Quắc Thạch Phụ đi rồi, cứ đi tiêu sái như vậy, đường đột như vậy, xa xa bọn người Diêm Trùng Chi nhìn không khỏi ngạc nhiên.
Quắc Thạch Phụ thề nói, huyết tẩy Chuyển Luân Cương Vực, tàn sát hết vạn vạn ức, tiết hận trong lòng! Bao nhiêu khí phách, bao nhiêu quyết tâm, cái loại khí thế kinh khủng này, thái độ cường thế này. Ai cũng không cho là sự tình có thể vãn hồi.
Sự thật cũng đúng là như vậy, hai Thánh nhân đến đây, tuy rằng chỉ là thần niệm Thánh nhân, nhưng đó cũng là Thánh nhân a, một người bị Quắc Thạch Phụ ép đi, một người còn lại thì bị Quắc Thạch Phụ đả bại. Cái loại cường thế này không thể vãn hồi, ngay cả Thánh nhân đều cũng không làm sao được.
Nhưng trước mắt là chuyện gì xảy ra?
- Nhớ kỹ, nhất định phải giao tận tay nàng! Thanh âm sau cùng của Chung Sơn.
- Yên tâm, yên tâm! Thái độ Quắc Thạch Phụ bỗng nhiên thay đổi thành vô cùng hiền lành.
Một màn này nhìn vào không biết khiến cho bao nhiêu cường giả hôn mê. Đây là vừa rồi lệ khí xông lên tận trời, thần chắn sát thần, phật chắn giết phật, Quắc Thạch Phụ kia sao?
Trong mắt Diêm Trùng Chi lộ ra vẻ cổ quái, cái miệng Thánh Vương quả nhiên là lợi khí đệ nhất thiên hạ này, bất kỳ pháp bảo Thánh nhân nào cũng không sánh bằng cách nói chuyện, ngay cả Thánh nhân đều không làm gì được Quắc Thạch Phụ, đảo mắt lại bị Thánh Vương xoay cho giống như bạn già nhiều năm vậy. Còn giúp Thánh Vương truyền tin?
Bởi vì Diêm Trùng Chi thật sự nghĩ không ra Chung Sơn và Quắc Thạch Phụ có giao tình gì, bởi vậy trực tiếp cho rằng là bị Chung Sơn xoay, hình tượng Chung Sơn ở trong mắt Diêm Trùng Chi và các tướng sĩ Đại Tranh lại lần nữa thêm Thần Hóa.
Quắc Thạch Phụ đi rồi, các Đại Tiên cũng lần lượt bị Lạc Tinh Trần và Vương Khô bắt lại.
Trốn? Có Đại Tiên thoát được nhanh, nhưng một mũi tên của Lạc Tinh Trần vọt tới, lập tức có rất nhiều người không dám chạy trốn.
Mọi người trở về, vừa vặn nhìn thấy một màn Quắc Thạch Phụ thay Chung Sơn truyền tin, từng người lần lượt không biết nói sao cho phải!
Ai cũng không hỏi, cũng không có tư cách hỏi.
- Thánh Vương, bắn chết một gã Đại Tiên, những người khác toàn bộ đã bắt! Đã phong ấn tu vi toàn bộ! Lạc Tinh Trần lập tức nói.
Lần đánh bắt này, chủ yếu vẫn là Lạc Tinh Trần xuất lực!
- Ừ, Diêm Trùng Chi! Chung Sơn kêu lên.
- Có thần! Xa xa Diêm Trùng Chi chạy tới lập tức đáp.
- Đem những người này, áp tải về Xương Kinh! Chung Sơn trầm giọng nói.
- Vâng! Quay đầu, Chung Sơn nhìn về phía phương hướng Chuyển Luân Điện, hoa văn điêu khắc, vô số cung điện, nhìn qua cực kỳ khí phái, dường như trước đó là một triều đô của Thánh đình vậy, ở phía đông Chuyển Luân Điện, xa xa tràn đầy hắc khí, nơi đó chính là Ngũ Trọc Chi Địa trong truyền thuyết!
