Ánh sáng màu xanh bao phủ toàn thân Chung Sơn, hư thoát mỏi mỏi trong môi trường thư sướng, Chung Sơn không tự chủ hôn mê.
Cũng không biết hôn mê bao lâu, Chung Sơn mới chậm rãi tỉnh lại.
Bản năng mở hai mắt ra, trong nháy mắt, Chung Sơn thấy được vô tận tinh tú, nhìn một hồi, Chung Sơn cảm thấy không thích hợp, lập tức lại lần nữa nhắm mắt lại, kiểm tra thân thể.
Hư thoát không còn, thương thế đã hoàn toàn khôi phục! Thậm chí, tu vi không ngờ không rõ tăng lên một tầng.
Cảnh giới Đại Tiên tầng !
Còn có hai con Chân Long quấn quanh người, đây là Kim Long số mệnh Đại Tranh.
Lại lần nữa mở to mắt, Chung Sơn bắt đầu đánh giá xung quanh.
Chiêu Yêu Phiên vẫn nằm ở ngực, dường như cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện qua vậy. Mà Chung Sơn giờ phút này, cũng nằm trên một khối đá lớn.
Đây là trong tinh không?
Một cái thang trời, một khối bậc thềm lại một khối bậc thềm, kéo dài đến hư không xa xôi.
Mà Chung Sơn chính là ở trung ương thang trời này, phía dưới có vô số ngôi sao, nơi này còn cao hơn vị trí tinh tú?
Phía dưới là vô số ngôi sao, bốn phía, bên trên cũng có vô số ngôi sao, chỉ là tinh tú nơi này vô cùng kỳ quái, tinh tú phải là hình tròn mới đúng, nhưng tinh tú nơi này, lại có nhiều hình dạng. Quỷ dị kéo dài!
Hơn nữa có nhiều chỗ, tinh tú di chuyển cực nhanh, nhưng luôn bay không xa.
Hoàn cảnh quái dị.
Chỉ có bậc thềm này, coi như bình thường.
Chung Sơn trong lòng sinh ra vẻ nghi hoặc, tay cẩm một thủy tinh cầu, đem thủy tinh cầu tung lên trên thang trời.
Ném vào trong tinh không.
Thủy tinh cầu ném ra với tốc độ rất nhanh, nhưng bay ra khỏi phạm vi thang trời, thủy tinh cầu đang bay bỗng nhiên chậm lại.
Không phải bay chậm, mà là thời gian bỗng nhiên trở nên chậm! Cảm giác này, Chung Sơn thấy qua khi Lạc Tinh Trần thi triển thần thông thời gian. Hơn nữa, rất nhanh thủy tinh cầu kia bị kéo dài ra, thủy tinh cầu rất giòn, chỉ cần hơi hơi biến hình phải vỡ ra mới đúng, nhưng, giờ khắc này cũng không vỡ ra, dường như là da vậy.
Chung Sơn vẻ mặt hơi động, rất rõ ràng, đây là vấn đề không gian. Thời gian trở nên chậm, pháp tắc không gian hỗn loạn? Đây rốt cuộc là nơi nào?
Lấy Chiêu Yêu Phiên ra, Chiêu Yêu Phiên đã khôi phục như lúc ban đầu, nhìn không ra chút kỳ lạ nào, nhưng chính Chiêu Yêu Phiên này đem mình tới nơi này?
- Vù..........!
Đột nhiên một đạo bạch quang hiện lên, từ đỉnh đầu Chung Sơn bắn thẳng đến thang trời.
Có lẽ là pháp tắc nơi này hỗn loạn, người nọ bay qua không trung lưu lại một sấp tàn ảnh.
- Di Thiên Thánh nhân?
Tuy rằng không nhớ ra được gương mặt của Di Thiên Thánh nhân, nhưng thân hình lại nhớ rõ ràng. Đúng là hắn!
Bên trên thang trời có cái gì?
Chung Sơn lập tức đạp bước đi lên, thẳng đến đỉnh chóp thang trời. Thang trời rất cao, tốc độ Chung Sơn cũng rất nhanh, sau một nén nhang, cuối cùng tới đỉnh chóp thang trời.
Đó là một cái cung điện đặt ngang ở trong hư không, vô cùng lớn lớn, vô cùng trang trọng.
