động hình dáng chữ cái.
Mọi người kinh hãi nhìn một màn này, ngừng thở, khiếp sợ vì sự cường đại của Thánh thượng!
Thánh thượng còn không có mượn thế của thiên hạ Đại Tranh a, hơn nữa âm phủ còn chưa bắt đầu Độ Kiếp.
Đóng dấu một cái đại ấn vào trời? Đại ấn không tiêu tan, xem như là một loại nhục nhã đối với trời.
Kể từ đó, thiên địa coi như là biết rồi, đây không phải là đơn giản như người phàm Độ Kiếp, mà là khai thiên tích địa, đây là muốn mở thiên địa?
Tám chữ to ở trên không, thiên địa liên tục phát ra tiếng nổ lớn, vô tận mây đỏ hội tụ mà đến.
Càng ngày càng nhiều mây đỏ hội tụ, từ từ tạo thành một cái mặt tròn bóng loáng khổng lồ đến cực điểm, một nửa ẩn ở bên trong mây đỏ, một nửa bại lộ ra.
Thương Thiên Nhãn!
Lại thấy Thương Thiên Nhãn, tất cả mọi người biết Thương Thiên Nhãn không làm gì được Chung Sơn, nhưng Chung Sơn sẽ đối mặt như thế nào a? Thương Thiên Nhãn, trước kia chính là tồn tại mạnh nhất giới này, cho đến khi Cổ Thần Thông xuất hiện mới đánh vỡ thần thoại của nó, Cổ Thần Thông lấy Khai Thiên Phu phá Thương Thiên Nhãn. Chung Sơn sẽ đối mặt như thế nào?
Đối mặt như thế nào? Không ai Chung Sơn thật ra thì đã đối mặt qua một lần.
Theo Thương Thiên Nhãn khổng lồ kia chậm rãi mở ra, thiên uy vô cùng vô tận ép vào trong lòng mọi người. Làm cho người ta có vọng động muốn quỳ xuống đất làm lễ, một loại uy áp tuyệt đối bá đạo.
Lăng Tiêu Thiên Đình, quần thần ngưng thần mà chống đở.
Một cái sơn cốc nơi xa ở cửa ra vào hai giới, Ức Lam Khuyết mang theo người của toàn tộc nhìn Thương Thiên Nhãn trên trời từ khoảng cách xa, khẽ nhíu mày.
Ở chỗ xa xa bên kia cửa ra vào hai giới, có một gã nam nhân áo bào đen khác đứng đó, trong tay nam tử nắm một thanh trường kiếm, kiếm đang trong vỏ, nắm trong tay, phảng phất giống như cùng thân thể hợp hai làm một, mi tâm của nam tử có một đoàn đồ án ngọn lửa màu đỏ tươi, nhìn qua hết sức hung ác.
Nếu như Chung Sơn ở chỗ này, nhất định sẽ liếc mắt một cái liền nhận ra, Triệu Thiên Sát!
Đại sư huynh của Khai Dương Tông, Triệu Thiên Sát đã luyện Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật. Trước khi Chung Sơn xuất hiện, thiên chi kiêu tử, cao ngạo vô song, sau khi Chung Sơn xuất hiện, nhiều lần không thuận, thậm chí từng theo đuổi Bi Thanh Ti cùng Thiên Linh Nhi cuối cùng cũng để Chung Sơn ôm trong ngực. Cả đời bị Chung Sơn ảnh hưởng, lòng mang ghen ghét, nhưng một phần ghen ghét này để cho sát đạo của Triệu Thiên Sát một đường tiêu thăng.
Nhưng, giờ phút này Triệu Thiên Sát vẫn không dám tiếp xúc với phong mang của Chung Sơn, ít nhất hiện tại không dám.
Nhìn Thương Thiên Nhãn, ngọn lửa ở mi tâm của Triệu Thiên Sát xao động lần nữa, hai mắt nhíu lại, Triệu Thiên Sát lạnh lùng nhìn thoáng qua Chung Sơn ở chỗ xa xa.
Xem ngươi chết như thế nào!
Thương Thiên Nhãn mở ra, phía trên Thương Thiên Nhãn, vẫn lưu lại vết rách của Cổ Thần Thông, bất quá, so sánh với trăm năm trước lúc Chung Sơn đối mặt thì lớn hơn rất nhiều. Hiển nhiên, hiệu quả do ánh sáng đại hung tạo thành quá kinh khủng.