- Nê Bồ Tát, Quắc Thạch Phụ đã phá phong, lệ khí ngoài Chuyển Luân Điện đã diệt hết, hiện tại có thể mở Chuyển Luân Điện ra không? Chung Sơn trầm giọng nói.
- Vẫn không thể! Nê Bồ Tát lắc đầu.
- Hả? Chung Sơn lộ ra vẻ nghi hoặc.
- Chuyển Luân Điện cực kỳ phức tạp, bên trong có rất nhiều ám điện, thần chỉ có thể mở ra được một bộ phận mà thôi, chủ điện chân chính cũng không phải những thứ đó. Nê Bồ Tát nói.
Chung Sơn mày càng nhăn càng sâu, Chuyển Luân Điện này rốt cuộc có lai lịch gi? Nhiều cổ quái như vậy? - Nhưng thần có thể thao túng một ít Phong Thủy Trận bên trong, bao phủ Chuyển Luân Điện! Nê Bồ Tát nói.
- Tiếp tục đi! Chung Sơn nói.
- Vâng! - - -
Xương Kinh! Trong thư phòng Chung Sơn.
- tên Đại Tiên, hiện tại liền giao cho ngươi! Chung Sơn nói với Dịch Diễn.
- Thánh Vương yên tâm, có bọn họ, Thiên triều này cho dù không thể lấy được toàn bộ, nhưng mà lấy được một nửa cũng không quá khó khăn. Dịch Diễn nói.
- Tiêu Vong, ngươi tạm thời cũng gia nhập vào chinh phạt Thiên triều này đi, có hai người các ngươi đồng thời mưu đồ, thu hoạch sẽ lớn hơn nữa! Chung Sơn nói.
- Vâng, nhưng Thánh Vương, thần lo lắng hơn phương nam, phương nam Chuyển Luân Cương Vực, Vương Tĩnh Văn kia giờ phút này lại đánh hạ ba cái Thiên triều, thế binh phạt thiên hạ quá nhanh, nếu như bây giờ không có ý thì về sau, có thể cùng ta triều đứng ngang hàng! Tiêu Vong lập tức nói.
- Vương Tĩnh Văn? Ta tự có tính toán, các ngươi chỉ cần nhìn tình thế phát triển là được rồi, tạm thời không nên cử động, ta tự có sắp xếp! Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Vâng! Mọi người lập tức đáp.
- Tiên Tiên hiện tại thế nào? Chung Sơn lại hỏi.
- Phương bắc Chuyển Luân Cương Vực, đã có ba thành Lang tộc bị Đế Tiên Tiên thu phục, thế đang thịnh! Dịch Diễn cười nói. - - -
Phương bắc Chuyển Luân Cương Vực, trong một cung điện hoa lệ.
Vốn nên ở Thiên Tứ Phủ phương nam Vô Tướng Thánh đình, giờ phút này Tam thái tử lại quỷ dị đến phương bắc.
- Tam thái tử, ngươi cứ đi như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Một gã quan viên lo lắng nói.
- Năng lực của Vương Tĩnh Văn, ta còn gì mà không yên lòng? Đã tám Thiên triều, cứ theo đà này, Vô Tướng Thánh đình ta thật may mắn. Tam thái tử cười nói.
- Nhưng, binh phù này cũng không có thể hoàn toàn giao cho hắn a! Vạn nhất...!
Tên quan viên kia lo lắng nói.
- Không có gì là vạn nhất, người Thánh Vương phái tới, còn có gì mà không yên lòng? Hắn sẽ không bán rẻ Vô Tướng Thánh đình đâu. Tam thái tử nói.
- Không, thuộc hạ không phải lo lắng chuyện này!
- Vậy là cái gì?
- Thuộc hạ lo lắng công lao của hắn quá lớn!