Trung tâm là một cái chủ điện, chủ điện cao vạn trượng, đại điện không có bảng hiệu, một khí tức bi thương ập vào mặt. Mặc dù cách xa gần vạn dặm, Chung Sơn cũng cảm nhận được khí tức khi tản tới. Trước quảng trường đại điện vô danh, giờ phút này đứng người!
Di Thiên Thánh nhân, Doanh, Quỷ Cốc Tử tất cả đều có mặt, còn có một người mà Chung Sơn quen biết, Phong Hành Vân! Xà Hậu Đạo tràng Phong Hành Vân Đạo Quân?
Tuy nhiên xem như vậy, Phong Hành Vân dường như không phải là tự mình chạy tới, mà là mạnh mẽ bị mang tới vậy.
Hai người cuối cùng, một người mặc áo bào đen, một loại khí tức quen thuộc ào ào đi vào trong lòng Chung Sơn. Thánh nhân, Mặc Tử?
Nhất định là Mặc Tử, ngày trước sau khi gặp Mặc Tử, Chung Sơn tuyệt đối không quên được cổ khí tức kia.
Người còn lại, một tha nho bào màu xanh, cách vạn dặm xa, một cỗ khí tức đại nho kinh thế trực tiếp gột rửa toàn thân Chung Sơn. Làm cho hắn có cảm xúc nói không nên lời, trong lòng tự dưng sinh ra cảm giác ủng hộ.
Đây là?
Chung Sơn không biết hắn, hơn nữa chỉ nhìn thấy bóng dáng, nhưng mà Chung Sơn lại có thể đoán ra hắn là ai! Khổng Tử!
Ba Thánh nhân, hai Tổ Tiên, còn có một Cổ Tiên?
Đứng xa vạn dặm, Chung Sơn nghĩ nghĩ, vẫn chưa lựa chọn tiến lên, bởi vì Chung Sơn biết, những người kia không phải là mình bây giờ có khả năng đụng vào.
Thánh nhân đều đã tham dự vào, một tên Đại Tiên như mình có thể có tác dụng gì?
Xa xa mọi người cũng giống như có thể cảm nhận được Chung Sơn đến, nhưng cũng không người nào quay đầu lại, vẫn cùng nhau nhìn cửa điện phía trước.
- Thánh nhân, làm gương mẫu cho thiên hạ, nhưng bọn ngươi đường đường là Thánh nhân, không ngờ đi làm ra hành động quật phần mộ người ta, các ngươi, thật quá đáng! Phong Hành Vân căm hận kêu lên. Hai mắt lạnh lùng nhìn về phía Di Thiên Thánh nhân.
- Ở đâu ra nói nhảm nhiều như vậy, là tự ngươi tới hay là chờ ta luyện hóa ngươi? Di Thiên Thánh nhân thản nhiên nói.
Giờ khắc này, hai Thánh nhân và hai Tổ Tiên khác cũng không ngắt lời.
Phong Hành Vân căm hận nhìn thoáng qua, cuối cùng hít sâu một hơi nhắm mắt lại.
Xoay người, đi đến trước đại điện vô danh.
Nhìn cung điện khổng lồ trước mắt, Phong Hành Vân bỗng nhiên quỳ lạy. Ba lạy chín bái!
- Con cháu bất hiếu, Phong Hành Vân bị buộc bất đắc dĩ, quấy nhiễu nhị vị tổ tiên! Phong Hành Vân quỳ lạy nói.
Ba Thánh nhân, hai cái Tổ Tiên kiên nhẫn chờ.
[CHARGE=]Bái một hồi, Phong Hành Vân bỗng nhiên từ đầu ngón tay bức ra giọt tinh huyết, chậm rãi bắn vào trên cửa đại điện vô danh.
giọt tinh huyết lập tức nhiễm đỏ cửa lớn.
- Phần mộ quả nhiên vẫn là cần tinh huyết hậu duệ Nữ Oa mới có thể mở ra, Di Thiên Thánh nhân giỏi tính toán! Doanh bỗng nhiên mở miệng nói.
Quay đầu nhìn thoáng qua Doanh, Di Thiên Thánh nhân cũng không nói gì, tiếp đó không để ý tới nữa. Dường như căn bản khinh thường Tổ Tiên vậy.