Có người muốn khai thiên tích địa, Thương Thiên Nhãn tự nhiên sẽ tiến đến hàng phạt, mang theo lửa giận khôn cùng, nhìn về phía người dám can đảm mạo phạm thiên uy ở phía dưới.
Nhưng khi Thương Thiên Nhãn thấy người mạo phạm kia, con ngươi màu đỏ như máu bên trong Thương Thiên Nhãn quỷ dị co rụt lại.
Là hắn? Quái vật kia?
Chung Sơn nhàn nhạt nhìn Thương Thiên Nhãn, Thương Thiên Nhãn cũng nhìn chằm chằm Chung Sơn.
Cứ như vậy, giằng co với nhau.
- Không đúng, tại sao Thương Thiên Nhãn bất động?
Lão tổ tông Ức gia hỏi.
- Không rõ ràng lắm, rất kỳ quái!
Ức Lam Khuyết cũng không rõ ràng.
Phía trên Lăng Tiêu Thiên Đình, quần thần nghi hoặc nhìn một màn này, Thương Thiên Nhãn làm sao vậy? Khí thế bá đạo vừa rồi đâu? Cường thế lúc đối mặt Cổ Thần Thông đâu? Chẳng lẽ bị Cổ Thần Thông đánh cho u mê? Hiện tại không phản ứng chút nào?
Đánh cho u mê? Làm sao có thể? Thương Thiên Nhãn có thể đại biểu cho quyền uy của hàng ngàn tiểu thế giới, đại biểu cho thiên đạo của hàng ngàn tiểu thế giới. Hẳn là không có tình cảm, chỉ có bản năng a?
Ở trong ánh mắt mê hoặc của mọi người, một màn quỷ dị xảy ra.
Mây đỏ vô tận chậm rãi tản đi, Thương Thiên Nhãn khổng lồ chậm rãi bế hợp, thật giống như muốn rút đi.
Tất cả mọi người như nằm mộng, Thương Thiên Nhãn tới làm gì? Lúc này lại muốn rút lui? Bị Chung Sơn hù dọa sao?
Đây là giải thích hoang đường cỡ nào a, nhưng trừ cái giải thích hoang đường này còn có giải thích khác sao?
Thương Thiên Nhãn bị sợ nên chạy? Nếu là ở trước kia nói cùng người khác, nhất định người đó sẽ nghĩ đến ngươi điên rồi, Thương Thiên Nhãn đại biểu cho thiên đạo của hàng ngàn tiểu thế giới, nó có thể bị hù dọa sao?
Nhưng sự thật đang ở trước mắt, Thương Thiên Nhãn thật sự đang từ từ biến mất, không dám đối địch với Chung Sơn.
- Ngươi còn có đường lui sao?
Chung Sơn bỗng nhiên hét to một tiếng.
Sau khi Chung Sơn hét to liền nhìn chằm chằm lên trời, nhìn chằm chằm Thương Thiên Nhãn.
Mọi người cổ quái lần nữa, Thánh thượng đang làm gì đó? Đang nói chuyện cùng Thương Thiên Nhãn, có thể nói thông suốt sao?
Nhưng sự thật luôn là ngoài dự liệu của mọi người. Thương Thiên Nhãn chuẩn bị thối lui bỗng nhiên dừng lại, mây đỏ cuồn cuộn lần nữa, Thương Thiên Nhãn chậm rãi nhắm lại liền mở ra lần nữa.
Thương Thiên Nhãn khổng lồ đến cực điểm, mang theo một cổ quyết tuyệt nhìn Chung Sơn, thật giống như thật muốn liều mạng cùng Chung Sơn.
Chỉ thấy Chung Sơn bỗng nhiên nhấc tay phải lên, tay phải chỉ lên trời rồi xoay một cái.
Một cổ lực kéo khổng lồ, trong nháy mắt hấp thu Thương Thiên Nhãn, tiếp theo, thật giống như vô số bạch quang chiếu xuống từ Thương Thiên Nhãn, bị Chung Sơn bắt bỏ vào trong tay.
Mà giờ khắc này, vết rạn trong mắt Thương Thiên Nhãn không ngờ chậm rãi biến mất.
"Phá ý" của Khai Thiên Phu bị Chung Sơn rút ra, Chung Sơn có Khai Thiên Chưởng, tự nhiên có thể rút cỗ phá ý này ra.
Thương Thiên Nhãn lộ ra một tia ngờ vực, vạn dân thiên hạ cũng lộ ra ngờ vực, Thánh thượng đang làm cái gì vậy? Là chữa thương cho Thương Thiên Nhãn?