Công lao quá lớn? Tam thái tử chân mày cau lại.
[CHARGE=]- Vâng, Thánh Vương để Tam thái tử làm chủ sự ở trong này, mà không phải Vương Tĩnh Văn, Vương Tĩnh Văn công lao quá lớn, sẽ vượt qua Tam thái tử, đến lúc đó Thánh Vương sau khi bình phán, sẽ cảm thấy Tam thái tử, Tam thái tử ngài...! Tên quan viên kia dường như không dám nói vậy.
- Thánh Vương sẽ cảm thấy ta ra sao? Tam thái tử cau mày nói.
- Vô năng! Tên quan viên kia nhỏ giọng nói.
Vô năng? Tam thái tử đồng tử co rụt lại.
- Tam thái tử, chúng ta vẫn nên trở về đi, tọa trấn Thiên Tứ Phủ, như vậy Vương Tĩnh Văn có công lao lớn hơn nữa, thì cũng quy về Tam thái tử ngài! Tên quan viên kia nói.
Tam thái tử nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu nói: - Chờ một chút!
- Chờ cái gì? Tam thái tử ngài rốt cuộc vì sao lại đến phương bắc? Tên quan viên kia không hiểu hỏi.
Đúng lúc này, ngoài đại điện bỗng nhiên có một thân ảnh bay tới.
- Bẩm Tam thái tử, tìm được rồi! Ở Khô Hải Minh Trạch! Người nọ thoáng hưng phấn nói.
- Tốt, lập tức khởi hành! Tam thái tử thoáng hưng phấn nói.
Mọi người theo sát phía sau, cùng nhau bay lên trời.
- Tam thái tử, đây là? Tên quan viên lúc trước nói xấu Vương Tĩnh Văn nghi ngờ nói.
- Đây chính là mục đích chuyến này ta đi, Đế Tiên Tiên! Tam thái tử trịnh trọng nói.
- Đế Tiên Tiên?
- Không sai, ta muốn Đế Tiên Tiên này, lang tổ lột xác, Chí Tôn Lang tộc? Tam thái tử trầm giọng nói.
- Nhưng, nhưng Đế Tiên Tiên là Lang tộc Đại Tranh a!
- Biến thành của ta không được sao? Ha ha ha. - - - -
Khô Hải Minh Trạch. Tại một chỗ phương bắc Chuyển Luân Cương Vực, hoàn cảnh nơi này cực kỳ u ám.
Đế Tiên Tiên mang theo hơn trăm Lang tộc tướng mạo đặc biệt đứng vây bên ngoài một đỉnh núi, nhìn phiến Khô Hải Minh Trạch này.
Vô số mây đen che phủ, trong tầng mây không ngừng thoáng hiện từng tia lôi điện, nhìn qua cực kỳ áp lực.
- Thật là nhiều Âm Lôi, nơi này đúng là một nơi âm sát! Đế Tiên Tiên cau mày nói.
Phía sau một đám Lang tộc cung kính đứng, một người trong đó tiến lên cau mày nói: - Chí Tôn, phạm vi này chính là Khô Mộc Lang, hình như không phải Lang tộc chân chánh!
- Ta mặc kệ, ai bảo bọn họ xưng là lang chứ? Dùng tên Lang tộc, phải gáng Lang tộc sứ mệnh! Đế Tiên Tiên nói.
Phía sau hơn trăm tên Lang tộc không khỏi nói gì, được rồi, nếu Chí Tôn nói, vậy cứ cho là Khô Mộc Lang các ngươi xui xẻo đi, ai bảo đám người các ngươi không có việc gì lại lấy cái tên Lang tộc!
- Tất cả Lang tộc nghe đây, hiện tại...! Đế Tiên Tiên trong mắt lóe lên một cỗ chiến ý nói.
- Đế Tiên Tiên, ngươi chờ một chút! Lão già nát bên cạnh rượu Đế Tiên Tiên bỗng nhiên kêu lên.