Doanh cũng không để ý, ngược lại nhìn về phía cửa lớn.
Lúc máu nhuộm đỏ cửa lớn, toàn bộ hư không trên quảng trường đều động, từng cung điện bốn phương tám hướng quỷ dị chuyển động, dù là chỗ Chung Sơn đứng, cũng chậm rãi di chuyển, rất nhanh thì cách xa trăm dặm.
- Ầm ầm!
Cửa lớn ầm ầm mở ra.
Trong nháy mắt cửa lớn hiện ra, trong đại điện bỗng nhiên bắn ra ức vạn ánh sáng vàng, chiếu sáng một mảnh hư không này, chói mắt vô cùng.
Loáng thoáng có thể nhìn thấy, một tấm đại đồ màu vàng, đại đồ phân tám vùng, bên trên có bao phủ vố số sương khói, nhìn không rõ hư thật. Mà trong nháy mắt ánh sáng vàng bắn ra, không gian bốn phía một ít tinh tú quỷ dị ngừng chuyển động, dường như trong nháy mắt thời gian dừng lại vậy.
- Tiên Thiên Bát Quái Đồ! Quả nhiên danh bất hư truyền! Thánh nhân Mặc Tử bỗng nhiên mở miệng nói.
Các cường giả vẫn chưa lập tức tranh đoạt, dù sao, nơi này ai cũng không có thể lực áp mọi người.
- Chư vị đạo huynh, ta chỉ tìm hiểu trăm năm, trăm năm sau, giao cho chư vị, thế nào? Khổng Tử bỗng nhiên mở miệng nói.
- Cũng không phải, cửa điện là ta mở ra, hay là để ta tìm hiểu thế nào? năm sau, giao cho chư vị! Di Thiên Thánh nhân mờ nhạt mở miệng nói.
... Ba tên Thánh nhân nói chuyện với nhau, đều muốn trước khi lấy được Tiên Thiên Bát Quái Đồ, có thể thuyết phục được đối phương là tốt nhất, mạnh mẽ tranh đoạt chẳng qua là thời điểm bất đắc dĩ mà thôi.
Mà một bên Phong Hành Vân vẫn luôn quỳ ở nơi đó, cúi đầu, nắm tay siết chặt nổi lên cả gân xanh.
- Không bằng giao cho ta bảo quản? Doanh bỗng nhiên mở miệng nói.
Doanh vừa lên tiếng, lập tức khiến ba Thánh nhân dừng lại, ba người cùng nhau nhìn về phía Doanh, đặc biệt Di Thiên Thánh nhân, tuy rằng thừa nhận Doanh cường đại, nhưng đối với mình mà nói, khẳng định xa xa không đủ, một tên Tổ Tiên mà thôi, lời vừa rồi nói mình cũng không có phản ứng.
Hiện tại lại dám khiêu khích ba đại Thánh nhân?
- Tiên Thiên Bát Quái Đồ, chỉ một phần này, hơn nữa bên trong có 'Soán Mệnh Chi Thừa Phục Hi lưu lại, chỉ có thể có một người kế thừa! Giờ phút này, bàn nhau không phải dối trá sao? Doanh thản nhiên nói.
Di Thiên nhàn nhạt nhìn về phía Doanh.
- Vậy ngươi nói làm sao bây giờ? Di Thiên thản nhiên nói.
- Mỗi người đều phải dựa vào thủ đoạn, ai lấy được chính là của người đó! Doanh thản nhiên nói.
- Một mình Tổ Tiên ngươi cũng muốn tranh với chúng ta? Thiên cơ của ngươi giống như là ở tiểu thế giới ta để lại! Di Thiên Thánh nhân thản nhiên nói.
- Đại Tần? Bây giờ lá gan càng lúc càng lớn! Khổng Tử thản nhiên nói.
Doanh nhìn lại Khổng Tử, mỉm cười, nụ cười này nhìn không ra chút hỉ giận nào.
- Mặc Tử Thánh nhân! Doanh lại lần nữa nói.
Doanh bỗng nhiên chỉ tên Mặc Tử. Hai Thánh nhân khác hơi hơi ngoài ý muốn.
- Doanh! Mặc Tử gật gật đầu.