Sau thời gian một nén nhang, Thương Thiên Nhãn khôi phục, tổn thương hoàn toàn khôi phục.
Nhất thời, Thương Thiên Nhãn trở nên bén nhọn lần nữa, trợn mắt nhìn Chung Sơn, tràn đầy vô tận sát khí.
Ngẩng đầu, nhìn về phía Thương Thiên Nhãn, hai mắt Chung Sơn nhíu lại, trong mắt chợt lóe hung lệ, sát khí lúc trước của Thương Thiên Nhãn nhất thời tiêu tan
Hô!
Chung Sơn đạp chân một cái, thân hình nhất thời phóng vút lên cao, trong lúc thoáng qua, đã đến bên cạnh Thương Thiên Nhãn.
Con ngươi Thương Thiên Nhãn co rụt lại lần nữa, bay thẳng lên trời cao lần nữa.
- Ta biết, ngươi đã không còn là Thương Thiên Nhãn bình thường, Thương Thiên Nhãn bình thường không có nhiều ánh mắt như vậy, ta bất kể ngươi là duyên cớ nào mà sinh ra "linh" thuộc về mình, nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, một khi khai thiên, ngươi sẽ tan thành mây khói, bởi vì ngươi chẳng qua là đại biểu cho quyền uy của hàng ngàn tiểu thế giới, hàng ngàn tiểu thế giới không có, ngươi cũng không có!!
Chung Sơn cười nói.
Thương Thiên Nhãn nhìn chằm chằm Chung Sơn, không có bất kỳ công kích, phảng phất giống như đang đợi Chung Sơn nói tiếp.
Ở Lăng Tiêu Thiên Đình.
- Tỷ tỷ, Chung Sơn phi cao như vậy làm gì? Hắn thật giống như đang nói chuyện? Phải không?
Thiên Linh Nhi hỏi.
- Hẳn là vậy.
Bảo Nhi gật đầu.
- Nhưng làm sao chúng ta nghe không được?
- Lão gia hẳn là thiết lập Cách Tuyệt Trận pháp xung quanh, để cho thanh âm không cách nào truyền lại!
Bảo Nhi suy nghĩ một chút nói.
Không chỉ các hoàng hậu, cơ hồ tất cả mọi người tràn ngập tò mò, Thánh thượng khai thiên làm sao kỳ quái như vậy? Khác biệt với Cổ Thần Thông khai thiên nhiều như vậy?
Bất kể mọi người suy đoán như thế nào, cũng không làm trở ngại mọi người ngưng thần nhìn.
Chung Sơn tiếp tục nói với Thương Thiên Nhãn:
- Ngươi không phải là đối thủ của ta, xuất thủ đối với ta chỉ có kết quả giống nhau, hủy diệt lần nữa. Mà thiên địa, hàng ngàn tiểu thế giới này, ta tất phá! Ngươi có thể tin tưởng?
- Ngươi đã không có đường lui? Nếu không sẽ bị ta tiêu diệt hết, nếu không thì đợi hàng ngàn tiểu thế giới biến mất ngươi sẽ tan thành mây khói. Hủy diệt hầu như không còn.
Chung Sơn trầm giọng nói.
Thương Thiên Nhãn không nhúc nhích như cũ.
- Ta có thể cho ngươi con đường thứ ba. Đi theo ta!
Chung Sơn trầm giọng nói.
Đi theo ta? Hoàn hảo không ai nghe được, nếu không mọi người nhất định sẽ nói Chung Sơn là kẻ điên, Chung Sơn hiện tại đang làm gì đó? Xúi giục? Xúi giục Thương Thiên Nhãn? Khiến nó thay đổi đối địch với thiên địa?
Chuyện tình làm sao có thể? Thương Thiên Nhãn chính là một phần thiên địa, làm sao có thể bị xúi giục? Quá hoang đường!
- Ngươi biết ta có năng lực kia, Thương Thiên Nhãn của hàng ngàn tiểu thế giới? Chỉ cần ngươi đi theo ta, ta có thể cho ngươi ngạo khiếu đại thế giới, trên cơ sở này để cho ngươi cực hạn, lớn mạnh lần nữa, cho ngươi điên cuồng trưởng thành, cho ngươi có thể bất chấp thiên đạo của đại thế giới, cho ngươi quan sát đại thế giới.
Chung Sơn đầu độc nói.