- Chuyện gì vậy? Đế Tiên Tiên nhướng mày nói.
- Ta cảm thấy một cỗ khí tức nguy hiểm, tốt nhất lập tức rời khỏi nơi này! Lão già nát rượu nhíu mày lo lắng nói.
- Mấy năm nay, mỗi lần ngươi đều nói như vậy, tuy rằng kinh hiểm một chút, nhưng ta còn không phải đều vượt qua sao? Gia gia ta chính là ở trong chém giết sinh và tử mới được như vậy, không gặp nguy hiểm sao có thể tiến bộ! Đế Tiên Tiên lập tức kêu lên.
- Nhưng lần này không giống, thật sự không giống! Lão già nát rượu lập tức nói.
- Tất cả Lang tộc, theo ta tiến vào Khô Hải Minh Trạch! Đế Tiên Tiên không để ý tới lão già nát rượu lại lần nữa quát.
- Rống! Đàn lang rống lên.
Tiếp đó, Đế Tiên Tiên mang theo đàn lang giết vào trong Khô Hải Minh Trạch.
Lão già nát rượu ngạc nhiên nhìn một màn này, tiếp đó trên mặt lộ ra nụ cười khổ nói: - Lần này thật sự không giống mà!
- Đại nhân, làm sao bây giờ?
Ba gã thị vệ phía sau Lão già nát rượu cổ quái nói.
- Ba người các ngươi, phân đường mà đi, lập tức đến gần trạm tin của Đại Tranh nhất, đem tin tức truyền về tới Xương Kinh, nói là Đế Tiên Tiên gặp nguy hiểm, cấp tốc cứu viện! Lão già nát rượu lo lắng nói.
- Vâng! Ba người lập tức đáp.
Ba người vừa đi, lão già nát rượu chỉ có thể đi theo đàn lang, từ xa bay vào.
Khô Hải Minh Trạch, nói khu vực này trước kia là một mảnh biển rộng, đáng tiếc đã bị khô cạn, chỉ còn lại một mảnh đầm lầy âm khí rất nặng, có vô số âm khí hội tụ, khiến cho nơi này vô cùng âm trầm, đồng dạng cũng sinh ra lượng lớn quỷ vật.
Khô Hải Minh Trạch nổi danh nhất không phải quỷ vật, mà là một chủng tộc quần cư bên trong. Khô Mộc Lang!
Cái chủng tộc này vô cùng cổ quái, nói nó là thụ tinh, nó có thể sinh nở hậu đại, dù sao cũng là một chủng tộc quái lạ, tướng mạo giống như từng cây cổ thụ nhăn nheo, giống như là một loại thực vật, nhưng trên loại cây này, lại quỷ dị đột nhiên nổi lên một gương mặt của Lang tộc. Nhìn qua cực kỳ quỷ dị.
Bởi vậy được người gọi là Khô Mộc Lang, nhưng nó cũng không phải lang a!
Đây cũng là duyên cớ lúc trước một tên Lang tộc khuyên Đế Tiên Tiên không nên đi. Tuy nhiên, cũng may nghe đồn tu vi Khô Mộc Lang nơi này cũng không cao, bởi vậy, những Lang tộc này thấy Chí Tôn quá quyết liệt cho nên không khuyên nữa, có lẽ, khi thấy hình dạng Khô Mộc Lang, Chí Tôn sẽ buông tha ý nghĩ ban đầu.
Bay không bao lâu, đám cường giả liền thấy một mảnh rừng cây to lớn! Cây thấp nhất cũng cao nghìn trượng, nhìn qua cực kỳ hùng vĩ.
Một rừng cây khổng lồ, nhìn qua cực kỳ bao la hùng vĩ.
- Chí Tôn, những thứ này đều là Khô Mộc Lang! Một tên Lang tộc chỉ rừng cây trước mắt.
Đế Tiên Tiên hơi hơi ngẩn ngơ: - Trên đời này còn có lang xấu như vậy?