- Doanh lỗ mãng, có việc muốn mời Mặc Tử Thánh nhân hỗ trợ! Doanh nói thẳng.
- Chỉ cần không quá phận, coi như trả lại phần nhân tình ngày trước của ngươi! Mặc Tử bỗng nhiên nói.
Nhân tình? Mọi người không khỏi nghi hoặc, Mặc Tử sao lại thiếu nhân tình Doanh?
Đồng thời Mặc Tử nói rất rõ ràng, không thể quá phận, Mặc Tử sẽ không vì Doanh tranh đoạt Tiên Thiên Bát Quái Đồ.
- Đa tạ, ta muốn ngươi giúp một tay, chính là... Không thể để cho Khổng Tử lấy được Tiên Thiên Bát Quái Đồ! Doanh nhìn chằm chằm Khổng Tử cười nhạt nói.
Toàn trường đột nhiên yên tĩnh, ý tứ của Doanh quá bá đạo.
Doanh rõ ràng cho thấy để cướp đoạt Tiên Thiên Bát Quái Đồ, hắn để Mặc Tử kiềm chế Khổng Tử, chẳng lẽ hắn có nắm chắc đối phó Di Thiên Thánh nhân sao?
Di Thiên Thánh nhân giờ phút này không biết nên cao hứng hay là nên nổi giận nữa! Chính mình đường đường là Thánh nhân, lại bị một tên Tổ Tiên coi thường?
- Như ngươi mong muốn! Mặc Tử gật gật đầu.
Tiên Thiên Bát Quái Đồ, Mặc Tử chưa nói không tranh, chỉ là khiến cho Khổng Tử không chiếm được là được rồi.
- Ngươi muốn ngăn cản ta? Di Thiên Thánh nhân nhìn chằm chằm Doanh nói.
- Nơi này là đầu cuối thời không, không phải giữa thiên địa, Thánh nhân? Thánh nhân ở trong này cũng không thể tùy ý điều động lực lượng của thiên địa! Ta cũng muốn nhìn một chút, một Thánh nhân mất đi thiên địa, rốt cuộc còn mạnh bao nhiêu! Doanh trầm giọng nói.
- Thật sự không biết cái gọi là! Di Thiên Thánh nhân lạnh lùng nói.
- Sau này, trong thiên địa, bất cứ lúc nào ta ở Đại Tần Hàm Dương xin đợi, hiện tại xin mời, tại đầu cuối thời không này, ngươi nếu có thể thắng hai người quân thần ta, Tiên Thiên Bát Quái Đồ, chúng ta không cần cũng được! Doanh giọng điệu từ kiên quyết chuyển thành nghiêm túc.
- Vù!
Trong giây lát đó, Doanh, Quỷ Cốc Tử, Di Thiên, Mặc Tử, Khổng Tử, đại cường giả liền biến mất ở trên quảng trường.
Trong lúc mơ hồ, Chung Sơn nhìn thấy bọn họ tiến vào ngoại giới, tiến vào trong tinh tú biến hình kia.
Cường giả tranh đoạt, Tiên Thiên Bát Quái Đồ!
Đối với Phong Hành Vân và Chung Sơn trên quảng trường, các cường giả căn bản lơ đểnh, bởi vì ở trong lòng bọn họ, muốn bóp chết hai người này thì quá dễ dàng. Hơn nữa tâm thần khẳng định bất cứ lúc nào cũng lưu ở trên quảng trường này.
Chung Sơn không có vọng động, Phong Hành Vân cũng không có, Phong Hành Vân quỳ gối trước đại điện vô danh, đầu cúi thấp, đầu ngón tay xiết chặt, trong mắt lóe lên một cỗ phẫn hận.
Đây là một loại cảm giác khuất nhục, bị buộc mở phần mộ tổ tiên, hơn nữa ở trước mặt mình bàn bạc phân chia di vật trong phần mộ tổ tiên, mà chính mình lại bất lực ngăn cản. Phần khuất nhục này rất mảnh liệt. Phong Hành Vân cảm giác nội tâm đều đang rỉ máu.
Phục Hi còn trên đời, Nữ Oa khi còn tại thế, ai dám bất kính đối với Phong gia ta? Mà bây giờ gia đạo suy sụp, lại bị một đám cường đạo làm cho khuất nhục như thế.